
c46
Lục Chi đặt chiếc hộp trên bàn, nhìn chằm chằm vào nó, đầu óc vẫn quanh quẩn câu nói của dì: "Con bé hy vọng con đừng có không thích."
Có ý gì nhỉ? Sao Thi Cảnh Hòa lại muốn tặng quà cho cô vào lúc này? Lục Chi nghĩ mãi mà không ra.
Cô mở hộp, muốn xem bên trong là gì. Nếu nhớ không lầm, Thi Cảnh Hòa đã mua món quà này vào khoảng giữa tháng chín. Giờ đã là cuối tháng mười, thời gian trôi qua đã một tháng rưỡi.
Đập vào mắt Lục Chi là đôi khuyên tai bằng bạc, hình sừng hươu. Khuyên tai không lớn, thoạt nhìn rất tinh xảo. Hai năm trước, lúc mới vào ngành, cô đã bấm lỗ tai để tăng tính thẩm mỹ khi đeo trang sức, nhưng vì lười nên cô đã lâu không đeo gì. Cô đưa tay sờ thử, hai lỗ nhỏ vẫn còn đó.
Vì sao lại là sừng hươu? Lục Chi biết đáp án, bởi vì cô họ "Lục".
Cô nhìn đôi khuyên vài giây, rồi lấy ra, đứng trước gương đeo chúng lên. Tiếp theo, Lục Chi lấy điện thoại, chụp cận cảnh lỗ tai đeo khuyên. Nhưng cô vẫn thấy ảnh không đẹp, không hài lòng chút nào. Sau một lúc đắn đo, Lục Chi đi gõ cửa phòng Tạ Oánh.
Tạ Oánh mở cửa, nghi hoặc hỏi: "Chi Chi, có chuyện gì sao?"
Lục Chi đưa điện thoại cho cô bạn: "Oánh Oánh, giúp mình chụp tấm hình."
Tạ Oánh hơi ngạc nhiên "Hả?" một tiếng rồi cười, "Không phải trước giờ cậu không thích chụp hình sao? Người khác chụp cậu cũng không thích mà."
Lục Chi rất ít khi chụp hình, dù là người khác chụp hay tự chụp, phần vì cô có chứng sợ ống kính. Có lần ở sân bay, khi fan chụp ảnh minh tinh, cô đều cảm thấy khẩn trương. Nhưng cô không nói điều này với ai, chỉ thể hiện là không thích chụp hình thôi.
Cô mỉm cười, chỉ vào tai phải: "Chụp lỗ tai là được."
Tạ Oánh hơi bất ngờ: "Chỉ chụp lỗ tai thôi sao?" Rồi nhìn vào đôi khuyên tai, cô hỏi, "Mới mua à?"
"Không phải, có người tặng," Lục Chi đáp, không nhắc tên Thi Cảnh Hòa vì nếu Tạ Oánh biết thì hẳn sẽ phản ứng không còn bình thường.
"Chi Chi, để mình chụp sườn mặt cậu nhé? Sườn mặt cực phẩm như cậu nên được lên hình a."
Câu nói này khiến Lục Chi bật cười, "Cậu đừng tâng bốc mình như vậy nữa." Nhưng ý kiến cũng không tồi, cô gật đầu, "Được, để mình chỉnh lại tóc rồi cậu chụp sườn mặt."
Sau khi chỉnh tóc, Tạ Oánh nhanh chóng tìm được góc chụp đẹp và trả điện thoại cho Lục Chi: "Xong rồi. Cậu xem thử, không hài lòng thì mình chụp lại."
Trong bức ảnh, đôi khuyên tai sừng hươu lấp lánh trên tai Lục Chi, nền là cửa sổ phòng khách, khiến bức ảnh đẹp tự nhiên. Lục Chi nói lời cảm ơn Tạ Oánh.
Tạ Oánh tò mò hỏi: "Chi Chi, khuyên tai này là ai tặng vậy?" rồi tự đoán, "Là Thi Cảnh Hòa hả?"
Lục Chi đành gật đầu, "Ừ."
Tạ Oánh phấn khích, nắm lấy vai Lục Chi, "Chi Chi cố lên!" rồi cười lớn, để lại Lục Chi đứng ngơ ngác ở phòng khách.
Lục Chi không biết xử lý bức ảnh này thế nào. Ban đầu cô định gửi cho Thi Cảnh Hòa, nhưng lại chần chừ. Việc gửi như vậy có vẻ quá cố ý, cuối cùng cô chỉ nhắn: "Khuyên tai rất đẹp, em không có không thích."
Lục Chi biết mẹ của Thi Cảnh Hòa chuyển lời là "Hy vọng con đừng có không thích," không phải "Hy vọng con thích." Vì vậy cô đáp lại cũng y hệt như thế.
Thời gian trôi qua, Thi Cảnh Hòa vẫn chưa trả lời. Có lẽ nàng thật sự bận rộn và mệt mỏi. Lục Chi nhớ lại thần sắc hôm qua của nàng, đôi mắt không còn sáng ngời như cô từng thấy.
Chung Niệm… Lục Chi nghĩ về lời Bùi Khả Nhiên nói: Chung Niệm đã ở bên Thi Cảnh Hòa thời đại học. Có thể họ cùng học tại Vân Tài, cùng khoa và niên khoá?
Lục Chi nhắn cho một học tỷ khoa kinh tế tốt nghiệp năm 2013: "Chị ơi, em có chuyện muốn hỏi, khoa chị trước kia có nữ sinh nào tên là Chung Niệm không? Có thể hơn chị một khoá."
Rất nhanh học tỷ trả lời: "Để chị nhớ lại, lâu rồi nên hơi mơ hồ."
"Cảm ơn chị."
Sau một lúc, học tỷ nhắn lại: "Hình như có người tên Chung Niệm, còn là bạn thân của hội trưởng sinh viên khoa chị."
Hội trưởng của học tỷ này là Thi Cảnh Hòa, nên học tỷ chắc không nhớ nhầm.
"Chị ơi, em hỏi để làm gì thế?"
"Không có gì đâu ạ ha ha ha. Em cảm ơn chị."
Lục Chi nghĩ yêu đương lén lút, giấu mọi người như thế chắc hẳn không dễ dàng. Nhưng lại nhớ lời Kim Lâm kể, rằng Thi Cảnh Hòa từng come out với gia đình. Có lẽ nàng đã yêu sâu đậm đến mức sẵn sàng công khai mọi thứ, dù người ấy không thừa nhận mối quan hệ.
Thứ tư nàng mới về lại Vân thành, và sự vắng mặt của nàng làm Lục Chi thấy trống trải.
Ngày thứ ba, Lục Chi đến thăm Mạnh Nhất Sênh để xem cô bạn có sống tốt thật không.
Ba mẹ của Nhất Sênh và cả ba mẹ Nghiêm Hà đều có mặt. Họ rất nhiệt tình khi thấy cô đến chơi, và không ngừng hỏi bao giờ cô mới tìm được người yêu.
Nhất Sênh ngồi bên cười thầm, Lục Chi trừng mắt với cô bạn, đáp lời trưởng bối: "Con không vội đâu ạ..."
Lục Chi không thấy Nghiêm Hà, giờ này chắc hắn đang đi làm. Nhìn thần sắc tươi tắn của Nhất Sênh, cô bạn còn vui vẻ kêu Lục Chi sờ bụng mình, nói em bé đang đạp.
Ánh mắt Nhất Sênh ôn nhu, nói đến "bé cưng" mà cô bạn đã chờ mong từ lâu, em bé sắp chào đời trong ba tháng nữa.
Lục Chi cũng mong chờ, cô nghĩ em bé chắc chắn sẽ đáng yêu giống như Nhất Sênh.
Ở nhà cô ấy chơi một lát sau, Lục Chi rời đi, trước khi đi, dì Mạnh nói với cô rằng người quen của dì có cậu con đẹp trai, bằng cấp cao, còn hỏi cô có muốn làm mai không.
Tất nhiên, Lục Chi từ chối, thoát ra ngoài, cả người cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Bị người lớn hỏi mấy chuyện riêng tư này thật mệt mỏi, nhưng họ không lo lắng quá nhiều về công việc của cô, vì ít nhất cô còn có thể thu tiền cho thuê nhà, sẽ không đến mức bị đói.
Hôm nay là thứ tư, buổi sáng Lục Chi bị đánh thức bởi tiếng sấm chớp bên ngoài, trời mưa rất to.
Ngoài cửa sổ mưa như trút nước, gió cũng đập ầm ầm, thế giới trở nên u tối, Lục Chi chỉ có thể thấy ông trời đang đổ cơn mưa giận dữ.
Mưa gió quá mãnh liệt, Tạ Oánh vốn có kế hoạch dạo phố cùng mấy người bạn, giờ cũng không thể đi. May mà trong tủ lạnh còn nhiều nguyên liệu nấu ăn, cô ấy nhìn một vòng rồi quyết định hầm canh sườn, bảo Lục Chi chờ sẽ có ăn.
Nếu không có Tạ Oánh, Lục Chi cũng không biết sẽ giải quyết bữa trưa hôm nay thế nào, vì mưa lớn như vậy mấy quán ăn cũng sẽ không giao đồ.
Ăn xong, Lục Chi theo thói quen gửi tin cho Thi Cảnh Hòa, hỏi nàng khi nào sẽ về, vì Vân Thành sáng sớm đã bắt đầu mưa to đến giờ.
Cửa sổ phòng khách bị gió đập liên tục, khiến cô cảm thấy lo lắng.
Thi Cảnh Hòa có lẽ đã xong việc, trả lời: "Nếu ba giờ chiều mưa còn chưa tạnh thì chắc ngày mai chị mới về được."
"Ừ, an toàn là trên hết."
Hình thức ở chung giữa Lục Chi và Thi Cảnh Hòa ngày càng giống bạn bè, nhưng lại không có tiến triển gì thêm.
Cô không biết nên tiến tới thế nào, vì bản thân vẫn chưa có câu trả lời, cũng chưa chắc chắn Thi Cảnh Hòa đã thật sự quên Chung Niệm hay chưa.
Điều này rất quan trọng, vì bản thân Lục Chi gần như đã quên đi Khâu Vũ.
Như Thi Cảnh Hòa từng nói, thật sự buông bỏ không phải là không nhắc tới, mà là khi nhắc tới, trong lòng cũng không còn cảm giác gì.
Lục Chi đang trải nghiệm điều này, trước đây mỗi khi nhớ tới Khâu Vũ, nội tâm cô vẫn còn phát đau, giờ thì hết rồi. Bây giờ, khi nghĩ về cô ấy, chỉ nhớ đến câu nói của Tiểu Tự: người yêu cũ không có gì tốt đẹp.
Khâu Vũ lấy lý do xui rủi, bất quá là cái cớ; chắc chắn cô ấy đã muốn chia tay Lục Chi từ trước, chỉ là chưa tìm ra lý do mà thôi.
Sau khi ăn xong và rửa chén, mưa vẫn chưa ngừng, nhưng đã không còn sấm sét, chỉ còn tiếng mưa rào rào.
Bên ngoài, Lục Chi bình tĩnh xem TV, nhưng trong lòng lại nôn nóng, hy vọng mưa mau tạnh để Thi Cảnh Hòa có thể trở về hôm nay, dù biết rằng nàng về đến cũng không có nghĩa là cô sẽ gặp được ngay.
Chỉ cần biết nàng ở Vân Thành, Lục Chi sẽ cảm thấy yên tâm hơn.
Lục Chi nằm trên sô pha, dán mắt vào điện thoại, lúc mở app này, lúc mở app kia, rồi mở album, nhìn tấm hình Tạ Oánh chụp cho mình tối chủ nhật. Cô do dự một chút, nhấn vào Weibo, đăng nhập tài khoản phụ, mở khung tin nhắn với Thi Cảnh Hòa.
Tin nhắn tự động hồi phục đợt trước vẫn còn đó. Còn tin nhắn cô gửi đi vẫn không có biểu hiện "Đã đọc".
Được rồi, Lục Chi hạ quyết tâm chia sẻ tấm hình này.
Dù sao Thi Cảnh Hòa cũng sẽ không xem tin nhắn bên này, cô gửi ở đây cũng không có vấn đề gì.
Gửi xong, Lục Chi thoát ra, chuyển sang tài khoản chính, rồi nằm chờ mưa tạnh.
Nhưng lòng cô rất rối bời, nếu xui rủi thì sao? Lỡ như tấm hình đó bị Thi Cảnh Hòa thấy được? Vậy chẳng phải cái tin "tiểu tỷ tỷ yêu online không" cũng sẽ bị thấy?
Hiện giờ rút lại cũng không còn kịp... Lục Chi bắt đầu hối hận.
Mưa vẫn rơi, tâm trạng của cô cũng như thời tiết lúc này, mây đen giăng kín mưa tầm tã.
Lục Chi cảm thấy lo lắng, rồi lại tự nhủ rằng có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều, Thi Cảnh Hòa đã nói sẽ không xem tin nhắn trên Weibo, chắc không khéo đến mức như vậy?
Vâng, cô tự an ủi, tìm lý do cho sự bất cẩn của mình.
Chột dạ, cô mở Weibo, đăng nhập tài khoản phụ, thấy không có thông báo tin nhắn hồi phục nào.
Lục Chi thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười mở khung hội thoại.
Nhưng giây tiếp theo nhìn xuống, nụ cười của cô lập tức cứng ngắc. Tạ Oánh ở bên cạnh không thấy cô động tĩnh gì, liền hỏi: "Chi Chi, có chuyện gì sao?"
"Không có..." Lục Chi cố tỏ ra trấn tĩnh.
Dưới góc tấm hình cô gửi đi khi nãy, hiện lên hai chữ —— "Đã đọc."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro