34
"Sang tiệm, rời Giang Thành rồi?" Vương Nhất Bác sững sờ, giống như chỉ thấy Phương Gia Lạc mấp máy môi, hoàn toàn nghe không hiểu hắn nói cái gì.
Sao lại như thế? Không phải anh vẫn đang hẹn hò với Cố Bách Chu sao? Tuy hai người rất ít liên lạc với nhau, nhưng cậu biết Cố Bách Chu vẫn luôn ở Giang Thành, Cố Tiểu Nhu cũng ở đó. Không ai nói cho cậu biết Tiêu Chiến đã rời đi cả.
"Chuyện xảy ra khi nào?" Vương Nhất Bác giữ lấy chặt cánh tay Phương Gia Lạc, không để ý đến ánh mắt của mọi người, trong khi nhất cử nhất động của cậu đều bị mọi người nhìn chằm chằm.
"Hơn ba tháng trước." Phương Gia Lạc hạ giọng: "Nhất Bác, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, cậu không sợ phóng viên viết bậy sao?"
"Tối nay anh có rảnh không? Tôi sẽ bảo trợ lý liên lạc với anh." Vương Nhất Bác chỉ muốn hỏi rõ ràng ngay lập tức nhưng đành phải khắc chế bản thân, nhìn chằm chằm vào mắt Phương Gia Lạc: "Làm ơn."
Sự kiện kết thúc, Phương Gia Lạc lên xe thương vụ của Vương Nhất Bác, những người khác đều xuống xe, chỉ còn lại hai người họ trên xe.
Kỳ thật Phương Gia Lạc cảm thấy Tiêu Chiến rời đi là việc tốt. Anh vốn là người phóng khoáng, ở bên Vương Nhất Bác thật sự có thể chịu đựng được sao? Chỉ có thể ở trong bóng tối, không thể quang minh chính đại mà bên nhau.
Nhưng rõ ràng Vương Nhất Bác không muốn để anh đi.
"Nó với Cố Bách Chu chia tay rồi." Phương Gia Lạc thở dài: "Trước khi chia tay, nó đã sang cửa tiệm cho một người bạn, nó nói với tôi là nó sẽ rời khỏi Giang Thành, nó không muốn hai người khó xử."
Vương Nhất Bác tim đau như cắt, hoàn toàn trở tay không kịp. Vậy tại sao trên núi Phi Phong anh lại nói như thế? Là anh muốn cậu từ bỏ hoàn toàn sao?
"Nhất Bác." Phương Gia Lạc thấy cậu tuyệt vọng, lập tức giải thích rõ ràng: "Cậu có biết Tiêu Chiến thích cậu từ khi nào không?"
Vương Nhất Bác ngẩn ra, lẩm bẩm: "Không phải ở tiệm xăm sao?"
"Không phải." Phương Gia Lạc mỉm cười: "Nó nói có một năm ở Rome, nó nhìn thấy cậu đứng trên sân thượng. Lúc đó, nó không biết cậu là ai, nhưng đã rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên."
Vương Nhất Bác ngây người, bên tai như ù đi. Cậu nhớ rồi, có một lần trong căn phòng ở tầng trên của tiệm xăm, cậu đã hỏi Tiêu Chiến đã đi những đâu ở Châu Âu.
"Rome."
"Anh đi khi nào?"
"Hai năm trước."
"Thật trùng hợp, tháng 10 năm kia tôi cũng ở Rome."
Thì ra anh đã ám chỉ mình một cách tinh tế như thế.
"Thật ra ngày đó không phải là nó trễ giờ lên máy bay, mà nó muốn quay lại xem có cơ hội nào với cậu không." Phương Gia Lạc nhìn Vương Nhất Bác, do dự rồi nhẹ nhàng nói: "Thật ra thì tôi đã nhắc nhở nó ngay từ đầu, là cậu không thích đàn ông."
"Vậy tại sao bọn họ lại chia tay? Rõ ràng anh ấy nói..." Vương Nhất Bác cụp mắt xuống, mặc dù không cam lòng nhưng vẫn khó khăn nói ra: "Anh ấy thích Cố Bách Chu."
Phương Gia Lạc bất lực, rốt cuộc Tiêu Chiến đã nói dối bao nhiêu rồi? Bắt hắn phải giải thích từng cái một.
"Nếu nó thực sự thích Cố Bách Chu, thì nó đã không đau khổ như vậy, thực ra nó chỉ muốn thông qua Cố Bách Chu để gặp cậu thôi, nhưng cũng sợ không kiềm chế được bản thân nên đã đồng ý làm bạn trai của bạn cậu. Cái thằng ngốc, mỗi bước đều là sai lầm, hoàn toàn không cho bản thân đường lui."
Vương Nhất Bác ngạc nhiên, không nói nên lời.
Cậu nhớ lại những gì Tiêu Chiến đã nói với cậu trên sân thượng nhà hàng ở Los Angeles đêm đó. Khi cậu và Cố Bách Chu lặn đêm trở về, ánh mắt Tiêu Chiến có vẻ lo lắng. Tiêu Chiến đã đến Venice để xem buổi ra mắt phim của cậu, còn hát cho cậu nghe trên núi Phi Phong.
Biết nhau lâu như vậy, cậu vẫn không hiểu được Tiêu Chiến. Anh khẩu thị tâm phi, nghĩ một đằng nói một nẻo, không bao giờ nói ra những gì anh muốn, nói lên giường với cậu chỉ vì tìm kích thích là lừa cậu, nói thích Cố Bách Chu cũng là lừa cậu, đến khi quyết định rời khỏi nơi này cũng còn lừa cậu.
Nếu không gặp Phương Gia Lạc, Tiêu Chiến, anh định lừa dối em cả đời đúng không?
"Đương nhiên là cũng do tôi sai." Lúc này Phương Gia Lạc không ngại thừa nhận lỗi lầm của mình với Vương Nhất Bác: "Đêm nó đến Tokyo rồi buồn bã rời đi đó, trước khi đi, nó yêu cầu tôi trả lại thẻ cửa cho cậu."
Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên chờ hắn nói tiếp.
"Tôi..." Phương Gia Lạc do dự, giọng nói càng lúc càng thấp: "Lúc đó nó đã quyết định từ bỏ, tôi sợ cậu biết nó ở đây sẽ tìm nó nên không đưa lại cho cậu ngay. Sau đó... còn nói dối với cậu là nó đưa thẻ cửa cho tôi lúc ở Giang Thành."
Trời xui đất khiến, hiểu lầm chồng chất hiểu lầm. Vương Nhất Bác không trách Phương Gia Lạc, đứng ở góc độ của hắn, hắn đơn thuần chỉ nghĩ cho bạn hắn và không làm gì sai cả.
Cậu tự trách mình do dự thiếu quyết đoán.
"Rốt cuộc anh ấy đã đi đâu?" Vương Nhất Bác lo lắng hỏi, chuyện trước đây ai đúng ai sai đã không còn ý nghĩa, cậu muốn đi tìm Tiêu Chiến.
Phương Gia Lạc im lặng, hắn đã hứa với Tiêu Chiến là hắn sẽ nói không biết.
Nhưng hắn biết Tiêu Chiến, anh vẫn luôn nghĩ một đằng nói một nẻo, chưa bao giờ nói ra điều anh thực sự muốn trong lòng. Ngoại trừ lúc đầu, anh muốn bẻ cong Vương Nhất Bác là nói được làm được.
"Sau khi rời Giang Thành, nó về quê sống một thời gian, sau có một người bạn mở tiệm xăm ở Bắc Kinh, rủ nó về, làm một thời gian thì bảo Bắc Kinh không thích hợp với nó, nó vẫn thích không khí ẩm ướt ở miền Nam..."
"Hiện tại thì sao? Hiện tại anh ấy ở đâu?" Vương Nhất Bác nóng lòng muốn ngắt lời hắn.
Phương Gia Lạc dừng lại. Về thẻ cửa, hắn nợ Vương Nhất Bác, khiến hai người phải đi rất nhiều đường vòng nên về công hay về tư, món nợ này phải trả cho hết, nếu không sau này làm sao nói đến chuyện hợp tác.
"Chúng tôi đang định quay một bộ phim phóng sự về sinh tồn nơi hoang dã, định đi bộ xuyên nước Pháp, từ Mont Blanc. Khi Tiêu Chiến nghe tin, nó rất hứng thú, hỏi tôi liệu nó có thể tham gia không..."
"Tôi cũng đi." Vương Nhất Bác không chút do dự nói.
"Nguy hiểm đó." Phương Gia Lạc vội la lên.
"Nguy hiểm mới càng phải đi, các anh có muốn mở rộng tầm ảnh hưởng của chương trình không? Tôi không cần thù lao, cho tôi đi là được."
Phương Gia Lạc vội vàng suy nghĩ. Một bộ phim phóng sự về sinh tồn nơi hoang dã kinh phí thấp thì làm sao mời nổi Vương Nhất Bác? Nhưng nếu cậu nguyện ý tham gia, về công, tương đương với mời một ngôi sao nổi tiếng với giá 0 đồng để nâng tầm ảnh hưởng của chương trình, còn về tư, cũng coi như giúp cho những người có tình đi. Ai bảo thằng bạn tốt của hắn cứ thích chết trên một cái cây chứ?
"Tôi không tự quyết định được, phải về bàn bạc với ông chủ một chút." Phương Gia Lạc nhìn vào mắt Vương Nhất Bác: "Lần này cậu đã nghĩ kỹ chưa?"
Nếu Vương Nhất Bác quyết tâm giành lại Tiêu Chiến và muốn có mối quan hệ nghiêm túc với anh thì hãy giúp cậu một lần. Nếu không được thì chia tay, không cần lãng phí thời gian của nhau nữa. Vì thế cần thiết phải rõ ràng từ bây giờ.
"Nghĩ kỹ rồi." Vương Nhất Bác khẳng định. Cậu cảm thấy may mắn vì giữa hai người vẫn còn có Phương Gia Lạc, nếu không trời cao biển rộng, cậu biết đi đâu tìm Tiêu Chiến đây?
Phương Gia Lạc thở dài: "Tôi sẽ không nói cho nó biết có cậu tham gia, nếu không nó nhất định sẽ không đi."
"Được." Vương Nhất Bác gật đầu.
Một ngày sau, Phương Gia Lạc trả lời Vương Nhất Bác, nói cậu sẵn sàng tham gia, đương nhiên ông chủ cầu còn không được, chỉ lo cho vấn đề an toàn của cậu, hỏi cậu có muốn sắp xếp vệ sĩ đi cùng không.
"Không cần." Vương Nhất Bác vội vàng nói: "Anh có thấy ai đi theo đuổi người trong lòng còn mang vệ sĩ theo chưa? Tôi đã đọc kế hoạch và lộ trình của các anh rồi, tôi đi một mình không vấn đề gì."
"Vậy cậu..." Phương Gia Lạc vẫn còn chút băn khoăn.
"Yên tâm đi, mấy tình huống nguy hiểm hơn trong lúc quay phim tôi đã gặp qua rồi, tôi cũng có kinh nghiệm đi bộ dã ngoại."
Phương Gia Lạc thở dài: "Được rồi, tôi chưa thấy ai yêu đương mà khó như hai người."
Nhóm chương trình dự kiến sẽ khởi hành từ Giang Thành trong một tuần nữa và điểm xuất phát đi bộ đường dài dự kiến là thị trấn trượt tuyết Chamonix của Pháp, Vương Nhất Bác sẽ tự mình đi, gặp bọn họ tại điểm xuất phát.
Mấy tháng không gặp, Phương Gia Lạc giật mình khi gặp lại Tiêu Chiến ở sân bay Giang Thành. Tóc anh đã dài hơn, vẻ mặt tươi cười, trông anh thoải mái và vui vẻ hơn rất nhiều. Có vẻ như anh đã thực sự bước ra được rồi.
Ngay lập tức hắn hơi hối hận, đến khi gặp Vương Nhất Bác, không biết phản ứng của anh sẽ như thế nào.
"Về lại chốn cũ, cảm giác thế nào?" Phương Gia Lạc cười hỏi.
"Không có cảm giác gì cả, tao mới đi có bao lâu đâu, mấy tháng thôi." Tiêu Chiến mi mắt cong cong, anh đang rất chờ mong chuyến phiêu lưu này, đã chuẩn bị đầy đủ, bao gồm cả áo khoác và ba lô leo núi.
Phương Gia Lạc thấp thỏm, anh còn chưa biết có một "bất ngờ" lớn hơn đang chờ đợi anh.
Chamonix là một thị trấn nhỏ ở vùng đồng bằng hẹp của Thung lũng Mont Blanc, giáp biên giới Ý và Thụy Sĩ. Từ Giang Thành bay đến Geneva, sau đó từ Geneva ngồi xe đến Chamonix.
Toàn bộ thị trấn gần như được bao phủ trong băng tuyết, đẹp như thơ như tranh, chẳng khác gì chốn thần tiên.
Phương Gia Lạc nói: "Khi nào mọi người có mặt đầy đủ thì chúng ta sẽ xuất phát."
"Chưa đủ sao?" Tiêu Chiến sửng sốt "Còn ai nữa?"
Khi anh đang hỏi, một bóng người cao gầy quen thuộc từ xa đi tới, mũ lưỡi trai ép xuống rất thấp, lộ ra hơn phân nửa khuôn mặt thanh tú và trắng trẻo.
Tiêu Chiến hô hấp cứng lại, quay đầu nhìn Phương Gia Lạc: "Mày..."
"Cậu ta một hai muốn đi, tao cũng bó tay." Phương Gia Lạc cười mỉa.
Vương Nhất Bác đến gần, ánh mắt dán chặt trên mặt Tiêu Chiến, không hề chớp mắt. Như là đang nói, đã lâu không gặp.
Phương Gia Lạc ho khan hai tiếng: "Mọi người đều đến rồi, đi thôi."
Nhóm có tám người, bao gồm Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác và Phương Gia Lạc, hai nhiếp ảnh gia, một người dẫn đường chuyên nghiệp và hai nhà thám hiểm nổi tiếng.
Bầu không khí tự nhiên hài hòa, chỉ có hai người có chút lúng túng.
Tiêu Chiến không nói gì đi về phía trước, Vương Nhất Bác bước nhanh vài bước, song hành cùng anh.
"Tại sao lại bán tiệm xăm?" Một lúc sau, cậu trầm giọng hỏi.
Tiêu Chiến không biết cậu đã biết rồi còn cố ý hỏi hay không, không phải quá rõ ràng rồi sao? Anh không muốn liên quan gì đến cậu hay Cố Bách Chu nữa. "Không muốn làm nữa thì bán thôi."
"Lúc trước em bận quay phim trên núi, mới biết đây thôi." Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm mái tóc dài đến tai của anh, trong lòng chua xót. Thời gian trôi qua thật lâu, mái tóc ngắn cũng dần dài ra.
Tiêu Chiến ậm ừ, cảm thấy rất bối rối. Anh không biết Vương Nhất Bác đi theo mình là có ý gì. Phương Gia Lạc giỏi lắm, một lời cũng không hé răng, giờ có chạy cũng không kịp.
"Cậu rảnh lắm hả?" Anh giả vờ bình tĩnh: "Lần này không phải là đi chơi ngắm cảnh, rất nguy hiểm."
"Vậy sao anh còn đi?" Vương Nhất Bác hơi nhếch khóe miệng.
"Tôi đã chuẩn bị cho chuyến đi này một tháng ròng, rèn luyện thể chất, các bài tập chịu trọng lượng, còn đi trekking ở Tân Cương và Cam Túc cùng những người khác, hoàn toàn không phải là một phút ham vui."
"Anh trekking với ai?" Vương Nhất Bác buột miệng thốt ra. Đột nhiên, cậu nghĩ đến Cố Bách Chu, chuyến đi Bắc Âu lúc trước của Tiêu Chiến là hắn một đường đuổi theo.
Tiêu Chiến dừng một chút, lạnh nhạt nói: "Không phải chuyện của cậu."
Vương Nhất Bác thần sắc ảm đạm, im lặng đi theo đoàn.
"Rốt cuộc cậu đi chuyến này để làm gì?" Tiêu Chiến không nhịn được hỏi: "Đây không phải Hawaii, cũng không phải Vancouver, không có mây trắng nắng vàng biển xanh đâu, cậu thậm chí còn không mang theo vệ sĩ, không biết nguy hiểm sao? Bây giờ quay lại còn kịp."
"Để theo đuổi anh." Vương Nhất Bác đột nhiên nói.
Thanh âm không lớn, nhưng đủ rõ ràng. Tim Tiêu Chiến đột nhiên nhảy dựng lên, toàn thân cứng đờ.
"Để theo đuổi anh." Sợ anh nghe không rõ, Vương Nhất Bác nhìn vào mắt anh, lặp lại lần nữa. Cái nhìn rất trực tiếp, không hề nao núng.
Tiêu Chiến trầm mặc một lát, lạnh lùng nói: "Nhảm nhí."
Anh sải bước về phía trước, bỏ lại Vương Nhất Bác ở phía sau.
Phương Gia Lạc đi ở phía trước hai người, tách họ ra khỏi những người còn lại. Lần này "tiền trảm hậu tấu" có lẽ đã chọc giận Tiêu Chiến, dọc đường anh đều hờ hững với hắn. Hắn có chút bất lực, kiếp trước hai người này đích thực là oan gia, dây dưa không ngừng, bắn phá vô tội, cũng không biết khi nào mới bằng lòng ở bên nhau.
Tiêu Chiến bước qua trò chuyện với nhiếp ảnh gia, vừa nói vừa cười, như thể anh là một người khác.
Vương Nhất Bác ngơ ngẩn nhìn bóng lưng anh.
"Nửa đường bỏ cuộc rồi?" Phương Gia Lạc đi song song cậu.
"Không có." Vương Nhất Bác nhếch khóe miệng, ánh mắt vẫn dán chặt vào Tiêu Chiến: "Lâu lắm rồi tôi chưa thấy anh ấy cười vui vẻ như vậy."
"Nó vừa biết cậu đã như thế này." Phương Gia Lạc cảm thán: "Nó lớn lên quá xinh đẹp, luôn có rất nhiều người theo đuổi, trước cậu, nó chưa bao giờ phải khổ vì tình cả."
Vương Nhất Bác im lặng, muốn nói rằng tôi cũng vậy, nhưng khi lời nói ra đến miệng, cậu vẫn không nói gì. So với Tiêu Chiến, cậu chịu đựng chút này thì sao tính là khổ?
"Thật xin lỗi vì liên luỵ anh." Cậu biết Tiêu Chiến giận chó đánh mèo với Phương Gia Lạc.
"Vậy chúng ta huề nhé?"
Vương Nhất Bác cười cười: "Huề."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro