Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

09

Thầy trò Tiêu Chiến đến Tĩnh An lúc 8 giờ tối. Trịnh Vân Phi rất hào phóng, đã đặt hai phòng khách sạn năm sao xa hoa để hai người nghỉ ngơi.

Tiêu Chiến mệt mỏi, chúc Tần Hòa ngủ ngon ở cửa rồi quẹt thẻ vào phòng.

Cửa sổ kính suốt trần có thể nhìn ra cảnh đêm của Tĩnh An. Tiêu Chiến đi đến bên cửa sổ, tựa trán vào kính nhìn ra ngoài. Ánh đèn thanh nhã, cảnh sắc thật đẹp, nhưng không thể bằng cảnh đêm Giang Thành nhìn từ núi Phi Phong đêm hôm đó.

Khi anh vừa nhìn lên, một vầng trăng đang treo trên cao, tỏa sáng rực rỡ. Không biết Vương Nhất Bác đang làm gì, đã quay xong chưa, Tiêu Chiến ngây ngốc nhìn ánh trăng một lúc rồi bước vào phòng tắm rửa.

Đêm đó anh ngủ rất sâu, ngủ ngon hơn cả ở nhà. Khi mở mắt ra, cả căn phòng chìm trong bóng tối, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc lâu mới nhớ ra mình đang nằm trên giường của khách sạn ở Tĩnh An.

Điện thoại có tin nhắn của Tần Hòa 5 phút trước, hỏi anh đã dậy chưa. Hóa ra trời đã sáng rồi, rèm cửa dày của khách sạn không thể lọt được chút ánh sáng nào từ ngoài cửa sổ.

Anh vén chăn ngồi dậy, vuốt màn hình điện thoại, khung thoại WeChat của Vương Nhất Bác vẫn dừng lại ở tin nhắn cậu gửi: "Đạo diễn phi trang."

Anh không trả lời, người ta cũng không nhắn nữa.

Trịnh Vân Phi là một doanh nhân giàu có. Mà doanh nhân đều mê tín nên muốn xăm một hình xăm lên người để tượng trưng cho cát tường như ý. Thỉnh thoảng được một số nghệ sĩ xăm hình giới thiệu nhưng hắn chỉ thấy hứng thú với phong cách xăm kiểu thuỷ mặc Trung Quốc của Tiêu Chiến.

Khi nhìn thấy Tiêu Chiến hắn rất ngạc nhiên, vốn tưởng rằng thợ xăm thường sẽ là một người đàn ông trung niên có nhiều kinh nghiệm, không ngờ anh rất trẻ lại vô cùng đẹp trai, trợ lý Tần Hoà bên cạnh trông còn trẻ hơn.

Theo mẫu đã phác thảo trước đó, Tiêu Chiến sẽ xăm một con hạc trên vai phải của hắn. Lúc đầu, Trịnh Vân Phi lấy ra một bức tranh nổi tiếng mà hắn đã chụp lại tại một cuộc triển lãm nghệ thuật và muốn xăm hình con hạc như trong bức tranh. Nhưng Tiêu Chiến từ chối, nói rằng anh chỉ xăm tác phẩm gốc của chính mình, dù có đưa bao nhiêu tiền cũng không được.

Sau đó, anh gửi bản phác thảo thiết kế một con hạc sinh động như thật. Trịnh Vân Phi vô cùng hài lòng và ngay lập tức đồng ý. Chỉ là công việc của Tiêu Chiến đang rất bận rộn, lịch làm việc thực sự rất dài.

"Cái này có đau không?" Khoảnh khắc kim xăm chạm vào da thịt, Trịnh Vân Phi không khỏi run lên.

"Đừng lo, ráng nhịn một chút sẽ ổn thôi." Tiêu Chiến mỉm cười, bắt đầu phác hoạ hoa văn lên vai hắn.

Anh từng gặp nhiều khách hàng, trước khi xăm hình sẽ thề rằng sẽ xăm rồng xăm hổ, hoa văn càng chi tiết càng tốt. Đến khi đao thật kiếm thật thì lại thốt lên: "Vì cái gì tôi phải bỏ tiền ra để phải chịu cảnh này?"

Tiêu Chiến sẽ nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ rằng sức hấp dẫn của hình xăm nằm ở chỗ tồn tại vĩnh viễn và đau đớn. Một khi đã in dấu vào cơ thể thì sẽ không bong ra khỏi da, mà đau đớn chính là cái giá phải trả cho sự lựa chọn.

Đôi lúc Tần Hòa cảm thấy Tiêu Chiến thấu triệt đến mức lạnh lùng, nhưng nếu muốn trở thành một nghệ sĩ xăm hình xuất sắc, có lẽ cần phải đạt đến trình độ này.





"Pudding, đừng chạy lung tung." Con mèo lao xuống cầu thang, suýt chút nữa xông vào camera. Phương Gia Lạc bước tới, khom lưng bế nó lên: "Nếu còn nghịch nữa tao sẽ tét mông mày."

Vương Nhất Bác lúc đầu không để ý, nhưng khi nghe thấy âm thanh liền quay lại. Sau khi quay xong, cậu đến hỏi: "Tiêu Chiến không mang nó theo đi Tĩnh An à?"

"Nó nói đi hai ngày sẽ về nên không mang theo phiền phức." Phương Gia Lạc bình tĩnh đánh giá vẻ mặt của cậu, không hổ là diễn viên, trên mặt không thể nhìn thấy được gì. Nếu không phải chính miệng Tiêu Chiến thừa nhận, hắn sẽ không tin hai người thực sự đã ngủ với nhau.

"Hai ngày hả?" Vương Nhất Bác tự lẩm bẩm, đưa tay vuốt ve con mèo: "Anh cho nó ăn cái gì vậy?"

"Trong tiệm có thức ăn cho mèo. Con mèo này không kén ăn, cho cái gì ăn cái đó."

Vương Nhất Bác im lặng liếc nhìn Phương Gia Lạc, muốn nói lại thôi.

"Tối nay cậu không ở lại đây sao?" Phương Gia Lạc thăm dò hỏi.

"Không ở nữa." Vương Nhất Bác lắc đầu, một lúc sau lại nói: "Phải rồi, anh và Tiêu Chiến biết nhau bao lâu rồi?"

"Bảy năm."

"Bảy năm?" Vương Nhất Bác kinh ngạc, sau đó nghĩ lại, thà không kinh doanh mang cửa tiệm cho mượn để quay phim, hẳn không phải là tình bạn bình thường. "Trước đây anh ấy có bao giờ cho mượn tiệm xăm để quay phim không?"

"Không. Tiêu Chiến có thói ở sạch, không bao giờ cho ai mượn đồ đạc cá nhân, lần này vì tình bạn nhiều năm nó mới giúp tôi." Phương Gia Lạc nói thật.

Vương Nhất Bác nhẹ gật đầu.

"Hai người đang nói ai vậy?" Lục Thần không biết từ lúc nào đã đi tới, hai người nhìn nhau, đồng thời im lặng.

"Đang nói về Tiêu Chiến? Ông chủ của tiệm xăm này sao?" Từ sáng sớm Lục Thần đã chú ý đến anh, biết anh chính là ông chủ tiệm này. Như người ta thì vui vẻ vì được rảnh rỗi, cầm tiền đi càng xa càng tốt, còn anh thì không biết vì cái gì mà ngày nào cũng đảo qua đây.

"Việc quay phim ở đây sẽ gần như hoàn thành trong hai tuần nữa phải không?" Phương Gia Lạc không dám đắc tội hắn, khéo léo chuyển chủ đề: "Tháng sau sẽ chuyển đến Tokyo quay tiếp."

"Vậy phải xem mấy ngày tới quay có thuận lợi hay không." Lục Thần thâm ý liếc nhìn Vương Nhất Bác: "Cảnh chính còn chưa quay."

Phương Gia Lạc lúng túng ho khan. Trái lại hắn rất thích thú, không biết có người sống một ngày bằng một năm. Một trai thẳng quay cảnh ân ái với một anh chàng Gay, khi gặp loại người có động cơ thầm kín như thế này, thật là bị quấy rối chứ gì nữa. Trong lòng hắn không khỏi đồng cảm với Vương Nhất Bác.

Ồ không đúng, cũng không biết bây giờ cậu ấy có còn thẳng không.

Lúc này, có người gọi Phương Gia Lạc có việc nhờ hắn qua hỗ trợ.

"Anh Nhất Bác, em có một chuyện muốn thảo luận với anh một chút." Lục Thần đợi Phương Gia Lạc đi rồi mới nhỏ giọng nói: "Anh nghĩ thế nào về Gay?"

Vương Nhất Bác ngẩn ra, không biết hắn thực sự muốn thảo luận hay chỉ mượn đề tài.

"Bình thường thôi." Cậu lời ít ý nhiều.

Lục Thần nhấp miệng cười: "Vậy anh thật sự có thể tiếp nhận việc làm tình với đàn ông sao?"

Vương Nhất Bác hơi biến sắc, khó tin mà nhìn hắn. Nếu nói có thì chắc chắn người nào đó sẽ ám chỉ tiếp, còn nếu nói không thì chính cậu tối hôm qua đã làm gì?

"Anh Nhất Bác, em không có ý gì khác." Lục Thần thấy vẻ mặt đề phòng của cậu, lông mày buông xuống: "Em không có nhiều kinh nghiệm diễn xuất, nhưng em rất trân trọng cơ hội lần này, muốn được học hỏi từ đạo diễn Lâm và anh."

Vương Nhất Bác nghẹn lời, cậu thật sự không đoán được tâm tư của Lục Thần: "Cậu diễn rất tốt."

"Thật sao?" Lục Thần chăm chú nhìn vào mắt cậu, dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe được: "Vậy anh Nhất Bác, em khiến anh nhập diễn sao?"

Lời này có thể có hai tầng ý nghĩa. Kỹ thuật diễn của tôi khiến anh tiến vào trạng thái đúng không? Hay là, anh có cảm giác với tôi? Vương Nhất Bác đã đóng nhiều phim, cậu đã nghe những lời tương tự từ các nữ diễn viên đối diễn với mình. Nhưng từ một người đàn ông, đây là lần đầu.

Đây cũng là điều mà cậu đã suy nghĩ suốt hai ngày qua. Việc cậu không nhịn được mà lên giường với Tiêu Chiến khiến cậu có chút hỗn loạn. Liệu cậu vì quá muốn diễn tốt vai này nên tìm cảm giác trên người người ta hay là cậu thực sự rung động bởi một người đàn ông?

Nhưng làm sao có thể, cậu chưa bao giờ nghi ngờ xu hướng tính dục của mình.

"Chuyện này phải hỏi đạo diễn, cậu nghĩ A Tề yêu sư phụ hay yêu Vân Phong?" Vương Nhất Bác cười như không cười.

"Anh cho rằng trong mắt A Tề, Vân Phong thật sự là người thay thế Chu Chí Niên sao?" Lục Thần không cam lòng hỏi: "Thân thể là thành thật nhất, rõ ràng A Tề thích cùng Vân Phong làm tình."

Anh hôn đến động tình như thế, sao có thể không có cảm giác gì với tôi?

Vương Nhất Bác trầm mặc một lát, như bị vật gì đâm mạnh, giọng nói càng lạnh lùng hơn: "Làm tình thì có thể biểu đạt ý gì?"





Một con hạc ngẩng cao đầu, giương rộng đôi cánh xuất hiện trên vai, rất sống động. Trịnh Vân Phi cầm lấy chiếc gương nhìn vào, vô cùng hài lòng, hỏi Tiêu Chiến tối nay có về Giang Thành không, nếu có thể ở lại thêm một ngày nữa, hắn muốn mời hai người một bữa cơm nhẹ nhàng.

Tiêu Chiến không chối từ, Vương Nhất Bác không chủ động liên lạc với anh, nên anh cũng không vội mà đi. Để xem ai không nhịn được trước.





Đoàn làm phim kết thúc công việc, Vương Nhất Bác về nhà thay trang phục rồi đi dự bữa tối riêng tư của một thương hiệu xa xỉ tổ chức. Loại hoạt động này đối với cậu có thể có có thể không, vốn dĩ cậu đang đóng phim không thích lộ diện, nhưng quản lý cấp cao của thương hiệu có quan hệ rất tốt với cậu, lại được mời nhiều lần nên khó có thể từ chối nữa.

Vương Nhất Bác không ngờ lại gặp Thẩm Nhu ở đây. Cô mặc một chiếc váy dạ hội màu đen trễ ngực, tóc buộc cao để lộ chiếc cổ thon dài, chiếc vòng cổ kim cương trước ngực sáng lấp lánh.

Hẹn hò với người cùng ngành giải trí có hơi bất tiện, chỉ cần còn ở chung vòng thì cho dù cố tình tránh mặt cũng sẽ có lúc ngẫu nhiên gặp được. Nếu là chia tay trong vui vẻ thì không nói, nhưng một bên lại cố tình ảo tưởng, dây dưa vô tận.

Cậu vừa nhìn thấy cô thì đau đầu, lại không dễ lạnh lùng nên cô ảo tưởng rằng vẫn còn hy vọng quay lại với nhau.

"Hôm đó em đợi anh rất lâu, nhưng anh lại không đến." Thẩm Nhu cầm ly rượu đi tới, ánh mắt khoá chặt trên người cậu. Sảnh tiệc ăn uống linh đình, tiếng người ồn ào, không ai nghe được cô đang nói gì.

Vương Nhất Bác không tránh được.

"Cô là người lớn, làm việc gì cũng phải nghĩ đến hậu quả, không ai nhân nhượng cả đời được đâu." Cậu chưa bao giờ dây dưa với các mối quan hệ cũ, chia tay là chia tay, không dây dưa triền miên, đối với ai cũng không tốt.

Nhưng dường như Thẩm Nhu không hiểu được đạo lý này, cô xem việc chia tay và quay lại là thú vui.

Điện thoại rung lên, Vương Nhất Bác theo bản năng nhìn xuống, phát hiện chỉ là tin nhắn công việc.

"Anh có người mới rồi?" Sự thay đổi rất nhỏ trong thái độ của cậu không thoát khỏi đôi mắt của cô.

"Không có." Vương Nhất Bác cất điện thoại.

"Lại là con hồ ly tinh nào?" Thẩm Nhu không định buông tha cho cậu, giọng nói đầy vẻ không cam lòng: "Anh thật sự không để mình rảnh mà."

"Thẩm Nhu, đừng có quá đáng." Vương Nhất Bác không thể nhịn được nữa: "Ngay từ đầu là cô đề nghị chia tay."

"Em hối hận rồi." Cô lặng lẽ nói: "Đã muộn rồi sao?"





Tắm nước nóng xong, Tiêu Chiến mặc áo ngủ, đi đến cửa sổ kính suốt trần. Đêm nay mây dày đặc, ánh trăng trốn trong mây lúc ẩn lúc hiện, cửa sổ kính trong đêm phản chiếu bóng dáng của anh, có chút buồn bã và cô đơn.

Anh xả nhẹ đai lưng, chiếc áo choàng tắm từ từ tuột khỏi vai anh, anh quay người nhìn hình xăm trên lưng qua cửa kính, anh nhớ rõ, đêm đó bắt đầu từ đây.

Điện thoại đột nhiên vang lên, anh giật mình, đi qua cầm lên xem. Là cậu.

"Alo?" Tiêu Chiến trả lời, khóe môi không tự giác nhếch lên.

"Anh đang làm gì?" Bên kia hơi ồn.

"Vừa mới tắm xong, đang ngắm trăng, nó không chịu xuất hiện." Tiêu Chiến nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói.

"Một mình?"

"Bằng không?" Tiêu Chiến không nhìn được cười: "Cậu đang ở đâu?"

"Một bữa tiệc rượu nhàm chán."

"Là tiệc rượu nhàm chán hay mọi người nhàm chán." Ý cười Tiêu Chiến càng sâu.

"Đều nhàm chán." Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói: "Khi nào thì về?"

"Về xem cậu quay cảnh hôn à?"

Vương Nhất Bác dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Phim thì phải quay thôi."

"Cậu có nhập diễn không?"

Cùng một câu hỏi, Lục Thần hỏi, Tiêu Chiến cũng hỏi.

Vương Nhất Bác không thể trả lời, suy nghĩ hồi lâu: "Tôi vẫn đang cố gắng."

Không sao, Tiêu Chiến cũng không muốn biết câu trả lời. Anh ngẩng đầu nhìn trời, nói: "Trăng xuất hiện rồi, cậu có thấy không?"

"Thấy rồi." Vương Nhất Bác đang đứng trên sân thượng uống rượu một mình, trong phòng quá ồn ào và nóng nực, cậu đã nói rất nhiều và uống cũng rất nhiều, lúc này cậu chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí.

Cậu cũng không thể giải thích tại sao lại gọi cho Tiêu Chiến, như là một hành động theo bản năng, bởi vì cậu đã uống rượu hoặc bởi vì nhìn thấy ánh trăng. Nhưng hẳn là không liên quan gì đến cảm xúc.

Điện thoại cậu rung lên, một bức ảnh được gửi đến WeChat, cậu nhấp mở ra xem. Là một bức ảnh selfie, Tiêu Chiến đang ngồi trên giường khách sạn, áo choàng tắm mở một nửa, kính cửa sổ phản chiếu tấm lưng trần của anh, có thể lờ mờ nhìn thấy đoá mandala màu đen.

Bụng dưới đột nhiên nóng lên.

[Ngày mai trở về được không?] Cậu nhìn chằm chằm bức ảnh hồi lâu, gõ ra mấy chữ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro