
c52
Weiss thường xuyên có những nhân sĩ đã thành công trở về trường diễn thuyết, đa số đều là trường học mời về, cũng có một phần là hợp tác cùng trường học, thực hiện những buổi diễn thuyết trước thời gian tốt nghiệp thuận tiện lựa chọn vài tinh anh đem đi. Lúc trước, Vệ Kiều có nhận được lời mời, chỉ là cô bận rộn công việc, hơn nữa thân thể không thích hợp nên đã từ chối. Tuy nhiên, cô vẫn giữ liên lạc với giáo sư ở Weiss, bằng không cũng sẽ không có cơ hội cho Thập Nhất cùng Đỗ Nguyệt Minh. Sau khi cúp điện thoại với Thập Nhất, cô liền gọi điện cho giáo sư, hỏi xem gần đây trường có tổ chức diễn thuyết hay không, nếu không ngại, cô sẵn lòng trở về diễn thuyết.
Giáo sư đã sắp về hưu, cuộc đời dạy dỗ qua vô số đệ tử, thành đạt cũng có, không thành đạt cũng có. Ấn tượng sâu sắc về Vệ Kiều là bởi vì sự thông minh của cô; kiến thức người khác học trong vòng một tuần, cô năm ngày đã thông hiểu. Không những vậy, cô còn không kiêu ngạo, không nóng nảy, trầm ổn nội liễm, là đệ tử đặc biệt nhất mà ông đào tạo ra. Lúc trước, khi biết cô sớm thôi học, ông rất tiếc nuối. Nhưng mà vàng ở đâu cũng sẽ tỏa sáng. Sau khi Vệ Kiều tiếp nhận Vệ Thiên, cô nhanh chóng mở rộng thế lực, chi nhánh công ty cũng mở ra rất nhiều, cả nước ngoài. Trường học chủ động mời cô về diễn thuyết nhiều lần, nhưng nhờ giáo sư mở lời, cũng không thành công. Bây giờ khi ông sắp về hưu, Vệ Kiều lại chủ động liên hệ với ông, lúc này ông quyết định, cô tùy thời đều có thể trở về, thời gian do Vệ Kiều định.
Cho nên lúc này, Thập Nhất nhìn thấy Vệ Kiều đứng trên đài. Cô không mặc váy đỏ giống như mọi khi mà là một bộ vest màu lam nhạt, tóc dài tùy ý tán ở sau lưng, trang điểm nhẹ nhàng, đuôi lông mày vẫn sắc bén như trước, nơi tầm mắt lướt qua đều toát lên vẻ im lặng, có loại khí thế không giận tự uy kéo đến, cả khán phòng yên tĩnh.
Thập Nhất sững sờ nhìn người trên đài, hoảng thần, cánh tay bị Đỗ Nguyệt Minh vỗ một cái, hỏi: "Vị Phật gia kia của em sao lại đến đây?"
Vệ Kiều sao lại đến đây? Thập Nhất cũng không biết.
Tối hôm qua, cô còn nhắn tin cho Vệ Kiều bảo rằng đừng tới, thân thể cô không tốt đừng qua lại, dù sao mình đã xin nghỉ phép rồi, nên để cô về một mình. Vệ Kiều không biết là đang bận hay là không thấy được, không có hồi âm, Thập Nhất cho rằng nàng đã đồng ý, vừa rồi còn nghĩ sau khi tan lớp sẽ xin phép giáo sư, không ngờ bây giờ lại nhìn thấy Vệ Kiều.
So với sự kinh ngạc của hai người bên này, những người khác thật ra rất tự nhiên mà nhỏ giọng thảo luận: "Là Vệ tổng?"
"Vệ tổng nào?"
"IHF đầu tiên của Weiss được xuất bản trên báo kinh tế là của nàng."
"Ngươi chắc chắn chứ?"
"Ta đã xem qua rất nhiều lần rồi, bản phỏng vấn của nàng ta cũng đã xem qua rất nhiều lần, bất quá nàng rất ít khi xuất hiện, không tiếp nhận phỏng vấn."
Các nàng đang dùng ngoại ngữ để trao đổi. Thập Nhất tới đây vài tháng ngắn ngủi đã có thể thuần thục dùng ngoại ngữ để giao lưu, cho nên nghe được cũng không cần cố hết sức, đang nghe rất nghiêm túc. Cánh tay bị người ta vỗ nhẹ, Đỗ Nguyệt Minh hỏi: "Thế nào, hiện tại rất cao hứng đúng không?"
Thần sắc Thập Nhất không giống bình thường, lông mày có chút cau lại, thành thật nói: "Không phải."
Đỗ Nguyệt Minh tươi cười: "Đừng giả bộ, nếu bạn gái của ta làm như vậy, ta nằm mơ cũng có thể cười tỉnh. Ngươi nghe đi, mọi người đều đang khen ngươi lão bà của ngươi, ngươi còn mất hứng?"
Thập Nhất xác thực không quá cao hứng. Thân thể của Vệ Kiều nàng rõ ràng hơn hết, diễn thuyết ít nhất là hai đến ba giờ, không có nghỉ ngơi giữa chừng, dựa theo thân thể của Vệ Kiều làm sao chịu được. Người kia thật sự là làm càn!
Vệ Kiều nói đến một nửa liền nhìn xuống đệ tử trong khán phòng, đột ngột chống lại đôi mắt Thập Nhất, nhìn thấy sự không vui trong ánh mắt người kia liền có loại cảm giác chột dạ, nàng khe khẽ ho khan, đem loại cảm giác khó hiểu này phủi đi, tiếp tục diễn thuyết.
Ngoại ngữ của Vệ Kiều rất tốt, lúc trước Thập Nhất chưa từng nghe nàng nói, bây giờ nghe nàng nói ngoại ngữ lưu loát, có loại cảm giác thoải mái nói không nên lời, so với trình độ của bản thân nghe tốt hơn rất nhiều.
Hai tiếng rưỡi đồng hồ, diễn thuyết kết thúc. Đệ tử linh hoạt đặt câu hỏi, đa số đều xoay quanh bài phỏng vấn IHF cùng kinh nghiệm quản lý công ty của nàng, các phương diện về vận dụng tài nguyên. Người trên đài khí độ trầm ổn, nội liễm, ánh mắt bình hòa lại uy nghiêm, giọng nói thanh thanh lãnh lãnh, không lớn nhưng lại có lực xuyên thấu. Nàng nghe câu hỏi sẽ có chút nghiêng đầu, Thập Nhất ngẩng đầu liền nhìn thấy sườn mặt của nàng, dường như là dùng bút mực mà vẽ ra, tinh tế, đại khí, xinh đẹp.
Chỉ là so với trước gầy hơn một chút, là ăn không ngon sao? Hay là buổi tối nghỉ ngơi không tốt? Thập Nhất vốn còn oán nàng giày vò thân thể của bản thân, hiện tại chỉ còn lại tràn đầy đau lòng.
Nàng có chút rủ mắt xuống, bên cạnh Đỗ Nguyệt Minh động đậy một chút, cười nói: "Vệ tổng, tôi có câu hỏi!"
Mọi người trong khán phòng đều nhìn nàng, đây là khóa dự thính. Hôm nay mọi người được thông báo giáo sư mời được người về diễn thuyết, cho nên trong khán phòng đã ngồi đầy người, cũng có không ít người đi tới đi lui trên hành lang. Bọn họ thăm dò quay đầu nhìn Đỗ Nguyệt Minh, tò mò nàng có thể hỏi ra câu hỏi gì.
Người luôn có hình tượng không yêu thích học tập trong lòng mọi người hé miệng liền nói: "Vệ tổng, ngài đã kết hôn rồi sao?"
Cả khán phòng cười vang, Thập Nhất giật giật tay áo Đỗ Nguyệt Minh, để nàng ngồi xuống. Đỗ Nguyệt Minh lại đứng nghiêm, thần sắc so với bình thường lên lớp còn nhận chân hơn, không chớp mắt mà nhìn Vệ Kiều.
Vệ Kiều lắc đầu, dưới ánh mắt tò mò của mọi người liền mở miệng: "Không có."
Lời xì xào bàn tán dâng lên, Đỗ Nguyệt Minh tươi cười tiếp tục nói: "Vậy ngài đang nói yêu đương sao?"
Thập Nhất nắm chặt lấy cánh tay nàng, kéo thân thể của nàng lảo đảo một chút. Vệ Kiều nhìn thấy hành động của hai người, đôi mi thanh tú cau lại, thẳng thắng nói: "Tôi có bạn gái rồi."
"Nữ, bạn gái?"
"Ha!"
Tiếng bàn luận xôn xao lớn dần lên, còn có tiếng huýt sáo vang lên. Hiện tại không sai biệt lắm đã đến lúc kết thúc, cho nên bầu không khí không còn nghiêm túc giống như lúc trước, thả lỏng hơn rất nhiều, thậm chí còn có người ồn ào: "Bạn gái của Vệ tổng rất đẹp phải không?"
Vệ Kiều dùng ngoại ngữ lưu loát mà đáp lại nàng: "Rất đẹp."
Nàng không đáp lại còn đỡ, vừa đáp lại bầu không khí liền sôi trào. Giáo sư vốn ngồi ở bên dưới, nghe được các sinh viên gây rối bởi những câu hỏi này, ông lắc đầu bất đắc dĩ mỉm cười. Thập Nhất không tham gia vào cuộc trò chuyện với mọi người, chỉ lặng lẽ ngồi yên trên ghế, trong khi Đỗ Nguyệt Minh lại hỏi vấn đề thứ ba: "Vệ tổng, bạn gái của chị ở đây sao?"
Bầu không khí huyên náo bỗng im bặt, như thể có ai đó đột nhiên bóp lấy cổ họng của họ, không cho phát ra chút tiếng vang nào. Bốn phía trở nên tĩnh lặng, im lặng đến mức Thập Nhất rõ ràng nghe được nhịp tim của bản thân.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!!!
Bàn tay nàng nắm chặt ống tay Đỗ Nguyệt Minh, cảm thấy mồ hôi ướt đẫm, thân thể kéo căng. Trong bầu không khí lặng ngắt như tờ, Vệ Kiều mỉm cười nhẹ: "Ở đây."
"Ở đây."
Câu trả lời khẳng định này nhấc lên làn sóng náo động càng lớn, tiếng ồn dồn dập không hề gián đoạn. Quả nhiên, khi bát quái, không phân chia quốc gia, cũng không phân biệt nam nữ, ánh mắt mọi người nhìn nàng tràn đầy hiếu kỳ. Có người hỏi: "Là Đỗ Nguyệt Minh?"
"Không phải chứ?"
"Sao lại không phải? Chị không thấy chị ấy đều cố ý hỏi đến sao? Vệ tổng còn trả lời, mình thấy tám chín phần là đúng rồi."
"Em cũng nghĩ như vậy, nếu không phải là bạn gái, ai dám to gan hỏi như vậy?"
"Nhưng mà Đỗ Nguyệt Minh..."
Không xứng đâu!
Người đang nói chưa kịp dứt lời, Đỗ Nguyệt Minh liền đã bị Thập Nhất kéo ngồi xuống. Những cô gái khác trong khán phòng liền ầm ĩ: "Vệ tổng, là ai vậy?"
Giáo sư thấy các nàng cười đùa cũng chỉ lắc đầu, nói với Vệ Kiều: "Ta đi ra ngoài trước, cơm trưa..."
Vệ Kiều cung kính nói: "Cơm trưa chị có thể đem theo một người sao?"
Trong lòng giáo sư đã biết rõ: "Không thành vấn đề."
Thần sắc thanh lãnh của Vệ Kiều bỗng rút đi, khóe môi nở nụ cười: "Cám ơn."
Sau khi giáo sư rời khỏi khán phòng, mọi người liền vui mừng, nhiều người còn can đảm vây quanh bên cạnh Vệ Kiều: "Vệ tổng, là Đỗ tiểu thư sao?"
"Vệ tổng, bài phỏng vấn IHF của chị lúc đó em còn có chỗ chưa hiểu."
"Vệ tổng..."
Vệ Kiều đưa tay: "Hết giờ rồi."
Mọi người tươi cười, vài người đang chăm chú ghi chép vốn còn đang muốn đặt câu hỏi cũng gãi gãi đầu mà ngồi xuống. Những người khác nhìn về phía Vệ Kiều, nhìn nàng từng bước một đi về phía Đỗ Nguyệt Minh.
"Em đã nói là Đỗ Nguyệt Minh mà."
"Là Đỗ Nguyệt Minh."
"Tại sao lại là chị ấy?"
"Khó trách chị ấy không có bản lãnh gì cũng có thể vào Weiss."
Bất luận lời đồn đại gì nghe tới đều có thể làm cho người ta tổn thương. Thập Nhất nghe được những lời thì thầm của những người xung quanh cũng có chút không thoải mái. Bên cạnh Đỗ Nguyệt Minh lại vô tâm mà tươi cười: "Sao lại không thoải mái? Các nàng càng không thoải mái, ta lại càng cao hứng. Hơn nữa, đây coi là cái gì? Lúc đầu khi ta công khai tính hướng, đi trên đường cũng có người mắng ta, có bạn bè còn cắt đứt liên lạc với ta."
Cho tới bây giờ, Thập Nhất chưa từng nghe qua Đỗ Nguyệt Minh nói những lời này. Nàng có chút đau lòng mà nói: "Vậy tại sao chị lại muốn công khai?"
Đáy mắt Đỗ Nguyệt Minh có chút mờ mịt, cười nhạo: "Không có gì, tình yêu làm người ta trở thành kẻ ngốc." Nàng lắc đầu: "Nhanh thu dọn đồ đạc, vị Phật gia kia tới đón em."
Thập Nhất vừa định hỏi lại thì đã nghe thấy lời nói của Đỗ Nguyệt Minh. Vệ Kiều đã đứng ở trước mặt hai người, nàng đưa tay, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người hỏi: "Vệ tiểu thư, có rảnh cùng nhau ăn cơm không?"
Mọi người gần như không thể tin vào mắt mình.
Vệ Kiều nắm tay Thập Nhất ra khỏi phòng học. Giáo sư đang chờ nàng đi ra, thấy nàng đi tới liền cười nói: "Ta còn nghĩ tại sao bỗng nhiên lại đáp ứng, thì ra là có dụng tâm a. Vệ Noãn thế nhưng là, Vệ Noãn ——" Hắn do dự trong chốc lát rồi nói: "Cũng là họ Vệ, các ngươi là tỷ muội?"
Vệ Kiều nhìn giáo sư, lắc đầu nói: "Không phải, chị ấy là bạn gái của tôi."
Vài người đi theo phía sau suýt chút nữa đã không khống chế được mà rít lên!
Nước ngoài so với trong nước cởi mở hơn rất nhiều, đối với người đồng tính cũng không kiêng kị. Rất nhiều người trên đường còn thoải mái nắm tay nhau, chỉ là thông thường nhìn thấy trưởng bối hoặc người có bối phận lớn sẽ luôn theo bản năng mà cố kỵ. Đừng nói là trước mặt giáo sư, sẽ càng không thể thẳng thắn, nhưng Vệ Kiều không có cố kỵ, thẳng thắn giới thiệu, thái độ tự nhiên lại thanh thản.
Giáo sư dừng lại vài giây rồi gật đầu: "Được rồi, đi thôi, mọi người đang chờ rồi."
Vệ Kiều nắm tay Thập Nhất đi theo sau giáo sư ra khỏi trường học. Thập Nhất ít nói, phần lớn đều nghe Vệ Kiều cùng giáo sư trò chuyện, thỉnh thoảng hỏi đến nàng, nàng mới nói một đôi lời, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt sâu u. Đến trước cửa khách sạn, nàng nhìn thấy Bùi Thiên, Bùi Thiên bước lên phía trước, nói: "Tam tiểu thư, bên trong đã sắp xếp tốt rồi."
Nàng gật đầu: "Trước cùng giáo sư vào đi đã."
Vệ Kiều nói xong liền mời giáo sư vào trước, Bùi Thiên đưa giáo sư tiến vào khách sạn, nơi cửa ra vào chỉ còn lại Vệ Kiều cùng Thập Nhất.
"Làm sao vậy?" Vệ Kiều xoa xoa mu bàn tay, Thập Nhất thấy xung quanh vắng lặng liền hỏi: "Chị đến đây sao không nói với em một tiếng?"
"Em có biết diễn thuyết ít nhất là hai đến ba giờ không? Chị vừa bay tới, thân thể chị làm sao chịu nổi?"
"Chị quả thực không để tâm đến thân thể, chính là hồ đồ!"
"Bác sĩ Tô biết chị tới đây không? Thuốc có mang theo không? Vạn nhất phát bệnh..."
Tiếng cười khẽ cắt ngang lời chất vấn của Thập Nhất, trong ánh mắt Vệ Kiều đều là vui vẻ. Đuôi lông mày sắc bén đã sớm thu lại, chỉ còn lại dịu dàng. Thập Nhất chưa nói xong đã nghe thấy nàng cười liền không khỏi tức giận: "Chị cười cái gì?"
Vệ Kiều đoan chính đứng ở trước mặt nàng, thần sắc đạm nhiên nói: "Chị cười, tiểu cô nương của chị trưởng thành rồi, sẽ biết giáo huấn người, cũng sẽ phát hỏa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro