Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hoàn

Lý Thừa Trạch chỉ cầu mong được chết

Tác giả : 一般清梦
Link : https://134765.lofter.com/
CP: Phạm Nhàn - Lý Thừa Trạch
Lý Thừa Trạch bản sách xuyên vào trong bản phim? hai mắt mở to chỉ cầu được chết.



Lý Thừa Trạch cảm thấy cái thế giới này hơi điên thật.

Điên đến trình độ nào hả? Phạm Nhàn đã dám trước mặt mọi người công khai hạ độc y rồi.

Lý Thừa Trạch cầm lấy viên thuốc nhỏ Phạm Nhàn đưa cho y, chớp chớp mắt, nhìn khá quen mắt, giống hệt viên thuốc độc mà y uống để tự vẫn lúc nãy.

Trong khi Phạm Nhàn vỗ vai y nói cái gì mà vạn nhất viên thuốc này mới là độc thì , Lý Thừa Trạch đã bổ sung xong toàn bộ quá trình độc phát ở trong lòng rồi.

Thật sự quá là kỳ quái, y nhớ rõ ràng bản thân đã uống thuốc độc tự vẫn rồi, sao vừa mở mắt ra đã sống lại? Không chỉ sống lại còn bỗng dưng vô lý không hiểu nổi xuất hiện trong biệt viện hoàng cung, người lúc nãy còn ngồi trước mặt y muốn khóc mà không thể khóc hiện giờ thế nhưng đang chê cười y?!

Những ký ức quen thuộc lại lạ lẫm bỗng chốc hiện lên trong đầu của y, chỉ mới qua một khắc, Lý Thừa Trạch đã bị ép nhồi nhét hồi tưởng lại một lượt về cuộc đời của " chính mình", buồn bã từ bận đáy lòng, không đợi Phạm Nhàn cười nốt đã nhét luôn viên thuốc độc vào miệng.

"......"

Khoảnh khắc đó, trong phòng yên tĩnh đến âm thanh một cọng tóc rơi xuống sàn cũng có thể nghe rõ mồn một.

Lý Thừa Trạch vỗ vỗ tay, hỏi Phạm Nhàn : " Thuốc ngươi bỏ vào rượu không phải thuốc giải đâu nhỉ?"

Phạm Nhàn mồm nhanh hơn não: "Ngươi đoán xem."

"Làm phiền rồi." Lý Thừa Trạch chậc một tiếng, quay người bỏ đi, để lại mọi người hai mặt nhìn nhau.

Sau khi rời khỏi tầm nhìn của mọi người, Lý Thừa Trạch móc ra viên thuốc độc bản thân tự chuẩn bị trong nhẫn ra, ném vào trong miệng.

Phiền chết đi được, những ngày tháng khổ cực như này ai còn muốn trải qua một lần nữa chứ.

Phạm Nhàn không biết vì sao Lý Thừa Trạch bỗng nhiên lại biến đổi lớn như vậy, sự tức giận chán ghét không ngừng dâng trào trong lòng bị biến cố không biết đến từ đâu này đánh gẫy, khiến hắn luống cuống bối rối.

Cho đến khi đại hoàng tử đến cạnh vỗ vai hắn, " Hazz, ngươi không thực sự hạ độc đệ ấy đâu nhỉ."

Giờ lý trí của Phạm Nhàn mới quay trở lại, lúc này mới nhận ra mình đã làm chuyện ngu xuẩn như thế nào , lẩm bẩm nói: " Là thuốc độc."

Trước khi đại hoàng tử rút đao ra Phạm Nhàn mới vội vàng bổ sung: " Nhưng thuốc giải đã được bỏ vào trong rượu, ta chỉ dọa y một chút thôi."

"Ngươi chắc chắn đệ ý đã uống rượu rồi đúng không?"

"Uống rồi." Phạm Nhàn khẳng định nói, không thì hắn cũng không dám hạ độc Lý Thừa Trạch.

Nếu như mắt của Phạm Nhàn đừng có lúc nào cũng liếc ra phía ngoài của sổ, đại hoàng tử có lẽ sẽ yên tâm hơn một chút.

"Ngươi biết mưu sát hoàng tử là tội chết đúng không?"

"Ta có bị ngu đâu."

Mà đợi đến khi tin tức nhị hoàng tử về đến phủ thì độc phát hôn mê được truyền ra, tất cả mọi người đều ngơ ngẩn.

Thái y nói may mà phát hiện sớm, độc chưa xâm nhập vào ngũ tạng, nếu không chỉ muộn thêm một khắc nữa, thần tiên cũng khó cứu.

Bị đại hoàng tử chỉ đích danh tố cáo, Phạm Nhàn phải quỳ trong hoàng cung cho đến khi Lý Thừa Trạch biến nguy thành an , lúc này mới bị hoàng đế thưởng cho một gậy, nói mạng của y do chính hắn gây rối , bắt hắn chăm sóc Lý Thừa Trạch cho đến khi y hoàn toàn bình phục, trong lúc đó nếu Lý Thừa Trạch còn xảy ra chuyện không may nào nữa, Phạm Nhàn phải tự giác chút , bồi táng cùng y.

Lúc Phạm Nhàn được Hầu công công đỡ ra ngoài thì gặp được Thục quý phi tóc tai lộn xộn.

Bước chân vội vã dừng lại trước mặt Phạm Nhàn: " Bệ hạ nói gì với ngươi?"

Phạm Nhàn tránh né ánh mắt của bà, cúi đầu nói: " Bệ hạ ban thưởng đánh gậy, để ta, để ta đi chăm sóc nhị điện hạ."

Giọng nói của Phạm Nhàn càng ngày càng nhỏ, hắn cũng biết trước tội danh mưu hại hoàng tử thì đây sao có thể coi là trừng phạt. Đối với một người mẹ suýt nữa mất đi con trai mà nói, hắn có lấy cái chết tạ tội cũng không đáng tiếng.

Thục quý phi vẫn bình tình như mọi khi: " Ta từng đọc qua sử sách, trên sử sách phàm là những kẻ liên quan đến tội lớn như mưu hại hoàng tộc đều bị tịch biên chém cả nhà. Mà bệ hạ có vẻ như không có ý định trừng phạt ngươi."

"Ta đang nghĩ, ngươi có thể toàn thân rời khỏi, là vì người hạ độc là ngươi, hay bởi vì người bị hạ độc là Thừa Trạch ?"

Hầu công công vội vàng cắt đứt cuộc nói chuyện: " Nương nương , lời này không thể nói bừa được."

Thục quý phi không nói gì nữa , vượt qua bọn họ, đi đến trước cửa điện, dù quỳ nhưng lưng eo thẳng tắp, giống hệt Lý Thừa Trạch.

Hầu công công tiếp tục đỡ lấy Phạm Nhàn tập tễnh tiễn về phía trước, còn chưa đi được quá ba mét, Phạm Nhàn nghe thấy người phụ nữ đằng sau lạnh nhạt nói.

"Thừa Trạch năm nay đã quá hai mươi, chả lẽ lần này cũng giống như lần nó tham chơi đến suýt chút nữa đánh mất mạng sao ?"

Phạm Nhàn bỗng thấy rùng mình một cách khó hiểu, hắn hỏi Hầu công công : " Cũng là ý gì?"

"Tiểu Phạm đại nhân, ngài đừng hỏi nữa, nhanh đi thôi."

Lý Thừa Trạch đang hôn mê không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, cho nên khi hắn mở mắt ra nhìn thấy Phạm Nhàn mất hồn mất vía đang ngồi bên giường của hắn thì có chút ngỡ ngàng.

Đây là tên Phạm Nhàn nào? Người muốn cho y một đời bình an? Hay người hạ độc y đây?

Lý Thừa Trạch khó khăn rút tay ra khỏi chăn, nắm lấy vạt tay áo của Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn hồi thần, nhìn thấy Lý Thừa Trạch cuối cùng cũng tỉnh, chưa kịp thở phào một hơi thì nghe thấy y nỏi: " Ngươi từng lấy ghế ném về phía ta phải chứ?"

Phạm Nhàn cứng đờ cả người, cố gắng giải thích cho mình chút xíu: " Đúng là ta, nhất thời manh động. Nhưng do ngươi khiêu khích trước...."

Hiểu rồi, là tên bị điên kia.

Lý Thừa Trạch rút lại tay, hai tay chắp vào nhau đặt lên bụng, nhắm mắt yên nghỉ.

Nhanh chết thôi, chính mình đã đủ khổ rồi, mà 'mình' của thế giới này có vẻ còn khổ hơn nữa.

Càng nghĩ càng tức, không muốn tiếp tục phải chịu uất ức nữa, nhanh nhanh đi chết nào.

Khoảnh khắc mà Lý Thừa Trạch khép lại đôi mắt, ngoài cửa truyền đến âm thanh sụp đổ của thiếu niên : "Nhị ca, bị tức chết rồi sao?"

Giọng nói phát ra từ người đến thăm hỏi tam hoàng tử Lý Thành Bình, đằng sau là thái tử và đại hoàng tử.

Bọn họ không nghe rõ bên trong nói cái gì, chỉ nhìn thấy Lý Thừa Trạch vừa tỉnh , nói được hai câu với Phạm Nhàn đã lại hôn mê bất tỉnh.

Phạm Nhàn quay đầu lại, nhìn thấy ba đôi mắt đầy bi thương, không thể tin được và phẫn nộ nhìn mình.

Các người thật sự nghĩ rằng ta có thể dùng một câu nói khiến Lý Thừa Trạch tức chết sao.

May là trong thời khắc quan trọng Lý Thừa Trạch đã mở mắt ra, giải thoát Phạm Nhàn khỏi hiềm nghi một câu chọc người tức chết.

Lý Thừa Trạch khó khăn ngồi dậy, dựa vào đầu giường nói: " Lấy bút ra đây, ta muốn viết xong di thư rồi lại chết."

Phạm Nhàn nhìn khuôn mặt trắng bệch của Lý Thừa Trạch , không dám mở miệng, sợ nói một câu thật sự có thể khiến y tức chết, quay đầu lại cầu cứu ba vị hoàng tử.

Thái tử và đại hoàng tử nhìn nhau, cuối cùng đẩy tam hoàng tử về phía trước.

Tam hoàng tử lảo đảo bước lên phía trước , nhìn vào mắt Lý Thừa Trạch, không chút suy nghĩ nói " Lúc này viết có phải hơi sớm chút không?"

"Không sớm nữa, ta vội lắm."

Trong đầu bốn người không hẹn mà cùng hiện lên câu hỏi giống nhau:

Vội lắm? Vội là gì cơ? Vội đi chết sao ?

Đối với điều này Lý Thừa Trạch biểu thị Không thế thì sao ?"

Sau nhiều lần Lý Thừa Trạch cố gắng thử "lấy cái chết chứng minh" cho họ xem, bốn người rốt cuộc ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Y muốn chết thật?

Cuối cùng cục diện hỗn loạn được giao vào tay Phạm Nhàn.

"Do ngươi hạ độc."

"Độc y trúng không phải là của ta, trước khi ta cho y uống thuốc độc đã để ý uống thuốc giải rồi."

"Là ngươi truyền cảm hứng cho đệ ý."

"..... Lùi một bước mà nói, hiện giờ y một lòng tìm chết như thế, chả lẽ mấy người không có chút trách nhiệm nào sao ?"

Thái tử, người từng mưu sát không thành giờ đây đối đầu gay gắt : "......"

Đại hoàng tử người xuất hiện trong hiện trường Phạm Nhàn hạ độc nhưng không ngăn cẳn: "......"

Tam hoàng tử: " Không có mà."

Hai vị ca ca đều chột dạ không nói chuyện, duy nhất một người không phải chịu cảm giác tội lỗi, tam hoàng tử dũng cảm bước ra khỏi ám ảnh khi bị Phạm Nhàn đánh ngất trước đó: " Phụ hoàng nói rồi, nhị ca mà có bất chắc gì, ngươi sẽ phải chôn cùng."

Lăn qua lộn lại một trận xong lại nằm trên giường ,Lý Thừa Trạch như có điều suy nghĩ nói: " Vậy ngươi chuẩn bị quan tài sớm đi nhé."

Phạm Nhàn: "...." Hắn thật sự sống đủ rồi mới có thể nghĩ đến việc hạ độc Lý Thừa Trạch.

Hỏi thì thực sự là rất hối hận.

Sau khi ba người rời khỏi, Phạm Nhàn đang muốn nói chuyện về câu nói mà Thục quý phi nói ban sáng vs Lý Thừa Trạch, gọi hai tiếng mà không thấy ai trả lời, đến gần mới phát hiện Lý Thừa Trạch đã chìm vào giấc ngủ.

Lý Thừa Trạch khó khăn ngồi dậy, dựa vào đầu giường nói: " Lấy bút ra đây, ta muốn viết xong di thư rồi lại chết."

Phạm Nhàn nhìn khuôn mặt trắng bệch của Lý Thừa Trạch , không dám mở miệng, sợ nói một câu thật sự có thể khiến y tức chết, quay đầu lại cầu cứu ba vị hoàng tử.

Thái tử và đại hoàng tử nhìn nhau, cuối cùng đẩy tam hoàng tử về phía trước.

Tam hoàng tử lảo đảo bước lên phía trước , nhìn vào mắt Lý Thừa Trạch, không chút suy nghĩ nói " Lúc này viết có phải hơi sớm chút không?"

"Không sớm nữa, ta vội lắm."

Trong đầu bốn người không hẹn mà cùng hiện lên câu hỏi giống nhau:

Vội lắm? Vội là gì cơ? Vội đi chết sao ?

Đối với điều này Lý Thừa Trạch biểu thị Không thế thì sao ?"

Sau nhiều lần Lý Thừa Trạch cố gắng thử "lấy cái chết chứng minh" cho họ xem, bốn người rốt cuộc ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Y muốn chết thật?

Cuối cùng cục diện hỗn loạn được giao vào tay Phạm Nhàn.

"Do ngươi hạ độc."

"Độc y trúng không phải là của ta, trước khi ta cho y uống thuốc độc đã để ý uống thuốc giải rồi."

"Là ngươi truyền cảm hứng cho đệ ý."

"..... Lùi một bước mà nói, hiện giờ y một lòng tìm chết như thế, chả lẽ mấy người không có chút trách nhiệm nào sao ?"

Thái tử, người từng mưu sát không thành giờ đây đối đầu gay gắt : "......"

Đại hoàng tử người xuất hiện trong hiện trường Phạm Nhàn hạ độc nhưng không ngăn cẳn: "......"

Tam hoàng tử: " Không có mà."

Hai vị ca ca đều chột dạ không nói chuyện, duy nhất một người không phải chịu cảm giác tội lỗi, tam hoàng tử dũng cảm bước ra khỏi ám ảnh khi bị Phạm Nhàn đánh ngất trước đó: " Phụ hoàng nói rồi, nhị ca mà có bất chắc gì, ngươi sẽ phải chôn cùng."

Lăn qua lộn lại một trận xong lại nằm trên giường ,Lý Thừa Trạch như có điều suy nghĩ nói: " Vậy ngươi chuẩn bị quan tài sớm đi nhé."

Phạm Nhàn: "...." Hắn thật sự sống đủ rồi mới có thể nghĩ đến việc hạ độc Lý Thừa Trạch.

Hỏi thì thực sự là rất hối hận.

Sau khi ba người rời khỏi, Phạm Nhàn đang muốn nói chuyện về câu nói mà Thục quý phi nói ban sáng vs Lý Thừa Trạch, gọi hai tiếng mà không thấy ai trả lời, đến gần mới phát hiện Lý Thừa Trạch đã chìm vào giấc ngủ.

Vốn dĩ mới nhặt lại được cái mạng, độc còn dư chưa loại bỏ được hết, vừa nãy còn có thể nháo nhào muốn sống muốn chết một trận đã rất lợi hại rồi.

Phạm Nhàn nhìn khuôn mặt trắng bệch và đôi môi có chút nhợt nhạt, bỗng thấy cáu kỉnh trong lòng.

Lý Thừa Trạch rốt cuộc là muốn làm gì?

Hắn đã hỏi thái y rồi, Lý Thừa Trạch quả thật đã trúng độc, suýt chết cũng là thật, nhưng độc mà Lý Thừa Trạch trúng không phải là của hắn.

Có người muốn nhân cơ hội này hạ độc giết Lý Thừa Trạch sao? hay là Lý Thừa Trạch thật sự muốn tìm đến cái chết?

Nhưng vì sao chứ? Người người đều nói, tai họa thường sống nghìn năm, hắn thà tin rằng Lý Thừa Trạch muốn dùng mạng y để vu oan giá họa cho hắn cũng không cách nào tin được người này thật sự muốn tự vẫn.

Bỏ đi, Phạm Nhàn nghĩ, chỉ cần đảm bảo Lý Thừa Trạch yên ổn trong khoảng thời gian hắn phải chăm sóc y là được, còn đến sau đó y muốn sống hay muốn chết, có quan hệ gì tới hắn chứ?

Nhưng sự việc không được suôn sẻ như Phạm Nhàn nghĩ.

Lý Thừa Trạch rất nghiêm túc trong việc muốn tìm cái chết, bao gồm nhưng không hạng chế nuốt thuốc độc không biết được giấu ở đâu rồi lấy dao gọt hoa quả rạch cổ.

Sau khi Phạm Nhàn phải gấp gáp cứu khỏi sau hai lần tự sát không thành, đến nhà hắn cũng không giám về, thời thời khắc khắc phòng bị tránh cho Lý Thừa Trạch muốn tìm đường chết một lần nữa.

Lý Thừa Trạch lại một lần thử nhảy trên lầu cao xuống dưới không thành, cảm giác chuyện này thêm một vài lần nữa bản thân sẽ bị tức chết mất.

Vừa đúng, Phạm Nhàn cũng đang nghĩ như thế.

"Ngươi cho dù muốn chết thì có thể đợi sau khi ta đi rồi hẵng chết không?"

"Ta muốn chết lúc nào còn phải nghe ngươi sao ? Ngươi là ai chứ?"

Lý Thừa Trạch xoay người bỏ đi, Phạm Nhàn tức đến nỗi phải hít sâu hai lần tại chỗ mới nhịn được xung động muốn vứt Lý Thừa Trạch từ cửa sổ xuống phía dưới, đang chuẩn bị đi theo , thì nhìn thấy hai đôi hai lụa dưới chân.

"Lý Thừa Trạch! ngươi không thể đi chân trần trên đất như vậy được!"

Lý Thừa Trạch bước đi nhanh hơn.

Tình cảnh gà bay chó chạy như thế này đã hơn nửa tháng , thái y cuối cùng cũng đưa ra chuẩn đoán độc trong cơ thể của Lý Thừa Trạch đã được bài trừ sạch sẽ, hai người đều thở ra một hơi.

Đang vui vẻ muốn tiễn nhau đi, thái ý lại kiêm chức thái giám, nói " Bệ hạ truyền chỉ, nhị điện hạ đã phục hồi nên phải tổ chức gia yến để chúc mừng một chút, trong cũng đã chuẩn bị xong yến tiệc, mời hai vị đến dự tiệc."

Khóe môi vừa cong lên của Lý Thừa Trạch lập tức héo queo/

Nếu như nói y chỉ không thích tên Phạm Nhàn của thế giới này, vậy y quả thực có thể gọi là căm ghét.

Thật sự gặp mặt chỉ sợ ăn không nổi cơm, chưa nôn ra là may lắm rồi.

Trực tiếp chết trên đường đến là tốt nhất.

Làm hơn nửa tháng bảo vệ kiêm bảo mẫu, Lý Thừa Trạch vừa đảo mắt là Phạm Nhàn đã biết y đang suy nghĩ cái j .

Hắn túm lấy cánh tay của Lý Thừa Trạch: "Bệ hạ nói để hai chúng ta đi cùng nhau, nếu ngươi xảy ra chuyện gì trên đường vẫn sẽ thành trách nhiệm của ta."

Lý Thừa Trạch cau mày, hất tay hắn ra, không kiên nhẫn nói: " Biết rồi, trước khi chết ta sẽ viết thư bảo cái chết của ta không liên quan đến ngươi."

Phạm Nhàn nghẹn họng trước lời nói của y.

Hai người ngồi cùng một chiếc xe tiến cung, cả chặng đường đều không nói câu nào.

Phạm Nhàn cảm thấy nửa tháng này hắn đã bị Lý Thừa Trạch hành hạ đến nỗi mắc bệnh tim, hắn không ngờ rằng sẽ có ngày hắn cảm thấy việc bản thân mình làm trước kia với y thật quá đáng.

Lúc trước Lý Thừa Trạch không đối xử với hắn như thế này, tuy rằng sau khi hắn từ Bắc Tề quay về, bọn họ chưa từng bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với nhau, lần nào gặp mặt không phải cãi nhau thì là châm chọc khiêu khích, nhưng ít nhất, hắn vẫn có thể nhìn thấy Lý Thừa Trạch thực sự mong muốn bọn họ sẽ hòa giải.

Không như bây giờ, đến một ánh mắt dành cho hắn Lý Thừa Trạch cũng cảm thấy phiền, thỉnh thoảng có thể hòa bình ở với nhau, hắn luôn cảm giác Lý Thừa Trạch đang thông qua hắn nhìn một người khác.

Sự biến hóa này bắt đầu từ lúc hắn cho Lý Thừa Trạch uống thuốc độc.

Nhưng hắn cũng chỉ định dọa y cảnh cáo một chút mà thôi, chưa từng thực sự muốn giết y.

Nhưng mà , rõ ràng là do Lý Thừa Trạch trước, hắn chỉ phản kích lại một cách hợp lý thôi.

Phạm Nhàn phiền não tóm tóm tóc, nhưng vẫn không nhận được sự chú ý của Lý Thừa Trạch.

Lý Thừa Trạch đang ôm hộp điểm tâm ăn điểm tâm.

Y còn chưa ăn cơm trưa đây, một lát nữa đến gia yến lại không ăn ngon, đương nhiên phải nhanh chóng lấp đầy bụng khi còn đang trên đường đi rồi.

Y có thể chết, nhưng không muốn chết đói.

Lý Thừa Trạch ngồi xổm trong xe ngựa ăn đến nhập tâm, một cách kỳ diệu làm Phạm Nhàn nhớ đến chú chuột hamster hắn nuôi ở kiếp trước.

"Không phải không phải." Phạm Nhàn vội vàng lắc đầu, Lý Thừa Trạch chính là một con độc xà, sao có thể liên tưởng tới hamster được chứ

"Đúng ròi, hôm trước lúc ta chuẩn bị xuất cung , bắt gặp Thục quý phi."

Lý Thừa Trạch ngẩng đầu . " Mẫu phi ta làm sao ?"

"Thục quý phi nói với bệ hạ , 'chả lẽ lần này cũng giống như lần nó tham chơi đến suýt chút nữa đánh mất mạng sao?' " Phạm Nhàn trước đó đã từng hỏi Hầu công công và đại hoàng tử, nhưng không ai trong bọn họ muốn giải thích cho hắn từ ' cũng ' này mang nghĩa gì, nửa tháng này câu nói này không ngừng hiện lên trong đầu hắn, khiến hắn lúc nào cũng nhớ đến.

Nhưng cái sự nhớ nhung này nói ra cứ như hắn rất quan tâm đến Lý Thừa Trạch vậy.

Phạm Nhàn nói được một nửa rồi không chịu tiếp tục, Lý Thừa Trạch cũng không giục hắn, mà bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ lại.

Lúc trước chỉ nhớ đến việc viết di ngôn mắng Khánh đế, nhưng lại xem nhẹ mẫu phi.

"Ngươi có đem theo giấy không?"

"Muốn giấy làm gì?"

"Viết di ngôn."

Những ngày tháng như thế này đến bao giờ mới có thể kết thúc đây.

Phạm Nhàn muốn nói lại ngập ngừng, cả đoạn đường dài cũng không thể nói ra được nghi hoặc trong lòng.

Nhưng Lý Thừa Trạch cũng đoán được gần hết điều hắn muốn hỏi là gì.

Dù sao đã ở cùng nhau hơn nửa tháng nay, cộng thêm ký ức của một ' mình' khác nữa, Lý Thừa Trạch cho rằng mình cũng có vài phần hiểu rõ tên Phạm Nhàn này.

Thông minh, chính nghĩa, ngang bướng, nói sâu hơn nữa thì chính là cụ thể hóa của ánh sáng, ừm, trừ những lúc ngu xuẩn điên rồ khi đối mặt với ' Lý Thừa Trạch'.

Tên ' Phạm Nhàn' mà mình quen thuộc kia, nếu so với hắn, chỉ sợ cũng bị coi là kẻ xấu.

Người tốt giống Phạm Nhàn sẽ có phiền não gì đây?

Chả qua là phát hiện kẻ ác là mình có thể là một người đáng thương bị ép đến không còn cách nào khác.

Phạm Nhàn chính hắn hẳn cũng đoán được đại khái rồi, chỉ là không chịu thừa nhận mà thoi, dù sao nếu hắn thừa nhận điều đó, sao còn có thể có lý chả sợ muốn sống mái một phen với 'mình'?

Xe ngựa dừng lại, Lý Thừa Trạch bỏ hôp điểm tâm cuống, lấy khăn lau miệng, kéo rèm bước ra khỏi xe, toàn hành trình coi Phạm Nhàn như không tồn tại.

Những điều tên Phạm Nhàn này nghĩ thì liên quan gì đến y chứ? Y cũng đâu phải 'Lý Thừa Trạch' muốn được thấu hiểu kia.

Cái kiểu gia yến này, khánh đế trước giờ vẫn luôn đợi đến khi món ăn bắt đầu được bưng lên mới xuất hiện, sau đó hai ba câu khiến mọi người đều nuốt không trôi đồ ăn, như thế mới là một gia yến 'hoàn hảo'.

Lý Thừa Trạch đến đã thấy thái tử ba người đứng đợi rồi, đang tụ lại với nhau nói nhỏ điều gì đó, nhìn thấy Lý Thừa Trạch bước vào lập tức ngồi nghiêm chỉnh, tầm nhìn chạy theo y không rời,

Lần thăm bệnh lần trước đã để lại trong họ ám ảnh, chỉ sợ Lý Thừa Trạch lần này nghĩ không thông phát lại đi tìm cái chết.

lúc Lý Thừa Trạch chắp tay chào thái tử một cách có lệ thái tử cũng không nói gì, nhưng khi nhìn thấy Lý Thừa Trạch đi thẳng về chỗ lan can, thái tử vội vàng ám thị cho đại hoàng tử.

Đại hoàng từ vội đứng lên, như một mũi tên đi về phía Lý Thừa Trạch, nắm lấy tay y, "Ngươi muốn làm gì!"

"Khụ, ý ta là, bên hồ gió lớn, ngươi vừa mới khỏi bệnh, đừng để bị nhiễm lạnh."

Lý Thừa Trạch nhìn mặt hồ không một gợn sóng, hỏi. " Hôm nay làm gì có gió?"

Thái tử cũng tiến lên phía trước, " Bên hồ nhiều hàn khí."

Lý Thừa Trạch nhặt hai viên sỏi từ chậu cây cảnh bên cạnh, cười cười, " Yên tâm, ta chỉ định chơi ném đã chút thôi."

Thái tử và đại hoàng tử nhìn nhau, không ngăn y nữa, nhưng cũng chẳng dám đi xa, chỉ có thể duy trì khoảng cách hai bước chân nhìn Lý Thừa Trạch nâng tay ném đá.

Nếu đến gần hơn chút nữa thì không được, gần hơn nữa sẽ bị vướng vào ống tay áo của Lý Thừa Trạch.

Tam hoàng tử nhìn ba vị huynh trưởng đang tụ lại với nhau, cũng chạy theo.

Nếu người không biết gì nhìn vào, chắc sẽ cảm thán huynh đệ mấy người thân tình thắm thiết.

Phạm Nhàn nhìn bóng lưng của họ, nghĩ từ khi Lý Thừa Trạch một lòng tìm chết, tình cảm của huynh đệ bọn họ tốt hơn không ít.

Sau khi ném hết những viên đá trong tay, Lý Thừa Trạch phủi tay, quay người dựa vào lan can, nhìn Phạm Nhàn mỉm cười.

Phạm Nhàn thầm kêu không ổn, đang định tiến về phía trước, bỗng nghe thấy tiếng truyền của Hầu công công.

Dẫn đến sự chú ý của ba vị hoàng tử đều đặt lên người Khánh đế, chỉ còn Lý Thừa Trạch đang nhìn Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn còn đang do dự nên tiến lên tóm lấy Lý Thừa Trạch hay quay người nghênh đón khánh đế, chỉ trong một dây đó thôi, hắn nhìn thấy Lý Thừa Trạch phất tay với hắn, hai tay tóm lấy lan can nhảy lên, vừa vặn ngồi lên thành lan can, sau đó, ngửa người ra sau _ _

"Lý Thừa Trạch!"

Phạm Nhàn xông về phía lan can, nhưng chỉ kịp chạm vào góc áo của Lý Thừa Trạch, tiếp đó trừng mắt nhìn y giống một chú chim rơi thẳng đứng xuống phía dưới.

Mọi người đều bị biến cố này làm kinh sợ, chỉ có Phạm Nhàn nghĩ cũng chả nghĩ trực tiếp nhảy theo xuống dưới.

Cuối cùng , trước khi rơi thẳng xuống hồ, hắn đã tóm được Lý Thừa Trạch.

Mặt hồ bĩnh tĩnh bị vật nặng rơi xuống tạo lên tiếng vang lớn, nước bắn tung tóe.

Thời tiết trong xanh, cỏ xanh như đệm.

Lý Thừa Trạch ướt đẫm toàn thân nằm bên cạnh hồ, mặt mày nhợt nhạt, quần áo tán loạn, lộ ra vết thương khi thử tự tự vào mấy hôm trước, như một thủy quỷ bị người ta mạnh mẽ lôi lên từ trong đáy hồ, y ho khan hai tiếng, y mở mắt ra nhìn về phía Phạm Nhàn, người đang dùng nội lực hong khô quần áo.

Trong ánh nắng, hơi trắng bốc lên từ trên người hắn, trông như tiên nhân,

Lý Thừa Trạch có chút nhớ tên Phạm Nhàn từng được y coi như hy vọng cuối cùng trong một thời gian ngắn ngủi kia.

Có lẽ tên Phạm Nhàn đó sẽ không cứu y lên sau đó cau có mặt mày vứt y qua một bên như thế này.

Nhưng cũng chả chắc.

Lý Thừa Trạch giang rộng tứ chi nằm trên mặt đất, ngắm nhìn bầu trời trong xanh, híp híp đôi ngươi.

Dù sao tên Phạm Nhàn đó cũng chưa từng cứu được y.

Hầu công công mang theo thái y vội vàng tiến tới, nhìn thấy Lý Thừa Trạch hô hấp yếu ớt, bị dọa đến trắng cả mặt.

Thái y đặt thùng thuốc xuống, sau khi kiếm tra thì lau bớt mồ hôi trên trán, nói Tiểu Phạm đại nhân cứu nguy kịp thời, nhị điện hạ chỉ uống phải hai ngụm nước, không có chuyện gì lớn, còn về việc tại sao lại nhắm mắt nằm đó không chịu dậy, chắc là bị dọa sợ?

Phạm Nhàn cười khẩy một tiếng, chắp tay với Hầu công công: " Nếu nhị điện hạ đã không có chuyện gì, vậy ta xin cáo lui trước."

"Đợi đã," Hầu công công nói, " Tiểu Phạm đại nhân, bệ hạ nói, cơ thể nhị điện hạ nếu đã không khỏe thì cũng không cố giữ nhị điện hạ lại tham gia yến tiệc làm gì, bệ hạ muốn ngài đưa nhị điện hạ về phủ."

"Bây giờ?"

"Đúng thế."

"Đến cả quần áo cũng không để cho y đổi sao?"

"Trong cung làm sao có quần áo của nhị điện hạ được, đương nhiên phải về phủ rồi đổi."

Hoàng cùng lớn như thế này sao có thể thiếu một bộ quần áo cho Lý Thừa Trạch được? Phạm Nhàn quả thực muốn cười to.

Lý Thừa Trạch còn bật cười sớm hơn hắn, chống tay ngồi dậy, " Đúng thế đúng thế, còn mong Hầu công công thay ta cảm tạ sự chăm sóc của bệ hạ."

Phạm Nhàn thấy y như thế lại càng tức giận, nhưng lại không rõ mình tức cái gì, dứt khoát không thèm để ý y, chỉ hỏi Hầu công công: " Trong cung thiếu quần áo lại chả thiếu người, tại sao bệ hạ lại muốn ta đưa nhị điện hạ về phủ chứ?"

"Bệ hạ nói, ai đưa điện hạ vào cung, đương nhiên cũng phải đưa điện hạ về."

"Thì cũng là bệ hạ gọi nhị điện hạ vào cung."

"Cho nên bệ hạ đã để nhị điện hạ về phủ rồi đấy ạ?"

Nước đọng trên tóc còn chưa khô, từng giọt nước thuận theo tóc mai rơi xuống dưới cổ, làm ẩm quần áo của hắn, bị gió bên hồ thổi qua, nổi lên từng đợt ý lạnh.

Phạm Nhàn nghĩ, đối tượng mà bọn họ đang thảo luận, thật sự là hoàng tử của hoàng gia không?

Hay là nói, thật sự là cùng một người không?

Một cái tay ướt đẫm vỗ vỗ vai hắn, Phạm Nhàn quay đầu nhìn, thì thấy khuôn mặt vẫn còn đãm nước của Lý Thừa Trạch.

"Làm phiền ngươi rồi, Tiểu Phạm đại nhân."

Phạm Nhàn không tranh luận nữa, chính chủ đã không có ý kiến, hắn còn để ý làm gì.

Lý Thừa Trạch cũng không cần hắn đỡ, tự mình nghiêng ngả lắc lữa từ từ đi, lộ ra bóng lưng dình đầy bùn đất, áo choàng trước giờ rộng rãi cũng dính chặt lấy người, hiển lộ thân hình gầy gò.

Hầu công công như có chút không nhẫn tâm, chạy bước nhỏ đuổi theo Lý Thừa Trạch, thấp giọng nói: " Điện hạ, người nhất định phải chăm sóc tốt bản thân mình, dù gì, còn có Thục quý phi."

Bước chân của Lý Thừa Trạch khựng lại, đột nhiên vỡ lẽ, nâng tay che miệng, kề tai nói nhỏ với Hầu công công: " Còn phiền Hầu công công chuyển lời cho mẫu phi giúp ta, cứ nói, cuộc đời đằng đằng, con đường phía trước đã định sẵn, thật sự vô nghĩa."

Lý Thừa Trạch vỗ vỗ cánh tay ông, cười hai tiếng, vừa đi vừa cảm thán: " Vô nghĩa, thật sự vô nghĩa."

Phạm Nhàn chạy nhanh hai bước đuổi kịp y, do dự chốc lát, độ chân khi cho y, hong khô quần áo của Lý Thừa Trạch.

Lý Thừa Trạch kinh ngạc nhìn hắn, Phạm Nhàn quay đầu, nhìn về những cung nhân đang ở phía xa.

"Hiện không muốn giết ta nữa à?"

"Sao lúc nãy ngươi lại phất tay với ta?"

Phạm Nhàn cũng không muốn nhận được câu trả lời, Lý Thừa Trạch nhún vai, nể tình bộ quần áo khô này , quyết định tốt tính giải đáp cho hắn: " Không phải ngươi tò mò về việc ta ham chơi lơ đãng sao, đặc biệt diễn lại cảnh đó cho ngươi xem đấy."

Phạm Nhàn cau chặt mày, "Trước đay ngươi từng nhảy hồ sao?"

"Đúng thế, lúc nhỏ mùa đông mặc nhiều quá, nóng chết , đành xuống hồ cho mát mẻ."

"Một mình ngươi?"
"Đương nhiên rồi, là do ta tham chơi, làm sao dám liên lụy đến người khác? Nói sai sẽ bị hoàng đế bệ hạ trị tội đấy·"

Đường đường hoàng tử, rơi xuống nước suýt chết đuối lại không dám truy hỏi ddeeens cùng, kẻ đẩy y xuống nước không cần hắn nghĩ nhiều.

Hóa ra lời của Thục quý phi là ý này, vấn đề đeo bám hắn mấy ngày này rốt cuộc có lời giải, nhưng Phạm Nhàn lại cảm thấy lạc vào sâu hơn trong sương mù.

Điều này không đến từ câu nào không rõ nghĩa, mà đến từ chính bản thân hắn.

Phạm Nhàn nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của Lý Thừa Trạch.

Hắn không hong khô tóc cho Lý Thừa Trạch, nước trên tóc không ngừng rơi xuống, tóc mái ướt đẫm dính trên trán, trên mặt Lý Thừa Trạch lưu lại những vệt nước ngoằn nghèo.

Giống như đang khóc.

Nhưng cung nhân đi qua đều cẩn thận lại ngạc nhìn nhìn lướt về phía họ, có lẽ bọn họ chưa từng nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác như thế này của một nhị hoàng tử xa hoa ngông cuồng bao giờ.

Nhưng Lý Thừa Trạch như không nhận ra, chỉ có lúc giọt nước chuẩn bị lăn vào trong mắt mới dùng tay vuốt mặt/

Tay của y vừa nãy chống trên nền cỏ đất, lấm lem đầy bụi, lau vài lần thì mặt cũng dính toàn bụi.

Phạm Nhàn nhìn không được thuận mắt, lấy trong lồng ngực một chiếc khăn tay, " Lau mặt đi, tay ngươi bẩn như thế này, lau thêm vài lần nữa thành ăn mày mất."

Lý Thừa Trạch cầm khăn tay, nhướn mày, " Không phải ngươi đang thấy ta đáng thương đáy chứ?"

"Ngươi đáng thương sao?" Phạm Nhàn hỏi ngược lại, " Ta mới đáng thương có được không? Đang yên đang lành bị lôi vào trong vũng nước của mấy người, ngươi nhảy xuống hồ còn cần ta đưa ngươi về phủ đây."

Lý Thừa Trạch hừ một tiếng, lấy khăn lau mặt sạch sẽ,

Phạm Nhàn cũng không còn nói gì nữa, cho đến khi Lý Thừa Trạch lên xe ngựa, hắn mới gọi y lại, lưỡng lự vài lần, trong ánh mắt khó hiểu của Lý Thừa Trạch: "Dù cho ngươi phải chịu uất ức, cũng không thể thành lý do để ngươi coi mạng người như cỏ rác."

"Ta biết chứ." Lý Thừa Trạch nói. " Nhưng thế giới này, mạng người vốn bị coi khinh, nạ dân tháo chạy khắp nơi cũng chết, bách tính kinh đô cũng sẽ chết, ta cũng sẽ chết, đều là một câu nói của bên trên mà thôi."

"Ta vẫn giữ nguyên quan điểm, mỗi ngày trên đời này nhiều người chết như thế, may mắn thì nhận được một tiếng đáng tiếc, có người tốt như ngươi thay bọn họ giải oan, vận may không tốt thì đến thi cốt cũng chả có ai để ý."

"Người nếu đã không quyết định được sống chết của bản thân, vậy mạng của bọn họ chính là cỏ rác."

"Cho nên kẻ bề trên có thể coi thường mạng người tùy ý tàn sát những kẻ yếu thế sao? Vậy luật pháo của Khánh quốc còn có tác dụng gì!"

Lý Thừa Trạch nửa ngồi xổm trên xe ngựa, chống tay vào cằm, nghĩ ngợi, " Có lẽ là vì muốn những người như ngươi đến thay đổi thế giới chăng?"

Phạm Nhàn cực kỳ giận dữ.

"Đừng có cố gắng dạy ta phải làm gì, Tiểu Phạm đại nhân, loại người như ta, có đến chết cũng không hối cải đâu."

Lý Thừa Trạch chui vào trong xe, không được một lát đã vén rèm lên hỏi, " Đúng rồi, ngươi còn muốn giết ta không?"

Phạm Nhàn cắn chặt răng , " Không , giết "

"Ồ" Lý Thừa Trạch gật đầu, " Vậy ta đi dây, ngươi và ta không cùng đường, cũng không mời ngươi lên xe ngựa nữa ."

Phạm Nhàn nhìn chiếc xe đi càng ngày càng xa, lại quay đầu nhìn bức tường uy nghiêm của hoàng cung, lắc lắc đầu.

Hắn thật sự điên rồi mới cảm thấy Lý Thừa Trạch còn có thể cứu.

"Lão nhị quả thật nói như thế?" Khánh đế đặt cung tiễn trong tay xuống, vòng ra từ sau giá sách, " Ngươi nói nó muốn ngươi truyền lời này cho Thục quý phi nghe, hay là nói cho trẫm nghe?"

Hầu công công khó xử nói, " Này, nhị điện hạ bảo lão nô truyền lời cho Thục quý phi."

"Ồ, vậy sao ngươi còn không đi đi?" Khánh đế phất tay, " Đi đi , để cho nàng ta nghe con trai của nàng ta đang nghĩ cái gì, tránh cho cứ mỗi lần nhảy xuống nước lại quay sang trách trẫm."

Qua một lúc sau, Hầu công công truyền lời quay về" " Thục quý phi nói, chuyện của nhị điện hạ, nàng trước giờ đều không quản, đường là điện hạ tự chọn, không hối hận là được."

"Ha, nàng ta thế nhưng nhẫn tâm."

Lần tảo triều này, nhị điện hạ dưỡng bệnh đã lâu rốt cuộc lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người, nhìn chẳ khác gì lúc bình thường.

Chỉ là lúc sắp bãi triều, nhị điện hạ lại đứng ra nói muốn nhận tội.

Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng , đến những thân tín của nhị hoàng tử cũng không hiểu ra làm sao .

Tội của bọn họ có rất nhiều , này là muốn nhận tội gì, nhận như thế nào đây? Sao chả ai cho câu nào trước thế!

Trong ánh mắt kinh nghi của mọi người, dâng lên hai bản thú tội và hai cuốn sổ sách, đồng thời bên trong có trần thuận các tội của mình một cách có trật tư.

Từ bão nguyệt lâu cho đến vụ ám sát đường ngưu lan, lại đến cấu kết với trưởng công chúa buôn lậu ở Bắc Tề.

Trước mặt văn võ bá quan thừa nhận mình thông địch bán quốc, Khánh đế cho dù muốn từ nặng biến nhẹ từ nhẹ biến hư không cũng không làm được.

Hơn nữa Lý Thừa Trạch còn không cần hắn làm như vậy, sau khi nói hết tội danh của mình thì đập đâu thật mạnh.

"Nhi thân trên phụ hoàng ân, dưới phụ bách tính, tội đáng muôn chết, xin bệ hoàng ban thần cái chết."

Lý Thừa Trạch điên rồi.

Phạm Nhàn nhìn cảnh tượng hoang đường trước mặt, sửng sốt nhưng lại có cảm giác không ngoài ý muốn.

Hắn muốn xử tội của Lý Thừa Trạch đường đường chính chính dựa trên luật pháp. nếu như giữa trừng Lý Thừa Trạch không nháo đòi tự sát, y đã sớm bị hỏi tội lâu rồi.

Nhưng hắn chưa từng dự liệu sẽ xảy ra như thế này, Lý Thừa Trạch vậy mà tự bạo rồi?

Lúc đầu khi đối phó với trưởng công chúa, Trần Bình Bình tường nói, bởi vì là hoàng tộc , tội có lớn như nào nhiều lắm cũng chỉ răn đe cho xong. cho dù trưởng công chua câu kết với địch quốc, ngấp nghe quân quyền, cũng chỉ bị biếm về đát phong.

Nhưng hiện giờ, Phạm Nhàn mẫn cảm cảm nhận được sát ý rõ ràng của Khánh đế vào giờ phút này.

Sát ý nhắm vào Lý Thừa Trạch sao?

Vì sao? Bởi vì y phạm tối, hay bởi vì Lý Thừa Trạch không còn muốn vùng vẫy trong đống bùn này nữa?

Lý trí nói cho hắn hổ phụ không ăn thịt con, khánh đế sẽ không đích thân ban chết cho con trai mình.

Nhưng hắn không nhịn được nghĩ đến khi Lý Thừa Trạch mạng treo sợi tóc, khánh đế chỉ phạt mình quỳ ngoài cung điện, khi Lý Thừa Trạch rơi xuống nước thậm chí còn không thèm nhìn y một cái.

Hắn lại nhớ đến lời của Thục quý phi.

"Ngươi có thể toàn thân trở ra, là bởi vì người hạ độc là ngươi hay bởi vì người trúng độc là Thừa Trạch."

Trên thực tế người có thể yên ổn thoát thân sau khi hại đến tính mạng của Lý Thừa Trạch không chỉ có một mình hắn.

Phạm Nhàn nhìn thái tử đang quỳ dưới đất cầu xin cho Lý Thừa Trạch, bỗng muốn bật cười.

Lý Thừa Trạch thật sự muốn chết, Khánh đế cũng thật sự động sát tâm.

Mà bản thân hắn với thái tử , hai tên hung thủ suýt nữa hại y mất mạng, lại không muốn y chết nữa.

Cho nên Phạm Nhàn cùng nửa số quan viên trên đại điện cùng nhau quỳ xuống cầu xin.

Hắn biết, Khánh đế sẽ không ban chết cho Lý Thừa Trạch, ít nhất là lúc này, sẽ không ban chết trước mặt văn võ bá quan.

"Tuy rằng ngươi phạm phải tội lớn, nhưng dù gì cũng là con trai của trẫm, lại thành tâm hối lỗi, tội chết có thể miễn, phạt 20 trượng quay về suy ngẫm."

So sánh với các tội trạng mà nhị hoàng tử vừa trần thuật, hai mươi gậy này không thể coi là phạt nặng.

Nhưng với cái thân thể này của nhị hoàng tử, không khác gì lấy của y nửa cái mạng.

Trên triều vẫn còn người muốn cầu tình, Khánh đế lại phất tay áo bỏ đi, " Được rồi, chuyện đừng ở đây, bãi triều!"

Những đòn đánh này cuối cùng cũng không rơi được vào thân thể của Lý Thừa Trạch.

Lúc đầu khi đối phó với trưởng công chúa, Trần Bình Bình tường nói, bởi vì là hoàng tộc , tội có lớn như nào nhiều lắm cũng chỉ răn đe cho xong. cho dù trưởng công chua câu kết với địch quốc, ngấp nghe quân quyền, cũng chỉ bị biếm về đát phong.

Nhưng hiện giờ, Phạm Nhàn mẫn cảm cảm nhận được sát ý rõ ràng của Khánh đế vào giờ phút này.

Sát ý nhắm vào Lý Thừa Trạch sao?

Vì sao? Bởi vì y phạm tối, hay bởi vì Lý Thừa Trạch không còn muốn vùng vẫy trong đống bùn này nữa?

Lý trí nói cho hắn hổ phụ không ăn thịt con, khánh đế sẽ không đích thân ban chết cho con trai mình.

Nhưng hắn không nhịn được nghĩ đến khi Lý Thừa Trạch mạng treo sợi tóc, khánh đế chỉ phạt mình quỳ ngoài cung điện, khi Lý Thừa Trạch rơi xuống nước thậm chí còn không thèm nhìn y một cái.

Hắn lại nhớ đến lời của Thục quý phi.

"Ngươi có thể toàn thân trở ra, là bởi vì người hạ độc là ngươi hay bởi vì người trúng độc là Thừa Trạch."

Trên thực tế người có thể yên ổn thoát thân sau khi hại đến tính mạng của Lý Thừa Trạch không chỉ có một mình hắn.

Phạm Nhàn nhìn thái tử đang quỳ dưới đất cầu xin cho Lý Thừa Trạch, bỗng muốn bật cười.

Lý Thừa Trạch thật sự muốn chết, Khánh đế cũng thật sự động sát tâm.

Mà bản thân hắn với thái tử , hai tên hung thủ suýt nữa hại y mất mạng, lại không muốn y chết nữa.

Cho nên Phạm Nhàn cùng nửa số quan viên trên đại điện cùng nhau quỳ xuống cầu xin.

Hắn biết, Khánh đế sẽ không ban chết cho Lý Thừa Trạch, ít nhất là lúc này, sẽ không ban chết trước mặt văn võ bá quan.

"Tuy rằng ngươi phạm phải tội lớn, nhưng dù gì cũng là con trai của trẫm, lại thành tâm hối lỗi, tội chết có thể miễn, phạt 20 trượng quay về suy ngẫm."

So sánh với các tội trạng mà nhị hoàng tử vừa trần thuật, hai mươi gậy này không thể coi là phạt nặng.

Nhưng với cái thân thể này của nhị hoàng tử, không khác gì lấy của y nửa cái mạng.

Trên triều vẫn còn người muốn cầu tình, Khánh đế lại phất tay áo bỏ đi, " Được rồi, chuyện đừng ở đây, bãi triều!"

Những đòn đánh này cuối cùng cũng không rơi được vào thân thể của Lý Thừa Trạch.

Bởi vì Lý Thừa Trạch vừa bước ra cửa điện đã ngã xuống, bị vấp phải ngưỡng cửa, ngã thẳng xuống dưới, cung nhân không đỡ kịp, đầu đập xuống bậc thềm, ngã một cái đầu rời máu chảy, không còn ý thức.

Phạm Nhàn lên phía trước đỡ lấy y , mới phát hiện toàn thân Lý Thừa Trạch phát sốt nóng bừng, hẳn do hôm qua chịu lạnh, đã ốm từ sớm. Hắn đã kiểm tra qua vết thương, không nặng, nhìn thì có vẻ dọa người, nhưng cầm máu xong là không còn vấn đề gì.

Quan viên phụ trách hành hình nhỏ giọng nói: " Này, còn đánh không?"

"Đánh chứ." Phạm Nhàn rắc bột cầm máu lên trên trán Lý Thừa Trạch, lại đút cho vài viên thuốc giảm sốt. " Nửa tháng trước y vừa trúng độc, mười ngày trước thì cứa cổ, hôm qua lại nhảy hồ, ngươi nhanh nhanh đánh chết y, như thế mọi người đều tiết kiệm được thời gian."

Tên quan viên đỏ bừng cả mặt, Phạm Nhàn ho khan một tiếng.

Phạm Nhàn thở hắt ra một hơi, " Xin lỗi, ý của ta là, ta đưa hắn hồi phủ trước, cho dù muốn xử phạt, cũng phải đợi người tỉnh lại rồi mới tiếp tục được."

Phạm Nhàn ôm ngang Lý Thừa Trạch lên, mặt cứng ngắc đi ra ngoài cung.

Thái tử ngăn hắn: " Trong cung có thái y, sao phải bỏ gần tìm xa."

"Trong cung thiếu người thiếu cả đồ mặc, thiết nghĩ hẳn cũng không có chỗ cho điện hạ dưỡng bệnh."

Biểu cảm của thái tử trở lên gượng gạo trong phút chốc, còn muốn nói gì đó, nhưng bị đại hoàng tử ngăn lại.

"Để hắn đi đi, Phạm Nhàn đã chăm sóc nhị đệ hơn nửa tháng, biết phải làm thế nào."

Phạm Nhàn đưa Lý Thừa Trạch rời khỏi, bách quan cũng tản ra trở về.

Chỉ có đại hoàng tử và thái tử vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt của bọn họ dừng lại trên bậc thềm loang lổ sắc đỏ chói mắt kia, hồi lâu không nói chuyện.

"Chuyện gì thế này chứ."

Phạm Nhàn ôm Lý Thừa Trạch lên xe ngựa của mình, lấy từ ám cách ra thùng thuốc, bắt đầu xử lý vết thương cho Lý Thừa Trạch.

Sau khi băng bó vết thương xong , Lý Thừa Trạch vẫn đang hôn mê, Phạm Nhàn đặt y ngồi lên ghế gỗ.

Xe ngựa Phạm gia chuẩn bị cho hắn đương nhiên sẽ không sơ sài, nhưng cho dù xe ngựa được bố trí tốt hơn nữa cũng không đủ để một nam nhân thành niên nằm, may thay Lý Thừa Trạch rất tự giác, được thả xuống liền cuộn mình thành một vòng, còn để lại cho Phạm Nhàn một chỗ để ngồi.

Phạm Nhàn nhìn thấy y cuộn tròn như thế có vẻ rất khó chịu, liền để đầu Lý Thừa Trạch gối lên đùi mình, tay đặt trên đầu của y, trách cho thùng xe rung lắc làm đầu y bị thương lần nữa.

Sau khi sắp xếp hẳn hoi cho Lý Thừa Trạch, Phạm Nhàn bắt đầu suy nghĩ chuyện ngày hôm nay .

Kỳ thực chả có chuyện gì để nghĩ cả, ngày hôm nay hắn chỉ đứng im quan sát mọi người, yên lặng nhìn Lý Thừa Trạch không ngừng tìm đường chết, cuối cùng để chính y biến thành bộ dạng hiện nay.

Dưới chân hoàng quyền đều là cỏ rác.

Diệp Khinh Mi muốn tạo ra một thế giới người bình đẳng, lại chết trên con đường thực hiện lý tưởng, để lại một vị hoàng đệ thông minh lạnh lùng tàn nhẫn giỏi dùng quyền mưu.

Mà chính hắn muốn tiếp tục lý tưởng của Diệp Khinh Mi, lại cố thử dựa vào hoàng quyền để dẹp những chuyện bất công. Rõ ràng, trên con đường này, kẻ địch lớn nhất của hắn không phải trưởng công chúa, cũng không phải Lý Thừa Trạch, mà là vị ngồi trên ngai vàng kia.

Chỉ có ông ấy mới nẵm giữ quyền sinh tử, tùy ý quyết định vận mệnh của người khác.

"Nhưng ta cứ muốn đấu với ông ấy một trần." Phạm Nhàn lầm bầm nói " Ta cứ muốn thử xem, có thể lật ngược lại bàn cờ của ông ta hay không."

Lý Thừa Trạch bị hắn làm ồn, mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn hồi lâu mới nhận ra là ai .

Lý Thừa Trạch cười cười, vỗ nhẹ tay hắn, nói, "An Chi , ngươi không thể cho ta một đời bình an được."

Trong thời gian Lý Thừa Trạch dưỡng bệnh, Phạm Nhàn cố chấp giữ chặt tội danh thông địch phản quốc không bỏ.

Trưởng công chúa bị trục xuất ra khỏi kinh đô, dựa vào cái gì mà nhị hoàng tử có thể yên ổn ở lại kinh đô?

Đồng thời, thái tử cũng bắt đầu hành động, phô trương muốn nhân lúc nhị điện hạ phát điên thì lấy mạng của y.

Đúng, nhị điện hạ điên rồi, mọi người đều tán đồng điều này..

Dù sao chỉ có kẻ điên mới muốn bệ hạ ban cho tội chết bằng cách nhận mình thông địch phản quốc ở trên triều.

Thái tử mở địa đồ, đánh gẫy lời của phụ tá, " Muốn mạng của nhị ca thì thôi, dù sao cũng là nhị ca của ta, y đã bị phụ hoàng chán ghét, đuổi y ra khỏi kinh đô là được, đi chỗ nào đó xa một chút, y không dậy lên được sóng gió gì nữa đâu."

Trong tiếng hô vang điện hạ nhân từ của đám phụ tá, thái tử chỉ vào vị trí của Đan Châu trên bản đồ.

Kẻ điên thì lên trốn ở một góc lặng lẽ sống, Đan Châu là địa bàn của Phạm gia, Phạm Nhàn sẽ không mặc kệ y, để Lý Thừa Trạch ở đây, chết không được, cũng không gợi lên được gợn sóng nào.

Trong khoảng thời gian này, phủ nhị hoàng tử lại truyền ra tin bệnh tình của nhị hoàng tử chuyển biến xấu, tính mạng nguy kịch.

Lại qua một tháng nữa, đã có kết quả về vị trí của nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử bị phế bỏ tước vị, đầy đi Đan Châu, bệ hạ nói, Đan Châu non xanh nước biếc người đân giản dị, có lẽ có thể gột rửa trái tim bất trung bất hiểu của nhị hoàng tử.

Bốn chữ ' bất trung bất hiếu' này đã triệt đế cắt đứt khả năng kế vị của nhị hoàng tử.

Vào ngày Lý Thừa Trạch rời khỏi kinh, ba vị hoàng tử đều đến tiễn y.

Đại hoàng tử nói có thời gian sẽ đi thăm ngươi.

Thái tử nói tốt nhất nhị ca nên chết già ở Đan Châu.

Lý Thừa Trạch đều mỉm cười đáp lại.

Chỉ có tam hoàng tử còn chưa ra khỏi cung lập phủ riêng khóc nức nở, tóm lấy tay áo của Lý Thừa Trạch không chịu buông tay. "Nhị ca, đợi ta lớn rồi sẽ đến thăm ngươi."

Lý Thừa Trạch búng tay vào chán hắn, nhìn bộ dáng đau đến nhăn miệng của hắn lại xoa xoa đầu hắn: " Đừng vội lớn lên, cũng đừng nhắc đến ta nữa, cứ coi như ta đã chết rồi."

Vành mắt của tam hoàng tử lại bắt đầu ửng đỏ, nước mắt đong đầy.

Lý Thừa Trạch cảm thấy mới lạ.

Đứa trẻ lớn lên trong cung, không ai là dễ ở trong cả, cái tên đệ đệ kia của hắn mới tí tuổi ranh mà thủ đoạn đã đủ khiến hắn cảm thấy lạnh sống lưng, mà tên nhóc này, tự nhiên lớn thêm vài tuổi, nhưng vẫn như chú cừu non.

Đứa trẻ như này.....

Lý Thừa Trạch nhìn về phía Phạm Nhàn đang đứng ở cổng thành , cười nhẹ một tiếng,

Đứa trẻ như này, có lẽ cũng sẽ trở thành một người tốt.

Phạm Nhàn đứng xa nhìn bọn họ huynh hữu đệ cung , trong đầu nghĩ cùng là bị lưu đầy ra khỏi kinh đô, nhân duyên của Lý Thừa Trạch vẫn tốt hơn trưởng công chúa một chút.

Thế nhưng có khá nhiều người đến tiễn hắn.

Đến thời gian khởi hành, ba vị hoàng tử rời khỏi, Phạm Nhàn lúc này mới cưỡi ngựa không chậm không nhanh theo sau.

Tạ Tất An đã sớm nhận được phân phó của nhị hoàng tử, thấy Phạm Nhàn lên trước cũng không ngăn cản, còn sai người dắt ngựa cho hắn.

"Lên xe đi, điện hạ đang đợi ngươi."

"Cảm ơn." Phạm Nhàn nhảy lên xe ngựa, điều đầu tiên khi làm là vứt hai quyển sách cho người ngồi kia.

Lý Thừa Trạch cầm sách trong tay. lật dở hai trang đầu mà cau chặt cả mày, thật không hiểu được, vì sao hai tên Phạm Nhàn đã khác nhau thế rồi, còn có thể viết chữ xấu một cách giống nhau như thế.

Phạm Nhàn giả như không nhìn thấy được biểu cảm ghét bỏ của y. giới thiệu hai quyển sách này. " Quyển dày là do Tào tiên sinh viết, chưa viết xong. chỉ viết đến chương thứ tám mươi. Quyển mỏng là so Cao Ngạc, Cao tiên sinh viết tiếp. Đan Châu đường xá xa xôi, cho ngươi xem đỡ nhàm chán."

Lý Thừa Trạch cầm quyển mỏng lên trước, lật nhanh vài trang liền cau chặt mày, nói câu chuyện này cuối cũng vấn không có kết cục tốt.

Ánh mắt Phạm Nhàn lướt trên khuôn mặt của y từng chút một, từ mi mắt đến tóc mai rồi cổ, làn da nhẵn mịn như bạch ngọc. Trong lúc Lý Thừa Trạch sốt cao không ngừng, hắn đã lau qua không biết bao lần, không có dấu hiệu của dịch dung, y chính là Lý Thừa Trạch.

"Ta đã truyền tin cho Phạm Vô Cứu, không nhận được hồi âm, hẳn là đang nằm trong tay của ngươi. Đưa phong thư và tín vật này cho hắn, hắn sẽ dẫn theo đội quân riêng của ta nghe ngươi chỉ huy, dù sao giờ ta cũng không nuôi được nhiều người như thế, không bằng thuận nước giong thuyền tặng cho ngươi, vạn nhất ngày nào ngươi muốn tranh đấu cùng vị kia, ít ra có thể liều một phen."

Phạm Nhàn nhận thư, sau khi mở ra thì đọc thật kỹ, nét chữ giống hết nhau, hắn mím môi, hơi cúi đầu tránh khỏi tầm mắt của Lý Thừa Trạch, chớp mắt, buồn phiền nói " Ngươi đang cổ động ta mưu phản."

Lý Thừa Trạch hừ một tiếng, " Nếu như ngươi vẫn không chịu thông đồng cùng thế đạo bây giờ, sớm muộn cũng đến bước này. Đương nhiên, nếu ta đã đưa người cho ngươi, sống chết của bọn họ, do ngươi quyết định. Nhưng ít nhất hãy giữ lại một mạng cho Phạm Vô Cữu, trước đó ta còn đáp ứng cho hắn tham gia kỳ thi xuân, hiện tại có vẻ không làm được rồi, hắn đi theo ta coi như là hắn đen đủi ròi, cũng không thể để hắn mất mạng được."

Kỳ thực từ sau lần trúng độc đó, Lý Thừa Trạch gần như chả nói chuyện với Phạm Nhàn mấy.

Hôm nay ngược lại nói khá nhiều, nhưng đều là chuyện của người khác, như đang phó thác trước lâm trung, Phạm Nhàn nhẫn nại nghe hắn nói hồi lâu, cho đến khi nghe tiếng huyên náo càng ngày càng xa, ẩn ẩn nghe được âm thanh chim chóc trong rừng , Phạm Nhàn mới chịu nói đến bản thân.

Y nhìn về phía Phạm Nhàn, lại như xuyên qua hắn nhìn người khác, như sợ bị người khác nghe thấy, nhỏ giọng nói, " Nếu như ta chết , không vào hoàng lăng, bị tùy tiện chôn ở đỉnh núi nào đó, ngươi sẽ đến thăm ta chứ?"

Ở nơi mà Lý Thừa Trạch không nhìn thấy, ngón tay Phạm Nhàn bấm chặt vào lòng bàn tay, hắn trầm mặc hồi lâu mới khàn giọng nói: "Sẽ"

Nhận được đáp án mong muốn, Lý Thừa Trạch lại không cảm thấy vui như trong dự liệu.

Nếu đến tên Phạm Nhàn có quan hệ như nước với lửa với y còn sẵn lòng nhờ đến hắn, vậy tên còn lại chắc cũng sẽ đưa ra đáp án tương tự.

Nhưng hắn sẽ thăm y với tâm trạng như thế nào đây? Lý Thừa Trạch nghĩ.

Dù là sự thương hại của kẻ thắng đối với kẻ bại, hay nỗi thống khổ đồng cảm cùng là người lưu lạc thiên nhai, đều không phải điều Lý Thừa Trạch muốn.

Y chịu đựng đủ Phạm Nhàn từ trên cao nhìn xuống hết lần này đến lần khác rồi, nhưng hắn cũng không muốn Phạm Nhàn bước xuống vũng lầy.

"Bỏ đi, coi như ta chưa từng hỏi." Lý Thừa Trạch quyết định bỏ qua câu hỏi này.

Không phải tất cả vấn đề đều có đáp án, cũng như không phải tất cả mọi chuyện đều cần một kết cục,

Giả Bảo Ngọc đáng lẽ lên nằm mơ giấc mộng gấm hoa rực rỡ không theo lẽ thường của hắn trong đại quan viên, mà không phải sau khi mất tất cả mọi thứ chán nản biến mất trong bầu trời đầy tuyết.

Lý Thừa Trạch không còn gì muốn hỏi nữa, nên y thúc giục Phạm Nhàn thu dọn đồ đạc. " Đã rất xa rồi, ngươi nên quay lại đi thoi."

Phạm Nhàn nắm chặt cái nhẫn trong tay, vết thương dày đặc trong lòng bàn tay đau đớn, chẫm rãi nhỏ máu, nhiễm đỏ bảo thạch trên chiếc nhẫn.

"Lý Thừa Trạch," Phạm Nhàn từ tử mở miệng, " Kết cục hiện giờ, là điều ngươi muốn sao ?"

"Đương nhiên rồi." Lý Thừa Trạch ôm chặt cánh tay dựa vào thùng xe, lộ ra nụ cười khoan khoái: " Nghe nói Đan Châu người dân chất phác, có lẽ ta ở đấy lâu rồi, sẽ biết cách làm người tốt."

"Đây cũng là điều y muốn sao?"

Nụ cười của Lý Thừa Trạch cứng đờ.

Trong ánh mắt cảnh giác và kinh ngạc của y, Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra biểu cảm như khóc như cười. " Y chưa từng gọi ta An Chi."

Tiếng gió xuyên qua hàng cây xào xạc, những chú chim trong rừng bị tiếng đội xe quấy nhiễu, tiếng vó ngựa nặng nề có quy luật cùng với tiếng bánh xe ầm ầm nghe rõ mồn một.

Hai người chìm trong không gian im lặng đầy chết chóc.

"Ta không biết." Lý Thừa Trạch nhẹ giọng nói " Chưa từng có người hỏi y."

Không phải tất cả vấn dề đều có được đáp án.

"Chúc ngươi ở Đan Châu làm một người tốt."'

Phạm Nhàn hít sau một hơi, cất gọn bức thư bị nắm đến nhăn nhúm và chiếc nhẫn dính máu vào người, đừng dậy rời khỏi.

"Phạm Nhàn." Lý Thừa Trạch gọi hắn. " Sử gia trấn không phải y làm."

"Đừng nghĩ y quá xấu."

"Ta biết."

Đã sớm biết.

Từ lần gặp nhau đầu tiên, hắn đã biết, Lý Thừa Trạch phải gánh các quá nhiều thứ trên người, những thứ đó đè ép khiến hắn thở không ra hơi, có lẽ đến hô hấp cũng cảm thấy đâu khổ.

Một người mệt mỏi như thế, người phát điên muốn đi cùng đường với hắn như thế, sẽ không làm ra hành động như thế.

"Chỉ là ta tức giận quá."

Giận Lý Thừa Trạch không coi người khác là người, tức Lý Thừa Trạch hết lần này đến lần khác đẫm lên ranh giới của hắn.

Tuy rằng trên thế giới này có rất nhiều người đang làm điều ý, nhưng hắn chính là giận Lý Thừa Trạch,

Còn về vì sao, hắn cũng không rõ.

Có thể sau này hắn sẽ hiểu rõ được, có thể sẽ chả bao giờ biết.

Nhưng đều không quan trọng, dù sao hắn cũng không nhất thiết cần một đáp án.

Phạm Nhàn cưỡi ngựa quay về hướng ngược lại.

Tiếng bước chân ngựa càng ngày càng xa, chỉ lưu lại bụi bặm tung bay.

Xe ngựa từ đầu đến cuối chưa từng dừng lại, tiếp tục không nhanh không chậm đi về phía Đan Châu.

Lý Thừa Trạch che ngực hít sâu vài lần, tiếng tim đập vội vàng mới bình tĩnh trở lại.

Không biết xe ngựa đã đi dược bao xa, Lý Thừa Trạch lại nghe được tiếng ngựa quen thuộc, càng ngày càng gần.

" Lý Thừa Trạch !"

Lý Thừa Trạch vén rèm thò bàn tay trắng ra khỏi ô cửa sổ.

Xe ngựa dừng lại.

"Lý Thừa Trạch! Lần sau gặp lại, ta muốn đích thân hỏi y."

Trong xe ngựa truyền ra tiếng cười nhẹ, bàn tay trắng bóc đó giơ lên ngon tay cái.

" Chúc ngươi may mắn."

"Vận may của ta vẫn luôn khá tốt đấy."

Đội xe tiếp tục lên đường.

Phạm Nhàn đứng tại chỗ, mắt nhìn xe càng đi càng xa.

Hắn áp tay vào lồng ngực, nắm chặt láy chiếc nhẫn được cất ở nơi gần trái tim nhất, nhấp nhô theo từng nhịp đập.

Sau khi bóc tách những oán hận tức giận không ngừng phóng to đó, hắn mới phát hiện hóa ra hắn và " An Chi " đều mong muốn một chuyện.

"Ta cũng muốn cho người một đời bình an."

_ kết thúc_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: