Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

249


Chương 249: Sư tôn không được qua đây.

Ngọc Ly Sinh nghe xong thì cười lạnh nói: "Muốn giết ta? Ngươi cũng xứng sao? Chẳng lẽ ngươi đã quên, ban đầu đã bị ta từng đao tùng đao tách ra thế nào rồi à?"

"Chỉ là sâu kiến, đê tiện như bụi, mà cũng có vọng tưởng muốn thay thế, quả thực là nằm mơ!"

"Ngươi từng có quá khứ với Hứa Mộ Ngôn thì sao? Hiện giờ em ấy là người của ta, từ đầu đến cuối đều là thuộc về một mình ta!"

"Ta quen thuộc thân thể Hứa Mộ Ngôn hơn ngươi, toàn thân từ trên xuống dưới của em ấy, có chỗ nào mà ta chưa từng chạm qua? Lại có chỗ nào, mà ta chưa từng hôn qua?"

"Ngươi cũng chỉ là ỷ vào dáng dấp không khác gì bổn tọa, mà đi dụ dỗ Hứa Mộ Ngôn linh tu mà thôi, không có gì đáng phải sợ, bởi vì ——"

Ngọc Ly Sinh chậm rãi nhấc Ma kiếm lên, mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng sáng: "Bổn tọa sẽ triệt để đánh tan Nguyên Thần ngươi, rồi xóa vết tích mà ngươi đã để lại trên Nguyên Thần của Hứa Mộ Ngôn, sau đó lóc từng miếng thịt xuống!"

"Vậy thì cứ thử xem, đến cùng là tà không thắng chính, hay là ma cao một trượng!" Ngọc Phụng Thiên nói, cũng không còn cách nào tha thứ sự càn rỡ của Ngọc Ly Sinh, phóng người lên, hung hăng bổ một kiếm tới.

Linh lục quanh thân hai người cuộn trào hệt như nước sôi, ùng ục ùng ục mà dâng lên bọt khí.

Rút kiếm tự chém giết lẫn nhau ở khoảng cách gần, ai cũng không chịu hạ thủ lưu tình dù chỉ một chút.

Hứa Mộ Ngôn gấp đến mức ôm Tiểu Cửu đi tới đi lui hô to trong kết giới, dùng sức đập lên kết giới, tê tâm liệt phế hô to: "Đừng đánh nữa! Dừng tay! Tất cả đều dừng tay cho ta! Ly Sinh, Phụng Thiên, đừng đánh nữa! Dừng tay, dừng tay lại!"

Nhưng dù thế thì có ích lợi gì, hai người đều đánh giết đến đỏ mắt. Ai cũng không chịu nghe Hứa Mộ Ngôn, ai cũng không muốn dừng tay trước.

Ngọc Ly Sinh nghiến răng nghiến lợi nói: "Số lần bổn tọa và Hứa Mộ Ngôn tiêu dao khoái hoạt rất nhiều! Ngươi cũng không biết. Lúc em ấy hoan lạc trên giường, sẽ nghe lời bổn tọa đến cỡ nào! Thân thể của em ấy khiến người tiêu hồn bạc phách biết bao nhiêu!"

Ngọc Phụng Thiên không cam lòng yếu thế, cũng nói không chút nào khách khí: "Ngươi cũng không biết, dáng vẻ em ấy đã từng ngồi trong lòng ta, vân vê tóc ta, hát cho ta nghe! Giọng hát của em ấy còn thánh thót hơn cả chim hoàng anh!"

Ngọc Ly Sinh: "Em ấy đã từng nấu mì cho bổn tọa, còn từng cùng bổn tọa ăn sủi cảo trong tiết Đông Chí!"

Ngọc Phụng Thiên: "Đây thì tính là gì! Em ấy còn cùng ta đón giao thừa, chúng ta ôm nhau, ngắm pháo hoa bên ngoài! Em ấy còn chúc ta chúc mừng năm mới! "

Ngọc Ly Sinh nghe xong thì hung hăng cắn răng một chút, bởi vì Ngôn Ngôn chưa từng hát cho hắn nghe, cũng chưa từng cùng hắn đón giao thừa bao giờ, càng không có chúc hắn chúc mừng năm mới!

Ngọc Phụng Thiên cũng nghiến răng nghiến lợi, trong lòng căm phẫn cùng bất bình, bởi vì A Ngôn của hắn chưa từng nấu mì cho hắn. Cũng chưa từng cùng hắn ăn sủi cảo trong tiết Đông Chí!

Chưa từng có!

Lòng ganh đua so sánh của hai người đột nhiên bị nhen lửa, một bên đối chất không chết không thôi, một bên thì ngươi một câu ta một lời, ganh đua đọ sức so sánh.

Ban đầu ganh đua rất đúng đắn, dần dần bắt đầu không đúng đắn.

Thế mà bắt đầu nói đến chuyện hoan lạc trên giường!

Ngọc Ly Sinh dõng dạc nói: "Eo Mộ Ngôn rất mềm và dẻo, thật sự có thể nói chính là, khiến người ta nếm qua một lần thì không thể quên!"

Ngọc Phụng Thiên lại nói: "Nguyên Thần A Ngôn trong sạch như nước, khiến người ta chỉ hận không thể nắm trong trong lòng bàn tay. Ta và Nguyên Thần em ấy tương dung, giống như ngâm mình trong suối nước nóng, em ấy mang đến cho ta khoái lạc cực kỳ lớn!"

Ngọc Ly Sinh: "Em ấy sẽ chủ động cởi đai lưng cho bổn tọa, chủ động quỳ gối trước mặt bổn tọa, thay bổn tọa ——"

Ngọc Phụng Thiên: "Ta và ngươi khác nhau, ta rất tôn trọng suy nghĩ của A Ngôn. Xưa nay sẽ không ép em ấy, có điều, khi em ấy tịnh dưỡng, ta đã từng biến em ấy nhỏ lại, em ấy còn cưỡi lên trên người ta!"

…….

Hứa Mộ Ngôn: "......."

Mẹ nó, cái này cũng được gọi là tôn trọng cậu à?

Cách tôn trọng là như vậy đấy à?

Ngay cả chuyện cởi quần tục tĩu của cậu cũng lôi ra, ngươi một lời ta một câu, hoàn toàn đem những chuyện xấu hổ không nói nên lời, toàn bộ đều nói hết ra!

Nếu chuyện đó thực sự xảy ra, Hứa Mộ Ngôn sẽ đỏ mặt tức giận, xấu hổ nhưng lại không có gì tốt để phản bác.

Nhưng vấn đề là, hai người càng nói càng quá phận, càng nói càng rõ ràng, đến cuối cùng còn bắt đều thêu dệt vô cớ.

Ngọc Ly Sinh quái khí nói một câu: "Hứa Mộ Ngôn dục cầu bất mãn, đã từng khóc lóc cầu xin bổn tọa yêu thương em ấy nhiều hơn!"

Ngọc Phụng Thiên lập tức soạn bậy ra một câu: "Sao biết được? Thế nhưng em ấy nói cho ta biết, bản lĩnh của ngươi chẳng tới đâu, mười lần thì có chín lần em lấy giả vờ cho ngươi xem, cũng chỉ là sợ ngươi tiếp tục tra tấn em ấy mà thôi."

Ngọc Ly Sinh lại nói: "Nói thiếu rồi nhỉ?" Đâu chỉ có mười lần chín lần? Là từ ngày đến đêm, từ đêm đến ngày, không phân rõ ngày đêm, thời thời khắc khắc đều cùng bổn tọa, ngay cả buổi sáng khi mới thức dậy, cũng chưa từng rời khỏi dù chỉ nửa phân!"

Ngọc Phụng Thiên: "Thực lực không lớn, sức lực cũng không đủ, khẩu khí trái lại cũng không nhỏ, thảo nào A Ngôn lại nói ngươi già."

Hứa Mộ Ngôn: "......."

Cho tới giờ cậu cũng không có như vậy nha, cậu thực sự không có như vậy!

Nói nhảm! Cả đám đều bắt đầu nó bậy!

Cái này khiến cho Hứa Mộ Ngôn đột nhiên nhớ tới một câu chuyện nhỏ, mà trước kia đã từng nghe qua.

Trong câu chuyện đó có hai học sinh tiểu học ganh đua so sánh với nhau.

Một học sinh nhỏ nói: "Anh trai tao rất đẹp trai!"

Một học sinh tiểu học khác nói: "Anh trai tao cao một mét tám!"

Sau đó, một cái nói: "Anh trai tao biết nấu cơm!"

Cái kia nói: "Anh trai tao học giỏi!"

Sau đó so qua so lại, một cái đột nhiên nói: "Anh trai tao dám ăn đất!"

Cái kia cũng không chịu yếu thế: "Anh trai tao một bữa ăn bằng chậu!"

Nhìn một màn này khiến Hứa Mộ Ngôn đột nhiên sinh ra một loại ảo giác, như hai cái học sinh tiểu học đang cãi nhau trước mặt cậu vậy.

Vốn dĩ Hứa Mộ Ngôn đang gào khóc, nghe thấy hai người đang không ngừng lớn tiếng cãi nhau, thế mà cảm thấy có chút buồn cười, nhịn không được mà bật cười thành tiếng.

Cậu cười một tiếng, hai người kia vốn đang đánh nhau đến thiên hôn địa ám, đột nhiên đồng loạt quay đầu lại nhìn cậu, mặt mũi còn tràn đầy nghi hoặc.

Mặt mũi Ngọc Ly Sinh tràn ngập lo lắng nói: "Ngôn Ngôn, em sao thế? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?" Rõ ràng trước đó còn đang khóc, đột nhiên cười ha ha, trông không được thông minh lắm.

Ngọc Phụng Thiên cũng lo lắng nói: "A Ngôn, em đừng dọa ta, em tuyệt đối đừng làm ta sợ, A Ngôn." Sao lại cười có chút ngốc vậy.

Sau đó hai người đồng loạt quay đầu, lại bắt đầu chí chóe.

Ngọc Ly Sinh: "Đều là lỗi của ngươi! Nếu không phải tại ngươi, sao Ngôn Ngôn lại biến thành như bây giờ?"

Ngọc Phụng Thiên: "Rõ ràng là lỗi của ngươi! Nếu không phải tại ngươi tra tấn A Ngôn đủ kiểu, sao em ấy lại thành bộ dạng này?"

Rồi hai người bắt đầu hô đánh hô giết, cũng chỉ lần này, hai người họ đã không còn ganh đua so sánh nữa, mà là toàn tâm toàn ý muốn đối phương chết không có chỗ chôn.

Hứa Mộ Ngôn gấp đến mức mạnh mẽ đập lên trên kết giới, nhảy dựng dựng lên hô to: "Hỗn đản! Đại hỗn đản!"

Ngọc Ly Sinh: "Phải, hắn thật sự chính là đại hỗn đản!"

Ngọc Phụng Thiên: "Ai là đại hỗn đản, trong lòng người đó tự biết rõ!"

Hứa Mộ Ngôn: "Hai cái đại hỗn đản!!!"

"Ngôn Ngôn, chờ sư tôn giết Ngọc Phụng Thiên, sẽ lập tức mang em về Côn Luân! Em yên tâm, sư tôn sẽ giúp em lau sạch vết tích trên Nguyên Thần!" Ngọc Ly Sinh ấm giọng nhẹ nhàng nói, hung hăng bổ một kiếm tới.

Ngọc Phụng Thiên giơ kiếm chặn lại, hai kiếm đụng vào nhau, phát ra tiếng keng, nhất thời kiếm quang bắn ra tứ phía, áo bào trên người cũng bị kình khí chấn đến rách nát.

Bàn tay bị rách, máu chảy ròng ròng.

"A Ngôn, em đừng sợ, ta sẽ không giao em cho Ngọc Ly Sinh, ta sẽ đối xử tốt với em, ta có năng lực bảo vệ em, cho em hạnh phúc!"

Ngọc Phụng Thiên không cam lòng chịu yếu thế, lưỡi kiếm của hai người vừa mới tách ra, đã lần nữa hung hăng va vào nhau, sau đó có một cỗ kình khi lớn hơn, đều chấn hai người lùi ra.

Riêng phần mình lùi về sau mấy bước, trên người đều bị thương ở những trình độ khác nhau, bên miệng cũng đều chảy ra máu tươi.

Trên người Ngọc Ly Sinh mặc hắc bào, dù hắn có chảy máu nhiều đến đâu, cũng không thể dễ dàng phát hiện được.

Trái lại Ngọc Phụng Thiên càng có vẻ thê thảm đáng thương, bạch bào trên người đều là những vết máu loang lổ.

Hứa Mộ Ngôn nhân cơ hội nhào qua, cực lực đánh lên trên kết giới, gấp giọng nói: "Sao ngươi lại chảy nhiều máu như vậy? Trên người đều là máu! Phụng Thiên, đừng đánh nữa có được không? Coi như ta van xin ngươi, là ta không nên mang sư tôn tới đây, là ta không nên!"

Ngọc Phụng Thiên nghe thì trên mặt lộ vẻ vui mừng, hắn nói: "A Ngôn, em vẫn là quan tâm ta đúng không? Em là sợ ta chết ở đây phải không?"

Hứa Mộ Ngôn còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe thấy Ngọc Ly Sinh lạnh lùng nói: "Ta cũng bị thương, ta cũng chảy rất nhiều máu mà em cũng không nhìn thấy sao?"

"......."

"Thật đúng là một đôi uyên ương mệnh khổ nha, Hứa Mộ Ngôn, uổng phí vi sư tin tưởng ngươi như thế, nhưng ngươi lại luôn lừa gạt vi sư!"

Mặt mũi Ngọc Ly Sinh đều là ghen tuông, rõ ràng đã sắp bị giấm nhấn chìm đến chết. Hắn muốn Ngôn Ngôn đau lòng vì hắn, khẩn trương vì hắn.

Ai ngờ, thế mà Ngôn Ngôn chỉ quan tâm đến thương thế của Ngọc Phụng Thiên!

Lý nào lại vậy!

Hắn bị chọc giận đến sắp điên lên rồi, rõ ràng trong lòng nghĩ là, chỉ cần Ngôn Ngôn mở miệng nói mấy câu quan tâm hắn, vậy hắn sẽ lập tức không còn oán trách gì Ngôn Ngôn nữa.

Nhưng miệng hắn cứng muốn chết, lời vừa nói ra đã chọc Hứa Mộ Ngôn hốc mắt đỏ lên.

"Hứa Mộ Ngôn, ngươi khiến vi sư quá thất vọng! E là không phải ngươi đã quên mùi vị quỳ trên bàn đinh là thế nào rồi đó chứ!"

Hứa Mộ Ngôn bị dọa đến toàn thân run lên, hốc mắt càng đỏ hơn.

Ôm Tiểu Cửu vô thức trốn về sau, trông như cậu đang thực sự tìm Ngọc Phụng Thiên che chở, mà còn là cố ý trốn sau lưng Ngọc Phụng Thiên!

Ngọc Ly Sinh càng tức giận hơn, nghiêm nghị quát lớn: "Ngươi mù rồi à? Nên trốn sau lưng ai mà ngươi còn không biết?"

"Ngươi đừng dọa em ấy!" Ngọc Phụng Thiên cũng quát lớn, sau đó quay đầu, ấm giọng nhẹ nhàng trấn an: "Đừng sợ đừng sợ, A Ngôn ngoan, đừng khóc, không sao dâu. Chỉ cần có ta ở đây, Ngọc Ly Sinh sẽ không thể tổn thương được em. Sẽ không để em quỳ trên bàn đinh, sẽ không còn."

Hắn còn thuận thế dỗ dành Tiểu Cửu: "Đừng khóc đừng khóc, bảo bảo ngoan, nào, đừng khóc."

Nhìn qua thật sự rất giống với một nhà ba người, rất giống rất giống.

Cái này khiến người ta khó lòng nghi ngờ, Tiểu Cửu chính là do Hứa Mộ Ngôn sinh cho Ngọc Phụng Thiên!

"Hứa Mộ Ngôn, ngươi trăm phương ngàn kế lừa vi sư đến đây, chính là muốn để vi sư tận mắt nhìn một nhà ba người các ngươi, tương thân tương ái thế nào sao?"

Ngọc Ly Sinh bị giấm che mờ mắt ngâm đến sắp chết, vọt lên mấy bước, muốn kéo một lớn một nhỏ về sau lưng minh.

Nào ngờ Hứa Mộ Ngôn nghĩ lầm hắn muốn tổn thương đến Tiểu Cửu, vội vàng ôm Tiểu Cửu trong lòng, gắt gao bảo vệ, nhắm mắt lại hô to: "Ngươi không được qua đây!"

Chỉ một câu như thế, giống như có một lưỡi kiếm trực tiếp xuyên qua trái tim Ngọc Ly Sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #chủ