Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2 (end)

Lee Sanghyeok thường nhớ đến Han Wangho sau khi cậu rời đi, nhưng anh ấy không nhớ cậu đến mức mất trí. Thỉnh thoảng hai người gặp nhau, và cậu cũng thường xuyên liên lạc qua kkt với anh.

Lee Sanghyeok cảm thấy bối rối.

Tại sao Han Wangho lại hôn anh?

Lỡ như... hôm đó là người khác đi cùng cậu thì sao?

Lỡ như Bae Junsik không gặp fan hâm mộ muốn chụp ảnh, không giao Han Wangho cho anh thì sao?

Vậy Han Wangho cũng sẽ...

“Buzz——” Tai nghe rung lên, báo hiệu ghép trận không thành công và quá trình chuẩn bị sẽ tự động hủy.

Lee Sanghyeok tỉnh táo lại, tặc lưỡi và gạt bỏ hình ảnh vừa xuất hiện ra khỏi đầu.

Vậy tại sao?

Sau khi xếp hạng, anh thấy nụ cười thường ngày của tuyển thủ KZ dưới ống kính khác với những gì anh nhớ, nhưng không hề xa lạ.

Han Wangho dường như đã nhanh chóng thích nghi với môi trường mới, một lần nữa nhận được sự yêu mến từ mọi người một cách dễ dàng.

Bình luận của người hâm mộ đề cập đến từ khóa con chó và Lee Sanghyeok đã dùng ngón tay tìm kiếm ảnh của Kim Kwanghee.

Han Wangho vuốt ve chú chó trước ống kính với vẻ mặt dịu dàng.

Người hâm mộ cảm thán vì cả hai làm quen với nhau quá nhanh và đã trở thành bạn tốt đến mức có thể đưa về nhà nhau chơi.

Lee Sanghyeok chợt nhớ ra Han Wangho vẫn chưa đến nhà mình.

Anh bắt đầu suy nghĩ tại sao mình mời cậu đến nhà mình một cách bất ngờ, có khi nó sẽ làm cậu xao nhãng một chút khỏi những trận đấu.

Trong mắt Han Wangho lúc đó, nó có một ý nghĩa khác.

Lee Sanghyeok có ý thức rất cao về không gian cá nhân và về cơ bản anh ấy sẽ trở nên xa cách những người đồng đội cũ ở các đội khác nhau.

Mà Han Wangho thì khác, vì cậu đối với anh là đặc biệt.

Đặc biệt, rực rỡ, khó quên.

Sự thờ ơ của Lee Sanghyeok khiến Han Wangho nghĩ rằng cậu sẽ trở thành một đồng đội bình thường như bao người khác trong suốt sự nghiệp của anh.

Không chấp nhận và tuyệt vọng, cậu đã thử vô số cách trẻ con để thu hút sự chú ý của anh, thậm chí còn hủy kết bạn với Lee Sanghyeok.

Nhưng những cách này đều không có tác dụng, Lee Sanghyeok chỉ im lặng quan sát mọi thứ, giống như một người trưởng thành đang xem trò hề của một đứa con nít.

Không có động thái nào sưởi ấm được trái tim đang cố gắng đến gần anh một cách tuyệt vọng của cậu.

Han Wangho đuổi theo anh đến sứt đầu mẻ trán, cuối cùng cũng từ bỏ sau khi say rượu.

Cậu không thể nói rằng bản thân có thể buông tay, nhưng cậu có thể bỏ chạy, trở thành một kẻ hèn nhát, tránh xa nguồn gốc của nỗi đau và thứ hạnh phúc mà cậu tưởng tượng.

Họ dần dần ngừng liên lạc với nhau.

Một ngày nọ, Lee Sanghyeok bất ngờ phát hiện ra số lượng cuộc trò chuyện kkt giữa hai người đã trở nên thưa thớt, hầu hết đều là "Thi đấu tốt" và "Cảm ơn anh" sau khi gặp sự cố ở vòng loại.

Từ khi nào mà nó lại trở thành như vậy?

Lee Sanghyeok cảm thấy trong lòng đau nhói trong một khoảnh khắc. Anh không thể hình dung ra được lý do và không có thời gian để suy nghĩ về nó.

Bắt đầu lại quá khó khăn nên anh lao đầu vào công việc, dẫn dắt đồng đội, vật lộn trong biển khổ. Cảm xúc cá nhân hết lần này đến lần khác bị bỏ sang một bên.

Cho đến khi nhận ra mình và Han Wangho đã trở thành hai đường thẳng song song tự bao giờ. Anh không hề hay biết Han Wangho đã chuyển đi nơi khác và rơi vào điểm rơi phong độ của một tuyển thủ.

Ngày hôm đó, một số thành viên cũ của SKT đã tụ họp và những người đã lâu không gặp cuối cùng cũng gặp lại nhau. Lee Sanghyeok đến sớm vài phút, định nhìn Han Wangho trong lúc cùng những người khác hồi tưởng lại xem mình có béo hơn lần trước gặp nhau không.

Nhưng cho đến khi bữa tiệc kết thúc, Wangho vẫn không đến.

Lee Sanghyeok không hỏi tại sao. Những người tổ chức bữa tiệc không thể nào lại không mời cậu.

Chính Han Wangho đã từ chối.

Khi bước ra khỏi nhà hàng, cơn gió chiều mạnh mẽ thổi tung tóc mái của anh, anh chợt nhớ đến cơn gió ở Rio de Janeiro.

Anh cố gắng tiến lại gần, Wangho bám sát vào lan can, bất lực nhìn xem người đó là ai, anh mỉm cười mở to mắt.

Lee Sanghyeok biết tóc mái đang tung bay của mình chắc chắn rất buồn cười, Han Wangho nhếch miệng, khóe miệng cũng cong lên.

Anh không hiểu tại sao Han Wangho lại hôn anh, là vì yêu hay chỉ vì say.

Nếu cậu không yêu anh, tại sao cậu lại hôn anh? Nếu cậu yêu anh, tại sao cậu lại bỏ chạy?

Lúc đó, anh chợt nhận ra rằng, anh không chắc Han Wangho có yêu anh hay không.

Nhưng anh lại yêu Han Wangho.

"Junsik và Wangho đợi tôi ở phòng khách ở tầng dưới nhé." Lee Sanghyeok quay sang Han Wangho, "Anh sẽ đưa em về sau."

Han WangHo muốn nói rằng anh có thể quay lại sau nhưng sau khi nghĩ lại, cậu và Lee SangHyeok đã lâu không gặp, khi tạm biệt có thể ôm hôn nhau nên đã gật đầu.

Cuộc hẹn lẽ ra thuộc về họ mà không hiểu sao lại biến thành giữa anh và Han Wangho, Bae Junsik sắp khóc rồi.

"Hay thật..." Bae Junsik ngửa mặt lên trời thở dài, thật sự rất khâm phục cách hai người họ hòa hợp với nhau.

"Vậy cuối cùng 2 người đã ở bên nhau như thế nào?"

Bae Junsik đã hỏi Lee Sanghyeok rất nhiều lần về vấn đề này, nhưng lần nào anh cũng chỉ nhận được nụ cười như cây cổ thụ nở hoa, Lee SangHyeok quay đầu đi để mím khóe miệng.

"Cậu hỏi Wangho đi."

"A?" Han Wangho chớp chớp mắt, bắt đầu nhớ lại chuyện mấy năm trước.

"Anh Sanghyeok, anh ấy là người rất chậm nhiệt."

"Anh ấy không biết làm thế nào để bày tỏ tình yêu của mình." Han Wangho cao giọng nhấn mạnh, nhưng lại mỉm cười.

Khi đó, Lee Sanghyeok là người cuối cùng biết về việc Han Wangho gia nhập giải LPL.

Không phải cậu cố ý giấu anh ấy, nhưng không ai cảm thấy cần phải thông báo với anh về điều đó. Người thân và bạn bè đều cho rằng Han WangHo sẽ đích thân nói cho anh biết nên cũng không nói cho anh về chuyện này.

Tuy nhiên, Han Wangho rất tàn nhẫn, không hề gửi bất kỳ tin nhắn nào cho đến khi cập bến Hàng Châu. Cậu chỉ đáp lại lời chào của Bae Junsik xuyên suốt thời gian cách biệt bên kia đại dương.

Bae Junsik không biết chuyện gì đang xảy ra giữa hai người. Khi nói chuyện với cậu, anh nói rằng không còn ai đưa Lee Sanghyeok đi ăn khuya nữa rồi.

Cậu ta trở nên trông giống như một ông già cô đơn, điều này khiến Han Wangho bật cười. Bae Junsik nói rằng SangHyeok có đồng đội mới, và các đàn em trong đội đều yêu mến cậu ấy.

Cậu nói do có sự khác biệt giữa các thế hệ, nhưng Bae Junsik giả vờ không để ý.

"Em cũng yêu cậu ấy."

Hộp thoại im lặng hồi lâu, Han Wangho phản ứng rất nhanh, không tìm ra được sơ hở nào.

"Đúng vậy, không ai trên thế giới này không yêu Faker."

Ở một đất nước mới và một nền văn hóa mới, Han Wangho hàng ngày trải nghiệm văn hóa của Trung Quốc, và cậu thực sự đã đạt được mục tiêu tránh xa những “vết thương tinh thần”.

Trận đấu vừa kết thúc, Han Wangho vừa nhấc điện thoại lên thì nhận được tin nhắn kkt.

Trước khi bắt đầu trận đấu, cậu có hỏi Song Kyungho về kỹ năng sử dụng phiên âm tiếng Hàn để ghi nhớ tiếng Trung. Wangho vô thức nghĩ rằng đó là câu trả lời của Song Kyungho, sau khi nhấp vào thì thấy ở trên cùng ghi tên người đã lâu không liên lạc với cậu.

Tin nhắn gửi đi rất ngắn, chỉ có bốn ký tự bằng tiếng Trung.

"Nǐ hěn piàoliang" "你真漂亮"

Han Wangho bấm nút đọc to văn bản, rồi tự mình chậm rãi đọc lại.

Tô Hán Vĩ đi tới, hỏi cậu đang trò chuyện cùng ai với vẻ mặt trêu đùa.

Wangho dừng màn hình điện thoại, mơ hồ nhận ra lời chào bằng tiếng Trung này không phải là lời chào hỏi thông thường.

"Câu này nghĩa là gì vậy anh?"

"A? Không phải em đang nói chuyện với nữ phóng viên mà em thích sao?" Tô Hán Vĩ thất vọng bỏ đi.

Han Wangho hầu như không nghe hiểu được mấy từ tiếng Trung khác, cậu chỉ hiểu được từ “thích” và “trò chuyện”.

"Chỉ là để bắt chuyện và khen ai đó xinh đẹp thôi."

Anh Sanghyeok... Chắc chắn là anh ấy gửi nhầm rồi.

Cậu đáp lại bằng một dấu chấm hỏi đầy thận trọng. Dù vẫn trò chuyện qua lại nhưng mối quan hệ của họ không còn được như trước.

Không lâu sau sự cố đó, cậu trở lại LCK một lần nữa và bữa tiệc đầu tiên cậu tham dự là cùng những người anh em ở ROX.

Song Kyungho xoa đầu hỏi cậu ở Trung Quốc có món gì ngon mà mặt đã trở nên tròn như vậy. Han WangHo mỉm cười và đấm vào vai người kia, nói rằng còn anh thì không béo lên chút nào, vẫn rất gầy và đẹp trai.

Song Kyungho đồng ý. Sau đó có hỏi tiếng Trung của cậu thế nào và liệu cậu có thể pha trò bằng tiếng Trung không.

Han Wangho không nhớ được mấy câu nói đùa bằng tiếng Trung. Chỉ là câu nói tiếng Trung khó hiểu của Lee Sanghyeok khiến cậu canh cánh mãi.

"Anh."

"Hả?" Song Kyungho với lấy chai rượu.

"Đột nhiên có người khen mình xinh đẹp bằng tiếng Trung thì ý họ là gì?"

Song Kyungho khựng lại một chút, đặt chai rượu xuống, đổ đầy rượu vào ly: "Đối phương chỉ nói thế thôi à?"

"Vâng."

Song Kyungho trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói: "Không có gì đặc biệt cả, chắc người ta chỉ khen em đẹp trai thôi."

Kết thúc bữa tiệc, Song Kyungho bất ngờ hỏi cậu khi nào sẽ tụ tập cùng các thành viên SKT17. Han Wangho giật mình, dùng kỹ năng nói chuyện chiếu lệ học được khi ở Trung Quốc để đối phó với anh trai mình: "Chắc là một hoặc hai ngày nữa."

Han Wangho lên xe trở về căn cứ, dựa vào cửa sổ xe vẫy tay chào các anh. Khuôn mặt đã tròn hơn một chút, trông như trở lại ROX ngày ấy, mềm mại như học sinh cấp 3.

Lee Seohaeng than thở rằng Wangho trông vẫn như vậy, nhiều năm rồi vẫn không thay đổi chút nào. Song Kyungho hiếm khi không trả lời mà cúi đầu gửi tin nhắn.

: Cậu gửi câu tiếng Trung đó cho WangHo?

: Đó là một trò đùa ư?

: Em ấy rất thích cậu. Nếu cậu đùa như vậy với em ấy, em ấy sẽ cho rằng đó là nghiêm túc. Cậu sẽ không…

Điện thoại rung lên, đầu bên kia cuối cùng cũng trả lời.

Faker: Là em gửi.

           : em không hề đùa.

Lee Sanghyeok tình cờ xem được một đoạn video về bộ đôi Smeb và Peanut.

Trước đây anh ấy đã xem phim truyền hình về tình yêu, trong đó có nói rằng nếu không liên lạc với người mình thích trong thời gian dài thì mối quan hệ có thể sẽ đổ vỡ.

Anh muốn nói chuyện với Han Wangho nhưng cảm thấy khó xử vì cậu rời khỏi Trung Quốc mà không nói cho mình biết. Lee Sanghyeok đã suy nghĩ và cuối cùng gửi tin nhắn riêng cho Song Kyungho.

Song Kyungho kêu lên ngạc nhiên vì 'bạn thân' lại đột nhiên tìm đến mình, thấy Lee Sanghyeok đi thẳng vào vấn đề.

"Nếu em... muốn bắt chuyện với người mình thích, muốn người kia có thể hiểu được cảm xúc của mình thì em nên nói như thế nào."

“Trong tiếng Trung Quốc.”

Song Kyungho nhướng mày và liên tục xác nhận người mà Lee Sanghyeok nói tới chính xác là người cậu ta thích. Anh ngạc nhiên mở miệng quay lại định chia sẻ chuyện này, nhưng cuối cùng lại kìm lại.

Anh tưởng rằng Lee Sanghyeok đã gặp một nhân vật hấp dẫn trong một bữa tiệc nào đó, nhưng anh không ngờ Faker sẽ là người bắt chuyện với người ta trước nên đã phạm sai lầm.

"Chỉ cần tìm cô ấy và nói với cô ấy rằng bạn xinh đẹp."

Lee Sanghyeok trầm ngâm gật đầu. Bữa ăn cảm ơn trong dự kiến ​​của Song Kyungho đã không thành công. Lee Sanghyeok cảm ơn và không có chuyện gì xảy ra sau đó.

Câu chuyện tiếp tục xảy ra một năm sau đó, hóa ra nhân vật chính trong vụ việc đó lại chính là em trai của anh ta.

Song Kyungho gần như không kịp thở.

Lee Sanghyeok đang cố gắng làm cái quái gì vậy? Cậu ta đã tỏ ra xa cách khi họ ở cùng một đội, nhưng sau một thời gian dài xa cách, em ấy lại đột nhiên trở thành người mà cậu ta thích.

Sẽ không mất quá nhiều thời gian để ai đó nhận ra rằng họ thích nhau... Song Kyungho loại trừ khả năng có một câu chuyện ngược tâm, trong đó mối tình bí mật hai chiều cuối cùng đã trở thành sự thật sau nhiều năm.

Nhưng có vẻ điều đó vẫn chưa thành hiện thực, bởi vì Han Wangho hình như cũng không biết.

Theo tính cách của Han Wangho, phản ứng đầu tiên của cậu sau khi biết chuyện này sẽ là trở nên hèn nhát.

Mặc dù cảm thấy có chút tiếc nuối cho chiếc củ cải đã nuôi lớn của mình, nhưng Song Kyungho vẫn quyết định giúp đỡ hai tên ngốc không thể công khai bày tỏ tình cảm này. Dù sao anh và Han Wangho đã quen nhau lâu như vậy, Song Kyungho tin chắc rằng Han Wangho thực sự thích Lee Sanghyeok.

Còn là kiểu tình yêu của hai người yêu nhau hay tình yêu của người hâm mộ thì đó là chuyện giữa hai người họ.

Tại sao Lee Sanghyeok lại ở ngoài nhà hàng sau khi cậu tiệc tùng với anh Kyungho? Wangho chân nam đá chân chiêu suýt chút nữa thì ngã.

Han Wangho quay người lại không nhìn thấy Song Kyungho, chỉ có thể đi tới chào hỏi.

"Thật trùng hợp... anh Sanghyeok, anh đang đợi ai sao?"

"Đúng vậy, nhưng không cần chờ đợi nữa, chúng ta đi thôi."

Han Wangho mở miệng, quay đầu lại nói, anh, anh cứ tiếp tục chờ, em chỉ là tới chào hỏi, sẽ đi ngay bây giờ.

Khi ngẩng đầu lên, cậu phát hiện Lee Sanghyeok đang chăm chú nhìn mình, vẻ mặt rất chân thành, Han Wangho lập tức hiểu người anh đang đợi chính là cậu.

Han Wangho vội vàng nhìn đi chỗ khác, rõ ràng đã trở thành một người trưởng thành thông thạo trong việc giao tiếp, nhưng khi gặp Lee Sanghyeok, cậu vẫn không giấu được sự hỗn loạn trong lòng.

Mình thực sự vô dụng.

Han Wangho quyết tâm giành lại thế chủ động, mở miệng bắt chuyện.

“Sao anh Sanghyeok lại biết tiếng Trung?”

Câu trả lời của Lee Sanghyeok rất khó hiểu. Anh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Han Wangho, đôi mắt anh nóng như thiêu đốt.

"Trung Quốc rất tốt."

"Em đã tăng cân một chút."

Lần này, tay anh thật sự đặt lên một bên mặt Han Wangho, khớp ngón tay cong chạm nhẹ vào gò má đầy thịt.

Thì ra là chạm vào cảm giác như thế này.

Lee Sanghyeok rút tay lại và từ từ nắm chặt nắm đấm, quả táo Adam của anh hơi lăn, vẻ mặt không thể kiềm chế sự khao khát.

May mắn thay, Han Wangho vẫn nhắm mắt và không dám nhìn anh. Khoảnh khắc họ chạm vào nhau, tâm trí cậu chợt nhớ lại vô số động tác mà đôi tay này đã thực hiện trên sân đấu và những danh hiệu mà chúng đã giành được.

Lông mi tạo bóng dày trên mí mắt, tần suất run rẩy làm gián đoạn hơi thở của Lee Sanghyeok.

"Hàn Quốc cũng rất tốt, em không cần rời đi."

“Ừm…”

Suy nghĩ trong đầu Han Wangho rối bời, giống như núi lửa sắp phun trào, cậu cũng không biết mình đang hứa cái gì.

"Han Wangho."

Bị gọi cả họ tên, Han Wangho ngẩng đầu lên trông như sắp bị tử hình.

Lee Sanghyeok ra hiệu cho cậu nhìn vào tay anh.

Ngoại trừ ngón cái và ngón út, ba ngón còn lại dán sát vào nhau.

Ngón cái và ngón trỏ tạo thành một góc vuông, ba ngón đứng cạnh nhau.

Nắm tay bằng năm ngón tay và mở rộng ngón tay út của anh.

Lee Sanghyeok đột nhiên đưa tay nắm lấy tay Han Wangho, cậu ngạc nhiên lùi lại một bước, rồi từ từ lùi lại.

Sau đó Lee Sanghyeok đảo ngược động tác và ra hiệu lần nữa bằng tay còn lại.

Em yêu anh.

Anh cũng yêu em.

“Xin lỗi, anh phải mất một thời gian dài mới có thể hiểu được.”

"Đây là...lần đầu tiên anh yêu một người, và anh đã làm chưa đủ tốt."

"Nhưng anh có thể học, anh có khả năng học tập rất tốt."

Han Wangho nghĩ rằng mình đã say nhưng Lee Sanghyeok thực sự đã xuất hiện ở đây, đang ôm cậu dưới ánh đèn đêm và nói yêu cậu.

Hai con người vụng về, luôn không thể diễn đạt bằng lời, không thể nói ra mình yêu người kia.

May mắn thay, hành động có thể chứng minh điều đó.

"Anh Sanghyeok...?"

Giọng nói của Han Wangho run rẩy, như thể cậu thực sự không ngờ rằng Lee Sanghyeok lại chủ động dùng hết sức mình tiếp cận kẻ hèn nhát trong vực sâu là cậu như vậy.

Bàn tay đang ôm cậu khẽ run lên, chờ đợi câu trả lời.

Hóa ra thần cũng thận trọng khi yêu thương một người, và có những lúc Ngài sống động đến vậy.

Các vị thần đã nhìn thấy anh ở thế giới loài người và tình yêu kéo dài nhiều năm của họ.

"Em có thể ở lại được không? Ở lại với anh."

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, Han Wangho khịt mũi, cố gắng dũng cảm một lần.

“Em sẽ không bao giờ đến SKT nữa.”

“Không, không phải SKT.”

Lee Sanghyeok nhẹ nhàng lau hàng nước mắt trên gò má cậu bằng đầu ngón tay và lắc đầu.

"Ở lại với anh."

Em có sẵn sàng ở lại không?

Đôi mắt Han Wangho ươn ướt nhưng đầy ý cười. Cậu hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Lee Sanghyeok một lúc lâu, cuối cùng lẩm bẩm cậu không bao giờ ngờ rằng anh Sangheok sẽ nói những điều như vậy.

Han Wangho kiễng chân lên và ôm lấy cổ Lee Sanghyeok, nhẹ nhàng áp môi cậu vào môi anh.

"Được, em đồng ý---"

Âm thanh kéo dài rất lâu, vương vấn trong gió đêm.

"Đây là nụ hôn đầu tiên của anh Sanghyeok phải không?"

"…Không."

Han Wangho gần như buông tay khi nghe thấy điều này, nhưng Lee Sanghyeok đã vòng tay qua eo cậu và ghìm cậu trước mặt.

"A...một chuyện tình bí mật. Tin chấn động. Tin chấn động."

Han Wangho mím môi phàn nàn, không giấu được sự thất vọng trong mắt, giọng điệu chua chát.

Lee Sanghyeok muốn trêu chọc cậu, thản nhiên ậm ừ nhìn nỗi buồn trong mắt cậu dần tràn ra, cuối cùng anh cũng chậm rãi mở miệng, khi toàn thân cậu đã co rúm lại.

"Ngày hôm đó em rời khỏi bữa tiệc, khi chúng ta đang đợi Bae Junsik ở ngoài nhà hàng."

Han Wangho nhận ra điều gì đó, tim đập nhanh.

“Em hôn anh, lì lợm ôm anh, nhưng hôn anh xong lại ngủ quên mất.”

Han Wangho tưởng tượng ra cảnh cậu hôn Lee Sanghyeok như một tên lưu manh sau khi say rượu, và bắt đầu nghĩ cách bay khỏi trái đất này.

"Em còn gọi anh là Sanghyeokie"

Một hòn đá tạo nên ngàn ngọn sóng, Han Wangho trợn to hai mắt, thở dài: “Anh thực sự rất tốt tính, không đánh em…”

Anh không tốt tính, anh chỉ muốn đối xử tốt với em.

Lee Sanghyeok không nói những lời như vậy mà chỉ cười, nhưng Han WangHo hiểu.

Đôi khi, những nụ hôn còn hữu ích hơn lời nói.

Nghe xong, Bae Junsik vô cùng kinh ngạc, lúc đó hai người không ở cùng nhau, anh cho rằng hai người thích có một mối tình máu chó, em chạy trốn và anh đuổi theo em.

Han Wangho tựa hồ cũng bị cuốn vào hồi ức kia, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Bae Junsik vỗ nhẹ cậu và nói rằng Lee Sanghyeok sẽ đi xuống và anh cũng sẽ về nên sẽ không thể đi cùng họ.

Han Wangho gật đầu vẫy tay tạm biệt, tựa người vào ghế sofa cạnh cửa sổ, nhìn ánh đèn từ trần đến bên ngoài tòa nhà.

Đột nhiên, phía xa pháo hoa nổ liên tục, thắp sáng cả bầu trời đêm.

Han Wangho thốt lên một tiếng rồi đứng dậy, đặt tay lên kính để ngắm pháo hoa rực rỡ.

Đúng lúc cậu đang định gửi tin nhắn cho Lee Sanghyeok rủ anh đi xem pháo hoa thì cánh cửa phòng khách đột nhiên mở ra kèm theo một tiếng click.

Han Wangho nhanh chóng quay lại và gọi Lee Sanghyeok cùng xem pháo hoa. Khi quay lại, cậu thấy Lee Sanghyeok đang mặc vest và đeo cà vạt, đứng ở cửa cầm một bó hoa hồng lớn.

Ánh sáng từ pháo hoa lan đến chân anh. Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Lee Sanghyeok có vẻ hơi bối rối và giữ chặt bó hoa.

"Anh đang làm gì vậy?"

Han Wangho chậm rãi đi về phía anh, nhận lấy bó hoa từ tay Lee Sanghyeok, hơi ngạc nhiên mở miệng, trong mắt Lee Sanghyeok cậu còn trông đẹp hơn pháo hoa.

Tiếng pháo hoa quá lớn, Lee Sanghyeok cố gắng nói to thêm một chút.

"Junsik nói, muốn anh chuẩn bị một ít bất ngờ lãng mạn để em cảm nhận tình yêu của anh."

“Anh đã đi tìm hiểu và họ đều nói rằng làm như vậy sẽ khiến người yêu của bạn vui vẻ”.

"Wangho, em có thích không?"

Han Wangho nhẹ nhàng mở áo vest của Lee Sanghyeok ra, nhìn thấy vết dầu trên ngực áo thì bật cười.

Chẳng trách hôm nay Lee Sanghyeok trông rất kỳ lạ.

"Em thích nó, tất nhiên là em thích nó."

"Vậy tại sao Wangho lại trêu cười anh? Em đã nhận ra lâu rồi à?"

"Món quà bất ngờ này thất bại rồi."

Lee Sanghyeok cau mày, có vẻ hơi thất vọng.

"Không, anh Sanghyeok."

Lee Sanghyeok, người đang nghiêm túc học cách yêu cậu, tiếp cận cậu bằng pháo hoa, dễ thương một cách vụng về.

"Mỗi người sẽ có cách yêu khác nhau. Em thích Sanghyeok vì anh là chính anh, và em cũng thích Sanghyeok, người yêu em một cách vụng về".

“Em cười vì em rất vui và cảm nhận được điều anh Sanghyeok muốn truyền tải đến em”.

"Em cũng yêu anh rất nhiều."

Pháo hoa đã ngừng bắn từ bao giờ, bầu trời dần tối sầm lại, trở lại trạng thái tĩnh lặng như ban đầu. Tất cả những giấc mộng chỉ là nhất thời, có thể sau một ngày, hoặc cũng có thể là một tháng, người ta sẽ quên đi màn pháo hoa rực rỡ được chứng kiến ​​đêm đó.

Những bông hoa ngậm sương tựa vào bàn, lặng lẽ nhìn đôi tình nhân hôn nhau.

Hoa cũng có ngày tàn.

Nhưng sau hàng trăm năm, các vị thần sẽ tìm thấy anh ở thế giới loài người.

Ý nghĩa của việc hai người yêu nhau là phải hiểu rằng lời nói của đối phương không truyền tải được hết ý nghĩ của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro