
1
“Em có bao giờ nghĩ rằng Lee Sanghyeok không xứng đáng để yêu em không?"
Bae Junsik nhìn chằm chằm bóng lưng Lee SangHyeok đi tới nhà vệ sinh, do dự hết lần này đến lần khác vẫn quyết định lên tiếng.
"Dạ?"
Han Wangho ôm áo khoác của Lee Sanghyeok vào lòng, gắp miếng thịt mới chần vào trong bát.
"Ý anh là..."
"Anh cảm thấy anh ấy chưa đủ yêu em sao?"
Han WangHo mỉm cười, tùy ý thổi thổi miếng thịt rồi nhét vào trong miệng, nóng đến mơ hồ.
“Thật là, vậy theo em là như thế nào?"
"Anh Sanghyeok có cách thể hiện tình cảm của riêng mình."
Sau khi Lee Sanghyeok quay trở lại, hai người không tiếp tục nói về chủ đề này nữa. Han Wangho đặt miếng thịt đã chần vào bát của Lee Sanghyeok, trong miệng lẩm bẩm sao anh quay lại chậm thế, thịt đã nguội hết rồi.
Lee Sanghyeok mỉm cười với cậu, cúi đầu bắt đầu ăn, không gắp thức ăn cho Han Wangho cũng không trả lời thêm gì. Mấy lần Han Wangho bắt chuyện anh cũng làm thinh. Bae Junsik thực sự cảm thấy lo lắng cho mối quan hệ của họ.
Hắn tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, quay sang nhìn Han Wangho. Kết quả người bị nhìn hình như cũng đã quen với tình huống này, thản nhiên nói anh Sanghyeok món này khángon anh mau nếm thử một chút.
Sau khi thanh toán xong, Bae Junsik toan muốn bỏ chạy trước thì lại bị Lee Sanghyeok kéo lại, lấy cớ thuận đường kêu hắn đi cùng họ. Khóe miệng Bae Junsik co giật, muốn nói hai cái đứa yêu nhau này không nhân cơ hội trong kỳ nghỉ đi hẹn hò với nhau đi còn muốn níu kéo hắn ở lại cùng làm gì.
Hắn cố gắng ra hiệu cho tên đầu gỗ Lee Sanghyeok mau đem bạn trai nhỏ của mày đi đi nhưng Lee Sanghyeok không nhìn hắn mà cúi đầu nắm lấy vạt áo trước ngực đang dính dầu của mình.
Chàng tuyển thủ Faker toàn năng trông có vẻ đang gặp chút phiền phức.
Anh dùng tờ giấy ăn vừa lấy được trong nhà hàng để lau vết bẩn trên áo, nhưng dầu bắn lên hơi cao nên việc làm sạch có chút khó khăn. Han Wangho nhìn đông nhìn tây một hồi mới nhận ra Lee Sanghyeok đang bị vết dầu làm khó, nhô đầu ra hỏi anh có cần giúp đỡ không. Lee Sanghyeok nhìn cậu một cái, môi mèo mím lại rồi lắc lắc đầu.
Bae Junsik và Han Wangho quay sang nhìn nhau. Han Wangho dường như không quan tâm đến việc anh làm "kì đà" trong buổi hẹn hò của mình, cậu mỉm cười với anh. Cậu cảm nhận được Bae Junsik muốn nhắc lại câu hỏi vừa rồi, trong lòng có chút không biết phải làm sao.
Trong mắt người khác đây chính là mối quan hệ giữa thần và tín đồ trung thành nhất của thần. Dường như trong mối quan hệ này chỉ có Han WangHo là người chủ động. Từ canh bánh gạo đến biểu tượng cảm xúc hình thỏ mà cậu cho rằng mình là người duy nhất được nhận. Nhưng không ai trong số họ biết rằng, người dũng cảm trước lại chính là Lee Sanghyeok.
Không hổ danh là một vị thần, anh trai này đối với tình cảm con người không được nhạy bén cho lắm.
Vào cái đêm tiễn cậu rời khỏi SKT, Lee SangHyeok không biểu hiện gì, cũng không uống quá nhiều rượu.
Khi nói đến Liên Minh Huyền Thoại, sự nghiêm túc của anh có thể coi là tàn nhẫn. Han Wangho có thể là người đi rừng phù hợp với anh nhưng cậu lại không phù hợp với SKT.
Rời đi chính là sự lựa chọn tốt nhất dành cho Han Wangho.
Lee Sanghyeok không phải là một người anh trai như Song Kyungho. Anh sẽ không kéo cậu đi uống rượu thỏa thích để nói ra hết những chuyện cất giấu trong lòng.
Han Wangho vẫn nhớ tới những giọt nước mắt mà bản thân đã kìm nén suốt cả đêm đó, đôi mắt cậu đỏ lên như mắt thỏ. Nhìn Lee Sanghyeok ngồi đối diện, cậu nâng ly lên, muốn nói lời cảm ơn vì anh đã chiếu cố cậu trong suốt một năm vừa qua.
Lee Sanghyeok không có động tĩnh gì, chỉ nói rằng em đã say lắm rồi đừng uống nữa.
Han Wangho cảm thấy sống mũi cay cay, suýt chút nữa đã rơi nước mắt. Cậu nói, em sắp đi rồi anh uống với em một ly đi.
Thật ra cậu đã luôn ấp ủ suy nghĩ muốn đưa thần ra khỏi thần điện từ lâu. Cậu muốn thấy thần đứng cùng mình trong màn khói lửa nhân gian.
Nhưng cậu sớm đã từ bỏ ý định đó rồi. Cậu bắt đầu làm việc chăm chỉ ngày đêm, hy vọng rằng một ngày nào đó có thể leo lên được cùng cấp độ của thần, từng bước từng bước đến đến gần anh hơn.
Cậu vẫn luôn là người hướng tới tương lai như vậy, sẽ không hối tiếc.
Lee Sanghyeok thỏa hiệp nâng ly lên nhưng mày cau lại vì những lời nói của cậu. Han Wangho xấu hổ tới mức từ đầu tới cuối không hề ngước lên nhìn Lee Sanghyeok, bỏ lỡ khoảng khắc dao động lóe lên nơi đáy mắt anh.
Trên thực tế, Han Wangho không nhớ được những chuyện xảy ra tiếp theo. Người đỡ cậu ban đầu là Bae Junsik nhưng không hiểu sao lại trở thành Lee Sanghyeok. Anh bày ra vẻ mặt thản nhiên như thường lệ, hoàn toàn trái ngược với nhóm người say rượu đang hú hét ở bên cạnh.
Nhóm người này có vẻ như là sinh viên đã tốt nghiệp. Họ nghĩ rằng sau này khó có thể gặp lại nhau nên đã uống rượu cho thỏa thích, thậm chí còn bắt đầu hát hò ở bên lề đường.
Dạ dày Han Wangho vốn dĩ đang khó chịu, nghe thấy những âm thanh ầm ĩ đó liền suýt chút nữa nôn ra.
Có lẽ vì vẻ mặt nhăn nhó ấy quá mức đáng thương, Lee Sanghyeok quay sang nhìn cậu mấy lần. Mắt thấy Han Wangho dựa vào cột điện đưa mắt nhìn mình liền đưa tay tới một bên mặt cậu. Trong giây lát, Han Wangho đã nghĩ rằng Lee Sanghyeok hiểu ý và muốn giúp cậu che lỗ tai lại
"Em có lạnh không? Tai em đang đỏ bừng vì lạnh kìa?"
Lee Sanghyeok chỉ chỉ rồi thu lại tay.
"…Hả?"
"Không sao đâu..." Han Wangho cúi đầu, chớp chớp mắt. Rượu khiến phản ứng của cậu có chút chậm chạp.
Cậu siết chặt tay áo, hôm nay cậu chỉ mặc một chiếc áo tay dài. Han Wangho đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.
"Để anh....bảo Seunghoon cho em mượn áo khoác." Lee Sanghyeok nói trước khi rời đi, ám chỉ cậu đứng đợi anh một chút.
Han Wangho liếc chiếc áo khoác đang được vắt trên cánh tay Lee Sanghyeok, ngước lên nhìn anh.
Áo khoác của Faker thực sự không thể mặc một cách tùy tiện. Nhưng cậu đã không còn tỉnh táo nữa, lời nói thốt ra cũng không suy nghĩ kỹ. Han WangHo đưa tay nắm lấy cánh tay người đang định rời đi.
"Anh ơi, sao anh không cho em mượn áo khoác của anh?"
Nghe xong, Lee Sanghyeok hơi quay mặt đi: "Là do chính Wangho nói mà."
"Đó là khoác của anh, in trên đó là ID của anh. Em không thể mặc nó."
Nói xong, anh vô thức mím môi, vẻ mặt có chút hờn dỗi.
"Ồ..." Han Wangho gật đầu một cách máy móc, không nhận ra cảm xúc của Lee Sanghyeok.
Thế là bọn họ lại rơi vào im lặng. Nếu là Han Wangho của trước đây thì bầu không khí sẽ không im lặng đến vậy. Cậu sẽ giống như chú chim vàng anh nhỏ luôn líu lo trong đội.
Những sau khi rời khỏi tổ chim của mình, nếm trải mùi vị cay đắng của thất bại, Han wangho cũng dần học cách tiết chế lại cảm xúc của mình, trở nên ít nói hơn.
Lee Sanghyeok thấy Han Wangho say đến mức không thể mở nổi mắt, từ từ trượt xuống khỏi cột điện. Anh quay lại nhìn cánh cửa nhà hàng ngầm thắc mắc sao Bae Junsik và những người khác mãi vẫn chưa chịu ra ngoài.
Tiệm cắt tóc bên cạnh nhà hàng có đặt một chiếc ghế ngay trước cửa. Lee Sanghyeok chỉ vào đó, tiến lại nói với Han Wangho rằng những người khác vẫn chưa ra nên muốn cậu ngồi xuống đợi họ.
Han Wangho không biết mình có hiểu hay không. Cậu cảm giác được có bàn tay người nào đó vòng qua cánh tay đỡ cậu dậy, chỉ biết loạng choạng đi theo.
Cậu ném mình xuống ghế, kéo theo Lee Sanghyeok cúi xuống.
Lee Sanghyeok đang muốn vùng vẫy thoát khỏi bàn tay của người đang say thì thấy Han Wangho ngơ ngác nhìn lên không trung.
“Buồn ngủ à?” Lee Sanghyeok lấy điện thoại di động ra, định hỏi Lee Jaewan đi đâu mà lâu vậy.
Han Wangho ngơ ngác không trả lời, ánh mắt nhìn tới cột đèn ba màu cách đó mấy bước. Xanh, trắng và đỏ, nó chặn lối vào con hẻm và chặn cậu ở trên ghế
Ánh mắt cậu nhìn theo những cột đèn màu đỏ hướng lên trên, cuối cùng dừng lại ở bộ đồng phục đội tuyển trên tay Lee Sanghyeok, màu đỏ của SKT.
Buồn ngủ quá.
Sau khi tỉnh dậy, liệu đồng phục của cậu có còn là màu này nữa không?
Đó là việc lớn mật nhất mà cậu từng làm, quá đáng hơn nữa là cậu thực sự đã quên mất hoàn toàn về khoảnh khắc đó.
Han WangHo gần như chỉ mơ hồ nghe thấy giọng nói của chính mình hòa vào trong gió đêm, nhưng Lee Sanghyeok lại nghe thấy rất rõ ràng
"Sanghyeokie"
Những ngón tay gõ phím của Lee SangHyeok dừng lại, anh quay sang nhìn người đang nhìn mình với vẻ ngạc nhiên.
Han WangHo hơi nheo mắt lại, nhìn anh với ánh mắt mến mộ như những tín đồ khác.
Nhưng nó có vẻ khác.
Bản thân Lee Sanghyeok cũng không thể phân biệt được có gì khác biệt.
Sau khi nhìn nhau hồi lâu, anh nhận ra cậu chỉ là say đến phát điên chứ không phải cố ý khiêu khích anh.
“…Ừm.”
Lee Sanghyeok cảm thấy hơi khó xử nhưng anh vẫn đáp lại.
Han Wangho ngồi thẳng dậy và giật lấy chiếc áo khoác trong tay Lee Sanghyeok.
"Lạnh...làm ơn đưa nó cho em đi mà."
Han Wangho kéo góc quần áo của anh và lắc lư nó từ bên này sang bên kia, nhấn mạnh muốn lấy "áo khoác của anh" một lần nữa. Mái tóc rối bù trên đầu bị gió thổi bay cũng đung đưa, khiến Lee Sanghyeok cảm thấy muốn bắt nạt cậu.
Kể từ khi ra mắt, Han Wangho đã luôn là em út trong đội, vì thế cực kỳ thành thạo trong việc làm nũng để đạt được mục đích của mình.
Cho dù các anh đều biết rõ nhưng cũng sẽ bất lực dung túng trước gương mặt này.
Thần cũng không phải là ngoại lệ.
Thế nên dù vừa mới nói với Han Wangho rằng em không thể mặc áo khoác của anh, Lee Sanghyeok vẫn mềm lòng che cho đối phương bằng đồng phục của mình.
Han Wangho từ dưới bộ đồng phục đỏ rút tay ra, kéo cổ áo lên, dụi mặt vào cổ áo sau, trông giống như một chú chó con đang rúc vào lòng chủ nhân.
Lee Sanghyeok nhìn nụ cười hình trái tim của Han Wangho, gần như vô thức phát hiện ra rằng đôi môi của cậu hồng hào như môi của một nữ minh tinh trong phim truyền hình.
Môi của ai cũng đỏ như thế này à?
Lee Sanghyeok quay mặt đi, động tác nhanh đến mức khiến anh cảm thấy tội lỗi. Anh không thể nhớ nổi môi người khác trông như thế nào.
"Ah…"
Han Wangho không biết mình đang muốn làm cái quái gì nữa. Cậu ngoắc tay về phía Lee Sanghyeok, ra hiệu cho anh lại gần.
Về mặt giao tiếp, Lee Sanghyeok chưa bao giờ tự nhận bản thân là người kiên nhẫn, nhưng với Han Wangho thì khác
Có lẽ anh thực sự thiếu một người em trai hay bám víu.
Lee Sanghyeok cam chịu cúi xuống, sẵn sàng lắng nghe những bí mật cậu sắp kể.
Hơi thở của Han Wangho hòa vào cơn gió ở đầu ngõ lặp lại hai chữ giống nhau, nhưng lại dịu dàng trìu mến hơn trước.
Giống như là ảo giác nhưng Lee Sanghyeok lại nghe thấy rất rõ ràng.
"Sanghyeokie..."
Đường phố ồn ào dần trở nên méo mó, đèn đường bị chùm ánh sáng chặn lại, chỉ còn một tia sáng lay lắt chiếu trên vai Han Wangho và ba ngôi sao của SKT.
Lee Sanghyeok đột nhiên muốn tua nhanh thời gian, tua nhanh đến giải chung kết thế giới tiếp theo để dẫn dắt đội tuyển chiến thắng một lần nữa, viết lại cái kết đầy cay đắng đó.
Trong lòng Lee Sanghyeok đột nhiên trở nên cực kỳ khẩn trương, thậm chí có chút không giống chính mình.
Như muốn giữ lại ai đó.
Anh không có thời gian để sắp xếp mớ suy nghĩ hỗn loạn nên chỉ có thể trả lời một cách mơ hồ, giọng nói của anh trở nên khàn khàn.
Han Wangho không nói gì sau khi gọi tên anh, nhưng khi Lee Sanghyeok đáp lại, cậu đã hành động.
Đôi môi đã luôn chiếm giữ tâm trí anh chạm vào khóe môi anh. Nó ẩm ướt và mềm mại, mang theo sự mát lạnh của gió đêm, khiến Lee Sanghyeok liên tưởng đến một miếng thạch.
Nửa chữ “ừm” còn lại lên môi bị át đi, âm thanh cuối cùng biến mất trong tiếng thở đột ngột rõ ràng.
Lee Sanghyeok gần như không dám thở mạnh vì sợ đánh thức cậu trai đang say khướt trước mặt, nhưng anh vẫn nghe thấy tiếng gì đó vô cùng chói tai.
Hóa ra đó là nhịp tim của anh.
Đầu óc anh nhất thời trống rỗng, không có thời gian suy nghĩ tại sao Han Wangho lại hôn mình. Điều anh nghĩ hiện tại là Han Wangho thực sự là một người lạnh lùng, ngay cả môi cũng lạnh như băng.
Lee Sanghyeok từ từ giơ tay đỡ bức tường phía sau Han Wangho, giữ nguyên tư thế khó xử vốn không thân thiện với cột sống và thắt lưng này.
Nhìn từ trong ngõ, đó thực sự là một tư thế mơ hồ. Giống như những người yêu nhau thời trung học cùng nhau về nhà sau khi tan trường, vội vã lợi dụng ánh đèn đêm mờ ảo để che đậy và trao nhau nụ hôn nghẹt thở khi tạm biệt.
Hoặc có lẽ nó chỉ là môi họ chạm vào nhau.
Han Wangho cũng giơ tay lên, yếu ớt bám lên cánh tay của anh, sau đó vòng tay qua ôm lấy cổ anh
Môi Han Wangho rời đi, ánh mắt Lee Sanghyeok từ từ rơi xuống dái tai, tóc rồi tới xương đòn mỏng đang nâng đỡ lớp vải.
Dù trên mặt vẫn còn có chút mỡ trẻ con nhưng Han Wangho thật sự rất gầy. Mỗi lần cậu dựa vào người anh đùa giỡn, xương khuỷu tay nhô lên luôn làm anh đau.
Cách đây đã lâu hoặc có lẽ không lâu đến vậy, Han Wangho tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn trên bàn máy tính, tựa người vào ghế chơi game để xem thứ hạng của mình.
Cậu ôm mặt, bắt chéo chân, co ro ngồi trên ghế, ôm lấy đầu gối với khuỷu tay đỏ bừng.
Bản thân Lee Sanghyeok thậm chí còn không nhận ra rằng khi đó anh thích Han Wangho đến mức liên tưởng cậu với một con vật nhỏ đáng yêu. Anh không nhịn được muốn đưa tay ra chạm vào cậu.
Đầu tiên, nắm lấy cánh tay, từ từ trượt xuống khuỷu tay và nhẹ nhàng xoa nắn bằng đầu ngón tay.
Dường như nếu hành động này được lặp đi lặp lại trong thời gian dài, xương sẽ trở nên mềm và tròn hơn.
"Anh đang làm gì vậy? Ngứa quá."
Han Wangho mỉm cười, hơi thu tay lại, nhưng cũng không tránh khỏi tay anh.
Giống như một chú mèo con, kêu meo meo phản đối vì không thoải mái khi bị chạm vào, nhưng sẽ không rời khỏi vòng tay của chủ nhân nó.
"Tối nay ăn gì đây?"
Câu trả lời của Lee Sanghyeok quen thuộc đến mức Han Wangho có thể biết trước câu tiếp theo mà không cần suy nghĩ.
"Em có đói không? Muốn ra ngoài ăn không?"
Lee Sanghyeok muốn Han Wangho ăn nhiều hơn và tăng cân để xương không bị đau khi ngủ.
KkOma hét lên gọi Han Wangho từ xa. Lee SangHyeok từ từ rút tay lại và nhìn thấy Han Wangho nhếch môi. Cậu cố tình đợi KkOma đến gần chỗ mình mới chậm chạp ngồi thẳng dậy khỏi tư thế nép mình, đưa tay ra và nói.
"Em đang học hỏi anh Sanghyeok."
Phần lưng ghế vừa đủ để chắn toàn bộ cơ thể cậu, cho phép cậu tiếp tục trò chơi còn dang dở.
"Ah! Han Wangho! Tại sao em luôn ở chỗ SangHyeok vậy?"
Han Wango ôm chân cười lớn, KkOma dường như đang tức giận.
"Bởi vì em ấy yêu cậu ta."
Lee Jaewan liếc nhìn Lee Sanghyeok, người cũng đang nhếch nhếch khóe miệng, cố tình ám chỉ điều gì đó.
Han Wangho tựa hồ biết cậu hôn anh là không đúng, nhưng vẫn muốn hôn anh một lần nữa.
Khi nhìn thấy Han Wangho ngửa mặt lên, từ từ tiến lại gần, lông mi của Lee Sanghyeok run rẩy dữ dội.
Đầu mũi họ chạm nhau một lúc, sau đó di chuyển từ má đến dái tai, và cuối cùng dừng lại ở một bên cổ của anh. Wangho tựa hồ đã tìm được một tư thế thoải mái. Cậu siết chặt hai tay, vùi vào cổ anh một lúc, sau đó Lee Sanghyeok nghe thấy tiếng thở đều đặn vang lên.
Cậu ấy đã ngủ quên.
Giống như một trò chơi căng thẳng sắp đi đến hồi kết nhưng bất ngờ bị save và out ra, trái tim Lee Sanghyeok lơ lửng nhưng không biết nên đặt vào chỗ nào
Anh đang mong đợi điều gì vậy?
Tên ngốc dễ xúc động nhất thời lộ ra vẻ mặt bối rối, không biết đặt tay vào đâu, vụng về đến mức có chút buồn cười.
Sau đó Han Wangho rời SKT mà không hề nhớ gì về đêm đó.
Điều duy nhất khiến Han Wangho hơi bận tâm và cảm thấy kỳ lạ là khi tỉnh dậy đi tắm vào sáng hôm sau, cậu đã ngửi thấy mùi bột giặt của Lee Sanghyeok trên người.
Thật điên rồ.
Han Wangho sau khi từ phòng tắm đi ra, cẩn thận ngửi ngửi, phát hiện mùi bột giặt đã biến mất nên mới yên tâm, mình không hề bị điên.
Han Wangho không nhắc tới, Lee Sanghyeok cũng không nhắc đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro