Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

37

"Đi mau." Chưa kịp thấy mất mát, Vương Nhất Bác đã nhanh chóng đứng dậy. Ở lại đây quá nguy hiểm, cần phải dỡ lều và rời đi càng sớm càng tốt.

Mở ra một khe nhỏ ở góc lều, trong nháy mắt gió tràn vào, làm chiếc lều căng phồng lên như một chiếc túi khổng lồ, cuốn lấy họ như một cánh buồm, dùng toàn lực xé toạc ngọn núi. Nhưng may là sáu cái chốt lều được đóng đủ sâu vào đất, giúp hai người đang không thể bám trụ được.

Mưa to tầm tã.

Sau một ngày đi bộ trong mưa, cả người mệt đứ đừ, Tiêu Chiến cảm thấy giờ phút này anh như chiếc lá đung đưa trong gió, bất lực và mặc cho số phận. Anh nhìn Vương Nhất Bác, chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày họ sẽ rơi vào hoàn cảnh kêu trời không đáp kêu đất không nghe thế này.

"Không kịp nữa rồi, tìm chỗ trốn đi!" Vương Nhất Bác buông lều xuống, kéo Tiêu Chiến về phía chỗ thấp hơn. Cậu nhớ trên đường đi có đi qua một cái hang tuy không lớn nhưng cũng đủ để hai người lánh tạm.

Sấm chớp vang trời, gió thổi cuồn cuộn, nước mưa không ngừng rót vào quần áo.

"Tôi... tôi chạy không nổi nữa." Tiêu Chiến thở hồng hộc. Đôi chân anh nhũn ra, cảm thấy bản thân gần như đã đạt đến giới hạn thể lực cao nhất, nếu không phải bị Vương Nhất Bác lôi kéo, anh nghi ngờ mình có thể đã bỏ cuộc rồi.

"Cố lên, chúng ta sắp đến rồi!"

Vừa vào hang, một tia sét như lưỡi đao sắc bén nện thẳng xuống trước mặt hai người.

Tiêu Chiến gần như ngã gục trong vòng tay của Vương Nhất Bác.

"Thật nguy hiểm." Anh vẫn còn sợ hãi, vô thức nắm lấy tay Vương Nhất Bác, tuy lạnh nhưng lại khiến anh yên tâm.

Một lúc lâu sau, Tiêu Chiến mới hồi phục tinh thần, giọng nhẹ nhàng như tơ: "Vừa rồi, lỡ như tôi thật sự không chạy được nữa thì sao?"

"Thì em cõng anh đi." Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến từ phía sau, nắm lấy ngón tay của anh đưa lên miệng nhẹ nhàng hôn. Đó là một hành động theo bản năng, không có bất kỳ dục vọng hay ám chỉ gì, giống như đối đãi với một bảo vật bị mất vừa tìm được.

Tiêu Chiến run rẩy.

Anh quay đầu lại, đón ánh mắt đen nhánh sâu thẳm của Vương Nhất Bác, như bị một sức mạnh nào đó điều khiển, anh nhẹ nhàng thong thả áp môi mình lên môi cậu.

Cánh môi lạnh lẽo mềm mại, là cảm giác trong trí nhớ.

"Đã có ai nói với cậu rằng môi cậu rất thích hợp để hôn chưa?" Một câu từ rất lâu trước đây đột nhiên vang lên bên tai. Là nói khi nào đã không còn nhớ rõ.

Vương Nhất Bác ngẩn ngơ, lập tức phản ứng lại, cắn môi Tiêu Chiến, hung hăng hôn đáp lại.

Những ký ức che trời lấp đất đồng thời ùa về, lần cuối cùng hôn anh là khi nào? Là lần làm tình điên cuồng gần như là lời chia tay ở nhà cậu. Cậu vô cùng bất đắc dĩ, nhưng buộc mình phải tỉnh táo và rút lui, cho đến ngày hôm nay vẫn luôn hối hận vì quyết định đó.

Bên ngoài hang mưa to tầm tã, hai người hôn nhau trong im lặng, một cách nguyên thuỷ, thô bạo và không có thứ tự, gần như đã dùng hết chút sức lực cuối cùng của cơ thể.

Một lúc lâu sau, Tiêu Chiến dừng lại, chăm chú nhìn vào mặt Vương Nhất Bác, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt. Nụ hôn này có ý nghĩa gì đây? Anh không biết, chỉ biết khoảnh khắc lúc anh sắp bị gió trên sườn đồi cuốn đi, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, nếu giờ phút này là tận thế, anh không muốn để mình phải hối tiếc.

Một lúc sau, anh quay người lại, dựa vào lồng ngực Vương Nhất Bác, lặng lẽ nghe tiếng mưa rơi, lòng như chùng xuống.

"Vừa nãy tôi nghĩ rằng mình sẽ chết ở đây." Anh thở dài, thần kinh vẫn căng thẳng, không biết trời sẽ còn mưa đến khi nào.

"Anh sợ hử?"

"Cậu không sợ sao?"

"Một chút." Vương Nhất Bác mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên tóc anh: "Thật ra vừa rồi không rảnh để nghĩ xem có sợ hay không, em chỉ muốn nhanh chóng đưa anh ra khỏi đó thôi."

"Nói thật đi, cậu là diễn viên hay đặc công vậy? Tại sao lại có tâm thái đó?" Tiêu Chiến hỏi ra điều vẫn luôn giấu trong lòng.

Vương Nhất Bác dừng một chút. Cũng có những thời điểm cậu sợ hãi.

Tại sân bay từ Vancouver trở về Giang Thành, cách đám người, cậu nhìn Tiêu Chiến và Cố Bách Chu cùng nhau rời đi càng lúc càng xa. Cậu bị vây quanh, không thể di chuyển, bất lực, khoảnh khắc đó trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi và mất mát mà cậu chưa từng trải qua trong đời.

Cậu sợ, kiếp này Tiêu Chiến sẽ không còn liên quan gì đến cậu nữa. So với lúc đó, hiện tại mỗi một ngày đều khiến cậu cảm thấy dễ thở hơn, không sợ nữa.

"Có lẽ là trời sinh rồi."

"Khoác lác." Tiêu Chiến bĩu môi, đột nhiên xấu hổ trước lời "cảnh báo" từ thị trấn nhỏ Chamonix.

"Thật ra em đã từng đóng vai một người lính đặc công trong một bộ phim." Vương Nhất Bác bổ sung.

"Thật sao? Khi nào thế?" Tiêu Chiến hơi nghiêng đầu.

"Chính là bộ phim lúc quay bị lật xe nửa năm trước ở Tây Bắc."

Tiêu Chiến im lặng một lát, muốn hỏi chi tiết hơn. Anh muốn hỏi tại sao lại bất cẩn như vậy, nhưng không biết lúc này hỏi ra có thích hợp hay không nên đành im lặng.

Mưa dần tạnh, tiếng gió gào thét cũng ngừng.

Mí mắt nặng trĩu, thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng, Tiêu Chiến buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt: "Tôi buồn ngủ quá."

"Mệt thì ngủ đi, để em trông chừng cho." Đùi cậu hơi tê, Vương Nhất Bác điều chỉnh tư thế ngồi, vẫn khoanh chặt lấy anh. Thật hiếm khi được ở một mình cùng nhau, nhưng trong hoàn cảnh tồi tệ như thế này, không biết là ông trời đang cố tình trêu chọc hay vẫn đang cố ý tác hợp.

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến nhích lại gần dựa vào cậu, thanh âm rất nhẹ nhàng: "Đợi chúng ta trở về..."

Vương Nhất Bác nín thở lắng nghe, rất lâu sau cũng không nghe được Tiêu Chiến nói thêm gì.

"Trở về thì sao nữa?" Cậu cúi đầu.

Tiêu Chiến nhắm chặt hai mắt, phát ra tiếng hô hấp đều đều, không biết đã ngủ từ lúc nào.



Trời tờ mờ sáng, một tia sáng chiếu vào từ bên ngoài hang động.

Tiêu Chiến mở mắt ra, phát hiện mình vẫn đang nằm trong lồng ngực của Vương Nhất Bác, bọn họ cả người ướt dầm dề, cứ như vậy mà ngủ ở đây suốt một đêm.

"Nhất Bác." Anh nhẹ nhàng gọi, nhìn vào khuôn mặt thanh tú của Vương Nhất Bác. Đã lâu rồi anh mới được nhìn rõ cậu ở cự ly gần như thế này. Tuy rằng anh đã từng nhìn thấy khuôn mặt này rất nhiều lần trong những cái ôm lúc sáng khi thức dậy, nhưng lần này rất khác. Lúc này đây, anh không cần phải đoán lời đầu tiên khi tỉnh dậy sẽ nói gì.

"Nhất Bác, dậy đi." Tiêu Chiến lay lay Vương Nhất Bác, vô thức đặt tay lên trán cậu, nhiệt độ bình thường, không sốt.

"Trời sáng rồi à?" Vương Nhất Bác chậm rãi mở mắt, nhìn ra ngoài hang: "Cuối cùng trời cũng quang rồi."

Cậu muốn đứng dậy, nhưng đột nhiên ai da một tiếng, suýt ngã xuống.

Tiêu Chiến đưa tay đỡ cậu: "Sao vậy? Cậu không sao chứ?"

"Có sao." Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, khóe môi cười cười: "Chân em tê quá, được hôn một cái thì tốt rồi."

Tiêu Chiến rũ mắt xuống, không nói gì. Nụ hôn đêm qua chỉ là cảm xúc nhất thời sau tai nạn, sau này sẽ thế nào, anh vẫn chưa nghĩ ra.

"Đùa thôi, em không sao." Vương Nhất Bác thấy anh do dự, ánh mắt mờ đi trong chốc lát, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường: "Đi thôi, đi xem lều của chúng ta còn ở đó không."

Đón ánh bình minh, cả hai đi về phía sườn đồi. Mây mù tan đi, lộ ra những ngọn núi phủ tuyết tuyệt đẹp phía xa. Mặt trời chiếu xuyên qua những đám mây, để lại quang ảnh lững lờ, khiến người ta có cảm giác như đang ở trong thế giới lưu ly.

Dời bước đổi ảnh, đêm qua và sáng nay giống như địa ngục với thiên đường.

Hai người lôi chiếc lều ra khỏi bùn, những vật dụng khác đều bị gió mạnh thổi bay tan tác, may mà những vật dụng quan trọng vẫn còn đó. Sau khi thu dọn một chút, hai người đi bộ xuống triền núi đợi xe buýt về Courmayeur.

"Hai vị tổ tông, tôi lo gần chết." Phương Gia Lạc nhìn thấy hai người bình yên trở về, xúc động đến nói năng lộn xộn. Cơn giông tối qua khiến hắn run sợ, hắn không làm được gì, chỉ có thể cầu nguyện cho hai người sẽ không xảy ra chuyện gì.

"Đang yên đang lành thế nào lại bị tụt lại, điện thoại thì không liên lạc được, thật sự là muốn mạng người khác mà." Hắn cứ lầm bầm mãi. Dưới mắt có một quầng thâm, có thể nhìn ra là hắn trắng đêm không ngủ.

"Tại tao, mải lo chụp ảnh hoa, còn gặp phải sét đánh nên chờ rất lâu làm lỡ chuyến xe buýt cuối cùng." Tiêu Chiến giải thích: "Điện thoại cũng hết pin, sạc được một chút thì liên lạc liền với mọi người."

"Đêm qua hai người ở đâu?" Phương Gia Lạc đột nhiên nhớ tới hỏi.

Tiêu Chiến chột dạ, mất tự nhiên mà khụ một tiếng: "Vốn định dựng lều qua đêm, nhưng mưa to quá, phải nấp trong hang cả đêm."

Phương Gia Lạc ò một tiếng, nhìn Vương Nhất Bác, vẫn cứ nghĩ mà sợ: "Tối hôm qua chị Mi không liên lạc được với cậu nên gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng không biết phải nói thế nào."

"Điện thoại của tôi cũng hết pin rồi, lát nữa tôi sẽ liên lạc với chị ấy."

"May là cậu không sao, nếu không tôi phải đi bằng đầu về gặp chị ấy."

Vương Nhất Bác cười cười, liếc nhìn mặt Tiêu Chiến, nhàn nhạt nói: "Nếu biết tôi đã không nói cho chị ấy biết tôi đi đâu."

"Tôi đặt một phòng cho hai người nghỉ ngơi một chút, buổi chiều chúng ta lại xuất phát." Phương Gia Lạc buột miệng nói. Vừa dứt lời, hắn chợt cảm thấy có gì đó không đúng, tại sao trong tiềm thức, hắn luôn cảm thấy một phòng cho hai người là đủ rồi.

Tiêu Chiến vẻ mặt thận trọng, tránh ánh mắt của Vương Nhất Bác, nói với Phương Gia Lạc: "Đưa thẻ phòng của mày cho tao, tao qua phòng mày nghỉ ngơi, đặt một phòng cho cậu ấy là được."

Không thể yêu cầu Phương Gia Lạc đặt hai phòng chỉ dùng cho một buổi sáng, quá lãng phí.

"Được... được." Phương Gia Lạc ngẩn ra, lấy thẻ phòng đưa cho anh, liếc Vương Nhất Bác một cái. Sau một đêm ở chung sao vẫn đứng yên tại chỗ thế này?

Đặt phòng xong, Tiêu Chiến đã đi lên lầu. Phương Gia Lạc yêu cầu lễ tân cấp một thẻ phòng khác cho phòng của hắn.

"Trong phòng không có khăn tắm thừa, giúp tôi mang một cái lên cho nó." Anh đưa thẻ phòng cho Vương Nhất Bác với nụ cười đầy ẩn ý.

"Cái này..." Vương Nhất Bác do dự.

"Đi nhanh đi." Phương Gia Lạc đẩy cậu: "Thật sự không chịu nổi hai người các cậu, đàn ông trưởng thành rồi, ngại ngùng xoắn xít cái gì."

Dòng nước ấm từ đỉnh đầu xối xuống, khí lạnh nhường chỗ, cảm giác dễ chịu từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân. Tiêu Chiến cúi đầu dùng sức rửa mặt, cảnh tượng tối qua cứ hiện lên ngay trước mắt.

Sấm sét ầm ầm đánh trong đôi mắt Vương Nhất Bác, cậu nắm chặt tay anh, còn có nụ hôn nồng nàn trong hang khiến người ta đỏ mặt tim đập.

"Thì em cõng anh đi."

"Thật ra vừa rồi không rảnh để nghĩ xem có sợ hay không, em chỉ muốn nhanh chóng đưa anh ra khỏi đó thôi."

Hình ảnh quanh quẩn bên tai, lưu lại thật lâu. Hóa ra chỉ ở thời khắc sinh tử mới có thể gặp được người khắc cốt ghi tâm, đời này anh còn có thể yêu người khác sao?

Tắm táp kỳ rửa thật lâu, cho đến khi da đỏ lên, cả người mệt mỏi. Tiêu Chiến tắt vòi sen, mới biết mình quên mang khăn tắm.

Phương Gia Lạc không có ở đây, chỉ có thể cứ như vậy đi ra ngoài.

Vừa mở cửa phòng tắm bước ra, Tiêu Chiến liền sững sờ, Vương Nhất Bác tay cầm khăn tắm đứng ở cửa.

Ánh mắt cậu quét từ trên xuống dưới, như có dòng điện, kích đến người ta da đầu tê dại.

"Phương Gia Lạc bảo em mang khăn tắm lên cho anh." Ánh mắt cậu tối sầm, giọng nói khàn khàn, quay người đi luôn thì quá làm ra vẻ, trên người Tiêu Chiến còn chỗ nào cậu chưa thấy đâu?

Không chỉ nhìn, mà cậu còn liếm, cắn, hôn, sờ, mỗi một chỗ đều khiến cậu nhớ nhung điên cuồng.

Họ được định sẵn là không thể tách rời nhau.

"Cảm ơn." Tiêu Chiến cứng người cầm lấy chiếc khăn, nhưng Vương Nhất Bác vẫn không buông ra, bốn mắt nhìn nhau, giao triền như tơ, sợi dây căng chặt trong đầu cứ thế mà đứt.

Quần áo qua hai ba động tác liền kéo xuống, Vương Nhất Bác hôn Tiêu Chiến một cách mãnh liệt, môi lưỡi quấn quanh, đẩy anh trở lại phòng tắm. Bàn tay to lớn của cậu trượt từ lưng xuống eo rồi đến mông, dùng sức xoa bóp. Không cần làm gì tiếp theo cũng đã khiến người ta dục tiên dục tử.

"Ưm..." Tiêu Chiến động tình phát ra tiếng thở dốc khó nhịn. Đầu óc như vừa bước qua địa ngục, bỗng nhiên sống lại, còn có cảm giác hư ảo như một giấc mơ.

"Em nhớ anh quá." Vương Nhất Bác thở gấp, hôn cổ anh, yết hầu, xương quai xanh, còn liếm và cắn hai điểm trên ngực anh cho đến khi chúng cứng lại và đỏ hồng. Cùng Tiêu Chiến tách ra bao lâu là chừng ấy thời gian cậu cấm dục, giờ phút này cơ thể như núi lửa phun trào, nóng rực thiêu đốt người ta.

Tiêu Chiến toàn thân run rẩy, hai chân yếu ớt, khó có thể đứng vững được, được Vương Nhất Bác nâng mông dán sát vào vách gạch men.

"Cứng quá." Tay Tiêu Chiến sờ vào cự vật khổng lồ dưới háng Vương Nhất Bác, một cây hàng to lớn thẳng tắp đứng thẳng.

Hậu huyệt được ngón tay dính sữa tắm chăm sóc, mở rộng. Tiêu Chiến bám vào bả vai Vương Nhất Bác, run rẩy cắn yết hầu của cậu. Sẽ không có ai cho anh loại cảm giác này, một cảm giác mơ mơ màng màng, gặm nhấm xương cốt và thiêu đốt trái tim anh.

Anh hoàn toàn bị cậu khống chế, tên của anh được viết khắp cơ thể, đi đến chân trời góc bể rồi thì sao chứ? Trái tim anh, chưa bao giờ được tự do.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Chiến, nhìn đôi mắt ướt đẫm sương mù của anh, miệng hơi há ra kiềm chế tiếng rên rỉ, cậu lật người anh lại, đầu ngón tay thuận theo dòng nước, vuốt ve hình xăm sau lưng anh từng tấc một, nhắm ngay hậu huyệt, đẩy thân về phía trước mà cắm vào.

"Ưm a..."

Động tác thọc vào rút ra từ chậm đến nhanh, ánh mắt Tiêu Chiến tan rã, theo động tác của cậu mà rên rỉ đứt quãng. Theo dòng nước, âm thanh ban đầu bị đè nén dần dần được phóng đại.

"Tiêu Chiến." Một âm thanh dịu dàng, nhẹ nhàng chợt vang lên bên tai: "Em yêu anh."

Tiêu Chiến đột nhiên chấn động, run rẩy bắn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro