Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

236


Chương 236: Mộ Ngôn dùng sinh mệnh để kiềm chế sư tôn.

Ngọc Ly Sinh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng không nhẫn tâm cự tuyệt thỉnh cầu của Hứa Mộ Ngôn, mỉm cười gật đầu nói: "Được, sư tôn đều nghe Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn nói cái gì thì chính là cái đó."

Hứa Mộ Ngôn lập tức vui vẻ, hệt như gió cuốn, lần nữa nằm vào trong lòng Ngọc Ly Sinh.

Nắm lấy tóc sư tôn, mân mê thưởng thứ trên đầu ngón tay, miệng lẩm bầm gì đó, ở thời không trước kia cậu ở, không có cái đồ chơi hiếm lạ gì.

Còn tưởng tượng tương lai với Ngọc Ly Sinh, phòng ở sau này sẽ mua rèm cửa thế nào, cũng bắt đầu suy nghĩ phòng vệ sinh sẽ ốp gạch hoa gì.

Trong cả quá trình Ngọc Ly Sinh đều nghe rất chăm chú, cho dù là có rất nhiều thứ từ trước đến nay hắn chưa từng nghe qua, hắn cũng chưa từng thấy qua.

Nhưng hắn chính là thích nghe Hứa Mộ Ngôn nói chuyện, ôm Hứa Mộ Ngôn khiến hắn có một loại cảm giác đặc biệt an tâm.

Nói nói, Hứa Mộ Ngôn chợt thở dài một hơi, bỗng cậu nghĩ tới Ngọc Phụng Thiên.

Nếu cậu và Ngọc Ly Sinh ở bên nhau, vậy Ngọc Phụng Thiên thì thế nào đây.

Hứa Mộ Ngôn biết Ngọc Phụng Thiên tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, chỉ sợ rất nhanh sẽ phát hiện cậu đã lén trốn ra khỏi bí cành.

Đến lúc đó, chỉ sợ sẽ trực tiếp đánh tới cửa, Hứa Mộ Ngôn không thể không phòng, cho tới bây giờ cậu cũng không biết một chuyện, Bồ Đề thụ phù hộ Ngọc Phụng Thiên rất lợi hại, Ngọc Ly Sinh vứt bỏ Linh cốt nhập ma càng lợi hại hơn.

Nhưng vô luận song phương ai lợi hại hơn, Hứa Mộ Ngôn đều không thể trơ mắt nhìn bất kỳ bên nào bị thương.

Đối với Hứa Mộ Ngôn mà nói, Ngọc Phụng Thiên chính là Ngọc Ly Sinh thuở thiếu niên, là thiếu niên đáng thương bị người nhốt trong địa lao vào đêm trừ tịch.

Hứa Mộ Ngôn không nguyện ý nhìn thấy có người cứ thế mà bỏ mạng.

"Sư tôn đã đồng ý chuyện này với ta rồi, sẽ không thể đổi ý đâu đó."

Hứa Mộ Ngôn chậm rãi ngồi dậy, hai người mặt đối mặt ngồi trên giường, lò sưởi ở gần bên cạnh họ, trong điện ấm áp như nắng xuân, tuyết lớn bên ngoài vẫn rơi như cũ.

"Nếu như, ta nói nếu như, nếu như sư tôn không thể hết lòng tuân thủ ước định, vậy ——"

Ngọc Ly Sinh hỏi: "Vậy sẽ thế nào?"

"Vậy, để ta chết không được tốt đẹp đi."

Hứa Mộ Ngôn dùng chiêu như vậy, thử áp dụng lên trên người Ngọc Ly Sinh một lần, cậu biết, dùng tính mạng mình để uy hiếp người khác, chính là chuyện ngu xuẩn nhất trên đời này.

Nhưng Hứa Mộ Ngôn cũng không còn cách nào khác, chuyện cho tới nước này, ngoại trừ lấy mạng cậu ra, căn bản Ngọc Ly Sinh cũng chẳng quan tâm đến thứ gì.

Huống hồ, Hứa Mộ Ngôn cũng không đành lòng lấy mạng Ngọc Ly Sinh ra để thề độc.

Cũng chỉ biến thành gông xiềng hoa lệ mặc lên người Ngọc Ly Sinh, cầm cố hành động của Ngọc Ly Sinh mà thôi.

Nếu như Ngọc Ly Sinh thật sự quan tâm cậu, vậy sẽ không dám không giữ lời hứa.

Nếu Ngọc Ly Sinh bội ước, vậy coi như Hứa Mộ Ngôn đã thật sự dựa sai đi, dù sao thì, người trên đời này cũng phải có một lần cố chấp như vậy.

Dù là đâm đến đầu rơi máu chảy, mình đầy thương tích, Hứa Mộ Ngôn cũng tuyệt đối sẽ không quay đầu.

"Ngôn Ngôn, em là đang lấy tính mạng của mình, để uy hiếp sư tôn sao?" Mắt sắc Ngọc Ly Sinh dần trầm xuống, lạnh lùng nói: "Sư tôn không thích em như vậy, sư tôn không cho phép bất kỳ ai mảy may thương tổn đến em, cho dù là chính em cũng không được."

"Nhưng trừ ta ra, ta cũng không biết sư tôn sẽ còn quan tâm đến điều gì." Hứa Mộ Ngôn chăm chú nhìn vào đôi mắt Ngọc Ly Sinh, nhìn sư tôn bởi vì tức giận mà cau chặt lông mày, cảm thấy có hơi buồn cười, nhưng khóe môi hơi kéo lên lại có mấy phần chua chát, dừng một chút, mới khẽ nói: "Sư tôn có thể chịu ta uy hiếp, vậy có thể nói rõ trong lòng sư tôn, ta là độc nhất vô nhị trên thế gian này, ta được xem như trân bảo của sư tôn."

"....... Trong thời không ta sinh sống trước kia, ngoài trừ mẹ ta ra, từ nhỏ tới lớn, không có ai thật lòng thích ta, cũng chưa từng có ai yêu thương ta."

Hứa Mộ Ngôn tỏa vẻ cười thoải mái nói: "Sư tôn, người có biết không? Người là người đầu tiên chịu rút máu xẻo thịt vì ta."

"Em cũng là người đầu tiên cam tâm tình nguyện vì ta sinh, cũng vì ta mà chết." Ngọc Ly Sinh đưa tay chậm rãi vuốt ve mặt Hứa Mộ Ngôn, có nhìn thế nào cũng không đủ, có sờ thế nào cũng không đủ.

Chỉ hận không thể tiến vào trong lòng Hứa Mộ Ngôn, hai người hợp lại làm một, vô luận sinh tử đều sẽ ở cùng một chỗ.

Cuối cùng sẽ không có ai có thể tách hai người ra.

"Chỉ có ta sao? Trước kia không có ai vì sư tôn dùng mạng mà nỗ lực sao?" Hứa Mộ Ngôn cố ý nói bóng nói gió.

Ngọc Ly Sinh gật đầu, nói chắc như đinh đóng cột: "Chỉ có em."

Giống như Ngọc Ly Sinh vì không muốn Hứa Mộ Ngôn đau khổ, mà cố ý giấu chuyện mình moi Linh cốt, còn bị đẩy xuống vách núi mà gãy chân, hủy dung, chịu roi hình, quỳ thẳng trước mộ phần trong đêm tuyết……. Sau cùng còn cắm ma kiếm xuyên qua người mình.

Hứa Mộ Ngôn cũng vì không muốn Ngọc Ly Sinh đau khổ, cũng không đành lòng nói rõ chuyện mình đã từng lẻn về quá khứ.

Có lẽ lãng quên đối với sư tôn mà nói, cũng là chuyện tốt.

Nếu lúc trước sư tôn đã tự tay cắt đứt ba đoạn ký ức kia, phong ấn vào bên trong Bồ Đề thụ.

Vậy Hứa Mộ Ngôn sao lại có thể ôn lại chuyện cũ với sư tôn chứ, chuyện trước kia quá thống khổ.

Hai người khó có được ăn ý như vậy, ngươi không nói, ta cũng không nói.

Hứa Mộ Ngôn nói những gì cậu biết về Ngọc Phụng Thiên, tất cả đều nói ra, cuối cùng, còn không quên kéo lấy ống tay áo Ngọc Ly Sinh, khẩn cầu nói: "Ta biết sư tôn không nguyện ý thừa nhận, nhưng dù sao Ngọc Phụng Thiên cũng là một nửa chân thân của sư tôn, nếu như có thể, ta hi vọng sư tôn có thể trả lại tự do cho hắn, để hắn không cần phải tiếp tục sống ở nơi tăm tối không thấy mặt trời kia."

"Em suy nghĩ đủ điều cho hắn như vậy, nhưng hắn chưa từng chịu từ bỏ em." Ngọc Ly Sinh cười lạnh một tiếng, hai con ngươi lại nổi lên những tơ máu, trên mặt tràn ngập sát ý nói: "Trách ta, lúc trước không đuổi tận giết tuyệt hắn, nên mới bỏ mặc hắn hòa làm một thể với Bồ Đề thụ, hắn không đến thì thôi, nếu hắn dám đặt chân bước lên Côn Luân sơn nửa bước, nhất định ta sẽ chém hắn thành vạn mảnh, nghiền xương thành tro!"

"Sư tôn……."Giọng Hứa Mộ Ngôn có hơi run run, nhìn qua đáy mắt huyết hồng của Ngọc Ly Sinh, vội vàng nắm lấy cánh tay hắn, nói: "Sư tôn, vừa rồi người mới đồng ý với ta, sẽ buông tay!"

"Ngôn Ngôn yên tâm, sư tôn chỉ là đang nói đùa thôi, chuyện đã đồng ý với em, sư tôn nhất định sẽ làm được." Ngọc Ly Sinh cúi đầu chăm chú nhìn Hứa Mộ Ngôn, sát ý trong đáy mắt tan rã ra, thay vào đó chính là dịu dàng cưng chiều, hắn đưa tay nhẹ nhàng chạm lên chóp mũi Hứa Mộ Ngôn một cái, buồn cười nói: "Ngôn Ngôn đừng sợ, giờ ta và em tâm ý tương thông, từ nay về sau, sẽ không có ai có thể ngăn cản ta và em ở bên nhau. Sư tôn có năng lực bảo vệ em thật tốt."

"Ta tin tưởng sư tôn, với lại, ta cũng không phải cái phế vật tay trói gà không chặt." Hứa Mộ Ngôn nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: "Ta chưa bao giờ nhìn thấy Ngọc Phụng Thiên sử dụng pháp khí gì, duy chỉ dùng qua một hạt châu, hắn gọi hạt châu đó là Hỗn Nguyên châu."

"Hỗn Nguyên châu sao." Ngọc Ly Sinh lộ vẻ nghiêm túc, lắc đầu nói: "Hạt châu này không phải đồ của ta, hẳn là sau khi hắn và ta tách ra thành hai, hắn ở trong Bồ Đề thụ luyện ra được."

"Ta cũng nghĩ như vậy, hạt châu này ngoài trừ có thể thuấn di, và du tẩu trong đường hầm thời không ra, cũng chẳng còn gì khác." Hứa Mộ Ngôn một năm một mười nói ra chuyện mà tự mình biết, toàn bộ đều nói cho Ngọc Ly Sinh.

Muốn sư tôn phải có chuẩn bị, không cần phải mơ mơ hồ hồ bị Ngọc Phụng Thiên đánh ngược lại.

"Trước đây hắn đưa ngọc châu cho ta, sau này, ta dùng hạt châu này để chạy ra khỏi bí cảnh —— Chính là lần trước ở bên trong đất tuyết, sư tôn có còn nhớ không?"

Đương nhiên nhớ rõ, khi đó Ngọc Ly Sinh thân trúng kịch độc, hai mắt bị mù, cả người nằm trong đống tuyết, sinh mệnh mỏng manh.

Sau đó, hắn phác giác có người tới gần, mặc dù khi ấy thần trí không được tỉnh táo lắm, nhưng Ngọc Ly Sinh vẫn biết được, người tới nhất định chính là Hứa Mộ Ngôn.

Thậm chí hai người còn giày vò từ ban ngày đến trời tối đen ngay trong băng thiên tuyết địa.

Hứa Mộ Ngôn vì hắn mà lấy thân giải kịch độc, khi ấy tuyết dưới thân hai người đều hòa tan thành nước.

Dù là trong gió lạnh, nhưng trên đầu vẫn đầy mồ hôi nóng, mồ hôi đầm đìa.

Bây giờ Hứa Mộ Ngôn bỗng đề cập đến, Ngọc Ly Sinh rất áy náy nói: "Thật xin lỗi, Ngôn Ngôn……. Đều là sư tôn sai, khi ấy lại khiến em chịu khổ rồi."

Mắt Hứa Mộ Ngôn thoáng cái đã đỏ lên, ánh mắt né tránh, giả vờ trấn định nói: "Ta không oán sư tôn, đó là ta cam tâm tình nguyện giải độc cho sư tôn."

"Nhưng sau này, người đạp ngã sư tôn, còn giẫm lên mu bàn tay người, là Ngọc Phụng Thiên, không phải ta!!!"

Cái này rất oan uổng, Hứa Mộ Ngôn cũng không thể gánh nổi nha.

Nên nói thì không nói, tên Ngọc Phụng Thiên tiểu vương bát đản kia thật quá thất đức, cứ vô duyên vô cớ bày đủ mọi chuyển để Hứa Mộ Ngôn gánh.

Ngọc Ly Sinh sớm đã nhận ra, giờ nghe như vậy, cuối cùng cũng thờ phào, nói: "Ta biết, Ngôn Ngôn sẽ không vứt bỏ mặc kệ sư tôn."

"Sư tôn tin ta?"

"Có gì mà không tin? Không phải em đã nói rồi sao? Người yêu nhau nên tin tưởng đối phương vô điều kiện." Ngọc Ly Sinh nghiêm túc nói, nói từng chữ một: "Sư tôn tin tưởng em."

Lời còn chưa dứt, chợt nghe thấy bên ngoài ông lên một tiếng, ma kiếm từ trong tay áo Ngọc Ly Sinh bay lượn mà ra.

Còn quấn lấy hai người không ngừng kịch liệt phát ra tiếng vù vù, toàn thân tản ra quang mang khát máu.

Ngọc Ly Sinh nhíu mày, thấp giọng hô: "Cút về!"

Rồi vung ống tay áo lên, thu ma kiếm trở về.

"Sư tôn, xảy ra chuyện gì sao? Vì sao ma kiếm lại đột nhiên chạy ra? Có phải lại có người xông vào núi không?" Hứa Mộ Ngôn nói, bỗng đứng dậy, vội nói: "Sư tôn, người đừng động, những chuyện nhỏ nhặt này cứ giao cho ta là được, ta sẽ xử lý thật tốt."

Nói xong, quay người vừa muốn ra ngoài đuổi đám người kia xuống núi. Cổ tay phải đã lập tức bị Ngọc Ly Sinh nắm lại từ phía sau.

"Sư tôn?"

"Đi cùng nhau."

"Một mình ta cũng có thể."

"Đi cùng nhau." Ngọc Ly Sinh đứng dậy, không cho phép từ chối nói: "Ta không cho phép em lại rời đi."

Đã thế, Hứa Mộ Ngôn cũng không thể không cùng Ngọc Ly Sinh đi ra ngoài điều tra một phen.

Quả nhiên phát hiện có một nhóm người muốn xông vào núi, giờ phút này đang tụ tập dưới chân núi, ba năm người tụ lại một nhóm, thăm dò phụ cận Côn Luân sơn.

"Hả?" Con mắt Hứa Mộ Ngôn chợt mở to, ánh mắt xuyên qua đám người, rơi thẳng vào đứa trẻ đang được một đạo sĩ bế trên tay, hơi sững sờ: "Đứa bé đó…….." Không phải chính là đứa bé mà cậu đã cứu trên đường cái trước đó sao?

"Đứa bé nào?" Ngọc Ly Sinh nhìn theo ánh mắt Hứa Mộ Ngôn, quả nhiên trông thấy một đứa bé. Hắn có hơi giật mình, lập tức thuận miệng nói: "Nếu em thích đứa bé đó, vậy sư tôn sẽ thay em cướp về nuôi cũng được!"

________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #chủ