
Chương 3
Theo ước nguyện của Thần Hiểu, Tưởng Đôn Hào mang tro cốt cô về Hậu Đẩu Môn, rải vào trong đất ruộng lúa mạch.
Mà con gái của bọn họ, bởi vì sinh non, vừa được sinh ra đã phải chăm sóc trong lồng kính nên trước khi tang lễ của Thần Hiểu kết thúc, Tưởng Đôn Hào chưa lần nào nhìn qua đứa trẻ. Hắn chỉ gửi lại bệnh viện số tiền đủ cho đứa nhỏ ở trong lồng kính đến một tuổi.
Tang lễ của Thần Hiểu kết thúc, Tưởng Đôn Hào vẫn ở lại ruộng lúa ngây người. Hà Hạo Nam một thân một mình đi tới bệnh viện thăm đứa bé.
Y tá dẫn cậu đi, vừa đi vừa nói: "Em bé này là đứa trẻ duy nhất còn chưa được đặt tên, cũng không có người nào đến thăm, nếu không phải đã biết là con của Tưởng tổng, bọn tôi còn tưởng rằng là cô nhi."
Hà Hạo Nam đứng cách một lớp thủy tinh nhìn dáng người nho nhỏ bên trong, đứa nhỏ hai mắt nhắm chặt, khuôn miệng giống Thần Hiểu đến lạ thường mấp máy, không biết đang gặp phải điều gì ở trong mộng.
"Tình Thiên, con bé tên là Tình Thiên." Hà Hạo Nam tự chủ trương thay Tưởng Đôn Hào đặt tên cho con gái.
Trở về Hậu Đẩu Môn, Hà Hạo Nam ngồi xuống bên bờ ruộng sóng vai với Tưởng Đôn Hào: "Anh đi thăm con gái anh đi, con bé giống Thần Hiểu lắm."
Tưởng Đôn Hào nhắm mắt, trầm mặc một hồi: "Anh biết con bé sẽ giống mẹ, cho nên mới không dám gặp."
Hà Hạo Nam hiểu rõ trong lòng, cậu ôm lấy vai Tưởng Đôn Hào: "Không phải chị ấy đang ở đây đó sao?"
Gió thổi qua ruộng lúa, bông lúa xào xạc xào xạc lay động.
Đúng vậy, cô ấy đang ở đây.
Lúc Tưởng Đôn Hào tới bệnh viện, bên ngoài lồng kính đã có thêm một chiếc thẻ viết "Tình Thiên". Biết được là tên Hà Hạo Nam đặt, Tưởng Đôn Hào ngầm thừa nhận trong lòng. Ở trên hộ khẩu của hắn, có thêm một trang giấy thuộc về Tưởng Tình Thiên.
Tình Thiên bởi vì sinh non, chức năng tim phổi còn chưa kịp hoàn thiện, nửa năm đầu sau khi sinh ra đều vượt qua ở bệnh viện.
Mỗi ngày đều là các ba ba khác nhau tới thăm, mang cho cô bé đủ loại quần áo đồ chơi. Vương Nhất Hành thích ở trong phòng bệnh đánh đàn hát ca cho Tình Thiên nghe. Triệu Tiểu Đồng hái hoa hồng của Lộ Trác cùng với hoa tulip trước kia Thần Hiểu trồng bó lại cắm đặt trên đầu giường của Tình Thiên. Lý Hạo mỗi ngày đều tới chụp một bức ảnh của cô bé, nói rằng phải ghi lại một đời Tình Thiên trưởng thành.
Vào ngày Tình Thiên 100 ngày tuổi, Tưởng Đôn Hào làm một chuyện.
Hắn tập hợp tất cả thủ hạ, tập kích tiến đánh tổng bộ Tập đoàn Đằng Việt. Thật ra hắn hoàn toàn có thể không dùng cách cực đoan như vậy, tốn một chút thời gian nắm thóp điểm yếu của lão tổng Đằng Việt là có thể tiễn lão sang miền cực lạc. Dù sao thì những chuyện lão đã làm cũng đủ để lão ăn vài phát đạn. Nhưng Tưởng Đôn Hào không muốn dùng phương thức báo thù dài đằng đẵng lại mệt nhọc như vậy.
Ngày hôm đó bọn họ đánh từ buổi sáng tới tinh mơ hôm sau, lại từ tinh mơ đánh tới nửa đêm. Cuối cùng, trừ ba đứa em nhỏ tuổi nhất không tham dự ở bệnh viện chăm sóc Tình Thiên, sáu người còn lại cùng với Tưởng Đôn Hào an toàn lui thân trong tiếng còi săn đuổi của xe cảnh sát.
Bọn họ không trở về Hậu Đẩu Môn mà đi tới bệnh viện. Cả mấy người ngồi xổm ở trước cửa phòng bệnh của Tình Thiên chưa đi vào. Triệu Tiểu Đồng nhìn thời gian trên điện thoại, Tình Thiên 100 ngày tuổi đã tới rồi, nhưng anh không dám nói.
Cũng không một người nào khác dám nói cả, bởi vì rạng sớm 100 ngày trước, Tình Thiên được sinh ra, cũng là lúc Thần Hiểu ra đi. Cả đời này mỗi một lần sinh nhật của cô bé, cũng đều là ngày giỗ của mẹ. Bọn họ sợ Tưởng Đôn Hào sẽ nhớ tới Thần Hiểu.
Tưởng Đôn Hào cầm khăn lau sạch máu trên mặt, quay đầu hỏi Lộ Trác đang đứng bên cạnh hắn: "Trên người anh có mùi không?"
Lộ Trác không rõ: "Mùi gì cơ?"
"Mùi máu tanh."
Lộ Trác lắc đầu, tất cả trở về cùng với nhau, mùi vị trên người đều giống nhau cả, hắn cũng ngửi không ra.
Tưởng Đôn Hào đứng dậy đi vào phòng bệnh, ba người bên trong còn đang thức nhưng Tình Thiên thì đã ngủ. Tưởng Đôn Hào đứng ở mép giường, lấy ra từ trong túi một chiếc khóa trường mệnh đặt ở bên gối Tình Thiên, nhỏ giọng: "Chúc mừng trăm ngày, Tình Thiên của ba."
Tình Thiên trở về nhà là ngày long trọng nhất từng có ở Hậu Đẩu Môn. Triệu Tiểu Đồng cùng Lý Hạo mua pháo dây, bong bóng còn có cả cổng vòm đặt ở trước cổng nhà. Trên cổng vòm dán dòng chữ: "Nhiệt liệt hoan nghênh công chúa Tình Thiên của Hậu Đẩu Môn về nhà."
Tưởng Đôn Hào ôm Tình Thiên bước xuống xe, Triệu Tiểu Đồng đốt pháo. Trong tiếng pháo nổ đùng đoàng vang trời, Tình Thiên run lên một cái, gào khóc.
Tưởng Đôn Hào ôm đứa bé, Vương Nhất Hành ở bên cạnh vội vàng giúp cô bé bịt tai lại. Cả đám người trợn mắt nhìn đầu sỏ phạm tội Lý Hạo cùng Triệu Tiểu Đồng.
Tuổi thơ của Tình Thiên ở Hậu Đẩu Môn trải qua rất hạnh phúc. Vì để cho cô bé có thể bò chơi ở bên ngoài, Lý Canh Vân trải đệm khắp cả sân nhà, rào chặt lại hàng rào tre, cải tạo mảnh sân thành sân chơi của Tình Thiên, khiến cho mọi người lúc về nhà đều phải đổi dép ở trước cổng.
Tưởng Đôn Hào mỗi ngày dù do bận bịu công việc tới mức nào cũng sẽ quay về nhà đút sữa cho Tình Thiên.
Bọn họ ở trong sân nhà quây lại một bể tắm cho Tình Thiên. Đưa Tình Thiên đi xem sản nghiệp quanh nhà. Vịt của Hà Hạo Nam nuôi hướng về phía Tình Thiên quác một tiếng, Triệu Nhất Bác lập tức một bàn tay đập cho đi chỗ khác chơi. Tình Thiên níu một mảnh cánh hoa hồng xuống muốn nhét vào miệng, Lộ Trác cướp đi rửa sạch sẽ rồi lại đưa cho cô bé nhét lại, sau đó bị Trác Nguyên đạp một cước.
Lý Canh Vân tự tay lấy trúc làm cho Tình Thiên một chiếc giường sơ sinh, hỏi Tưởng Đôn Hào xem muốn màu gì, Tưởng Đôn Hào suy nghĩ hồi lâu bảo rằng sơn màu hồng đi. Lý Canh Vân làm xong chiếc giường màu hồng nhỏ mang ra sân, nói rằng phải phơi một tháng rồi để cho cô bé nằm.
Trong tay Lý Hạo để có cả một album dày ảnh của Tình Thiên, Tưởng Đôn Hào thường xuyên cầm xem mà ngẩn người, sau đó lại nhìn Lý Hạo cười buồn bã lên tiếng: "Con bé thật là giống mẹ."
Lý Hạo giơ máy ảnh trong tay lên, đó là máy của Thần Hiểu để lại: "Chị ấy có thể nhìn thấy được."
Mười anh em thường xuyên tụ lại một chỗ vây quanh Tình Thiên, tự chỉ lấy mình.
"Tình Thiên, ta là ba ba."
"Tình Thiên, ta là nhị ba."
"Tình Thiên, ta là tam ba."
...
Cho đến Vương Nhất Hành, cậu chỉ chính mình: "Tình Thiên, gọi ca ca."
Tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn cậu, Vương Nhất Hành giải thích: "Em mới bao lớn đây, em làm cha của con bé không thích hợp lắm đâu."
Trần Thiếu Hi hỏi: "Con bé gọi em là anh trai, vậy em gọi Đại ca là gì đây?"
Vương Nhất Hành "Ba bọn em tách riêng xưng hô."
Tình Thiên vào lúc một tuổi ba tháng học được cách đi bộ, ngày đó Triệu Nhất Bác ở nhà một mình đang cầm tay Tình Thiên dạy cô bé bước đi. Từng bước từng bước, trong lòng Triệu Nhất Bác có dự cảm, anh từ từ buông tay ra chạy tới lên phía trước Tình Thiên vài bước, giang hai cánh tay nói : "Nào Tình Thiên, qua đây với ba ba."
Cơ thể nho nhỏ của Tình Thiên lảo đảo một chút, nghiêng ngả lao về trong lòng Triệu Nhất Bác.
Một trận gió thổi qua, tiếng xào xạc bên cánh đồng lúa truyền đến, Tình Thiên cố gắng đi tới bên Triệu Nhất Bác, được anh ôm lấy thật chặt.
Anh đứng lên, nhìn về phía ruộng lúa, hốc mắt rưng rưng.
"Đại tẩu, Tình Thiên biết đi rồi, chị nhìn thấy đúng không?''
Tưởng Đôn Hào khi nhận được điện thoại của Triệu Nhất Bác đang ở trong phòng làm việc, nghe thấy tin tức từ điện thoại, Tưởng Đôn Hào lặng lẽ xoa xoa khóe mắt nói rằng đã biết.
Hắn đứng lên cầm chìa khóa xe lập tức trở về nhà.
Sau khi biết đi, Tình Thiên cực kỳ bám Tưởng Đôn Hào, hắn đi tới đâu cô bé theo đến đó.
Hà Hạo Nam cảm thán: 'Quả nhiên đúng là cha ruột.'
Tháng ngày nuôi trẻ con ở Hậu Đẩu Môn trôi qua vừa hạnh phúc vừa tươi đẹp, bên ngoài thậm chí còn có tin đồn rằng Tập đoàn Cần Thiên muốn thu tay, bởi vì chủ tịch phải trông trẻ không đi làm được nữa.
Tưởng Đôn Hào không quản chuyện bên ngoài nhiều như vậy, hắn đang bận dạy Tình Thiên tập nói. Nhưng bất luận hắn cố gắng như thế nào, Tình Thiên vẫn chỉ biết nói ra một vài âm tiết người lớn nghe không hiểu nổi mà thôi.
Triệu Tiểu Đồng nói: 'Con bé mới có hơn một tuổi, lấy đâu ra nhanh biết nói chuyện như vậy được.'
Vương Nhất Hành nằm sấp bên cạnh Tình Thiên, ghé sát tai nghe cô bé bập bõm còn nghiêm túc gật đầu, sau đó đứng dậy nói: 'Tình Thiên bảo con bé muốn ăn hamburger.'
'Sao em biết được?' Lý Hạo đi ngang qua.
'Em cũng là trẻ con, trẻ con có thể nghe hiểu được trẻ con nói gì.' Bạn nhỏ Vương Đa Đa vỗ ngực đầy tự hào.
Lộ Trác bị chọc cười, lấy di động ra mua hamburger cho Vương Nhất Hành.
Tưởng Đôn Hào nhìn khung cảnh trước mắt, đầu hạ ở Hậu Đẩu Môn thật đẹp. Hắn thầm cầu nguyện trong lòng, ông trời ơi, xin hãy cho con có được những điều này mãi mãi, đến vĩnh viễn.
Nhưng trời cao không có ý định để cho Tưởng Đôn Hào sống thoải mái.
Bệnh tim của Tình Thiên tái phát vào một buổi chiều yên ả. Lý Hạo và Trần Thiếu Hi ở nhà đang tắm cho mấy nhóc cún con, Hà Hạo Nam và Triệu Nhất Bác đi cho lũ gà vịt dê ăn, Lý Canh Vân cầm đống trúc còn thừa lại sau khi làm hàng rào định chuẩn bị cho Tình Thiên thêm vài món đồ chơi nhỏ, Vương Nhất Hành ngồi bên cạnh cửa sổ khe khẽ hát khúc hát ru cho Tình Thiên đang say sưa ngủ, Trác Nguyên thì ở ngoài ruộng tuần tra.
Còn lại ba người ở phòng bên cạnh thương lượng hạng mục công việc.
Ánh mặt trời đầu giờ chiều có chút nóng ran, khiến con người ta cảm thấy uể oải.
Tiếng kêu của Vương Nhất Hành đánh vỡ yên lặng, giống như một nhát dao cứa vào lòng người.
Tưởng Đôn Hào là người đầu tiên vọt ra khỏi phòng, Vương Nhất Hành đang vỗ lưng cho Tình Thiên. Đôi môi cô bé chuyển màu tím, hô hấp khó khăn.
Vương Nhất Hành nhìn thấy Tưởng Đôn Hào đi tới: 'Đại ca, con bé đột nhiên cứ như vậy. Em không biết có chuyện gì xảy ra nữa.'
Lộ Trác cũng chạy tới, thấy một màn trước mắt quyết định chạy ra lái xe thật nhanh, tiếng bánh xe ma sát mặt đất, đè lên lớp đệm mềm Lý Canh Vân vì Tình Thiên trải xuống dừng trước cửa phòng.
Tưởng Đôn Hào Vương Nhất Hành vội vàng lên xe, Lộ Trác đạp ga phóng như bay. Nhận được tin tức bảy người còn lại cũng lập tức chạy đến bệnh viện.
Trên đường, Tưởng Đôn Hào không ngừng gọi tên Tình Thiên, trong giọng nói không giấu được sự hốt hoảng. Lộ Trác thường ngày vẫn thích lái xe chậm rãi hôm nay đã biến ô tô thành hỏa tiễn, không ngừng bóp còi oán giận mỗi khi có người cản đằng trước hắn.
Bệnh tim tái phát và tử vong, thường chỉ là chuyện cách nhau trong chớp mắt. Tưởng Đôn Hào đem tất cả thẻ ngân hàng nhét vào trong tay bác sĩ, cầu xin bác sĩ dùng tới tất cả máy móc và thuốc thang cứu chữa cho con gái mình.
Cảnh tượng giống y như đúc, rạng sáng một năm về trước hắn cũng quỳ xuống ở chỗ này cầu xin bác sĩ cứu lấy vợ của hắn, ngày đó hắn mất đi người mình yêu.
Hôm nay, chạng vạng tối hôm năm sau, hắn vẫn như vậy khẩn cầu, lại tiếp tục đổi lấy một câu: 'Tận lực.'
Số mệnh một lần nữa cướp đi người hắn yêu thương nhất, hắn mất đi con gái của mình.
Thời điểm Hà Hạo Nam và Triệu Nhất Bác chạy tới, cửa phòng phẫu thuật mở ra, để cho Tưởng Đôn Hào đi vào gặp Tình Thiên lần cuối. Lộ Trác cùng Vương Nhất Hành đứng ở một bên, hốc mắt đỏ rực. Tưởng Đôn Hào ngồi trên băng ghế dài, đầu rũ thấp, bóng người tràn đầy vẻ tang thương.
Hà Hạo Nam và Triệu Nhất Bác ngồi xuống hai bên Tưởng Đôn Hào, tay khoác lên vai hắn, không biết nên an ủi như thế nào.
'Chờ mọi người tới đông đủ, chúng ta đi từ biệt con bé. Đừng để cho con bé một mình ở nơi đó, phòng phẫu thuật rất lạnh.' Tưởng Đôn Hào để lại những lời này, đứng dậy đi về phía cuối hành lang hút thuốc.
Phòng phẫu thuật rất lạnh, hắn làm sao mà biết được đây. Hắn đương nhiên là biết, hắn không quên được một năm trước hắn quỳ xuống sàn nhà lạnh như băng trong phòng phẫu thuật, đưa tiễn Hiểu Hiểu của hắn. Cái lạnh lan qua đầu gối của hắn, chui vào trong lòng hắn. Cứ như vậy khắc vào tim hắn một vết thật sâu.
Hà Hạo Nam trầm mặc, muốn nói gì đó nhưng lại thấy trên băng ghế dài còn đồ Tưởng Đôn Hào bỏ lại chưa cầm đi. Cậu cầm lên, chỉ trong một giây liền nhận ra đó là khóa trường mệnh của Tình Thiên.
Hà Hạo Nam trong nháy mắt sụp đổ, nước mắt tràn ra ngoài. Triệu Nhất Bác cúi đầu, khóc đến bả vai run rẩy không ngừng.
Chín người ba và một người anh trai của Tình Thiên đứng trước giường, cùng cô bé nói lời từ biệt.
Giọng Tưởng Đôn Hào bình tĩnh : 'Đừng khóc, chớ có để nước mắt rơi lên người con bé. Để cho con bé ra đi an lành.'
Vương Nhất Hành sờ lên mái tóc mềm mại của Tình Thiên, nhẹ giọng : 'Bye bye, công chúa nhỏ Tình Thiên, em gái thương mến của anh.'
Tưởng Đôn Hào cắn môi, thở dài : 'Cuối cùng cũng không học được cách gọi ba. Lúc nào thì trở lại gọi một tiếng ba ba đây, Tình Thiên.'
'Đại ca, hơn một năm này Tình Thiên con bé sống rất hạnh phúc.' Triệu Tiểu Đồng nói.
Vương Nhất Hành đột nhiên cúi người xuống, nghiêng tai dừng lại bên miệng Tình Thiên một hồi, sau đó ngẩng đầu lên nói với Tưởng Đôn Hào : 'Tình Thiên nói, cảm ơn ba ba, con bé phải đi tìm mẹ rồi, kiếp sau lại tiếp tục làm con gái của anh.'
Tưởng Đôn Hào nhìn Vương Nhất Hành, hốc mắt ẩm ướt.
Vương Nhất Hành khắp mặt là nước mắt, khóc đến mức mặt nhăn mày nhó, giọng nói lại vô cùng thành khẩn : 'Thật mà, em cũng là trẻ con. Em có thể nghe hiểu được lời trẻ con nói.'
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro