Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Editor: Yu

"Bạn học Tsuki Yanagihara. "Kudo Shinichi rũ mắt nhìn cô, hỏi: "Rốt cuộc cậu là ai?"

"Tò mò như vậy sao? " Tsuki Yanagihara cười mập mờ với anh, ngay cả đuôi mắt cũng giương lên:"Vậy thì, cậu suy luận đi. Đại, trinh, thám."

Vết máu trên má cô còn chưa lau đi, như thể những giọt nước mắt từ đuôi mắt đỏ nhạt rơi xuống, đem dung mạo của cô đẩy lên một tầm cao khác, cho dù là thiếu niên chưa bao giờ chú ý tới bề ngoài cũng không thể không cảm thán vẻ đẹp của cô trong lòng.

Ánh đèn của quán sushi vừa vặn rơi vào trong con ngươi của cô, giống như tinh vân mĩ lệ nhất đan xen trong vũ trụ đen kịt, mang theo lực hấp dẫn cực lớn, vờn quanh tạo ra một vòng xoáy.

Ngay cả câu chữ ở giữa răng môi cô cũng triền miên lưu luyến, không giống như là đang xưng hô với bạn cùng trường mới gặp một lần , ngược lại giống như là đã sớm chú ý tới một nhân vật nào đó, hứng thú dạt dào, mang theo cạm bẫy mà không cách nào nhìn thấy bằng mắt thường , dụ anh xâm nhập.

Trước mắt là khe rãnh nhìn không thấy đáy, nhưng sự ham học hỏi không ngừng bành trướng thúc giục Kudo Shinichi tiếp tục đặt câu hỏi: " Làm sao cậu biết hắn không dám động thủ?"

Anh cũng suy luận ra điểm này.

Động cơ giết người của Yudai Maya là sự trả thù do khúc mắc tình cảm, toàn bộ kế hoạch đều vô cùng tỉ mỉ tường tận, chứng tỏ hắn không phải một người hành động bốc đồng , con tin ở trong tay hắn cũng chỉ vì muốn uy hiếp và chạy trốn.

Là một bậc thầy sushi , tay của hắn ta hẳn là cực kì ổn định, nhưng vừa rồi lại run đến mức không cầm nổi dao, hiển nhiên đã vô cùng hoảng hốt.

Hắn cũng không phải thật sự muốn dính máu tươi của một người xa lạ, huống hồ người đó còn là một học sinh.

Nhưng Tsuki Yanagihara làm thế nào mà đoán ra được?

Từ đầu tới cuối, cô dường như cũng chỉ an tĩnh ở một bên ăn sushi, trùng hợp ngồi ở vị trí gần Yudai Maya nhất nên nói chuyện với hắn vài câu mà thôi.

Lẽ nào chỉ dựa vào mấy câu nói đó mà đã có thể đưa ra kết luận?

Thiếu niên tự xưng là đệ tử Sherlock Holmes trong lòng tràn đầy hoang mang, cặp đồng tử màu xanh biển kia nhìn người trước mặt không chớp mắt, chờ đợi một đáp án.

Tsuki Yanagihara bất ngờ không kịp đề phòng đối diện với cặp mắt kia, nhìn thấy bên trong chứa đầy chân thành cùng thăm dò.

Cô chớp mắt, nhận ra rằng bản thân dường như không thể từ chối.

"Này." Tsuki Yanagihara bĩu môi, ý bảo thiếu niên nhìn về phía cửa kính phía trước, đó là phương hướng mà nàng và hung thủ cùng đối mặt khi bị bắt cóc.

Ánh đèn của quán sushi rất sáng, bên ngoài lại là một mảnh đen kịt, cảnh tượng trong phòng hiện rõ mồn một trên cửa kính thuỷ tinh, giống như một mặt kính thủy ngân, hết thảy đều có thể thấy được rõ ràng.

Giọng Tsuki Yanagihara rất nhẹ, lại khiến người ta khó quên: " Vẻ mặt bi thương đến cực điểm của hắn, rõ ràng là đã bó tay chịu trói rồi."

Máu đã ngừng chảy, bông khử trùng thấm đầy máu bị cô ném vào thùng rác. Tsuki Yanagihara đứng dậy, ngón tay mềm mại của cô lướt qua mí mắt đối phương vì kinh ngạc mà hơi căng thẳng.

Cô cười nói: "Đại thám tử, vẻ mặt bây giờ của cậu còn dễ đoán hơn cả hắn ta".

—— ——

Cửa sổ phòng học sạch sẽ, bên trong tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, học sinh đều đang chia sẻ những chuyện thú vị ngày hôm nay với nhau.

Tsuki Yanagihara nhìn ra ngoài cửa sổ, không ngoài dự đoán lại một lần nữa đối diện với ánh mắt của vị thám tử kia. Cô đánh giá vẻ mặt đối phương, quay đầu suy nghĩ một chút, sau đó đứng dậy đi ra ngoài phòng học.

"Bạn học Yanagihara, hiếm khi thấy được cậu ra ngoài vào giữa giờ đấy?" Bạn học quen biết với cô nói.

Cô vén sợi tóc bên mặt ra sau tai, mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Bởi vì có người mình không muốn anh ta phải chờ đợi."

Thiếu niên thám tử đã phá được mấy vụ án giết người, tuy rằng vẫn chưa đăng báo, nhưng thanh danh ở trong trường Teitan đã sớm truyền ra. Đầu óc thông minh cơ trí cộng thêm khuôn mặt tuấn lãng đẹp trai cùng gia thế khiến người ta cực kỳ hâm mộ, đã định sẵn khiến anh trở thành tiêu điểm trong đám bạn học.

Là học sinh năm hai lớp (b), lại đứng ngoài cửa lớp (a) rất lâu, không ít học sinh đều lén nhìn anh chằm chằm.

Mãi cho đến khi thấy nữ sinh trong dự đoán xuất hiện, bọn họ mới thu hồi ánh mắt, lộ ra vẻ mặt hiểu rõ.

Ngẫm lại cũng đúng, có thể làm cho bạn học Kudo chờ ở cửa lớp A, ngoại trừ bạn học Yanagihara , còn có thể là ai đây?

Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, ngay cả người cuồng suy luận trong truyền thuyết cũng bị khuất phục dưới làn váy của bạn học Yanagihara , cũng không biết nên cảm khái mị lực của bạn học Yanagihara, hay là khen ngợi một tiếng xứng đôi đây?

Tsuki Yanagihara nhìn ra suy nghĩ của những bạn học vây xem, chỉ cảm thấy buồn cười. Những người khác không biết, nhưng cô lại rõ ràng, trong ánh mắt vị thám tử này không có nửa điểm mê muội, thanh tỉnh đến mức giống như muốn nhìn thấu cô, muốn phá vỡ tất cả lớp mặt nạ và nguỵ trang của cô, phơi bày cái gọi là chân tướng ra khắp thiên hạ.

"Bạn Kudo, tìm tôi có việc gì không?" Cô dừng chân trước mặt Kudo Shinichi, chủ động chào hỏi.

Sự thân thiện này cũng không nhận lại được sự đối đãi khoan dung, sự tìm tòi nghiên cứu trong mắt Kudo Shinichi không hề che giấu. Anh cẩn thận quan sát, cố gắng suy luận ra tất cả mọi thứ của người trước mắt, giải quyết bí ẩn đột nhiên xâm nhập vào cuộc sống của anh.

Giống như tất cả những câu đố mà anh từng gặp, anh luôn tìm được lời giải duy nhất và chính xác.

"Đem suy nghĩ viết hết lên trên mặt." Giọng điệu của Tsuki Yanagihara có chút bất đắc dĩ, giống như khuyên nhủ nói," Như vậy rất nguy hiểm, xem ra lời nói lần trước của tôi cậu vẫn chưa nghe lọt"

Đôi mày nhíu chặt của thiếu niên rốt cuộc cũng giãn ra, cánh môi mím chặt, nói ra một câu: "Cậu không phải một học sinh bình thường, bạn học
Yanagihara."

Không dùng ngữ khí hỏi thăm, khi thám tử nói ra phán đoán của mình, trong tay hẳn là đã nắm giữ chứng cứ.

Tầm mắt của anh rơi vào trên cổ nữ sinh, ngày hôm qua nơi đó còn có vết thương ghê người, hôm nay đã bị vòng cổ bằng da che lại, giấu ở dưới áo sơ mi cổ cao dựng lên, tựa như tất cả mọi chuyện ở quán sushi chưa từng xảy ra.

Đối mặt với uy hiếp tử vong mặt không đổi sắc, dám can đảm mở miệng chọc giận hung thủ, hành động không chỗ nào không phải là đổ thêm dầu vào lửa...

Khi bị làm con tin, Kudo Shinichi tin tưởng, cô thật sự không có sợ hãi, giống như là -- hoàn toàn không đem tính mạng của mình để trong lòng.

Nhưng sau khi hung thủ sa lưới, cô lại có thể bộc lộ sự đồng cảm kỳ quái, mà đối tượng là người qua đường bèo nước gặp nhau, là người lại dùng một chút sức lực liền có thể khiến cô không thể mở miệng nói chuyện nữa.

Lời nói cuối cùng của cô lưu lại trong đầu anh thật lâu, khiến anh suy nghĩ cả đêm cũng không thể hiểu được, vì vậy hôm nay không thể không tới tìm một đáp án.

"Cậu cũng có phải là một học sinh bình thường đâu, thám tử Kudo?" Tsuki Yanagihara hỏi ngược lại.

Phản ứng này hoàn toàn không nằm trong dự đoán của Kudo Shinichi. Theo quan điểm của anh, những người bị thẩm vấn chỉ đưa ra hai loại câu trả lời, một là phủ nhận, giống như những kẻ phạm nhân không chịu nhận tội kia; một loại khác là thừa nhận, sau đó thẳng thắn thú nhận tội ác.

Anh nghe được thanh âm của đối phương tiếp tục vang lên: "Trên tay tôi cũng không có máu tươi để cậu tra xét đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro