Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 131:

"Lâm Yêm" Tống Dư Hàng vẫn là không yên lòng, giữ tay nàng lại, thân sác lo lắng, thấp giọng nói.

"Chị lưu lại, em đi trước."

Lâm Yêm lắc đầu: "Là chị đi trước, đuổi theo Đỉnh Gia, nơi này có em liền có thể."

Động tác thì thầm thân mật giữa hai người các nàng không thể trốn qua đáy mắt của hắn, Lâm Khả cười lạnh một tiếng.

"Muốn đi? Không dễ dàng như vậy, đã đến đây, vậy liền đem mệnh ở lại đây đi

Hắn nói, giơ súng nhắm ngay Tống Dư Hàng, Lâm Yêm nhanh tay lẹ mắt đem người hướng bên cạnh đẩy ra, mình nghênh tiếp họng súng.

"Lâm Yêm!" Tống Dư Hàng kéo nàng, nàng lại sừng sững bất động, ngón tay nắm lấy cán súng, đưa lên tim mình.

"Lâm Khả, hôm nay anh giết Tống Dư Hàng, tôi cũng sẽ không sống một mình, tôi có lẽ không có năng lực giết được anh, thế nhưng là tự sát, ở đây không người nào có thể ngăn cản tôi"

"Hoặc là anh liền thả chúng ta cùng đi, hoặc là..." nàng hơi nâng cằm, ngước mắt nhìn hắn, con ngươi vừa đen vừa sáng, tràn ngập kiên định

"Trước hết giết tôi lại giết nàng" Lâm Khả chụp lấy cò súng tay bắt đầu phát run, nghiến răng nghiến lợi.

"Em đừng ép anh!"

Lâm Yêm một bước cũng không nhường, ánh mắt kiên định mà không sợ hãi chút nào, phẳng phất như đang nói, có bản lĩnh anh liền nổ súng đi.

Nàng như thế này, ngược lại là Lâm Khả bắt đầu hoảng.

"Lâm Yêm, em nghe anh nói, anh không muốn giết em, chỉ cần em theo anh đi, chúng ta còn có thể trở về giống như trước...

Còn chưa có nói xong, đã bị Lâm Yêm lạnh băng đánh gãy.

"Không ai có thể một mực sống ở nơi đã đi qua, không thể quay về, Lâm Khả"

"Không... Không..." Lâm Khả lắc đầu, thần sắc có một vệt điên cuồng: "Anh làm nhiều như vậy đều là vì em..."

Lâm Yêm ngón tay nắm lấy thân súng, từng bước tới gần.

"Vì tôi? Anh vì tôi đều đã làm những gì?" Lâm Yêm châm chọc cười một tiếng, đáy mắt hiện lên một tia thần sắc khống khổ.

Chưa từng dám nghĩ sâu vấn đề, tại lúc này chân tướng rõ ràng. Có lẽ trước mặt người khác nàng đầy kiên cường trấn định, thế nhưng Tống Dư Hàng đứng sau lưng nàng, lại trông thấy cánh tay xuôi bên người nàng khẽ run.

Nàng đang sợ, cũng lại bi thương.
Tống Dư Hàng đau lòng đến tột đỉnh, đi theo nàng nhắm mắt theo đuôi.

"Tôi đi tỉnh thành lần kia, có phải hay không anh là người lộ ra tin tức,

"Đúng." Nghênh tiếp ánh mắt của nàng, Lâm Khả chậm rãi gật đầu, nửa ngày, lại thực sự giải thích nói.

"Thế nhưng là anh không nghĩ tới, hắn sẽ hướng em hạ thủ, anh chỉ là để hắn theo dõi em."

Lâm Yêm nhắm một chút con ngươi, kéo lên khóe môi, quả nhiên Giang Thành lớn như vậy, cùng nàng quen biết lại còn đối xử tốt với nàng lác đác không có mấy người, cũng chỉ có Lâm Khả sẽ thỉnh thoảng hỏi han ân cần, hỏi thăm nàng ở đâu bận rộn cái gì.

"Bắt cóc người nhà họ Tống, tra tấn tiểu hài tử" Lâm Yêm bỗng dưng nhấm mạnh chữ: "Cũng là anh làm?"

Nàng nói một câu đi một bước, bước chân không lớn, đảo mắt đã đến trước cửa kho hàng, Lâm Khả lụi lại phía sau lưng đụng vào cánh cửa.

Tống Dư Hàng cũng đi theo, chỉ nghe thấy hắn thừa nhận nói.

"Không sai, anh còn từng tiếp xúc qua bọn họ, đúng là rất dễ thương, nếu không anh cũng sẽ không bắt cóc bọn họ."

Lương tâm hắn chẳng những không hối cải, miệng lưỡi còn dẻo quẹo. Tống Dư Hàng một trận khí huyết cuồn cuộn, giơ lấy nắm đấm liền nhào tới, trông thấy hắn đè họng súng vào trước ngực Lâm Yêm, cô đè nén xuống lửa giận, mắt đỏ
lui trở về.

"Rất tốt, anh ngược lại rất thành khẩn."

"Chuyện cho tới bây giờ, anh cũng
không có gì để giấu em."
Lâm Khả hững hờ kéo một chút
khóe môi.

Lâm Yêm nắm chặt họng súng,
lạnh lùng nói: "hại tôi trên xe động
tay động chân, cũng là anh?"

"Là anh" Hắn hào phóng thừa nhận,
nhưng cũng có chút nghiến răng nghiến lợi: "Thế nhưng là anh không nghĩ tới, em vậy mà lại nhảy xuống biển cứu nàng! Dựa vào cái gì?! Vì cái gì? Muốn em từ bỏ sinh mệnh cứu cô ấy!"

"Chỉ bằng tôi yêu cô ấy!!!"

Lâm Yêm có chút kích động, thở hổn hển, thân thể nghiêng về phía trước, khẩu súng kia liền gắt gao đặt ở trên ngực của nàng.

Lâm Khả lập tức buông ra chụp lấy súng tay, lảo đảo lui về sau một bước, đụng đó kệ hàng bên trên bình bình lọ lọ.

Hân đáy mắt tràn đây đều là phần
nộ cùng không thể tin,

"Em yêu cô ta?" Hắn nói, bổng nhiên lời nói sắc nhọn."Vậy anh đâu?!"

"Anh? Anh không có cơ hội này!"

Lâm Yêm lần đầu thổ lộ, vậy mà trong hoàn cảnh mấu chốt này mới nghe được, Tống Dư Hàng có chút ngọt ngào, có chút không biết nên khóc hay cười, bất quá cũng không chậm trễ việc chính sự.

Vừa dứt lời, cô liền hành động, thừa dịp Lâm Yêm hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, trong phòng cũng không ai theo kèm, cả người đứng khuất sau lưng Lâm Yêm  bổng nhiên ra tay, cùi chỏ tay trái đánh tới phía hắn, tay phải nhanh như chim ưng thẳng đến cổ họng của hắn.

Tung chiêu mạnh bạo, không nể mặt mũi.

Vũ khí phía trước ngực Lâm Yêm bị đánh rớt trên mặt đất, Lâm Khả cả người hoảng hốt, vội vàng hướng Tống Dư Hàng ra mấy chiêu, căn bản không chiếm được ưu thế, rất nhanh liền bị chế ngự trên mặt đất.

Hắn ngước mắt nhìn Lâm Yêm, khóe mắt hắn bị đánh sưng đỏ máu ứ đọng, nhìn qua liền giống như khóc.

Hắn cầm lấy cuống họng hỏi: "Vậy anh  đâu, Lâm Yêm, em xem anh thành cái gì rồi?"

"Xem như cái gì..." Lâm Yêm nhai nuốt lấy câu nói này, nhìn mặt của hắn, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.

Năm đó chàng thiếu niên ấm áp cùng gương mặt người trước mặt này giống nhau.

Trong nháy mắt này, nàng phẳng
phắc nhìn thấy quá khứ. Nàng lần đầu được đưa về Lâm gia.

Tiểu nam hài xin mẹ cho một lọ kẹo, nhăn nhăn nhó nhó đi đến bên người nàng, cầm hai tay đưa cho nàng.

"Em đừng khóc, từ nay về sau em chính là muội muội của anh, anh sẽ bảo vệ em."

Đứa trẻ Lâm Yêm nhìn lọ kẹo trong suốt, bên trong có những viên kẹo hoa quả nuốt một ngụm nước bọt, nhưng khắp khuôn mật đều là cảnh giác, cũng không có đưa tay nhận.

"Ta không muốn, ta không thích ăn kẹo."

Thiếu niên Lâm Khả quay đầu nhìn xem mẹ mình, nhận được ánh mặt khích lệ, liền đem lọ kẹo trực tiếp nhét vào trong tay nàng, chạy mất.

Ngoài miệng nói không thích ăn kẹo, hắn không hứng thú bèn trở về lại phát hiện nàng một mình núp ở hậu haa viên phía sau nhà liếm láp bánh kẹo, cũng không biết lột vỏ kẹo ra để ăn, mà cho luôn vào miệng. Nàng cầm trên tay cần thận từng li từng tí liếm láp, bên cạnh đấy đất giấy gói kẹo.

Tiểu nam hài nhớ tới lời của mẹ, mang theo túi sách vội vả chạy tới: "Em không thể ăn kẹo như thế này, ăn quá nhiều sẽ bị sâu răng, tiêu chảy."

Bị hoảng sợ Lâm Yêm đẩy tay của hắn ra, quay đầu chạy mất. Đến ban đêm, quả thật là bị tiêu chảy.

Lâm Yêm ôm bụng nằm ở trên giường trằn trọc cả đêm, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng kêu lên hai lần.

Lâm Khả giống như thân sĩ nhỏ, gõ cửa trước, nửa ngày cũng không nghe được tiếng đáp lại, lúc này mời cả gan đẩy ra.

"Mẹ để anh lấy thuốc cho em, uống nhanh đi, uống xong sẽ không đau nữa."

Lâm Yêm từ trong chăn ngồi dậy, trừng mắt nhìn hắn, nàng tựa hồ luôn luôn như vậy, bộ dạng giống như ai thiếu nợ nàng, rõ ràng còn là tiểu hài tử, cũng không thích cười, như ông cụ non...

Lâm Khả bật cười, đảo mắt một vòng trong phòng, ngay cả người hầu đều không có, trên tủ đầu giường đặt 1 chiếc ly thủy tỉnh nước lạnh, đã nhanh thấy đấy.

Tâm hắn mềm nhũn, cấm cái ly chạy ra ngoài: "Em chờ anh." Thời điểm trở về cầm một ly nước ấm, tay kia cầm bánh kẹo.

"Nhanh uống đi, uống thuốc xong có thể ăn kẹo."

Lúc đó hắn bị mẹ thúc giục, đã thành thục như một chàng thiếu niên, lại bởi vì chưa từng cùng hắn tiếp xúc, đối với Lâm Yêm nhiều hơn mấy phần hiếu kì

Lâm Yêm nhìn xem ly nước, cầm ở trong tay ngay cả ống hút cũng không dám lấy, cũng là hẳn chuẩn bị tốt, giúp nàng đưa tới trong tay nàng.

"Không khó uống, rất ngọt."

Lâm Yêm nửa tin nửa ngờ nếm thử một miếng, nhíu chặt lông mày cuối cùng buông lỏng ra một chút, trên mặt biểu tình không còn cảnh giác.

Lâm khả còn muốn nói gì đó, xem đồng hồ, đã đến thời gian hắn luyện thư pháp, đến trễ sẽ bị mẹ đánh.

Tiểu thiếu niên vội vàng đem bánh kẹo đặt ở bên giường cho nàng. "Anh về trước đây, hôm khác trở lại gặp em."

Thời gian gặp lại cũng không biết sẽ là bao lâu, lâm Khả ban ngày phải hoàn thành chương trình học ở trường học giới quý tộc, ban đêm cùng cuối tuần lên lớp hứng thú, tính tình hắn cũng không quá thích ra ngoài, mẹ cũng không cho phép hẳn ra ngoài quậy phá, không có chuyện gì thì ở trong nhà làm bài tập.

Ngày hôm đó, hắn ngồi ở bên cửa sổ trước bàn sách làm bài thi, một cục đá nhẹ nhàng đập vào trên thủy tinh. Lần thứ nhất, không có phản ứng.

Lâm Yêm lại nhặt một hòn đá lên ném tới. Vẫn là không có phản ứng. Hắn làm bài quá tập trung.

Thế là tiều hài tử tay ngắn chân ngắn  trong tay nâng một khối đá lớn, cố hết sức nhón chân lên, "đông" âm thanh đập vào trên cửa sổ.

Lâm Khả giật mình kêu lên, lúc này mới giương mắt nhìn hướng bên ngoài cửa sổ, một cái đầu nhỏ dễ thương xuất hiện trước mắt.

Hắn đứng lên kéo cửa sổ, tiểu hài tử nhón chân lên, run run rẩy rẩy đem một cái lọ thủy tinh để lên bệ cửa sổ.

Là ngày đó hắn đưa cho nàng lọ kẹo thủy tinh ăn xong rồi còn dư lại cái lọ, bất quá bên trong lọ không còn là bánh kẹo, mà là màu sắc sặc sỡ lộng lẫy của bươm bướm. Thiếu niên kinh ngạc bởi sự xinh đẹp này, tiểu hài tử buông tay ra, lui lại hai bước: "Cho anh, cảm ơn. Dứt lời, liền nhanh như chớp chạy ra ngoài.

Lâm Khả ngắm nghía cái lọ thủy tinh nửa ngày, rốt cục hậu tri hậu giác lấy lại tinh thần, ném bút cũng đuổi theo.

"Chờ... chờ anh một chút! Em ở chỗ nào bắt được bươm bướm?!"

Thiếu niên Lâm Khả hơi mập, tuổi còn nhỏ đã bắt đầu đeo kính, chạy thở hồng hộc.

Lâm Yêm chỉ tay về phía hậu hoa viên: "Ngay tại chỗ đó, có rất nhiều bươm bướm!"

Hai người giơ lưới bắt bướm trong hậu hoa viên chạy đến trưa, cuối cùng ngã ngồi trên đồng cỏ.

Lâm Khả gối đầu lên cánh tay nằm xuống: "Em đến thật tốt, trước kia đều không có người nào chơi cùng anh."

"Cũng không có người nào chơi cùng em." Lâm Yêm giơ bàn tay bẩn vuốt lọ thủy tinh, nhìn xem bên trong bươm bướm chấn động lung tung bay lên.

Lâm Khả ngồi dậy, trong mắt có chút hưng phấn.

"Vậy sau này, chúng ta cùng nhau chơi đi, mùa xuân chúng ta có thể đi bắt bướm, mùa hè trong rừng có con sông, không biết có cá hay không, mẹ luôn không cho anh đi đến đó..."

Lâm Khả nói xong, lại có chút uể oải.

"Bất quá bài thi của anh còn chưa có làm xong, anh ở trong lớp làm không ra chơi, coi như là làm xong..."

Mẹ Lâm luôn lo lắng hắn gặp nguy hiểm, không để hắn chạy, không để hắn nhảy, coi như không có chuyện gì, giải trí lớn nhất cũng là ở trong nhà xem phim hoạt hình.

Lúc đó Lâm Yêm không rõ trên mặt hắn là sự tiếc nuối, nàng nhìn lọ thủy tinh bên trong bươm bướm bay loạn không thoát ra được như ở trong nhà tù, chỉ cảm thấy đáng thương, Thế là nói: "Chúng ta đem nó thả đi."

Lâm Khả gật đầu, cũng lấy ra một lọ khác, hai người cùng nhau vặn nắp lọ, nhìn bươm bướm vỗ cánh bay lên không trung, nhảy cẩng hoan hô, cùng nhau vui sướng cả một ngày.

Vào ban đêm, mẹ Lâm phát hiện Lâm Khả chưa làm bài xong, phạt hắn quỳ trong phòng khách.

Hắn đem đưa cho mẹ một cành trúc, ngoan ngoãn quỳ xuống, cúi đầu vươn lòng bàn tay ra, nhưng hắn không nghĩ tới chính là, một bóng người nhỏ xíu từ ngoài cửa vọt vào, không nói lời nào quỳ gối bên cạnh hắn.

Lâm Khả kinh ngạc, mẹ Lâm cũng sững sốt, nửa ngày, buông cành trúc dùng để đánh hắn xuống đem Lâm Yêm bế lên, lấy khăn tay lau sạch sẽ mặt của nàng.
"Yêm Yêm ngoan, chạy một ngày còn chưa có ăn cơm đi, đi, thím dẫn con đi ăn."

Lâm Yêm nằm sắp trong ngực mẹ Lâm nhìn hắn quý trên mặt đất, Lâm Khả vụng trộm giơ ngón tay cái lên biểu thị mình không sao.

Chờ mẹ ôm Lâm Yêm đi xa, phòng khách to lớn giờ chỉ còn lại một mình, tiểu nam hài rốt cục thư giản thẳng tấp lưng, quỳ gối, thở dài một hơi.

Trong ba năm, hai người cứ như vậy cùng nhau lớn lên, Lâm Khả quen gò bó theo khuôn phép, Lâm Yêm tuy tuổi còn nhỏ, nhưng ngày càng trổ mã xinh đẹp.

Mùa xuân trong vườn hái hoa bắt bươm bướm, mùa hè xuống sông mò cá bắt dế, mùa thu nhặt quả cây ngân hạnh, Lâm Yêm đưa răng cắn một miếng, thần sắc bổng nhiên trì trệ, cái gì cũng không nói.

Lâm Khả kích động mà nhìn nàng: "Thế nào, ăn ngon không?"

Tiểu hài tử duổi ra lòng bàn tay mập mạp đưa tới một nắm lớn, ngây ngô lên tiếng: "Ăn ngon, anh, nếm thử xem."

Lâm Khả không kịp chờ đợi, móc mấy vỏ trái cây ném vào trong miệng, lại bị đắng liền phun hết ra ngoài. "Em giỏi lắm Lâm Yêm, lại dám gạt anh!"

Lâm Yêm đã nhanh như chớp chạy không thấy bóng người.

Nàng thích nhất là mùa đông, không chỉ vì có tuyết, có thể đi ra ngoài nặn người tuyết chơi ném tuyết, còn bởi vì sau tết, thím sẽ cho nàng tiền mừng tuổi, Lâm Hựu Nguyên cũng sẽ trở về.

Từ khi bị đưa trở về một ngày kia, trong ba năm qua hai người gặp nhau cũng chỉ rải rác vài lần, Lâm Yêm tuổi nhỏ thấy nhiều gia đình quây quần cùng nhau xem phim hoạt hình, tóm lại là đối với phụ thân này ôm lấy mong đợi.

Giao thừa trước một ngày, nàng còn vội vàng cắt dán lồng đèn giấy, Lâm Khả dùng pin cùng bóng đèn nhỏ giúp nàng đặt ở bên trong cho phát sáng, bàn tay nhỏ nhắn cầm cái kéo còn không quá ổn, cẩn thận từng li từng tí cắt giấy đỏ. Lâm Khả phụ trách đem những tờ giấy nàng cắt dán dính lên đi. "Lâm Khả, anh nói ông ấy sẽ thích sao?"

"Sẽ, Yêm Yêm chúng ta làm đèn lồng, là lồng đèn đẹp nhất trên thế giới."

Đến đêm giao thừa ngày ấy, hắn quả nhiên đến, Lâm Yêm trốn ở sau lưng, ôm chân của mẹ Lâm, sau lưng cất giấu lồng đèn nhỏ.

Lâm Hựu Nguyên kiểm tra qua bài tập của Lâm Khả, lại hỏi hắn mấy vấn đề, tiểu thiếu niên đối đáp trôi chảy.

Hắn rất hài lòng gật gật đầu, ra hiệu quản gia cho lì xì, lúc Lâm Khả cầm tiền mừng tuổi lui ra ngoài, chỉ nghe thấy hắn gọi tên của mình.

Lâm Yêm lề mà lề mề đi lên, tiếng gọi "Ba" do dự còn chưa kịp mở miệng, Lâm Hựu Nguyên nhìn nàng một bộ dáng nhăn nhăn nhó nhó, liền hơi nhíu lên lông mày.

"Nhà trẻ không phải có dạy thơ cổ sao? Đọc liền bài thơ cho ta nghe một chút."

Mặc cho Lâm Khả ở một bên liều mạng nháy mắt nhắc bài cho nàng, nàng cũng là đọc không ra, thật vật vã gập ghềnh nói một câu: "Giường... Phía trước... Trăng sáng quang..."

Lâm Hựu Nguyên không kiên nhẫn đánh gãy, ngay cả lì xì đều không cho,

"Người tới, dẫn đi, đầu xuân liền muốn lên tiểu học, ngay cả bài thơ cũng đọc không được, từ hôm nay trở đi không cho phép ra ngoài chơi."

Lâm Yêm khẽ giật mình, nàng chưa kịp lấy lại tinh thần, liền có một người lớn tới lôi kéo nàng lảo đảo đi ra ngoài.

Lồng đèn nhỏ thật vật vã mới dán xong, cũng bị hắn lấy thẳng tay ném vào thùng rác.

Ngày thứ hai, Lâm Khả đang dạy nàng đếm lấy kem cây: "Một cây kem chính là 1, hai cây kem chính là 2..."

Lời còn chưa dứt, Lâm quản gia mang theo người đi đến, khom người.

"Thiếu gia, lão gia có lệnh, mang tiểu thư về nhà."

Lâm Khả kinh ngạc, trong ngực bổng dâng lên một cảm giác mãnh liệt không muốn, Lâm Yêm đã bị quản gia bế lên.

Hắn đuổi theo, đi xa xa theo sau lưng, nâng lên quai hàm lớn tiếng hô: "Yêm Yêm, đừng sợ, học tập cho giỏi, anh sẽ đi tìm em!"

Một năm kia Lâm Yêm sáu tuổi, hắn mười ba tuổi, lại về sau, mẹ Lâm thay hắn báo danh học ở nước ngoài, toàn bộ kì nghỉ đông hắn đều không nhìn thấy nàng.

Đầu xuân về trường học, vào lớp học, thật vất vả nhịn đến tan học, Lâm Khả nhanh chóng thu thập xong đồ đạc, không kịp chờ đợi chạy tới trường tiều học tìm nàng, lại trông thấy nàng bị người ngăn ở góc tường, một trận quyền đấm cước đá.

Lâm Yêm phấn khởi phản kháng, cầm túi sách đập vào nam sinh, lại bị một người đem đẩy ra, nàng ngã nhào trên đất, sách vở rơi tán lạn khắp nơi đều có, nam sinh một cái tát tán tới.

"Ở đâu ra con hoang, tiện nhân sanh cẩu vật cũng xứng họ Lâm, cũng xứng cùng ta học chung một trường, đánh cho ta"

Vây quanh nàng nam nam nữ nữ nhào tới, Lâm Yêm ôm đầu tránh né, Lâm Khả một cổ nhiệt huyết xông thẳng lên đỉnh đầu, bổ nhào qua gắt gao bảo vệ nàng.

"Đừng đánh nữa, Lâm Thành, nàng là em gái của ngươi!"

Hắn vừa dứt lời, có lẽ là không kịp thu quyền, Lâm Thành một cái tát rơi mất kính mắt của hắn, khung kính rơi xuống đất, thấu kính ngã nát bấy, khóe mắt cũng sưng lên.

Lâm Thành hậm hực thu tay lại: "Nó tính cái gì em gái, là nữ nhân sanh con hoang thôi, Lâm Khả, hôm nay nếu không phải có mặt của ngươi, ta đánh chết nó."

Một đoàn người tan tác như ong vỡ tổ. Không có kính mắt, hắn còn hơi có chút không quen, dụi dụi con mắt, ngồi xổm người xuống đem khung kính nhặt lên cất vào trong túi xách, quay người lại kéo tay của nàng.

"Đi thôi, Yêm Yêm, chúng ta về nhà."

Lâm Yêm một tay kéo lấy túi sách rách rưới, khóa kéo mở rộng ra, cứ như vậy cùng hắn đi. Nửa ngày, nàng dừng bước lại, trời chiều đưa bóng dáng của nàng kéo đến rất dài...

Lâm Yêm cúi đầu, trên mặt đất rơi xuống giọt nước: "Anh, em là con hoang sao?"

Lâm Khả khẽ giật mình, ngồi xổm xuống thần sắc nhu hòa, thay nàng lau nước mắt rơi.

"Không, em không phải, em tên là Lâm Yêm, là em gái của anh"

Lúc đó hắn có lẽ không biết, hắn vô tình nói một câu. Liền khiến tuổi thơ trong kí ức nàng trở nên ấm áp.

Lâm Yêm xuất hiện làm cho buồn khổ trong cuộc đời Lâm Khả mở ra một cánh cửa, mà Lâm Khả lại cho nàng khói mù trong cuộc đời ném vào tia nắng đầu tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ntt