Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Bề ngoài của bảo tàng nghệ thuật này vô cùng giản dị, tường ngoài được xây bằng gạch đá màu đỏ, cửa vào là cửa kính màu lam thông thường, muốn đi vào còn phải leo mười tầng bậc thang.

Phóng tầm mắt nhìn lại, ngay cả trụ đá cũng không có. Nếu như muốn nghỉ ngơi, lựa chọn duy nhất chính là thềm đá dưới chân.

Thật sự là một bảo tàng nghệ thuật không hề đặc sắc, không hề có phong cách!

Quả nhiên là thứ chỉ có thể tồn tại trong thế giới truyện tranh cổ.

Cảm khái xong, cô phát hiện ánh mắt Mori Ran và Kudo Shinichi khi nhìn về phía cô có chút thay đổi , có thể dễ dàng nhận ra chính là kinh ngạc.

Lý thuyết quỷ hồn vừa rồi của cô cũng đã trôi qua được một lúc, biểu cảm kia sẽ không lưu lại ở trên mặt cô lâu như vậy, như vậy chỉ có câu nói gần nhất kia khiến cho bọn họ phản ứng.

Tsuki Yanagihara một chút cũng không cảm thấy có gì không ổn, vô cùng khó hiểu, chỉ có thể suy đoán nói: "Nơi này không cho phép ngồi ở trên bậc thang sao?"

Ở thế giới ban đầu, khắp nơi đều không nhiễm một hạt bụi, một chút bụi bẩn rơi xuống cũng sẽ  được robot dọn dẹp thông minh nhận ra trong vòng 3 giây, mọi người dần dần mất đi khái niệm sạch và bẩn, thậm chí khi nhìn thấy bụi bặm dày nặng còn có thể cảm thấy kinh ngạc, sinh ra xúc động muốn sưu tầm.

Quả nhiên, cô vẫn không hợp nhau với nơi này.

Shinichi Kudo nhận ra vẻ mặt của cô.

Mặc dù nhìn không hiểu cũng không phân biệt được biến hóa quá mức nhỏ trên cơ mặt, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được một loại cảm giác lạc lõng từ trên người đối phương , mãnh liệt đến mức không thể bỏ qua, khiến người ta tim đập nhanh.

Đầu óc không ngừng suy nghĩ đột nhiên cung cấp cho anh hai kiến nghị, một là hướng về phía trước một bước, ngồi  trên bậc thang lạnh lẽo bụi bặm; hai là giữ chặt người trước mắt, kéo cô ra khỏi ảo giác hư vô mờ mịt.

Anh không chút do dự lựa chọn cái sau.

"Thay vì ngồi ở đây, không bằng trực tiếp gõ cửa đi vào." Kudo giữ chặt cổ tay  Tsuki Yanagihara , bước lên bậc thang, đi về phía cửa vào bảo tàng nghệ thuật, " Ran, đi thôi!"

Hoạ tiết của áo len có cảm giác hơi châm chích, là gai mềm mại, không ngừng nhắc nhở bạn về sự tồn tại của nó, nhưng lại không thật sự tổn thương bạn.

Hành động của bạn càng nhẹ nhàng, nó  càng hiền lành với bạn; hành động của bạn càng thô lỗ, nó càng tàn nhẫn với bạn.

Kudo Shinichi không nắm quá lâu, đến lối vào liền buông lỏng tay, nhẹ nhàng gõ lên cửa kính màu xanh đậm: "Xin hỏi có ai ở đây không?"

May mắn thay, quả thật có người mở cửa và đáp lại bọn họ.

Mở cửa là một ông lão với bộ râu dài. Ông ta mặc một thân âu phục màu nâu , râu tóc đều trắng, trông khoảng năm mươi sáu mươi tuổi, rất hòa ái.

Có lẽ là không ngờ tới lúc này sẽ có khách đến , trên mặt của ông lộ ra biểu cảm ngoài ý muốn: "Chào buổi sáng, các vị tới tham quan triển lãm tranh sao?"

Mori Ran gật đầu: "Đúng vậy, nhưng chúng cháu đến hơi sớm một chút, cho nên còn đang chờ bảo tàng mở cửa."

"Như vậy à..." Ông lão giả vờ suy nghĩ, hai giây sau mới hoàn toàn đẩy cửa ra, "Vào đi, ta nghĩ những bức tranh này rất sẵn lòng nói'Chào buổi sáng'với các cháu."

"Thật sự có thể sao?" Mori Ran mở to hai mắt, con ngươi màu tím nhạt tràn đầy vui sướng, "Như vậy sẽ không mang đến phiền toái cho ông chứ?"

Mặc dù cô không muốn bạn bè vì cô mà bị đông lạnh ở bên ngoài, nhưng cũng không muốn một ông lão bởi vì họ mà bị phạt vì vi phạm quy định .

"Thật là thất lễ, quên tự giới thiệu. "Ông lão cười hai tiếng," Ta họ Ochiai , là người phụ trách của bảo tàng nghệ thuật này."

"A, hóa ra là ngài phụ trách ! Thật sự  cảm ơn ông rất nhiều ! "Mori Ran vội vàng nói cám ơn, cúi chào ông ấy một cái.

Bên trong bảo tàng mỹ thuật quả thực là cách biệt một trời một vực, tay chân bị đông lạnh đến mức cứng đờ đi qua hệ thống sưởi hơi trong phòng thổi qua, hạnh phúc đến mức khiến người ta say mê.

"Vậy mời các cháu thưởng thức, ta sẽ không quấy rầy các cháu nữa", người phụ trách gật đầu với bọn họ, sau đó đi sang bên kia để  điều chỉnh lại một bức tranh treo hơi lệch.

Bên ngoài thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, bên trong ngược lại giống như một thế giới hoàn toàn khác.

Tsuki Yanagihara thầm rút lại đánh giá lúc trước của mình, nghiêm túc thưởng thức bức tranh trước mắt.

"Thật kỳ lạ. " Cô lẩm bẩm " Rõ ràng tên là 'Bảo tàng nghệ thuật Trung Cổ ', vậy mà còn treo tác phẩm trừu tượng của phái hiện đại, tác phẩm mang màu sắc tôn giáo ngược lại còn ít hơn một chút."

Thoạt nhìn giống như là đem những bức tranh từ các thời kỳ khác nhau bày ở trong một gian phòng, cho dù đều là tác phẩm rất xuất sắc, nhưng lại mang cảm giác rời rạc.

"Tsuki-chan, Tsuki-chan. "Mori Ran nhỏ giọng gọi tên cô.

Tsuki Yanagihara nghe theo tiếng gọi nhìn lại, chỉ thấy cô nàng không ngừng nháy mắt với mình, trên mặt còn có một chút quẫn bách.

Loại biểu cảm này xuất hiện vào lúc này thật sự có chút kỳ quái, cô liền hỏi: "Làm sao vậy?"

Lời còn chưa dứt, cô liền nghe được phía sau truyền đến giọng nói của ông lão : "Vị tiểu thư này, có vẻ như cô đã từng nghiên cứu về lịch sử nghệ thuật hội hoạ?"

Có lẽ vừa rồi cô quá mức chuyên tâm thưởng thức tác phẩm, thế không phát hiện phụ trách Ochiai đã đi tới bên cạnh cô, còn nghe hết toàn bộ lời bình phẩm của mình .

Cũng may cô không thèm để ý những điều này.

Suy cho cùng , không ai sẽ coi trọng một nhân vật anime hay một nhân vật phụ qua đường mà họ chưa từng nghe đến tên.

"Nghiên cứu thì chưa nói tới, nhưng cũng coi như là có chút hiểu biết." Tsuki Yanagihara không phải là người thích khiêm tốn, nhưng lịch sử nghệ thuật của thế giới xa lạ này quả thật là điểm mù của cô, lúc này cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào logic tầng dưới chót của thế giới truyện tranh này không vô nghĩa, ít nhất không nên giống như bảo tàng mỹ thuật này chắp vá lung tung .

Tsuki Yanagihara chỉ vào một bức tranh ở phía trước bên phải: "Ví dụ như bức tranh này, có tên là 《Thẩm phán》, vẽ những linh hồn tội lỗi dưới sự xét xử của Chúa Kito, những kẻ có tội phải chịu đựng nỗi đau bị thiêu đốt . Các nhân vật trong bức tranh, với những đường nét phẳng và thô ráp, là một phong cách thời trung cổ rất điển hình."

Cô lại ngước mắt lên ý bảo một bức tranh khác bên trái: "Lại nhìn bức tranh này, tên là 《Quả cam và bình gốm》 ", nét vẽ cô đọng, màu sắc tinh tế, tươi sáng, là tranh tĩnh vật điển hình theo trường phái ấn tượng, hẳn là tác phẩm từ nửa sau thế kỷ 19 đến thế kỷ 20."

"Hoàn toàn là những tác phẩm có phong cách khác nhau, thời kỳ khác nhau, chủ đề khác nhau, lại muốn đặt cùng một chỗ, không phải rất kỳ quái sao?" Cô không chút e dè đánh giá, "Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, những bức tranh này vô cùng quý giá, quý giá đến mức... có chút chân thật."

Thật giống như là tác phẩm chân chính tồn tại trên thế giới, là kết tinh trí tuệ thuộc về thế giới này, mà không phải là vật làm ẩu trôi nổi trên bề mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro