38
Ba chữ bất ngờ phát ra như một chiếc búa tạ, làm rung chuyển trái tim Tiêu Chiến, lỗ tai tê dại. Anh chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ nghe được ba chữ này từ miệng Vương Nhất Bác.
Cậu có thể nói, em nhớ anh, em thích anh, em muốn theo đuổi anh, nhưng em yêu anh, cậu không thể tùy tiện nói ra. Đã nói thì phải chịu trách nhiệm cũng không thể rút lại được.
Nhưng Tiêu Chiến không còn tinh lực hay thể lực để tìm hiểu sâu hơn. Sau khi xuất tinh, toàn thân anh mềm nhũn yếu ớt, anh bị Vương Nhất Bác ôm trong vòng tay đâm thụt một lúc lâu cho đến khi những dòng tinh dịch đặc sệt nóng hổi bắn vào cơ thể anh. Anh gần như ngất đi, đôi chân run rẩy, kiệt sức đến mức không thể nói được lời nào.
Trong cơn mê man, anh được Vương Nhất Bác vệ sinh sạch sẽ, lau khô người rồi bế anh lên giường, trước khi chìm vào mộng đẹp, Tiêu Chiến nhắm mắt lại, trong miệng lẩm bẩm một câu: "Vương Nhất Bác... Ba chữ vừa rồi, chờ anh tỉnh lại, em nói cho anh nghe lại lần nữa."
"Em yêu anh, em nói mười ngàn lần cũng được." Một nụ hôn nhẹ nhàng khắc lên môi anh.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Chiến từ từ tỉnh dậy, thấy mình đang được Vương Nhất Bác ôm chặt trong ngực, hai người trần như nhộng, dán chặt vào nhau.
Cảm giác thật tuyệt vời. Lần cuối cùng thức dậy trong vòng tay cậu là trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ của cậu, vào đêm cuối cùng trước khi chia tay, họ đã làm tình gần như suốt đêm. Anh thức đến tận bình minh, mở to mắt, lòng như rơi vào màn đêm vô tận.
Nhưng lần này thì khác. Anh nhớ rất rõ Vương Nhất Bác đã nói bên tai anh rằng, em yêu anh.
Tiêu Chiến trở mình, đối mặt với Vương Nhất Bác. Cậu vẫn còn ngủ say, hai mắt nhắm nghiền, lông mi rũ xuống, giống như một con báo gêpa con, vừa hoang dã vừa ngây ngô đáng yêu.
Nghĩ đến cảnh tượng điên cuồng vừa rồi trong phòng tắm, nhịp tim anh không khỏi gia tốc. Không thể không thừa nhận, làm tình với Vương Nhất Bác là cảm giác hưởng thụ tột cùng, cảm giác sảng khoái kích thích từ trong ra ngoài khiến anh muốn ngừng mà không được.
Tiêu Chiến dùng đầu ngón tay miêu tả mặt mày cậu, chăm chú nhìn hồi lâu rồi nhẹ nhàng phủ lên môi cậu.
Cả người đột nhiên bị siết chặt, nụ hôn nông biến thành nụ hôn sâu, không biết Vương Nhất Bác đã tỉnh dậy từ lúc nào, bắt lấy môi lưỡi Tiêu Chiến quấn quít triền miên, hôn đến mức gần như không thở nổi.
"Em tỉnh khi nào thế?" Tiêu Chiến thở hổn hển, dừng lại.
"Bị anh hôn tỉnh." Vương Nhất Bác cong môi nhìn anh một lúc.
Cậu đã từng nhiều lần nhìn anh trong im lặng. Trên bãi biển ở Hawaii, trong vườn của biệt thự ở Vancouver, và trong nhà cậu, đối diện bàn ăn, đối diện nhau từ xa. Khi đó, anh là bạn trai của đứa bạn thân nhất của cậu. Vương Nhất Bác đến nay vẫn không dám hỏi Tiêu Chiến vì sao lại chia tay Cố Bách Chu.
"Em yêu anh." Vương Nhất Bác nói lại vô cùng rõ ràng. Quân tử không bao giờ lấy thứ người khác thích, dù sao cậu cũng đã nuốt lời Cố Bách Chu.
Tiêu Chiến chớp mắt, hít một hơi thật sâu, như thể một con đường dài gập ghềnh cuối cùng cũng đi đến cuối, kiệt sức nhưng thỏa mãn, còn có chút lo sợ bất an. Mặc dù anh không biết tại sao.
"Mấy giờ rồi?" Anh đột nhiên nhớ tới Phương Gia Lạc đã nói buổi chiều sẽ tiếp tục lên đường.
"3 giờ chiều." Vương Nhất Bác nhìn thời gian.
"3 giờ?" Tiêu Chiến bỗng nhiên ngồi dậy: "Vậy mau dậy đi, mọi người đang đợi chúng ta."
"Không vội." Vương Nhất Bác từ phía sau ôm anh, hôn lên cổ anh: "Phương Gia Lạc nói hôm nay không đi nữa, hoãn lại một ngày để chúng ta nghỉ ngơi thật tốt."
"Vậy buổi tối nó ngủ ở đâu?" Tiêu Chiến bỗng ý thức được hai người đang chiếm phòng của người ta.
"Anh ấy không phải đặt cho em một phòng sao?"
Tiêu Chiến mặt nóng bừng, cảm giác như đang làm tình thì bị bắt gặp.
"Hỏi xong chưa?" Giọng Vương Nhất Bác khàn khàn, hai tay cậu làm càn vuốt ve khắp làn da mịn màng, vuốt ve đến đâu đều giống như lửa rừng cháy lan ra thảo nguyên đến đó, khô nóng một mảnh.
Tiêu Chiến cứng đờ: "Hỏi ...xong rồi..."
Vương Nhất Bác mút làn da sau gáy, hôn dọc theo hình xăm từng chút một, dừng lại trên Mandala, dùng răng và đầu lưỡi liếm láp cọ xát.
Hình xăm này vô số lần xuất hiện trong mơ, có lúc thấy được khuôn mặt Tiêu Chiến, có lúc không. Nửa mơ nửa tỉnh, cậu không phân biệt được mình là A Tề hay Vương Nhất Bác, người rời đi là Tiêu Chiến hay Chu Chí Niên. A Tề yêu cánh bướm, cậu yêu đoá Mandala.
"Có thể cho em một cơ hội nữa được không?" Cậu hỏi trong giấc mơ.
"Muộn rồi." Câu trả lời lần nào cũng giống nhau.
Tiêu Chiến bị cậu liếm hôn đến toàn thân run lên, tê dại.
"Nhất Bác... Anh có một chuyện muốn hỏi em..." Tiêu Chiến nghiêng đầu, luồn ngón tay vào sợi tóc mềm mại ẩm ướt của cậu, giọng nói vừa mềm vừa run: "Em thích hình xăm của anh đúng không? Em là... vì nó, nên mới yêu anh đúng không?"
Anh không biết hình xăm này lại có sức dụ hoặc với trai thẳng đến vậy, rõ ràng trước khi anh cởi áo trong tiệm xăm, Vương Nhất Bác vẫn luôn coi anh như một người bạn.
"Thích." Vương Nhất Bác đột nhiên đè Tiêu Chiến dưới thân, nhìn chằm chằm vào mắt anh, "Nhưng không phải vì nó mới yêu anh."
Làm sao để cậu có thể khiến Tiêu Chiến tin rằng cậu thực sự yêu anh, yêu hình xăm của anh, yêu những đường nét trên khuôn mặt anh, yêu mọi thứ về anh. Lời nói không đủ sức mạnh chứng minh, thì dùng hành động để biểu đạt.
Đầu ngón tay thăm dò huyệt đạo phía sau, mềm xốp, ướt nóng, ngón tay di chuyển ra vào. Môi lưỡi liếm liếm, tàn phá hai điểm trên ngực, đã lâu không làm việc này, nhưng thân thể này vẫn làm cậu ngất ngây.
Hạ thân dầm dề, Vương Nhất Bác nâng một chân của Tiêu Chiến lên vai cậu, đỡ lấy dương vật, thong thả mà sâu nặng cắm vào.
"Ưmm..." Tiêu Chiến kêu rên một tiêng, ý loạn tình mê mà phát ra âm thanh rên rỉ trong sự thọc vào rút ra nhanh như máy đóng cọc, như cực kỳ đau đớn, lại như sảng khoái đến tận cùng.
Hai chân dang rộng hết mức có thể, quấn ở trên eo, da thịt dán sát vào nhau, chỗ thân thể tiếp nối thầm thì phát ra tiếng nước, mông thịt bị đâm rung lên bạch bạch.
"Nhẹ... nhẹ chút..." Tiêu Chiến mở to đôi mắt phiếm hồng đang mơ mơ màng màng, cổ họng phát ra âm thanh đứt quãng: "Phòng... phòng có thể không cách âm..."
"Không sao, không nghe được đâu." Hơi thở nặng nề và sâu, lực va chạm càng mạnh hơn.
Cơ thể bọn họ quá mức ăn ý, đến mức Vương Nhất Bác đều quen thuộc với từng điểm nhạy cảm của Tiêu Chiến, biết tiết tấu và tư thế cơ thể mà anh thích, cũng chạm đến nơi nào sẽ khiến anh thoải mái đến ngón chân co lại, nhịn không được mà hét lên.
Cậu yêu một Tiêu Chiến sôi nổi và phóng khoáng như thế, yêu đôi mắt ướt át nhuốm đầy dục vọng, yêu sự giấu đầu lòi đuôi nghĩ một đường nói một nẻo của anh. Thiếu chút nữa cậu đã buông tay anh.
Từ chiều đến tối, cả hai không mệt mỏi làm suốt mấy tiếng đồng hồ, cho đến khi điện thoại rung liên tục, khiến nó đặc biệt khó chịu trong căn phòng tràn ngập hơi thở dâm mĩ.
"Có phải gọi chúng ta đi ăn tối không?" Tiêu Chiến thở hổn hển, đẩy Vương Nhất Bác ra để lấy điện thoại di động.
Điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ và vài tin nhắn, đều là của Phương Gia Lạc, một cái lúc 4 giờ chiều, một cái lúc 5 giờ chiều, và bây giờ... đã là 7 giờ tối. Tiêu Chiến có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Phương Gia Lạc lúc này.
Có lẽ hắn không ngờ rằng củi khô lửa bốc có thể khiến hai người ở trong phòng lâu như vậy.
Không cần nhìn vào gương, Tiêu Chiến cũng biết anh bây giờ trông như thế nào, tóc tai rối bù, mắt đỏ hoe, đại khái không nhìn được chỗ nào, hai đầu vú vẫn còn đau nhức vì bị Vương Nhất Bác cắn.
"Em là chó hả?" Anh trợn mắt nhìn Vương Nhất Bác, hoàn toàn quên mất mấy lời anh nói loạn lúc mình hưng phấn.
"Vừa gọi em là chồng, nhanh như vậy biến thành chó rồi." Vương Nhất Bác cười xấu xa, ôm anh vào lòng, không muốn rời giường.
Tiêu Chiến mặt nóng lên: "Mau dậy, nếu không đi ra ngoài, anh nghĩ Phương Gia Lạc sẽ gõ cửa đó."
Họ thực sự đói nên vào phòng tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo và bước ra khỏi phòng.
Phương Gia Lạc liếc thấy họ trong nhà ăn, ánh mắt bình tĩnh không nói nên lời. Tầm mắt quét qua, dừng lại ở khóe môi có vết rách và vài vết đỏ rõ ràng trên cổ họ. Đủ kịch liệt, hắn thầm nghĩ.
"Tao sợ hai người bỏ lỡ bữa tối." Hắn cười lúng túng, ngụ ý rằng không thể làm tình mà không ăn.
"Hành trình bị hoãn lại một ngày có ảnh hưởng gì không?" Tiêu Chiến đổi chủ đề.
"Không sao." Phương Gia Lạc cầm cốc lên uống một ngụm: "Chị Mi đặc biệt dặn dò tao là nhất định phải đảm bảo an toàn cho Nhất Bác, tuyệt đối không được để xảy ra chuyện như ngày hôm qua."
"Chuyện bé xé ra to." Vương Nhất Bác nhếch môi, cười nhạt.
"Nghe Louis nói ngày mai chúng ta phải đi bộ bảy tám giờ, leo núi khoảng 1.000 mét." Phương Gia Lạc lơ đãng nói khi nhét miếng khoai tây chiên vào miệng. Ý hắn đang nhắc họ bọn họ tối nay một vừa hai phải tự lượng sức vì ngày mai còn phải lên đường.
Tiêu Chiến hừ một tiếng, liếc nhìn Vương Nhất Bác: "Có nghe thấy không?"
"Có nghe." Vương Nhất Bác mỉm cười, sát lại gần anh, nói: "Trở về bù lại cho em đó."
"Hai người đừng có xem như tôi không tồn tại được không?" Phương Gia Lạc khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt không nói nên lời.
Sau một ngày nghỉ ngơi, ngày hôm sau, mọi người đều tinh thần sảng khoái bắt đầu lên đường tiếp tục hành trình.
Sau cơn mưa trời lại sáng, không khí lạnh và loãng, xen lẫn hơi thở tươi mát của tuyết và lá cây. Dọc theo con đường phía sau Mont Blanc, có thể nhìn thấy những ngôi nhà gỗ Mont Blanc thấp thoáng trên núi. Không biết cố ý hay vô tình, con đường hôm nay Louis chọn không quá khó khăn, đi khá là nhẹ nhàng.
"Còn đau không?" Vương Nhất Bác đi tới bên Tiêu Chiến, nhỏ giọng hỏi.
"Em nghĩ xem?" Tiêu Chiến liếc cậu một cái.
"Muốn trách thì trách Phương Gia Lạc, anh ấy bảo em mang khăn cho anh."
"Đưa xong em có thể đi ngay mà."
"Ai bảo anh không mặc quần áo?"
"Anh không mặc quần áo thì em được phép vào sao? Em có danh phận gì hả?"
"Vậy anh cho em một danh phận đi." Vương Nhất Bác buột miệng nói.
Tiêu Chiến dừng lại, không nói gì.
Buổi tối, nhóm bọn họ nghỉ chân ở ngôi nhà gỗ trên đỉnh núi. Ngôi nhà gỗ được bao quanh bởi những ngọn núi phủ tuyết trắng xoá, diện tích rất nhỏ, được chủ nhân chia thành nhiều phòng nhỏ, bên trong là các giường tầng. Khu vực tắm công cộng chỉ đủ cho một người và rất khó xoay người.
Louis cười nói rằng điều kiện ở đây không tốt, nhưng đồ ăn rất ngon, đặc biệt là món bò hầm.
Một con mèo bất ngờ nhảy từ trên mái nhà xuống, chạy nhanh ra ban công. Tiêu Chiến giật mình, ngây ngốc nhìn theo bóng dáng con mèo.
"Sao thế?" Vương Nhất Bác bước đến bên anh và dừng lại.
"Con mèo có nét giống Pudding."
"Pudding... bây giờ ở đâu rồi?" Vương Nhất Bác nhớ tới con mèo Tiêu Chiến nuôi trong tiệm xăm. Cửa tiệm đã bán, vậy còn con mèo thì sao?
"Gửi Tần Hòa nuôi." Giọng Tiêu Chiến có chút cô đơn. Khi đó, anh không biết tiếp theo mình sẽ dừng chân ở đâu. Thay vì lang bạt khắp nơi với Pudding, không bằng tìm một nơi ổn định cho nó trước. Giao cho Tần Hoà lại quá thích hợp.
"Nhà em... rất thích hợp để nuôi mèo." Vương Nhất Bác nhìn anh.
Tiêu Chiến nghe hiểu. Cùng với câu trước, là làm bạn trai cậu, và chuyển đến sống cùng cậu.
"Không sao, bây giờ anh không cần phải trả lời em." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng bổ sung.
Bữa tối có một tiết mục diễn tấu một bản nhạc xưa bằng một cây đàn organ cổ, đó là một bài hát tiếng Pháp, Tiêu Chiến nghe không hiểu, nhưng anh cảm thấy giai điệu uyển chuyển du dương nên anh nhẹ nhàng ngâm nga theo. Đã lâu rồi anh không vui vẻ như vậy, uống từng ngụm bia lớn, ánh mắt sáng và khoé miệng luôn cười.
Bàn tay ở dưới bàn đột nhiên được nắm lấy, mười ngón đan vào nhau, ngón cái vuốt ve eo bàn tay, lưu luyến vô cùng.
"Làm gì đó?" Tiêu Chiến quay lại mỉm cười, mặt hơi đỏ vì uống rượu.
"Uống ít thôi." Vương Nhất Bác nhỏ giọng nói. Hai người rất gần nhau, nhà ăn hơi ồn nên chỉ có thể nói chuyện vào tai nhau.
"Sáng mai có muốn cùng anh ngắm bình minh không?" Tiêu Chiến nhìn thẳng vào mắt cậu, bỗng nhiên nói.
Vương Nhất Bác sửng sốt, nhẹ giọng nói được.
Buổi tối, họ chọn một phòng bốn người có hai giường tầng, hai người họ cùng Louis và Phương Gia Lạc một phòng. Louis là người từng trải, dần dần hiểu được mối quan hệ giữa hai người, anh ta nhìn thấu mà không nói, chỉ thấy cặp đôi mỹ nam này rất đẹp đôi.
Đồng hồ báo thức đặt lúc 4h30 sáng, khi nó reo lên, cả hai lặng lẽ thức dậy. Ánh sáng ban mai mơ hồ xanh nhạt hiện ra ngoài cửa sổ, hai người vội vàng rửa mặt rồi đẩy cửa đi ra ngoài, ngồi ở khoảng đất trống sau nhà, chờ tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu lên đỉnh núi tuyết của Mont Blanc.
"Lạnh không?" Bốn phía tĩnh lặng, Vương Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Chiến đút vào túi áo khoác.
"Không lạnh." Tiêu Chiến quay sang cười, chóp mũi đỏ bừng vì lạnh.
Vương Nhất Bác chăm chú nhìn mặt anh. Cậu nhớ rõ Cố Bách Chu từng gửi cho cậu một bức ảnh, đó là cảnh mặt trời mọc trên quần đảo Lofoten. Khi đó hắn nói muốn được ở bên người này mãi mãi.
May mà, vẫn chưa quá muộn.
Tay đan tay dần dần siết chặt. "Em xin lỗi." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nói.
"Xin lỗi cái gì?" Tiêu Chiến giật mình.
"Em xin lỗi vì đã để anh đợi lâu như vậy."
"Không lâu, chưa đầy một năm mà." Tiêu Chiến nhẹ nhàng cười, cố ý nói thật nhẹ nhàng.
"Là ba năm." Vương Nhất Bác nhìn vào mắt anh: "Bắt đầu từ Rome."
Tiêu Chiến ngây người, cậu vậy mà đã biết. "Phương Gia Lạc nói cho em biết?"
Vương Nhất Bác gật đầu: "Anh ấy nói với em rất nhiều chuyện."
Tiêu Chiến hít sâu một hơi. Nói như vậy, việc anh từ sân bay quay lại, tìm cớ ở cùng cậu ở tiệm xăm trong một tháng, và chuyện tại sao anh lại hẹn hò với Cố Bách Chu, cậu đều đã biết.
Phương Gia Lạc này, không biết là tốt bụng hay là nhiều chuyện. Lúc này làm gì còn nắm thế chủ động nữa, tất cả các con át chủ bài đều đã bị tiết lộ.
Bầu trời dần dần chuyển sang màu đỏ, ngọn núi Mont Blanc mờ ảo dần hiện ra hình dáng đầy màu sắc. Một tia sáng đánh vào đỉnh núi, hiện ra màu vàng đặc trưng của ánh bình minh trên ngọn núi phủ đầy tuyết, diện tích dần dần mở rộng, trong nháy mắt, toàn bộ ngọn núi giống như một quả cầu lửa sắp bốc cháy. Mặt trời chậm rãi hiện lên, Mont Blanc từ màu vàng dần khôi phục sắc màu trắng xoá của tuyết.
Hai người đều bị khung cảnh tuyệt đẹp trước mắt làm cho sửng sốt, im lặng không thốt nên lời.
Một lúc lâu sau, Tiêu Chiến mới thấp giọng nói: "Thật ra... còn có rất nhiều chuyện Phương Gia Lạc không biết."
"Ví dụ?"
Tiêu Chiến quay đầu, lộ ra nụ cười giảo hoạt: "Ví dụ như, anh vẫn đang cân nhắc có nên ở bên em hay không."
Là loại người lên giường rồi nhưng còn phải suy xét xem có nên chịu trách nhiệm không đúng không? Vương Nhất Bác mỉm cười, hoàn toàn hiểu được anh đang nghĩ gì: "Không sao, em sẽ cố gắng theo đuổi được anh."
Đôi mắt cậu sáng ngời, nụ cười xán lạn chân thành, giống cái đêm cùng nhau ngắm trăng trên núi Phi Phong.
Tiêu Chiến ngẩn ra một chút, sau đó nghiêng người nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cậu: "Được, vậy em cứ từ từ theo đuổi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro