Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

163

Chương 163: Mộ Ngôn đều là học từ sư tôn.

"Ta không làm được." Hứa Mộ Ngôn lắc đầu, vô cùng nghiêm túc nói: "Ta không làm được một người có thể đùa bỡn những sinh mệnh vô tội, ta không làm được. Ta là người, một người còn đang sống sờ sờ."

"Thì sao chứ? Sự sống chết của con, đều nằm trong sự khống chế của vi sư, vi sư không cho phép ngươi chết, thì ngươi tuyệt đối không thể chết!"

Ngọc Ly Sinh đột nhiên trở mặt, lập tức đè người xuống giường, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Hứa Mộ Ngôn, trầm giọng nói: "Mệnh của ngươi, sớm đã quấn quýt bên mệnh của vi sư rồi. Đời này kiếp này, mãi mãi, ngươi đều dây dưa không ngớt với vi sư!"

Vừa mới nói xong, Ngọc Ly Sinh lập tức tùy ý gặm cắn lên cổ Hứa Mộ Ngôn.

Đau nhức kịch liệt, nhưng Hứa Mộ Ngôn cũng không có trốn tránh, cậu hệt như một khúc gỗ, không né cũng không tránh, mặc kệ Ngọc Ly Sinh tùy ý muốn làm gì thì làm trên người cậu.

Thế nhưng rất nhanh, Ngọc Ly Sinh đã ngừng lại.

Trầm mặc một lúc rất lâu, Ngọc Ly Sinh lặng lẽ chỉnh y phục của Hứa Mộ Ngôn lại.

Không hề động đến cậu.

Hứa Mộ Ngôn cười nhạo nói: "Ghét bỏ ta bẩn, phải không? Cũng bởi vì hiện giờ ta chính là một cái tiểu Mị Ma sao?"

"Ngôn Ngôn……."

"Đừng gọi ta là Ngôn Ngôn, ngươi không xứng."

Hứa Mộ Ngôn nói xong cậu đó, đã chuẩn bị cái cổ của mình sắp bị Ngọc Ly Sinh bóp.

Thế nhưng cũng không có, Ngọc Ly Sinh lộ ra vẻ mất mát, đưa tay xoa xoa mi tâm của mình.

Rất lâu sau, Ngọc Ly Sinh mới thấp giọng nói: "Con cứ điều dưỡng thân thể thật tốt, đến khi điều dưỡng xong, sư tôn sẽ giúp con đổi về thân thể trước kia."

"Nếu như……. Tình trạng thân thể trước kia của con và dung mạo bị hủy đó, thật sự không có cách nào khôi phục, vậy thì sư tôn sẽ hủy dung với con."

"Ở đây……." Ngọc Ly Sinh chỉ chỉ lên hai gò má đỏ bừng của mình, thấp giọng nói: "Hung hăng rạch vài nhát, như vậy thì sư tôn sẽ bị thương như con, xấu xí như con."

Hứa Mộ Ngôn khó nói lên cảm giác hiện giờ của bản thân lúc này.

Cậu cũng không hề cảm thấy, vết thương trong lòng đã được xoa dịu, ngược lại càng thêm sợ hãi.

Chỉ cảm thấy bản thân hiện tại hệt như liếm vết máu trên lưỡi đao, đang cố đau khổ giãy giụa trong biển máu.

Nhưng hiện giờ, đột nhiên Hứa Mộ Ngôn cảm thấy mệt mỏi quá mệt mỏi, cũng không muốn tiếp tục dây dưa như thế nữa.

Hứa Mộ Ngôn vì muốn chết, mà bắt đầu làm ra đủ loại hành vi tìm đường chết.

Cậu dần bắt đầu hỉ nộ vô thường hệt như quả phụ nhỏ.

Rõ ràng một khắc trước, quả phụ nhỏ còn ôm cậu vào trong ngực, dịu dàng hôn lên trán cậu.

Nhưng ngay sau đó, Hứa Mộ Ngôn đã một bàn tay quất tới.

Vụt qua gò má trắng nõn tuấn mỹ của quả phụ nhỏ.

Nhưng thế mà hiếm khi quả phụ nhỏ không chút tức giận, trái lại hắn còn nắm lấy tay cậu rồi hôn vào lòng bàn tay, hỏi cậu có còn đau không.

Lại tỉ như, khi quả phụ nhỏ xuống bếp nấu cơm cho cậu, nghe nói hắn đã làm rất vất vả. Các chiêu thức kiếm pháp của Ngọc Ly Sinh đều được sử dụng rất lòe loẹt, có thể nói là thiên hoa loạn trụy.

Nhưng kỹ thuật dùng dao thái thịt của hắn, quả thật kém cỏi đến mức một lời khó lòng nói hết.

Thậm chí hắn còn vì cắt một củ khoai tây, đã cắt mất một nửa đầu ngón tay của bản thân.

Da thịt đỏ tươi treo lủng lẳng, tay đứt ruột xót, ấy thế mà quả phụ nhỏ cũng không có thấy đau nhức gì cả.

Còn tùy ý dùng băng gạc quấn lại, sau đó đi nhào bột.

Quả phụ nhỏ nói, muốn tự tay gói há cảo cho Hứa Mộ Ngôn ăn.

Bởi vì biết Hứa Mộ Ngôn rất thích ngoạm một miếng lớn, đã trực tiếp làm há cảo nhân thịt heo hành tây.

Làm há cảo ngoại trừ chặt thịt làm nhân bánh ra, còn phải nhồi bột mì thật mịn, sau đó gói lại bằng những đường viền xinh đẹp.

Nhưng quả phụ nhỏ vừa mới cắt mất một nửa móng tay, rất hiển nhiên hắn cũng không nghĩ tới, việc nhào bột mì lại gian nan đến vậy.

Hắn lấy một chậu nước qua rồi rửa tay sạch sẽ, khiến cho chậu nước đẫm máu, để người khác nhìn vào chỉ sợ họ không còn cảm thấy đói bụng nữa.

Nhưng dù như thế, quả phụ nhỏ cũng không cho phép Hứa Mộ Ngôn cách mình quá xa, vô luận là đi đến đâu, hắn đều sẽ dùng dây xích trói cậu ở một bên.

Ngay cả khi hắn làm há cảo, cũng phải trói cậu ở một bên trong phòng bếp nhìn.

Dường như đang sợ Hứa Mộ Ngôn sẽ nhàm chán, quả phụ nhỏ còn đặc biệt chọn mấy quyển thư tịch về sông núi dị vực cho cậu xem.

Còn nhấc đến một cái ghế, đặt một cái gối mềm lên trên cho cậu, để cậu ngồi ở trên ghế đọc thư tịch.

Chỉ cần Hứa Mộ Ngôn khẽ giơ tay, cũng có thể dễ dàng cầm được bánh ngọt.

Ngọc Ly Sinh không cho phép cậu ăn quá nhiều, bởi vì lát nữa còn phải ăn há cảo.

Cũng không cho phép cậu không ăn, bởi vì sợ Hứa Mộ Ngôn sẽ đói bụng mà dẫn đến việc bị đau dạ dày.

Hứa Mộ Ngôn một lòng tìm đường chết, muốn một đi không trở lại, khi quả phụ nhỏ đang nhào bột mì, cậu cứ ngồi ở một bên, hết quăng rồi lại ném.

Không phải đem sách ném lên trên người quả phụ nhỏ, thì chính là ném vào bên trong nhân bánh há cảo.

Thậm chí còn ném bánh ngọt đi khắp nơi.

Lúc mới bắt đầu, Ngọc Ly Sinh còn giữ im lặng, cúi mặt tiếp tục nhồi, hắn vì không muốn ống tay áo bị bẩn, đã trực tiếp vén lên đến cùi chỏ.

Lộ ra hai cánh tay trắng nõn gầy gò.

Gân xanh trên cánh tay mạnh mẽ hiện ra, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, biểu thị cánh tay của chủ nhân là đang kìm nén cơn tức giận.

Mãi cho đến khi Ngọc Ly Sinh không nhịn được nữa, mới nửa gầm nửa khuyên, nói: "Ngôn Ngôn, con an phận một chút đi, con cứ như vậy, sư tôn sẽ không có cách nào làm há cảo cho con được."

"Ta làm sao?" Hứa Mộ Ngôn cởi giày ra, ném lên trên người Ngọc Ly Sinh, vẻ mặt tràn đầy khiêu khích nói: "Không quen nhìn thấy ta như vậy sao? Vậy giết ta đi."

"Ngôn Ngôn, sư tôn không giết con, sư tôn muốn chăm sóc con thật tốt."

Ngọc Ly Sinh cũng không có tức giận, bây giờ đã đến mùa đông, đêm qua còn rơi một trận tuyết lớn.

Mặc dù trong phòng bếp ấm áp, nhưng dù sao thì khi để chân trần vẫn sẽ rất lạnh.

Ngọc Ly Sinh lấy một chậu nước ra, chuẩn bị rửa tay, mang giày giúp Hứa Mộ Ngôn.

Chậu rửa tay để bên cạnh Hứa Mộ Ngôn.

Ngọc Ly Sinh châm rãi đi tới, nào ngờ Hứa Mộ Ngôn đột nhiên cầm hủ muối ăn lên, ở ngay trước mặt hắn, rắc vào trong chậu nước từng chút từng chút một.

Sau khi rắc xong, Hứa Mộ Ngôn còn cười nói: "Rửa đi, rửa sạch sẽ một chút, không rửa sạch một chút, vậy sao có thể giúp ta mang giày đây? Tay bẩn đến thế kia mà."

"Được, sư tôn rửa cho con xem."

Ngọc Ly Sinh cái người này trời sinh dường như chẳng biết đau là gì, thật sự đem hai tay nhúng vào trong chậu nước.

Một nửa cái móng tay bị cắt mất, máu rịn ra, rất nhanh cả chậu nước đã bị nhuốm đỏ.

Ngọc Ly Sinh hình như không biết đau, hoàn toàn đem bột bị dính bên trong vết thương rửa sạch.

Rồi mới cầm giày qua, ngồi xổm xuống, mang giày vào cho cậu.

"Ngôn Ngôn, con muốn tra tấn sư tôn như thế nào cũng được, nhưng con không nên tự tra tấn bản thân mình."

Ngọc Ly Sinh nâng đôi mắt đo đỏ lên, khẽ nói: "Nhân gian……. Sắp đến tết rồi. Đây cũng là năm đầu tiên chúng ta ở bên nhau, Ngôn Ngôn, sắp hết năm rồi, con có thể đối xử tốt với sư tôn một chút hay không?"

"Không thể." Hứa Mộ Ngôn lắc đầu, gằn từng chữ một: "Ngươi hại ta đến mức này, ta không có khả năng lần nữa tha thứ cho ngươi."

"Tùy con vậy, muốn hận thì hận đi, đều nghe theo con, dù sao con hiện giờ chính là người của vi sư, muốn vi sư thế nào cũng đều được."

Giọng điệu Ngọc Ly Sinh nghe qua có chút khàn khàn, mang giày cho Hứa Mộ Ngôn trong giây lát, lần nữa nhúng tay vào trong chậu nước, rửa tay sạch sẽ.

Lặng lẽ lấy cục bột mì đã được nhồi ra, rồi chia thành từng khối nhỏ, dùng cái chày cán bột, cẩn thận từng li từng tí cán da gói há cảo.

Nhưng Ngọc Ly Sinh thật sự không biết làm cơm, chớ nói chi là làm há cảo.

Ai biết hắn đã học của ai, còn học chẳng đâu vào đâu.

Cán da gói há cảo thành hình thù kỳ quái, xấu đến mức nói không nên lời, cái thì rất mỏng, cái thì rất dày, khó coi muốn chết.

Liên tục gói hỏng mười cái há cảo, Ngọc Ly Sinh mới chậm rãi nắm được chút xíu tinh túy trong đó.

Nhưng gói vẫn cực kì xấu, quả thật xấu đến mức một lời khó lòng nói hết.

Hứa Mộ Ngôn nhận ra, hôm nay hẳn là Đông chí, cho nên quả phụ nhỏ mới hao tâm tổn trí làm há cảo cho cậu ăn.

Đông chí phải ăn há cảo, đây chính là phong tục mà lão tổ tiên chúng ta đã truyền lại.

Hứa Mộ Ngôn ở kiếp sống trước kia, hoặc là một mình trải qua mùa đông, hoặc là ăn nhờ ở đậu, nhìn đủ loại sắc mặt của người khác.

Cho tới bây giờ cậu chưa có một cái Đông chí tử tế nào.

Nhưng hiện giờ, Ngọc Ly Sinh lại giống trống khua chiêng, muốn trải qua mùa đông với cậu.

Còn luôn miệng nói, đây chính là năm đầu tiên bọn họ yêu nhau.

Cũng là cái mùa đông đầu tiên, cái Đông chí đầu tiên sau khi Hứa Mộ Ngôn xuyên thư.

Ngọc Ly Sinh ở bên cạnh gói há cảo, vừa thấp giọng nói: "Vốn dĩ, sư tôn không quá thích những loại ngày lễ này, nhưng lại nghĩ đến, có lẽ con sẽ thích. Đây là Đông chí đầu tiên, sau khi sư tôn và con ở bên nhau, vô luận như thế nào, sư tôn muốn tự tay gói há cảo cho con."

"Ngôn Ngôn, con đừng cứ mãi tức giận với sư tôn, sư tôn không có trái tim thì sao đây? Không phải vẫn yêu con hay sao?"

"Chờ sang đầu xuân năm sau, sư tôn sẽ mang con đi ngắm hoa anh đào."

"Mùa xuân ngắm hoa anh đào, mùa hè ngắm sen hồng, mùa thu ngắm lá phong, đến đông thì quây quần bên bếp lửa nhỏ, sư tôn sẽ ngồi dưới hiên ngắm tuyết với con. Con nói xem, có được không?"

Thế nhưng đã không thể đợi đến mùa xuân rồi.

Hứa Mộ Ngôn thầm nghĩ, cậu đã không thể đợi sang mùa xuân được rồi.

Cậu không thể đợi đến mùa xuân, để cùng nhau đi ngắm hoa anh đào với sư tôn.

Đợi không nổi.

Nhưng Hứa Mộ Ngôn cũng không có nói cái gì, chỉ lạnh lùng cười nhạo một tiếng, một lúc lâu sau, cậu mới nói: "Sư tôn, người nói đúng, chỉ cần trái tim lạnh lẽo như sắt đá, lang tâm cẩu phế giống như sư tôn, sẽ không cảm thấy cái gì gọi là đau đớn nữa. Hiện giờ đệ tử rất vui vẻ."

"Nhìn thấy sư tôn đau khổ, đệ tử thật sự cảm thấy rất sung sướng."

Sau khi Ngọc Ly Sinh nghe xong, thế mà còn trầm thấp nở một nụ cười: "Con vui vẻ là được."

Sau đó không còn lên tiếng nữa, tiếp tục trầm mặc gói há cảo.

Cẩn thận gói từng cái từng cái há cảo xấu xí đến không chịu nổi xong, ngay sau đó, hắn đi nhóm lửa nấu nước.

Chờ khi nước sôi, lập tức thả từng cái há cảo vào trong nồi.

Đợi đến khi số há cảo không nhiều chín, Ngọc Ly Sinh mới cẩn thận từng li từng tí vớt những bánh há cảo đã bị nấu nát ra, múc vào bát rồi bưng đến cho Hứa Mộ Ngôn ăn.

Trên mặt Ngọc Ly Sinh tràn đầy vẻ vui mừng và chờ mong, nói: "Đây là lần đầu tiên sư tôn làm há cảo, mặc dù nhìn hơi khó coi, nhưng con nếm thử một chút xem, có hợp khẩu vị của con hay không."

Hứa Mộ Ngôn nhắm mắt lại, rồi nhìn chằm chằm vào bát há cảo nhỏ trước mặt.

Nếu như, bất cứ lúc nào trước khi Ngọc Ly Sinh cưỡng ép rót Lương dược vào trong miệng cậu.

Ngọc Ly Sinh có thể bỗng nhiên làm há cảo cho cậu, rồi đưa đến trước mặt cậu và nói một câu thật xin lỗi.

Có lẽ, Hứa Mộ Ngôn sẽ không thương tâm đến mức này, hai người cũng sẽ không đi đến bước đường này.

Hứa Mộ Ngôn cũng không có nhận, chỉ là đẩy tay Ngọc Ly Sinh ra.

Bánh há cảo bị văng ra, khiến mu bàn tay Ngọc Ly Sinh ướt sũng, da thịt bị bỏng đến đỏ cả lên.

Ngọc Ly Sinh cũng không có nói cái gì, chỉ yên lặng nhìn há cảo còn thừa trong bát không còn được bao nhiêu, một lần nữa đưa tới, khẽ nói: "Con nếm thử đi, dù chỉ ăn một cái thôi cũng được."

Nhưng Hứa Mộ lại lần nữa đẩy ra.

Lần này, bát há cảo bị đẩy ngã rơi xuống mặt đất, chia năm xẻ bảy.

Hệt như mối quan hệ hiện tại của bọn họ vậy, chia năm xẻ bảy, không cách nào trở lại như trước được nữa.

Dường như mãi cho tới bây giờ cũng chưa bắt đầu, nhưng đã không chịu nổi mà kết thúc như thế.

Mỗi một lần khi Hứa Mộ Ngôn động lòng với sư tôn, rất nhanh đã chịu phải những tra tấn và sỉ nhục.

Chịu nhục nhã một lần rồi lại một lần.

Đã không phải là lần đầu tiên nữa rồi.

Ngọc Ly Sinh vô cùng thích khống chế sự sống chết của người khác, và đùa bỡn tìm cảm chân thành của người khác.

Lần lượt cho Hứa Mộ Ngôn hi vọng, rồi lại lần lượt khiến cậu cảm thấy tuyệt vọng.

"Ngôn Ngôn, là sư tôn làm không tốt chỗ nào sao? Đến cùng con còn muốn như thế nào?"

Bỗng Ngọc Ly Sinh tiến lên, dáng vẻ như muốn bóp lấy cái cổ của Hứa Mộ Ngôn, nhưng cuối cùng vẫn là thu tay lại.

Chỉ cúi đầu nhìn thiếu niên trước mặt, đáy mắt tràn đầy đau khổ, thấp giọng thì thào: "Ngôn Ngôn, con thật……. Thật sự hận sư tôn đến chết sao?"

"Phải, ta chính là hận ngươi, ta rất hận ngươi, ta hận ngươi đến chết!"

Hứa Mộ Ngôn đột ngột đứng dậy, dây xích bị chấn động đến mức kêu lên đinh đang, sắc bén nói: "Ngươi nhốt ta lại như một con chó, vậy thì ta cũng sẽ khiến ngươi không thể tốt hơn ta!"

"Tra tấn lẫn nhau?"

"Phải, chính là muốn tra tấn lẫn nhau!"

Ngọc Ly Sinh lắc đầu, chợt không biết nên nói gì mới tốt.

Một lúc lâu sau, hắn mới khom lưng xuống.

Nhặt từng cái bánh há cảo rơi trên mặt đất lên.

Đương nhiên là không thể ăn được nữa rồi. Dính nhiều tro bụi như thế.

"Bách tính ở nhân gian đều nói, Đông chí phải ăn há cảo, thì lỗ tai sẽ không bị đông cứng đến rơi xuống. Hóa ra……. Đều là lừa người."

Ngọc Ly Sinh đứng dây, thờ dài một cái, nói: "Lừa đảo, đều là lừa đảo."

Hai người lại lần nữa cãi vã rồi kết thúc trong không vui.

Tuyết rơi bên ngoài trọn vẹn một ngày một đêm.

Cả ngày Hứa Mộ Ngôn đều bị giam trong điện, nhàm chán đến cùng cực.

Còn luôn phải đối mặt với cỗ quan tài, một cỗ thi thể, và một quả phụ nhỏ.

Quả phụ nhỏ rất biến thái, mỗi ngày đều đem thi thể ra lau rửa sạch sẽ, rửa mặt chải tóc.

Còn thương hay thay y phục cho cỗ thi thể.

Thậm chí còn thân mật với cỗ thi thể.

Đôi môi băng lãnh dán lên trên người của cỗ thi thể lạnh như băng kia.

Hứa Mộ Ngôn cảm thấy rất buồn nôn, buồn nôn nói không nên lời.

Cũng mặc kệ cậu có điên cuồng làm ầm ĩ đến cỡ nào, Ngọc Ly Sinh vẫn nhớ mãi không thôi với cỗ thi thể kia.

Thậm chí trong đêm, Hứa Mộ Ngôn ngủ trên giường.

Ngọc Ly Sinh ôm lấy cỗ thi thể cùng nằm trong quan tài, miệng luôn gọi Ngôn Ngôn ngắn Ngôn Ngôn dài.

Hứa Mộ Ngôn không biết, đến cùng là Ngọc Ly Sinh thích linh hồn của cậu, hay là thích thân thể trước kia của cậu.

Có vẻ là thích vẻ ngoài lẫn thân thể của cậu.

Cà hai đều thích, đồng thời muốn có cả hai.

Nhưng cá và tay gấu, sao có thể có được cả hai đây?

Vô luận như thế nào, không thể trở về quá khứ, chính là không thể trở về quá khứ.

Hứa Mộ Ngôn quay mặt vào tường, vùi đầu vào trong chăn, len lén khóc.

Sư tôn chưa từng cố trân quý cậu qua bao giờ, một lần cũng không có.

Ngọc Ly Sinh nghe thấy động tĩnh, xoay quanh bước khỏi quan tài, chậm rãi bước đến bên cạnh giường, nhìn thân ảnh đang run run trong chăn.

Trong đêm tối, đôi mắt dần đỏ lên.

Muốn đưa tay ôm người vào trong ngực, nhưng lại sợ Hứa Mộ Ngôn sẽ lần nữa tức giận.

Một lúc lâu sau, Ngọc Ly Sinh mới cẩn thận từng li từng tí nằm bên cạnh người Hứa Mộ Ngôn.

Rõ ràng hai người đang nằm chung một giường, nhưng lại ngăn cách rất rõ ràng, không hề chạm đến đối phương.

Một đêm ngủ thẳng đến bình minh.

Mãi cho đến khi trời đã sáng, Hứa Mộ Ngôn vẫn ngủ rất say.

Trong lúc mơ ngủ, bả vai cậu còn hay run run, trong miệng còn liên miên lải nhải cái gì đó.

Ngọc Ly Sinh nhịn không được mà nhích lại gần nghe, thì nghe thấy Hứa Mộ Ngôn nói: "Ta muốn về nhà……. Để cho ta về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #chủ