
Chương 6.2
Hôm qua, Park Sunghoon đã tiến lên thú nhận lòng với Heeseung khi thấy anh đang ghen tuông, làm rõ mọi hiểu lầm. Nhưng liệu Lee Heeseung có thật sự ghen với Park Sunghoon không, hay chỉ là anh đang ghen với Park Junghoon?
Kể từ khi bắt đầu quay phim, diễn xuất của Lee Heeseung liên tục khiến Park Sunghoon bất ngờ vì anh diễn quá hay. Vậy những ánh mắt đầy yêu thương và lưu luyến của Lee Heeseung có bao nhiêu phần là diễn và bao nhiêu phần là thật? Khi đôi môi run rẩy của anh chạm vào cậu, liệu đó là Lee Heeseung hôn Park Sunghoon, hay là Park Junghoon?
Park Sunghoon cảm thấy vô cùng rối bời, lời thoại của Park Junghoon vang lên trong đầu cậu:
"Tất cả là vì hyung nên... tôi mới bị làm cho rối tung lên, trong đầu tôi chỉ toàn là hyung, tôi sắp phát điên rồi..."
Park Sunghoon lại cúi xuống hôn lên môi Lee Heeseung lần nữa, lần này cậu không còn giữ lực, cũng chẳng cẩn thận nữa. Má của Heeseung bị tay cậu bóp mạnh đến mức hơi tái đi, hàm răng của anh bị cạy mở, gốc lưỡi bị cọ sát mạnh mẽ, không khí dường như bị rút cạn.
Nụ hôn này mang theo cơn giận sâu đậm, khiến Lee Heeseung có cảm giác như mình sắp bị nuốt chửng, anh bị ép lùi dần về phía sau, dựa hẳn vào bức tường lạnh ở gần cửa, lưng va vào tường khiến xương bả vai đau nhức. Nhưng người trước mặt vẫn tiếp tục dồn dập hôn anh khiến Lee Heeseung choáng váng, những tiếng rên rỉ ngọt ngào không ngừng thoát ra từ khoang mũi, môi và lưỡi quấn lấy nhau phát ra những âm thanh ướt át.
Như trong kịch bản đã viết, Park Sunghoon vừa hôn Lee Heeseung vừa dùng tay cởi áo khoác của anh, cởi phăng chiếc áo sơ mi mỏng bên trong ra, Lee Heeseung rối loạn vì cậu, anh thở hổn hển những lời muốn nói đều bị đôi môi của cậu chặn lại.
Chiếc áo sơ mi bị cởi ra, lớp vải mỏng rơi xuống hai bên ngực trần, cuối cùng Park Sunghoon cũng buông môi Lee Heeseung ra, nhưng cậu lại cúi xuống hôn lên hai hạt đậu nhỏ trên ngực anh, khiến Lee Heeseung cong người lên vì sự kích thích bất ngờ này, đôi môi thốt ra một tiếng rên rỉ mỏng manh.
Park Sunghoon dùng lưỡi nhanh chóng liếm quanh hai đầu ngực của anh, Lee Heeseung không chịu nổi, anh dùng tay đẩy vai cậu ra, nhưng cả cơ thể mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, hành động đẩy cậu ra dường như chỉ là sự giả vờ từ chối mà thôi.
Lee Heeseung dựa vào tường cong người lên, phần ngực mềm mại bị Park Sunghoon ngậm trong miệng nhấm nháp, răng cậu cắn nhẹ khiến anh hơi đau, nhưng khoái cảm lại mạnh hơn. Lee Heeseung muốn mở miệng từ chối, nhưng khi mở miệng ra lại chỉ phát ra những tiếng rên rỉ không rõ nhịp điệu, eo đã không còn đủ sức để đứng vững, chỉ có thể dựa vào Park Sunghoon và tường để không ngã xuống sàn.
Park Sunghoon vội vã đưa tay định tháo thắt lưng của Lee Heeseung, khiến anh hoảng loạn nắm lấy tay cậu, rồi nói ra câu thoại đầu tiên của cảnh này: "Không được!"
"Park Junghoon" ngẩng đầu nhìn anh, trên trán lấp lánh mồ hôi, trong đôi mắt đen là những cảm xúc bị kiềm nén: "Tại sao không được?"
"Lee Joonhee" mở miệng nhưng lại phát hiện ra mình không nói được lý do.
"...Dù sao thì cũng không được."
"Park Junghoon" cười nhẹ rồi nói: "Là vì em chưa trả tiền cho hyung sao?"
"Lee Joonhee" trợn to mắt, trong đôi mắt hiện lên vẻ bị tổn thương, nhưng giọng lại cao lên một bậc, anh mạnh mẽ nói: "Ai cũng được! Nhưng cậu thì không!"
"Park Junghoon" cuối cùng đã bị chọc giận, cậu không để ý đến sự giãy giụa của "Lee Joonhee" mà vẫn kéo quần anh xuống. "Lee Joonhee" bị cậu kéo ngã xuống sàn, cả hai người quấn quýt lộn xộn. Nói về mặt sức mạnh "Lee Joonhee" hoàn toàn không phải là đối thủ của cậu, sau vài lần kháng cự, đôi chân của anh đã bị mở ra, "Lee Joonhee" xấu hổ muốn khép chân lại, nhưng lại bị "Park Junghoon" giữ chặt.
Trong phòng không kịp bật đèn, ánh trăng bạc chiếu qua cửa sổ rơi trên thân thể trắng nõn của "Lee Joonhee". Người mà "Park Junghoon" luôn khao khát nửa trần truồng nằm trên sàn, chiếc áo sơ mi rộng mở để lộ phần ngực và bụng phẳng lì vừa bị chơi đùa, bên dưới chỉ còn một chiếc quần lót màu trắng, hai chân mảnh khảnh và thẳng tắp mở ra, cảnh tượng giữa hai chân bị bóng tối che lấp không rõ ràng.
"Park Junghoon" nuốt khan, cậu đưa tay định cởi chiếc quần lót của "Lee Joonhee", nhưng lại nghe thấy tiếng khóc nức nở kiềm nén từ người dưới. "Park Junghoon" ngây người, nắm lấy cánh tay đang che mắt của "Lee Joonhee" rồi kéo xuống để lộ ra khuôn mặt nước mắt đầm đìa.
"Park Junghoon" sững sờ, cậu đã lường trước được rằng anh sẽ tức giận, mắng mỏ và trách cứ, nhưng không ngờ anh lại khóc. "Lee Joonhee" cứ nằm trên sàn khóc nức nở như một đứa trẻ đang cực kỳ tủi thân.
"Lee Joonhee" vừa khóc vừa nói, giọng nói đứt quãng: "Tôi không muốn làm tình với cậu... Tôi bẩn lắm..."
"Park Junghoon" lúng túng nhìn "Lee Joonhee" khóc không ngừng, sau đó cậu nhẹ nhàng nói chuyện giống như người vừa rồi ép buộc anh không phải mình vậy: "Không sao đâu, không phải chúng ta đã làm rồi sao?"
"Lee Joonhee" khóc không ngừng, cơ thể anh run rẩy theo từng cơn nấc:
"Tôi luôn lừa cậu... Chúng ta chưa bao giờ làm cả, lần đó cậu say khướt, nôn đầy người tôi, tôi chỉ giúp cậu cởi đồ rồi để cậu nằm lên giường ngủ... Tôi chỉ muốn trêu cậu thôi..."
"Chúng ta chưa bao giờ làm cả, cậu đi đi, chúng ta vốn chẳng có chút quan hệ gì với nhau."
Sau khi nói xong, "Lee Joonhee" lại che mặt lại chờ đợi sự tức giận và chất vấn từ "Park Junghoon", nhưng không gian lại yên tĩnh một cách lạ thường, người bên cạnh im lặng không nói gì nữa, anh không chịu nổi nữa nên lập tức mở đôi mắt ngập nước nhìn lên thì chỉ thấy "Park Junghoon" đang đờ đẫn nhìn mình.
"Nhưng em cương rồi."
Park Junghoon nói tiếp: "Em muốn làm tình với hyung."
Trong cảnh này, Lee Heeseung không còn lời thoại nào nữa, vì "Lee Joonhee" hoàn toàn không biết đáp lại câu nói này như thế nào, cơ thể anh vừa mới kháng cự, giờ lại mềm nhũn như thể đã cam tâm tình nguyện, cam lòng để "Park Junghoon" mở hai chân ra và chen vào.
Làm những động tác này trước máy quay, thật sự rất khó khăn. Nhiều máy quay đang hướng về phía anh, Lee Heeseung xấu hổ đến đỏ bừng cả người, Park Sunghoon giữ lấy chân anh rồi để đôi chân ấy quấn lấy hông mình. Máy quay có thể bắt được góc cạnh bên hông của Lee Heeseung, nhưng không thấy rõ hai người đang dính sát nhau ở bên trong.
Mặc dù cả hai đều đã dán băng dính, nhưng Lee Heeseung vẫn có thể cảm nhận được Park Sunghoon đã cương, dương vật nóng rực áp sát vào lỗ nhỏ, khiến anh khẽ co rúm lại. Lee Heeseung sợ hãi ngước mắt lên nhìn Park Sunghoon, như thể đang lo cậu sẽ thực sự làm gì đó ngay trước ống kính và trước mặt bao nhiêu người trong trường quay vậy.
Park Sunghoon cúi xuống nhìn Lee Heeseung, cậu dùng tay vuốt ve đùi anh, vì nhận ra sự lo lắng của anh nên cậu nói câu thoại cuối cùng: "Yên tâm, em sẽ không vào đâu."
Lời vừa dứt, Park Sunghoon dùng sức thúc mạnh một cái giống như đã nhịn quá lâu vậy, cậu đỉnh vào phần đáy chậu của Lee Heeseung, sau đó cọ xát vào bộ phận sinh dục bị dán băng dính của anh cách một lớp quần lót. Lee Heeseung thốt ra một tiếng kêu kinh ngạc, anh bị đẩy tới mức trượt dài trên sàn, Park Sunghoon chống tay xuống sàn, ép cả người anh dưới thân, liên tục đẩy mạnh về phía trước, cọ xát đến mức tưởng như hai người họ đang thật sự đang quan hệ vậy.
Thịt non ở đáy chậu dần bị cắm đến tê mỏi, trong lòng Lee Heeseung cũng ngứa ngáy đến khó chịu. Nơi dương vật va chạm truyền đến khoái cảm đáng sợ, anh không nhịn được mà thẳng lưng di chuyển về phía trước đón ý nói hùa, nhưng lại vẫn cắn chặt hàm răng sợ phát ra những âm thanh kỳ quái.
Kim Kyeseon không hài lòng hét lên: "Lee Heeseung! Rên thành tiếng đi!"
Lee Joonhee thì chắc chắn sẽ rên nên Lee Heeseung nhắm chặt mắt, anh không còn kiềm chế tiếng rên rỉ từ kẽ răng nữa mà để nó thốt ra khỏi môi thành tiếng, giọng Lee Heeseung đầy quyến rũ, quá phóng túng, quá khiêu gợi, khiến nhân viên xung quanh đều đỏ mặt.
Cơ bắp của Park Sunghoon căng cứng hơn nữa, cậu cảm thấy dương vật của mình phồng lên đến khó chịu, lớp băng dính mới dán cũng gần như muốn bung ra, chỗ đó của Lee Heeseung cũng ướt sũng, băng dính thấm nước không còn tác dụng gì.
Trong cơn mơ hồ, hai người đã để dương vật chạm vào nhau, mọi thứ liên quan đến diễn xuất đều bị dục vọng quăng ra sau đầu. Họ cọ sát vào nhau, khao khát lẫn nhau theo bản năng. Cả Park Sunghoon và Lee Heeseung đều đẫm mồ hôi, sàn nhà cũng trở nên ướt nhẹp, không biết do mồ hôi, hơi thở nóng bỏng hay chất lỏng tuôn ra trong quá trình va chạm nữa.
Kim Kyeseon ra hiệu cho quay phim đến quay cận cảnh khuôn mặt của Lee Heeseung. Khi hình ảnh truyền về, anh ta ngàng nhìn vào màn hình, mái tóc đỏ của Lee Heeseung ướt đẫm mồ hôi, vài lọn tóc dính vào má nối liền với gò má ửng hồng dưới mắt, trông như một mị ma gợi cảm vừa được vớt từ dưới nước lên.
Đôi mắt anh đã không con tiêu cự, mà chỉ mơ màng nhìn vào người đàn ông đang nhấp nhô trên người mình, miệng cũng không khép lại được, đầu lưỡi đỏ ửng hé ra, kèm theo tiếng rên rỉ dính dấp đầy quyến rũ, mọi sự gợi cảm bẩm sinh của anh đều bị ống kính ghi lại trọn vẹn.
Diễn xuất quá tốt! Kim Kyeseon phấn khích đứng bật dậy nói "Cut", nhưng hai người kia vẫn như không nghe thấy gì, tiếp tục thực hiện hành động nửa thực nửa giả kia. Nhân viên quay mặt đi, ngại ngùng không dám nhìn tiếp.
Ngay cả Kim Kyeseon cũng không chịu nổi mà hét lớn "Cut".
Lee Heeseung là người phản ứng trước, anh dùng tay đẩy ngực Park Sunghoon sau đó nói rằng cảnh quay đã kết thúc, giọng nói đã trở nên khàn đi vì đã hét quá nhiều, nhưng Park Sunghoon vẫn bóp mông anh và chưa dừng lại, nơi giữa hai chân của Lee Heeseung đã tê dại, xương cùng cọ xát với sàn cũng đau nhức, cả thể xác lẫn tinh thần đều gần như đến giới hạn.
Lee Heeseung quyết định ôm chặt lấy Park Sunghoon rồi siết mạnh eo cậu, khiến Park Sunghoon bối rối, đẩy thêm vài lần trước khi cậu ôm chặt lưng Lee Heeseung và xuất ra từng đợt, dòng tinh dịch nóng hổi tràn ra giữa hai chân Lee Heeseung.
Dù sao đi nữa thì cảnh quay này cũng đã xong. Kim Kyeseon ho khan hai tiếng một cách không tự nhiên, ra hiệu cho nhân viên lấy khăn tắm quấn quanh hai người. Park Sunghoon vùi mặt vào ngực Lee Heeseung, đôi tai đỏ ửng. Lee Heeseung ôm đầu cậu, vuốt ve nhẹ nhàng rồi thì thầm điều gì đó. Chiếc khăn tắm lớn che kín cả hai, cũng che đi mớ hỗn độn giữa hai thân thể họ.
---
Cún trắng khum bao giờ khiến tui thất vọng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro