Transit Love - Mumumu-Mushen
Link chương 15: https://samsam-mu.lofter.com/post/30c2776a_2b8a84fbb
——
Đây là điều Jiyeon chưa bao giờ nghĩ tới. Sinh nhật của cô đã trôi qua được vài ngày. Cô chợt sững người khi nhìn chiếc hộp mà Hyunjung đưa cho cô đêm qua, trong lòng cảm thấy nhói đau.
"Có muốn tớ cất nó không? Cất vào tủ nhé?"
"Không cần." Jiyeon nói: "Cứ để nó sang một bên đi, không quan trọng gì đâu."
——
Tập 15 -- Cách bảo vệ cô ấy (Phần 2)
[10:00 sáng, Kim Jiyeon chuẩn bị hẹn hò]
"Sojung, tớ xuống trước đây."
"Cậu có đói không?"
"Được rồi, tớ sẽ tìm thứ gì đó để ăn."
Sojung thay quần áo, nói với Jiyeon: "Có bánh mì đậu đỏ ở cửa tủ lạnh bên phải. Hôm qua tớ có mua."
"OK."
Jiyeon đi xuống cầu thang và thấy cửa phòng ngủ của Hyunjung đang mở. Cô không ở lại như thường lệ mà sợ đụng phải Hyunjung nên nhanh chóng bước vào phòng bếp.
Máy pha cà phê trong bếp vẫn hoạt động nhưng xung quanh không có ai. Jiyeon hâm nóng hai phần bánh mì và rót cho mình một tách cà phê nóng.
Cà phê còn nóng, cô lục tủ lạnh tìm đá nhưng không tìm thấy gì.
Lúc này, Hyunjung sau khi tắm rửa xong thì đi ra bếp, Jiyeon đang ngồi xổm trước cửa tủ lạnh, chợt nhận ra tiếng bước chân gần mình.
Bất cứ điều gì bạn không muốn trong lòng sẽ đến với bạn, nhưng Hyunjung không phải là con sói có thể ăn thịt người, và Jiyeon cũng không thể giải thích được tại sao cô lại muốn trốn thoát đến vậy.
Hyunjung không ngờ Jiyeon lại xuống lầu sớm như vậy. Và nhìn vào cách trang điểm và quần áo của cô ấy, có vẻ như hôm nay cô ấy sẽ đi làm hoặc hẹn hò.
"Cà phê đã pha xong chưa?" Giọng điệu Hyunjung vẫn bình tĩnh như cũ, như thể tranh cãi đêm qua dường như không tồn tại.
"Em đang tìm cái gì vậy?" Hyunjung lại hỏi.
Nhưng lời nói của cô tiêu tán trong không khí như một làn hơi nước, đợi rất lâu vẫn không nhận được câu trả lời. Cô không biết Jiyeon có nghe thấy không hay đơn giản cho rằng Hyunjung đang tự nói với chính mình.
Jiyeon đóng cửa tủ lạnh lại, tìm mấy chiếc túi kín, cắt bánh mì đậu đỏ thành từng miếng rồi nhanh chóng gói lại.
"Clip phỏng vấn cá nhân"
Kim Jiyeon: Đêm qua tôi ngủ không ngon giấc. Mặt tôi hơi sưng. Uống một ít cà phê sẽ dễ chịu hơn. (...) Tôi không biết là do chị ấy pha.
——
Jiyeon vẫn im lặng quay lưng lại. Trong mắt Hyunjung, Jiyeon có thể vẫn còn đang suy ngẫm về chuyện xảy ra tối qua. Nhìn bộ dáng "bận rộn" của cô ấy, Hyunjung không biết nên nói gì.
Nếu vài ngày trước là Jiyeon gặp rắc rối trong mối quan hệ này thì hôm nay đến lượt Hyunjung. Lời xin lỗi vẫn còn trên môi nhưng cô không biết mình có nên nói ra hay không. Hyunjung cảm thấy lạc lõng hiếm hoi trong không gian chỉ có hai người họ. Đây là nơi sinh hoạt chung, nhưng Hyunjung lại có cảm giác như mình đã xâm phạm không gian riêng tư của đối phương, ngay cả hơi thở của chính mình cũng có vẻ quá đáng.
Đầu cầu thang có tiếng bước chân, lông mày Jiyeon nhíu lại, nhất định là Sojung đã chuẩn bị sẵn sàng. Jiyeon tăng tốc độ đóng gói đồ ăn.
Cùng lúc đó, Hyunjung cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía hành lang.
Nhưng điều không ngờ là ở lối vào hành lang được cả Hyunjung và Jiyeon theo dõi, chính là Juyeon đang từ từ đi xuống.
[Camera quay lại vài giờ trước]
Sau khi mọi người rời đi, chỉ có Juyeon xem hết bộ phim. Hôm qua cô đã ngủ gần như cả ngày nhưng cô cảm thấy vô cùng khó chịu và không thể ngủ được nữa. Sau khi đưa Dawon về phòng, cô cuộn tròn trên sofa xem toàn bộ bộ phim, kể cả những đoạn nổi bật. Sau đó cô dần chìm vào giấc ngủ.
Jiyeon dậy sớm, đi nhanh đến nỗi cô không nhận ra có người đang nằm trên sofa tầng hai. Tiếng bước chân đi xuống lầu của cô đã đánh thức Juyeon, chính lúc đó mới xảy ra cảnh tượng hiện tại.
Lông mi Jiyeon chớp chớp hai lần, cô nghĩ, tầng trên chỉ có hai phòng, phòng ngủ của cô chắc chắn không thể, vậy Juyeon sẽ... ngủ ở đâu? Ánh mắt Jiyeon trở nên phức tạp khi cô nhìn Juyeon.
Về phần Juyeon, ngày hôm trước cô suýt hôn Jiyeon, nhìn tình huống bây giờ, có lẽ cô đã bị Jiyeon hiểu lầm rằng đêm qua cô đã ngủ trong phòng Dawon. Đột nhiên cô như một đứa nhỏ đang nóng lòng muốn giải thích, muốn nhảy cẫng lên vì rất lo lắng.
"Em... hôm qua em..."
"Em đã xem xong chưa? Chị nói là em phải xem đến sáng mà. Phim dài quá."
May mắn thay, Hyunjung cũng tham gia xem phim tối qua đã lên tiếng giúp đỡ.
Không biết liệu suy nghĩ của Hyunjung có tương đối đơn giản hay không, theo giọng điệu thực tế của Hyunjung lúc này và suy nghĩ thẳng thắn của cô ấy, ngay cả khi Juyeon đã thức cả đêm và thực sự ngủ ở trong phòng Dawon, Hyunjung vẫn có thể nghĩ rằng Juyeon đã xem TV cả đêm.
Tuy không biết có tính là "giúp giải thích" hay không, nhưng trong lồng ngực phập phồng của Juyeon có chút nhẹ nhõm, sợ bị Jiyeon cho ấn tượng xấu.
"Em xem xong lúc mấy giờ?" Hyunjung lại hỏi.
"Đã khoảng bảy giờ sáng rồi, em nằm trên sofa và ngủ quên ở đó luôn."
"Bảy giờ?" Jiyeon có chút kinh ngạc: "Thật sự là em xem suốt đêm sao?"
"Hôm qua ngủ quá lâu nên em không thể ngủ được nữa, phim hay lắm."
"Ồ, thật ra, Sojung cũng nói phim hay." Jiyeon gạt bỏ nghi ngờ về Juyeon và tiếp tục hành động của mình.
Hyunjung xắn tay áo trở lại phòng bếp nói: "Muốn ăn gì? Hôm nay chị làm bữa sáng."
"Em sẽ giúp chị." Juyeon theo sau.
Nhưng hôm qua Juyeon còn sốt, hôm nay có sao không? Jiyeon lại quan tâm hỏi: "Em thấy khỏe hơn chưa? Tại sao không đi ngủ thêm một lát nữa? Em có muốn làm thứ gì đó nhẹ nhàng không?"
Juyeon ngượng ngùng nói: "Không cần đâu, tối qua em đã hết sốt rồi, giờ em có hơi đói, nên muốn ăn một chút trước khi nghỉ ngơi. Chị đi ra ngoài à?"
Jiyeon liếc nhìn tấm lưng bận rộn của Hyunjung, cúi đầu bình tĩnh đáp: "Ừ."
——
Hyunjung dạo này hiếm khi chủ động làm nhiều việc nhà. Juyeon có chút khó hiểu: "Sao hôm nay chị lại làm bữa sáng thế?"
"Thời gian trôi qua từng ngày, chị muốn làm nhiều hơn nữa. Nếu sau này em không thể ăn được món mình muốn thì sao?"
"Chúng ta đã ở đây được gần nửa tháng rồi. Thật tuyệt vời. Thời gian trôi nhanh quá."
——
Hyunjung lại pha một tách cà phê nóng khác cho Jiyeon, đưa cho cô ấy: "Hạt cà phê này là do một người bạn tặng chị, nghe nói để nguội sẽ đặc biệt đắng, nhưng khi uống vào sẽ có vị êm dịu và rất thơm. Em muốn thử khi còn nóng không?"
"Vậy à ~"
Thực ra, Jiyeon muốn uống cà phê đá, nhưng cô không muốn hỏi Hyunjung những viên đá ở đâu. Cô im lặng nhận lấy nhưng không muốn uống một ngụm. Mãi đến khi Sojung đi xuống, trên mặt cô mới nở nụ cười.
Sojung nói rằng cô ấy sẽ đi gặp một người bạn nên đã lấy chìa khóa xe và đi ra ngoài trước. Sau vài phút tách ra, Jiyeon cũng đứng dậy.
"Chị không muốn ăn một chút trước khi rời đi à?" Juyeon hỏi: "Hyunjung unnie chuẩn bị bữa sáng đấy."
"Chị không ăn nữa." Jiyeon cho cô ấy xem bánh mì trong tay: "Chị có mang theo rồi."
"Jiyeon, cà phê." Hyunjung nhắc nhở.
Jiyeon thay giày, để Hyunjung đứng nhìn sau lưng mình: "Khỏi đi, em đi trước."
——
Sau khi Jiyeon rời đi, Hyunjung và Juyeon ngồi trong nhà hàng.
"Ừ..." Hyunjung suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi Juyeon: "Sao tối qua em không về phòng ngủ?"
Một chuỗi dấu hỏi bay qua đầu Juyeon. Chị không biết rằng em đã xem TV cả đêm sao? Juyeon gần như muốn nói ra một cách tùy tiện, nhưng may mắn thay mình đang ngậm một ngụm cháo trong miệng.
"Em muốn coi cho xong bộ phim."
"Ồ ~ chị tưởng em ngủ trong phòng Dawon."
"!!!" Juyeon suýt nữa phun hết cháo vào mặt Hyunjung.
"Unnie, mối quan hệ của em và Dawon unnie không phải là mối quan hệ như chị nghĩ đâu."
Vẻ lo lắng trên mặt Hyunjung biến mất, ánh mắt trở nên trong trẻo.
"Thật xin lỗi, chị hiểu lầm rồi." Hyunjung lúng túng đứng dậy xin lỗi: "Em có muốn ăn thêm không? Chị múc cho em một bát."
Nhưng em đã ăn hai bát rồi mà ~ Juyeon nhìn bóng lưng Hyunjung, than thở trong lòng.
Q: Tại sao bạn lại hỏi riêng Son Juyeon chuyện gì đã xảy ra đêm qua?
Kim Hyunjung: Tôi biết Juyeon đang theo đuổi Jiyeon. Tôi không biết bây giờ họ đã phát triển như thế nào, nhưng tôi biết hôm qua Jiyeon đã đến phòng ngủ của chúng tôi để chăm sóc Juyeon, chắc chắn em ấy đã có chút yêu thích, phải không?
Với tiền đề này, nếu tối qua Juyeon ngủ trong phòng Dawon thì sao? Tôi sợ Jiyeon sẽ cảm thấy tổn thương. Vì vậy, tôi đã giúp Juyeon giải quyết vấn đề trước. Trong cuộc trò chuyện sau đó với Juyeon, tôi có thể thấy rằng em ấy đã nói thật và cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Son Juyeon: Sáng nay Hyunjung unnie đã thể hiện thái độ với Dawon unnie với tôi. Nếu không, chị ấy đã không hỏi tôi nhiều lần về nơi tôi ngủ đêm qua mà không có lý do. (Suy ngẫm) Cuộc hẹn bí mật ngày hôm qua của họ chắc đã diễn ra tốt đẹp.
(MC Dayoung: Này ~ Suy nghĩ của hai người hoàn toàn khác nhau nhưng lại "hợp nhau" trong ngầm hiểu thế à?)
(MC Yeoreum: Những gì Juyeon nói cũng đúng. Thông tin cô ấy nhận được là Hyunjung cũng đã gửi tin nhắn cho Dawon tối qua. Vì vậy nếu hôm nay Hyunjung hỏi thì quả thực sẽ bị hiểu lầm là cô ấy quan tâm đến Dawon.)
(MC Dayoung: Đúng vậy. Từ góc nhìn của Juyeon, tôi thực sự không ngờ rằng Hyunjung lại vòng tới vòng lui và nghĩ về Jiyeon. Ngay cả chúng ta cũng không ngờ tới điều đó ~)
(MC Yeoreum: Đây có thể coi là một loại bảo vệ thầm lặng. Dù thế nào đi nữa, chúng ta đã từng là người xa lạ hơn mười ngày trước, và chỉ có X của mình là người quen thuộc nhất ở đây.)
(MC Yeonjung: ... (chỉ im lặng thở dài).)
——
Juyeon trở về phòng sau bữa sáng, đột nhiên chỉ còn lại Hyunjung ở khu vực sinh hoạt chung ở tầng một. Hyunjung đặt tay lên quầy bếp, nhìn tách cà phê đen càng lúc càng nguội lạnh. Các ngón tay của cô lần lượt gõ đều lên mặt bàn và móng tay của cô phát ra âm thanh "cạch cạch" rõ ràng. Ánh mắt của cô dường như dán chặt vào chiếc cốc, như thể cô đang suy nghĩ hoặc chỉ đang thẫn thờ.
Một lúc sau, các ngón tay đột ngột dừng lại, phòng bếp trở nên im lặng.
Đôi mắt cô chuyển động, và một câu trả lời khổng lồ cuối cùng cũng hiện lên trong đầu sau một thời gian dài chờ đợi.
"A ~ Là đá."
Cô nhớ rằng khi nhìn thấy Jiyeon, Jiyeon đã pha một tách cà phê và đang lục lọi trong bếp.
Hyunjung sửng sốt, quay người đứng ở nơi Jiyeon đã đứng hai mươi phút trước và mở tủ lạnh. Tìm kiếm hồi lâu, mới nhận ra tối qua có mấy người uống rượu trên lầu. Họ đã lấy đá viên ra và mang lên lầu.
Hyunjung lê bước trở lại chỗ cốc cà phê và chạm mu bàn tay vào thành cốc vốn đã nguội lạnh. Cô cầm nó lên nhấp một ngụm, lông mày nhíu lại khó chịu, kiềm chế được biểu cảm của mình.
"Thật sự khó uống..."
-Trường quay-
MC Dayoung: Đã đến lúc Hyunjung phải nếm trải cảm giác thực sự bị đối xử lạnh lùng, khó chịu như uống cà phê này vậy.
MC Yeoreum: Thật cay đắng, giống như cảm giác của một số khán giả khi xem Transit Love vậy...
MC Dayoung: Đây là tất cả những điều Jiyeon đã phải chịu đựng trong quá khứ.
MC Yeoreum: Cô ấy chắc chắn có thể biết được Jiyeon đang hẹn hò phải không? Có lẽ?
"Clip phỏng vấn cá nhân"
Kim Hyunjung: Hừm, chắc là Jiyeon ra ngoài hẹn hò. Tôi không biết, có lẽ là giác quan thứ sáu. Nếu hôm nay em ấy đi làm thì tối qua em ấy đã không uống nhiều như vậy và ngày hôm sau sẽ bị khó chịu. Vì vậy, việc đầu tiên tôi làm là pha cà phê vào buổi sáng vì nghĩ rằng em ấy cũng sẽ cần nó. Và nếu em ấy có việc làm, em ấy sẽ không thể mang bánh mì ra ngoài được. Quản lý của Jiyeon rất nghiêm khắc trong việc quản lý vóc dáng, và em ấy sẽ không ăn dưới mắt anh ấy đâu. Vì thế tôi nghĩ khả năng cao là em ấy đã đi chơi ngày hôm đó.
(MC Dayoung: "Quá hiểu nhau" khi hẹn hò rất ngọt ngào, nhưng sau khi chia tay, nếu cậu vẫn nhớ rõ thói quen của đối phương... cậu có muốn giữ phần này trong đầu không? Hay là lọc ra tất cả những kỷ niệm và vứt chúng đi?)
(MC Yeoreum: Haha, có phải vì đó là điều không cần thiết phải nhớ không? Huh ~ ngay cả con người cũng có những người không cần thiết.)
——
[Cuộc hẹn bí mật của Kim Jiyeon và Chu Sojung]
Giữa hè tháng 8, bầu trời trong xanh không một gợn mây, nắng chói chang đến gần trưa khiến con đường nhựa rất nóng bức.
[Xe của Chu Sojung đậu cách đó không xa]
"Wow ~ tuyệt quá."
Cuối cùng thì máy điều hòa cũng bật lên, Jiyeon đóng cửa xe lại, như thể cô vừa thoát khỏi địa ngục nóng bức.
Sojung lo lắng đỗ xe bên đường nhiệt độ sẽ quá cao nên cô đã đến trước và bật điều hòa. Thấy Jiyeon không mang theo nhiều đồ đạc, cô hỏi: "Cậu chỉ mang theo thế này thôi à?"
Jiyeon vỗ vỗ túi trên eo, nói: "Ừ, vậy thôi." Jiyeon cười nhạo: "Lúc mới dậy cậu đã nói không cần mang theo gì, bây giờ cậu lại hỏi 'Chỉ mang theo những thứ này'?"
"Tớ thấy sáng nay cậu đã sửa soạn lâu lắm rồi."
"Làm ơn! Cậu mới là người đã nán lại trong phòng tắm rất lâu ~ Tớ xuống lầu trước cậu đấy."
"Bởi vì tớ đã nhường chiếc bàn trang điểm duy nhất cho diễn viên Kim nên tớ không còn cách nào khác ngoài chiếm dụng phòng tắm. Ý cậu là lần sau cậu có thể cho tớ chiếc bàn trang điểm được không?"
"Nhưng tớ thích ở bên ngoài nên hãy để tớ sử dụng lại nhé, đầu bếp ~"
"Kkkkkkk."
Tâm trạng của Sojung tốt hơn cả buổi sáng vì vài câu nói đùa với Jiyeon.
"Muốn ăn kẹo không?" Jiyeon đưa cho cô ấy một viên kẹo dẻo.
"Cảm ơn, cậu thích đồ ngọt hả?"
"Đi đường sợ chán nên phải nhai cái gì mềm mềm trong miệng cho đỡ buồn ngủ."
Túi của Jiyeon không lớn nhưng lại chứa rất nhiều kem dưỡng da tay, son môi, băng cá nhân, khẩu trang, khăn giấy, mỹ phẩm... Việc tìm thấy một hộp kẹo trong chiếc túi vạn năng này và bỏ vào xe của Sojung cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
"Đúng vậy, không ngờ tối qua cậu lấy ra một chai bột giặt trong vali đấy. Có người mang theo bột giặt ra ngoài luôn cơ à?"
Jiyeon cười sảng khoái: "Đôi khi tớ mặc quần áo tài trợ sợ sẽ bị bẩn." Cô nhìn Sojung và nói: "Sojung, tớ mắc bệnh 'lỡ như' nghiêm trọng. Cậu có biết 'lỡ như' là gì không? Tức là khi đi xa, cậu sẽ nghĩ đến những thứ mình sẽ cần phòng khi gặp gì đó... nên cậu bỏ mọi thứ vào túi."
"Tớ tưởng việc này đều do người đại diện của cậu làm chứ."
"Mặc dù tớ không thường xuyên mang theo, thì tớ vẫn sẽ nhắc nhở anh ấy." Jiyeon đột nhiên đến gần cô ấy và hỏi: "Tớ có khác so với những gì cậu tưởng tượng không?"
"Clip phỏng vấn cá nhân"
Chu Sojung: Chà, cảm giác rất khác. Kể từ khi biết Jiyeon có mối tình kéo dài hơn 4 năm vào ngày hôm đó ở lều trại, tôi đã rất ngưỡng mộ cậu ấy. Cậu ấy có vẻ rất vui vẻ mỗi ngày nhưng tôi biết cậu ấy cũng mắc một căn bệnh, chắc gọi là "bệnh ống kính" chăng? (Đùa thôi) Nếu có camera thì khó mà biết được ngày hôm đó cậu ấy có thực sự vui hay không. Tôi thật may mắn khi được làm bạn cùng phòng với cậu ấy. Tôi nghĩ tôi đã gặp cậu ấy một cách riêng tư hơn bất kỳ ai khác, vì vậy cậu ấy chắc chắn không phải là người tôi từng tưởng tượng.
Q: Vậy buổi sáng đi chơi với bạn cô ấy có vui không?
Chu Sojung: Vui vẻ lắm. Cậu ấy... nói thế nào nhỉ, ngay lúc cậu ấy nhìn thấy tôi đi xuống lầu, tôi đã nhìn thấy ánh sáng trong mắt cậu ấy? Đó có thể là một mô tả đầy kịch tính, nhưng tôi nghĩ sáng hôm đó cậu ấy muốn gặp tôi hơn bất kỳ ai khác. Vì vậy, vào ngày hẹn hò, chúng tôi đã có khoảng thời gian tuyệt vời.
——
"Tớ có khác so với những gì cậu tưởng tượng không?"
Sojung gật đầu: "Đúng vậy, quả thực có sự khác biệt."
Trong lúc tắc đường, Jiyeon lấy túi giấy đã đóng gói ra.
"Cái này là cái gì?"
"Tớ đã gói bánh mì đậu đỏ cậu mua rồi." Jiyeon cẩn thận lục lọi trong túi: "Chờ một chút, tớ sẽ tìm cái nĩa cho cậu."
Sojung thắc mắc tại sao Jiyeon xuống lầu sớm như vậy vẫn chưa ăn gì, liền hỏi: "Sao cậu không ăn ở nhà hàng trước khi đi?"
Lông mày Jiyeon hơi cong lên, như thể cô không hiểu tại sao Sojung lại hỏi điều này. Đôi mắt to xinh đẹp của cô chớp chớp rồi quay lại nhìn cô ấy, nói:
"Tớ muốn ăn cùng cậu ~"
(MC Yeoreum: !!! Wow!!!)
(MC Dayoung: Cuộc trò chuyện ngọt ngào diễn ra rất tự nhiên.)
Xe vẫn bị kẹt trên đường và không thể di chuyển được, Sojung hối hận vì đã chọn tuyến đường dẫn vào đường cao tốc.
Jiyeon cắn một miếng bánh mì và nói rằng nó rất ngon, sau đó lấy một miếng mới và đưa cho Sojung. Sojung vừa cho bánh mì vào miệng, liền nhìn thấy trong túi của Jiyeon rơi ra mấy mảnh vụn.
"Chờ chút, đừng nhúc nhích." Sojung tựa đầu ở bên cạnh Jiyeon.
Jiyeon lập tức nhặt mấy mảnh vụn, tùy ý vỗ nhẹ váy mình rồi bình tĩnh ngồi lại ngay ngắn.
"Mảnh vụn có rơi ra không?"
Jiyeon cười lắc đầu phủ nhận: "Không có ~"
"Cậu nói bậy, tớ thấy rõ ràng." Sojung lấy khăn giấy ra, lại nghiêng người nhìn Jiyeon, cô hỏi: "Cậu định làm bẩn xe của tớ à?"
(MC Dayoung: Hahahaha, hỏi câu này rất có thể lắm chứ. Đây là điều mà mọi tài xế đều cảnh giác. Không khí thú vị quá.)
"Xe của tớ bẩn à? Hay váy bẩn vậy? Bỏ tay ra cho tớ xem coi."
"Ồ không ~" Jiyeon cười như thể bị thọt lét: "Ngứa quá, tài xế nào có thể dùng tay chạm vào váy của hành khách được!"
Cả hai tiếp tục chờ giao lộ đường cao tốc thông thoáng, túi bánh mì được đưa cho Sojung, hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Nói đến phần thú vị, Jiyeon suýt phun ra nước bọt khi đang ăn bánh mì.
"Ồ ồ ồ??? Lần này nó rơi ra khỏi miệng cậu, chắc chắn tớ đã bắt tại trận được rồi!"
"Hahahahahahaha, đều là lỗi của cậu. Ai cho phép cậu kể chuyện cười?"
"Tại sao cậu cứ làm rơi hoài vậy?" Mặc dù cô ấy nói điều gì đó có vẻ trách móc, nhưng Sojung đã lấy ra một gói khăn ướt và đưa cho Jiyeon như những người bạn đã quen nhau hơn mười năm.
"Rơi khi nào chứ, cẩn thận với lời nói của mình đi. Tớ là diễn viên, tớ có nhân vật riêng."
"Thiết lập nhân vật gì? Có phải là con rồng lửa biết phun bánh mì không?"
"Cậu điên rồi, hahahahahahahaha."
"Này cô, cô giống như một con rồng lửa nhỏ biết chửi rủa lắm đấy."
Jiyeon cố gắng bịt miệng Sojung: "Đừng làm tớ thấy buồn cười nữa."
"Clip phỏng vấn cá nhân (đã biên tập chéo)"
Chu Sojung: Chúng tôi luôn ồn ào và cách hòa hợp này khiến tôi cảm thấy rất thoải mái.
Kim Jiyeon: Sojung thực ra rất trẻ con và rất thích trêu chọc khi ở một mình. Biểu cảm của cậu ấy siêu dễ thương.
(MC Dayoung: Rất phù hợp.)
(MC Yeoreum: Có lẽ đây là mối quan hệ giữa "những người bạn cùng tuổi". Hai người giao tiếp thoải mái và đùa giỡn với nhau rất vui.)
(MC Dayoung: Chúng ta cũng cảm thấy rất thoải mái với cách họ hòa hợp hiện nay.)
(MC Yeonjung: Tuyệt quá ~)
(MC Dayoung: Ồ không!!!!!!! (Giả vờ sợ hãi) (Cường điệu), Yeonjung, cậu cũng ở đây à. Cậu chưa nói lời nào, tôi còn tưởng cậu không đến trường quay chứ.)
(MC Yeonjung: ...)
——
[Tránh đoạn đường tắc nghẽn, xe lại chạy bình thường]
Jiyeon kiểm tra lộ trình và thấy có lỗi: "Lái xe phải mất đến hai giờ, lái xe lâu có được không?"
"Không thành vấn đề. Tớ luôn tự mình lái xe đến đó trong những chuyến công tác, và quãng đường dài nhất tớ lái xe là bốn tiếng rưỡi."
"Lâu vậy?"
"Ừ, tớ mệt đến nỗi muốn đau lưng luôn."
Jiyeon cụp mắt nghịch dây buộc tóc trong tay, giọng trầm xuống rõ ràng: "Đúng vậy, lái xe vẫn vất vả lắm."
"Nhưng sau thời gian đó, tớ không còn cảm thấy khó khăn khi di chuyển dưới 4 tiếng nữa. Tớ thậm chí còn hẹn đồng nghiệp đi lướt sóng ở Yangpyeong vào cuối tuần."
"Ồ yeah, tuyệt cú mèo."
Sojung nhận thấy giọng điệu của Jiyeon nghiêm túc hơn nhiều, liền hỏi: "Sao vậy? Tại sao cậu lại nói như vậy?"
"Tớ nói tớ muốn đến đó, nhưng tớ bảo cậu lái xe. Xin lỗi nhé."
"Clip phỏng vấn cá nhân"
Kim Jiyeon: Theo kế hoạch ban đầu của Sojung, chúng tôi sẽ đến một địa điểm lướt sóng trong nhà ở Seoul. Nhưng sáng nay chính tôi là người đề nghị thay đổi địa điểm để đi lướt sóng ở một khu vực ngoài trời rộng hơn. Tôi không nhận ra mình đã đi được bao xa cho đến khi lên đường cao tốc và tôi cảm thấy rất có lỗi. (Jiyeon im lặng một lúc) Hầu hết thời gian, người đại diện của tôi chở tôi ra ngoài, cho nên, tôi không có ý nghĩ cụ thể về khoảng cách và thời gian, và tôi cũng không có cảm giác định hướng tốt. Điều này khiến X của tôi gặp rất nhiều khó khăn trong mối quan hệ trước đây. Khi đó, tôi đã nghĩ rằng Hyunjung unnie luôn phải lái xe vài giờ mỗi khi đến gặp tôi... nên tôi càng thấy hối tiếc hơn.
——
"Tớ nói tớ muốn đến đó, nhưng tớ bảo cậu lái xe. Xin lỗi nhé."
"Không, đừng nói vậy. Tớ chỉ cảm thấy thoải mái khi lái xe của chính mình."
"Vậy thì tốt, vậy tớ sẽ không tiếc nuối, tớ sẽ chơi vui vẻ với cậu."
"Tất nhiên rồi ~" Sojung tiếp tục: "Cậu có biết rằng chúng ta có thể đi thẳng qua đường hầm này đến Busan không?"
"Ừ ~ Cũng có thể đến Daegu nữa. Tớ đã đi đường hầm này vài lần rồi."
"À ~ Nhân tiện, cậu đến từ Daegu. Lần đầu tiên gặp cậu, tớ tưởng cậu đến từ Seoul."
"Tại sao? Tớ nói tiếng Seoul không tốt lắm và tớ đã phải sửa lại cách phát âm của mình."
"A ~" Sojung cũng cảm thấy như vậy: "Tớ cũng vậy. Khi mới đến Seoul, tớ không quen với giọng Seoul."
"Xung quanh tớ không có lấy một người Daegu nào cả nên tớ đã thay đổi giọng địa phương sau khi nói quá nhiều."
"Lần đầu tiên nói giọng Seoul, tớ phải nói bằng giọng nhẹ nhàng, không phù hợp với giọng của người Busan chúng tớ."
"Nhiều năm kể từ khi tớ đến đây, tính cách của tớ dường như đã thay đổi vì giọng điệu của mình."
"Hahaha tớ cũng vậy."
(MC Yeoreum: Họ còn có một điểm chung nữa.)
(MC Yeonjung: X của họ đều đến từ Seoul.)
[Vì cả hai đều là "người Seoul mới" rời nhà nên hai người đã có ngôn ngữ chung và trò chuyện rất lâu]
——
"Vậy trong tương lai cậu có phát triển ở Seoul không?"
"Ừ. Nếu có thể, tớ sẽ cân nhắc việc đưa bố mẹ lên Seoul để chăm sóc họ."
"Gia đình cậu hiện đang sống ở Busan phải không?"
"Đúng, thành thật mà nói, họ thích con gái ở với họ hơn. Dù trước đó họ có nói gì đi chăng nữa, họ cũng không đồng ý cho tớ đến Seoul... nên tớ đã lấy hết dũng khí để đến đây phát triển."
"Ừm ~" Jiyeon nghĩ đến gia đình mình, thở dài tận sâu trong lòng: "Chúng ta tựa hồ rất giống nhau."
"Clip phỏng vấn cá nhân (đã biên tập chéo)"
Kim Jiyeon: Tôi đã là thực tập sinh ở Seoul từ khi còn học trung học. Có lẽ tôi rời nhà sớm hơn Sojung nhiều. Đã có lúc tôi không biết liệu mình có thể ra mắt hay không. Tôi rất hoang mang. Đương nhiên, bố mẹ muốn tôi quay lại Daegu và học tập chăm chỉ. Tôi và Sojung đều có trải nghiệm giống nhau. May mắn thay, chúng tôi đều thắng "vụ cá cược". Việc có được thành tích của riêng mình ở Seoul là lời giải thích hợp lý cho gia đình.
Nói chuyện với Sojung về tương lai và quan điểm của nhau về công việc là một chủ đề tương đối sâu sắc. Những gì cậu ấy nói rất chân thành và mang lại cho tôi một cảm giác hoàn toàn khác. Sojung cũng phải là một người rất hấp dẫn ở nơi làm việc.
Chu Sojung: Jiyeon và tôi có nhiều điểm chung. Lúc đầu, chúng tôi chỉ nghĩ cả hai bằng tuổi nhau. Sau này tôi phát hiện ra rằng cậu ấy cũng có trải nghiệm lớn lên tương tự như tôi. Có một phần trong chúng ta trưởng thành trước tuổi. Nếu gặp những người cùng tuổi, chúng ta có thể nghĩ rằng mình rất sớm nhìn nhận vấn đề. Chẳng hạn như đối với Soobin, em ấy sẽ nghĩ rằng tôi thích "kiểm soát" em ấy, nhưng em ấy không biết những trải nghiệm tồi tệ mà tôi đã trải qua khi phải xa gia đình suốt những năm qua... Tôi không biết những lý tưởng tốt đẹp của tôi cuối cùng sẽ trở thành gánh nặng cho em ấy.
Jiyeon có thể hiểu rất rõ lời nói và hành động của tôi, đồng thời có thể dễ dàng đọc được suy nghĩ thực sự bên trong của tôi. Chúng tôi đã nói rất nhiều về công việc và những kế hoạch tương lai trên đường vào ngày hôm đó, và nhiều điều trong số đó rất phù hợp với nhau.
——
"Mối quan hệ của cậu với X mấy ngày qua thế nào kể từ khi cậu đến đây vậy?"
Jiyeon vô tình hỏi khi nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
"Không tốt lắm." Sojung nói: "Lúc đầu chắc chắn là tớ cũng cảm nhận được, nhưng hiện tại tớ không có ý kiến gì cả."
"Thật sao, ban đầu cậu cảm thấy thế nào?"
Sojung ngập ngừng nói: "Nếu tớ nói tớ và X sau khi chuyển đến sống chung nhà đã cãi nhau, cậu có tin không?"
(MC Yeoreum: Làm ơn đi ~)
(MC Dayoung: Jiyeon có thể đang nghĩ "Bao nhiêu lần?" "Nhiều hơn mình bao nhiêu lần?" Hahahahaha, tôi xin lỗi, tôi không nên cười trong tình huống nghiêm túc vậy (che miệng lại).)
——
"Nếu tớ nói tớ và X sau khi chuyển đến sống chung nhà đã cãi nhau, cậu có tin không?"
Jiyeon không nói một lời nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó chậm rãi nói: "Đó là chuyện bình thường. Đôi khi không thể kiểm soát ánh mắt mình, sẽ có một số mâu thuẫn nảy sinh."
Jiyeon sửng sốt một lúc, cong môi nói tiếp: "Nếu cậu cãi nhau với X, ít nhất cậu cũng có thể biết người kia đang nghĩ gì, điều đó cũng không đến nỗi tệ. Cậu không cần phải nghĩ rằng đây là một chuyện xấu."
Jiyeon sau đó nhận ra chủ đề này hình như có liên quan đến cô nên không nói thêm nữa.
Ngay khi Sojung nhận ra trong xe yên tĩnh đến lạ thường, Jiyeon chỉ vào cây cầu vượt biển cách đó không xa, ngạc nhiên nói: "Ôi Sojung, biển kìa."
"Đúng vậy." Sojung nhìn lướt qua định hướng: "Xem ra chúng ta cũng sắp đến nơi rồi, còn phải đi 12km nữa."
Jiyeon lấy điện thoại di động ra chụp ảnh: "Đẹp quá. Đã lâu rồi tớ chưa được nhìn thấy biển. Khi nhìn thấy biển, tâm trạng của tớ đã tốt hơn rất nhiều."
"Mùi biển."
Jiyeon ấn xuống cửa sổ xe, mỉm cười nhìn lại Sojung: "Ngửi thấy không, còn có mùi nắng nữa, thật sảng khoái."
——
"Seoul, quê hương của Hannam-dong"
Hyunjung thay chiếc áo sơ mi định đi ra ngoài, cô ngồi trước gương thoa đều son lên môi, dùng đầu ngón tay ấn nhẹ vài lần, mím môi để trang điểm hết lần này đến lần khác.
"A ~ sao mắt mình vẫn còn sưng thế này?"
Ngay cả sau khi uống hai tách cà phê, vẫn không có hiệu quả giảm sưng gì. Thế là cô vào bếp tìm chiếc thìa inox để chườm lên mắt.
"Unnie~ Em sẵn sàng rồi."
Luda đi vào phòng bếp, cô nhìn thấy trên cánh tay phải của Hyunjung có một vệt máu mảnh mai, như thể đã bị trầy xước ở đâu đó. Các vết vẫn còn màu đỏ tươi nhưng đã đóng vảy.
"Tay chị bị gì vậy?" Luda hỏi.
Hyunjung không coi trọng việc này, như đã quen: "Buổi sáng chị tập nhảy trong phòng ngủ một mình, nơi này nhỏ, nên vừa vung tay là bị quẹt trúng."
"Tập nhảy?"
Luda nhớ rằng Hyunjung đã nói rằng cô ấy sẽ tổ chức một buổi họp mặt người hâm mộ vào tháng tới.
"Vậy là chị bảo em về ngủ lại, còn chị lại vào phòng ngủ bận tập luyện à?"
"Chị ngủ một lát, rồi mới dậy tập."
Hyunjung nhìn đồng hồ: "Giờ chúng ta đi nhé?"
"Chị có băng cá nhân không?"
"Nếu phải băng bó vết thương này thì cũng kỳ lạ nên cứ để yên vậy đi."
"Nào đi thôi."
"Trên xe hướng tới Mapo-Gu"
"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Luda hỏi.
"Đến nhà chị trước đã."
"Nhà của chị?"
"Ừ. Con mèo của chị tên là Yangmal, nó được mẹ chị chăm. Hôm nay thời tiết đẹp nên chúng ta có thể đưa nó ra ngoài đi dạo."
Xe chạy tới một công viên gần khu dân cư, quản lý của Hyunjung ôm Yangmal đang đợi ở ngã tư.
Đây là một con mèo Tuxedo đen trắng với thân hình bụ bẫm, dường như quản lý gặp phải khó khăn trong việc giữ nó trong thời gian dài. Nó có đôi mắt to như thủy tinh, chiếc mũi hồng, bộ râu dài, cái miệng nhỏ và bốn chân trắng tinh tươm trông như đang đi ủng.
Yangmal cuộn tròn lại. Chú ta nheo mắt ngủ một giấc trong vòng tay của quản lý. Ánh nắng ấm áp chiếu vào nó, trông rất yên bình.
(Các MC trong trường quay đồng loạt phát ra những âm thanh dễ thương.)
(MC Yeonjung: Ahh ~~ Con mèo đây sao? Dễ thương quá.)
(MC Dayoung: Nhìn giống chủ nó quá. Ôi chúa ơi, thật sự giống Hyunjung lắm. Cô ấy có vẻ là thần tượng giống mèo, Yangmal đẹp quá.)
(MC Yeoreum: Tôi cũng có một con mèo. Nhìn thấy một con mèo tôi không thể bỏ qua được. Tôi rất muốn chạm vào nó. Woo ~ Luda chắc cũng thích nó lắm.)
(MC Dayoung: Đúng vậy, Luda rất yêu động vật nhỏ. Có phải lần này Hyunjung đã làm tốt hơn khi không lên kế hoạch hẹn hò?)
Nhìn thấy Hyunjung bước xuống xe, người quản lý đưa con mèo cho cô. Hyunjung một tay ôm Yangmal, sờ đầu nó, xuyên qua cửa sổ ghế phụ đưa cho Luda: "Em có muốn ôm nó không?"
"Được chứ!"
Đôi mắt của Luda lấp lánh như sao. Cô nhận lấy con mèo từ tay Hyunjung, có lẽ cô không ngờ Yangmal lại nặng đến vậy. Hyunjung siết chặt tay, lại nhấc con mèo lên.
"Có nặng không? Em có thể giữ nó được không?"
"Không sao đâu, để đó cho em."
Hãy nhớ rằng các nha sĩ sử dụng kỹ năng của họ hàng ngày. Đôi tay thon thả của cô rất khỏe mạnh và rắn chắc, luôn rất vững vàng dù cô đang cầm kim tiêm trong bệnh viện hay bưng bát đĩa, đũa trong bếp. Khoảnh khắc vừa rồi hoàn toàn là do đánh giá không chính xác trọng lượng của Yangmal nên mới bị hẫng.
"Này này ~"
Luda ôm Yangmal trong tay và vuốt ve cơ thể Yangmal một cách dịu dàng. Cô không muốn đặt nó xuống vì cô thích đến mức không nói nên lời.
"Phỏng vấn cá nhân (được chỉnh sửa chéo)"
Kim Hyunjung: Tên nó là Yangmal, năm nay nó 9 tuổi. Theo tuổi của con người chúng ta, nó được coi là một con mèo trung niên. Tôi là chị gái của Yangmal, và mẹ tôi nói Yangmal là thành viên nhỏ tuổi nhất trong gia đình chúng tôi ~ (đùa) (Hyunjung rất vui khi nói về mèo).
Lee Luda: Ban đầu khi chị ấy nói rằng chị ấy sẽ đón con mèo từ nhà chị ấy, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ gặp gia đình chị ấy nên tôi rất lo lắng. Lòng bàn tay tôi đẫm mồ hôi. Nếu biết trước, tôi có nên thay một chiếc váy hoa trơn không? Nó sẽ trông nữ tính hơn. Cuối cùng, chúng tôi đón con mèo ở gần nhà. Lúc đó, tôi không chỉ vui mừng khi nhìn thấy Yangmal mà còn cảm thấy nhẹ nhõm. Tâm trạng đặc biệt thoải mái. Và những con mèo thật dễ thương, tôi rất thích chúng. Ngày hôm đó có lẽ là ngày hạnh phúc nhất kể từ khi tôi tham gia chương trình.
——
Yangmal trông giống một cuộn len hơn khi được Luda ôm trong tay, còn đôi mắt thì sáng ngời như những viên đá quý. Luda không khỏi chạm vào nó lần nữa, hỏi Hyunjung: "Em có thể hôn nó không?"
"Không sao đâu nếu em không phiền."
Luda dùng chóp mũi dụi đầu Yangmal một cách trìu mến.
"Đáng yêu quá." Hyunjung trong lòng dường như ấm áp trước cảnh tượng thân thương này. Cô không khỏi mỉm cười, đưa một tay chạm vào bụng Yangmal.
(MC Dayoung: Cứu với, tôi tưởng cô ấy muốn chạm vào Luda.)
(MC Yeoreum: Trời, tôi tưởng cô ấy sắp chạm vào Luda, ahhh ~ Điên quá, suýt nữa thì chạm vào Luda rồi.)
"Yangmal à ~ Sao em đẹp thế?"
Giọng nói của Luda giống như đang dỗ ngọt một đứa trẻ: "Hả? Giống chủ nhân của em à? Mắt, mũi, tai của em..." Luda dừng lại, sau đó mỉm cười nói: "Giống như một con búp bê, quá đẹp."
"Mỗi lần mẹ chị mang nó ra công viên, rất nhiều người đến xem. Nhưng gần đây nó tăng cân nên phải chăm chỉ tập thể dục."
"Thật sao? Em có béo đâu." Luda nắm hai chân trước của Yangmal và bắt chước vẻ mặt giận dữ của Yangmal: "Em béo chỗ nào chứ. Đây là lông của em mà? Huh?"
Hyunjung lại cười tươi hơn, vẻ mặt trong trẻo không tì vết như thời tiết đẹp trời. Cách cô mỉm cười và không nói gì khiến MC trong trường quay như đắm chìm trong bầu không khí ấm áp.
(MC Dayoung: Giống như một gia đình ba người vậy. Thời tiết đẹp như vậy, giống như bố và mẹ đưa con ra ngoài phơi nắng vậy, và vì có lũ mèo mà giọng nói của họ trở nên thật dịu dàng trên đường đi.)
(MC Yeoreum: Trời ơi, nếu Jiyeon biết thì sao?)
(MC Dayoung: Nếu nuôi Yangmal nhiều năm như vậy thì chắc hẳn Yangmal rất thân với Jiyeon. Họ đã bao giờ đi chơi cùng nhau chưa?)
"Clip phỏng vấn cá nhân"
Kim Hyunjung: Không đâu. Jiyeon chưa bao giờ đưa Yangmal ra ngoài và cũng không có ký ức nào về việc em ấy đã ôm nó. Jiyeon bị dị ứng với lông mèo, tuy rất thích động vật nhỏ nhưng em ấy không thích hợp để nuôi chúng. Vì vậy, ngay cả khi tôi ra ngoài một mình, tôi cũng sẽ không mang theo Yangmal. Trong những buổi hẹn hò, chúng tôi hiếm khi có kỷ niệm với chó và mèo. Hôm đó Luda đang ngồi trên xe tôi, vòng tay Yangmal... Đây là hình ảnh mà trước đây tôi chưa bao giờ tưởng tượng được.
Q: Bạn có hạnh phúc không?
Kim Hyunjung: (Cười) Ngày hôm đó đã để lại ấn tượng sâu sắc với tôi. Tôi cảm thấy rất đặc biệt và có tâm trạng rất tốt.
——
[Phụ đề: Chu Sojung & Kim Jiyeon. Một công viên lướt sóng nằm ở thành phố Siheung, tỉnh Gyeonggi, gần Seoul]
"Từ bãi đậu xe vào công viên mất 10 phút"
"Hai người đến cổng chính lấy vé, lấy vòng tay rồi vào công viên."
Jiyeon thay đồ bơi và đợi bên ngoài, sau khi Sojung ra ngoài, cô bước tới và đội một chiếc mũ khác có dây lên đầu Sojung.
"Cậu mang nó đến khi nào?"
Sojung ngẩng đầu lên để Jiyeon gài sợi dây quanh cằm mình.
"Tớ thấy những người khác đội mũ nên mua hai chiếc. Hôm nay tia cực tím quá mạnh, tớ sợ hai chúng ta sẽ rám nắng khi về Seoul mất thôi. Dù sao thì chúng ta hãy đội mũ lên trước đi."
(MC Dayoung: Jiyeon có vẻ cũng biết cách chăm sóc người khác.)
(MC Yeoreum: Sojung trước mặt người khác trông như một người lãnh đạo, giống như một chị gái, nhưng tính cách của cô ấy dường như trở nên "nhẹ nhàng" hơn chỉ trước mặt Jiyeon? Cậu không nghĩ rằng cô ấy đã ngẩng đầu lên để Jiyeon buộc dây phải không? Cô ấy trông không giống em gái Jiyeon sao?)
(MC Dayoung: Đúng vậy.)
"Cậu đã từng đến đây chưa?"
"Chưa từng. Tớ đã đến công viên nước nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên tớ lướt sóng." Jiyeon hào hứng nhìn xung quanh: "A ~ Tớ thực sự muốn xuống nước ngay lập tức. Nóng quá à."
"Người vừa ngáp trong xe đã đi đâu rồi?"
"Không, không, không có ai ngáp cả. Những trò đùa nhàm chán của tài xế Chu buồn cười quá, sao lại có người ngáp được chứ ~"
"Thôi đi ~"
Sojung mỉm cười và chạm vào đầu Jiyeon.
Toàn bộ khu vực công viên lướt sóng rất rộng lớn và nước rất trong. Trong công viên có khu vực lặn, khu lướt sóng và khu cắm trại. Cứ chín giây lại có một làn sóng ở khu vực lướt sóng và Jiyeon lao vào để cảm nhận dòng nước mát mẻ.
Hai người đi theo huấn luyện viên đến bãi biển ngoài trời, mỗi người nhận được ván lướt sóng của ngày hôm nay và học các động tác lướt sóng cơ bản và các biện pháp phòng ngừa dưới nước từ huấn luyện viên.
Jiyeon muốn thể hiện một động tác lướt sóng vô cùng khí chất. Huấn luyện viên nói rằng dòng nước chảy rất mạnh trong một thời gian nên hơi khó thực hiện động tác này. Có lẽ cô ấy cần sự giúp đỡ của một Sojung khác để hoàn thành nó.
"Cậu sẽ giúp tớ chứ?"
Sojung sờ sờ vành mũ: "Khó nói lắm, huấn luyện viên nói rất nguy hiểm, còn phải xem cậu nhờ tớ giúp thế nào."
"A ~ Huấn luyện viên, nhìn cô ấy đi, cô ấy không giúp tôi đâu. Cứ làm với tôi đi."
Sojung tự nhiên biết là đang nói đùa. Sau khi hoàn thành các bài tập cơ bản, cả hai đã cởi mũ và vác ván lướt sóng đến khu vực lướt sóng. Nhiều động tác đã được hoàn thành với sự giúp đỡ và giám sát an toàn lẫn nhau.
Jiyeon đã có thể đứng hoàn toàn độc lập trên ván lướt sóng với sự giúp đỡ của huấn luyện viên ba hoặc hai lần, điều này khiến Sojung rất ngạc nhiên.
"Đây thực sự là lần đầu tiên cậu chơi hả?" Sojung một tay che nắng và hét lên với Jiyeon ở phía xa.
"Đã vượt qua cậu được chưa?"
"Vẫn chưa xong đâu. Nhìn này, tớ sẽ dạy cậu thêm một chiêu nữa ~"
"Wow ~ Đẹp trai quá. Dạy tớ đi, dạy tớ mau đi."
"Cậu nói gì cơ? Tớ không nghe rõ."
"Hãy dạy tớ đi ~ Làm ơn, làm ơn."
Hai người để ván lướt sóng bồng bềnh trên mặt nước theo sóng nước, Sojung nghiêm túc nói: "Búa, kéo, bao, nếu cậu thắng, tớ sẽ dạy cậu."
"A ~ Cái đồ trẻ con."
Sojung nhặt lại chiếc ván lướt sóng đã trôi đi: "Vậy tớ đi trước đây."
"Không, không, không. Búa! Kéo! Bao!"
Theo lệnh của Jiyeon, Jiyeon ra kéo và Sojung ra đá. Jiyeon thua, nhưng Sojung thậm chí còn mỉm cười hạnh phúc hơn. Trên thực tế, cô ấy sẽ dạy Jiyeon bất kể cô ấy thua hay thắng.
"Vừa mới nói như nào nhỉ, tớ nên dạy cậu nếu tớ thắng hay thua?"
Cái cau mày nhỏ của Jiyeon trong nháy mắt biến mất, vẻ mặt của cô lại trở nên sáng bừng: "Cậu đã nói nếu thắng sẽ dạy tớ!"
[Phụ đề: Cả hai đã tận hưởng cả buổi chiều trong niềm vui]
"Clip phỏng vấn cá nhân (đã biên tập chéo)"
Kim Jiyeon: Nó còn vui hơn mong đợi. Tôi và Sojung cũng trở nên thân thiết hơn nhờ hoạt động ngoài trời này. Tôi thích cảm giác được chơi đùa và trò chuyện với cậu ấy, thật vui và rất thư giãn.
Chu Sojung: Vào cuối ngày, cậu ấy thấy tôi mệt và nói rằng cậu ấy sẽ giúp tôi lấy ván lướt sóng. Điều đáng ngạc nhiên là thể lực của Jiyeon lại cực kỳ tốt. Tôi không ngờ giữa chúng tôi, cậu ấy lại quan tâm đến tôi nhiều hơn.
(MC Dayoung: Cả hai đều nghĩ đối phương là một người thú vị và thoải mái, điều đó thật tốt.)
——
[Phụ đề: Kim Hyunjung & Lee Luda, đến công viên sông Hàn]
Dù không phải cuối tuần nhưng vẫn có rất nhiều người đến dã ngoại bên bờ sông Hàn.
Hyunjung lấy từ cốp xe ra những dụng cụ dã ngoại đã chuẩn bị trước, đi trên con đường rải sỏi giữa những tán cây cùng với Luda đang ôm Yangmal trong tay.
"Nó nặng lắm, để đó cho chị."
"Không nặng đâu, em thích ôm mà. Unnie, chúng ta qua đó nhé?"
"Ừ, ở đó có bóng râm."
Đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Hyunjung ngẩng đầu lên hỏi: "Luda có muốn uống gì không?"
Nhưng khi không nhận được phản hồi, cô quay lại và thấy Luda đang đi về phía một đàn chim bồ câu trên bãi cỏ với Yangmal trên tay.
"Nhìn kìa, Yangmal, đây là đám chim bồ câu, chúng ta có nên chạy tới chỗ nó không?"
Theo tiếng bước chân đột ngột của cô, đàn chim bồ câu vỗ cánh bay lên trời.
"Wow ~ Yangmal nhìn kìa, chúng đã bị chúng ta dọa bỏ chạy rồi ~"
Hyunjung mua hai lon nước lạnh rồi chạy bộ mấy bước theo sau.
"Kim Hyunjung mở lon nước cho Luda."
"Thức ăn đã chuẩn bị trước lần lượt được đặt trên khăn trải dã ngoại."
"Chị chuẩn bị nó khi nào vậy?"
"Trong khi em ngủ đấy."
"Chị cũng thích nấu đồ ăn à?"
"Không thích."
Hyunjung nói "không" nhanh chóng đến nỗi Luda phải suy nghĩ một lúc trước khi xác nhận rằng Hyunjung không có ý "thích".
Trong hộp cơm trưa là món trứng cuộn phô mai và kimbap mà cô cùng làm cho bữa sáng.
"Muốn nếm thử không?" Hyunjung hỏi.
Luda đang nghĩ cách đặt con mèo xuống trước, vừa ngồi xuống khăn trải, cô liền nhìn thấy Hyunjung đang cầm một miếng trứng cuộn đưa lên miệng, cúi đầu nhìn mình.
"A ~ há miệng ra."
Sau lưng Hyunjung là ánh nắng rực rỡ, cô cúi người xuống, Luda sửng sốt một lát, sau đó khẽ mở miệng nhận lấy. Hành động này trông cực kỳ mơ hồ và trông giống như cô ấy sắp hôn mình, khiến Luda cảm thấy xấu hổ.
"Clip phỏng vấn cá nhân"
Lee Luda: Tôi nhớ đã đút cho chị ấy ăn McDonald's vào ngày hôm kia. Có vẻ như chính những hành động vô thức của tôi đã khiến chúng tôi nhanh chóng phát triển một mối quan hệ có thể nuôi sống lẫn nhau? (Cười) Không biết hôm đó chị ấy đã nghĩ gì khi cho tôi ăn. Ít ra bây giờ tôi cũng thấy có chút thoải mái hơn?
——
"Ăn ngon không?" Hyunjung lại hỏi.
"Ừm... ngon quá."
Nụ cười trên khóe miệng Hyunjung càng rõ ràng hơn, thậm chí còn có chút tự hào: "Tốt quá. Chị đã học làm cái này từ mấy tháng trước, món ngon nhất gần đây của chị là món trứng cuộn phô mai."
"Không phải chị nói chị không thích làm việc đó sao?"
"Đó là vì mỗi khi về nhà muộn, việc nấu nướng liền trở thành một môn thể thao. Nếu mệt quá, chị thực sự không muốn cử động. Nhưng nếu không có lịch trình, chị thích tự tay làm và thưởng thức món mình nấu ở nhà."
Hyunjung ôm Yangmal từ Luda, đặt lên bãi cỏ, đổ nước cho nó, kiên nhẫn nói như một đứa trẻ: "Nào, uống chút nước đi, khát không?"
(MC Dayoung: Chà, cho mèo ăn sau khi cho bạn gái ăn cũng tốt đấy.)
(MC Yeoreum: Cười lớn, Dayoung rất giỏi khám phá những khoảnh khắc ngọt ngào.)
(MC Dayoung: Hẹn hò với những con vật nhỏ thực sự là điều tuyệt vời nhất trên đời.)
Luda nhìn Yangmal chăm chú uống nước: "Lưỡi của nó thật dễ thương."
"Ừ, nó mềm lắm, em có muốn bị nó liếm không?"
(MC Yeoreum: Ôi ôi ~ Hyunjung, nghe những gì cô ấy nói kìa!)
"Haha, không cần."
"Trơn và ngứa nữa, em có muốn chạm vào không?"
"Lưỡi của nó?"
"Ừm."
Luda mỉm cười và lắc đầu lần nữa.
"Chị tưởng em sẽ tò mò chứ."
Luda vẫn mỉm cười: "Em đã chạm vào rất nhiều cái lưỡi rồi."
-Trường quay-
Dayoung đỏ mặt và tháo tai nghe ra. Cô không khỏi mỉm cười: "Em đã chạm vào rồi" Thật là một gánh nặng ngọt ngào!
MC Dayoung: Cái này có thể phát sóng được không? Ai có thể cho tôi biết cái này có thể phát sóng được không thế?
MC Yeoreum: Chúng ta đều là người lớn nên đừng quá phấn khích. Luda là một nha sĩ, và quả thực cô ấy đã chạm vào lưỡi nhiều hơn tôi và cậu trong cả cuộc đời cộng lại đấy. (Nói xong tôi cảm thấy có gì đó không đúng và tại sao tôi lại nghĩ đến một cảnh tượng khó tả.)
MC Yeonjung: Thôi nào, cậu trông giống như một chuyên gia tình yêu đã xem nhiều video người lớn. Tất cả những gì họ nói chỉ là mèo, mèo! Rất đơn giản!
MC Dayoung lại đeo tai nghe lên: Ôi, nghe thấy điều này khiến mặt tôi gần như đỏ bừng.
——
"Unnie, em muốn chụp ảnh với nó."
"Được."
Hyunjung cầm máy ảnh lên và giúp Luda nhấn nút chụp liên tục.
"Unnie, em cũng giúp chị chụp ảnh nhé."
Hyunjung đứng dậy che mặt: "A ~ hôm nay tình trạng của chị không được tốt, mặt còn hơi sưng, trông có vẻ to."
"Sưng? Mặt to?"
Vẻ mặt Luda có chút khó tin. Cô mơ hồ nhớ tới Hyunjung chưa đeo khẩu trang đúng cách. Lúc xuống xe, chiếc khẩu trang gần như che kín toàn bộ khuôn mặt của cô ấy. Mà cô ấy lại sợ trông to khi chụp ảnh?
Cô đứng dậy và nói với giọng điệu khoa trương hơn: "Sưng ở đâu?"
"Đó là vì hôm qua chị ngủ muộn và ăn rất nhiều ~"
"Chị có nhiều yêu cầu cao đối với bản thân quá đấy."
Luda hướng camera trước của điện thoại vào hai người họ, khuôn mặt của họ sát cạnh nhau.
"Nhìn xem, có bị sưng ở đâu không." Luda ngượng ngùng nhéo cằm và cười: "Có vẻ như mặt em không to đâu ~"
"Chà, chị luôn nghĩ em có khuôn mặt nhỏ, đôi chân dài và nhìn chung em rất đẹp." Hyunjung khẳng định với Luda trước ống kính.
Một lúc sau, máy ảnh được đặt trên bãi cỏ, cả hai cùng ôm Yangmal và chụp vài bức ảnh với Yangmal giữa bầu trời trong, mây trắng và bãi cỏ xanh với dòng sông Hàn làm nền.
[Phụ đề: Hẹn hò vui vẻ bên sông Hàn]
"Hai cô gái ngại ngùng vì khuôn mặt nhỏ và Yangmal của mình"
-Trường quay-
MC Yeoreum: Đây gần giống như một cặp đôi thực sự vậy.
MC Dayoung: Đúng vậy.
MC Yeoreum: Sau khi rời nhà chung, cả hai đưa thú cưng ra sông Hàn đi dã ngoại, chụp ảnh, chơi đùa với mèo và chụp ảnh cùng nhau. Đó là quá trình hẹn hò của các cặp đôi thực sự.
MC Dayoung: Cả hai đều rất trắng và có khuôn mặt nhỏ. Mức độ phù hợp về ngoại hình cũng rất cao.
MC Yeoreum: Vâng, ngay cả khuôn mặt của Yangmal cũng nhỏ, cậu có để ý không?
MC Dayoung: Hahaha, vâng! Và mặt Yangmal rõ ràng đen trắng, rất sạch sẽ. Ba người gần như là một gia đình nhỏ trong những ngày nghỉ lễ, Hyunjung sẽ chở họ về nhà đoàn tụ, không khí rất hòa thuận.
MC Yeonjung: Nếu Jiyeon nhìn thấy cảnh này, cô ấy chắc chắn còn sốc hơn khi nhìn thấy hai người họ buộc tóc vào tối qua.
MC Yeoreum: Có lẽ vậy, bởi vì đó quả là một sự kết hợp hoàn hảo. Cô ấy sẽ thấy ghen hơn chứ?
MC Dayoung: Theo quan điểm của Jiyeon, yêu ai yêu cả đường đi, mặc dù cô ấy không thân với con mèo này nhưng cô ấy hoàn toàn biết rằng đó là điều mà Hyunjung rất trân trọng trong lòng, nhưng cô ấy lại không thể đến gần vì bản thân bị dị ứng.
MC Yeonjung: Nhưng bây giờ Hyunjung có thể chơi đùa với mèo mà không cần đắn đo.
MC Yeoreum: Có lẽ một ngày nào đó Hyunjung đã nhắc đến chuyện đó, Jiyeon ~ chúng ta có nên mang Yangmal ra ngoài chơi cùng nhau không. Jiyeon nghĩ rằng "tốt thôi, nhưng em không thể chạm vào" sẽ khiến buổi hẹn hò trở nên nhàm chán nên cô ấy đành phải bỏ cuộc.
MC Dayoung nhìn Yeoreum nói: Yeoreum nghĩ là giả sử thôi sao? Nó có thể đã thực sự xảy ra.
MC Dayoung: Vậy là Juyeon cũng sẽ ghen tị phải không? Bởi vì Luda có ký ức không tốt về việc nuôi thú cưng nên Juyeon luôn cẩn thận và không bao giờ nhắc đến việc nuôi thú cưng. Cô ấy cũng nhớ tên tất cả các mặt dây chuyền thú cưng mà Luda đã mua. Mặc dù có vẻ rất chu đáo nhưng cô ấy không dám cố gắng để Luda đến gần chó mèo vì sợ sẽ làm Luda buồn à?
MC Dayoung: Luda thích những con vật nhỏ, nhưng có lẽ cô ấy không dám bỏ nhiều công sức vào việc nuôi chúng vì sợ mất đi chúng.
MC Yeoreum: Bây giờ có vẻ như Luda có thể chấp nhận nuôi chó lần nữa. Hôm nay cô ấy chơi với con mèo của Hyunjung rất vui, tôi cảm thấy cô ấy như muốn đưa con mèo về biệt thự và ngủ chung với nhau.
MC Yeonjung: Đúng vậy. Hyunjung không biết rằng Luda đã mất một con chó con, Luda lại vô tình tiếp nhận con vật nhỏ đó.
MC Yeoreum: Luda và Juyeon đã chia tay được một thời gian rồi phải không? Luda chắc hẳn đã thay đổi rất nhiều trong hai năm kể từ khi cô ấy ra nước ngoài. Đây là điều mà Juyeon đã không ngồi lại và trò chuyện vui vẻ với Luda. Nếu Juyeon biết rằng Luda bây giờ có thể tiếp nhận những con vật nhỏ một lần nữa, cô ấy sẽ rất vui.
——
[Phụ đề: Buổi chiều, ở nhà chung Hannam-dong]
"Son Juyeon đang uống nước trong bếp"
"Sao không bật đèn lên?" Dawon từ trên lầu đi xuống, tựa hồ vừa mới ngủ dậy, bật đèn trần trong bếp: "Yên tĩnh quá, chị tưởng ở nhà không có người."
Juyeon tựa hồ trạng thái không tốt, không phải về thân thể, mà là trạng thái tinh thần rất ủ rũ.
Hai giờ trước, cô thấy phòng ngủ của Luda trống rỗng. Chiếc túi mà Luda thường mang đi làm vẫn nằm lặng lẽ ở góc giường, nghĩa là cô ấy không đi làm mà rất có thể là đang hẹn hò.
"Clip phỏng vấn cá nhân"
Son Juyeon: Có thể là ai? Có rất nhiều suy đoán vào thời điểm đó. Tôi đã từng tập trung vào Jiyeon unnie, nhưng tôi đã nhìn lại và xem qua tin nhắn mỗi ngày. Luda unnie thường gửi tin nhắn cho ai? Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này nhưng chưa có manh mối và chưa dám đưa ra kết luận nào.
——
Juyeon không mấy hứng thú, uống hết nước ở đáy cốc trong một ngụm. Chiếc cốc và viên đá phát ra âm thanh trong trẻo.
"Yên tĩnh quá, chị tưởng ở nhà không có người." Dawon nói: "Vậy ở đây chỉ có một mình em sao?"
"...Chà, có vẻ như vậy."
Nghe giọng nói của Dawon, Juyeon không khỏi nghĩ tới khoảnh khắc Dawon ôm mình trước mặt Luda tối qua. Mặc dù chỉ diễn ra trong thời gian ngắn nhưng lại khiến Juyeon khó thích ứng. Hôm nay gặp lại Dawon, cô cảm thấy xấu hổ và khó chịu không thể giải thích được. Điều khiến cô khó chịu là tại sao mình lại trò chuyện với Luda mà không xác nhận rằng Dawon chắc chắn sẽ không xuất hiện. Đó là lỗi của riêng cô ấy.
Cô mở nắp nồi, nói với Dawon: "Em chỉ mới ăn nhẹ thôi, vừa rồi nấu chút cháo trắng." Sau đó cô mở tủ lạnh lấy ra mấy hộp giấy: "Món ăn kèm đây, một số được mua, một số là do Jiyeon và Sojung unnie làm vài ngày trước khi chị đến. Hương vị rất ngon. Unnie, chị ăn được không?"
Cô giải thích như một bà mẹ già rồi lê bước mệt mỏi vào phòng ngủ.
Dawon nhìn thấy vẻ mặt chán nản của cô ấy, đầu óc cô đột nhiên sáng suốt hơn.
"Này, Son Juyeon."
"Ừm?"
Juyeon quay lại khi nghe thấy âm thanh, đôi mắt cô hơi run lên vì kiệt sức về thể chất và tinh thần, đứng ở hành lang nơi không có đủ ánh sáng mặt trời.
Dawon có thể nhớ lại rằng Juyeon đã từng thức khuya về nhà và ra khỏi giường làm bữa sáng cho mình, cô ấy cũng xinh đẹp với vẻ ngoài lười biếng như vậy.
Dawon bước đến gần cô ấy và giơ bàn tay phải lên, nhưng khi nó sắp chạm vào mặt Juyeon, cô liền rút tay lại. Động tác rất mạch lạc, khó có thể phát hiện ra vừa rồi cô có ý muốn chạm vào trán đối phương.
Dawon hỏi: "Trán em còn nóng không? Hôm nay em đã đo nhiệt độ chưa?"
"Ồ, em đã đo rồi."
——
Hôm nay Juyeon mở mắt ra, nhìn thấy đầu giường có một chiếc nhiệt kế cùng một tờ giấy ghi chú: "Trước hai giờ chiều, đo từng giờ. Chị ngâm gạo trong bếp, khi thức dậy đổ nước ra và nấu một ít cháo. Nếu em vẫn cảm thấy khó chịu, hãy yêu cầu đạo diễn cho em về nhà hoặc gặp bác sĩ."
Cô biết đó là chữ viết tay của Luda.
——
"Ồ, em đã đo rồi."
"Ổn là được rồi."
"Unnie, hôm nay chị không đi hẹn hò à?"
Juyeon trong đầu nghĩ đến một người, sau đó nói: "Em còn tưởng hôm nay chị sẽ cùng Hyunjung unnie đi chơi."
Tại sao chị lại đi chơi với cô ấy? Dawon gần như buột miệng nói ra. Nhưng cô lập tức nhớ lại, ngày hôm qua cô đã nói dối rằng, Hyunjung unnie gửi tin nhắn cho mình, cho nên cô lập tức hiểu ý Juyeon.
"Ở nhà cũng không tệ."
"Nếu có người rủ chị đi chơi, chị hãy cẩn thận nhưng đừng dễ dàng từ chối. Hãy cho người khác thêm cơ hội làm quen với chị. Chị tham gia muộn, thời gian ghi hình chương trình không dài, cơ hội hẹn hò ít hơn chúng ta nhiều. Nên phải nhanh lên."
"Còn em thì sao?" Dawon hỏi: "Không đi chơi à? Hôm nay thời tiết khá tốt, nhưng tia cực tím rất mạnh, chị sợ bị rám nắng. Em biết mà, toàn thân chị rất trắng và mềm mại ~"
Juyeon mỉm cười bất lực. Dawon luôn lo lắng mình sẽ biến thành màu đen, chuyện mà cô căn bản không thể tiếp nhận được. Có lẽ đây là ý thức tự bảo vệ bản thân trong tiềm thức của những người luôn có làn da trắng. Họ sợ rằng mình sẽ thở dài khi nhìn vào gương sau khi thấy vết thâm quầng.
Thân hình mảnh khảnh và kiêu hãnh của Dawon thường khiến người ta ghen tị. Chiều cao hơn 170cm của cô thường khiến các cô gái nhỏ xung quanh cảm thấy bị áp bức và khó tiếp cận. Những trợ lý không quen với tính tình của cô luôn cho rằng nếu làm sai sẽ bị Dawon "có vẻ kén chọn" tát một cái, không dám khoe khoang trong phòng thay đồ nơi đang chụp ảnh.
Nhưng Dawon thực ra chỉ là một người nói nhiều (một chút), và không phải là kiểu người mẫu kiêu căng gì. Ngay cả khi cô ấy phàn nàn với ánh mắt khó chịu trước mặt Juyeon, điều đó sẽ chỉ khiến Juyeon nghĩ rằng cô ấy thực sự chỉ sợ bị rám nắng.
"Chị đừng lo, chị trắng lắm, có rám nắng cũng không nhận ra được đâu."
"Còn việc rám nắng không đều thì sao? Điều này sẽ được các nhà tạo mẫu thảo luận ~"
Juyeon trìu mến nhếch môi: "Được rồi, em đi ngủ một lát, chị..."
"Hôm nay em định làm gì? Có ai hẹn với em không?" Dawon hỏi.
"... Không, em không muốn làm gì cả."
"Trông em có vẻ chán nản. Đơn giản là em không vui hay em đã bị ai đó từ chối?"
Juyeon khe khẽ thở dài, không biết là đứng lâu mệt mỏi hay là không muốn cùng Dawon nói chuyện nữa.
"Em muốn về phòng trước. Unnie, cứ ăn gì đó trước đi."
"Clip phỏng vấn cá nhân"
Nam Dawon: Juyeon và Jiyeon đã giao tiếp bằng mắt trong giây lát đêm qua. Trực giác của một người phụ nữ khiến tôi cảm thấy có điều gì đó giữa họ. Tôi đã nghĩ về mẫu người em ấy muốn nên đã chọn làm quen với Jiyeon vào ngày đầu tiên nhận phòng.
Q: Bạn có nghĩ người mà Son Juyeon thích dạo này là Kim Jiyeon không?
Nam Dawon: Đúng vậy. Nhưng họ có rất ít tương tác và đêm qua thật khó để trao đổi một cái nhìn. Jiyeon unnie khá thờ ơ với Juyeon, và tôi bắt đầu dao động. Chẳng lẽ dạo này Juyeon vẫn bị ám ảnh bởi Luda sao? Nhưng tôi và Juyeon đã có một cuộc trò chuyện ngắn ngủi trong phòng X-chat. Juyeon dường như đã buông bỏ quá khứ?
Nếu Juyeon vẫn thích Luda, (cười bất lực) sự tồn tại của tôi sẽ rất xấu hổ. Mọi người muốn tôi nhìn thấy người yêu cũ và mối tình đầu của em ấy qua lại trước mặt mình không? Thật tàn nhẫn. Vậy thì tôi vẫn hy vọng rằng em ấy thích Jiyeon unnie chứ không phải Luda.
——
37.6 độ, nhiệt độ cơ thể bình thường.
Phòng ngủ được che bằng rèm, bên trong tối đen, chỉ có dải đèn trên cao phát ra thứ ánh sáng trắng mờ nhạt. Ánh sáng xanh lục của nhiệt kế từ từ tắt đi, Juyeon mở máy tính bảng ra, muốn tiếp tục hoàn thành bản vẽ của mình, nhưng khi tiếp tục vẽ, cô lại sụt sịt, cảm thấy sự cô đơn không thể tránh khỏi và cảm giác bất an không giải thích được. Cuộc tấn công đã phá vỡ hàng phòng ngự chặt chẽ của mình.
Trong phòng ngủ vang lên một tiếng nức nở yếu ớt, nhưng hình như không phải vậy. Dawon đi lên cầu thang và cố tình đi chậm lại, không thể nói là đang nghe lén, nhưng cô thấy lo lắng, nhưng bên trong cánh cửa hé mở dường như không có âm thanh. Dawon không chắc mình có nghe nhầm không.
"Cốc cốc." Dawon gõ cửa.
Juyeon cử động cổ, vỗ vỗ để làm dịu cơ mặt, đối với ánh sáng từ ngoài cửa đi vào nói: "Hả?"
"Em chưa ngủ à?"
"Ừm ~"
"Chị có thể vào được không?"
"Ừm..."
Dawon ngồi bên giường Juyeon: "Sao không kéo rèm ra, tối quá?"
Lần này Juyeon không nói chuyện với cô nữa, Dawon nhìn chiếc máy tính bảng cạnh giường sáng lên, nhìn sang.
"Đây là gì?"
"Vẽ vài bức tranh."
"Có phải bài tập về nhà không?"
"Công việc."
Rõ ràng nhận thức được tâm trạng tồi tệ của Juyeon, Dawon không khỏi muốn biết đáp án: "Làm gì mà vất vả thế?"
"..."
"Thành thật mà nói, chị đã hỏi PD trước khi đến đây, và cô ấy nói rằng ở đây em là người ít lo lắng nhất."
(MC Dayoung: Trước đây chúng tôi đều nghĩ vậy, và khán giả cũng nên như vậy. Bởi vì cô ấy đã nhất tâm chọn Jiyeon và phớt lờ rất nhiều.)
"Thành thật mà nói, chị đã hỏi PD trước khi đến đây, và cô ấy nói rằng ở đây em là người ít lo lắng nhất. Chị cứ tưởng em sống rất tốt, ít nhất là rất thoải mái và nhàn hạ. Trước đây chị thậm chí còn ghen tị với em ở đây đấy."
Dawon đang tự giễu cợt mình, nhưng khi Juyeon không trả lời, cô tiếp tục nói: "Em có cảm thấy cảm xúc của mình khiến em mệt mỏi không?"
Juyeon dùng ngón tay xoay bút liên tục, thở dài một hơi, vẫn không còn gì để nói.
Dawon nhìn vào đôi mắt cụp xuống của Juyeon, ánh sáng trắng từ dải đèn phía trên nhàn nhạt chiếu vào khuôn mặt Dawon, lông mi dài của cô lặng lẽ tạo thành một đường cong tuyệt đẹp dưới mí mắt.
"Ngày đầu tiên đến đây, chị cảm thấy em quá trầm lặng, khác xa với những gì chị tưởng tượng. Em là người năng động, vui vẻ, dù ở đâu cũng là tâm điểm của đám đông, nhưng chị không thể cảm nhận được ngày hôm qua khi chị trở về, chị phát hiện em càng có chút không ổn, tuy rằng biết em có bệnh, nhưng trực giác nói cho chị biết, em rất không vui."
Dawon quay đi, ánh mắt tập trung vào hộp nến thơm được Hyunjung đặt ở đầu giường. Một lúc sau, như lấy hết can đảm, cô hơi siết chặt ngón tay nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: "Là do em bối rối trong tình cảm, hay là vì mối quan hệ gắn bó khiến em chán nản như vậy?"
Khóe môi Juyeon cuối cùng cũng cử động, như muốn nói gì đó, nhưng Dawon vẫn tiếp tục như đang thì thầm: "Chị đã nghĩ, à ~ Juyeon làm sao vậy, em ấy có ghét mình không? Cho đến ngày hôm qua, khi chị ôm em từ đằng sau, và em bảo chị đừng làm vậy, vào lúc đó dường như chị đã xác nhận rằng có lẽ em không thích chị, hoặc ghét sự hiện diện của chị."
(MC Yeonjung: A ~ Phải làm sao đây? Không ngờ Dawon lại có tính cách nhạy cảm như vậy. Tôi tưởng cô ấy rất tự do và dễ tính.)
(MC Dayoung: Cô ấy có lén lút lau nước mắt trong chăn không?)
(MC Yeoreum: Người lớn... đều phải giả vờ như vậy chứ thật sự là quá nhạy cảm.)
Juyeon chống tay lên giường, ngồi thẳng dậy, im lặng mỉm cười, tựa như sắp cùng Dawon nói chuyện rất lâu.
"Chỉ có chị mới thấy được em không vui. Chắc là do chị biết rõ em nên chị nghĩ em mệt mỏi. Người khác không nghĩ như vậy."
"Họ chỉ nghĩ em bị bệnh và đó là lý do tại sao em chán nản."
"Ừ. Vậy làm sao em có thể ghét chị như thế này được?"
(MC Dayoung: Wow ~ Họ đều là những người hiền lành.)
(MC Yeoreum: Chữa lành cho nhau.)
Juyeon nói thêm: "Nhưng vì 'bận tâm' nên em càng cảm thấy cô đơn hơn."
Dawon gật đầu ra vẻ hiểu biết. Cô đã nhìn thấy tờ giấy trên đầu giường khi cô mới ngồi ở mép giường. Tuy nhiên, Dawon không biết nó được viết bởi Luda, nhưng cô chắc chắn rằng ở đây ngoài cô còn có người khác quan tâm đến cô ấy.
"Clip phỏng vấn cá nhân"
Nam Dawon: Có người đang quan tâm đến X của tôi. Tôi không biết là tốt hay xấu. Tôi không biết ai đã viết lời nhắn đó. Có thể là Jiyeon unnie? Lúc đó trong đầu tôi có rất nhiều điều, nhưng tôi không thể hỏi Juyeon về điều này vì chẳng khác nào vượt quá giới hạn và tỏ ra bất lịch sự.
——
"Có vẻ như việc quan tâm đến em thực sự đã tạo gánh nặng cho em. Điều đó có nghĩa là mọi người không còn quan tâm đến em nữa phải không?"
Dawon sẵn sàng kiểm soát trò đùa và kiểm tra trạng thái cảm xúc của Juyeon.
Juyeon cuối cùng cũng có chút mỉm cười từ đáy lòng. Dawon cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Chị rất quan tâm đến em." Dawon nhân cơ hội này thành thật nói: "Có sự tương phản lớn giữa biểu hiện thực sự của em khi ở riêng tư và phản ứng của em khi ở bên người khác. Chị có thể nhìn thấy điều đó. Vậy nên, chị rất lo lắng..."
Juyeon bị vạch mặt đành thú nhận: "Em như đang đứng ở ngã ba đường. Em rất bối rối. Em không còn biết mình đang làm gì trong chương trình này nữa".
"Sao em lại thấy mệt thế? Chuyện này bắt đầu từ khi nào vậy? Là tại chị phải không?"
Không thể nói hoàn toàn không phải như vậy, nhưng Juyeon cũng không trực tiếp nói ra.
"Trước khi chị đến đây, dù qua phòng X-chat với X hay qua trò chuyện với người khác, em đều cảm thấy dường như mọi người đều còn tình cảm với X."
Dawon hơi ngạc nhiên, nhưng cảm thấy có thể hiểu được nên hỏi: "Tất cả bọn họ à? Còn Luda thì sao?"
"Luda unnie đã khóc một lần."
"Cô ấy khóc à? Lần đầu tiên cô ấy đến đây?"
"Ừm."
Juyeon đề cập rằng vài ngày trước khi đến, cô ấy đã đến nói Hyunjung về phòng vào buổi tối, nhưng cô nhìn thấy Hyunjung đang an ủi Luda với đôi mắt đỏ hoe ở sân ngoài trời.
"Em nhìn thấy sao?" Dawon hỏi.
"Em đã nhìn thấy, nhưng... Em không làm gì cả."
Juyeon ôm đầu gối nói, vẻ mặt vô cùng hối hận và tự trách mình.
"Còn chị thì sao, nếu chị khóc thì em có quan tâm không?" Dawon nói.
Juyeon vung chân, ngồi tựa lưng vào tường: "Không phải chị không còn thích em nữa sao? Không phải chị đến đây để yêu người khác sao? Đừng giễu cợt em nữa."
"Nếu có thì sao?"
Dawon có thể nhìn thấy cô ấy ngồi cách xa mình một chút, có lẽ như một lối thoát.
Bây giờ mọi chuyện đã được nói ở đây, Dawon sẵn sàng mạo hiểm và tiếp tục hỏi.
"Nếu như chị vẫn còn yêu em thì sao? Em sẽ làm gì?"
"Nếu à?"
"Ừm."
Juyeon cười mấy tiếng, vẫn dùng giọng điệu giễu cợt: "Sao lại có thể chứ?" Nói xong, cô nhếch môi cười, vẻ mặt nũng nịu nói: "Em đã nói rồi, đừng có giễu em nữa, bây giờ em yếu đuối lắm đấy ~"
Nhưng Dawon lại có vẻ đặc biệt nghiêm túc: "Người ta nói con người hay thay đổi, làm sao em biết chị đang nghĩ gì?"
Juyeon nghe xong lắc đầu, kiên quyết nói: "Không. Chị sẽ không luyến tiếc về em nữa. Đối với chị, em là một người đáng sợ mà."
"Clip phỏng vấn cá nhân"
Son Juyeon: Mấy hôm trước PD có hỏi tại sao hôm tôi xuống thung lũng chơi với Jiyeon unnie lại mê bắt tôm đến thế (cười). Thật quá đáng, chỉ vì nỗi ám ảnh của tôi mà việc quay phim cũng kéo dài cả tiếng đồng hồ.
(Nói đến đây, Juyeon im lặng hồi lâu) Tôi hiếm khi cố chấp làm một việc gì đó. Tôi đã rất tích cực trong tính cách và cả suy nghĩ từ khi còn nhỏ. Tôi cứ làm những gì mình nghĩ ra nên biết rất nhiều "kỹ năng" vì tôi có đủ can đảm để thử mọi thứ. Để ổn định tính khí của tôi, bố tôi đã bảo tôi học thư pháp và hội họa. Không ngờ việc va chạm vô tình lại là điều tôi thích và sẵn sàng bình tĩnh mà làm. Nhưng bản chất của tôi vẫn là "trốn chạy". Dù là Luda unnie hay Dawon unnie, tôi dường như không thể duy trì một mối quan hệ lâu dài.
(Cười gượng) Vì tôi còn trẻ và thiếu hiểu biết nên đã đánh mất một mối quan hệ, nên tôi muốn có một mối quan hệ tốt đẹp với Dawon unnie, nhưng... chúng tôi chỉ ở bên nhau được ba tháng. Tôi đã thay đổi rất nhiều nhưng kết quả còn tệ hơn nữa.
[Trong phòng phỏng vấn cá nhân, Son Juyeon cũng nói về việc chia tay với Nam Dawon]
Hôm đó tôi ra biển bắt tôm với Dawon unnie (trải nghiệm tương tự) và đó cũng là lúc chúng tôi chia tay. Lúc đó mối quan hệ của chúng tôi có những vấn đề không ổn định, tôi đã nghĩ đến việc giải quyết nhưng có sự hiểu lầm và chênh lệch múi giờ với chị ấy. Chúng tôi không đạt được thỏa thuận và không muốn giải thích. Tôi nhất quyết đòi chia tay nhưng chị không đồng ý. Thật là trẻ con, để khiến chị ấy bỏ cuộc, ngày hôm đó tôi đã giao phó số phận của mình cho một người đánh cá. Tôi nói, nếu tối nay ông ấy lên bờ bắt tôm thì chúng tôi sẽ tiếp tục quan hệ. Nhưng cuối cùng, người đánh cá ra biển chỉ để thả lưới, khi quay lại thì thuyền trống rỗng chứ đừng nói đến tôm. Tôi vô cùng hối hận và cảm thấy mình quá trẻ con, điều này khiến Dawon unnie rất buồn.
Có lẽ vì không chịu nhượng bộ nên tôi quyết tâm bắt tôm vào ngày quay hình ở Hanok.
Ngoài ra, trong các thành viên tham gia chương trình, Jiyeon unnie nói rằng chị ấy đã yêu được hơn 4 năm, tôi rất ghen tị và thậm chí còn coi trọng Jiyeon unnie (cười). Liệu bản thân tôi có thể không? Tôi cũng có những cảm xúc trái ngược nhau về Jiyeon unnie. Đúng là tôi đã luôn phải lòng Jiyeon unnie. Tôi nghĩ sẽ thật tuyệt nếu tôi có thể có một mối quan hệ lâu dài với chị ấy. Ngược lại, tôi lại cảm thấy như vậy cũng không xứng đáng. Chị ấy (...) Tôi không phải là người có kinh nghiệm chạy đường dài và cũng chưa đủ tự tin để làm tốt.
Q: Vậy là bạn cảm thấy có lỗi với Nam Dawon?
Son Juyeon: Đúng vậy. Tôi cảm thấy chị ấy sẽ không và không nên có chút luyến tiếc nào với những người như tôi nữa.
Q: Vậy bạn vẫn còn bị ám ảnh bởi Nam Dawon phải không?
Son Juyeon: (lưỡng lự hồi lâu không nói, rồi chậm rãi nói) Tôi hy vọng chị ấy có thể tìm được một người tốt hơn.
——
"Người ta nói con người hay thay đổi, làm sao em biết chị đang nghĩ gì?"
Juyeon nghe xong lắc đầu, kiên quyết nói: "Không. Chị sẽ không luyến tiếc về em nữa. Đối với chị, em là một người đáng sợ mà."
Dawon liên tục dùng đầu ngón tay cuốn lọn tóc, hơi nhướng mày, nói với Juyeon: "Em có muốn đọc nhật ký của chị không?"
"Nhật ký? Em có thể đọc nó được sao?"
"Ừ. Mấy tháng qua chị đã viết rất nhiều."
"Không tốt lắm, em..."
Nhưng không cho phép cô ấy từ chối, Dawon chạy lên lầu lấy nhật ký, rất nhanh ngồi ở đầu giường đọc qua. Thời gian không còn nhiều, hoặc là Juyeon bị phân tâm, cho nên Dawon tựa hồ trong nháy mắt lấy ra một cuốn nhật ký, giống như có phép thuật.
"Ừm..."
Dawon đang suy nghĩ nên bắt đầu đọc từ đâu, Juyeon lại bổ sung: "Unnie, xin đừng đọc đoạn quá buồn."
"Đừng lo lắng, trong nhật ký của chị có rất ít điều khiến người ta phải khóc."
"Không phải chị viết về những điều buồn sao? Nhiều người viết nhật ký chỉ để ghi lại nỗi buồn của mình như một cách để trút bỏ cảm xúc."
"Chị không viết cái này." Dawon đọc kỹ lại, bỏ qua phần đề cập đến Juyeon.
"Chờ một chút, em nhìn thấy tên của em kìa." Juyeon chỉ vào một đoạn văn.
Nhưng Dawon ngay lập tức lật trang.
"Chị sẽ không đọc phần về em đâu."
"Viết điều gì đó không tốt về em à?"
"Không, tại sao chị lại viết xấu về em chứ? Nhiều nhất chị chỉ bày tỏ cảm xúc thôi."
"Vậy để em tự mình xem."
Juyeon cố ý muốn giật lấy cuốn sổ của Dawon, nhưng Dawon mỉm cười chống cự, hai người cùng nhau ngã xuống giường.
Khi Dawon thuật lại nội dung, cả hai đều không nhận ra tư thế của mình mơ hồ đến mức nào, giống như cùng nhau xem phim trên máy tính bảng khi còn hẹn hò.
Dawon tựa vào chân Juyeon, nhẹ nhàng đọc:
"Vì xấu hổ khi nhìn mặt mình trong gương nên tôi có thói quen nhắm mắt lại. Khi màn đêm buông xuống, tôi muốn tua nhanh đến ngày mai."
"Ồ ~ Chị viết hay quá, văn cũng rất nghệ thuật. Sao em không biết trước đây chị có thói quen viết nhật ký nhỉ?"
Dawon ngượng ngùng cười, lật sang trang đọc tiếp: "Chúng ta càng ngày càng xa nhau, phải chăng chúng ta không còn có thể hòa giải và tốt hơn nữa sao? Khi còn trẻ, trong lòng có một biển cả không bao giờ có thể cạn được. Nhưng bây giờ chỉ còn lại dấu vết của dòng nước chảy qua, đó là nơi mơ hồ nhất trong trái tim mình."
(MC Yeonjung: Ôi... Dawon đúng là một người rất tài năng ~ Lời văn quả thực rất hay.)
"Thế giới mang đến cho tôi những món quà rực rỡ mỗi lúc tôi không để ý. Đi ngược dòng, tôi muốn trở về nơi biển đã sinh ra trong lòng. Dù có bị cuốn trôi và lạc lối, ít nhất tôi vẫn tự do. Nhưng dù vậy hãy tưởng tượng rằng sẽ có những lúc thất bại trong cuộc sống, cho dù bạn có lạc lối và lang thang, bạn có thể tìm được đường quay lại không? Cảm giác như thời gian trôi đi và mọi thứ lại bắt đầu lại. Sẽ không sao cả nếu bạn cảm thấy bị tổn thương. Đó chỉ là tâm trạng tạm thời thôi."
"Clip phỏng vấn cá nhân"
Son Juyeon: Có lẽ nó được viết sau khi tôi và chị ấy chia tay. Mặc dù những dòng chữ được viết rất ngẫu nhiên, nhưng có thể cảm thấy rằng lúc đó chị ấy rất bối rối, có lẽ chị ấy viết nó một mình vào buổi sáng sớm với chiếc đèn ngủ duy nhất trong phòng.
——
"Chị viết khi tâm trạng không tốt phải không?"
"Tất cả những điều này được viết sau khi chia tay."
"Em đã có những giây phút tiếc nuối. Những lúc không ngủ được, em tự hỏi liệu chị có trách em không."
"Đồ ngốc, tình cảm là chuyện giữa hai người. Juyeon, trong mắt chị em không phải là người xấu, chị cũng có những sai lầm, cho nên... Chị không trách em, là chị làm em thất vọng nhiều lần."
"Clip phỏng vấn cá nhân"
Nam Dawon: Một lần tôi nhận được cuộc gọi từ chủ nhà ở trường quay. Bên kia nói nhà tôi bị rò rỉ nước, tôi ra ngoài có quên đóng van không. Nên tôi gọi cho Juyeon đến để giúp tôi xem xét. Tôi đặt vấn đề này xuống và không nghĩ tới nó cho đến khi bộ phim kết thúc. Khi về đến nhà, Juyeon đang bị thợ sửa nước mắng mỏ. Sàn nhà bừa bộn, khắp nơi đều có nước. Lúc đó lẽ ra tôi nên bảo vệ Juyeon và mắng lại anh ta, nhưng tôi không phải loại người hay chửi bới, thậm chí còn thản nhiên đuổi anh ta đi vì phép lịch sự và vì quen biết với chủ nhà. Tôi rất tiếc vì Juyeon không nên thay mặt tôi mà bị đổ lỗi.
Em ấy hiếm khi nói về sự việc sau đó, nhưng tôi biết em ấy bị tổn thương.
Một lần khác, đó là sinh nhật bạn của Juyeon. Bạn bè biết em ấy đang hẹn hò với tôi nên tôi đề nghị đi cùng em ấy đến bữa tiệc sinh nhật của bạn em ấy.
Em ấy dường như nghĩ rằng tôi không thích bạn bè của em ấy, và nói rằng em ấy sợ tôi thấy họ ồn ào, những đứa trẻ cùng tuổi với Juyeon đều nhỏ tuổi hơn tôi. Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy ồn ào? Tôi rất vui khi được em ấy giới thiệu tôi với bạn bè. Sự háo hức của tôi được gặp bạn bè của em ấy làm em ấy hạnh phúc.
Nhưng hôm đó, tôi có việc phải làm, không thể hòa giải nên tôi đã để em ấy đi. Chúng tôi đã xảy ra chiến tranh lạnh về vấn đề đó khoảng 4 ngày. Đến ngày thứ năm, em ấy đến nhà tôi lấy hành lý. Tôi tưởng em ấy muốn chia tay với tôi. Nhưng hôm đó tôi bị cảm, em ấy đã cho tôi ăn trước khi rời đi. Tôi ôm em ấy và khóc rất lâu, tôi nói rằng tôi không thể để em ấy đi và mong em ấy sẽ tha thứ cho tôi...
Q: Lúc đó bạn đã chia tay phải không?
Nam Dawon: Không phải, em ấy đã tha thứ cho tôi (lau đi những giọt nước mắt rơi trên khóe mắt). Có lẽ vì trải qua lần "chia tay thất bại" nên em ấy đã "đánh cược" xem chúng tôi có nên tiếp tục hẹn hò với nhau trong thời gian đó hay không. cuộc chia tay cuối cùng hãy để lại số phận của bạn cho người khác. Điều tôi không ngờ là em ấy luôn ấp ủ về chuyện "chia tay" này và thậm chí còn nghĩ đến cảm xúc của tôi.
Juyeon là một người rất tốt. Một khi muốn đối xử tốt với ai đó, em ấy sẽ hết lòng và bao dung. Chỉ là chúng tôi gặp nhau ở những mốc thời gian khác nhau nên cuối cùng không hợp nhau và rồi chúng tôi chia tay.
——
"Em đã có những giây phút tiếc nuối. Những lúc không ngủ được, em tự hỏi liệu chị có trách em không."
"Đồ ngốc, tình cảm là chuyện giữa hai người. Juyeon, trong mắt chị em không phải là người xấu, chị cũng có những sai lầm, cho nên... Chị không trách em, là chị làm em thất vọng nhiều lần."
Trong mắt Juyeon có gợn sóng khi nói chuyện với Dawon, cổ họng cô khàn đặc, ho nhẹ để cắt ngang chủ đề nhạy cảm, sau đó nói: "Hôm nay thì sao, chị viết rồi à?"
"Hôm nay... chị viết rồi. Hôm nay chị viết rất đơn giản, 'Tôi ngủ đi ngủ lại, Dreamcatcher đung đưa ở đầu giường. Giấc mơ thực sự không thể bắt được tôi, tôi thậm chí còn bị tước mất cơ hội mơ sao?' đã viết cái này."
"Dreamcatcher? Ở đâu ra vậy?"
Hyunjung mua nó vào ngày đầu tiên họ đi chơi, Dawon sợ gây ra sự nghi ngờ không cần thiết nên gật đầu và bình tĩnh nói: "Từ bên ngoài mang đến."
Đó cũng không phải là lời nói dối.
"Chắc em nên ngủ thêm một lát."
Juyeon nói xong lại nằm xuống, đắp chăn kín người. Khi cô không để ý, Dawon nắm lấy tay Juyeon giống như khi họ hẹn hò, nhưng cô không chạm vào hay giữ quá chặt mà chỉ cẩn thận ấn những ngón tay của Juyeon bằng những đốt ngón tay rõ ràng của mình. Sự chạm vào làn da khiến trái tim Juyeon đột nhiên dâng lên, nhưng cô lại từ từ thả lỏng trong sự thoải mái không có ham muốn. Đây là một hành động mà họ đã từng quen thuộc.
"Tay của em thoạt nhìn rất mỏi, gần đây có mát xa hay không?" Dawon vẫn nhẹ giọng hỏi.
"Không còn nữa. Em chỉ thích thú với dịch vụ này trong những ngày em sống với chị thôi."
Dawon cười: "Đúng vậy, không ai có thể xoa bóp tay tốt như chị phải không?" Sau khi nói xong, cô nói thêm: "Nói thật, sau khi chúng ta chia tay, chị cũng ghét em, nó không cao thượng như những gì đã viết trong nhật ký. Nhưng chị càng ghét em thì chị càng nhớ đến em."
(MC Dayoung che miệng: Ôi trời, Dawon đã thổ lộ tình cảm của mình suốt thời gian qua phải không? Ngay cả những kỷ niệm với người yêu cũ cũng khiến cô ấy mong muốn quay lại với nhau phải không?)
"Trước đó sao?"
Juyeon dụi dụi mắt, yên lặng lau đi sương mù không biết từ lúc nào dâng lên: "Khi chúng ta vừa chia tay sao?"
"Ừ, chị luôn cố gắng không liên lạc với em. Vì cáu kỉnh nên đã trì hoãn rất nhiều công việc, không muốn làm gì cả. Nhưng càng rảnh lại càng nhớ em, khó chịu lắm."
"Ôi ôi ~" Juyeon cảm thấy thật dễ thương khi thấy Dawon bày tỏ.
"Còn em thì sao? Sau khi chia tay với chị thì em đã làm gì?" Dawon hỏi.
Trong lúc trò chuyện qua lại, Juyeon tỉnh dậy và ngồi dậy.
"Em tiếp tục đi học lại. Các môn học do giáo viên quyết định. Em không có quyền 'từ chối' như chị được."
"Hừ ~" Dawon dùng lực mạnh ném cuốn nhật ký sang một bên, rơi xuống chăn bông của Hyunjung cách đó không xa, tạo thành một vết lõm nhẹ.
"Unnie, đừng lộn xộn với đồ đạc của Hyunjung unnie, cô ấy sẽ biết đấy."
"Làm sao có thể như vậy? Có nói quá không." Dawon mỉm cười, sờ sờ mái tóc rối bù của Juyeon.
"Sao không thể được? Hôm qua, Jiyeon unnie đã ngồi trên giường của cô ấy một lúc. Khi Hyunjung unnie quay lại, cô ấy hỏi có ai chạm vào giường của cô ấy không."
"Làm sao cô ấy biết được?"
"Làm sao em biết được!"
Dawon bối rối một lúc rồi hỏi: "Tại sao Jiyeon unnie lại đến phòng này? Cô ấy đến gặp em à?"
Tim Juyeon đập thình thịch, tai đột nhiên đỏ bừng như bị bỏng. May mắn thay, rèm cửa đã được đóng lại giữa ban ngày và ánh đèn mờ đến mức bản thân cô sẽ không bị chú ý.
"Hả? Sao em không trả lời, cô ấy đến thăm em à?"
"Ừm... vâng, em bị cảm. Sojung unnie cũng đến thăm em ngày hôm qua."
"Ồ ~"
Dawon sau khi hẹn hò trở về có điều gì đó trong đầu, đợi cho đến khi không có ai chú ý mới vào gặp cô.
"Hyunjung unnie của em quan trọng hơn hay là chị?"
"Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
Lúc này Juyeon đã đứng dậy, đang chỉnh lại chiếc vòng cổ quanh cổ trước gương: "Chị không nên hỏi là, em quan trọng hơn hay Hyunjung unnie quan trọng hơn hay sao?"
"Em thực sự nghĩ rằng chị thích cô ấy (Hyunjung)?"
"Hai người trông giống như một cặp hoàn hảo vậy." Juyeon vừa buột miệng mở khóa trên sợi dây chuyền: "Còn chị cũng không thích người khác ngồi trên giường của mình, chẳng phải rất thích hợp sao?"
Dawon ngồi nghiêng trên giường, quay lưng về phía Juyeon, âm thầm hừ một tiếng.
Juyeon nhìn mình trong gương, đột nhiên tựa hồ nhớ tới cái gì, lập tức quay người hỏi Dawon: "Chị thật sự không viết xấu gì em sao? Em cảm thấy chị sẽ làm như vậy."
Dawon đang vuốt phẳng chăn bông của Hyunjung. Sau khi nó được vuốt phẳng đến mức không thể nhìn thấy nếp nhăn, cô có lỗi cầm lấy cuốn nhật ký, nhưng lại nói với giọng rất ngay thẳng: "Nhưng thật sự không có đâu ~"
Điều đó nói lên rằng, có những điều khác thực sự đã được viết trong nhật ký nhưng không thể được phát sóng.
"Hahahaha." Juyeon đang đứng trước gương đột nhiên cười lớn, bả vai run run: "Em đã bảo là chị sẽ viết xấu em đây mà!"
"Clip phỏng vấn cá nhân (đã biên tập chéo)"
Son Juyeon: Vì biết tôi đang tâm trạng không tốt nên chị ấy đã dành cả buổi chiều để nghĩ cách giúp tôi bớt cô đơn và buồn chán. Chị ấy an ủi tôi và làm tôi vui. Tôi nhận được rất nhiều năng lượng. Tin nhắn "Chị không biết phải làm gì" đêm qua được xác nhận là do Dawon unnie gửi. Chị ấy đang làm rất tốt.
(MC Yeoreum: Hả? Sao cô ấy vẫn hiểu sai thế.)
Nam Dawon: Tôi cảm thấy dễ chịu hơn khi nhìn thấy em ấy cười. Tôi hy vọng sau này có thể khiến Juyeon cười nhiều hơn. Tôi cũng hy vọng... rằng nụ cười của em ấy sẽ nở rộ vì tôi có suy nghĩ này. Nếu bây giờ được lựa chọn, tôi hy vọng mình có thể hẹn hò với Juyeon, dù chỉ là một bữa ăn với nhau. Tôi muốn có cơ hội để bảo vệ em ấy.
-Trường quay-
MC Yeoreum: Hai người trông rất ấm áp.
MC Dayoung: Hôm nay sự hiểu lầm đã được giải quyết. Cả hai đã nói về cảm xúc của mình sau khi chia tay.
MC Yeonjung: Họ có thể quay lại với nhau không? Thật khó để bình luận về điều này. Tôi có cảm giác như họ sẽ quay lại với nhau và tôi cũng có cảm giác như Juyeon đã chấm dứt mối quan hệ của họ. Nó cảm thấy mơ hồ.
MC Dayoung: Tôi có thể cảm nhận được Dawon là một cầu thủ bóng thẳng. Tình cảm của cô ấy dành cho Juyeon không rõ ràng trước đây, nhưng nó rõ ràng trong số này.
MC Yeonjung: Nhưng tôi không biết Juyeon sẽ nghĩ thế nào. Tôi nghĩ cô ấy có vẻ muốn quay lại với Luda hơn?
——
Son Juyeon: Chị ấy vẫn còn ám ảnh với tôi à? Chị ấy có ý định quay lại với nhau không? Tôi thừa nhận rằng tôi đang lảng tránh chủ đề của chị ấy và hơi bối rối. Nếu vẫn còn yêu thì sao? Tôi không đủ tự tin để quay lại với chị ấy, tôi sợ làm tổn thương chị ấy. Và tôi không biết liệu mình có thể làm tốt hay không.
-Trường quay-
MC Yeoreum: Có một số điều tôi muốn nói. Dawon đã quên mất cảm giác mà cô đã dành cho Juyeon trước đây. Cô ấy đã chia tay và giải quyết mối quan hệ của mình trước khi xuất hiện trong chương trình này. Cô ấy cũng thú nhận với Juyeon vào sáng thứ hai rằng cô ấy muốn bắt đầu một mối quan hệ mới. Vậy là từ góc nhìn của Juyeon, mối quan hệ giữa họ đã được giải quyết ổn thỏa.
MC Dayoung: Nhưng Yeoreum à, lời nói của Dawon trong phòng giặt đồ buổi sáng thật mơ hồ. Cô ấy nói cô ấy đến đây để yêu nhưng quay lại với X cũng là để yêu phải không? Lời nói của cô không phải là tuyệt đối, nó phụ thuộc vào suy nghĩ của Juyeon.
MC Yeonjung: Tuy nhiên, Dawon ngày hôm qua đã nói dối Juyeon và nói rằng cô ấy đã nhận được tin nhắn từ Hyunjung. Bây giờ tưởng chừng như không có gì nhưng tôi luôn cảm thấy sợ hãi, lo lắng sau này sẽ có hiểu lầm nào đó giữa một số người.
MC Yeoreum: Có vẻ như Juyeon đang rất bối rối và thực sự hoảng sợ trước ý định quay lại với nhau của Dawon.
MC Dayoung: Như Dawon đã nói, con người hay thay đổi. Cũng có thể là khi đến đây, cô ấy rất muốn tìm một người mới để yêu, nhưng sau khi nhìn thấy người ấy, cô ấy không thể bỏ rơi X được. Ngày nào cũng bị ký ức dày vò, sẽ luôn có những cảm xúc phức tạp như vậy.
MC Yeonjung: Nhưng dù Dawon có còn bị ám ảnh bởi Juyeon hay không thì có thể thấy cô ấy là một người rất hiền lành và rất giỏi an ủi cảm xúc của người khác. Cô ấy là một người rất trưởng thành.
MC Yeoreum: Hãy chia sẻ cuộc sống riêng tư, nhật ký và những thứ khác của cậu, đồng thời nói với cô ấy rằng 'Nhìn này, đôi khi tôi cũng có lúc suy sụp, nhưng không sao đâu, đừng sợ, đó chỉ là tâm trạng không tốt nhất thời mà thôi.'
MC Dayoung: Điều này rất chân thành và khiến mọi người cảm thấy dễ chịu.
MC Yeoreum: Đúng vậy. Bằng cách này, mọi người có thể bớt cảnh giác để giao tiếp, khiến mọi người cười và an ủi lẫn nhau. Tôi nghĩ đó là một tính cách rất tốt đẹp.
MC Yeonjung lại đeo tai nghe vào, hít một hơi, thở dài: Này, mọi người dường như đã có lúc quay lại với nhau ~~ Tôi phải làm gì đây, Hyunjung và Jiyeon của tôi... Nhưng, họ có viết nhật ký không nhỉ? Nếu có, tôi rất muốn xem nó. ~ TT
——
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro