Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1

0.

Sau khi người vô cảm, thờ ơ, chỉ có thể dành cho bạn một chút tình yêu, quyết đoán nói câu "tạm biệt", liệu bạn có đau lòng không?



1.

Khi chú mèo đen nghịch ngợm nhảy lên vai Choi Hyeonjoon một lần nữa, Choi Hyeonjoon mới nhìn thấy chủ nhân của nó.

Chủ nhân và mèo đen rất giống nhau, đều có hai chiếc răng nanh xinh đẹp, thấy Choi Hyeonjoon nhìn qua đây cậu liền híp mắt cười: "Ui, xin lỗi nha Hyeonjoonie." Nhưng trông cậu không có vẻ gì là sẽ gọi con mèo về, nhìn thì giống như đang xin lỗi Choi Hyeonjoon nhưng thật ra chẳng làm gì cả.

Là Jihoon.

Choi Hyeonjoon không ngạc nhiên, tay của anh còn thỉnh thoảng vuốt ve bộ lông mượt mà của mèo đen, mèo đen thoải mái rụt cổ lại, hất cằm về phía của Jeong Jihoon nhìn vô cùng kiêu ngạo.

Jeong Jihoon nói không ngượng miệng: "Hình như nó rất thích anh đó Hyeonjoonie."

Lời này nghe ra có phần hơi mập mờ, dù sao tinh thần thể thực chất là sự phản ánh suy nghĩ nội tâm của chủ nhân chúng. Jeong Jihoon nói mèo của cậu thích Choi Hyeonjoon, sẽ vô ý nói bản thân cũng thích Choi Hyeonjoon, nhưng vẻ ngoài thản nhiên của cậu khiến người ta cảm thấy đây hoàn toàn không phải chuyện cần che giấu.

Đương nhiên dù Jeong Jihoon có giấu hay không thì Choi Hyeonjoon cũng sẽ không phát hiện ra. Anh giống như đang vuốt ve một con mèo thật, hơi ngạc nhiên đáp: "Thật à? Hình như mấy tinh thần thể khác không thích anh lắm, anh còn nghĩ mức tinh thần lực của anh quá thấp nên không đủ để tiếp cận."

Jeong Jihoon há miệng, khuôn mặt thoáng chốc cứng đờ, buồn bã quay đầu đi chỗ khác: "Thế chẳng phải do Hyeonjoonie học chuyên ngành không tốt à?"


--- Choi Hyeonjoon là một dẫn đường cấp thấp nhất, là kẻ thi đến đâu trượt đến đó trăm năm có một.

Nhưng vì dẫn đường rất khan hiếm, thường một dẫn đường phải kết hợp với nhiều lính gác nên học viện không thể bỏ qua Choi Hyeonjoon. Thực ra ngay từ khi dòng máu dẫn đường trong Choi Hyeonjoon thức tỉnh, người ta đã dự đoán mức tinh thần lực của anh hơi thấp, chỉ nằm ở giữa người bình thường và dẫn đường cấp thấp, nhưng vì có thể nhìn thấy tinh thần thể nên chắc chắn không thể là người bình thường, cuối cùng anh vẫn vào trường dành cho dẫn đường và học một kì trượt ba, bốn môn khiến tất cả giáo viên đều thấy váng đầu.

Thực ra dẫn đường có mức độ tinh thần lực thấp như anh cũng không làm sao cả, anh có thể làm các công việc điều trị tâm lí cơ bản, anh chỉ cần học tốt tâm lí học và giúp đỡ trong các phòng điều trị tâm lí không đòi hỏi trình độ trấn an tinh thần quá cao, nhưng sau này Choi Hyeonjoon phát hiện mình cũng không phù hợp với công việc này.

--- Bởi vì lối suy nghĩ của anh quá kì lạ.


Một người tâm sự rằng thành tích gần đây không ổn, sợ là không được nhận vào viện nghiên cứu, họ cảm thấy rất rối, không biết nên giải thích thế nào với gia đình.

Choi Hyeonjoon sờ tinh thần thể của đối phương, khuôn mặc ngạc nhiên ngẩng đầu, uầy cậu giỏi quá, vậy mà không tạch môn.

Người ta: "...?"

Sau đó người kia cảm thấy bị móc mỉa liền giận dữ bỏ đi.

Lại một người nói mới thất tình, người mà cậu ấy thích nói hai người không phù hợp, tính cách của cậu ấy quá nóng vội, hai người khó mà hòa hợp.

Choi Hyeonjoon nhìn tinh thần thể của đối phương cứ luôn háo hức muốn ra ngoài chơi, hơi khó hiểu vì rõ ràng cậu ta không muốn đến mà vẫn cứ ở đây đòi điều chỉnh, Choi Hyeonjoon chán nản nói, nếu cậu không đau lòng thì ra ngoài chơi đi.

Người ta: "... hả?"

Sau đó vô duyên vô cớ rời đi.

Một người khác nói nhiệm vụ thất bại nên bị giáng cấp, rõ ràng từ trước đến giờ hắn chưa từng thất bại nên bây giờ hắn không thể chấp nhận được.

Choi Hyeonjoon phồng mũi trợn mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, nói rằng, may là cậu còn có nhiệm vụ để làm đấy, nhìn tôi đây này, chỉ có thể ngồi đây nói chuyện với cậu.

Người ta: "... Nói chuyện với tôi cực khổ lắm hả?"


... Sau đó Choi Hyeonjoon trở thành phục vụ trong căng tin của tháp.


Lúc anh dọn bát đĩa thì tình cờ gặp Jeong Jihoon đang ăn cơm, một con mèo đen bất ngờ nhảy lên vai, Choi Hyeonjoon giật mình suýt làm rơi chồng đĩa. Mặc dù bị Jeong Jihoon nói vậy nhưng nhìn Choi Hyeonjoon cũng không cảm thấy bị xúc phạm, anh gãi đầu: "À ừ... đành chịu vậy." Anh cười với Jeong Jihoon, "Anh không phải người có thiên phú giống Jihoon, lính gác mạnh nhất gì gì đó... anh nghĩ anh không thể làm nổi dẫn đường đâu."

Nghe Choi Hyeonjoon nói xong, Jeong Jihoon liền cau mày. Cậu đưa tay ra gọi con mèo đen của mình quay lại nhưng quá lười để cho nó nhảy vào lòng, chỉ để nó ngồi trên mặt đất ngay bên cạnh. Jeong Jihoon phụ Choi Hyeonjoon dọn đĩa đồ ăn của khách, còn nhân lúc đọc menu giữ anh lại nói chuyện: "Tại sao không làm được dẫn đường?" trông cậu không vui lắm, "Cùng lắm là về làm dẫn đường của em."

Choi Hyeonjoon sững sờ.

"Yể?"



2.

Choi Hyeonjoon và Jeong Jihoon đã quen biết từ rất lâu. Từ trước cả khi họ có nhận thức về định nghĩa của lính gác và dẫn đường.

Hai người là hàng xóm, chính là mối quan hệ cùng đi học, cùng về nhà, thường xuyên chào hỏi, thỉnh thoảng cùng làm bài tập. Thành tích học tập của Jeong Jihoon rất tốt, nhưng Choi Hyeonjoon chỉ ở mức trung bình không hơn không kém. Mặc dù ai cũng nói Choi Hyeonjoon ngốc nghếch, nhưng Jeong Jihoon chưa từng nói như vậy. Thậm chí ngay cả khi phải dạy Choi Hyeonjoon một câu hỏi đến ba lần, cậu vẫn khen Hyeonjoonie rất thông minh, chẳng mấy sẽ vượt qua em mất.

Choi Hyeonjoon rất thích cậu em trai hàng xóm này, mặc dù anh giống em trai hơn.

Nhưng Jeong Jihoon biến mất không lời từ biệt.

Đó là một buổi chiều rất bình thường, rõ ràng buổi sáng vẫn còn đi chung đường đến trường, Choi Hyeonjoon gãi đầu nói với Jeong Jihoon, câu hỏi hôm qua Jihoon dạy anh hình như anh vẫn chưa hiểu lắm, dù câu đó anh vẫn đúng, nhưng đến bài cùng dạng anh lại không biết làm.

Jeong Jihoon lơ đễnh nhìn anh, đáp, vậy tối về nhà em giảng lại cho anh nhé.

Jeong Jihoon biết hôm đó sẽ xảy ra chuyện gì, tuy hệ thống lính gác dẫn đường không được coi là phổ biến, nhưng vẫn có kì kiểm tra cố định, bởi vì nhân tài cực kì khan hiếm nên bọn họ luôn mở rộng tìm kiếm trên khắp thế giới, đó là một ngày cố định.

Jeong Jihoon không thể chắc chắn bản thân là lính gác, nhưng lúc cậu có thể nhìn thấy con mèo đen kiêu ngạo đi bên cạnh mình, dường như con mèo đen không thèm để ai vào mắt, nó chỉ thỉnh thoảng trốn vào trong lòng Choi Hyeonjoon rồi ngủ mất.

Nhưng cậu cũng không quá để tâm. Cậu biết hôm nay khả năng cao không thể về nhà cùng Choi Hyeonjoon, có lẽ nay cũng khó mà gặp lại. Nhưng cậu vẫn không hề do dự mà đưa ra lời hứa không thể thực hiện, vì đối với cậu việc giảng lại bài cho Choi Hyeonjoon là hết sức bình thường.

Sau khi tan học, Choi Hyeonjoon đã đứng trong gió lạnh đợi hai tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn không đợi được người nói sẽ giảng bài cho mình.

Sau này Choi Hyeonjoon cũng từng hỏi thăm qua, nhưng trông bố mẹ của Jeong Jihoon rất bình tĩnh, con trai mất tích đã lâu không trở về, nhưng họ không sốt ruột một chút nào, sự lo lắng của Choi Hyeonjoon bỗng chốc trở nên rất kì lạ. Anh nghĩ có lẽ không có chuyện gì đâu? Hoặc là... bố mẹ của Jeong Jihoon có kế hoạch gì khác cho cậu không chừng?

Chỉ là đến hết cả học kì, Choi Hyeonjoon vẫn không hiểu dạng bài tập đó.

Mãi sau này trong một lần bố của Jeong Jihoon đến nhà Choi Hyeonjoon uống rượu cùng bố anh, Choi Hyeonjoon ra ngoài giúp họ thu dọn bát đũa, bố Jeong Jihoon nhìn thấy anh, ông nheo mắt, bần thần nói: "Không hiểu tên nhóc nhà tôi sao rồi... làm lính gác gì đó... nguy hiểm quá..."

... Hóa ra là lính gác.

Sau đó Choi Hyeonjoon đi tìm hiểu lính gác là gì, cũng biết thế nào là dẫn đường rồi cả tháp chỉ huy. Anh không quá ngạc nhiên, anh thấy vốn dĩ Jeong Jihoon đã rất xuất sắc, có tinh thần lực mạnh mẽ cũng là chuyện bình thường, có điều công việc đó quá đặc thù, có lẽ muốn gặp lại một lần trong đời cũng rất vất vả.

Choi Hyeonjoon thì vẫn như cũ, anh không nhận được thêm bất cứ tin tức nào về Jeong Jihoon, cuộc sống trôi qua bình lặng, thỉnh thoảng anh sẽ nghĩ chắc lính gác như Jihoon sẽ có nhiệm vụ bảo vệ thế giới. Anh cảm thấy khá tốt.

Anh không ngờ lại có người nói mình là dẫn đường. Nhưng đến khi nhìn thấy một chú sóc còn đang ngái ngủ chui ra từ túi áo, Choi Hyeonjoon đành phải tin điều đó.



3.

Khó quá...

Choi Hyeonjoon dụi mắt. Anh lật qua lật lại quyển sách trước mặt, đó là sách tham khảo của kì thi tuyển chọn dẫn đường, tổng cộng năm quyển, một quyển hơn bảy trăm trang, anh đã đọc ba ngày mà vẫn chưa hết nửa quyển đầu tiên, thậm chí còn phải học thuộc lòng mới thi được, nếu mắc bất cứ lỗi sai nào cũng sẽ thành xôi hỏng bỏng không.

Bởi vì trượt môn quá nhiều nên căn bản anh không thể trở thành dẫn đường thật sự, tất cả chỉ số bắt buộc của anh đều không đạt tiêu chuẩn, ngay cả việc tốt nghiệp cũng là do giáo viên thấy anh quá đáng thương nên đành nhắm mắt cho qua. Sở dĩ anh có thể vào tháp chỉ huy hoàn toàn không phải vì là dẫn đường hợp lệ mà cùng lắm chỉ là có sở hữu linh vật.

Tuy nhiên, Choi Hyeonjoon phát hiện trong kho dữ liệu ghi Jeonng Jihoon là một lính gác cấp S, đến hiện tại chưa dẫn đường nào có thể trấn an và phù hợp với Jeong Jihoon. Vốn dẫn đường đã hiếm, đừng nói đến là cấp S, cả thế giới chắc chỉ được vài người đạt đến trình độ đó. Nên Choi Hyeonjoon nghe nói Jeong Jihoon bị thương thì chỉ có cách tự chịu đựng, vẫn may vì sức mạnh thể chất và tinh thần đều cao nên chưa gặp phải vấn đề nào lớn.

Choi Hyeonjoon hơi bối rối không hiểu vì sao Jeong Jihoon lại yêu cầu mình trở thành dẫn đường của cậu.

Dù sao anh vốn học nhưng chẳng hiểu gì.

Ngày hôm đó khi gặp nhau ở căng tin, Jeong Jihoon liền xin phương thức liên lạc của Choi Hyeonjoon, sau đó Jeong Jihoon hỏi han đủ thứ, nào là sao anh đến đây, lại nói cậu sớm đã nghe tên Choi Hyeonjoon nhưng nghĩ rằng anh sẽ không tới.

Choi Hyeonjoon nghĩ chắc hẳn cậu đã biết về thành tích của mình, chuyện bản thân không phù hợp trở thành dẫn đường lan truyền khắp nơi, nên Jeong Jihoon nghĩ anh sẽ không theo đuổi việc này nữa cũng đúng.

Jeong Jihoon có vẻ khá nghiêm túc với việc muốn anh làm dẫn đường của cậu, đương nhiên khó mà nhận ra giọng điệu từ cách gõ chữ, nhưng Jeong Jihoon nhắc đến con mèo đen của cậu tên là Chovy, nó rất thích Choi Hyeonjoon, nói không chừng Choi Hyeonjoon có thể làm dẫn đường của cậu.

Choi Hyeonjoon nói, nhưng anh không có giấy chứng nhận.

Jeong Jihoon: "..."

Dường như Jeong Jihoon ở đầu dây bên kia chỉ biết câm nín, nửa tiếng sau mới gửi tin nhắn đến bảo, "Vậy Hyeonjoonie đi thi thử xem, em dạy anh, đơn giản lắm, Hyeonjoonie thông minh như vậy chắc chắn thi một lần là đỗ."

Nghe đã thấy xàm.

Nhưng Choi Hyeonjoon cũng rảnh rỗi, làm bồi bàn trong tháp cũng chẳng khác nào làm bồi bàn bên ngoài, không bằng cố thêm một tý vậy, thử xem có thể trở thành dẫn đường không, kể cả sau này vẫn không thể phù hợp với Jeong Jihoon, ít nhất sẽ không phải làm linh vật cả đời.

"Hyeonjoonie này," Jeong Jihoon gọi điện thoại đến, Choi Hyeonjoon bắt máy, khuôn mặt của Jeong Jihoon chình ình trước mắt Choi Hyeonjoon, "Cho em nhìn anh một lát."

Choi Hyeonjoon ngơ ngác cầm quyển sách, "a" lên một tiếng, bối rối chớp chớp mắt, hai người nhìn nhau, Choi Hyeonjoon xấu hổ: "Cái này... sao tự dưng lại hiện thẳng video thế?"

"Vì em gọi video cho anh mà." Răng nanh nhọn của Jeong Jihoon lộ ra, trùng khớp với thiếu niên trong kí ức của Choi Hyeonjoon, "Hyeonjoonie đang học bài à?"

"Ừm..." Choi Hyeonjoon cười ngại ngùng, nhưng anh nghĩ gì đó liền nói, "Jihoon có sách này không?" anh giơ bìa lên cho Jeong Jihoon xem, "Anh không hiểu đoạn thứ hai trang 135."

Hình như Jeong Jihoon đang không ở chỗ có thể tìm thấy sách, vẻ mặt của cậu trống rỗng trong chốc lát sau đó là âm thanh lục lọi và hỏi han thứ gì đó từ người khác. Choi Hyeonjoon đợi một lúc, Jeong Jihoon mới cầm quyển sách đó đi tới, cậu cúi đầu đọc thật kĩ, sau đó nói: "Đây là các quy tắc tiêu chuẩn trong thực chiến, câu thứ ba đến câu thứ năm là trọng điểm, anh đọc thuộc đi. Thường thì dẫn đường không cần tham gia trực tiếp vào trận chiến, anh chỉ cần chú ý đến an toàn của bản thân thôi."

Hình như rất giống thời trung học của bọn họ.

Choi Hyeonjoon gật gù nửa hiểu nửa không, Jeong Jihoon bật cười, cậu cũng không để ý Choi Hyeonjoon có thật sự hiểu hay không, dù sao nếu không hiểu cũng sẽ hỏi cậu hai lần.

Qua dòng điện lưu và hình ảnh, Jeong Jihoon buồn chán ngồi nhìn Choi Hyeonjoon nghiêm túc ghi chép, cậu gục xuống mặt bàn, cúi đầu thấy mèo đen co chân muốn nhảy lên bàn, bực mình đá nó một cái sau đó lại nhìn Choi Hyeonjoon.

Được thôi, không phải cậu cố ý muốn làm phiền Choi Hyeonjoon, nhưng...

"Sao Hyeonjoonie vào tháp cũng không đến tìm em?" Jeong Jihoon hỏi. Cậu nhớ hôm nay lúc Choi Hyeonjoon nhìn thấy mình cũng không lấy làm bất ngờ, rõ ràng anh đã biết chuyện cậu làm lính gác từ lâu. Hồi trước cậu đã bắt Chovy đi trêu chọc anh mấy lần nhưng chưa từng ra mặt, anh cũng chẳng làm gì hơn.

"Hửm?" Hình như Choi Hyeonjoon chă từng nghĩ đến câu hỏi của Jeong Jihoon, anh bối rối ngẩng đầu nhìn cậu, "... Tại sao phải tìm Jihoon?"

Jeong Jihoon cau có khó chịu, khẽ "hic" một tiếng, không trả lời. Cậu hỏi tiếp: "Tinh thần thể của Hyeonjoonie là gì? Cho em xem thử đi?"

Sau đó Jeong Jihoon nhìn thấy chú sóc nhỏ rụt rè thỏ đầu ra khỏi túi của Choi Hyeonjoon, nhìn cậu bằng đôi mắt long lanh ngấn nước.

A....

Làm gì mà đáng yêu vậy!

Jeong Jihoon thoáng chút ngây ngốc, sau đó thấy Choi Hyeonjoon ngại ngùng dúi đầu con sóc lại vào túi áo, đôi môi hồng hào mọng nước của anh mấp máy: "Nó.. nó ngại người lạ."

... Em thấy anh mới ngại đó, sóc con.

Jeong Jihoon chun mũi: "Hyeonjoonie ki bo."

Choi Hyeonjoon nhỏ giọng: "Anh xin lỗi."

Như đang nũng nịu.

Ôi cái người này... người này nếu có thể làm dẫn đường của tôi thì là chuyện tốt đúng không?



---------------------------------------------------------

Permission: 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro