Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

209

Chương 209: Tâm lý của sư tôn hoàn toàn sụp đổ.

Ngọc Ly Sinh nắm lấy tay Hứa Mộ Ngôn dán lên trên ngực mình, hắn nói: "Ngôn Ngôn, đêm qua sư tôn mơ thấy một giấc mơ rất kỳ quái, trong mơ, bầu trời trên đỉnh đầu như thủng một lỗ lớn, toàn bộ Tu Chân giới đều rất hỗn loạn, không gian bị xé toạc, nhật nguyệt cùng trời, tứ hải đảo lưu, sơn băng địa liệt."

"Hai thời không giao thoa, dường như còn có một cái đường hầm thời không, ánh sáng từ bên trong phát ra ngoài, chiếu sáng đến mức tất cả mọi người hầu như đều không thể mở mắt ra."

"Sư tôn còn nhìn thấy có một bóng người nhảy vào trong đường hầm thời không."

"Máu, máu văng khắp nơi hệt như mạn thiên phi vũ. Trước mắt đầu là huyết hồng, hệt như hoa bồ công anh màu đỏ vung khắp đại địa."

Hứa Mộ Ngôn nghe thì cảm thấy có gì đó không đúng.

Hình như cái này, không phải là đang tả đường về nhà của cậu đó chứ?

Chẳng lẽ nói, đây chính là giấc mơ dự báo tương lai của Ngọc Ly Sinh?

Bỗng Hứa Mộ Ngôn ngồi dậy, kéo lấy tay Ngọc Ly Sinh, vội vàng mở quạt xếp ra hỏi hắn: "Sau đó thì sao? Sau đó thế nào?"

"Sau đó……." Ngọc Ly Sinh hung hăng cau chặt mày lại: "Sau đó, ta đã nhìn thấy một cái thang trời, trực trùng vân tiêu. Ta đứng ở dưới chân thang, dưới chân giẫm lên rất nhiều thi cốt. Ta liều mạng tìm kiếm bóng dáng của em, thế nhưng dù có làm như thế nào cũng tìm không thấy."

Cơn ác mộng này thực sự quá đáng sợ, sau khi Ngọc Ly Sinh tỉnh lại, rất lâu sau cũng không thể hoàn hồn lại.

Sau khi nói xong, Ngọc Ly Sinh lại nói: "Ngôn Ngôn, em nói xem, đây có phải là do trời xanh đang ám chỉ gì đó hay không?"

Hứa Mộ Ngôn thầm nghĩ, đây chính là tương lai của ngươi, trên đầu ngươi sẽ có ba vầng hào quang, dưới chân đạp mây!

"Ngôn Ngôn, gần đây ta luôn tâm thần không yên, cảm thấy trong tương lai sẽ xảy ra chuyện lớn gi đó." Ngọc Ly Sinh thấp giọng tự lầm bầm: "Còn có một số giấc mơ rất lộn xộn."

Hứa Mộ Ngôn: "Giấc mơ lộn xộn thế nào?"

"Mơ đến thuở thiếu niên của ta, còn có……."

Đã từng gặp một số người, nhưng có lẽ là do một loại bảo vệ bản thân, cho nên những ký ức kia luôn bị sương mù bao phủ, mơ hồ không thể nhìn thấy rõ.

Ngọc Ly Sinh không dám bước qua lôi trì, hắn có cảm giác một khi nhớ lại, sẽ thịt nát xương tan, rơi vào vạn kiếp bất phục.

Nhưng lại nhịn không được mà nghĩ về nó từng chút một.

Hắn nhớ tới hoa ngữ mà Hứa Mộ Ngôn đã nói với hắn trước đó, nhịn không được hỏi: "Ngôn Ngôn, em biết hoa ngủ của hoa hướng dương là gi không?"

Hứa Mộ Ngôn mở quạt xếp ra, trong lòng thầm nói, nhưng trên mặt quạt lại có làm thế nào cũng không chịu hiện ra.

Chỉ có thể thầm thở dài.

"Gần đây ta luôn cảm thấy, dường như mình đã quên mất gì đó, nhưng có làm thế nào cũng không thể nhớ ra được. Có lẽ, là do đã qua quá lâu đi."

Ngọc Ly Sinh thấp giọng nói: "Hiện tại ta đã ba mươi hai tuổi, tuổi cũng đã không còn nhỏ nữa."

Hứa Mộ Ngôn: "......."

Đang yên lành, lôi tuổi tác ra làm gì chứ!

Không nhắc tới tuổi tác cậu sẽ không có tức giận, nhưng khi nhắc đến tuổi tác thì cậu lại phát hỏa!

Ngọc Ly Sinh ba mươi hai tuổi, Hứa Mộ Ngôn mười bảy tuổi, hai người vừa hay cách nhau trọn vẹn mười lăm tuổi!!!

Chênh lệch trọn vẹn mười lăm tuổi, hẳn là sẽ cho người ta cảm giác chồng già vợ trẻ không hơn không kém đi.

Nói như thế, thì cổ đại thời xưa mười lăm tuổi đã có thể thành thân.

Khi Ngọc Ly Sinh mười lăm tuổi, chỉ sợ Hứa Mộ Ngôn vẫn còn là một bé nòng nọc.

Rất không hợp lẽ thường, đây hoàn toàn chính là trâu già gặm cỏ non.

Phì, lão già!

Có điều, nói đi cũng phải nói lại, nếu như không phải tự Ngọc Ly Sinh nói ra, thì ai có thể nhìn mặt hắn, mà đã nhìn ra năm nay hắn đã ba mươi hai tuổi chứ?

Hứa Mộ Ngôn cũng nhìn không ra, trong ký ức của cậu, dáng vẻ Ngọc Ly Sinh hai mươi tuổi chính là như thế này.

Chỉ chớp mắt cái đã mười mấy năm trôi qua, rau hẹ trong ruộng cắt hết đợt này đến đợt khác, nhưng Ngọc Ly Sinh vẫn không già đi.

Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân còn đấy.

Cũng có thể xem như là một loại duyên phận đi.

Ngọc Ly Sinh không chỉ không già đi, trái lại còn càng ngày càng đẹp.

Có lẽ là Ông Trời đã cướp đi vận may của Ngọc Ly Sinh, đồng thời lại đền bù cho hắn một dung mạo xinh đẹp khó gì sánh kịp.

"Ngôn Ngôn, mắt em đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Sao lại nhìn chằm chằm vào mặt sư tôn như thế…….. Trên mặt sư tôn có dính gì sao?"

Ngọc Ly Sinh dò hỏi, rồi đưa hai tay xoa xoa hai gò má.

Hứa Mộ Ngôn ngoắc ngoắc ngón tay với hắn, chờ sau khi Ngọc Ly Sinh nhích lại gần, bỗng cậu nhào qua hệt như sói đói vồ mồi, hôn ba cái thật mạnh lên mặt Ngọc Ly Sinh.

"Ngôn Ngôn, em……." Ngọc Ly Sinh hơi sững sờ, lập tức vui mừng, ngữ khí vô cùng gấp gáp, nói: "Là em chủ động hôn sư tôn!"

Hứa Mộ Ngôn lập tức bày ra dáng vẻ như "Chính là đại gia đây hôn ngươi đấy, ngươi có thể làm gì, sẽ chém chết ta sao." Vẻ mặt không khác gì tên lưu manh.

Hai tay khoanh trước ngực, hơi kiêu ngạo mà ngẩng đầu hất cằm lên.

"Ngôn Ngôn, rất ít khi em chủ động thân cận với sư tôn, như vậy…….. Thật sự rất tốt."

"Từ nay về sau sư tôn sẽ không rửa mặt nữa."

Hứa Mộ Ngôn: "......."

Làm như vậy không được, vạn lần không thể được.

Không thể không rửa mặt, người cần mặt cây cần vỏ, sao sư tôn có thể nói không rửa chứ?

Với lại, chỉ là chủ động hôn mặt sư tôn thôi, đây cũng chẳng đáng là gì.

Nếu dựa theo lời sư tôn nói, vậy trước kia hai người còn……. Sẽ không phải hắn sẽ nói, từ nay về sau sẽ không tắm rửa luôn đó chứ.

"Ngôn Ngôn, đêm qua sư tôn có nghe em ho khan vài tiếng, sư tôn gọt lê cho em ăn có được không?"

Ngọc Ly Sinh tiện tay cầm một quả lê qua, chuẩn bị gọt vỏ.

Hứa Mộ Ngôn thấy thế thì bỗng đưa tay ngăn cản.

"Sao thế, Ngôn Ngôn? Em không thích ăn nho, chẳng lẽ em cũng không thích ăn lê sao?"

Hứa Mộ Ngôn không phải có ý này, chỉ là chợt nhớ tới lê còn có thể đem nướng lên ăn.

Bấm ngón tay tính toán, cũng đã rất lâu chưa ăn món lê nướng rồi, cũng đã sắp quên đi mùi vị của nó luôn rồi.

Mặc dù nói, hiện giờ cậu đã mất đi vị giác, ăn lê nướng cũng sẽ chẳng nếm ra được mùi vị gì.

Nhưng có thể nhìn một làn rồi ăn no bụng là đã thỏa mãn lắm rồi.

Cách nướng lê cũng rất đơn giản, không khác gì với khoai lang nướng cả.

Trước khi xuyên sách, nhà cậu rất nghèo.

Vì không muốn ảnh hưởng đến công việc của mẫu thân, sẽ luôn đọc sách ở ký túc xá trường, dù có nghỉ cũng không thể về nhà, nên đã không về nhà luôn. Vì thế đã đi đến một nhà hàng nhỏ rửa bát đĩa cho người ta.

Một tháng sống bằng chút tiền sinh hoạt và mấy gói mì.

Cậu chỉ hận không thể chia một gói mì tôm thành ba bốn bữa ăn, khi đó giá cả các mặt hàng cũng không cao lắm, một quả lê nướng đại khái khoảng năm đồng tiền.

Đó cũng chính là tiền cơm ba ngày liền của Hứa Mộ Ngôn, cho nên mỗi lần đều chỉ có thể đưa mắt chắm chủ nhìn người ta mua sắm.

Vốn còn nghĩ đến khi trưởng thành, có thể chính thức đi ra ngoài tìm việc làm, chỉ cần cố gắng một chút, thì cuộc sống sẽ tốt hơn.

Ai có thể nghĩ đến, người không may, uống chút nước lã cũng bị ê răng.

Thế mà đã xuyên vào trong quyển sách bại hoại, muốn chết cũng không chết được này.

Xuyên vào Tu Chân giới, luôn dựa vào mạnh được yếu thua, mỗi ngày đều có người chết này.

Hứa Mộ Ngôn cầm một quả lê qua, rồi đặt trên lò lửa nướng, Ngọc Ly Sinh chỉ nghe nói có khoai lang nướng, đậu phộng nướng, nhưng cũng chưa từng thấy ai nướng lê bao giờ.

Liền có chút hiếu kỳ mà ở bên cạnh quan sát.

Thấy quả lê kia được than lửa thiêu đốt, vỏ bên ngoài đã chuyển sang màu vàng, rồi dần dần chuyển sang màu nâu, thấy thịt quả cũng đã mềm, còn tỏa ra một mùi thơm ngào ngạt.

Hứa Mộ Ngôn dương dương đắc ý, sau khi thấy quả lê đã nướng chín, lập tức dùng cây gắp than gắp quả lê nướng ra bát.

Sau đó lấy một cái muỗng lột lớp vỏ bên ngoài ra, bỗng một mùi thơm xông thẳng vào mũi.

Ngọc Ly Sinh nhịn không được tán dương: "Ngôn Ngôn, em thật lợi hại, em biết nhiều chuyện mà sư tôn không biết, còn biết làm nhiều thứ mà sư tôn không biết làm."

Hứa Mộ Ngôn thầm nghĩ, đó là đương nhiên, dù nó thế nào thì cậu cũng chính là người xuyên sách, mặc dù rất không may khi bị nghề nghệp nguy hiểm nhất Tu Chân giới khi dễ……

Bỏ đi, anh hùng không hỏi xuất thân, đừng đề cập đến chuyện thương tâm kia nữa.

Hứa Mộ Ngôn múc một muỗng thịt lê lên, rồi đưa đến bên môi Ngọc Ly Sinh, nhìn sư tôn với đôi mắt sáng lấp lánh như sao.

Ngọc Ly Sinh hơi sững sờ, chợt hiểu sai ý, nhẹ nhàng thổi mấy hơi, mới nói: "Xong rồi, không còn nóng nữa, em mau ăn đi."

Hứa Mộ Ngôn không có thu tay, mà lại đụng đụng vào môi Ngọc Ly Sinh.

Như thế, Ngọc Ly Sinh mới hiểu ý cậu, trên mặt càng thêm dịu dàng, đuôi lông mày và khóe mắt đều toát ra ý cười.

Hắn há miệng nếm thử một miếng lê nướng, vừa vào miệng đã tan, còn ngọt ngào hơn những gì mà hắn đã nếm qua trong cả đời này.

Cả đời này quá khổ, vị ngọt ngào ấy chỉ thoáng qua trong nháy mắt, nửa đời này của hắn chỉ toàn là đắng chát.

Quay đầu nhìn lại chuyện xưa, trừ những ký ức liên quan tới Hứa Mộ Ngôn ra, cũng chẳng có ai hay chuyện gì đáng để Ngọc Ly Sinh lưu luyến cả.

Vị ngọt ngào ấy trong đời này của hắn chẳng nếm được bao nhiêu, nhưng đó đều đến từ Hứa Mộ Ngôn.

Cái này khiến cho Ngọc Ly Sinh có làm thế nào cũng không thể buông bỏ Hứa Mộ Ngôn được.

"Rất ngọt, Ngôn Ngôn, đây chính là thứ ngon nhất mà cả đời này sư tôn nếm qua."

Ngọc Ly Sinh nắm chặt lấy tay Hứa Mộ Ngôn, dán lên trên ngực mình, dường như trong tay đang bưng lấy cả thế giới của hắn vậy.

Tay Hứa Mộ Ngôn mảnh khảnh, gầy yếu, tái nhợt như thế, vẻn vẹn chỉ có một lớp da bọc xương, cho dù có ủ ấm thế nào, thì độ ấm trên tay cũng rất ít ỏi.

Ngọc Ly Sinh không dám nắm quá chặt, sợ sẽ làm đau Hứa Mộ Ngôn.

Hắn cũng không dám nắm quá lỏng, sợ Hứa Mộ Ngôn sẽ hệt như một sợi lông vũ, chỉ cần một cơn gió thổi qua đã cuốn người đi mất vậy.

Trước kia, hắn luôn cảm thấy, thời gian hắn và Hứa Mộ Ngôn có thể ở bên cạnh nhau sẽ rất lâu rất lâu.

Cho nên mới không chút kiêng kỵ gì mà tiêu hao tuổi thanh xuân của Hứa Mộ Ngôn.

Giờ đây lại đột nhiên phát hiện, thời gian mà hắn và Hứa Mộ Ngôn thật sự ở bên nhau, vô cùng ngắn ngủi.

Ngắn đến mức Ngọc Ly Sinh không dám nghỉ ngơi, không dám rời đi, thậm chí ngay cả chớp mắt một cái thôi cũng không dám, sợ sẽ lần nữa bỏ lỡ Hứa Mộ Ngôn.

Hứa Mộ Ngôn đã như dầu cạn đèn tắt, dần dần, hai chân cậu đã hệt như rễ của cây già, không thể động đậy được nữa.

Khi tỉnh dậy vào buổi sáng, cậu còn tưởng nửa người dưới của mình đã bị chém đứt rồi.

Rất lâu sau mới phản ứng lại, nửa người dưới của mình đang bị tê.

Như gần đất xa trời, không thể đứng dậy.

Hứa Mộ Ngôn còn cố thử lấy cái trâm cài tóc tóc, hung hăng đâm một cái.

Cảm giác đau đã hoàn toàn biến mất duy chỉ có máu tươi là vẫn luôn tuôn ra.

Sau khi Ngọc Ly Sinh phát hiện ra chuyện này, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng, nhưng rất nhanh hắn đã che giấu đi.

Nắm lấy tay Hứa Mộ Ngôn, ấm giọng nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, Ngôn Ngôn, sư tôn không để ý, sư tôn không để ý, mặc kệ em có thành bộ dạng gì, từ đầu đến cuối em vẫn luôn là Ngôn Ngôn của bổn tọa."

Thế nhưng, Hứa Mộ Ngôn để ý, rất để ý.

Gần đây đột nhiên cậu rất sợ chết, vô cùng sợ chết.

Cậu không muốn chết nữa, khi cái chết đến, thân thể sẽ rất nặng rất nặng, tay chân cũng sẽ dần lạnh di.

Không khí tiến vào yết hầu sẽ dần mỏng manh, sinh cơ trong cơ thể sẽ trôi đi từng chút từng chút một.

Loại cảm giác tử vong này, Hứa Mộ Ngôn đã trải qua rất nhiều lần.

Sau khi không thể xuống đất đi lại, thời gian cậu mê man đã càng ngày càng dài hơn, thậm chi còn luôn mơ thấy ác mộng.

Trong mơ đều chính là những tình cảnh khi sư tôn dùng hình với cậu, mơ đến mức Hứa Mộ Ngôn ngủ cũng không ngon giấc.

Đôi môi khô khốc không ngừng mấp máy, sau khi Ngọc Ly Sinh cẩn thận xem xét thì mới hiểu được.

Hứa Mộ Ngôn là đang nói: "Sư tôn, con rất sợ đau, người đừng đánh con, có được không?"

Ngọc Ly Sinh xoay lưng sang chỗ khác, thầm lén khóc một trận.

Hắn hận chết bản thân mình của trước kia.

Nếu như có thể lựa chọn, hắn muốn quay trở về quá khứ, hung hăng đâm mười bảy mười tám nhát kiếm vào bản thân mình trước đây, để trút giận thay Hứa Mộ Ngôn.

Ngọc Ly Sinh rất sợ, sợ Hứa Mộ Ngôn còn đang sống sờ sờ, dần dần vì bệnh tật mà chết trong lòng hắn.

Hắn lại lần nữa bắt đầu đi tìm đồng nam đồng nữ, để kéo dài tính mạng cho Hứa Mộ Ngôn.

Thậm chí hắn còn sinh ra suy nghĩ muốn moi Linh cốt của mình ra.

Phải, Linh cốt của hắn có thể tái tạo lại huyết nhục cho người khác.

Thế nhưng một khi moi Linh cốt ra, liền có nghĩa, linh lực của hắn sẽ tan biến, một thân tu vi sẽ mất đi chỉ trong chốc lát.

Thậm chí còn mất đi thân thể bất tử bất diệt này, hoàn toàn biến thành một phế nhân!

Ngọc Ly Sinh rất sợ hãi, hắn không dám để bản thân trở thành phế nhân.

Nếu như hắn trở thành phế nhân, lấy dung mạo xinh đẹp, dáng dấp và thanh danh này của hắn ở Tu Chân giới, có lẽ hắn sẽ lần nữa trở thành lô đỉnh người người có thể đè, người người có thê khi nhục!

Nhưng Ngọc Ly Sinh không muốn trơ mắt nhìn Hứa Mộ Ngôn chết vì bệnh, lại không muốn moi Linh cốt của mình.

Hắn bắt đầu rút máu với số lượng lớn, còn dùng dao cắt xuống một miếng thịt lớn.

Dùng đủ loại linh dan diệu dược.

Tìm kiếm y sư y thuật cao minh khắp Tu Chân giới.

Nhưng hiệu quả vô cùng bé nhỏ.

Hứa Mộ Ngôn một ngày so với một ngày càng thêm ốm yếu, một ngày so với một ngày càng thêm gầy gò, cuối cùng trên người cậu cũng chẳng còn thịt gì.

Không khác gì một bộ xương, vỏn vẹn chỉ được bao bọc bởi một lớp da nhăn nhún.

Tóc đã sớm mất đi màu sắc, dần dần khô héo, đến nay đã hoàn toàn bạc trắng.

Thế nhưng, rõ ràng thân thể này chỉ mới mười bảy tuổi thôi đó! Chỉ mới mười bảy tuổi thôi!

Nhưng lại bệnh nặng đến mức này!

Ngọc Ly Sinh còn bí mật nấu mình thành canh cho Hứa Mộ Ngôn uống.

Thậm chí hắn còn hoài nghi, có thể thân thể dược nhân này của mình đã  không còn dùng được nữa rồi không.

Hắn đã lập tức dừng những phương pháp mà trước kia sư tôn hắn đã từng dùng để chế luyện dược nhân, lần nữa luyện mình thành dược nhân.

Thời gian cấp bách, dược nhân không phải chỉ một sớm một chiều là có thể luyện ra được.

Ngọc Ly Sinh cho rằng, biến mình lần nữa trở thành dược nhân sẽ là cách nhanh chóng nhất.

Thế là, hắn lại bắt đầu bí mật thả rắn rết, côn trùng, bò cạp, nói tóm lại, hắn đem những độc vật độc nhất trên đời này, cùng nhau làm bạn ở một chỗ.

Hắn cũng chẳng thèm quan tâm đến những độc vật này sẽ cắn nát huyết quản của hắn, bò vào trong người hăn từ huyết quản, mặc cho bọn chúng tùy ý cắn nuốt huyết nhục của hắn.

Đời này Ngọc Ly Sinh đã trải qua rất nhiều loại đau đớn.

Căn bản không hề đau. Không đau chút nào.

So với những khổ sở mà Hứa Mộ Ngôn đã trải qua, thì kém rất xa.

Ngọc Ly Sinh tạm thời không dám moi Linh cốt của mình, nhưng hắn vẫn muốn thử moi lấy một khúc xương sườn của mình,

Rút tủy xương ra, tự mình luyện chế thành đan dược cho Hứa Mộ Ngôn uống.

Nhưng hiệu quả vẫn không rõ ràng như cũ, thậm chí sau khi Hứa Mộ Ngôn dùng không lâu, còn nôn ra máu.

Một đạo phòng ngự tâm lý cuối cùng này của Ngọc Ly Sinh đã hoàn toàn sụp đổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #chủ