Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13

"Đạo diễn Lâm, quay trên sofa sao?" Vương Nhất Bác rời mắt khỏi cửa, nhìn Lâm Vĩnh Xương: "Tổ đạo cụ cũng đã chuẩn bị sẵn giường rồi phải không? Trên giường không phải tốt hơn sao?"

"Ừm." Lâm Vĩnh Xương suy nghĩ một chút: "Tôi muốn xem hiệu quả ở đâu tốt hơn, hai người thấy thế nào?"

"Cứ quay trên giường đi." Vương Nhất Bác hiếm khi làm trái ý đạo diễn, lần này cậu đặc biệt phá lệ.

Phương Gia Lạc bước đến trước mặt Lâm Vĩnh Xương, nhẹ nhàng nói: "Đạo diễn Lâm, đây là nơi ở của bạn tôi, cậu ấy có thói quen ở sạch, chúng ta dùng ghế sofa của cậu ấy, tôi không thể giải thích với cậu ấy."

"Được, không quay trên sofa." Lâm Vĩnh Xương gật đầu, yêu cầu nhân viên di chuyển ghế sofa, tìm một vị trí thích hợp đặt một chiếc giường lên đó.

Lâm Vĩnh Xương yêu cầu hai người cởi quần áo.

Phương Gia Lạc lặng lẽ liếc nhìn Vương Nhất Bác, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng cằm căng chặt, mím môi, nhìn kỹ hơn thì có vẻ hơi khó chịu và lo lắng, nhưng vẫn tuân theo từng yêu cầu của đạo diễn.

Phương Gia Lạc có phần khâm phục cậu, cậu thực sự là một diễn viên chuyên nghiệp, làm việc chăm chỉ và sẵn sàng hy sinh. Chỉ là điều đó quá tàn nhẫn đối với Tiêu Chiến, hắn không khỏi thở dài trong lòng.



Chiếc xe chạy vô định trên quốc lộ. Không biết chạy bao lâu, khi Tiêu Chiến phản ứng lại thì xe đã chạy lên đến đỉnh núi Phi Phong, nơi lần trước anh và Vương Nhất Bác cùng nhau ngắm trăng.

Trời vẫn còn sớm, chưa có sao cũng chưa có trăng. Giang Thành tháng 10 trời không lạnh, nhưng trên đỉnh núi gió thổi mạnh, khiến người ta hốc mắt ươn ướt, như có cát trong đó.

Tiêu Chiến hít hít mũi, ngây ngốc nhìn chân núi. Anh không có lý do gì để mất bình tĩnh, cửa tiệm là đích thân anh đồng ý cho mượn, hơn nữa anh cũng biết Vương Nhất Bác là một trai thẳng, một ngôi sao đang rất nổi tiếng, cậu có vô số lựa chọn nên sẽ không dễ dàng đi yêu một người đàn ông.

Hơn nữa, đây là phim, là diễn xuất, anh so đo cái gì chứ?

Tiêu Chiến nghĩ đến khi chia tay Philip, mắt anh ta đỏ hoe khi hỏi mình: "Tiêu Chiến, em có từng yêu tôi không?"

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, quả báo đến rất nhanh. Bây giờ anh rất muốn hỏi Vương Nhất Bác: "Rốt cuộc em có từng rung động trước anh không?"

Nếu như Phương Gia Lạc ở đây, lúc này hắn nhất định sẽ nói, tao đã nhắc nhở mày rồi, mày không nghe, bây giờ trách ai? Hoặc nhìn anh bằng ánh mắt thông cảm và khuyên anh có nên cân nhắc việc từ bỏ hay không.

Một con bạc đã vào sòng, sao có thể bỏ cuộc?

Mặt trời ngã về tây, trời dần tối, trăng lặng lẽ trườn lên đỉnh núi. Gió thổi vào người càng thêm lạnh, bụng cồn cào, Tiêu Chiến nhận ra cả ngày nay vẫn chưa ăn gì.

Không biết Vương Nhất Bác quay thế nào rồi, liệu có tạo ra cảm giác khiến cậu phim giả tình thật thật không? Đạo diễn có hài lòng không? Không hài lòng cũng không sao, có thể quay cho đến khi nào hài lòng mới thôi.

Điện thoại rung lên, có người gửi tin nhắn. Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, cầm lên xem.

[Đang ở đâu?] Ba từ đơn giản.

Tất cả những ấm ức trong lòng anh lúc này đều bộc phát, vành mắt lập tức phiếm hồng, giống như một kẻ ngốc không có tiền đồ. [Quay xong rồi à? Ổn không?] anh giận dỗi trả lời.

[Chưa quay xong, hôm nay không quay.]

Tiêu Chiến không muốn trả lời, tra tấn một ngày còn chưa đủ, còn muốn thêm ngày nữa.

[Tối nay rảnh không?]

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đối với cả hai người, mấy chữ này có thể dịch thẳng thành [Tối nay chịch không?]

Đấy, cậu cũng chẳng có ý định dỗ dành, cậu chỉ muốn làm tình.

Hậu quả của việc bắt đầu một cách mập mờ chính là khi anh muốn tìm ra một manh mối rõ ràng thì phát hiện đã quá muộn. Trong mắt Vương Nhất Bác, hai người chỉ đang chơi đùa, không ai coi trọng đoạn quan hệ này.

Nếu Vương Nhất Bác phát hiện ra mình đang ghen, liệu anh có bị gán cho ba chữ - Chơi không nổi không.

[Có rảnh.] Đưa tay gõ hai chữ này, Tiêu Chiến cúi đầu, chỉ cảm thấy món nợ tình cảm bao năm nay sẽ được trả hết, cả vốn lẫn lời.

[9 giờ tối, tôi đợi anh.]

Tiêu Chiến đặt điện thoại xuống, ngồi nhìn về phía xa một lúc rồi lái xe xuống núi. Ánh trăng lấp lánh cùng ánh sao, đường núi uốn lượn quanh co, tâm trạng cũng dần thay đổi. Những ngày này được ngày nào hay ngày đó, bất kể kết quả thế nào, thứ tình dục nồng nhiệt ấy thực sự rất hấp dẫn.

Xe chạy vào hầm xe của khu dân cư đúng 9 giờ, Tiêu Chiến ngồi trong xe thêm 5 phút nữa mới mở cửa xuống xe. Năm phút ý nghĩa ở chỗ, dựa vào cái gì cậu nói mấy giờ thì mấy giờ?

Chuông cửa vang lên hai tiếng ding-dong.

Vương Nhất Bác đã tắm xong, tóc đã khô một nửa. Không giống lần trước khi cậu mặc áo phông và quần dài, cậu trực tiếp mặc áo ngủ mở cửa, giữa hai người không cần phải che chắn gì cả.

"Ăn tối chưa?" Thật hiếm khi câu đầu tiên không phải là "Muốn đi tắm trước không?"

"Ăn rồi." Tiêu Chiến trên đường tới đây đã giải quyết bữa tối, anh không nghĩ Vương Nhất Bác sẽ đợi anh cùng nhau ăn tối. Anh đứng ở cửa, vẫn câu nệ như lần đầu đến.

"Dì nấu cơm xong mới đi, tôi còn muốn đợi anh đến cùng ăn." Vương Nhất Bác cười nhạt: "Vậy cùng uống chút rượu đi."

Tiêu Chiến phát hiện ra ngoài trượt tuyết và ngắm sao, anh và Vương Nhất Bác còn cùng thích uống rượu một mình đêm khuya. Sẽ không có vấn đề gì khi sống cùng nhau, họ rất hợp với nhau, cả sở thích về tình dục cũng vô cùng ăn ý.

Thật khó để gặp được ai đó có thể thỏa mãn mọi ảo tưởng của anh, khiến anh thích đến mức phá bỏ lòng tự trọng, phá bỏ cả nguyên tắc của mình.

Bàn ăn rất lớn, Vương Nhất Bác để Tiêu Chiến ngồi bên cạnh, giúp anh rót rượu: "Thêm đá không?"

"Được." Tiêu Chiến cầm lấy ly rượu, vừa uống vừa nhìn Vương Nhất Bác ăn cơm: "Sao ăn trễ vậy?"

"Mất một lúc lâu để thảo luận kịch bản với đạo diễn."

Tiêu Chiến chỉ ồ, không hỏi thêm nữa.

Vương Nhất Bác tập trung ăn một lúc, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Bọn tôi không dùng cái ghế sofa đó."

Tiêu Chiến sửng sốt, lẩm bẩm: "Nhưng khi tôi đi..."

"Đạo diễn muốn xem ghế sofa với giường cái nào hiệu quả hơn, cuối cùng ông ấy sử dụng giường." Vương Nhất Bác không chắc ánh mắt của Tiêu Chiến trước khi rời đi có nghĩa là anh để ý đến việc người khác dùng ghế sofa của anh để quay cảnh giường chiếu hay không, hay vì lý do nào khác. Lúc sau nghe Phương Gia Lạc giải thích với đạo diễn, cậu liền chắc chắn. "Anh sẽ không để ý, đúng không?"

"Để ý cái ​​gì?" Tiêu Chiến cố ý hỏi.

"Dùng sofa của anh quay phim." Vương Nhất Bác nói ngắn gọn.

Tiêu Chiến im lặng, dùng giường thì tốt hơn bao nhiêu? Không phải đều là trong cửa tiệm của anh sao. Sợ sau này sẽ trở thành bóng ma tâm lý khi nhớ đến những gì Vương Nhất Bác và Lục Thần đã "làm" ở đây, cho dù biết là giả, cũng sẽ rất khó chịu.

"Trước đây cậu từng quay cảnh như thế này chưa?" Tiêu Chiến nhàn nhả hỏi.

"Như thế nào?"

"Cảnh nóng, bao gồm cả nam và nữ."

Vương Nhất Bác cười: "Không, chỉ quay cảnh hôn thôi, đây là lần đầu tiên."

Cậu nói, uống ngụm rượu cuối cùng trong ly, kéo Tiêu Chiến lại ngồi trên đùi, ngậm rượu vang trong miệng hôn anh: "Hôm nay đi đâu?" Cậu hỏi trong khi hôn anh.

"Có hẹn với bạn." Tiêu Chiến bịa ra một lý do, anh không thể nói mình đến núi Phi Phong ngồi cả ngày được.

Nụ hôn này kéo dài triền miên, thấm đẫm hương rượu và hương sữa tắm tươi mát, khiến người ta xao động từ trong ra ngoài. "Đã có ai nói với cậu rằng môi cậu rất thích hợp để hôn chưa?" Tiêu Chiến cười ra vẻ ngả ngớn.

"Không, anh là người đầu tiên." Hô hấp Vương Nhất Bác dần trở nên gấp gáp, dùng tay mở mép quần lót, vuốt ve cặp mông mềm mại đàn hồi, nhẹ nhàng xoa nắn. Trong đầu hiện lên cảnh hôm nay trên phim trường.

Động tác của cậu rất thuần thục, đến mức không giống như đây là lần đầu cậu quay cảnh nóng. Khi đè Lục Thần dưới thân, đôi mắt nhìn hắn, nhưng khuôn mặt là của Tiêu Chiến, nghĩ đến đôi mắt nhắm chặt và hơi thở dồn dập vì động tình. Có vẻ như chỉ bằng cách này, cậu mới có thể tìm được trạng thái và cảm giác cực nhanh, chỉ trong một lần quay.

Trong thời gian tạm nghỉ quay phim, Lục Thần hỏi Vương Nhất Bác: "Anh Nhất Bác, người vừa nãy anh nhìn trong mắt là em đúng không? Sao em luôn có cảm giác như anh đang nhìn người khác thông qua em vậy."

Lâm Vĩnh Xương cảm thấy Vương Nhất Bác đã diễn ra được cảm giác mà ông mong muốn, trong phim chẳng phải A Tề đã xem Vân Phong là người thay thế Chu Chí Niên sao? Ông cảm thấy kỹ năng diễn xuất của Vương Nhất Bác đã vượt xa sự mong đợi. Quá tốt đến mức thậm chí ông còn hoài nghi Vương Nhất Bác có phải đã ngủ với đàn ông hay không.

Theo ý tưởng ban đầu, sau khi Vân Phong rời đi, A Tề phát hiện ra mình đã yêu hắn khi nào không hay nên đã đến Tokyo để tìm người mình yêu.

Nhưng Vương Nhất Bác lại có quan điểm khác, cậu luôn cảm thấy A Tề sinh ra không phải là người đồng tính, tình yêu của cậu dành cho Chu Chí Niên xuất phát từ sự ấm áp và phụ thuộc, giống như là sự cứu rỗi trong hoàn cảnh tuyệt vọng. Loại tình yêu này sẽ không dễ dàng chuyển dời sang người khác, cho nên cho dù cậu có lên giường với Vân Phong, cũng sẽ không bao giờ thay lòng.

"Anh Nhất Bác, anh cho rằng tình yêu và tình dục thực sự có thể tách rời sao?" Khi xung quanh không có ai, Lục Thần ghé sát Vương Nhất Bác, hạ giọng rất thấp: "Vừa rồi anh... cứng rồi."



"Đừng bóp nữa..." Tiêu Chiến bị cậu xoa bóp đến sắc mặt đỏ bừng, động tình không thôi.

Áo được nhấc lên và cởi ra, đồng thời bàn tay một đường từ hông di chuyển lên. Vương Nhất Bác siết chặt cánh tay, ôm Tiêu Chiến vào trong ngực, một tay xoa nắn cơ ngực của anh, tay kia ôm cổ anh hôn.

Không biết vì sao, sau khi buổi quay kết thúc, cậu lại cực kỳ háo hức muốn làm tình với Tiêu Chiến.

Nhiều lúc, cậu không khỏi nghĩ đến cái đêm ở tiệm xăm. Mandala màu mực đen lấm tấm mồ hôi đung đưa trước mặt như những sợi tơ của mạng nhện, triền miên và vương vấn, như có thể hút lấy linh hồn khiến người ta điên đảo, ý loạn tình mê. Tình dục điên cuồng mà cậu chưa từng trải qua trong đời, một khi đã có nó, sẽ không bao giờ quên được.

"Yêu nhền nhện." Cậu cười, ngón tay dính đầy dầu bôi trơn trượt đến hậu huyệt, kiên nhẫn mở rộng từng chút một: "Tiệm xăm của anh là Động bàn tơ đúng không?"

"Cậu đã bao giờ thấy con yêu nhền nhện nào nhường động cho người khác chưa?" Tiêu Chiến thở hổn hển, vuốt ve yết hầu đang lăn lộn của Vương Nhất Bác, thật muốn cắn một cái. Biết nói mấy lời ân ái như vậy, nhưng một chữ yêu lại cố tình không nói.

"Trong mắt tôi chỉ có một con yêu nhền nhện." Ngón tay của cậu đột nhiên rút ra, Tiêu Chiến nhìn thấy cậu đang đeo bao cao su vào: "Cởi quần ra, ngồi dậy."

Âm thanh khàn khàn trầm thấp, mang theo khí tức không thể cưỡng lại được.

Tiêu Chiến làm theo, bị Vương Nhất Bác giữ eo, đẩy xuống từng chút một.

"Lớn quá... sâu quá..." Tiêu Chiến không khỏi thở dốc, hai tay vô thức bám lấy vai Vương Nhất Bác, dán chặt vào người cậu.

"Lớn đến đâu thì anh vẫn có thể ăn nó phải không?" Vương Nhất Bác bóp mông Tiêu Chiến, dùng toàn lực mà đỉnh lộng. Lực eo của cậu thật đáng kinh ngạc, mỗi lần đều đỉnh đến điểm sâu nhất, biên độ càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhanh.

"Chậm...chậm một chút..." Tiêu Chiến run rẩy rên rỉ, bị đỉnh lộng khiến toàn thân run rẩy, từng vòng khoái cảm quét qua, cả người như hoá thành một vũng nước trên người cậu.

"Thoải mái không?" Đầu ngón tay trườn xuống, dọc theo rãnh lưng và xương bướm, xuống đến eo, rồi đến mông. Vương Nhất Bác quan sát phản ứng của Tiêu Chiến, va chạm càng thêm mãnh liệt, cho đến khi anh vô thức hét lên, khóe mắt hiện ra một ít nước mắt, phát ra hơi thở vụn vặt.

"Thoải mái... thoải mái quá..." Cơ thể anh co rút, Tiêu Chiến rên nhẹ một tiếng, run rẩy xuất tinh.

Trong lúc xuất thần, dường như có ai đó đang ôm chặt lấy anh, môi chạm nhẹ vào trán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro