Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2.

Chương 2. Bắt đầu lại từ đầu.

"Thần đã viết xong đơn thuốc rồi, lát nữa làm phiền tiểu Quận chúa cử người cùng thần về hiệu thuốc lấy thuốc."

Đại phu giao tờ đơn cho Triều Mộ: "Nên dùng thức ăn như thế nào, một ngày mấy lần liều lượng bao nhiêu sắc nấu ra sao, thần đều viết trên giấy rồi."

Triều Mộ đứng lên, hai tay tiếp nhận tờ đơn, nhẹ nhàng cúi chào lễ độ: "Đa tạ đại phu."

Có thể bởi vì Triều Mộ ở Giang Nam là được coi như tiểu thư bình thường mà nuôi lớn, chẳng mảy may cảm thấy được rằng bản thân là Quận chúa, khiến cho trên người nàng ấy không có uy nghiêm cùng kiểu cách hoàng thất bao nhiêu, ngay cả một đại phu tầm thường như ông ấy thì cũng đối đãi khách khách khí khí.

Đại phu thu dọn đồ đạc, Triều Mộ nhìn về trên giường, trong đôi mắt to tròn chứa đựng nỗi lo lắng tràn ngập: "A Chi sẽ không bị lưu lại gốc bệnh gì chứ?"

"Này thì......" Đại phu cũng đi qua xem cùng, trong một lúc không dám nói chắc chắn không bàn cãi. Tuy rằng chỉ là đã bị thương da, nhưng đầu vẫn đập vào hòn đá rồi, liệu có để lại bệnh trạng di chứng gì hay không thì thật đúng là không thể nói chính xác.

"Sau khi nàng ấy tỉnh, nếu có bất thường gì thì người cứ kêu thần lại đây là được." Đại phu nâng đôi tay lên, chắp tay hành lễ: "Trong hiệu thuốc còn bệnh, bên này không còn chuyện gì thì thần đi về trước đây."

Triều Mộ gật đầu, ra hiệu cho tiểu Yến trả tiền khám bệnh: "Ông vất vả rồi."

Tiểu Yến đưa đại phu ra cửa, Triều Mộ kêu tiểu Tước vào đây, đưa tờ đơn trong tay cho cô ta, dặn dò: "Ngươi đi với đại phu cầm thuốc."

"Vâng." Tiểu Tước cầm đơn đi ra ngoài, nhưng kết quả mới ra cửa đã tiện tay đem đơn đưa cho tôi tớ quét dọn gặp phải trên đường.

Tôi tớ mờ mịt: "Chị tiểu Tước, đây là?"

Tiểu Tước khoanh đôi tay trước ngực, hếch cằm lên cằm sai bảo, nói: "Ý của Quận chúa, bảo ngươi đi hiệu thuốc bốc thuốc y theo đơn thuốc."

Nói xong cũng không quay đầu lại, uốn éo eo nhỏ rời đi mất.

Tuổi tác tiểu Tước và tiểu Yến tầm tầm nhau, nhưng dáng điệu lại trổ mã cực tốt, dáng vóc nhỏ bé, khuôn mặt trái xoan nhỏ.

Ở trong nhà chủ ban đầu thì cô ta được đặt trong thư phòng tiểu thiếu gia hầu hạ.

Tiểu thiếu gia 16 tuổi, đã sắp tới tuổi hiểu được chuyện người lớn. Tiểu Tước thì nổi ý định từ rất sớm rồi, mỗi ngày trang điểm xinh đẹp lộng lẫy cho mình, kết quả tất nhiên cũng rất lý tưởng.

Tiểu thiếu gia hứa cho cô ta làm vợ lẽ, nhưng ai ngờ được, chớ nói làm lẽ, ngay cả hầu ngủ cũng chưa lên làm thì đã bị bán ra ngoài, lúc này mới đến Tề phủ.

Mộng đẹp làm vợ lẽ đột nhiên tan vỡ, tiểu Tước làm sao cam lòng, lúc này mới nhìn chán ghét lẫn nhau với tiểu Yến có dã tâm giống vậy, tranh đoạt vị trí đại a hoàn trong viện Quận chúa.

Hôm nay là hai người đã tranh cãi đỏ mắt, nhất thời hết nhịn nổi động tay giật xé, ai ngờ thế mà đã đụng trúng tiểu Quận chúa.

Lúc ấy tiểu Tước đích thực sợ hãi trong lòng, mãi đến khi nhìn thấy là A Chi bị đập vỡ đầu, tiểu Quận chúa không có chuyện gì cả, lúc này mới thoáng thở phào, lại bắt đầu giũ đuôi rũ sạch như khổng tước.

Trong đám người mới như bọn họ đây, tiểu Tước còn chưa từng đặt ai vào trong mắt. Theo cô ta thấy, đám a hoàn này đều là mấy tiện tì làm việc nặng, không giống cô ta, ngay từ đầu đã làm việc trong thư phòng, chữ nghĩa mài mực lại đều biết.

Trước kia cô ta chỉ lo chuyện trong thư phòng là được, thế mà bây giờ còn phải cùng tranh giành người hầu hạ với đám tiện tì, đãi ngộ có thể nói là cách nhau như trời với đất.

Đặc biệt là con đĩ tên tiểu Yến kia, ngáng giò với cô ta khắp nơi, hoặc nói là cái kẻ thô lỗ từ sau bếp ra tới, ngoài miệng đấu không lại thì bắt đầu động tay động chân.

Đang nghĩ ngợi đấy thì Tiểu Yến liền qua tới trước mặt rồi.

"Đây không phải chị tiểu Tước sao," Sắc mặt tiểu Yến vốn dĩ sa sầm, một khắc nhìn thấy tiểu Tước kia thì ánh mắt lấp lóe, hai nháy mắt lập tức lộ ra ý cười. Cô ta chớp mắt, nhấc cao hộp đồ ăn trong tay: "Chị mới từ trong phòng ra tới ạ, nhìn thấy A Chi tỉnh rồi sao?"

"Đây là canh gà mà tiểu Quận chúa bảo sau bếp hầm cho A Chi, nói là bên trong còn bỏ nhân sâm rừng trăm năm bổ dưỡng vào đấy, cách cái nắp cũng có thể ngửi thấy mùi thơm xộc mũi."

Tiểu Yến khẽ than: "A Chi thật đúng là tốt số, trời xui đất khiến cứu được tiểu Quận chúa, sau này ở trong mắt Quận chúa, thân phận địa vị của ả sợ là không giống với người khác nữa."

Mặt tiểu Tước đã sớm sầm xuống rồi, tiểu Yến cười khanh khách mà đổ dầu vào lửa: "Tiểu Quận chúa còn nói í, bảo chúng ta chờ ở cửa phòng, đợi sau khi A Chi tỉnh lại thì bảo hai ta dập đầu nhận lỗi với ả ta đấy."

Tiểu Yến giơ tay thoáng vén tóc mai cũng không tồn tại nơi thái dương, dùng đuôi mắt nhìn tiểu Tước: "Dù sao thì ta đã cam chịu số phận, chỉ cần A Chi có thể tỉnh lại thì chỉ dập đầu cũng là chuyện nên vậy. Dẫu sao để cô ta làm đại a hoàn, tóm lại vẫn muốn tốt hơn so với để người nào đó làm."

May mà tiểu Quận chúa là một cô gái, nếu tiểu Quận chúa là một công tử thì tiểu Yến liền cảm thấy với bộ dáng gái hồ ly lẳng lơ của tiểu Tước đây, đã sớm bôi đen rằng bò lên giường tiểu Quận chúa rồi !

...... tuy rằng người hiện tại nằm trên giường tiểu Quận chúa là A Chi, nhưng hai hàm ý của "giường" này lại không giống.

"Tiện nhân !" Tiểu Tước đã phun một tiếng mắng.

Tai tiểu Yến vô cùng nhạy, lập tức ré giọng hỏi: "Tiện nhân ngươi mắng ai đấy?"

Hai tay tiểu Tước ôm ngực, nâng cằm lên: "Mắng chính là ngươi đấy, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang nghĩ gì, trong lòng ngươi ghen tị điên rồi đi. Ôi ôi ôi, ngươi nhìn coi cái ánh mắt của ngươi kìa, hận không thể nhúng độc vào canh gà, chỉ chút tâm cơ này còn dám tới trước mặt ta châm ngòi thổi gió ư?"

Không nói cái khác, chỉ tính khí ấy của tiểu Quận chúa, hoàn toàn sẽ không bảo bọn họ quỳ xin lỗi với A Chi. Tiểu Yến bịa lời nói dối cũng không biết bịa cái hay một chút.

Tâm tư bị người ta vạch trần tại trận, tiểu Yến gần như thẹn quá thành giận: "Người ghen ghét là ngươi nhỉ."

Tiểu Yến nói phản kích: "Bây giờ vô Tề phủ hầu hạ tiểu Quận chúa, mộng làm vợ lẽ kia của ngươi đã vỡ tan hoàn toàn không nói, hiện tại đến cả đại a hoàn cũng làm không được. Chỉ vậy ngươi còn không biết ngượng mà nói ngươi từng đọc sách có bản lĩnh có thể quản người ta."

*Phụt*, tiểu Yến nhổ nước miếng, thoáng trợn trắng mắt: "Giờ xem ra, sách đã đọc cũng vô trong bụng chó hết rồi, ngay cả đồ ngốc cũng không bằng."

"Ngươi mắng ai không bằng đồ ngốc đấy !" Nỗi tiếc nuối nhất trong lòng tiểu Tước chính là không được làm vợ lẽ, hiện giờ bị tiểu Yến nói huỵch toẹt ra đến, mặt cũng muốn đỏ hết cả.

Hai người bắt đầu xô đẩy một lần nữa, hoàn toàn không màng canh gà trong hộp đồ ăn đã đổ tràn hay chưa.

"Ta đây liền nói với tiểu Quận chúa, ngươi ăn vụng điểm tâm trong mâm của người !" Tiểu Tước giương giọng, nói.

Tiểu Yến không chịu thua kém, tuyến âm chát chúa: "Ta còn phải nói cho tiểu quận chúa biết ngươi đã lén lút đeo cây trâm của người đó !"

Hai người kéo xé cổ áo lẫn nhau, từ cổng tròn một mạch đến cửa trong viện, làm không ít người hầu thấy rồi chê cười.

Mọi người với một dáng vẻ không lấy làm lạ, dường như đã sớm quen với người trong viện tiểu Quận chúa chính là kiểu vô phép tắc như vậy.

Tiếng la hét cãi vã bên ngoài cũng không nhỏ, ít nhất là Triều Mộ ngồi ở trước giường nghe được rõ rõ ràng ràng.

Nhưng dường như là nàng ấy đã chặn đứng hết thảy tạp âm, chỉ nhăn mặt nghiêng người duỗi tay nhẹ nhàng vỗ cánh tay A Chi được đắp dưới chăn, giọng điệu giống như dỗ đứa bé vậy, âm điệu mềm mại dinh dính: "A Chi đừng sợ nha, không sao ha không sao, chờ chút nữa là tốt rồi."

Nhịn hai ngày nữa là xong rồi.

Triều Mộ mím đôi môi tróc da, mắt to tròn sạch sẽ trong trẻo được nước gột qua, nhìn vào người trên giường với vẻ quan tâm.

A Chi ở trên giường hình như thoáng giật giật.

Triều Mộ chớp mắt, lộ ra vui vẻ trong mắt, mềm yếu mà gọi: "A Chi."

Nàng ấy đang nghĩ A Chi tỉnh rồi có thể sẽ khát nước, liền đứng dậy đi đến bên bàn rót ly nước cho nàng.

"Ồn quá vậy......"

A Chi lẩm bẩm một tiếng, tiếng nói giống như là ngậm ở trong cổ họng, ậm ờ làm người ta nghe không rõ, dường như là một câu nói mớ yếu ớt nhợt nhạt.

Từ sau khi nàng lên làm cô cô, đã lâu lắm rồi không có người dưới nào dám ở trước mặt nàng lớn tiếng ồn ào om sòm, nhất là khi nàng ngủ.

Cô bé mười mấy tuổi, là lúc giọng nói chóe lanh lảnh nhất, khi cãi lộn lên thì giọng bất giác phóng đại, khiến cho người nghe được nhức não nhói óc nhất.

Vốn dĩ A Chi đã cảm thấy đầu khó chịu, hiện tại nghe thấy tiếng cãi lộn, cơn cáu kỉnh nhảy tót lên trong nháy mắt.

Là tuổi nàng cao rồi vung cánh tay không nhúc nhích nữa, hay là triều đại đã thay đổi, cô của nàng không phải Thái hậu nữa?

Thế mà lại có nô tài ở trong viện nàng la hét ầm ĩ, thật là ăn gan báo tim gấu rồi !

Bên ngoài, tiểu Yến cùng tiểu Tước giật xé tóc tai lẫn nhau rơi rụng xuống đã vào đến cửa, ai cũng không chịu buông tay: "Xin Quận chúa làm chủ !"

Tiểu Yến cáo trạng trước: "Tiểu Tước đã đánh đổ canh gà của A Chi."

Tiểu Tước lập tức nói: "Không phải do em đánh đổ, là ả ta dùng hộp đồ ăn đánh em, lúc này mới đánh đổ canh gà !"

Tiếng hai người liên tục ra rả không ngừng, tiếng sau cao hơn tiếng trước, rốt cuộc đã đánh thức A Chi trên giường.

"Ồn chết được." A Chi từ trên giường lê lết ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ thanh tú trơ ra, trên mặt cũng không có một phần biểu cảm nào.

Vô phép tắc, cung nữ từ đâu kiểu vô phép tắc như vậy !

A Chi xốc chăn lên một phen, từ trên giường xuống, giày cũng chưa mang, trực tiếp duỗi tay kéo cửa phòng ra, vung cánh tay lên về phía tiểu Yến cùng tiểu Tước còn đang la hét ầm ĩ chỗ cửa.

"Chát chát --"

Hai tiếng vang giòn giã, cả thế giới dường như đều yên tĩnh hết.

Triều Mộ đứng ở cạnh bàn, chỉ cảm thấy một trận gió hùng hùng hổ hổ ngang qua, ngay sau đó chính là tiếng tát tay.

Nàng ấy ngẩng đầu, mắt biểu lộ mờ mịt: "Ơ?"

Tiểu Yến cùng tiểu Tước chỗ cửa, một tay che lại mặt đã bị vả cái tát của mình, đôi mắt cứ nhìn thẳng vào A Chi mãi, hoàn toàn chưa phản ứng lại kịp, người dường như bị đánh ngốc rồi.

Mà A Chi đang nổi nóng, hoàn toàn chưa nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ cực độ của hai người, duỗi tay thoáng chỉ bậc thềm ngoài cửa, buột miệng thốt ra lời quát mắng:

"Đây là chỗ nào, được đến phiên các ngươi to tiếng ồn ào à. Cút xuống đi, quỳ chỗ đó !"

Khí thế của nàng dọa sợ người ta. Rõ ràng là một gương mặt non trẻ thanh tú còn chưa nở rộ, nhưng khi mở miệng nói chuyện thì quả thực như là thay đổi con người, khí thế bề mặt áp xuống, nhuệ khí ác liệt, làm người ta không dám phản kháng.

Đối mặt với ánh mắt của nàng, đầu gối của tiểu Yến chợt nhũn, liền quỳ xuống ngay tại trận rồi. Tiểu Tước đơ đơ ngốc ngốc, bị A Chi hơi nhìn một phát, thoáng cúi đầu, lập tức quỳ xuống đến theo.

Hai người vừa rồi còn ầm ĩ, lúc này không dám ho he một cái, trong một lúc người này càng an phận hơn người kia.

Khí thế của A Chi trước mặt này, còn muốn dọa người so với quản gia trong phủ. Giống như là khí thế của người sống ở địa vị cao tích góp nhiều năm, vừa mở miệng liền không giống với tranh cãi vụn vặt của bọn họ đây.

A Chi rũ mắt nhìn lướt qua hai người một cái, thầm nhủ may mà đây là tiểu viện của nàng. Nếu là đổi chỗ khác gây huyên náo như vậy, thì đã sớm kéo ra ngoài giết rồi.

Tiểu viện của nàng......

Giờ đang vào lúc mùa đông giá rét, gió lạnh tấp vào mặt, A Chi mặc trung y phong phanh trên người thoáng bật cái run lập cập tại chỗ.

Cơn cáu cùng nỗi buồn ngủ bị gió lạnh cuốn đi, lúc này người mới chầm chậm tỉnh táo lại, thấy rõ toàn bộ trước mắt này.

Tiểu viện tinh xảo, đình đài lầu các cùng núi giả độc đáo, sắp đặt của mỗi một chỗ đều đang biểu lộ rõ ràng sự tôn quý cùng thân phận.

A Chi sững sờ ở cửa, cả người đã ngổn ngang trong gió.

Đây không phải tiểu viện của nàng nha.

Tiếng gió từ bên tai thổi qua, vang lên vù vù. A Chi bị gió thổi đến mức đôi mắt rít rát đi hơi nhắm lại, cảm giác có ký ức không thuộc về mình theo gió dội vào trong đầu.

---------

Chú thích thêm:

Cổng tròn (圆门) hay cổng hang trăng (月洞门): kiểu cửa biểu tượng của kiến ​​trúc sân vườn Trung Quốc.

Trung y (中衣): lớp áo quần phủ bên ngoài đồ lót trong.

---------

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/365361968)

Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro