Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 4: Bí mật

Đun nóng dầu trong chảo, cho trứng vào, vặn lửa nhỏ. Phía sau có tiếng bước chân, một đôi tay từ phía sau ôm lấy anh: "Sao không ngủ thêm chút nữa." Giọng nói lười biếng, tay nhẹ nhàng nhéo mông anh.

Tiêu Chiến mỉm cười, để Vương Nhất Bác dính vào người mình như một con gấu koala. Sau đúng một phút, anh tắt bếp.

"Hôm nay anh có hẹn, chút nữa anh đi rồi."

"Hẹn ai, Phương Gia Lạc?" Vương Nhất Bác nghĩ đến hắn đầu tiên. Trên thực tế, cậu chỉ biết Tiêu Chiến ở Giang Thành có một người anh em tốt và trợ lý của Tiêu Chiến là Tần Hòa, mà cậu cũng chưa từng gặp mặt.

"Không phải." Tiêu Chiến đưa tay lấy trứng ra khỏi chảo.

"Vậy ai?" Vương Nhất Bác từ bếp đi vào nhà ăn, thân trên để trần, chỉ mặc mỗi cái quần đùi.

Tiêu Chiến liếc nhìn qua. Cơ bụng rõ ràng, làn da trắng phát sáng, trên yết hầu còn có một vết đỏ mờ mờ, chính là "kiệt tác" của anh tối qua.

"Một người bạn."

"Bạn nào, sao em chưa từng nghe anh nói tới?" Vương Nhất Bác không khỏi khẩn trương.

"Anh có nói rồi, là gặp anh ấy khi đi du lịch Cam Túc. Hôm nay có dịp anh ấy đến Giang Thành nên tụi anh hẹn gặp." Tiêu Chiến cố ý nói một cách mơ hồ.

Vương Nhất Bác nhớ lúc đó, cậu tưởng Tiêu Chiến chỉ là thuận miệng nói, hóa ra thật sự có một người như vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của cậu, Tiêu Chiến không khỏi bật cười: "Là bạn bình thường thôi, bọn anh gặp nhau ở Cam Túc. Anh ấy có người yêu nhưng đã qua đời rồi, đến giờ vẫn luôn nhớ thương người đó."

Vương Nhất Bác ừ nhẹ một tiếng. Đây không phải là nhà giam, Tiêu Chiến cũng không phải chim hoàng yến của cậu, đương nhiên anh có quyền tự do kết bạn.

Tiêu Chiến vẫn còn giấu diếm một số thứ. Ví dụ, anh và Liệt Thông cùng nhau trải qua cơn bão cát nguy hiểm, uống rượu, hút thuốc, ngắm sao ở hẻm núi Ngôi sao và còn trải lòng với nhau. Anh không muốn nhắc lại khoảng thời gian buồn bã đó với Vương Nhất Bác, sợ cậu sẽ ghen bậy ghen bạ.

Hai người ngồi xuống cùng nhau ăn sáng.

Trứng lòng đào là món yêu thích của Vương Nhất Bác, tay nghề rán trứng của Tiêu Chiến còn giỏi hơn dì Trương. Ánh mắt cậu rơi vào cổ tay màu xanh lá của Tiêu Chiến, tặc lưỡi: "Bầm xanh rồi, tối hôm qua em bạo lực với anh vậy sao?"

Tiêu Chiến trợn mắt nhìn cậu: "Còn không phải?"

"Tại anh nói muốn có chút kích thích."

"Là rất kích thích." Tiêu Chiến xoa xoa cổ tay: "Suýt chút nữa là chơi chết anh rồi."

Vương Nhất Bác cười lớn, lúc chơi lớn thì không quan tâm, hiện tại thì tính sổ. "Anh định đi gặp bạn như thế này à?"

"Mặc áo thun dài tay là che được rồi." Tiêu Chiến liếc nhìn yết hầu của cậu: "Của em còn rõ ràng hơn, hôm nay có thông cáo à?"

"Không sao." Vương Nhất Bác thản nhiên nói.

Tiêu Chiến lấy một miếng bánh mì phết trứng cá muối rồi cắn một miếng nhỏ: "Gần đây tin đồn tình ái của thiếu gia hơi nhiều rồi đó."

"Ví dụ?" Vương Nhất Bác nhướng mày. Tiêu Chiến đôi khi sẽ trêu chọc cậu bằng xưng hô "Thiếu gia" vì anh từng thấy một người hâm mộ gọi cậu như vậy trên mạng, cảm thấy rất thú vị.

"Em là thiếu gia, vậy anh thì sao?" Lúc đó anh hỏi.

"Còn hỏi, là thiếu phu nhân đó." Vương Nhất Bác buột miệng nói.

Tiêu Chiến ném gối qua.

"Ví dụ như tuần trước, em vội vàng rời khỏi lễ trao giải, ngày hôm sau bị chụp ảnh có vết dâu trên cổ. Đêm đó Thẩm Nhu cũng rời đi sớm." Tiêu Chiến bình tĩnh nói.

Vương Nhất Bác dở khóc dở cười: "Vết dâu là ai làm? Mông ai tê rần mà cứ nói đi nói lại vẫn muốn làm hửm?"

"Nhưng truyền thông viết lại là một câu chuyện khác." Tiêu Chiến cầm cốc nước lên uống một ngụm, như không liên quan gì đến anh: "Cái gì gương vỡ lại lành,  tình cũ không rũ cũng đến, xuất sắc."

"Lần sau em dắt anh theo, viết càng xuất sắc."

Tiêu Chiến nhướng mi nói: "Dẹp, mấy chuyện này không hợp với anh."

Vương Nhất Bác nhìn anh, sắc mặt nhất thời trầm xuống. Ai muốn làm người yêu mà không  được công khai đâu? Chủ nhân của dấu hôn trên người Vương Nhất Bác, bị người ta đoán già đoán non là của Thẩm Nhu hay Lục Thần gì đó, làm sao đoán được ra Tiêu Chiến. Bạn trai thật sự không thể công khai, ngược lại người nào đó đều có thể bị nhắc đến như đối tượng của scandal, là ai cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.

"Được rồi, không đùa nữa." Tiêu Chiến nhìn thấy vẻ mặt của cậu có gì đó khác lạ.

"Thật ra... em có chuyện muốn bàn với anh." "Vương Nhất Bác mấp máy môi, hơi do dự.

"Chuyện gì?" Tiêu Chiến cảm thấy hơi khác thường, giữa bọn họ không có gì không thể nói được.

"Cuối tuần sau Bách Chu đính hôn."

Tiêu Chiến sửng sốt.

"Thật sao?" Anh cười cười: "Chuyện tốt nha, đối phương là..."

"Con gái một đối tác kinh doanh của chú Cố, hai người xấp xỉ tuổi nhau, rất xứng đôi."

Tiêu Chiến gật đầu: "Môn đăng hộ đối, tốt rồi."

Anh cũng từng nghĩ nếu một ngày nào đó Cố Bách Chu kết hôn thì đối tượng nhất định môn đăng hộ đối, tuy có ham chơi nhưng với hôn nhân thì không thể tuỳ ý. Chỉ không ngờ lại nhanh như vậy.

Cũng tốt, cuối cùng cậu ấy đã hoàn toàn buông xuống. Anh mừng cho cậu ấy.

"Em có đi dự lễ đính hôn không?" Tiêu Chiến hỏi.

"Lễ đính hôn tổ chức ở Vancouver, nó có mời em." Vương Nhất Bác ngập ngừng: "Anh cũng đi cùng nhé."

"Để anh xem." Vẻ mặt Tiêu Chiến cứng đờ, mất tự nhiên mà cười cười.

Cũng không phải trước đây Vương Nhất Bác chưa từng thân thiết với Cố Bách Chu, cho dù mối quan hệ khó có thể thân thiết như xưa nhưng hai người thỉnh thoảng vẫn sẽ qua lại. Mỗi lần như thế, Tiêu Chiến đều tự giác không xuất hiện.

Lần này, anh không rõ tại sao Vương Nhất Bác lại đề nghị anh đi cùng.

"Sau này Bách Chu sẽ ở lại Vancouver giúp chú Cố lo việc kinh doanh, không về đây nữa, Tiểu Nhu sẽ tiếp quản công việc ở Giang Thành." Vương Nhất Bác nhìn anh, ánh mắt thâm trầm, cảm xúc phức tạp.

Tiêu Chiến mơ hồ hiểu được.

Cả hai đều im lặng.

Một lúc sau, Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói: "Anh đi có thích hợp không?"

Vương Nhất Bác không chắc chắn. Lúc mời cậu, Cố Bách Chu cũng không nhắc đến Tiêu Chiến, chỉ là cậu đoán được, có lẽ Cố Bách Chu vẫn muốn gặp Tiêu Chiến một lần.

"Đi đi, xem như đi với em." Bàn tay cậu nhẹ nhàng đáp lên mu bàn tay của Tiêu Chiến.





Lễ đính hôn được tổ chức trên du thuyền.

Về lại nơi cũ, nội tâm vẫn luôn thấp thỏm. Trên máy bay, Tiêu Chiến lúc tỉnh lúc mơ, trong cơn mơ, anh mơ thấy lần đầu đến Vancouver, bị lạc trong khu vườn của biệt thự đó. Anh còn mơ thấy sân bay đông đúc người, anh bị một đôi tay nắm lấy, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước. Anh cũng  mơ thấy Mont Blanc, cả người ướt sũng, cùng Vương Nhất Bác trải qua cơn giông bão hung hiểm dị thường.

Khi tỉnh dậy, lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Vương Nhất Bác nắm chặt tay anh: "Sao vậy?"

"Anh nằm mơ." Tiêu Chiến liếm môi, cổ họng khô khốc.

"Có phải em không nên đưa anh đi cùng không?" Vương Nhất Bác đưa nước cho anh, trong lòng có chút áy náy.

"Nhất Bác." Tiêu Chiến uống một ngụm nước, ngập ngừng hỏi: "Một ngày nào đó em có giống cậu ấy không? Cưới một người..."

"Nói nhảm gì vậy?" Vương Nhất Bác ngắt lời anh: "Bố mẹ em đều đồng ý chuyện của chúng ta."

"Em không thể sống cả đời mà không kết hôn."

"Ai nói không kết hôn?"

Tiêu Chiến trong lòng nhảy dựng, trợn tròn mắt.

"Cưới anh." Vương Nhất Bác bổ sung thêm nửa câu sau, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa eo bàn tay: "Đừng nghĩ lung tung nữa, em chỉ sợ anh không cần em thôi."

"Em chỉ biết dỗ người khác là giỏi." Tiêu Chiến cong khoé miệng.

"Thật mà." Vương Nhất Bác nghiêm túc nói: "Em sợ một ngày nào đó anh sẽ chán, muốn tự do, hoặc chê em không dành nhiều thời gian cho anh."

"Không ai hạnh phúc được như anh đâu. Bạn trai anh lúc thì là một người lính, lúc thì là một đặc vụ chìm, trải nghiệm rất nhiều loại nghề nghiệp như vậy, vui sướng miễn bàn!"

"Thật hả? Anh thích loại nào nhất?" Vương Nhất Bác đến sát gần anh, trầm giọng nói: "Trên giường."

Tiêu Chiến sắc mặt nóng lên, trước mắt loé lên rất nhiều hình ảnh kịch liệt: "Thích tất."





Máy bay đáp Vancouver, họ nghỉ ngơi ở khách sạn một ngày. Sáng hôm sau, nhà họ Cố cử xe đến đón họ lên du thuyền. Tiêu Chiến có thể cảm nhận được sự xa cách của Vương Nhất Bác với anh em họ Cố, điểm rõ ràng nhất chính là hai người không đến ở trong biệt thự của họ nữa mà đặt khách sạn.

"Anh Nhất Bác, Tiêu Chiến, đã lâu không gặp." Cố Tiểu Nhu mỉm cười bước ra khỏi cabin, mái tóc dài được cắt ngắn, đôi mắt trong veo, trông rất thông minh và khôn khéo.

Hàn huyên vài câu, Vương Nhất Bác hỏi: "Anh trai em đâu?"

"Ảnh tiếp khách ở bên trong, em dẫn hai anh đi gặp ảnh." Cố Tiểu Nhu nhanh chóng liếc nhìn Tiêu Chiến, xoay người dẫn đường ở phía trước.

Lễ đính hôn chỉ có khoảng hai mươi khách mời, hầu hết đều là người thân, bạn bè thân thiết, Tiêu Chiến là "người ngoài" duy nhất. Vừa bước vào nhà hàng, xa xa đã trông thấy một cặp nam nữ rất xứng đôi.

Chú rể tương lai mặc một bộ vest đen được cắt may chỉnh tề, quay lưng ra cửa như đang kính rượu. Trong ấn tượng, Tiêu Chiến chưa bao giờ thấy Cố Bách Chu ăn mặc trang trọng như vậy. Tim anh đập thình thịch nhưng khuôn mặt lại không lộ ra.

Cố Bách Chu quay người lại.

Ánh mắt của họ đột nhiên chạm nhau, Tiêu Chiến không biết nên phản ứng thế nào, khóe môi hiện lên một nụ cười, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể. Chuyện cũ đã qua, thân phận hiện tại của anh chỉ là một người bạn cũ. Có lẽ, thậm chí cũng không phải là bạn cũ.

"Đã lâu không gặp, Nhất Bác." Cố Bách Chu mỉm cười, ánh mắt chỉ dừng lại ở trên mặt Tiêu Chiến trong chốc lát.

"Đây là Nghiêm Đình Đình, hôn thê của tao." Cố Bách Chu nhẹ nhàng ôm lấy cô gái bên cạnh, giới thiệu với hai người.

Tiêu Chiến im lặng quan sát cô. Cô ấy là một phụ nữ rất xinh đẹp với khuôn mặt thanh tú, eo nhỏ chân dài. Anh nghe Vương Nhất Bác nói Nghiêm Đình Đình lớn lên ở Canada, có khuôn mặt Trung Hoa, nhưng theo phong cách nước ngoài, hẳn là rất xứng đôi với vẻ bất cần đời của Cố Bách Chu.

Trong trí nhớ của Tiêu Chiến, hình ảnh Cố Bách Chu vẫn dừng lại ở cái ngày họ chia tay. Hắn ngồi trên một chiếc xe thể thao, đôi mắt sưng vù đầy vẻ ưu thương và buồn bã. Cuối cùng vẫn là vẫy tay nói chăm sóc bản thân.

Một trái tim lo lắng cuối cùng đã bình yên trở lại.

Nhân viên phục vụ mang sâm panh tới, bốn người mỗi người lấy một ly rượu.

"Bách Chu, chúc mừng." Vương Nhất Bác nâng ly cụng với Cố Bách Chu. Đôi mắt đó có thể lừa dối người khác, nhưng không thể lừa được cậu, bởi vì cậu đã từng dùng ánh mắt đó nhìn Tiêu Chiến. Là bạn thân nhất của bạn trai anh.

Bây giờ thân phận đảo ngược, cậu vẫn cảm thấy có lỗi với bạn mình. Điều duy nhất cậu có thể làm là để hắn gặp lại Tiêu Chiến.

"Cảm ơn."

Những ly rượu chạm vào nhau phát ra âm thanh chói tai. Tiêu Chiến chạm vào ly Cố Bách Chu, nhẹ nhàng nói chúc mừng.

"Cám ơn." Cố Bách Chu ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.





Nắng chiều vừa phải, còn rất lâu nữa mới đến bữa tối. Cố Bách Chu rủ Vương Nhất Bác cùng đi motor nước.

Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến có muốn đi cùng không, cậu tự tin vào tay lái của mình, Tiêu Chiến ngồi sau sẽ không có nguy hiểm. Quan trọng nhất là cậu sợ Tiêu Chiến một mình trên thuyền sẽ không được tự nhiên.

"Hai người đi đi." Tiêu Chiến mỉm cười, để cậu và Cố Bách Chu có không gian riêng. Nếu mối quan hệ của họ có thể khôi phục lại như xưa, trong lòng anh sẽ không còn day dứt.

Nắng vàng chiếu xuống mặt biển, sóng nước lấp lánh, hai chiếc motor máy lao đi như tia chớp trên biển, khuấy động từng đợt bọt sóng rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt. Tiêu Chiến dựa vào lan can đón gió, nheo mắt lại, cảm thấy mọi thứ giống như một giấc mơ, đẹp đến mức không chân thật.

"Anh Nhất Bác đối với anh rất tốt." Cố Tiểu Nhu không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh anh.

Tiêu Chiến đỏ mặt, cúi đầu mỉm cười.

"Anh trai em..." Tiêu Chiến do dự: "Bây giờ có hạnh phúc không?"

Cố Tiểu Nhu không nói gì, chỉ chăm chú nhìn mắt anh, thấy được chút chờ đợi.

"Đương nhiên." Cô mỉm cười: "Ảnh rất hạnh phúc."

Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, một lúc sau lại hỏi: "Sau này cậu ấy ở lại Vancouver à?"

Cố Tiểu Nhu gật đầu: "Bố em chuẩn bị nghỉ hưu, việc kinh doanh của gia đình phải có người quản lý. Hơn nữa..." Cô dừng lại một chút: "Nghiêm Đình Đình cũng ở Vancouver."

"Em nên gọi là chị dâu." Tiêu Chiến sửa cho cô.

Cố Tiểu Nhu chớp chớp mắt: "Làm ơn đi, em chưa có quen."

Tiêu Chiến nhìn cô, bất đắc dĩ mỉm cười.

"Anh biết không?" Cố Tiểu Nhu đột nhiên nói: "Lúc trước em đã từng nghĩ, kiểu người nào sẽ chiếm được trái tim của anh Nhất Bác."

Tiêu Chiến sửng sốt, ngơ ngác hỏi: "Sao em lại muốn biết chuyện này?"

"Bởi vì em chưa bao giờ thấy ảnh thực sự rung động với ai, cho đến khi gặp anh."

Tiêu Chiến cũng nhớ Vương Nhất Bác từng nói với anh, cậu chưa từng theo đuổi ai, lúc đó anh còn tưởng cậu chỉ đang dỗ dành anh, không ngờ đó là sự thật.

Câu tiếp theo Cố Tiểu Nhu không nói, cô cũng chưa từng thấy anh trai mình nặng lòng với ai như vậy. Nặng lòng đến mức khiến bản thân tê liệt, cắt đứt tình bạn, cho đến khi không còn đường lui, vẫn là luyến tiếc tự trách bản thân.

Xa xa truyền đến tiếng động cơ gầm rú, motor nước tưởng xa mà gần, hai thân ảnh tiêu sái đang rượt đuổi nhau trên biển. Tiêu Chiến nghiêng đầu, thấy ánh mắt Cố Tiểu Nhu cũng tham lam nhìn theo bọn họ. Chắc cô đang nghĩ về quá khứ.

"Hay là lát nữa chúng ta cũng đi nhé?" Tiêu Chiến đột nhiên nói suy nghĩ trong lòng.

"Được." Cố Tiểu Nhu mỉm cười gật đầu.

___________

Xí, vẫn còn 1 PN nữa nhé =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro