32
BGM:Vincent (Starry Night) - Julio Iglesias
Vương Nhất Bác không biết rời khỏi phòng Cố Bách Chu bằng cách nào. Ánh đèn ở hành lang lờ mờ, cậu đã hơi say, bước đi loạng choạng, cậu đi thang máy trở lại sảnh, vệ sĩ A Nguyên lập tức đỡ lấy cậu.
Vệ sĩ cảnh giác nhìn xung quanh, sợ có người lén lút chụp ảnh.
"Không sao, chụp cứ chụp." Vương Nhất Bác cười khổ, ánh mắt mơ hồ, trong mắt hình như còn có nước mắt: "Tôi không quan tâm, tôi không quan tâm..."
A Nguyên chưa bao giờ thấy Vương Nhất Bác say đến mức không màng hình tượng và hậu quả như thế. Hắn thở dài, giúp cậu đội mũ và đeo khẩu trang rồi đưa cậu về khách sạn.
Có chuyến tàu đi thẳng từ Venice đến Rome, mất rất nhiều thời gian nhưng Tiêu Chiến không quan tâm, anh chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Nhưng tại sao lại đến Rome? Khi anh nhận ra thì đã quá muộn, con tàu đang dần rời ga, càng lúc càng đi xa.
Anh mỉm cười bất lực, đi một vòng lớn rồi quay lại điểm xuất phát. Cũng tốt, bắt đầu ở đâu thì sẽ kết thúc ở đó. Từ giờ trở đi, một thân nhẹ nhàng, không còn ràng buộc nữa.
Lúc trên tàu anh nhận được cuộc gọi từ Cố Tiểu Nhu.
"Anh chạy trốn sao?" Cô hỏi thẳng.
Tiêu Chiến giả vờ không hiểu: "Có ý gì?"
"Em đã nhìn thấy anh khi bước vào rạp, anh ngồi ở hàng cuối cùng đúng không? Lúc hết phim thì lại không thấy anh nữa, anh không có kế hoạch gì cứ vậy mà đi sao?"
"Em nhìn thấy anh?" Tiêu Chiến căng thẳng: "Bách Chu có thấy anh không?"
"Ảnh không thấy."
Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm: "Anh đang trên tàu đến Rome, Venice lớn như vậy, không có gì đảm bảo sẽ không gặp mọi người, lúc đó sẽ rất khó giải thích."
"Cho nên... không phải anh chạy trốn à?"
Tiêu Chiến phát hiện trực giác của Cố Tiểu Nhu chính xác đến đáng sợ. Anh đúng là có dự định như vậy, nhưng không phải lúc này. "Anh sẽ quay lại sớm, chẳng phải anh đã hứa với em là nếu muốn chạy trốn thì phải dọn dẹp đống lộn xộn này trước sao." Anh thở dài.
Cố Tiểu Nhu không khỏi cười nói: "Anh cũng khá là đáng tin cậy đó."
Tiêu Chiến im lặng một lát: "Thật ra anh có lỗi với anh trai em vì đã làm liên lụy cậu ấy, nhưng anh cũng không biết phải làm sao để cậu ấy cảm thấy dễ chịu hơn."
Hiện tại anh sợ phải đối mặt với hắn.
Cố Tiểu Nhu không biết Cố Bách Chu và Vương Nhất Bác rốt cuộc đã nói những gì, nhưng dựa vào sự hiểu biết của cô đối với anh trai mình, anh trai cô sẽ không dễ dàng buông tay.
"Tiêu Chiến." Cô nhẹ giọng nói: "Em không muốn làm anh khó xử. Bây giờ anh trai em đã biết mọi chuyện. Sau khi trở về Giang Thành, dù anh có quyết định thế nào, em đều hiểu, em chỉ mong anh đừng lừa dối anh ấy nữa."
"Được."
Cúp điện thoại, Tiêu Chiến thở dài một hơi, trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiêu Chiến vẫn còn nhớ vì sao năm đó đột nhiên anh muốn đến Rome. Anh đã xem "Kỳ nghỉ ở Rome" và bị mê hoặc bởi thành phố cổ đầy lãng mạn này. Anh lần lượt đến các nơi theo các cảnh trong phim, Piazza de Spain, Colosseum, Mouth of Truth, Quảng trường del Sol, Pantheon, Đài phun nước Trevi...
Cho đến khi vô tình bước đến trước cửa một khách sạn, tình cờ nhìn lên và trống thấy một khuôn mặt tuyệt đẹp trên sân thượng.
Khi tàu đến Rome thì trời đã khuya. Tiêu Chiến vẫn ở khách sạn lần trước, ông chủ rất hiếu khách và khá ấn tượng với anh.
"Tôi nhớ lần trước cậu đến đây là tóc cậu còn dài." Ông chủ mỉm cười nói với anh bằng giọng Anh.
Trong phòng thoang thoảng hương hoa, bên ngoài lại bắt đầu mưa, không biết vì sao đêm đó Tiêu Chiến ngủ đặc biệt ngon.
Anh ở lại Rome hai ngày, uống cà phê, ăn kem, đến một nhà hàng nhỏ gọi rượu vang đỏ và sườn cừu nướng, giống như đã lâu rồi anh không cảm thấy thoải mái và dễ chịu như vậy. Dạo thăm chốn cũ, thành phố vẫn náo nhiệt như cũ, như chẳng có gì thay đổi. Bất tri bất giác đi đến đến cửa khách sạn năm đó, Tiêu Chiến vô thức ngẩng đầu lên, sân thượng không một bóng người.
Anh im lặng nhìn một lúc lâu rồi quay người rời đi.
Tần Hòa phát hiện Tiêu Chiến có chút kỳ lạ sau khi từ Venice trở về. Anh sắp xếp lịch làm việc vô cùng dày đặc, bận rộn từ sáng đến tối, tối rồi cũng không đi, nói muốn ở lại cửa tiệm một mình một chút nữa.
Tiêu Chiến ở Rome đã suy nghĩ rõ ràng, đóng cửa tiệm xăm, rời khỏi Giang Thành. Về việc tiếp theo đi đâu, anh vẫn chưa quyết định.
Trở thành kẻ đào ngũ là hạ sách, nhưng anh thực sự không còn lựa chọn nào khác. Anh cho rằng lạnh lùng với Cố Bách Chu thì đối phương sẽ hiểu ý của anh, hơn nữa, sau khi xem phim Cố Bách Chu hẳn là đã biết tất cả, làm sao còn có thể lừa mình dối người?
Nhưng Tiêu Chiến đã nhầm, Cố Bách Châu chấp nhất hơn anh tưởng tượng rất nhiều.
Anh nhìn quanh tiệm xăm, từ bàn, ghế dựa đến ghế sofa, chẳng bao lâu nữa sẽ không còn thuộc về anh. Một đồng nghiệp đã đồng ý tiếp quản cửa tiệm của anh và giá cả đã được thỏa thuận.
Khi Tần Hòa nghe được quyết định của anh, chàng thanh niên cao hơn 1,8m buồn bã đến mức suýt khóc. Cậu không thể tin được giải pháp của Tiêu Chiến cho những vấn đề trong chuyện tình cảm lại là cao chạy xa bay.
"Tất cả là tại em." Cậu tự trách mình: "Nếu em không tiết lộ thông tin chuyến bay của anh cho anh Cố, anh ấy đã không đuổi theo anh đến tận Na Uy, và bọn anh cũng sẽ không có bắt đầu."
"Sao có thể trách cậu được?" Tiêu Chiến không biết nên khóc hay cười: "Cậu ta đuổi theo đến Na Uy, tôi cũng chỉ coi cậu ta như một người bạn, xét đến cùng thì là do tôi đã quyết định sai lầm và phải trả giá."
Tần Hòa vẫn khó hiểu: "Anh không nợ anh ta gì cả, không hợp nhau thì chia tay, vậy tại sao anh lại phải bỏ đi?"
Hai ba lời không thể giải thích được, Tiêu Chiến chỉ có thể nói: "Việc này không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Hơn nữa, tôi đã sống ở Giang Thành nhiều năm rồi, từ lâu đã muốn thay đổi môi trường sống."
"Anh Cố... có biết anh sắp rời đi không?" Tần Hòa đôi mắt đỏ hoe lặng lẽ hỏi.
Tiêu Chiến dừng một chút, thấp giọng nói: "Chưa biết."
Anh cầm điện thoại lên, thấy Cố Bách Chu đã gửi tin nhắn WeChat cách đây 5 phút trước, nói tối nay sẽ có siêu trăng, hỏi anh có thời gian cùng ngắm trăng không.
Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở dài, suy nghĩ hồi lâu rồi trả lời: "Anh không đi, tối nay anh còn có việc phải làm."
Anh sai rồi, anh lại nói dối Cố Bách Chu. Lần cuối cùng.
Không thể đếm được đây là lần thứ mấy cậu lái xe đến núi Phi Phong.
Ngoài tiệm xăm, đây là nơi duy nhất Vương Nhất Bác có thể cảm thấy được kết nối với Tiêu Chiến. Tiêu Chiến nói rất đúng, ở đây có rất ít người, yên tĩnh, tầm nhìn rộng rãi, là nơi lý tưởng để ngắm trăng.
Chỉ là đến nhiều lần như vậy nhưng chưa lần nào gặp được Tiêu Chiến.
Trăng sáng treo cao, vừa tròn vừa sáng giống như cái đêm hơn nửa năm về trước. Vương Nhất Bác ngồi xuống tảng đá, ngẩng đầu nhìn trăng một lúc, không biết có phải là ảo ảnh hay không, hình như mơ hồ nghe thấy tiếng xe từ dưới chân núi đi lên.
Tim chợt dâng lên, gần như quên cả hô hấp.
Chiếc SUV màu đen lộ ra đầu xe, từ từ tiến lại gần rồi dừng lại. Tài xế không xuống xe mà ngồi trong xe, lặng lẽ nhìn Vương Nhất Bác. Một lúc lâu sau, anh hít một hơi thật sâu và mở cửa.
Đây là lần cuối cùng Tiêu Chiến đến núi Phi Phong, sau khi xử lý xong công việc của tiệm xăm, anh sẽ rời khỏi Giang Thành. Cũng không thể nói là muốn từ biệt ai, buổi tối sau khi rời đi, anh luôn cảm thấy trống rỗng, như có gió thổi, bất tri bất giác mà lái xe đến đây.
Gió nhẹ lướt qua mặt, xung quanh yên tĩnh, cả hai hơi lúng túng với nhau.
Tiêu Chiến đi tới ngồi xuống tảng đá, cách Vương Nhất Bác một đoạn.
"Gần đây thế nào rồi?" Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào sườn mặt anh, im lặng một lúc rồi mới nhẹ nhàng nói.
"Rất tốt." Tiêu Chiến cười nhạt, quay đầu sang. Trong nụ cười có chút khác trước, chỉ hy vọng Vương Nhất Bác không nhận ra.
Từ Venice đến Rome, rồi đến núi Phi Phong, thật không thể tin được, cứ như mỗi bước đi đều là lời tạm biệt với quá khứ, tạm biệt với Vương Nhất Bác. Chia tay Cố Bách Chu, anh liền hoàn toàn cắt đứt liên lạc với người này, từ nay về sau, thật sự sẽ không còn được gặp lại nữa.
"Sao lại đến đây ngắm trăng một mình?" Hỏi ra câu hỏi này, lòng cậu có chút đau. Nhưng Vương Nhất Bác vẫn muốn biết anh và Cố Bách Chu bên nhau có ổn hay không.
Tiêu Chiến giật mình, sau đó cúi đầu khẽ mỉm cười: "Tối nay Bách Chu có tiệc xã giao, ban đầu cậu ấy hứa sẽ cùng tôi đi ngắm trăng, nhưng tạm thời gác lại. Nhưng không sao, về sau còn có cơ hội."
"Tôi đã đến xem phim. Phim rất hay nhưng tôi chưa xem hết vì phải đi cho kịp chuyến tàu." Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm anh mà không nói gì, trong khi Tiêu Chiến vẫn tiếp tục nói một mình.
"Bắt tàu... đi đâu?" Vương Nhất Bác nhẹ nhàng hỏi.
Tiêu Chiến im lặng một lát: "Milan."
"Sao không đi với Bách Chu?"
Tiêu Chiến nhìn cậu, đôi mắt đen như vực sâu nhưng lại hơi đỏ.
"Không nỡ." Lời này vẫn văng vẳng bên tai, nhưng thật khó để phân biệt thật giả. Tiêu Chiến muốn nói, anh thực sự mệt mỏi, không muốn suy đoán hay phân tích trong lòng Vương Nhất Bác có anh hay không.
Nếu có thì sao, giữa Cố Bách Chu và anh, anh biết rất rõ Vương Nhất Bác sẽ chọn ai. Cho dù lúc này anh chọn cậu thì sau này cũng sẽ hối hận.
Tiêu Chiến tự hỏi liệu mình có đủ can đảm để làm lại lần nữa không.
"Cậu ấy muốn xem xong bộ phim. Dù sao cậu ấy cũng là bạn tốt của cậu nên nhất định phải ủng hộ cậu đến cùng." Tiêu Chiến nhếch môi cười: "Yêu đương thì không cần lúc nào cũng ở bên cạnh nhau, dù sao thì chúng tôi cũng đã đi cùng nhau đến rất nhiều nơi rồi."
Yêu đương. Hai chữ này như một chiếc búa tạ giáng vào tim Vương Nhất Bác.
Cho nên Cố Bách Chu mới tự tin nói với cậu, quân tử không lấy thứ người khác thích, cũng không nên trở thành kẻ thứ ba giữa bọn họ.
"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm anh: "Anh đã đến Tokyo phải không? Vào buổi tối đoàn phim có tiệc."
Tiêu Chiến sững sờ, không ngờ cậu nhắc lại chuyện cũ.
"Anh đi Tokyo...là muốn nói gì với tôi?" Cậu nhìn thẳng vào mắt anh.
"Hỏi điều này còn có nghĩa gì nữa đâu?"
"Phương Gia Lạc nói anh đã đến đó." Vương Nhất Bác nhìn anh: "Anh thấy Lục Thần đưa tôi về phòng đúng không?"
Tiêu Chiến im lặng, sự thật là thế nào?
"Đêm đó cậu ấy xịt Night Rose, tôi..." Giọng Vương Nhất Bác trầm xuống rất thấp, không muốn thừa nhận rằng quả thực lúc đó tâm viên ý mã, nhưng không phải là với Lục Thần.
Cậu chỉ là mê luyến hương thơm đó, không biết thế nào cậu đã tháo chiếc vòng cổ ra, không biết thư thế nào đã để lợi dụng nó.
Nhưng không có gì xảy ra với họ.
"Ừ." Tiêu Chiến cười khổ.
Quá muộn, anh biết được đã quá muộn.
Tiêu Chiến ngẩng đầu, trăng sáng sao thưa. Quả thực là một đêm đẹp trời. Anh nhớ lại hơn nửa năm trước, hai người ngồi trên phiến đá trò chuyện. Vương Nhất Bác tươi cười xán lạn, hai mắt mở to, ánh mắt sáng như sao.
Bọn họ đều đã thay đổi rất nhiều.
"Vương Nhất Bác, tôi hát cho cậu nghe một bài." Tiêu Chiến quay đầu cười nói: "Cậu còn chưa nghe tôi hát, tôi hát rất hay đó."
Paint your palette blue and grey,
Điều sắc trên bảng màu kia nào những xanh, những xám
Look out on a summer's day,
Phóng tầm nhìn trải khắp một ngày nắng hạ
With eyes that know the darkness in my soul.
Với đôi mắt như thấu hiểu mảng tối đang ngự trị nơi tâm hồn
Shadows on the hills,
Bóng đổ nơi đồi núi chập chùng
Sketch the trees and the daffodils,
Phác họa cây cối và cả nhánh thủy tiên kia lấp lánh ánh vàng
Catch the breeze and the winter chills,
Nương theo gió sương và theo mùa đông giá buốt
In colors on the snowy linen land.
Trong sắc tuyết phủ lấp cả một dải đất lành
Nguồn Vietsub: https://youtu.be/UzNndL7B7Dg?si=bIzA6pIe4kpKVCZn
Vương Nhất Bác chăm chú lắng nghe, im lặng nhìn góc nghiêng của Tiêu Chiến.
Hát xong, Tiêu Chiến yên lặng ngồi một lát rồi đứng lên: "Muộn rồi, Bách Chu sẽ lo lắng, tôi về trước."
Nếu muộn hơn nữa, Vương Nhất Bác sẽ nhìn ra manh mối.
"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác gọi anh lại.
Tiêu Chiến đứng quay lưng lại.
"Sau này anh còn đến đây nữa không?"
"Không, đây là lần cuối cùng." Anh không quay người lại.
Vương Nhất Bác trầm mặc một lát, giọng nói rất trầm thấp: "Tôi muốn anh xăm cho tôi hình lúc trước anh vẽ cho tôi."
Tiêu Chiến sững sờ, vẫn quay lưng về phía cậu. Anh muốn nói rằng anh không nhớ, có khi anh thà quên, có khi anh chỉ muốn giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Tôi rất bận, tìm người khác đi."
Cách xe chỉ có mười mấy bước, Tiêu Chiến bước đi rất chậm. Anh không dám quay đầu lại, sợ nếu làm vậy thì mọi nỗ lực trước đây của anh sẽ trở nên lãng phí.
Ngay khi anh vừa định mở cửa xe, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân phía sau, một lực mạnh kéo anh vào lòng. Sức lực rất lớn, giống như người chết đuối bắt được một khúc gỗ.
Bên tai truyền đến tiếng hô hấp nặng nề.
"Anh gầy đi rồi." Cậu vùi đầu vào cổ anh, tham lam hít một hơi thật sâu.
Tiêu Chiến nhớ lại đêm trước khi rời đi, trên giường Vương Nhất Bác, cậu cũng là từ phía sau ôm chặt lấy anh, hôn lên cổ anh, như thể không đành lòng buông ra.
"Vậy sau này tôi sẽ ăn nhiều một chút." Rất lâu sau, Tiêu Chiến khẽ nói.
Anh cũng muốn nói sau này đóng phim nhớ chú ý an toàn, và đừng để bị lật xe, đừng để bị thương nữa. Nếu lại thích một ai đó, thì hãy yêu một cách nghiêm túc, đừng suy xét quá lâu, không phải ai cũng sẽ luôn ở đó chờ cậu.
Nhưng cũng chỉ là nghĩ, tương lai Vương Nhất Bác thích ai không liên quan gì đến anh nữa.
Im lặng một lúc, Tiêu Chiến nhẹ nhàng thoát ra, mở cửa bước vào xe.
"Chăm sóc bản thân."
Chiếc xe quay đầu chạy xuống núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro