Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

24

Thanh mai trúc mã? Ánh mắt của Tiêu Chiến dừng trên người Cố Tiểu Nhu, dáng người mảnh khảnh, tính tình hoạt bát, vui vẻ, lại thân thiết từ nhỏ, cô và Vương Nhất Bác thật sự không có gì sao?

Nghĩ lại, người có thể khiến Vương Nhất Bác bay tới đây ngay khi đóng máy chắc chắn là người rất quan trọng với cậu. Cũng may bây giờ Vương Nhất Bác thích ai đều không liên quan gì đến anh.

"Đi lướt sóng không?" Cố Bách Chu đi tới, dịu dàng hỏi.

"Đi." Tiêu Chiến gật đầu, cởi áo ra.

Cùng lúc nhiều ánh mắt đều đổ dồn về anh.

Cố Bách Chu như ngây như dại khi lần đầu tiên nhìn thấy trọn vẹn hình xăm trên lưng Tiêu Chiến. Một lần, khi đến rất gần, hắn nhận thấy trên cổ Tiêu Chiến loáng thoáng có một hình xăm, vô cùng hấp dẫn. Hắn rất tò mò nhưng không dám hỏi, lần này cuối cùng cũng đã được thấy toàn bộ.

Hắn muốn đưa tay chạm vào nhưng lại do dự, tuy đã có thân phận bạn trai nhưng giữa hắn và Tiêu Chiến vẫn thiếu một chút gì đó.

"Có phải là Mandala không?" Hắn nhận ra ngay lập tức, mắt dán vào hình xăm: "Đẹp quá."

Thật thích.

Vương Nhất Bác đứng cách đó không xa, nhìn thấy Mandala trên lưng Tiêu Chiến và con đại bàng sải cánh trên vai phải Cố Bách Chu. Cùng một kiểu xăm, thật đẹp, cũng thật chói mắt.

Bọn họ thật sự ngày càng giống một cặp đôi.

"Là Mandala." Tiêu Chiến vừa lúc quay đầu lại, ánh mắt giao nhau một lúc rồi quay đi.

Cố Tiểu Nhu đi tới, vẻ mặt xinh đẹp tươi cười: "Anh chủ Tiêu ơi, hình xăm của anh đẹp quá, em cũng muốn xăm một hình Mandala."

Tiêu Chiến mỉm cười: "Được nhé, mẫu này phù hợp với con gái, em xăm lên sẽ rất đẹp."

Anh nhớ Vương Nhất Bác rất thích nó, mê muội liên tục vuốt ve và hôn lên nó, có lẽ xăm lên cơ thể người khác cũng thế.

Tiêu Chiến và Cố Bách Chu sóng vai nhau đi ra biển. Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm con đại bàng trên vai Cố Bách Chu, cậu nhớ Cố Bách Chu từng nói với cậu rằng hắn có hình xăm, nhưng không đề cập người xăm là ai, cũng không nói đó là người mà hắn đang theo đuổi.

Nếu biết sớm hơn thì kết quả có khác không? Nếu lúc gọi điện cho Tiêu Chiến, cậu sẽ nói gì? Còn kịp hay không?

Nhưng đã quá trễ.

"Anh Nhất Bác, anh đang nghĩ gì vậy?" Cố Tiểu Nhu ngồi xuống bên cạnh cậu: "Sao anh không đi lướt sóng cùng bọn họ?"

Vương Nhất Bác lắc đầu nhỏ giọng nói: "Không nên làm phiền bọn họ." Cậu nói từ "bọn họ" rất khó khăn.

Cố Tiểu Nhu nhìn hai thân ảnh mạnh mẽ trên sóng biển, thở dài nói: "Anh trai em luôn không đi theo con đường bình thường, mặc dù em cảm thấy Tiêu Chiến rất tốt."

"Em mặc kệ sao?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Em?" Cố Tiểu Nhu cười nói: "Em cũng lười quan tâm, dù sao ảnh cũng rất buồn bố, anh biết đó, bố em là một người rất bảo thủ, sao có thể chấp nhận được chứ?"

"Nhưng em nghĩ chắc ảnh cũng nhất thời ham vui thôi, sẽ không đi xa đâu." Cô nhún vai nói thêm: "Ảnh không dám chọc giận bố đâu."

Vương Nhất Bác cảm thấy buồn, trong lòng nặng trĩu. Cậu đã đóng rất nhiều phim, hóa thân thành rất nhiều nhân vật, mỗi khi cậu thấy bối rối và hoang mang, đạo diễn sẽ chỉ cho cậu diễn như thế nào, nhưng cuộc đời cậu thì sao đây? Giống như sai một ly đi một dặm, sẽ không còn cơ hội quay đầu. Chuyện đến nước này, cậu không biết phải tiếp tục như thế nào.

"Anh có thấy hai người họ rất xứng đôi không?" Cố Tiểu Nhu chống cằm hỏi.

Vương Nhất Bác im lặng hồi lâu, không trả lời.

Buổi chiều, hai người vui vẻ trở về, cả người ướt dầm dề, Cố Tiểu Nhu than đói.

"Anh đói không?" Cố Bách Chu quay đầu hỏi Tiêu Chiến, giọng điệu rất dịu dàng.

Tiêu Chiến gật đầu: "Một chút."

"Vậy thay quần áo xong thì đi ăn nhé."

Cố Tiểu Nhu thở dài, quay đầu nhìn Vương Nhất Bác: "Anh Nhất Bác, anh không thấy hai chúng ta ở đây hơi dư thừa sao?"

Cố Bách Chu cười: "Anh đâu có định dắt em theo, là ai nhất định đòi đi theo?"

"Em không muốn làm bóng đèn của mấy anh, anh Nhất Bác hiếm khi được nghỉ phép, em là đi cùng anh ấy." Cố Tiểu Nhu nhướng mày, nắm lấy cánh tay của Vương Nhất Bác: "Đúng không, anh Nhất Bác?"

Tiêu Chiến nhìn cánh tay hai người đan vào nhau.

"Em không đói sao? Đi thôi." Vương Nhất Bác bình tĩnh tách cô nàng ra.

Bọn họ đã chuẩn bị dụng cụ và nguyên liệu để làm BBQ trên bãi biển. Cố Bách Chu là người sành ăn, lại bởi vì có Tiêu Chiến đi cùng nên hắn chuẩn bị càng chu toàn. Bận rộn trước sau, vô cùng chu đáo.

Cố Tiểu Nhu nói đùa rằng kiếp trước Tiêu Chiến có lẽ là bác sĩ, chuyên chữa trị "bệnh công tử " cho anh trai cô. Làm anh em hơn 20 năm, cô không ngờ anh trai mình lại có thể chu đáo đến vậy.

"Không thể trông cậy vào anh trai, vậy thì trông cậy vào bạn trai đi." Cố Bách Chu nội tâm hưởng thụ, vẻ mặt mang theo ý cười: "Sau này cũng tìm một người bạn trai ân cần như anh trai em đi, sẽ chuyên tâm hầu hạ em, đại tiểu thư."

"Em có tay có chân, không cần người hầu hạ." Cố Tiểu Nhu bĩu môi.

Tiêu Chiến vội liếc nhìn Vương Nhất Bác, đối phương cũng tình cờ nhìn anh. Ánh mắt hai người chạm nhau một cái rồi tách ra.

Gió biển thổi qua, phong cảnh thật dễ chịu, sau bữa trưa, bọn họ cũng không vội rời đi. Cố Tiểu Nhu đột nhiên nảy ra ý nghĩ, hỏi bọn họ có từng nghe nói đến tiểu lục nhâm không.

"Đó là cái gì?" Cố Bách Chu biết em gái mình luôn có rất nhiều ý tưởng xấu xa.

"Là một phương pháp bói toán cổ, là một phiên bản đơn giản hóa của kỳ môn độn giáp của Gia Cát Lượng. Nói một cách đơn giản, là sử dụng từ năm ngón tay và thời gian để tính toán vận may tình cảm."

"Có chính xác không?" Vương Nhất Bác trầm giọng hỏi.

"Chính xác hay không phải xem anh có tin hay không." Cố Tiểu Nhu cười thần bí: "Anh Nhất Bác, anh có vấn đề gì về tình cảm muốn xem không?"

Cố Bách Chu thay cậu trả lời: "Nó chắc đang có tâm sự đó, xem cho nó trước đi."

Trong suốt chuyến đi, trước mặt Cố Tiểu Nhu và Tiêu Chiến, hắn không muốn nhắc đến Lục Thần, không biết Vương Nhất Bác có còn rối rắm gì với người đó hay không. Hiện tại xem ra cậu vẫn chưa có câu trả lời.

"Được, trước tiên anh hãy nghĩ đến một từ trong đầu và nói cho em biết số nét của từ đó."

Trong tiềm thức, cậu nghĩ đến chữ "Tiêu - 肖", Vương Nhất Bác đếm trong đầu: "Bảy nét".

Cố Bách Chu trong lòng hiểu rõ, khóe miệng hiện lên một nụ cười, hắn trong đầu đếm "Lục - 陆", cũng là bảy nét.

Cố Tiểu Nhu gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra xem giờ: "Bây giờ là 2 giờ chiều, tức là giờ Mùi, đưa tay trái cho em." Cô nắm tay Vương Nhất Bác mở lòng bàn tay ra, bắt đầu đếm.

"Bắt đầu đếm từ vị trí thứ nhất, có bảy nét, đếm đúng 7 lần, đến vị trí thứ hai." Cố Tiểu Nhu lẩm bẩm trong miệng: "Sau đó lại bắt đầu đếm từ vị trí thứ nhất, giờ Mùi là giờ thứ 8, đếm tiếp 8 lần, vẫn là vị trí thứ hai, kết quả cuối cùng là 2+2."

"Cái này có nghĩa là gì?" Vương Nhất Bác thấy Cố Tiểu Nhu cầm điện thoại đối chiếu, hỏi.

"Lưu luyến + lưu luyến, có nghĩa là chuyện tình cảm của anh tiến triển tương đối chậm, ở giữa có khúc mắc, nhưng sẽ tiếp tục."

Vương Nhất Bác thở ra một hơi, ngơ ngẩn không nói lời nào.

"Chính là không chia tay được." Cố Bách Chu cười nói: "Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, khó từ khó biệt, đây không phải là tính cách của Nhất Bác, quẻ này không đúng rồi."

"Đúng hay không cũng không đến lượt anh phát biểu." Cố Tiểu Nhu trừng mắt nhìn hắn một cái.

"Vậy em xem cho anh đi." Cố Bách Chu đưa tay ra: "Chín nét." Hắn nghĩ tới chữ Tiêu, nhưng vừa rồi Vương Nhất Bác mới nói bảy nét, nên hắn đổi thành "Chiến - 战".

Hắn ngước mắt nhìn em gái, hy vọng cô sẽ hiểu, biết điều gì nên nói, điều gì không nên nói.

Cố Tiểu Nhu đếm xong, không trực tiếp đọc ra, mà cúi đầu kiểm tra điện thoại.

"Sao thế?" Cố Bách Chu nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt gấp gáp.

"Quẻ may mắn." Cố Tiểu Nhu nhìn hồi lâu, sau đó ngẩng đầu mỉm cười: "Có nghĩa chuyện tình cảm của anh thuận buồm xuôi gió, rất ổn định."

Cố Bách Chu cảm thấy nhẹ nhõm.

"Anh chủ Tiêu, muốn em xem cho không?" Cố Tiểu Nhu nhìn Tiêu Chiến, anh từ nãy đến giờ vẫn chưa lên tiếng, cõi lòng như chứa đầy tâm sự.

"Anh không xem." Tiêu Chiến cười cười, vô thức nắm chặt lòng bàn tay: "Anh tin vào bản thân hơn."

"Cũng đúng." Cố Tiểu Nhu chớp chớp mắt: "Chỉ là một trò chơi, không cần quá nghiêm túc."

Khi màn đêm buông xuống, sóng vỗ tầng tầng lớp lớp, bầu trời lấp đầy sao. Du khách dần dần tản đi, vịnh vốn đã yên tĩnh lại càng trở nên vắng vẻ hơn. Tiêu Chiến muốn dùng kính viễn vọng để ngắm sao, nhưng nhớ ra kính viễn vọng để trong khách sạn.

"Em đi lấy cho." Cố Bách Chu đứng dậy, khách sạn cách bãi biển không xa, đi bộ khoảng mười lăm phút.

"Cố Cháo, đợi em với, em về thay quần áo." Đi được mấy bước, Cố Tiểu Nhu đuổi theo từ phía sau.

Trên bờ cát chỉ còn lại hai người, ngồi cách nhau một mét. Tiêu Chiến không nói gì, nhịp tim hơi nhanh, anh hối hận vừa rồi không đi cùng Cố Bách Chu.

"Anh gần đây ổn chứ?" Một lúc lâu sau, Vương Nhất lên tiếng.

Bọn họ ở chung được mấy ngày, nhưng cậu chưa có cơ hội hỏi thăm Tiêu Chiến, nửa năm qua anh ổn không?

"Rất ổn." Tiêu Chiến thì thầm đáp lại.

"Bận không?"

"Việc kinh doanh rất tốt, bận muốn lấy mạng." Tiêu Chiến cười nhẹ, ngẩng đầu nhìn về phía biển.

"Hình xăm của Bách Chu rất đẹp." Biết là không nên nói, nhưng lại không nhịn được mà nói. Giọng cậu khàn đặc, rõ ràng là ghen tị: "Xăm một hình lớn như vậy chắc rất lâu đúng không?"

"Ừm."

Vương Nhất Bác im lặng, trái tim như bị kim đâm, không biết phải nói gì nữa.

"Còn cậu thì sao?"

"Vẫn luôn quay phim ở Tây Bắc."

"Có thấy." Tiêu Chiến cong cong khóe miệng: "Cháy nắng rồi."

Đen hơn, cường tráng hơn, cơ bắp phát triển rất đẹp. Tiêu Chiến nuốt nửa câu sau xuống.

"Sao lại cắt tóc ngắn?"

Tiêu Chiến trầm ngâm một lát, sau đó thuận tay nắm một nắm cát mịn trên bãi biển, "Không vì lý do gì cả, chỉ muốn đổi kiểu tóc thôi."

"Thẻ cửa..." Vương Nhất Bác dừng một chút: "Tôi nhận được rồi."

Cậu quay đầu lại, nhìn chằm chằm sườn mặt của Tiêu Chiến. Hơi gầy, cằm nhòn nhọn, không biết có phải do để tóc ngắn nên khuôn mặt trông có vẻ trẻ con hơn so với nửa năm trước hay không.

Cát mịn từ kẽ ngón tay chảy ra, Tiêu Chiến lại nắm lấy một nắm khác, nhẹ giọng nói: "Đáng lẽ đồ của cậu phải trả sớm cho cậu."

Sóng biển cuồn cuộn, hàng cọ xào xạc trong gió, hải âu thi thoảng bay qua.

"Anh có lên núi Phi Phong ngắm sao không?" Vương Nhất Bác lại hỏi. Cậu không có nhiều cơ hội ở một mình với Tiêu Chiến, thời gian không cho phép, thân phận cũng không cho phép, chỉ có thể nắm bắt từng giây từng phút trước mắt.

"Không." Tiêu Chiến mím môi: "Bận quá, không có thời gian."

"Khi tôi ở Tây Bắc..."

"Kính viễn vọng đây." Giọng Cố Bách Chu vang lên từ phía sau, bước chân càng lúc càng gần.

Vương Nhất Bác không nói nữa, cậu đứng dậy, thấy Cố Bách Chu hơi thở hổn hển, trên trán có mồ hôi, nhất định là đi vội.

Đúng vậy, ai ngu như cậu chứ, cho người ta ra rìa gần cả năm trời, vẫn cho rằng ai cũng sẽ ở đó chờ cậu sao. Mười lăm phút, Cố Bách Chu cũng không yên tâm.

"Nhất Bác, có phải lâu rồi mày không đụng tới kính viễn vọng không?" Cố Bách Chu dựng giá ba chân, quay đầu nói với Tiêu Chiến: "Kính của nó giống hệt kính của em, lúc em mua, nó cũng mua, mua xong cũng không dùng, anh nói có lãng phí không?"

Tiêu Chiến im lặng, lặng lẽ liếc nhìn Vương Nhất Bác.

"Ừ, là trước đây không biết quý trọng." Vương Nhất Bác cười cười, ánh mắt có chút ảm đạm: "Khi quay phim ở Tây Bắc tao có mang theo, có một ngày, lúc quay cảnh đêm ở vùng sa mạc Gobi, khi nhìn lên, thấy mặt trăng rất tròn, còn có những ngôi sao rất sáng nữa."

"Còn nói Gobi, sao không nói chuyện mày bị lật xe, nằm viện cả tuần?" Cố Bách Chu nghĩ đến trải nghiệm đó mà còn sợ: "Cảnh nguy hiểm vậy mà không cần đóng thế, mày nghĩ người mày làm bằng sắt hả?"

"Cậu bị lật xe?" Tiêu Chiến giật mình, nhưng trên mặt không lộ ra. Người an toàn đứng ở chỗ này, có thể chạy, có thể nhảy, có thể bơi, chứng tỏ không có việc gì.

"Anh Nhất Bác, anh không sao chứ?" Cố Tiểu Nhu cũng đồng thời hỏi.

"Không sao." Vương Nhất Bác vội liếc nhìn Tiêu Chiến: "Bánh xe bị trượt, bị thương nhẹ thôi."

Tiêu Chiến không nói nữa.

Cố Bách Chu vốn ham chơi, càng về đêm càng có tinh thần, lúc này tâm huyết dâng trào, kéo Vương Nhất Bác đi lặn đêm. Hắn để Tiêu Chiến và Cố Tiểu Nhu ở lại trên bờ.

"Được không đó? Muộn lắm rồi." Tiêu Chiến hơi lo lắng.

"Hai ảnh thường xuyên đến đây lặn, cũng rất quen thuộc nơi này, anh yên tâm." Cố Tiểu Nhu chớp mắt, cô nhìn anh đầy thú vị, không biết anh đang quan tâm đến người nào."

Hai người suốt chuyến liếc qua nhìn lại, anh trai cô không để ý nhưng sao cô không nhìn ra chứ? Cô chỉ tò mò, rốt cuộc mối quan hệ của họ là gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro