Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Editor: Yu

"Sao cậu biết tôi đang nghĩ gì?" Kudo Shinichi kinh ngạc mở to hai mắt.

"Tôi không chỉ biết những điều này, tôi còn biết, bạn học Kudo đã bắt đầu suy luận về tôi." Tsuki Yanagihara vươn tay phải, đưa tới trước người nam sinh.

Cô cười và mời, "Vậy thì, đến bắt tay đi, giống như Sherlock Holmes vậy."

"Hả? "Kudo Shinichi sững sờ trong chốc lát, sau đó không chút do dự nắm lấy.

Bàn tay này nhẵn nhụi mềm mại, lòng bàn tay cùng ngón tay đều không có bất kỳ dấu vết lao động nào, kết hợp với lời nói cử chỉ ngày thường của cô, đại khái gia cảnh tốt đẹp, hẳn là được che chở mà lớn lên.

Năm ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, cũng không làm kiểu móng thịnh hành của các nữ sinh hiện nay, chỉ bôi dầu bảo vệ trong suốt, hẳn là thường xuyên phải dùng đến hai tay.

Đầu ngón tay không có vết chai, khớp xương cũng không thô, có thể loại trừ khả năng chơi đàn piano.

Bên cạnh đốt ngón út có chút không đồng đều, cũng không rõ ràng, nhưng hơi thô ráp so với da ở những nơi khác. Vết chai mỏng ở vị trí này......

"Cậu thường vẽ tranh à?" Anh hỏi, "Vải bố có hạt nặng, lực ma sát lớn, là tranh sơn dầu phải không?"

Mặc dù anh rất không muốn thừa nhận, nhưng từ trên người Tsuki Yanagihara, thông tin anh có thể lấy được đã ít lại càng ít, thậm chí thật giả lẫn lộn, anh quả thực không có cách nào suy luận ra chuyện của đối phương.

"A, có thể nói như vậy. " Tsuki Yanagihara khẳng định phán đoán của anh, còn nói thêm:" Nhưng đó có vẻ không phải là điều quan trọng đâu."

Ngoài ý muốn chính là, bị cô đả kích như vậy, thiếu niên trước mắt thế nhưng lại nở một nụ cười rạng rỡ: "Tôi chính là đệ tử của Holmes, mặc kệ là sở thích của cậu hay là cái khác, sớm hay muộn tôi cũng sẽ suy luận ra, mỏi mắt mong chờ đi!"

Ánh mặt trời chiếu xuống, cả người anh đứng trong ánh sáng vàng, biểu cảm trên gương mặt lộ vẻ phô trương.

Rực rỡ đến chói mắt.

Tsuki Yanagihara không nhịn được chớp chớp mắt, bị sự tự tin của anh lây nhiễm: "Ah, tôi nghĩ, đây sẽ là một màn trình diễn suy luận hoành tráng."

Thiếu niên mặc đồng phục màu lam thần sắc rạng rỡ, ngay cả làn gió thổi qua hành lang cũng thần phục bên người anh. Có lẽ cảnh tượng này quá mức cảnh đẹp ý vui, cô đột nhiên cảm thấy muồn nói chuyện.

"Bạn học Kudo, tôi biết vì sao cậu lại đến đây." Tsuki Yanagihara hỏi anh , " Cậu có biết con người vào thời điểm nào sẽ lộ ra biểu cảm bi thương không?"

"Khi nào?"

Cô trả lời: "Khi ý thức được hết thảy đều không thể vãn hồi. Lúc bị chỉ ra là hung thủ, điều đầu tiên xuất hiện trên khuôn mặt Yudai Maya chính là sự phẫn nộ đối với việc chân tướng bị vạch trần, sau đó là hối hận đối với việc giết hại người khác, nhưng đến cuối cùng, trên gương mặt kia lại tràn ngập vẻ bi thương không thể che giấu. Một người bi thương, thì không thể làm ra hành vi công kích, hắn ta sẽ không làm điều gì tổn thương tới tôi."

Kudo Shinichi nói: "Cậu rất chắc chắn."

Anh chưa từng nghe qua lý luận từ miệng Tsuki Yanagihara, nhưng trong lòng đã bắt đầu tin tưởng, cùng lúc đó, càng nhiều bong bóng khí xuất hiện từ trong cơ thể anh , mỗi cái đều mang tên "hiếu kỳ".

"Đương nhiên. " Tsuki Yanagihara nhướng mày," Giống như cậu chưa bao giờ nghi ngờ suy luận của chính mình, tôi cũng chưa bao giờ hoài nghi phán đoán của mình."

Kudo Shinichi không trả lời.

Anh không thể đọc rõ ràng mỗi loại biểu cảm, nhưng biểu cảm xuất hiện trên gương mặt Tsuki Yanagihara giờ phút này anh lại không thể quen thuộc hơn -- đó là sự kiêu ngạo từ trong tim, là cảm xúc khi thảo luận về lĩnh vực yêu thích, là anh mỗi khi suy luận ra thủ pháp gây án của phạm nhân, khi dồn hắn đến bước đường cùng .

Thì ra không phải tranh sơn dầu.

Điều mà nữ sinh trước mắt càng thích, rõ ràng là lĩnh vực phân tích giống như suy luận, khiến người ta muốn ngừng mà không được kia!

"Kudo-san, để tôi dạy cậu một mẹo nhỏ khác nhé." Tsuki Yanagihara nghiêng người về phía trước, khẽ bước nhẹ , ghé sát vào đôi mắt màu xanh biển kia, "Con người khi kinh hỉ* , mắt sẽ mở to, mống mắt cùng củng mạc (phần màu trắng của mắt) sẽ theo đó lộ ra diện tích lớn hơn nữa, sự tương phản giữa mống mắt tối màu cùng củng mạc sáng màu sẽ càng thêm rõ ràng, đôi mắt sẽ sáng lên.

(*) kinh ngạc vui mừng

Đầu ngón trỏ trái của cô đặt dưới mắt phải của Kudo Shinichi, đầu ngón tay mềm mại như có như không lướt qua lông mi thon dài thẳng tắp: "Đôi mắt của cậu nói cho tôi biết, bây giờ cậu đang rất vui vẻ nha."

"Cậu cũng rất vui vẻ." Thiếu niên đầu óc nhanh nhạy lập tức áp dụng những gì đã học được, nhìn về phía con ngươi đen láy đang gần trong gang tấc, dựa theo lời nói vừa rồi đối phương  phân tích nói," Đôi mắt của cậu, sáng như chứa đầy sao."

A a, hình như có chút phạm quy nha.

Rõ ràng là học được từ chỗ mình, nhưng lời nói trắng trợn lại thiếu suy nghĩ như vậy, quả nhiên là phong cách của Kudo Shinichi.

Tsuki Yanagihara đứng thẳng người, chớp đi ngôi sao trong mắt , ánh mắt trêu chọc nhìn về phía vẻ mặt nghiêm túc của nam sinh: "Như vậy ngài thám tử, có phải nên buông tay của tôi ra rồi hay không?"

Kudo Shinichi lâm vào trạng thái suy luận cơ hồ không phát hiện ra vật thể trong tay, sau khi nắm lấy bàn tay dùng để lấy thông tin kia trong lòng bàn tay liền không buông ra, thế nhưng cứ như vậy nắm đến hiện tại.

Hai tay chạm nhau, thời gian ngắn ngủi được gọi là "bắt tay", thời gian dài như bọn họ, so với nắm tay có gì khác nhau đâu?

Động tác buông tay đi kèm với sự ngượng ngùng cùng bất an, vị thám tử một lòng chỉ có Sherlock Holmes cuối cùng cũng hậu tri hậu giác ý thức được hành động của mình không phù hợp đến mức nào, cho dù là đối phương chủ động đưa ra, bắt tay dưới sự cho phép của đối phương cũng tuyệt đối không nên kéo dài lâu như vậy.

Xúc cảm mềm mại ấm áp vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay, Kudo Shinichi chưa bao giờ cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng giữa nam sinh và nữ sinh như bây giờ.

Vành tai anh hiện lên một vệt hồng nhạt, anh lúng túng giải thích: "Xin lỗi, bạn học Yanagihara, tôi, tôi không để ý."

"Không sao đâu . " Tsuki Yanagihara nhếch miệng, lộ ra nụ cười khéo léo," Bạn Kudo không phải cố ý, tôi cũng có thể nhìn ra được."

Đúng vậy.

Trước đây cô nói rằng cô có thể nhìn ra suy nghĩ của anh, như vậy đương nhiên cũng sẽ không hiểu lầm.

Trong mắt Kudo Shinichi bùng lên ngọn lửa, khao khát được khám phá trong xương cốt anh đang không ngừng phóng thích nhân tố, thúc giục anh tiến thêm một bước, lại tiến thêm một bước, cho đến khi chân chính hiểu rõ hết thảy những gì anh không biết.

" Cố gắng lên nhé, Kudo-san. " Tsuki Yanagihara hoàn toàn hiểu suy nghĩ của anh, ôn nhu cổ vũ.

"A. " Ánh mắt nam sinh sắc bén, ngữ khí kiên định:
" Tôi đương nhiên sẽ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro