Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9


Vương Nhất Hành trở về Hậu Đẩu Môn, nghênh đón cậu là một chú cún nhỏ màu vàng trắng đan xen. Cún con vừa nhìn thấy Vương Nhất Hành liền nhiệt tình lao tới, đuôi nhỏ vẫy loạn xạ.

Vương Nhất Hành cúi xuống ôm nó lên, ở trên cổ nó phát hiện một chiếc vòng nhỏ. Phía trước khắc tên cún con "Tráng Tráng", phía sau là số điện thoại của cậu.

Vương Nhất Hành biết, đây là anh trai cậu sợ cậu cô đơn nên để lại cho cậu.

"Vậy nhóc và anh từ nay nương tựa lẫn nhau mà sống nhé." Vương Nhất Hành hôn hôn cún nhỏ.

Cậu dùng một quãng thời gian thật dài thật dài để dọn dẹp ruộng lúa mạch, lái máy xới xới tung đất lên hai lần. 140 mẫu ruộng rất lớn, một mình cậu làm từ sáng tới đêm muộn, ngủ một giấc, ngày thứ hai lại tiếp tục như vậy. Làm thật lâu thật lâu mới chỉnh lý xong ruộng lúa.

Sau đó cậu lại một thân một mình, đào mương, bón phân, gieo hạt.

Thật sự rất bận rất bận, bận bịu đến mức không còn thời gian để suy nghĩ, không còn thời gian mà khổ sở.

Cảnh sát tới rất nhiều lần, nhưng lần này các anh cậu vẫn như cũ giữ cho cậu sạch sạch sẽ sẽ.

Vương Nhất Hành đứng dưới ruộng, đôi ủng dưới chân cậu bám đầy bùn, nói với Diêu Địch: "Cảnh sát Diêu, tôi chỉ là một người nông dân."

Nông dân sao có thể làm được chuyện xấu gì chứ.

Diêu Địch cau mày, hắn không nghĩ ra những người đó làm sao mà làm được.

Vương Nhất Hành thật ra cũng nghĩ không ra, nhưng cậu cũng không muốn nghĩ. Cậu chỉ cần biết là, các anh cậu rất yêu cậu.

Lúa mạch ở Hậu Đẩu Môn càng ngày càng cao, Vương Nhất Hành học theo dáng vẻ Lý Canh Vân tu sửa lại hàng rào tre. Học Trần Thiếu Hi mua cá giống về nuôi, hàng ngày đổ đầy thức ăn vào máy cho ăn. Vừa học Lộ Trác nhổ cỏ tỉa cành cho từng chậu hoa hồng. Vừa học Hà Hạo Nam và Triệu Nhất Bác nuôi gà nuôi vịt. Lại học Tưởng Đôn Hào quây chuồng cho mười chú dê nhỏ. Còn học Triệu Tiểu Đồng mắc võng lên cây cao làm giường.

Mỗi ngày siêu bận rộn, bận rộn đến mức quên suy nghĩ, mấy năm trước ở nơi đây, cậu và các anh trai làm thế nào xây dựng Hậu Đẩu Môn trở nên phồn hoa như vậy.

Chẳng qua là, cậu mãi mãi cũng không học được cách nấu móng giò cay của Trác Nguyên. Không có Lý Hạo ở đây, chơi bóng rổ thật là tẻ nhạt.

Thời gian như tên bắn, một năm rồi lại một năm, đồng ruộng ở Hậu Đẩu Môn lúa nước và lúa mạch luân phiên thu hoạch một lần lại một lần.

Gà vịt dê Vương Nhất Hành nuôi từ mấy con biến thành mấy đàn, khu chăn nuôi đã mấy lần mở rộng thêm. Hoa cậu trồng biến thành biển hoa, cậu ở bên trong dựng một chòi nghỉ ngơi, ngồi ở trong đó ngắm hoàng hôn, thật sự rất đẹp.

Cậu đi vào phòng đa năng, nhìn bàn vị được xếp chỉnh chỉnh tề tề, giọng nói không kìm được nghẹn ngào: "Ca, qua ngày hôm nay, em sẽ lớn hơn tất cả mọi người rồi. Các anh đến lúc nào mới tới trong mơ gặp em, gọi em một tiếng Đa Đa đây?"

Vương Nhất Hành ở Hậu Đẩu Môn mở Nông Gia Lạc, đây là ý tưởng từ rất nhiều năm trước của Tưởng Đôn Hào, nhưng bởi vì đủ loại lý do nguyên nhân mà vẫn chưa thực hiện.

Cậu đặt tên cho Nông Gia Lạc là "Ngôi nhà thiếu niên", nơi đây cảnh sắc thoải mái, giá cả không cao, khách đến nối liền không dứt.

Vương Nhất Hành lại trở nên bận bịu, bận bịu đến quên mất thời gian.

Ngôi nhà thiếu niên từ từ nổi tiếng, không ít người nghe danh tìm tới để nghỉ ngơi du lịch, chẳng qua khách đến đều có chút bất ngờ. Nơi này vì sao lại gọi là Ngôi nhà thiếu niên? Trong sân rõ ràng chỉ có một ông lão tóc bạc hoa râm.

Lại tiễn thêm xong một nhóm khách, Vương Nhất Hành ngồi trên xích đu trước cửa, ôm trong lòng chiếc guitar màu trắng Tưởng Đôn Hào tặng cậu, cháu trai của Tráng Tráng ngoan ngoãn nằm dưới chân cậu. Thời gian trôi qua thật nhiều năm, đến Tráng Tráng cũng đã có cháu trai rồi.

Nhìn nắng chiều chầm chậm buông xuống, Vương Nhất Hành đột nhiên nghĩ tới, Tưởng Đôn Hào lúc còn trẻ cũng yêu thích vui vẻ hát ca.

Nếu như có thể bắt đầu lại một lần nữa, anh em bọn cậu mười người chỉ làm những nông dân bình thường, như vậy có thể đi đến một kết cục khác hay không đây.

Vương Nhất Hành lắc lắc đầu, gẩy đàn trong tay, nhẹ nhàng cất tiếng hát.

Bài hát Tưởng Đôn Hào từng viết.

"Đêm khuya thật nhiều năm về sau,

Người ấy tóc bạc trắng xóa

Nhắc về chuyện quá khứ

Vừa nặng lòng vừa sâu lắng

Khi đó người ấy nơi đâu

Tâm nguyện đã thành hay chưa

Rượu mới ngày xưa cũ

Sớm đã ủ lên men"

Mặt trời buổi hoàng hôn hòa vào đường chân trời, sắc trời tiến vào chạng vạng.

Giật mình, Vương Nhất Hành thấy được chín người anh trai đứng cách đó không xa vẫy vẫy cậu lại.

Ca, Đa Đa tới tìm các anh đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #种地吧