Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

25

Cố Tiểu Nhu hiểu tính cách của Vương Nhất Bác. Cậu có một mối quan hệ bền chặt với anh trai cô và là bạn nối khố thật sự, mặc dù mấy năm nay ở gần thì ít mà xa cách thì nhiều nhưng tuyệt đối tình bạn không dễ dàng biến chất. Huống chi cậu là trai thẳng, sao có thể có hứng thú với đàn ông? Thật không thể tưởng tượng, rất khó hiểu. Nhưng phải giải thích những việc chứng kiến trước mắt như thế nào đây?

Bây giờ chỉ còn hai người, có thể bóng gió tranh thủ hỏi vài câu.

"Anh trai em thực sự thích anh." Cố Tiểu Nhu cười nói.

Hai người ngồi song song trên bãi biển, nhìn từ xa trông họ như một cặp đôi.

Tiêu Chiến nhất thời đỏ mặt. Anh không quen nói chuyện này với Cố Tiểu Nhu. "Anh biết." Anh thì thầm.

"Anh cũng thích anh trai em phải không?"

Tiêu Chiến không biết trả lời thế nào, do dự một chút rồi ậm ừ lên tiếng.

"Anh trai em bình thường tùy tiện, nhưng thực ra rất cứng đầu." Cố Tiểu Nhu dường như không quan tâm đến phản ứng của Tiêu Chiến, tiếp tục nói: "Từ nhỏ đến lớn, ảnh hiếm khi quan tâm đến bất cứ điều gì, nhưng một khi đã để tâm thì sẽ trăm phương nghìn kế để đạt được."

"Thế à?" Tiêu Chiến có chút ngoài ý muốn.

Lúc Cố Bách Chu theo đuổi anh, giống như chỉ muốn cho đi mà không đòi hỏi đáp trả, chưa bao giờ khiến anh phải chịu áp lực. Theo như Cố Tiểu Nhu nói, hoặc là hắn không đủ quan tâm, hoặc là hắn thâm tàng bất lộ.

"À mà, quẻ vừa rồi em xem cho anh em thực ra không phải là quẻ may mắn đúng không?" Tiêu Chiến hỏi.

Cố Tiểu Nhu cười nói: "Không qua được con mắt của anh chủ Tiêu rồi."

"Rốt cuộc là sao?" Tiêu Chiến tò mò.

"Không phải anh không tin sao?" Cố Tiểu Chu hỏi một cách khoa trương.

Tiêu Chiến do dự một chút, nói: "Sẵn thì hỏi thôi."

Cố Tiểu Nhu càng ngày càng cảm thấy người này thú vị, vừa rồi còn ra vẻ thờ ơ, quay đầu liền hỏi sự thật, điều này chứng tỏ anh nghĩ một đằng nói một nẻo. "Nếu kết quả không tốt thì anh có buồn không?" Cô cười nói.

"Thà biết trước kết quả trước còn hơn là không chuẩn bị."

Cố Tiểu Nhu thở dài nói: "Quẻ không tốt, nói là ảnh và người ảnh yêu sâu sắc khó thành, làm bạn tốt hơn làm người yêu."

Tiêu Chiến ngơ ngẩn.

"Sao vậy? Anh thất vọng à?" Cố Tiểu Nhu nhìn anh.

"Không có." Tiêu Chiến cười cười: "Em nói chỉ là trò chơi, không cần quá nghiêm túc còn gì."

"Anh trai em là người mê tín, nói thật thì nhất định ảnh sẽ không vui." Cố Tiểu Nhu đột nhiên đổi chủ đề: "Vậy, anh nghĩ sao về quẻ của anh Nhất Bác?"

"Hả?" Tiêu Chiến đột nhiên ngước mắt lên.

"Anh Nhất Bác đó, em nói chuyện tình cảm của ảnh có nhiều khúc mắc, anh ấy là một minh tinh, anh không hiếu kỳ sao?" Cố Tiểu Nhu nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến tránh ánh mắt của cô, cúi đầu nắm một nắm cát: "Anh không quan tâm lắm đến người nổi tiếng, hơn nữa đây là chuyện riêng của người khác, không liên quan gì đến anh."

Cố Tiểu Nhu hiểu ý cười nói: "Là một thợ xăm, chắc anh cũng nghe được nhiều chuyện, chuyện gì anh cũng không hiếu kỳ sao?"

Tiêu Chiến ngẩng đầu, Cố Tiểu Nhu tựa hồ rất hiểu anh. Đúng vậy, tám chín phần mười người đến xăm hình đều mang theo một câu chuyện, muốn kỷ niệm cái gì, tạm biệt cái gì đều phải nghe một cách cẩn thận. Chỉ khi thực sự hiểu rõ nhu cầu của khách hàng, mới có thể thiết kế ra những tác phẩm làm hài lòng họ.

Dần dà, anh hơi miễn nhiễm với những câu chuyện đó. Anh không phải là bác sĩ tâm lý, không cần phải đưa ra biện pháp giải quyết, chuyện anh có thể làm là giúp họ ghi lại và vẽ nên dấu ấn suốt đời.

Cố Bách Chu có một cô em gái thông minh và sâu sắc, Tiêu Chiến thầm nghĩ. Vậy giữa cô và Vương Nhất Bác...rốt cuộc có chuyện gì không?

"Hai người biết nhau lâu chưa?" Anh hỏi.

Cố Tiểu Nhu gật đầu: "Chúng em là bạn bè nhiều năm lắm rồi. Bố mẹ bọn em cùng nhau kinh doanh từ những năm đầu, công việc kinh doanh ngày càng lớn mạnh. Mặc dù sau đó không còn làm ăn chung nữa nhưng mối quan hệ vẫn rất tốt. Mấy năm trước bố mẹ em định cư Canada, bây giờ sống ở Vancouver."

Vương Nhất Bác và Cố Bách Chu có gia thế giống nhau, vậy tại sao cậu lại chọn làm diễn viên?

"Có một lần, anh Nhất Bác được người tìm kiếm tài năng phát hiện khi đang đi trên đường, thuận lý thành chương bước vào giới giải trí." Cố Tiểu Nhu dường như nhìn thấy sự nghi ngờ của anh, không khỏi mỉm cười: "Anh không cảm thấy khí chất anh ấy rất đặc biệt sao? Ảnh luôn nổi bật giữa đám đông, việc trở nên nổi tiếng chỉ là vấn đề thời gian."

Tiêu Chiến trong lòng đồng ý, nếu không anh sẽ không yêu khuôn mặt đó ngay từ cái nhìn đầu tiên và không bao giờ quên được nó.

"Nhưng em thấy anh chủ Tiêu còn đẹp hơn." Cố Tiểu Nhu chớp mắt, chuyển chủ đề sang Tiêu Chiến: "Khó trách anh trai em thích anh như vậy, lúc trước ảnh có nói anh rất xinh đẹp, em còn không tin. Đàn ông sao lại dùng từ xinh đẹp để miêu tả chứ?"

Tiêu Chiến thẹn thùng, hai anh em này đến khen cũng giống nhau, vô cùng thẳng thắn, thật xấu hổ.

"Hai nhà quan hệ tốt như vậy, sao bố mẹ các em không tác hợp em và Vương Nhất Bác thành đôi?" Tiêu Chiến nhịn không được hỏi. Anh biết câu hỏi này hơi vượt giới hạn, anh vừa nói chuyện riêng của người khác không liên quan gì đến anh, nhưng không hiểu sao anh lại buột miệng nói ra.

Cố Tiểu Nhu không có ý định gây khó dễ, nghiêm túc trả lời: "Chơi với nhau từ nhỏ, quá thân thuộc, làm sao có cảm giác được? Hơn nữa..." Cô dừng lại một chút, trên môi nở một nụ cười: "Anh Nhất Bác nổi tiếng như vậy, làm bạn gái của ảnh chắc sẽ rất thật mệt, suốt ngày phải phòng cái này cái kia, tha cho em đi."

Tiêu Chiến im lặng, khoanh tay trên đầu gối, nhìn mặt biển tĩnh lặng rồi từ từ thở ra.

"Anh chủ Tiêu, chúng ta là bạn bè đúng không?" Cố Tiểu Nhu đưa tay ra.

Tiêu Chiến mỉm cười, đưa tay ra bắt lấy: "Đương nhiên, từ nay về sau cứ gọi anh là Tiêu Chiến là được."

Không phải là em gái của bạn trai, mà là một người bạn, một người mà bạn có thể thoải mái trò chuyện. Anh rất ngưỡng mộ cô gái này.

"Thêm WeChat nhé?" Cố Tiểu Nhu lắc lắc điện thoại.

"Được."

Chờ hồi lâu, hai người vẫn chưa trở vào, Tiêu Chiến đứng lên, vẫn không ngừng nhìn về phía biển. Một lúc sau, một chiếc thuyền từ xa đang quay vào bờ, Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm.

"Em vừa nói không sao mà?" Cố Tiểu Nhu ở phía sau cười nói.

Hai người xuống thuyền, Cố Bách Chu đi phía trước, Tiêu Chiến bước tới đón hắn: "Sao đi lâu vậy?"

"Anh lo lắng sao?" Cố Bách Chu nắm chặt tay anh, dịu dàng cười nói. Hắn nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tiêu Chiến. Đây là lần đầu tiên hắn cảm giác được trong lòng Tiêu Chiến có hắn.

"Anh Nhất Bác, anh có nhìn thấy con cá đuối không?" Cố Tiểu Nhu tiến lên một bước. Cô nhận thấy sắc mặt Vương Nhất Bác tái nhợt, đôi mắt vô hồn, trông như người mất hồn.

Sự hoài nghi trong lòng dần dần được xác nhận. Chắc chắn có chuyện gì đó với hai người này.

"Có thấy." Vương Nhất Bác nhẹ giọng trả lời, liếc nhìn Tiêu Chiến, sau đó quay đi: "Về đi, tao hơi mệt."

Tắm vòi sen xong, Vương Nhất Bác thay quần áo, một mình lên lầu trên uống rượu.

Trước kia cậu sẽ gọi điện cho Cố Bách Chu, nhưng đêm nay, cậu cảm thấy một mình thì tốt hơn. Lúc nhận phòng, Cố Bách Chu và Tiêu Chiến yêu cầu hai phòng, nhưng nếu thật sự muốn xảy ra chuyện gì thì một phòng hay hai phòng cũng có sao đâu?

Nếu không có rượu, Vương Nhất Bác sợ chính mình sẽ không ngủ được.

Chất lỏng màu hổ phách từ từ đi vào cổ họng, là loại rượu mạnh Martell cậu thường uống ở nhà, có mùi thơm độc đáo mang mùi gỗ nhẹ. Cậu từng ngậm rượu trong miệng hôn Tiêu Chiến và nói với anh, sau này mỗi lần uống rượu đều nhớ đến cảm giác hôn anh.

Khi đó Tiêu Chiến đã nói gì? Anh mỉm cười, đôi mắt ươn ướt mờ ảo, ngoài miệng lại không tin: "Với ai cậu cũng nói thế đúng không?"

Thực tế, Vương Nhất Bác không hề nói dối anh, cậu chưa từng nói với ai như thế.

Một ly lại một ly, đến tận khuya. Một phụ nữ tóc vàng bước tới bắt chuyện với cậu, đương nhiên không biết cậu là ai. Vương Nhất Bác mỉm cười với cô: "Xin lỗi, tôi là Gay." Cậu nói bằng tiếng Anh.

"Tôi là Gay, còn cậu thì không." Lời của Tiêu Chiến vào đêm trước khi anh rời đi vang vọng bên tai cậu.

Tôi bây giờ đúng rồi. Vương Nhất Bác cười khổ, ngửa đầu uống rượu.





Tiêu Chiến thức dậy rất sớm, anh luôn bị lạ giường, dù ngủ ở đâu cũng không thấy thoải mái bằng ngủ ở nhà. Trong khách sạn nghỉ dưỡng ở Hawaii hay trong biệt thự cao cấp của Vương Nhất Bác cũng thế, chưa bao giờ có được một giấc ngủ ngon trên giường lạ.

Nếu Vương Nhất Bác dậy sớm, anh phải dậy sớm hơn lái xe đi trước khi tài xế đến đón cậu. Thân phận đặc thù của Vương Nhất Bác mang đến cho anh rất nhiều bất tiện. Một tháng đó, Tiêu Chiến vẫn luôn ngược đãi bản thân để dung túng cậu.

Hiện tại không cần, có người xem anh như bảo bối trong tay, không cần dung túng người khác.

Tiêu Chiến muốn một mình đi dạo biển. Sáng sớm vịnh rất yên tĩnh, nước màu ngọc lục bảo và bầu trời trong xanh bổ sung cho nhau, cát trắng và mịn, có thể để lại dấu chân mỗi khi bước đi trên đó. Sẽ không ai không say mê vẻ đẹp như vậy. Tiêu Chiến chợt nhận ra, sự kiên trì trong quá khứ của mình dường như không có quá nhiều ý nghĩa, trên đời này, có bao nhiêu người có thể cùng một người khắc cốt ghi tâm bên nhau dài lâu?

Ngay cả quẻ của anh và Cố Bách Chu cũng nói sẽ không đi đến cuối cùng.

Vương Nhất Bác đứng trên sân thượng, nhìn xuống thấy Tiêu Chiến đang đứng chân trần trên bọt sóng. Nắng sớm chiếu vào sau lưng anh, kéo bóng anh ra xa mấy dặm trên biển. Hốc mắt cậu hơi nóng, nhưng luyến tiếc không dám chớp mắt.

Một bóng người từ xa đi tới, đứng cách phía sau Tiêu Chiến không xa, yên lặng nhìn anh.

Một lúc sau, Tiêu Chiến quay lại nhìn hắn, mỉm cười nói: "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Cố Bách Chu đi tới bên cạnh anh: "Em định gọi anh cùng nhau ăn sáng, mới biết anh không có ở trong phòng."

"Anh muốn ngắm mặt trời mọc, nhưng tỉnh lại mới biết trời đã sáng rồi." Tiêu Chiến ngượng ngùng cười: "Sợ em đang ngủ ngon nên không quấy rầy em."

"Em chưa bao giờ sợ anh quấy rầy hết." Cố Bách Chu nhìn anh, trên mặt hiện lên một tia cô đơn. Giữa những người yêu nhau, sao lại nói là quấy rầy?

"Lần này ra ngoài chơi vui không?" Hắn nhẹ nhàng nói, vòng tay qua eo Tiêu Chiến, nhìn chằm chằm vào mắt anh.

"Vui." Tiêu Chiến sửng sốt một chút, khóe môi hiện lên nụ cười: "Lâu rồi không vui như vậy."

"Em hy vọng có thể thể mãi mãi làm anh vui vẻ như thế này."

Vương Nhất Bác xoay người rời khỏi sân thượng. Cậu tựa lưng vào cửa sổ, chật vật đến không thở được, tay hơi run nhẹ.

"Thử với tôi không?"

"Làm không?"

"Cậu có nhập diễn không?"

"Cậu định nghĩa... mối quan hệ của chúng ta là như thế nào?"

"Sau khi đến Tokyo, vẫn giữ liên lạc với chứ?"

Từng câu từng lời chấn động màng nhĩ. Hóa ra cậu đều nhớ rõ từng lời Tiêu Chiến nói. Nhưng từ nay về sau, những lời yêu thương của Tiêu Chiến sẽ không bao giờ nói cho cậu nghe nữa.

Chuông điện thoại vang lên, là Cố Bách Chu. Vương Nhất Bác dừng lại, nhìn màn hình rồi chần chừ một lúc mới nhấc máy. Tên bạn nối khố bảo cậu xuống lầu ăn sáng.

Còn phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Mấy ngày nay diễn còn khó hơn khi hóa thân vào các bộ phim mà cậu từng tham gia.





Lúc Vương Nhất Bác bước vào nhà hàng, Tiêu Chiến vừa mới lấy đồ ăn từ quầy trở lại, nhìn thấy cậu liền gật đầu: "Chào."

"Chào." Ánh mắt bất giác cụp xuống. Tiêu Chiến mặc một chiếc áo phông cổ tròn, cổ trắng mỏng, không có gì khác.

"Anh Nhất Bác, hôm qua anh ngủ không ngon sao?" Cố Tiểu Nhu chú ý đến quầng thâm mắt rõ ràng của Vương Nhất Bác, cười đầy ẩn ý.

Tiêu Chiến ngước mắt nhìn cậu, sau đó cúi đầu uống cà phê.

"Không có, ngủ rất ngon." Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói.

Cố Bách Chu có việc thông báo, nói nhận được điện thoại ở nhà, bảo hắn và em gái về nhà một chuyến. Nói xong, hắn im lặng liếc nhìn Tiêu Chiến, nhẹ nhàng hỏi: "Anh đi với tụi em nhé? Đến nhà em chơi."

Vương Nhất Bác sửng sốt, cậu không ngờ Cố Bách Chu nhanh như vậy đã muốn đưa Tiêu Chiến về nhà, chẳng phải bố hắn sẽ không thể tiếp nhận sao?

"Cứ nói là bạn bè thôi." Cố Bách Chu có kế hoạch của riêng mình. Hắn và Cố Tiểu Nhu bay về Vancouver, không thể bỏ Tiêu Chiến lại được. Hơn nữa, nếu Tiêu Chiến lấy thân phận là bạn bè để làm quen với bố mẹ trước thì sau này ngã bài cũng sẽ dễ hơn đôi chút.

Hắn muốn Tiêu Chiến biết rằng hắn đang nghiêm túc cân nhắc về tương lai của họ.

"Anh nghĩ anh nói là bạn bè thì có thể lừa gạt bố sao? Đã bao giờ anh dẫn bạn anh về chưa?" Cố Tiểu Nhu bĩu môi, giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của anh trai đã biến hình viên đạn.

"Anh Nhất Bác, anh cũng đi nhé?" Cô mỉm cười quay sang Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến liếc cậu một cái, không nói gì. Anh vẫn chưa quyết định có nên đi hay không.

"Đúng là đã lâu rồi anh không đến thăm chú và dì." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nói, xoay xoay ly cà phê trong tay.

"Vậy tốt rồi!" Cố Tiểu Nhu nháy mắt với anh trai mình: "Nếu có nhiều người, sẽ không bị lộ tẩy."

"Vậy giới thiệu Tiêu Chiến như thế nào?" Cố Bách Chu bối rối. Nói bạn bè không được, nói bạn trai càng không được, bố vừa mới xuất viện, không thể chọc giận ông được nữa.

"Nói là bạn trai của em được không?" Cố Tiểu Nhu cười.

"Không được."

"Không được."

Vừa dứt lời, Cố Bách Chu và Vương Nhất Bác đồng thời lên tiếng.

Cố Bách Chu khó hiểu nhìn cậu, sau đó quay sang nhìn em gái hắn: "Vớ vẩn, hôm nay nói anh ấy là bạn trai của em, vài bữa lại nói là bạn trai của anh, ra cái gì chứ?"

Cố Hiểu Nhu không nhịn được cười: "Vậy nói Tiêu Chiến là bạn trai của anh Nhất Bác."

Keng một tiếng, chiếc nĩa trong tay Tiêu Chiến rơi xuống đĩa.


——-
Nay t lên 2 chương, mai vs mốt quốc tang t không lên chương mới nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro