Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oneshort


Trước khi Sakuya hôn tôi, tôi đã từng nghĩ rằng chúng tôi sẽ là bạn suốt đời....

------------------

Hirose Ryo đến lớp học của Fujinaga Sakuya để tìm cậu ấy. Các bạn cùng lớp đang lần lượt rời đi, cậu ấy chậm rãi bước ra, uể oải xách một bên quai chiếc ba lô treo hàng tá móc khóa lủng lẳng. Sakuya thản nhiên đi ngang qua như chưa hề nhìn thấy em. Ryo cũng không thấy "người bảo vệ" mà em tặng cho cậu ấy trong những chiếc móc khóa ấy.

"Sakuya". Em chặn cậu ấy lại.

"Không phải chúng ta đã hẹn sẽ cùng đến thư viện để học sao?"

Cuối cùng cậu ấy cũng nhìn em với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.

"Bạn là ai?"

"Tôi là bạn thân nhất của cậu. Ryo!"

"Bạn thân?" Cậu ấy nhìn em như thể xa lạ, quay người sang một bên để lộ người đứng sau lưng cậu ấy.

"Đây là bạn thân của tôi, tôi không quen cậu."

Sakuya trìu mến nắm lấy cánh tay người bên cạnh, ánh mắt nhìn em lạnh lùng như thể em là người xa lạ. Ryo cố chớp mắt nhưng không thể nhìn rõ khuôn mặt người đó.

Sao có thể, rõ ràng tớ mới là bạn thân của cậu mà...là tớ Hirose Ryo...

*

Ryo tỉnh dậy sau giấc mơ, toàn thân đổ mồ hôi. Đầu em vẫn còn choáng váng và cổ họng có chút ngứa. Em dụi mắt, lấy điện thoại di động dưới gối ra, nhập mật khẩu, hàng chục tin nhắn hiện lên màn hình.

Đầu tiên, bạn cùng lớp và cũng là bạn cùng phòng Kim Jaehee:
"Cậu đã nộp bài tập đại số chưa? Tớ nhớ hình như hạn nộp là lúc 12 giờ hôm nay."

Ryo trả lời: " Đã xong! Tớ đã gửi cho cô từ chiều hôm qua rồi."

Jaehee: " Waooo. Đúng là Ryo của chúng ta ^^"

Jaehee: " Ừm... cậu ổn chứ? Tớ nghe nói tối qua các tiền bối và những người khác có hơi quá đà."

Ryo: " Tớ vẫn còn sống. Có thể xảy ra chuyện gì được cơ chứ kkk"

Jaehee: "Vậy thì tốt, hẹn gặp cậu ở lớp học tối."

Sau đó Maeda Riku rủ Ryo chơi bóng vào buổi chiều. Ryo nói rằng em thực sự không thể đi được vì vẫn còn bài tập về nhà. Hơn nữa, bây giờ đầu em vẫn còn hơi choáng váng, em cảm thấy nếu còn chơi bóng nữa thì chắc thân xác này không còn là của em nữa mất.

Trước khi kịp trả lời xong tin nhắn của Maeda Riku, một tin nhắn khác từ Sakuya hiện lên.

Sakuya: "Cậu tỉnh rồi à?"

Ryo:"... Ừ"

Sakuya: "Trên bàn có bánh xoài và sữa, cậu nghỉ ngơi trước đi. Buổi học của tớ kết thúc lúc 12 giờ. Hẹn gặp cậu ở căn tin."

Ryo nhìn đồng hồ, đã chín giờ. Cậu ấy biết rằng em sẽ không bao giờ dậy muộn trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Dù có thức đến ba giờ sáng, em vẫn có thể dậy lúc bảy giờ để đến lớp. Cậu ấy còn không cần hỏi em xem có muốn đi ăn ở căng tin với cậu ấy không, vì đó đã là việc làm hàng ngày của hai người."

Thế là em trả lời: "Được"

Đúng lúc Ryo vừa định đặt điện thoại xuống thì Sakuya lại bất ngờ gửi thêm một tin nhắn khác.

Sakuya: "Ryo"

Em lặng lẽ chờ đợi những lời tiếp theo của cậu ấy, nhưng đã một phút trôi qua và trang trò chuyện vẫn y nguyên.

Ryo: "?"

Lần này cậu ấy trả lời rất nhanh: "Không có gì."

Ryo cạn lời. Nhưng kệ đi, cuối cùng em đứng dậy, đi tắm rửa rồi ăn bánh xoài. Thói quen là một điều đáng sợ, giống như khi em đi lại trong nhà của Sakuya như thể đó là nhà của chính mình. Chỉ vì em đã quá quen thuộc với nhà của cậu ấy rồi. Cũng giống như em đã quen với việc ăn trưa với cậu ấy, quen với việc đến thư viện với cậu ấy và quen với sự hiện diện của cậu ấy ở khắp xung quanh.

Thực ra thì Fujinaga Sakuya và em không phải là bạn thân từ nhỏ. Hai người gặp nhau khi mới vào cấp hai. Nhưng nghiêm túc mà nói thì vẫn có thể coi là bạn rất thân. Bởi vì từ khi còn là học sinh năm nhất cấp hai đến học sinh năm nhất đại học, hai người chưa bao giờ xa nhau. Cậu ấy luôn rất nổi tiếng với khuôn mặt dễ thương và đôi mắt tròn. Mỗi khi gặm chiếc bánh mì yêu thích của mình, phần thịt trên má cậu ấy sẽ phồng lên khiến người ta muốn véo một cái thật mạnh. Tất nhiên là Ryo luôn làm điều đó mọi lúc ^^.

Nhưng thực ra Sakuya không hề dễ thương và dễ gần như vẻ bề ngoài, ít nhất là với người khác. Ryo đã vô số lần chứng kiến ​​cảnh cậu phớt lờ những người muốn đến gần mình. Những bức thư tình được nhét vào một góc tủ không bao giờ được mở ra và những lời tỏ tình không bao giờ được chấp nhận.

Có lần Ryo hỏi Sakuya rằng tại sao, nhưng cậu ấy cứ né tránh câu trả lời. Cậu ấy chỉ cười toe toét và nói: "Ryo, tôi muốn ăn bánh mì."
Vì vậy, cả hai đã vừa ăn bánh mì mới nướng trong tiệm bánh vừa nhìn khuôn mặt phủ đầy bơ của nhau và cười khúc khích.

Em vẫn còn nhớ Sakuya đã tự tin nói rằng tiếng Anh của cậu ấy siêu tốt khi còn học trung học, rồi nói trước mặt mọi người:

"Hi~ I'm Sakuya. My Friend is Ryo."

Em xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất. Nhưng thành thật mà nói, sự tự tin của cậu ấy thực sự rất tốt.

Ryo đã nghĩ rằng cả hai sẽ là bạn suốt đời....

*

Khi em chạy vội đến nhà ăn, Sakuya đã đợi sẵn ở chỗ cả hai thường ngồi. Bên cạnh cậu ấy còn có bạn học Tokuno Yushi.

Thực ra, không phải là cả hai không có sự tách biệt khi học khác chuyên ngành ở trường đại học. Ryo chọn Khoa Toán còn Sakuya chọn Khoa Hóa. Khi em điền đơn đăng ký lần đầu tiên, cậu ấy đã đến và hỏi rằng: "Ryo. Cậu muốn chọn chuyên ngành nào?"

Trước đó, Ryo đã nghe thầy cô và bố mẹ Sakuya khuyên rằng cậu nên chọn hóa học. Thành thật mà nói, nó thực sự rất phù hợp với cậu ấy nên em đã nói rằng:
"Có lẽ tớ sẽ chọn hóa học"

Sau khi biết Ryo chọn toán học, cậu ấy giận dữ đến gặp em và hỏi tại sao. Cậu ấy còn nói cả hai sẽ phải xa nhau. Em nói: không phải chúng ta vẫn học cùng trường và đại học sao?

Cậu ấy không nói gì nữa, chỉ cúi đầu, mái tóc xõa xuống khiến em không thể nhìn rõ biểu cảm của cậu ấy. Không hiểu sao Sakuya lại bị ám ảnh bởi việc phải "ở bên nhau" đến thế, dù rõ ràng là sẽ không chia xa. Mặc dù sau này Ryo chọn sống ở ký túc xá còn Sakuya thì đã thuê một căn phòng bên ngoài trường để ở.

Ryo nhìn Sakuya trò chuyện với Yushi rất vui vẻ, điều đó làm em nhớ đến giấc mơ lúc sáng. Em bước tới, Tokuno Yushi nhìn thấy em liền ngừng nói. Ryo không hiểu, em kéo ghế ra và ngồi đối diện họ, Sakuya đẩy đĩa ăn tới trước mặt em. Đó là thói quen của cậu ấy đối với em, đó là thói quen của cả hai. Ryo biết sự kén ăn của Sakuya và cậu ấy cũng biết sở thích của em. Đôi khi đang ăn, để cho kịp thời gian, cả hai sẽ cùng ăn phần của nhau.

Ngay khi em đang thưởng thức bữa ăn, Sakuya ho nhẹ và nói:

"Ryo, buổi chiều không thể đến thư viện với cậu được, tớ phải đi với Yushi làm bài tập nhóm."

"Không sao, cậu đi đi. Tớ có thể đi cùng Jaehee". Em nhét rau vào miệng, thờ ơ trả lời. Rau ở căng tin lúc nào cũng xào rất nhiều nước và không ngon lắm. Hôm nay còn đặc biệt tệ hơn.

Fujinaga Sakuya và Tokuno Yushi không tiếp tục nói chuyện nên em chỉ có thể nghe thấy tiếng ồn ào ở căng tin và tiếng bát đĩa va vào nhau một cách chói tai.

"Ryo."

Cậu ấy đang gọi em phải không?

Em phản ứng lại và ngước lên nhìn cậu ấy. Sakuya ngay lập tức rút lại ánh mắt đang hướng về phía em và không nói gì.

Ryo thực sự không hiểu.

Sau đó hai người họ rời đi trước. Ryo nhắn tin cho Jaehee hẹn lịch tự học ở thư viện.

Sakuya vẫn tỏ ra như bình thường. Em không biết rằng đó có phải là ảo giác hay không. Ryo vẫn nhớ cảm giác khi đôi môi của Sakuya phủ lên môi em. Chúng mềm mại, mọng nước như thạch dâu vậy. Tim em đập như trống. Tại sao cậu ấy lại làm như không có chuyện gì xảy ra vậy?

Cậu ấy có hối hận vì đã làm rách tờ giấy ngăn giữa hai người không? Hay đây chỉ là sự tưởng tượng của em.

*

Jaehee và em làm bài đến quay cuồng, đến mức phải chạy ngay đến căng tin để nạp đường cho cơ thể. Ryo xé vỏ gói kem và bắt đầu từ từ nhấm nháp. Thực ra, cũng không phải đề bài này quá khó.

"Tớ nghĩ mình vẫn thích lịch sử hơn, nhưng tớ cũng không biết quyết định thay đổi chuyên ngành của mình là đúng hay sai. Suy cho cùng, sinh viên nghệ thuật thực sự không có nhiều tương lai...."

Điều Ryo lo lắng hiện tại là liệu Sakuya có nhớ nụ hôn đó không....

"Hôm qua tớ đã rất sốc, vốn định đến đón cậu, nhưng anh Riku lại gửi tin nhắn nói rằng Saku đã đi đón cậu rồi."

"Àa" Em thờ ơ trả lời.

"Những người đó làm vậy là có mục đích. Từ sự kiện lần trước do trường tổ chức. Có một cô gái mà họ muốn theo đuổi, thích Saku."

"Này, đã có chuyện gì xảy ra à?"

Ryo nhún vai: "Tớ biết họ đã đợi cơ hội này rất lâu rồi. Hơn nữa, tớ cũng không say, nhiêu đó rượu vẫn còn quá ít."

Cách tốt nhất để "trừng phạt", cô lập tớ khỏi đám đông trong bữa tiệc đó là dùng mấy trò chơi trên bàn rượu. Họ nghĩ rằng trừng phạt tớ là dễ dàng, nhưng họ không biết rằng giữa Ryo và Sakuya, thực ra tớ mới là người nổi loạn hơn.

Khi hai đứa học cấp ba, vì tò mò, Sakuya và Ryo đã bí mật uống rượu trong khi người lớn ở nhà đi vắng. Lúc đó Sakuya chỉ uống được hai ngụm, rượu đã xộc thẳng lên mặt, chiếc má bánh bao trắng biến thành chiếc bánh mì hồng, rơi thẳng xuống vai em, lọt vào vòng tay em. Cuối cùng ngủ quên luôn tại nhà em. Còn Ryo uống nốt chỗ bia còn lại với vẻ mặt vô cảm, không có bất kỳ phản ứng gì. Em chỉ nghĩ rằng mình không thể để cậu ấy động đến rượu thêm lần nào nữa.

Ryo phát điên và chơi trò uống rượu trong bữa tiệc. Nhân tiện "vô thức" nói những điều như "Tôi sẽ nói cho bạn biết bí mật về việc một phần số tiền quỹ hoạt động của học sinh cuối cấp được dùng vào việc gì." Mọi người bề ngoài đều giả vờ cười nhạo, đùa giỡn nhưng thực ra trong lòng bọn họ đều hiểu, thế là đủ rồi. Chỉ là Ryo không ngờ rằng Sakuya sẽ đến.

Khi nhìn thấy cậu ấy vội vã xuất hiện trước cửa nhà hàng thịt nướng với vẻ mặt rất nghiêm trọng. Em cứ tưởng đó là một giấc mơ. Cậu ấy đến chỗ em ngồi, chạm vào trán em để kiểm tra nhiệt độ rồi nói:

"Ryo, cậu có nhận ra tôi là ai không?"

Ryo không say, tất nhiên em biết bạn là ai.

"Là Sakunia~"

Thực ra em có say một chút, đầu lưỡi có hơi mất kiểm soát. Sakuya cau mày, vẻ mặt rất nghiêm túc. Thực lòng mà nói, lúc này em cảm thấy hơi sợ Sakuya, mặc dù cậu ấy nhỏ hơn em vài tháng tuổi. Sau đó Sakuya đưa em đi. Ryo thậm chí còn không thể nhớ quá trình như nào nhưng em đã làm theo chính xác mọi thứ cậu ấy bảo một cách đáng kinh ngạc.

Căn nhà thuê của Sakuya ở gần đây. Đường phố về đêm được chiếu sáng bởi những ngọn đèn đường màu vàng ấm áp, bóng của hai người đi theo nhau. Rõ ràng là đoạn đường tối tăm nhưng lại giống như có một ngọn lửa đang rực sáng. Ryo ngồi nghỉ trên chiếc ghế trong công viên. Còn Sakuya thì đã vừa vào cửa hàng tiện lợi mua cho Ryo thuốc giải rượu .

"Tớ không say." Em nói.

Cậu ấy nói "hửmm" và không nói gì nữa.

"Saku, cậu như thế này trông hơi đáng sợ đấy." Em kéo góc áo cậu ấy.

"Vậy tại sao cậu lại đến đó?" Sakuya cuối cùng cũng nhìn đến em.

Ryo không thể trả lời câu hỏi của Sakuya: "Cậu cũng sẽ có những bữa tiệc riêng phải không?"

"Nhưng tớ không thể để cậu đối mặt với tình huống đó một mình."

Em thấy mắt cậu ấy bắt đầu ngấn nước và lấp lánh.

"Đó không phải lỗi của cậu, Saku à..."

Em không biết phải an ủi cậu ấy như thế nào, bất chợt cảm thấy rất buồn. Không hiểu sao Ryo lại chợt nhớ đến cách bố làm cho mẹ hạnh phúc khi còn nhỏ. Ryo thực sự đã uống quá nhiều. Em hôn lên khóe miệng Sakuya, cố gắng dỗ dành cậu ấy.

Thế giới dường như tĩnh lặng, Sakuya cũng rất yên tĩnh. Ryo đột nhiên bừng tỉnh. Em vừa làm gì thế này?

Thế là Ryo quyết định đứng dậy bỏ chạy. Cho dù ký túc xá có đóng cửa thì em thà ngủ ngoài đường còn hơn là đối mặt với Sakuya ở đây. Lúc đứng dậy, cơ thể em loạng choạng mất kiểm soát. Sakuya vô thức đưa tay ra đỡ, em ngã vào vòng tay cậu ấy. Đến khi ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt ấy, em vẫn không hiểu cậu ấy đang nghĩ gì.

Em nghe cậu ấy nói: "Ryo. Tớ hôn cậu được không?"

Khi Ryo chắc chắn rằng Sakuya muốn làm điều đó. Em đã đồng ý mà không cần suy nghĩ.

"Được."

Rồi cậu ấy hôn em.

Việc sau đó thì Ryo cũng không nhớ nữa.

*

Sakuya không gửi cho Ryo một tin nhắn nào nữa kể cả sau buổi học tối. Và cũng không có tin nhắn mới nào vào ngày hôm sau cũng như ngày hôm sau nữa.

Ý của cậu ấy là gì? Cho dù là giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và tiếp tục làm bạn, hay cậu ấy trở nên ghét em và quyết định cắt đứt quan hệ, hay là điều gì khác. Ryo muốn sakuya cho em một lời giải thích thay vì bị đối xử lạnh lùng như bây giờ.

Chiến tranh lạnh là một từ rất xa lạ với Sakuya và Ryo. Thông thường, hai người cãi nhau rồi làm lành rất nhanh. Lần gần nhất hai người cãi nhau là vì Ryo mua kem đến nhà Sakuya mà quên mất cậu vừa mới nhổ răng khôn, mặt sưng vù như cái bánh bao không ăn được gì. Ryo ăn hết hai cây kem trước mặt cậu ấy. Sakuya tức giận đến nhe răng gầm gừ. Nhưng chỉ một lát sau, hai đứa lại tựa vào nhau xem phim.

Bây giờ đã là mùa thu, cây bạch quả hai bên đường trường đã chuyển từ xanh sang vàng, mỗi khi có gió thổi chúng bắt đầu rụng lá. Những chiếc lá vàng và những quả bạch quả bị cuốn ra hai bên đường, chất thành đống. Ryo lấy điện thoại di động ra chụp một bức ảnh, em theo thói quen muốn gửi cho Sakuya nhưng khi bấm vào hộp thoại thì thời gian vẫn bị kẹt từ buổi trưa vài ngày trước. Em bấm quay lại album ảnh và trượt ngón cái sang bên trái. Ảnh tếp theo là ảnh selfie của Sakuya.

Sakuya rất thích chụp ảnh tự sướng bằng điện thoại di động của em và cậu ấy chụp hàng chục hoặc hai chục bức ảnh một lúc. Ryo thường không cho nhưng cậu ấy chỉ cười rồi kéo em vào khung ảnh.

"Sao hai chúng ta lại làm điệu bộ như hôn nhau thế?" Ryo sốt ruột nói nhưng vẫn thành thật chụp ảnh cùng nhau.

Mấy ngày nay Ryo chưa gặp Sakuya lấy một lần. Cuối cùng em đã hiểu tại sao Sakuya lại có phản ứng lớn như vậy khi em chọn chuyên ngành khác. Hóa ra thế giới rộng lớn như vậy, hóa ra nếu không có sự cố ý duy trì mối quan hệ. Chúng ta hoàn toàn có thể là hai đường thẳng song song không có điểm giao nhau.

Hôm nay là thứ sáu nên ở nhà cậu ấy sẽ có buổi chiếu phim. Nhưng em không biết phải nói như thế nào. Chuyện này sẽ kết thúc phải không?

Ryo chăm chú nhìn vào điện thoại, cúi đầu đi về phía trước, cho đến khi đụng phải ai đó.

"Đi đường phải chú ý chứ. Ryo, cậu thực sự rất đáng lo đấy."

Chưa bàn đến giọng nói trầm thấp, chỉ cần mùi và khuôn ngực quen thuộc cũng đủ để Ryo nhận ra cậu ấy trong vòng 0,1 giây. Mùi sữa tắm rất thơm và khuôn ngực ấm áp.

"Rõ ràng là tớ lo lắng cho cậu hơn, được chứ."

Em vặn lại trong vô thức.

"Không thể nào! Cậu đừng giả vờ là người lớn trước mặt tớ."

"Tớ lớn tuổi hơn cậu!"

"Hơn có ba tháng thôi đấy!"

Sakuya nắm lấy cánh tay em và kéo thẳng vào vòng tay của cậu ấy, ấn em vào lồng ngực và tựa cằm lên đầu em. Ryo có thể cảm nhận được cậu ấy đang ngửi tóc em.

"Nó có mùi khác."

"Aaa. Tớ hết dầu gội nên phải mượn tạm của Jaehee."

Bằng cách nào đó, cả hai dường như đã phá vỡ được lớp băng giữa hai người và cùng nhau về nhà Sakuya. Nhưng trước hết phải vào cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn nhẹ cái đã. Đang lúc Ryo cân nhắc xem nên chọn vị khoai tây chiên nào thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc.

"Anh ơi, anh có thực sự muốn làm nó không..."

"Nghe anh, đừng suy nghĩ quá nhiều..."

Ryo lặng lẽ thò đầu ra ngoài và lén nhìn từ phía sau kệ.

"Cậu đang làm gì vậy?" Một bàn tay đột nhiên vỗ nhẹ vào lưng khiến em suýt ngã ngửa tại chỗ. Sakuya vẫn đứng đó và muốn xem chuyện gì đang xảy ra nên em đã nhanh chóng ngăn cậu ấy lại và làm động tác "suỵt".

"Ồ, đây không phải là Anh Riku và..."

Ryo lập tức bịt miệng Sakuya lại: "Cậu không thể nhỏ giọng chút sao? Tớ phải xem tin đồn có phải thật hay không"

Fujinaga Sakuya như một món đồ chơi bị mắc kẹt, đứng đó rất lâu, ánh mắt đảo quanh. Một hồi lâu sau, cậu rốt cuộc cũng tỉnh táo lại: "Ý của cậu là bọn họ..."

"Nếu không thì...." Ryo trợn mắt, tiếp tục chọn khoai tây chiên, sau đó chuyển một đống đồ ăn nhẹ đến quầy thu ngân để thanh toán. Sakuya đi theo sau, gói đồ ăn nhẹ vào túi và mang theo. Sau khi bước ra khỏi cửa hàng, Ryo xách một bên túi, hai người mỗi người một tay xách về nhà.

Sakuya đột nhiên hét lên: "A, tớ tưởng hắn và cậu..."

Tôi quay lại nhìn cậu chằm chằm: "Với tớ á ?"

*

Lúc này khi đã về tới cửa nhà. Đèn kích hoạt bằng giọng nói ở cầu thang bật và tắt, sáng lên và tối đi theo âm thanh.

Sakuya thanh âm càng ngày càng nhỏ, "Tớ còn tưởng rằng hắn thích cậu..."

"Cái gì?"

Điều này thật không thể tin được! Ryo cảm thấy thật ngớ ngẩn khi biết Sakura nghĩ như vậy. Ryo không muốn vướng vào vấn đề này thêm nữa, hỏi:

"Sakuya, đêm đó chúng ta đã hôn nhau. Cậu không nhớ hay giả vờ không nhớ?"

"Hả? Hả... ừm..."

Đèn kích hoạt bằng giọng nói mờ đi và toàn bộ hành lang chìm trong bóng tối. Em có thể nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh.

Bùm bụp, bùm bụp.

Lại là sự im lặng.

Em cố gắng mở miệng: "Sakuya, tớ không biết thái độ của cậu là như thế nào. Hôm đó tớ uống nhiều quá, tớ cũng không suy nghĩ gì về việc mình đã làm, lúc đó tớ có hơi bốc đồng. Nếu cậu không vui thì cho tớ xin lỗi vì đã quấy rối cậu..."

"Đấy không phải là quấy rối." Sakuya đột nhiên ngắt lời. Đèn trong hành lang lại bật sáng, chiếu lên đôi mắt của Sakuya.

"Ừm. Tớ cũng muốn hôn Ryo." Em nghe thấy cậu ấy nói.

"Tớ muốn hôn Ryo, tớ muốn ôm Ryo, tớ muốn ở bên Ryo mọi lúc, tớ muốn Ryo chỉ là của tớ thôi."

"Hả? Vậy sao mấy ngày nay cậu không đến gặp tớ?"

"Bởi vì tớ đã hỏi Yushi, anh ấy nói rằng cậu giữ im lặng, có lẽ là vì cậu chưa suy nghĩ rõ ràng về mối quan hệ của chúng ta và ta nên cho nhau thời gian để bình tĩnh lại." Sakuya nói. "Hơn nữa, cậu cũng không đến gặp tớ..."

Em cạn lời.

"Ngày nào tớ cũng nằm trên giường nghĩ về cậu và nụ hôn đó. Trong nhà tớ có quá nhiều dấu vết của cậu. Mùi của cậu, ghế sofa, bàn ăn, ban công, giường ngủ. Lỡ như cậu từ chối tớ thì sao? Tớ sẽ phải làm gì đây? Tớ không thể tưởng tượng được cuộc sống thiếu cậu sẽ như thế nào."

Ngu xuẩn.

Ryo nhìn thẳng vào mắt Sakuya. Kiễng chân lên và đặt tay lên đôi má tròn của cậu ấy.

"Tớ có thể hôn cậu được không?" em nói.

Đèn ở hành lang lại tắt.

Tim em gần như nhảy ra khỏi lồng ngực

*

Ryo vừa ăn vừa đặt đồ ăn nhẹ trong túi lên đĩa. Sau đó, lại nhét hai viên kẹo dẻo vào miệng Sakuya đang điều chỉnh máy chiếu.

Bộ phim được chiếu là "Đêm khiêu vũ" từ những năm 1980. Ryo liếc sang nhìn Sakuya nói: "Chắc chắn là cậu cố ý."

Sakuya gãi đầu nói, ban đầu tớ định tỏ tình sau khi xem xong, như vậy sẽ lãng mạn hơn. Nhưng không ngờ giữa chừng lại....

Như thường lệ, Sakuya ngủ thiếp đi và ngã vào vòng tay em. Khi đến cảnh kinh điển mà nhân vật nam chính đeo tai nghe cho Sophie Marceau, em đã thốt lên: Đây không phải là cảnh em giúp một học sinh cuối cấp trong bộ phận đạo diễn với tư cách là một diễn viên sao?

Ryo vẫn nhớ mình đã bị NG nhiều lần vì em và Sakuya chỉ nhìn nhau và cười. Tiền bối nói: "Sao vậy... hai người trông hơi giống một cặp đôi đấy, kiểu vụng về mới bắt đầu hẹn hò ấy."

Nghĩ đến, em không khỏi bật cười, lúc này Sakuya xoay người, hoàn toàn nằm trong vòng tay em, chớp mắt nói:

"Một cặp đôi mới bắt đầu hẹn hò sẽ có chút xấu hổ."

Ryo nghĩ một chút "Vậy chúng ta có xấu hổ không?"

"Có vẻ như là không."

"Hmm... Vậy mặc dù chúng ta là một cặp mới bắt đầu hẹn hò nhưng cũng không có gì khó xử cả."

Mặc dù kỳ lạ nhưng nó có vẻ đúng.

Ryo cảm giác được Sakuya lại hôn em trong bóng tối. Nụ hôn lần này thật ngọt ngào, có hương vị của kẹo dẻo.

Hoàn



Nghe Touchdown xong cái phải đi edit bộ này liền
Bé Sa lớn nhanh quá con ơi ToT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro