Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

23

Vương Nhất Bác quay đầu lại, Tiêu Chiến đứng ở phía sau.

"Sao không quay lại? Họ vẫn đang đợi cậu." Anh bình tĩnh nói.

"Còn anh thì sao?" Vương Nhất Bác ngơ ngẩn nhìn anh: "Anh không đợi sao?"

Tiêu Chiến im lặng một lát: "Tôi lên đây là có lời muốn nói với cậu."

"Nói cái gì?" Trái tim Vương Nhất Bác đột nhiên như bị nhấc lên. Kể từ ngày từ biệt, hai người đã lâu chưa từng gặp nhau chứ đừng nói ở riêng thế này. Nhưng chỉ cần nói ở đây thôi sao? Anh em nhà họ Cố vẫn đang đợi bên dưới.

"Đừng lo, chỉ nói vài câu thôi, sẽ không chiếm nhiều thời gian của cậu đâu." Tiêu Chiến như đọc được suy nghĩ của cậu, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

"Khi gặp Cố Bách Chu, tôi không biết cậu ta là bạn nối khố của cậu, cho nên..." Tiêu Chiến dừng một chút: "Không phải tôi cố ý xuất hiện trước mặt cậu."

"Tôi biết." Vương Nhất Bác chăm chú nhìn anh, nhẹ nhàng nói: "Anh không biết."

Chặn thông tin liên lạc có nghĩa là cắt đứt mọi khả năng, sao anh có thể lì lợm đeo bám cậu chứ?

Tiêu Chiến thở nhẹ một hơi, mím môi: "Cậu không nói, tôi không nói thì sẽ không ai biết. Chúng ta có thể giữ bí mật này mãi mãi."

Vương Nhất Bác bình tĩnh nhìn người trước mặt. Vẻ mặt Tiêu Chiến lúc này rất xa lạ, bình tĩnh, lý trí, lạ lẫm, tuy trên mặt treo nụ cười, nhưng ý cười lại không đến được đáy mắt. Giống như nói chuyện làm ăn kinh doanh với cậu vậy.

Lời muốn nói giờ phút này đều nghẹn lại trong cổ họng. Vương Nhất Bác bỗng nhiên đã hiểu, hóa ra Tiêu Chiến hơn cậu ở chỗ cầm được thì buông được, đến đây chỉ là để nói với cậu rằng chuyện giữa anh và Cố Bách Chu không liên quan gì đến cậu.

"Được rồi, tôi trở lại đây." Tiêu Chiến xoay người rời đi.

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác từ phía sau gọi anh.

Tiêu Chiến dừng bước chân, quay đầu lại.

"Anh thực sự thích cậu ta sao?" Vương Nhất Bác nhẹ giọng hỏi, đôi mắt đen nhánh dán chặt vào anh, như muốn biết rõ đáp án.

Tiêu Chiến dừng một chút, sau đó cười nói: "Nếu không thích, vì sao tôi phải đến đây?"

"Được." Vương Nhất Bác gật đầu, giọng rất nhẹ, càng giống như đang nói với chính mình: "Thích thì tốt."

Tiêu Chiến xoay người rời đi.



Lúc Vương Nhất Bác quay lại, Tiêu Chiến đã ngồi vào chỗ, uống canh như không có chuyện gì xảy ra. Khi nhìn đến anh, cậu chỉ gật đầu lịch sự, tỏ ra mình đang diễn rất tốt.

"Sao mày đi vệ sinh lâu vậy? Tao còn tưởng mày đi lạc đâu rồi." Cố Bách Chu cười nói.

"Tao lên sân thượng đứng một lúc thôi, cảnh đêm ở đây rất đẹp." Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói, không nhìn Tiêu Chiến nữa.

"Phải rồi, phim quay lúc trước khi nào thì ra mắt?" Cố Bách Chu đột nhiên hỏi.

Lời vừa dứt, vẻ mặt của hai người đồng thời cứng đờ.

"Có lẽ là nửa cuối năm nay." Vương Nhất Bác cúi đầu cắt bít tết: "Khả năng sẽ ra mắt ở liên hoan phim châu Âu, sau đó sẽ chiếu ở Hồng Kông."

"Anh Nhất Bác, đến lúc đó em sẽ đi ủng hộ anh." Cố Tiểu Nhu nói như cướp: "Nhưng tại sao nó không được chiếu ở đại lục? Muốn xem phải đi Hồng Kông."

Cố Bách Chu không nhịn được cười: "Muốn ủng hộ thì chờ bộ phim tiếp theo đi, em đừng xem phim này."

"Tại sao?" Cố Tiểu Nhu ngạc nhiên.

Tiêu Chiến nĩa một miếng bít tết ăn, không có biểu cảm gì trên mặt.

"Nó nhất định muốn hỏi, làm sao bây giờ?" Cố Bách Chu vẻ mặt khó xử nhìn Vương Nhất Bác.

"Là một bộ phim có chủ đề đồng tính nam nên không phù hợp với em." Vương Nhất Bác thản nhiên nói.

"Cái gì?" Cố Tiểu Nhu sửng sốt hồi lâu, sau đó bật cười: "Thật không? Không ngờ anh Nhất Bác lớn gan vậy."

"Em thì biết cái gì?" Cố Bách Chu tiếp lời: "Đây gọi là cống hiến vì nghệ thuật."

"Khoả thân à? Có cảnh nóng không?" Một lúc sau, Cố Tiểu Nhu đột nhiên lại hỏi.

Không khí hoàn toàn im lặng.

Cố Bách Chu không nói nên lời, em gái hắn hỏi càng lúc càng thái quá, bình thường thật ra không sao, ba người đều quen thuộc, nói đùa cũng không có kiêng kỵ gì. Nhưng lúc này còn có Tiêu Chiến đang ngồi một bên.

Hắn ho khan nói: "Cố Tiểu Cương, em một vừa hai phải thôi, nếu còn tiếp tục hỏi, anh Nhất Bác của em sẽ không thể ngồi yên."

"Không phải, em chỉ tò mò thôi." Cố Tiểu Nhu không bỏ cuộc: "Là có không? Anh Nhất Bác."

Cố Bách Chu nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, hắn kỳ thật cũng muốn biết.

Vương Nhất Bác dừng lại, ánh mắt nhanh chóng quét qua khuôn mặt Tiêu Chiến, hạ giọng nói: "Có."

"Haiz." Hai người đồng thời thở dài.

Chỉ có Tiêu Chiến là không có phản ứng gì, không nhiều chuyện, cũng không tò mò.

"Em nghe nói loại phim này rất khó diễn, anh Nhất Bác, anh có thấy khó khăn gì không?" Cố Tiểu Nhu tựa hồ vô cùng hứng thú.

Vương Nhất Bác nhất thời không biết trả lời thế nào. Nếu cậu trả lời có, Tiêu Chiến sẽ cho rằng cậu và Lục Thần diễn không ra, còn trả lời không, sẽ trái với lương tâm, lúc đó nhất thời cậu không rõ chính mình có yêu Tiêu Chiến hay không.

Cố Bách Chu cắt một miếng bít tết, đặt lên đĩa của Cố Tiểu Nhu: "Ăn nhanh đi, đừng hỏi nữa."

"Thật ra tôi cũng rất quan tâm." Tiêu Chiến đột nhiên lên tiếng, nhìn Vương Nhất Bác: "Tôi đoán chắc là không dễ diễn phải không?"

Cố Bách Chu khó hiểu nhìn anh.

"Nói thật thời gian đầu rất bối rối và hoang mang, nhưng bây giờ đều đã nghĩ kỹ." Vương Nhất Bác nghiêm túc trả lời anh. Cậu đã suy nghĩ kỹ, đáng tiếc đã quá muộn.

Tiêu Chiến khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh nhạt, cúi đầu tiếp tục ăn bít tết.

"Phải rồi, bọn tao định đi lặn ở Hawaii, Nhất Bác chắc không có thời gian đi cùng phải không?" Cố Bạch Chu nhân cơ hội này chuyển chủ đề. Hắn đoán Vương Nhất Bác sẽ không muốn trở thành "bóng đèn" của hắn và Tiêu Chiến.

"Sao anh không hỏi em?" Cố Tiểu Nhu phản đối: "Đi xem cực quang ở Na Uy đã không dắt em thôi, giờ đi Hawaii cũng không định rủ em?"

"Em có biết lặn không?" Cố Bách Chu liếc nhìn cô, không hiểu sao em gái mình lại không có mắt nhìn như thế.

"Ai nói em không biết? Hơn nữa, sao anh biết anh Nhất Bác không rảnh?" Cố Tiểu Nhu tưởng tượng cảnh ba anh chàng đẹp trai vây quanh mình, cô mới mặc kệ anh trai mình có muốn tận hưởng thế giới của hai người hay không.

Vương Nhất Bác trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: "Tao không vội về nước, có thể cùng nhau đi."

Nhiều ánh mắt đồng thời hướng về phía cậu.

Cố Bách Chu không ngờ, nhưng suy nghĩ một chút lại thấy càng đông càng vui, nói không chừng Tiêu Chiến sẽ chơi thêm mấy ngày nữa. "Được, cùng đi đi."

Từ nhà hàng trở về khách sạn, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, một đường không nói chuyện. Cố Bách Chu thỉnh thoảng liếc nhìn Tiêu Chiến, thái độ của anh hôm nay quá mơ hồ, anh không phủ nhận Cố Tiểu Nhu là người thân trước mặt mọi người, đó có phải chứng tỏ...

Sau khi vào phòng, Cố Bách Chu đang chuẩn bị thay quần áo thì bất ngờ nhận được tin nhắn WeChat từ Tiêu Chiến, hỏi hắn có muốn đến đài quan sát Griffith ngắm sao không.

"Bây giờ?"

"Bây giờ."

"Được, tôi thay quần áo rồi đi."

Tiêu Chiến đặt điện thoại xuống, từ trong vali lấy ra một bộ quần áo thể thao thay vào. Việc đến đài quan sát để ngắm sao chỉ là một cái cớ, nếu Vương Nhất Bác không đồng ý đi Hawaii cùng họ thì có lẽ một số việc có thể bị trì hoãn. Nhưng bây giờ, anh phải thực hiện bước này.

Nếu không, anh không thể đảm bảo rằng bản thân sẽ không mắc lại sai lầm tương tự.

Đứng trên đỉnh Đài quan sát Griffith, toàn bộ cảnh đêm lộng lẫy của Los Angeles đều thu vào đáy mắt, vừa nhìn lên, có thể thấy một bầu trời đầy sao. Giờ phút này, Tiêu Chiến không hề tiếc nuối vì người bên cạnh mình không phải Vương Nhất Bác nữa. Giống như bầu trời sao trước mắt, anh có thể ngắm nhìn bất cứ lúc nào, cũng không cần phải cầm chúng trong tay.

"Cậu có thường đến đây ngắm sao không?" Tiêu Chiến đứng trong gió đêm hỏi Cố Bách Chu bên cạnh.

"Tôi có đến đây vài lần."

"Còn tôi đây là lần đầu tiên." Tiêu Chiến cúi đầu mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn hắn: "Từ khi quen biết cậu, tôi đã trải qua rất nhiều lần đầu tiên trong đời, lần đầu tiên được thấy cực quang, lần đầu tiên ngắm bình minh trên bờ biển Lofoten, còn bây giờ là lần đầu tiên đến đây."

"Nếu anh đồng ý, chúng ta có thể cùng nhau đi đến nhiều nơi hơn nữa." Cố Bách Chu bỗng nhiên tim đập gia tốc, hắn ý thức được dường như Tiêu Chiến đang chuẩn bị nói với hắn một chuyện gì đó rất quan trọng.

"Có lẽ cậu nói đúng." Tiêu Chiến dừng một chút, gió thổi tung tóc mái trên trán: "Có một số việc tôi chưa từng thử, làm sao biết sẽ không được?"

Cố Bách Chu ngơ ngác, cơ hồ không tin vào tai mình. Hắn không biết vì sao giữa hai người lại có sự thay đổi đột ngột như thế, rõ ràng cách đây không lâu Tiêu Chiến chém đinh chặt sắt mà nói không được.

Xung quanh có nhiều người nên hắn không muốn làm ra động tác gì khác người, chỉ nhẹ nhàng giữ chặt tay Tiêu Chiến và nói: "Em sẽ không để anh thất vọng."

Nói xong, Tiêu Chiến như trút được gánh nặng mà thở hắt ra, trong lòng đột nhiên bình tĩnh lại. Anh đoán Vương Nhất Bác cả ngày bôn ba hơn nữa còn chưa thích ứng với thay đổi múi giờ, lúc này chắc đã ngủ say.

Hai người tìm một chỗ trên đỉnh núi ngồi xuống. Tiêu Chiến buông Cố Bách Chu ra, hai tay ôm đầu gối, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Cố Bách Chu nhìn anh, cảm thấy trên mặt anh ngập tràn tâm sự. Dường như giữa bọn họ luôn có một bức tường ngăn cách.

"Anh đã từng nghe nói đến loại bát Thiên Mục Diêu Biến chưa?" Cố Bách Chu tìm chuyện nói.

"Chưa." Tiêu Chiến lắc đầu, quay mặt đi: "Là cái gì?"

"Là một loại bát trà nung, loại sứ này rất hiếm, mặt trong có một lớp màu xanh lam sặc sỡ, giống như bầu trời đầy sao, cho nên bát Thiên Mục Diêu Biến còn được gọi là vũ trụ trong một cái bát."

"Nếu có cơ hội, tôi thực sự muốn thấy một lần." Tiêu Chiến hơi xúc động khi nghe thấy điều này.

"Toàn thế giới chỉ có ba chiếc Diêu Biến Thiên Mục hoàn chỉnh, đều ở Nhật Bản. Chúng được lưu trữ trong thư viện Tĩnh Gia Đường, bảo tàng nghệ thuật Fujita và Daitokuin ở Nhật, mấy chục năm mới mang ra trưng bày một lần." Cố Bách Chu nói.

"Ồ." Tiêu Chiến thở nhẹ một tiếng: "Bảo vật quý hiếm như vậy đương nhiên phải cất giữ thật tốt rồi, người thường sao có thể sở hữu được."

"Đúng là bảo vật quý hiếm thì không được, nhưng anh thích món đồ sứ hay tác phẩm nghệ thuật nào, chỉ cần tiền có thể mua được, em đều sẽ nghĩ cách."

Tiêu Chiến nhìn Cố Bách Chu, hắn nói rất nghiêm túc, giọng điệu không hề chiếu lệ, như thật sự nói được thì làm được. Tiêu Chiến cười: "Tôi rất thích đi thăm viện bảo tàng, cậu có biết tại sao không?"

"Tại sao?"

"Có người vung rất nhiều tiền để sưu tầm những báu vật, nếu họ thích thì sẽ tìm mọi cách để sở hữu. Nhưng tôi nghĩ tốt hơn hết là nên cất giữ những tác phẩm nghệ thuật quý giá đó trong viện bảo tàng, chỉ cần có thể thưởng thức chúng là đủ rồi, không cần lo lắng sợ làm vỡ chúng, cũng không lo bị mất cắp, bớt được nhiều thứ".

Cố Bách Chu gật đầu, nhưng trong lòng hắn lại có ý kiến ​​khác. Hắn khác với Tiêu Chiến, hắn phải có được thứ mình thích.



Đến Hawaii, bọn họ chọn một vịnh bí mật được bao quanh bởi dãy núi nên không có nhiều người biết đến vịnh này. Cố Bách Chu và Vương Nhất Bác thường xuyên hẹn cùng nhau lặn ở đây nên rất quen thuộc với cảnh vật xung quanh. Sau này, khi Vương Nhất Bác trở nên nổi tiếng, suốt ngày bận rộn đóng phim, chỉ còn Cố Bách Chu như một con sếu hoang dã chơi đùa khắp nơi.

Ngoài việc chơi bời, hắn còn yêu đương, cả nam lẫn nữ, nhưng không ai trong số đó khiến hắn muốn ổn định cho đến khi gặp Tiêu Chiến. Những gì hắn nói với Vương Nhất Bác đều là sự thật, chưa từng có ai khiến hắn nghiêm túc đối đãi như vậy.

Bốn người cùng nhau bay từ Los Angeles đến vịnh bí mật ở Hawaii, trong khi Cố Bách Chu và Cố Tiểu Nhu luôn mồm thì hai người còn lại như đang du hành vào cõi thần tiên nào rồi, hiếm khi chủ động nói chuyện.

Cố Bách Chu chỉ nghĩ Vương Nhất Bác vẫn chưa hồi phục sau lịch trình quay phim ác liệt của cậu. Lần gặp mặt cách đây nửa năm, cậu vẫn còn là một "người giấy", nhưng bây giờ đã một thân cơ bắp, nghe nói bộ phim tiếp theo sẽ bắt đầu quay trong hai tháng nữa, cậu sẽ lại bắt đầu giảm cân.

Lúc này nắng ấm, đi dạo trên bãi biển cát trắng mịn và nhìn ra mặt biển lóng lánh khiến lòng người đặc biệt dễ chịu.

"Anh Nhất Bác, từ khi nào mà anh có thân hình tuyệt vời như vậy?" Cố Tiểu Nhu huýt sáo lớn khi Vương Nhất Bác cởi áo.

Tiêu Chiến nghe thấy âm thanh liền nhìn sang.

Anh nghe Cố Bách Chu nói Vương Nhất Bác đang quay một bộ phim có chủ đề quân sự ở Tây Bắc cả nửa năm. Có lẽ vì yêu cầu của bộ phim nên cố tình tăng cơ.

Lúc này, cậu đeo kính râm, cơ bắp săn chắc, làn da hơi sẫm màu, trông nam tính hơn hẳn nửa năm trước.

Nhiều hình ảnh không thể kiểm soát xuất hiện trong tâm trí anh, trong tiệm xăm, ở nhà cậu, trên giường, trên ghế sofa, trong phòng tắm. Càng áp lực, hình ảnh càng rõ ràng, cảm giác càng mãnh liệt.

"Em tốt xấu gì cũng là con gái, không phải gái giang hồ, có thể kiềm chế được không?" Cố Bách Chu trừng mắt nhìn em gái, trên bãi biển không biết mắc cỡ còn công khai huýt sáo trai nhà người ta.

"Có ý gì?" Cố Tiểu Nhu nhướng mày: "Thanh mai trúc mã còn để ý chuyện này?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro