Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

c72

Thi Cảnh Hòa vốn dĩ cảm thấy khí độ của mình không đến nỗi nào, nhưng ở phương diện này với Lục Chi, cô lại trở nên hẹp hòi.

Chính cô là người chủ động giúp Lục Chi đấu lại bà dì trung niên càn quấy, là người chủ động đưa khăn tay khi Lục Chi khóc đến thảm thương, và cũng là người chủ động hỏi Lục Chi có muốn nhận lễ vật hay không.

Vân vân các thứ, tất cả đều là do cô chủ động.

Nhưng Lục Chi lại nói chuyện theo kiểu khó hiểu như vậy là muốn gì chứ? Thi Cảnh Hòa cảm thấy đặc biệt buồn bực, có một cảm giác thất bại như thể mình đã giúp đỡ quá đà.

Đã lâu rồi cô không có loại cảm giác này, không nghĩ tới hiện tại lại cảm nhận rõ ràng. Nhưng việc khiến Lục Chi phát cáu đến mức hốc mắt đỏ lên thì thật sự là ngoài ý muốn.

Đến khi cô thực sự nhận ra bản thân đã làm sai, Lục Chi cũng đã rời khỏi nhà cô.

Thi Cảnh Hòa nắm hộp quà trong tay, trong lòng dấy lên một tia nôn nóng.

Cô biết mình đã cố ý, thực ra cô không hề đến kỳ kinh nguyệt, nhưng lại lừa Lục Chi đến nhà, còn tạo ra một lý do rất chính đáng — tặng lễ vật.

Thi Cảnh Hòa không thực sự muốn tặng lễ vật, chủ yếu là vì thái độ của Lục Chi làm cô tức giận, cho nên biết rõ vẫn cố tình làm vậy.

Cô biết rõ Lục Chi chán ghét bị lừa gạt, nhưng lại làm như vậy một lần nữa.

Qua ngày hôm sau, cô vẫn không thể khống chế được bản thân, lại lừa Lục Chi đến văn phòng một lần nữa.

May mắn là mọi hiểu lầm đều được giải quyết, ví dụ như chuyện hôm đó cô nghe được giọng nam gọi "Lục Lục" ở Liễu thành, hóa ra đó không phải là bạn trai mới của Lục Chi.

Ban đầu Thi Cảnh Hòa cũng không tin lắm, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vô hại của Lục Chi, lại thêm việc Lục Chi nhấn mạnh điều đó không chỉ một lần... Có lẽ, cô thực sự đã hiểu lầm, sự việc chỉ là trùng hợp mà thôi. Hơn nữa, cô cũng không có bất cứ tư cách hay lập trường nào để phán xét đúng sai của Lục Chi.

Thi Cảnh Hòa suy nghĩ một hồi, cảm thấy tốt nhất là nên xin lỗi.

Nhưng vì không giữ được thể diện, cô cố ý đợi đến tối mới gọi điện, cố ý hỏi Lục Chi có thể ra ngoài không.

May mà Lục Chi từ chối, nói rằng hiện tại đã quá muộn và không có thời gian. Nếu không, Thi Cảnh Hòa cũng không biết nên giấu mặt mình vào đâu.

Thậm chí để tìm lý do cho việc mình "nghĩ thông suốt", cô còn lôi tên người yêu cũ - Chung Niệm - ra làm cớ.

Thực ra, cái ngày Chung Niệm kết hôn, cô cảm thấy rất vui, và kẹo cưới cũng không hề đắng.

Trước mặt Lục Chi, cô nói "Kẹo cưới người mình yêu rất đắng", thật ra đều là bịa đặt. Chỉ là để phản bác câu nói "Kẹo mà cũng có đắng sao" của Lục Chi.

Thực ra, quả thật có khách hàng từng tới mua kẹo, vừa ăn vừa kêu "đắng", bởi vì người họ yêu sắp kết hôn, và cô dâu lại không phải là mình.

Thi Cảnh Hòa nghĩ đến những điều này, không tránh được chút xúc động.

Suy nghĩ này lại làm cô nhớ đến Lục Chi. Cô không dám chắc liệu Lục Chi hiện tại có thực sự trở thành gái thẳng, hay chỉ là vì bị Khâu Vũ tổn thương quá nhiều nên chọn yêu đương con trai.

Hoặc tệ hơn, chỉ là gặp dịp thì chơi, nên mới thường xuyên thay bạn trai.

Được rồi, không thể nói là thường xuyên được.

Lục Chi nói đó là hiểu lầm, cô cùng với chàng trai sơ mi ca rô chia tay chưa được một tháng, không thể nào tìm bạn trai mới nhanh như vậy.

Có thể nói Lục Chi đã trả hết nợ tình cảm mà em ấy "thiếu" cô. Thi Cảnh Hòa nghĩ trong thời gian ngắn Lục Chi sẽ không tìm mình nữa. Nhưng không ngờ vì chuyện Kim Lâm và Sầm Toàn mà cả hai lại gặp lại nhau.

Tới phút cuối, Lục Chi đặt vấn đề, hỏi cô có phải là gái thẳng không.

Thi Cảnh Hòa có chút ngơ ngẩn, vì cô chắc chắn Lục Chi không thể nào biết chuyện cô từng hẹn hò với một cô gái.

Ngày xưa khi cô và Chung Niệm bên nhau, Chung Niệm cố tình giấu chuyện hai người là tình nhân. Điều này cũng dễ hiểu, cô biết đối phương sợ ánh mắt kỳ thị từ người khác, vì thời đó đa phần mọi người đều chế giễu đồng tính.

Quay lại vấn đề... tại sao Lục Chi lại hỏi cô chuyện này? Là vì buổi họp lớp sao?

Thi Cảnh Hòa nghĩ mãi mà không ra, cuối cùng chỉ cười trừ cho qua chuyện.

Chuyện cô thích con gái chỉ có gia đình và vài người bạn thân biết, quan hệ giữa cô và Lục Chi cũng chưa thân đến mức không giấu nhau điều gì.

Vậy… sau buổi hẹn này, có lẽ cô và em ấy sẽ không còn giao lưu gì nữa?

Sau đó, Thi Cảnh Hòa lại bận rộn ngập mặt, nào là công việc, nào là bạn thân sắp sinh em bé, Dư Mặc sắp kết hôn, và tất cả đều khiến cô cần phải đến Liễu thành.

Nhưng chưa đặt chân đến nơi bao lâu, cô đã nhận được tin nhắn từ Lục Chi, nói em ấy tới Liễu Thành, hỏi cô có muốn mua gì làm kỷ niệm không.

Lời lẽ rất khách sáo. Xưng hô cũng đổi thành "học tỷ", trong khi trước đây... trước đây cơ bản là không gọi cô như vậy.

Thi Cảnh Hòa suy nghĩ một chút, quyết định mời Lục Chi cùng đi ăn tối.

Cô có vài lời muốn nói với Lục Chi, cũng chính là… để Lục Chi nhớ đến Dư Mặc, và từ đó nhớ đến cô.

Cô không quá hiểu hành vi của mình, nhưng có một điều cô biết chắc, đó là dù biết Dư Mặc sắp kết hôn thì Lục Chi cũng sẽ không quấy rầy.

Lục Chi không phải kiểu người chuyên phá hoại hạnh phúc người khác, đúng không?

Rốt cuộc, Thi Cảnh Hòa đã hiểu rõ mục đích cuối cùng của mình.

Bởi vì Lục Chi không còn để tâm đến cô – một "người bạn" – cô muốn có một sự hiện diện trong cuộc đời Lục Chi.

Và sự hiện diện đó chính là: cô biết Dư Mặc, biết Dư Mặc là bạn trai cũ của Lục Chi.

Thậm chí lúc đó, Thi Cảnh Hòa còn định nói rằng mình biết Khâu Vũ là bạn gái đầu của Lục Chi, nhưng lại nhịn xuống, vì hiện tại Lục Chi dường như đã là gái thẳng.

Nhắc lại chuyện cũ không thích hợp lắm, hơn nữa chỉ cần cái tên Dư Mặc thôi đã đủ làm Lục Chi kinh ngạc.

Rất tốt, đây là hiệu quả mà cô mong muốn.

Ngày hôm sau cô có hẹn giúp Dư Mặc chuẩn bị hôn lễ, bận rộn đến tận tối mới có thời gian gọi cho Lục Chi, lại mời em ấy đi ăn tối.

Cô biết Lục Chi đến Liễu thành một mình, vì thế hỏi thăm đôi chút cũng là hợp tình hợp lý.

Nhưng Lục Chi từ chối.

Thi Cảnh Hòa: ... thôi được.

Sang ngày thứ ba, cô vẫn rất bận rộn, hôn lễ đã vào giai đoạn nước rút vì ngày mai là ngày chính thức cử hành.

Thi Cảnh Hòa cảm thấy việc gọi cho Lục Chi đã trở thành thói quen, và cô quả thật nghĩ là làm. Lại một lần nữa gọi cho Lục Chi, lần này em ấy không từ chối cũng không đồng ý, vì Lục Chi đang uống rượu.

Chất giọng êm ái thường ngày mang theo mười phần men say, câu từ cũng không rõ ràng, xem ra không có khả năng tự săn sóc bản thân.

Vì thế Thi Cảnh Hòa hỏi số phòng khách sạn, nhanh chóng chạy qua.

Thật vất vả tới trước cửa phòng, gõ hồi lâu cánh cửa rốt cuộc bật mở.

Thi Cảnh Hòa nhìn đôi mắt sưng sưng của Lục Chi, nhịn không được hỏi: "Em làm sao mà uống thành như vậy?".

Kết quả thì sao? Nhận được hai chữ ngắn gọn "Không biết", người thì say khướt đổ nhào vào lòng nàng.

Thi Cảnh Hòa: .......

Thể trọng Lục Chi rất nhẹ, nhưng cũng không phải loại hình gầy như que củi.

Thi Cảnh Hòa âm trầm, ôm ngang Lục Chi bế lên giường.

May là bình thường nàng có tập gym, bằng không chỉ có thể kéo Lục Chi lê lết tới giường.

Nhưng cho dù là như thế, Thi Cảnh Hòa cũng không tránh được thở dốc, bởi vì từ cửa đến mép giường cũng vẫn có hơn chục bước khoảng cách. Trong lúc đó Lục Chi còn không an phận, quơ tay quơ chân làm Thi Cảnh Hòa cũng rất bất lực.

Tới trêи giường, Lục Chi ngược lại ngoan hơn nhiều, ít nhất không còn quăng đá lung tung.

Thi Cảnh Hòa ngồi xuống sô pha bên cạnh nghỉ ngơi, vỏ bia rượu lăn lóc đầy bàn và dưới thảm. Rỗng không hoặc còn thừa đều có, nhìn Lục Chi đã ngủ say, Thi Cảnh Hòa lại giúp cô thu dọn.

Chờ dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ, trở lại sô pha ngồi, Thi Cảnh Hòa nghe được thanh âm của Lục Chi.

Chính xác mà nói, là tiếng khóc.

Lục Chi kêu đau, nước mắt lăn dọc theo khoé mắt.

Thi Cảnh Hòa đi qua, theo lẽ thường, nàng quan tâm hỏi: "Đau chỗ nào?".

Lục Chi không hé răng, chỉ là bàn tay chậm rãi nâng lên, vuốt cổ mình. Kế tiếp, Lục Chi thoạt nhìn càng khó chịu, cũng bắt đầu trả lời câu hỏi: "Chỗ này...."

"Có người muốn bóp chết em...."

Thi Cảnh Hòa nghe mà hãi hùng khϊế͙p͙ vía, ban đầu nàng tưởng là Lục Chi gặp ác mộng, đến khi nàng nhẹ nhàng dời tay Lục Chi, thấy được vết thương trêи cổ.

Trước đó thấy Lục Chi đeo khăn lụa, nàng đã chọc ghẹo, vì thời tiết này hiếm ai đeo khăn lụa ở cổ. Nhưng thẳng đến giờ khắc này, nàng mới biết câu nói vui đùa kia của mình có bao nhiêu quá đáng.

Cần cổ Lục Chi cực kỳ xinh đẹp, thon dài không nói, còn trắng mịn không tì vết. Đẹp hơn nàng rất nhiều, Thi Cảnh Hòa vẫn luôn cho là như vậy.

Nhưng hiện giờ mặt trêи lại có vài miệng vết thương đã kết vảy, trừ bỏ mấy cái đó, càng làm cho Thi Cảnh Hòa khϊế͙p͙ sợ chính là có dấu vết bầm tím.

Lục Chi vẫn còn chảy nước mắt, cả khuôn mặt như viết bốn chữ to "làm người thương yêu".

Thi Cảnh Hòa nhẹ nhàng vươn tay vuốt cổ Lục Chi, tay nàng vốn dĩ lạnh lẽo, thời điểm chạm vào da thịt ấm áp của đối phương, nàng còn lo sợ đánh thức Lục Chi.

Nhưng không có, bởi vì Lục Chi dường như uống quá nhiều, say đến ngất ngư.

Thi Cảnh Hòa muốn giúp Lục Chi xoa xoa vết bầm một chút, nhưng đến cùng nàng không xuống tay, chạm nhẹ vài cái liền rút tay về.

Chẳng qua Lục Chi không có buông tha nàng, tự ý cầm tay Thi Cảnh Hòa làm gối đầu, nằm nghiêng áp gò má lên tay nàng.

Nước mắt theo khóe mắt trượt xuống, từng giọt từng giọt dừng ở bàn tay Thi Cảnh Hòa.

Nàng không có rút tay ra, cũng không có nửa phần giãy giụa, cứ như vậy tùy ý Lục Chi kề mặt lên tay mình.

Chân mày Lục Chi như cũ không có giãn ra, đặc biệt là lúc sau càng nhíu càng chặt, ẩn ẩn có dấu hiệu muốn khóc tiếp. Còn tốt không có, bằng không Thi Cảnh Hòa không biết chính mình nên làm cái gì bây giờ.

Nàng thật sự không biết, bởi vì trước nay nàng chưa từng đối mặt tình cảnh này.

Dáng vẻ Lục Chi vốn đã nhu nhược đáng thương, giờ ngay cả uống say nằm mơ cũng khóc.

Nàng bỗng chốc nhớ tới, hôm nay nàng đã thuận miệng hỏi Dư Mặc có biết những chuyện liên quan Lục Chi trước kia hay không.

Dư Mặc đã sớm đối mặt bình thường với chuyện Lục Chi không thích hắn, tuy rằng hắn không hiểu sao Thi Cảnh Hòa hỏi đến, nhưng vẫn là thành thật trả lời.

Hắn nói Lục Chi từng kể, cô cùng Khâu Vũ chia tay vừa vặn là thời điểm ba mẹ cô qua đời, Khâu Vũ lúc ấy không những không có an ủi mà còn nói cô xui xẻo đen đủi, nói cả nhà cô đều đen đủi. Cha mẹ song vong, mối tình đầu rời đi, cú đúp đả kϊƈɦ nặng nề, Lục Chi rơi vào trầm cảm.

Dư Mặc còn nói, trước kia hắn cho rằng hắn có thể trợ giúp Lục Chi thoát khỏi bóng ma, nhưng về sau hắn từ bỏ.

Hắn nói, nếu là có một ngày Lục Chi lại lần nữa thích người khác, như vậy người kia nhất định không phải là hắn, vì hắn kết hôn đến nơi rồi.

Hắn nói, hắn không biết Lục Chi bây giờ sống thế nào, nhưng hy vọng Lục Chi có thể vui sướиɠ hạnh phúc vui vẻ.

Sau đó, Dư Mặc lại bận việc, ngày mai hôn lễ không thể xảy ra sai lầm.

Hồi ức xong, Thi Cảnh Hòa nhìn gương mặt Lục Chi, nhịn không được nâng lên một cái tay khác, vén mấy sợi tóc tán loạn của Lục Chi ra sau tai.

Động tác ôn nhu, biểu tình cũng thực ôn nhu, nói đến cùng, là bởi vì đau lòng.

Thấu cảm với quá khứ Lục Chi, đau lòng dấu vết trêи cổ Lục Chi, còn thương cho Lục Chi bị gay lừa bị tra nam ruồng bỏ.

Thi Cảnh Hòa nghĩ đến một câu thành ngữ: Vận mệnh nhiều chông gai.

Nhưng Lục Chi còn trẻ, cũng mới 24 tuổi, cuộc đời em ấy không nên là như thế này.

Có thể tốt hơn.

Mà nếu có nàng tham dự, vậy thì càng tuyệt vời.

Ý niệm này vừa toát ra, Thi Cảnh Hòa cũng là bị giật mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #13