Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Transit Love - Mumumu-Mushen

Link chương 11: https://samsam-mu.lofter.com/post/30c2776a_2b73cc0d2

——

Tối nay Soobin và Sojung có nhiệm vụ dọn sạch hết chồng bát đĩa do rút thăm ngẫu nhiên.

Trong bếp chỉ có tiếng nước chảy. Cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ tối qua khiến mối quan hệ giữa hai người hiện tại vẫn lạnh nhạt.

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Park Soobin: Chúng tôi từng là những người rất quý trọng nhau, tôi biết Sojung hiện tại rất quan tâm đến sự phát triển của tôi và Hyunjung unnie. Nhưng tối hôm đó chị ấy nói với tôi: "Kim Hyunjung không phù hợp với em." Tôi cảm thấy chị ấy quá cá nhân và không chấp nhận được rằng chị ấy không có quyền kiểm soát tôi vào lúc này. Nhưng sau đó tôi đã tha thứ cho chị ấy và cố gắng đặt mình vào hoàn cảnh của chị. Ngoài ra, tôi không muốn có bất kỳ sự ghẻ lạnh hay bối rối nào giữa mọi người. Vì vậy tôi sẽ không quan tâm quá nhiều đến Sojung.

——

Soobin lau khô tay, nhìn Sojung nói: "Em rửa xong rồi, có muốn em giúp chị không?"

Nhưng lời giúp đỡ có vẻ yên bình này lại không nhận được phản hồi ngay lập tức từ Sojung.

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Chu Sojung: Chiều hôm qua tại khu cắm trại, tôi nghe Luda nói rằng Hyunjung unnie và Soobin cũng sẽ đến. Nhưng chờ mãi cũng không thấy ai. Sau đó tôi về Hanok nhưng cũng không có ai ở đó.

Tôi vẫn lo lắng cho đến giây phút cuối cùng khi nhìn thấy họ ôm nhau.

Q: Tại sao bạn không lạc quan về mối quan hệ của Park Soobin và Kim Hyunjung?

Chu Sojung: Ngoài việc luôn cảm thấy Hyunjung unnie là "kẻ cô độc", có phải cũng vì sự nghiệp của chị ấy không?

Dù không phải là nghệ sĩ nhưng công việc đã giúp tôi tiếp xúc với nhiều người từ các công ty giải trí và giới giải trí. Hyunjung unnie là một ca sĩ thần tượng, thành thật mà nói, tôi không lạc quan về việc công khai mối quan hệ với chị ấy, đây sẽ là một mối quan hệ không hạnh phúc và lâu dài. Tôi sợ Soobin sẽ bị ảnh hưởng bởi dư luận sau khi chương trình lên sóng. Soobin là một đứa trẻ rất đơn giản và em ấy thường cho đi mà không mong nhận lại bất cứ điều gì. Tôi không muốn em ấy bước vào thùng thuốc nhuộm của ngành giải trí này.

——

Soobin ban đầu nghĩ rằng mình là người bị tổn thương bởi lời nói của Sojung, nhưng cuối cùng đối phương lại là người tỏ ra yếu đuối và buộc cô phải bước xuống. Tuy nhiên, thái độ thờ ơ của Sojung khiến trái tim Soobin buồn bã.

Soobin thấy những thành viên khác đã trở về phòng, liền ở bên cạnh Sojung thì thầm: "Sojung, chúng ta nên nói chuyện vui vẻ."

Sojung tháo găng tay rửa chén ra, như thể cô ấy đã sẵn sàng trò chuyện.

"Hôm nay đi chơi với cô ấy có vui không?" Sojung hỏi.

"Ừ." Soobin nói: "Đương nhiên."

Soobin cố gắng bày tỏ sự không hài lòng với biểu hiện gần đây của Sojung. Cô ấy nhìn Sojung và nói tiếp: "Mấy ngày trước chúng ta vẫn ổn. Tại sao chúng ta lại thay đổi kể từ khi đến đây? Tại sao chị lại không thích em ở cùng với người khác?"

"Không phải là chị không thích em hòa hợp với người khác..."

"Điều đó có nghĩa là chị là người duy nhất không thích em hẹn hò với Hyunjung unnie?" Soobin không còn cho Sojung cơ hội để nói: "Liệu em có thể chỉ thích chị một lần trong đời được không? Em không thể có cảm xúc với người khác sao?"

"Không phải chị có ý đó."

"Chị có vẻ không thích em hẹn hò với người khác, điều này gây khó khăn cho em. Sojung, Luda và em là bạn cùng phòng. Kể từ khi biết chị và Luda hẹn hò lần đầu, em đã nhiều lần đề cập đến tính cách tốt đẹp của chị với Luda, còn chị thì sao?"

Soobin cúi đầu sờ sờ đầu ngón tay, ủy khuất nói: "Chị luôn nói làm như vậy không thích hợp với em, nói em nên làm như thế nào. Giống như bố mẹ giáo dục em, nhưng em đã là người lớn rồi."

"Chị chỉ mong em luôn vui vẻ và vô tư."

"Em rất hạnh phúc khi ở bên Hyunjung unnie!"

"Nhưng cô ấy có thể sẽ không thấy vậy!" Sojung lại một lần nữa tập trung sự chú ý vào chiếc vòng tay của Soobin: "Nếu sáng sớm chị không nhắc nhở cô ấy, chiếc vòng tay này đã bị ném vào túi trang điểm của cô ấy rồi. Em không nhận ra rằng em là người duy nhất giữ những món quà lưu niệm em mua với cô ấy từ đầu đến cuối sao? Em là người duy nhất bày tỏ đơn phương và Kim Hyunjung không hề để tâm đến điều đó."

"Đừng nói cô ấy như vậy!"

Soobin cũng tức giận, cô đem chiếc vòng tay trên cổ tay đặt trước mặt hai người: "Vậy rốt cuộc đây là lý do của chị sao?"

"Đúng vậy." Sojung cũng thú nhận: "Nếu như em còn nhớ rõ, em nên biết đây là lời hứa của chúng ta."

"Nhưng chúng ta đã chia tay được hai năm rồi, Sojung!!"

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Chu Sojung: Tôi đến với chương trình này chỉ vì Soobin, ngay từ đầu tôi đã có ý định quay lại với nhau. Nhưng sau khi đến đây và thấy cách em ấy cởi mở với người khác, tôi thấy rất khó chấp nhận.

Bước đầu tiên của tôi đã sai. Lúc đó, để tuân thủ nội quy của chương trình, tôi nghĩ sẽ thật thô lỗ khi chọn X của mình để gửi tin nhắn đầu tiên nhưng hôm đó Soobin đã chọn tôi. Có lẽ từ lúc đó chúng tôi đã hiểu lầm nhau nhiều lần, tôi nghĩ mình đã làm sai điều gì đó với Soobin...

Về chiếc vòng tay đó, tôi nhớ hồi tôi và Soobin đến khu vực chạy xe việt dã, ở đó không có chỗ bán đồ lưu niệm. Lúc đó chúng tôi chỉ chụp ảnh nhóm. Soobin là người thích mua đồ trang sức để làm kỷ niệm. Hôm đó em ấy rất tiếc và nói rằng sẽ thật tuyệt nếu em ấy có thể mua thứ gì đó để mang về. Chúng tôi cũng đã hứa sẽ đến đó hẹn hò lần nữa.

Về chuyến đi hẹn hò đầu tiên của Soobin và Hyunjung unnie, vốn dĩ không có "khu vực chạy xe việt dã", tôi không biết rằng Soobin sẽ đưa Hyunjung unnie đến những nơi chúng tôi từng tiếc nuối và mang về "quà lưu niệm" với nhau. Thế nên tôi không khỏi quan tâm, hơn nữa... Soobin có vẻ rất thích chiếc vòng tay đó.

——

"Nhưng chúng ta đã chia tay được hai năm rồi, Sojung!!"

Sự ích kỷ của Sojung khiến Soobin bật khóc: "Còn em thì không cho cô ấy đeo chiếc vòng vì công việc của cô ấy không cho phép cô ấy đeo nó suốt được. Chị đã hiểu lầm rồi."

"Là vậy sao?"

"Bằng không? Chị vẫn luôn cho rằng, những gì chị nhìn thấy đều là tất cả sao. Trước đây là như vậy, hiện tại vẫn là như vậy!"

Soobin bỏ lại lời nói tức giận của mình rồi đi thẳng về phòng ngủ, cuộc trò chuyện lần này vẫn kết thúc không vui.

Sojung một mình đi ra sân hút thuốc. Sau đó Soobin đang ở trong phòng ngủ, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Sojung thổi vòng khói vào bầu trời ẩm ướt, cuối cùng thở dài và tháo chiếc vòng trên cổ tay ra.

Q: Có phải bạn thực sự đã đề nghị với Kim Hyunjung rằng cô ấy không nên đeo chiếc vòng tay đó không?

Park Soobin: (Cười gượng) Không, tôi nói dối thôi. Có lẽ vì lòng kiêu hãnh của mình nên tôi không muốn trở nên xấu hổ trước mặt Sojung. Tôi cũng không cho phép Sojung có thái độ thù địch với Hyunjung unnie vì tôi.

(MC Dayoung: Soobin quá nhạy cảm.)

(MC Yeonjung: Cô ấy không cần phải bảo vệ Hyunjung nhưng cô ấy đã làm vậy.)

Park Soobin: Tôi nhớ ngày tôi trở về biệt thự sau buổi hẹn hò đầu tiên với Hyunjung unnie vào đêm đó, khi tất cả các thành viên tập trung lại, chị ấy đi vào phòng và thay áo khoác để che giấu sự tồn tại của chiếc vòng tay. Lúc đó, lẽ ra tôi phải nhận ra rằng việc mua đồ đôi diễn ra quá nhanh đối với X của nhau. Rõ ràng là Hyunjung unnie quan tâm đến suy nghĩ ​​​​của X hơn tôi.

Nhưng suy cho cùng, tôi rất trân trọng từng giây phút được tiếp xúc với chị ấy nên luôn đeo chiếc vòng này.

Hôm nay nhìn thấy chị ấy đeo nó và đi chơi với tôi, tôi rất mừng, cho dù tối qua Sojung có nói những lời đó với tôi thì tôi cũng không muốn quan tâm.

Nhưng ngay khi tôi tưởng mối quan hệ của mình với Hyunjung unnie đã có tiến triển vượt bậc thì Sojung lại bất ngờ đập tan ảo tưởng đẹp đẽ của tôi.

Tôi đã từng nghĩ rằng Hyunjung unnie có thể không thể đeo vòng tay đôi vì công việc của chị ấy, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng những thứ tôi trân trọng lại có thể trở nên vô giá trị trong mắt chị.

-Trường quay-

MC Dayoung: Ôi Soobin ~ Hyunjung muốn đeo nó nên cô ấy đã để chiếc vòng trong áo khoác. Nhưng vì mối quan hệ này, mối quan hệ kia mà cuối cùng cô ấy có cảm giác như mình đang đeo nó một cách thụ động.

MC Yeonjung: Sự hiểu lầm ở đây quá lớn để có thể giải thích rõ ràng. Ba người có ba quan điểm hoàn toàn khác nhau.

MC Yeoreum: Về sự phát triển của mối quan hệ giữa Soobin và Hyunjung, nếu đơn phương tin quan điểm của Sojung, quả thực sẽ cảm thấy khó chịu đúng không?

MC Yeonjung: Mặc dù lần đầu Sojung không chọn Soobin nhưng sau đó cô ấy gần như liên tục gửi tin nhắn cho Soobin. Thay vào đó, Soobin lại tiếp tục chọn người khác sau khi nhận được tin nhắn của Sojung.

MC Yeoreum: Qua các tập trước của chương trình, chúng ta biết rằng ý định ban đầu của Soobin khi mời Sojung tham gia chương trình là để giúp ích cho sự nghiệp của Sojung. Nhưng nhìn lại chuyện tình giữa hai người, ý định ban đầu của Sojung là quay lại với nhau.

Soobin mấy ngày nay đối xử với Hyunjung không chút dè dặt, điều này khiến Sojung cảm thấy khó chịu.

MC Dayoung: Sau hai ngày đối thoại này, cộng với hiểu lầm là ngày hôm qua Soobin đã mủi lòng và chọn Sojung, nhưng Sojung lại không chọn Soobin vì đã ấn "hủy bỏ", cảm giác như cả hai ngày càng xa nhau. 

MC Yeoreum: Tôi nghĩ trái tim Soobin sẽ bị lung lay. Khi hẹn hò với Hyunjung, rõ ràng cô ấy cũng quan tâm đến suy nghĩ ​​của Sojung.

MC Yeonjung: Push and pull? Họ có "qua lại" thế mãi không?

MC Yeoreum: Tôi không nghĩ chuyện này có thể gọi hoàn toàn là "Push and pull" đâu, Soobin ban đầu không có ý định quay lại với Sojung, nhưng Sojung đã làm vậy.

Và bây giờ, sau khi Soobin nhìn rõ tình cảm của Hyunjung dành cho cô từ góc nhìn của Sojung, liệu cô ấy có cân nhắc lại việc cho Sojung một cơ hội không?

MC Yeonjung: Rõ ràng Soobin là một người rất có học thức và ân cần. Ngay cả khi trước đây Hyunjung không đeo chiếc vòng này thì cô ấy cũng có thể tự an ủi mình khi nghĩ rằng Hyunjung không thể đeo nó vì cô ấy là nghệ sĩ.

MC Yeonjung: Này, nếu Soobin thực sự nghĩ theo cách này thì Soobin sẽ không bị tổn thương đâu. Phụ kiện của tôi hôm nay đều được nhà tạo mẫu kết hợp nên tôi thực sự không thể mặc đồ của mình được ~

MC Dayoung: Thật đáng tiếc khi Soobin đã bị khích động bởi lời nói của Sojung vào ban đêm và nghĩ rằng Hyunjung không đeo vòng tay vì cô ấy không thích nó. Đây là một sự hiểu lầm lớn.

MC Yeoreum: "Không đeo là việc của bạn. Tôi đeo nó vì tôi tôn trọng buổi hẹn hò đầu tiên với bạn". Soobin cũng nên nghĩ như vậy, bởi cô ấy là một cô gái Nho giáo và rất coi trọng phép xã giao.

MC Yeonjung: Nhìn cách Soobin cất chiếc vòng tay đi, tôi nghĩ cô ấy cũng đang gặp rắc rối. Sojung chắc chắn là một người quý giá đối với Soobin, ngay cả khi cả hai không còn là người yêu nữa. Về phần Hyunjung, đối với Soobin, cô ấy là người mà cô ấy muốn thân thiết nhưng lại lo lắng nhiều hơn.

MC Dayoung: Đúng vậy, Soobin từng nói với Jiyeon rằng cô ấy chỉ là dân nghiệp dư và việc cô ấy hẹn hò với Hyunjung có phải là điều không phù hợp không. Cuối cùng, cô ấy đã có bước tiến mới với Hyunjung vào ngày mưa này, và bây giờ cô ấy lại phải xem xét lại mối quan hệ của mình với Hyunjung.

MC Yeoreum: Hiện tại cô ấy đang có mâu thuẫn với X, Hyunjung đã hiểu lầm cô ấy mà không biết cảm giác của cô ấy thế nào. Than ôi, Soobin cũng đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan rồi.

——

Tập 11 -- Cùng nhau chạy trốn nhé

Đêm khuya, phòng khách tối tăm vắng người, cũng là lúc mọi người chuẩn bị nghỉ ngơi. Chiếc tủ lạnh trong bếp phát ra âm thanh "bang-bang-bang" vì cái bóng lắc lư của ai đó. 

Jiyeon tình cờ đang đến phòng ngủ của Sojung để trả lại chăn, cô nghe thấy tiếng động ngoài phòng ngủ và nhìn thấy Hyunjung ôm cửa tủ lạnh và đang loay hoay tìm kiếm thứ gì đó.

Jiyeon phớt lờ cô ấy và đi thẳng vào phòng đôi của Sojung. Lúc này Sojung đang tắm, cô gấp chăn lại, đặt lên đầu giường Sojung.

Có mùi khói thuốc thoang thoảng trong phòng ngủ đôi khiến Jiyeon cau mày và mở cửa sổ để thoát khí. Trước khi rời đi, Jiyeon liếc nhìn khối thạch cao bị Hyunjung vứt trong thùng rác, trên mặt có chút bất đắc dĩ, sau đó quay trở lại phòng bếp.

"Chị đang tìm cái gì?" Jiyeon đi về phía Hyunjung.

"Chị muốn uống nước." Hyunjung đỡ cửa tủ lạnh đứng dậy, nhưng quay người lại không đứng vững được nên đành phải ôm vai Jiyeon trong bóng tối.

Jiyeon sợ cô ấy ngã nên lập tức đỡ lấy: "Có nước ở đó, không có trong tủ lạnh đâu."

Dứt lời, Jiyeon cũng không giúp lấy nước, Hyunjung cũng không vội uống nữa. Người này đỡ người kia, khoảng cách giữa hai người giống như đang ôm nhau trong bóng tối. Không ai nói một lời, và không ai buông tay trước.

Không biết ai cử động trước, nhưng trên vai Jiyeon đột nhiên có một sức nặng đè lên, đầu Hyunjung tựa vào người cô.

"Chị..."

Jiyeon biết tối nay Hyunjung uống quá nhiều, nhưng hành động này vẫn khiến cô mất cảnh giác. Cô vội vàng nhìn cánh cửa phòng ngủ đang hé mở, sợ có người đột nhiên thò ra từ khe cửa.

"Để em đi trước."

Hành động hiện tại của bọn họ quá lệch lạc, Jiyeon không muốn bị nhìn thấy nên cô giãy giụa một chút, nhưng vòng eo lại bị siết chặt hơn, cô có thể cảm nhận được nhịp tim của nhau trong lồng ngực, cằm cô chạm vào vai Hyunjung, và Jiyeon chỉ có thể thở nếu cô ngẩng đầu lên.

"Buông em ra, Kim Hyunjung."

Hyunjung không để ý đến những cú đánh liên tục của Jiyeon trên lưng mình, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc sau tai Jiyeon và khẽ nức nở, cuối cùng cô cũng tìm được chỗ dựa cho nỗi cô đơn mà cô phải chịu đựng trong hai ngày qua. Lúc này, cô không nhất thiết coi Jiyeon là người yêu của mình, mà quan trọng hơn, lúc này chỉ có Jiyeon mới có thể khiến cô tin tưởng dựa dẫm.

"Có chuyện gì với chị vậy?"

Jiyeon nhận ra rằng Hyunjung đang có tâm trạng tồi tệ khi nhìn thấy cô ấy uống rượu tối nay. Jiyeon cảm thấy cổ lạnh buốt, đành thôi giãy giụa, để cô ấy ôm một hồi lâu, rồi mới chạm vào cô ấy, lo lắng đó là nước mắt của Hyunjung. Người trên vai vẫn bất động như đang ngủ.

Jiyeon vỗ vỗ cô ấy: "Nói đi. Nếu chị không có gì muốn nói, thì em về phòng."

Hyunjung vẫn che giấu sự bất bình của mình, kiếm cớ ôm đối phương đột ngột: "Chị lạnh, em không cảm thấy sao?"

"Chị say à? Em là Kim Jiyeon."

Có vẻ như ngụ ý là chị có thể ôm bất cứ ai như thế này, nhưng chúng ta đã chia tay thì không thể làm vậy.

"Chị biết, chị biết em là Kim Jiyeon."

Hyunjung tỉnh lại, đẩy Jiyeon ra, lùi lại một bước, nhưng không đứng vững được một chút, lưng dưới của Hyunjung đập vào tủ, cô đau đớn ôm lấy hông.

Jiyeon vội vàng bước tới đỡ cô ấy, nhưng khi cô vừa đặt tay lên cánh tay Hyunjung, Hyunjung đã dùng lực vừa phải hất cô ra.

"Em không cần phải..."

Sự phản kháng này khiến Jiyeon tức giận. Vốn dĩ chỉ là ra ngoài trả chăn, ai ngờ Hyunjung lại xảy ra chuyện như vậy.

"Chị muốn cái quái gì thế!"

Điều này khiến Jiyeon rất khó chịu và nhỏ giọng hét vào mặt cô ấy.

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Kim Jiyeon: Tôi không thích những cảm giác mập mờ. Đôi khi tôi như thế này và đôi khi như thế kia. Chị ấy luôn tạo cho tôi ảo tưởng về sự không vững vàng. Tiếp tục như thế này thì quá mệt mỏi.

(MC Dayoung: Than ôi, chủ yếu là vì Jiyeon không biết rằng Hyunjung đã bị các thành viên khác "hủy bỏ" và "tẩy chay" vào thời điểm đó.)

(MC Yeoreum: Chúng ta cũng không thể làm gì được. Hyunjung hình như không trực tiếp nói với Jiyeon về chuyện này, khó tránh khỏi việc Jiyeon sẽ hiểu lầm cô ấy.)

——

"Chị muốn cái quái gì thế!"

Dù biết Jiyeon đã mất bình tĩnh nhưng Hyunjung vẫn không trả lời. Hồi lâu, Hyunjung hướng về trần nhà thở dài một hơi, cô ôm trán, vẻ mặt không còn kiên nhẫn.

Hyunjung tối nay rất khác thường, điều này vẫn khiến Jiyeon lúc này không chịu nổi.

Jiyeon lại kiên nhẫn dò hỏi:

"Có chuyện gì xảy ra thế?"

"Jiyeon à, chị không muốn ở lại đây nữa."

Hyunjung bày tỏ cảm xúc những ngày qua bằng những lời ngắn gọn nhất. Cô bắt đầu thấy hối hận khi tham gia chương trình này. Nhưng Jiyeon không biết điều đó, cũng không thể hiểu được ý nghĩa, và đương nhiên không coi trọng nó, cô nghĩ Hyunjung chỉ nhớ cuộc sống ở Seoul.

"Ngày mai sẽ về, chị đi ngủ sớm đi."

——

[Phụ đề: 13:00 chiều ngày hôm sau, Hannam-dong, Seoul]

"Các thành viên đã trở về nhà chung ở Hannam-dong"

Sau khi Juyeon thu dọn hành lý xong, nhìn bóng lưng bạn cùng phòng Hyunjung rồi nói:

"Ôi, có bạn cùng phòng vui quá đi ~"

Hyunjung uống mấy viên vitamin, thay áo khoác nói: "Thật à? Chị tưởng ở một mình sẽ thoải mái hơn."

"Nhưng nếu không có chị cùng em nói chuyện, em cũng sẽ tò mò chị ở trong phòng ngủ làm cái gì."

Juyeon nằm trên giường và hỏi Hyunjung: "Unnie, chị sống với Sojung unnie thế nào? Chị muốn sống với em hay với cô ấy?"

"Cô ấy?..." Hyunjung nhún vai: "Hừm ~"

[Phụ đề: Phòng ngủ của Kim Jiyeon và Chu Sojung]

Khác với phong cách của phòng ngủ ở tầng dưới, Jiyeon và Sojung đang ngồi đối diện trên cùng một chiếc giường, đôi mắt của Jiyeon gần như nhìn vào khuôn mặt của Sojung. Bầu Không khí ngày càng trở nên căng thẳng trước những động tác cẩn thận của Jiyeon.

"Cậu đã sẵn sàng chưa?" Sojung hỏi một cách mơ hồ với miệng ngậm lại.

"Đừng di chuyển."

"Tớ không thể nhịn được nữa." Sojung nắm lấy quần áo của Jiyeon.

"Cố gắng lên nhé, cậu sẽ sớm ổn thôi."

"Không thể làm được, không thể làm được."

"Này, đừng cử động, đừng cử động! Chỉ một chút thôi!"

Cuối cùng, khi Sojung rơi nước mắt, Jiyeon cuối cùng đã thành công trong việc đưa kính áp tròng vào mắt của Sojung.

Jiyeon thở phào nhẹ nhõm, trèo xuống giường của Sojung: "Ya, sao cậu lại khóc nhiều thế? Trước đây cậu đeo kính áp tròng kiểu gì?"

Sojung quay lại gương trang điểm, vừa sửa lại lớp trang điểm vừa trả lời: "Tớ không thể tự đeo nó vì tối qua tớ ngủ không ngon giấc. Không phải lần nào cũng như thế này đâu."

Jiyeon đã có lịch trình quay chụp vào ngày đầu tiên trở lại Seoul và cô không buồn thu dọn hành lý sau khi đến Hannam-dong. Bây giờ sau khi mất nửa ngày mới giúp Sojung đeo được kính áp tròng, thời gian lại càng eo hẹp hơn.

"Sojung, tớ phải ra ngoài, tối nay không về ăn tối đâu nhé."

"Sau khi trở về Seoul, cậu sẽ biến mất ngay sao?" Sojung buộc tóc lại, nhìn Jiyeon trong gương và hỏi: "Cậu đang hẹn hò à?"

"Ừ." Jiyeon lấy gương trang điểm từ trong túi ra, cô ngồi ở mép giường tô điểm môi rồi nói: "Có nhiều người hẹn hò với tớ như vậy đấy, cậu ghen tị à?"

Sojung quả thực hôm nay có hẹn, đột nhiên bắt đầu nói nhảm, ôm lưng ghế hỏi: "Tối hôm đó ở nhà trọ, ai hẹn cậu thế?"

"Đoán xem."

Jiyeon cất thỏi son vào túi, đứng dậy xịt một ít nước hoa lên người. Về lời nói của Sojung, cô có thái độ hoàn toàn muốn trêu chọc.

Sojung cũng vội vàng đi xuống lầu, vì Jiyeon đang cùng cô đùa giỡn nên cũng không hỏi thêm câu nào nữa.

Jiyeon nhận được cuộc gọi từ người đại diện, nói rằng xe chuyên dụng đang đợi cô ở tầng dưới. Cô vừa cúp điện thoại, Sojung đã cười nhạo: "Thì ra là đi làm, không phải cậu nói đi hẹn hò sao?"

Jiyeon giả vờ giơ nắm đấm với cô ấy: "Muốn bị đánh không!"

Jiyeon nói xong quay lưng lại, chống tay lên hông nhìn mấy đôi giày do nhà tài trợ tặng.

Sojung nhớ ra Jiyeon bị thương ở mu bàn chân. Nhìn thấy Jiyeon đứng trước vali đang loay hoay chọn giày, Sojung đã chủ động bước tới giúp Jiyeon chọn một đôi giày đế bằng. Sau đó, cô ấn Jiyeon xuống ghế và nửa quỳ xuống đất để nới lỏng dây buộc của đôi giày thể thao mới.

"Làm sao cậu biết tớ muốn mang đôi này?" Jiyeon cúi đầu hỏi Sojung.

"Tớ ở với cậu được một tuần, tớ vẫn có chút để ý xem cậu thích phối đồ như thế nào."

Vừa nói chuyện, Sojung vừa vỗ vỗ bắp chân Jiyeon: "Duỗi chân ra, tớ giúp cậu mang vào."

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Kim Jiyeon: Ngay cả khi đó là Hyunjung unnie, tôi không có ấn tượng rằng chị ấy đã giúp tôi mang giày. Sojung quỳ xuống và chủ động giúp tôi mang giày thể thao, điều mà tôi không ngờ tới chút nào. Lúc đó tôi hơi xấu hổ khi làm phiền cậu ấy.

——

Sojung buộc dây giày vừa phải để vết thương của Jiyeon không bị giày cọ xát nhiều nhất có thể.

"Đứng dậy đi lại xem có đau không."

Jiyeon giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn đứng dậy, đi được hai bước rồi nhảy lên theo lời Sojung và hài lòng nói:

"Ừ, nó rất vừa với chân tớ, không đau lắm. Cảm ơn tối qua cậu đã cho tớ mượn chăn và hôm nay còn giúp tớ xỏ giày."

"Nói đến chăn, tớ còn tưởng rằng cậu sẽ mang theo chăn chứ. Không phải cậu đã nhắc là ban đêm trên núi rất lạnh sao? Sao bản thân lại quên rồi?"

Lúc này Sojung mới nhận ra rằng trên giường của Jiyeon ngoại trừ chăn bông ra không có cái chăn nào cả.

"Tại sao trên giường của cậu không có cái nào? Không phải giường nào cũng có một cái sao?"

"Tớ..."

(MC Yeonjung: Sáng đầu tiên họ đến, Jiyeon đã đưa chăn cho Hyunjung.)

(MC Dayoung: À ~ nhân tiện. Đây là nội dung của các số trước. Lúc đó Hyunjung rất thích ngủ trên sofa.)

Sojung đi sang phòng bên cạnh để lấy một tấm chăn khác và đặt nó lên giường của Jiyeon. 

"Mấy ngày nữa ở Seoul trời sẽ hạ nhiệt nên hãy chuẩn bị một ít nhé."

"Cậu đã lấy cái này ở đâu vậy?"

"Lấy nó từ phòng ngủ trống bên cạnh. Bên trong có thứ gì đó."

"Không phải căn phòng đó luôn bị khóa và không thể vào được sao?"

Jiyeon nhớ lại ngày đầu tiên đến biệt thự. Khi cô và Luda đến thăm biệt thự, lần đầu tiên họ đến tầng hai, họ phát hiện ra căn phòng bên cạnh là nơi duy nhất không được tiết lộ trong biệt thự.

"Thật sao? Tớ đã đi vào ngay khi tớ mở được cửa ra."

Dù thế nào đi nữa, Jiyeon vẫn bày tỏ lòng biết ơn đối với sự chu đáo của Sojung: "Cảm ơn bạn cùng phòng của tớ nhé."

"Cảm ơn đã giúp tớ đeo kính, bạn cùng phòng của tớ."

——

Jiyeon đi xuống lầu, thấy cửa phòng ngủ của Hyunjung đang mở nên cô gõ cửa với hy vọng có thể nhìn thấy Juyeon.

May mắn thay, Juyeon đang nằm trên giường nhìn thoáng qua đã chú ý đến cô, lập tức chạy ra cửa.

"Unnie."

Nghe âm thanh của Juyeon, Hyunjung đang ở trên giường gấp quần áo cũng nhìn ra ngoài cửa.

Jiyeon bỏ qua ánh mắt của Hyunjung và nhét tờ giấy cô đã chuẩn bị trước đó vào tay Juyeon.

"Đây là địa chỉ chị sẽ quay phim ngày hôm nay. Công việc có thể sẽ muộn một chút, em có thể đến đây tìm chị."

(MC Dayoung: À ~ Có vẻ như hôm nay Jiyeon và Juyeon có buổi hẹn hò.)

"Được."

Vì tối hôm trước cô không chọn Jiyeon nên hôm nay Juyeon dường như càng ngại ngùng hơn trước Jiyeon, không giống như trước đây mọi thứ đều xoay quanh Jiyeon.

"Unnie, tối nay chị có muốn đi đâu đó không?"

"Ermm."

Mặc dù Hyunjung đang thu dọn đồ đạc ở trong phòng, nhưng những lời thì thầm giữa hai người ngoài cửa vẫn khiến Hyunjung phân tâm. Để ngăn mình nghe cuộc trò chuyện của họ, cuối cùng cô bước vào phòng tắm và khóa cửa lại.

Nhìn thấy hình ảnh của Hyunjung biến mất khỏi tầm nhìn của mình, việc giao tiếp với Juyeon trở nên dễ dàng hơn.

"Chị vẫn chưa nghĩ tới chuyện đó. Khi nào đến đây hãy nói chuyện đó sau nhé."

Juyeon cũng là người cẩn thận, nhìn thấy Jiyeon trước mặt cao hơn bình thường vài centimet trong khi Juyeon đi dép lê, cúi đầu nhìn thấy Jiyeon đã mang một đôi giày thể thao mới.

"Chân chị có cảm thấy khó chịu khi mang đôi giày này không?"

"Sojung giúp chị buộc lại dây giày, không thắt chặt như vậy nên cũng không đau."

"À thế thì tốt."

(MC Yeonjung: Juyeon đã trở nên dè dặt hơn rất nhiều trước Jiyeon và không còn nhiệt tình như trước nữa.)

——

Nửa giờ sau, Luda nhận được điện thoại, ra ngoài làm việc, Hyunjung cũng lên xe chuyên dụng rời khỏi biệt thự.

Sojung đứng ngoài phòng ngủ Soobin chờ cô.

"Soobin?"

"Ồ, em xong rồi đây."

Hôm nay là ngày Soobin đến trường trở lại. Cô lấy một chiếc máy tính bảng và một vài cuốn sách rồi lên xe của Sojung .

[Phụ đề: Chu Sojung và Park Soobin có buổi hẹn hò lần đầu tiên với nhau.]

Trên xe, Soobin nhìn khung cảnh đang dần lùi xa, chìm vào hồi ức.

"Em nhớ hồi đi học với chị, em luôn nhìn nhầm lịch học, khiến chị phải bỏ mấy buổi đầu lên lớp."

"Ừ." Sojung vừa lái xe vừa cười đáp: "Chị luôn nghe lớp học trực tuyến của giáo sư khác. Giáo sư đó tưởng chị là một sinh viên ham học, nhưng thực ra chị đã vào nhầm lớp."

Khi xe chạy gần đến làng đại học, hầu hết những người đang chờ đèn giao thông trên đường đều là sinh viên. Soobin than thở rằng mình rất nhớ thời còn là sinh viên.

"Sojung, đây là lần đầu tiên chị trở lại trường học sau khi tốt nghiệp sao?"

Sojung ban đầu im lặng, sau đó chậm rãi trả lời: "Không phải, sau khi chia tay chị đã đến đây một lần."

Soobin có chút kinh ngạc, nhìn Sojung ngồi ở ghế lái, hỏi: "Chị tới đây làm gì?"

"Lúc đó, chị chỉ muốn gặp em."

Sojung lái xe tới cổng phụ của trường Soobin, sau khi cô đỗ xe, hai người yên lặng ngồi trong xe vài phút.

Một lúc lâu sau, Soobin nhìn lá xanh bị gió thổi bay ngoài cửa sổ xe, lại hỏi: "Sao chị lại đến chỗ em?"

Sojung thẳng thắn nói: "Sau khi trở về Busan, bố mẹ chị đã giới thiệu chị với một công chức. Giống như chị, anh ấy cũng đến từ Busan nhưng học đại học ở Seoul. Chị nhớ ngày đầu tiên gặp anh ấy, anh ấy đã hỏi chị ở đâu. Có điều gì khó quên ở Seoul không? Hỏi xem có nơi nào chị muốn đến không. Vào thời điểm đó, hầu như ngày nào chị cũng nghĩ về em."

"Vậy chị không trực tiếp tới gặp em sao?"

"Bởi vì..."

Lúc này, Sojung bất đắc dĩ thở dài nói: "Bởi vì chị còn phải trở về Busan, không thể ở cùng em cả đời được."

"Ừm." Soobin đối mặt với Sojung với nụ cười bình tĩnh: "Chị vẫn sẽ chọn bố mẹ của mình đúng không? Thật ra như vậy cũng hợp lí."

"Bây giờ thì khác. Chị có khả năng thuyết phục họ cho chị quay lại Seoul để phát triển."

"Chúng ta luôn bỏ lỡ cơ hội, phải không?"

"Chị..."

"Nhưng Sojung, nếu chị không quay lại Busan, có lẽ chúng ta sẽ không thể có được ngày hôm nay. Chị đã bao giờ nghĩ đến điều này chưa?"

Gió thổi ngoài cửa sổ xe, nhìn thấy đám đông sinh viên dọc đường đi càng lúc càng nhanh, Soobin cũng kịp thời dừng cuộc trò chuyện.

"Đã đến giờ em vào lớp rồi, chị có thể đợi em ở đây một lát."

Nhưng ngay khi Soobin vừa mở cửa xe, Sojung đã nhanh chóng tháo dây an toàn ra, sau đó nói: "Chị tham gia lớp học với em được không?"

——

Chuông vào học vang lên. Lớp học này là lớp mở hàng tuần do giáo sư của Soobin giảng dạy. Các sinh viên đến tham dự lớp học đến từ các lớp và khoa khác nhau, sẽ không ai để ý rằng có Sojung ở hàng ghế sau của giảng đường.

Sojung tắt điện thoại, ngồi ở bên cạnh Soobin, chăm chú nhìn cô ấy lắng nghe bài giảng, tựa như thời gian đã tua ngược về mấy năm trước.

"Clip phỏng vấn cá nhân (đã biên tập chéo)"

Chu Sojung: Vào thời điểm đó, tôi và Soobin thường đến lớp học của nhau để hẹn hò. Mỗi lần như vậy tôi đều chuẩn bị hai cuốn sổ. Một cuốn ghi những điểm chính trong chủ đề của tôi, và cuốn còn lại để Soobin ghi lại.

Park Soobin: Tôi thừa nhận rằng tôi không phải là một học sinh gương mẫu thích học tập (cười). Tôi thường ngủ quên trong lớp và Sojung sẽ giúp tôi sắp xếp các ghi chú mỗi khi tôi thức dậy. Sau khi chia tay với Sojung, tôi đã tự mình tham gia kỳ thi tuyển sinh sau đại học, tôi thấy mình sẽ không cảm thấy buồn ngủ khi không có Sojung đi cùng tôi đến lớp. Tôi đã từng dựa dẫm và tin tưởng chị ấy nên đó là lý do tại sao tôi lại như vậy. 

Chu Sojung: Soobin rất thông minh, em ấy là một đứa trẻ biết hết mọi thứ. Em ấy gần như không nghe một số môn không quan trọng trong lớp, nhưng chỉ cần em ấy đọc ghi chú tôi chép lại, em ấy có thể học bù trong mười phút và hoàn thành bài kiểm tra rất tốt. Tôi cũng có cảm giác thành tựu.

Park Soobin: Có lẽ mọi chuyện bắt đầu từ thời điểm đó. Sojung không chỉ tham gia nhiều lớp hơn tôi mà còn giúp đỡ tôi mọi việc nhỏ nhặt trong cuộc sống. Ví dụ, chị ấy giúp tôi kiểm soát ngân sách thẻ tín dụng hàng tháng, chị ấy cũng giúp tôi sắp xếp quần áo khi chuyển mùa. Sau này, ngay cả những người bạn xung quanh tôi cũng được Sojung "sàng lọc".

Chu Sojung: Soobin là người hết lòng đối xử với người khác và em ấy sẽ không có ý xấu. Ngoài ra, gia đình em ấy khá giả nên xung quanh em không thể tránh khỏi việc có những người bạn "làm việc này trước, việc khác sau lưng". Soobin mặc dù biết rõ mặt những người này, nhưng em ấy cảm thấy bọn họ không có ảnh hưởng tới mình, thì cũng sẽ lười quan tâm. Nhưng thỉnh thoảng sẽ phải khổ sở vì những người này.

Park Soobin: Trong 2 năm hẹn hò với Sojung, tôi được chị ấy bảo vệ rất tốt. Bố mẹ tôi cũng rất thích chị ấy, điều này cũng giúp Sojung có thêm tự tin để "can thiệp" vào cuộc sống của tôi khi mới bắt đầu hẹn hò. Nhưng sau này trong mối quan hệ, chị ấy sẽ kỷ luật tôi như bố mẹ tôi.

Chu Sojung: Soobin cũng sẽ buồn vì tôi. Nhưng em ấy sẽ không nói thẳng ra, bởi theo em ấy, việc ở bên tôi quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.

(Thở dài) Mãi sau này tôi mới nhận ra điều đó.

——

Sau giờ học, hai người đi dạo quanh khuôn viên trường. Đi dọc theo con đường rợp bóng cây ngày xưa cả hai đã đi qua, đi ngang qua căn tin kiểu Tây nơi đã từng hẹn hò.

Hai năm qua ngôi trường không có nhiều thay đổi, thứ có thay đổi nhiều nhất là hoa, cây xanh trong bồn hoa lớn trung tâm đã thay đổi theo đợt.

Sân sau của trường là nơi tụ tập của các cặp tình nhân nói chuyện yêu đương. Sau vườn có một cái hồ trong vắt. Ngoài những viên đá nhỏ, dưới đáy bể còn có rất nhiều đồng xu phản chiếu dưới ánh sáng mặt trời.

"Soobin, đây không phải là nơi em ước nguyện trước mỗi kỳ thi sao?"

Sojung nằm trên bậc đá của hồ bơi nhìn vào: "Những đồng xu ở đây đã hai năm chưa được lau chùi phải không? Sao lại nhiều như vậy chứ?"

Sojung cũng phấn khích chỉ vào một nơi khác, nói: "Chị nhớ kỹ em luôn ném đồng xu ở đây, nói nếu điều ước của em không thành hiện thực thì em sẽ tới đây nhặt lại."

Đây là lần nói nhiều nhất của Sojung với Soobin trong vài ngày qua, nhưng cũng là lần im lặng nhất mà Soobin từng có. Cô chỉ im lặng nhìn Sojung và nhớ về quá khứ.

Buổi chiều, cả hai đến quán cà phê ở thư viện tầng hầm. Đây là địa điểm mới được mở rộng sau khi Sojung tốt nghiệp.

"Nơi này từng là bãi đỗ xe phải không?"

"Ừm, sau này được cải tạo thành phòng đọc sách dưới lòng đất, ở đây còn xây thêm một quán cà phê nữa."

"Khi ở bên ngoài, chị cứ tưởng trường học hai năm qua không có gì thay đổi chứ."

Soobin ẩn giấu tâm tư tiếp tục nói: "Đúng vậy, con người cũng như vậy. Nhìn bề ngoài không có gì thay đổi, nhưng trên thực tế, ở những nơi không thể nhìn thấy đã khác rồi."

Đôi tay của Sojung đang cắt bánh mì phô mai chợt dừng lại, hiển nhiên là nghe được ý tứ trong lời của Soobin.

Ánh mắt Soobin dịu dàng nhìn Sojung, nhưng cũng có chút u sầu. Nhìn thấy Sojung ngước mắt nhìn mình, Soobin nheo mắt, nụ cười cong cong như hình lưỡi liềm vô hại. Soobin nâng ly cà phê trong tay lên và nói với Sojung:

"Vì cuộc hẹn hò đã lâu của chúng ta, lấy cà phê thay cho rượu nhé?"

Sojung trước tiên đặt dao nĩa xuống, sau đó hợp tác nâng ly Iced Americano trong tay lên: "Được chứ, chúc mừng."

"Xin chào Sojung."

"Xin chào, bạn cùng lớp Soobin."

Sojung nhấp một ngụm cà phê, nhìn vào mắt Soobin nói: "Chị cảm thấy như em vừa có chuyện muốn nói với chị."

"Vừa rồi à?"

"Chà, ngay trước khi chúng ta cụng ly, em đã do dự khi nói điều gì với chị."

"Em e rằng những gì chúng ta muốn nói với nhau đều là do một mình chị nói vào đêm đó ở Hanok phải không? Kim Hyunjung không phù hợp với em, đại loại như vậy."

Trò đùa của Soobin khiến Sojung không biết phải nói gì. Cô im lặng đặt miếng bánh mì đã cắt vào đĩa của Soobin.

"Đêm hôm kia... có lẽ chị đã uống hơi nhiều."

"Chà, giờ nghĩ lại, những gì chị nói có hơi quá đáng không?"

"Nhưng lúc đó chị chỉ nói sự thật thôi."

Trong khi Soobin cảm ơn Sojung vì đồ ăn, cô ngập ngừng hỏi: "Cô ấy có nhắc đến em với chị khi là bạn cùng phòng với Hyunjung unnie trong hai ngày qua không? Tại sao chị lại nói về cô ấy một cách chắc chắn như vậy?"

"Cô ấy không nói gì cả."

"Hyunjung unnie không nhắc đến em với chị sao?"

"Không."

Q: Tại sao bạn lại hỏi Chu Sojung câu hỏi này?

Park Soobin: Tôi thực sự muốn biết Hyunjung unnie nghĩ gì về tôi. Sẽ tốt nhất nếu chị ấy nhắc đến tôi, nhưng tôi không thể chịu được nếu tự mình hỏi điều đó, nên tôi phải hỏi có phải Hyunjung unnie đã từng làm điều đó với bạn cùng phòng Sojung hay không.

Tuy nhiên, câu trả lời khiến tôi hơi thất vọng. Có vẻ như khả năng cao là tôi chỉ đơn phương. Sự chú ý mà Hyunjung unnie dành cho tôi không cao như tôi mong muốn, ít nhất là không cao như tôi.

——

"Những người khác thì sao? Hyunjung unnie có nói thích người khác không?"

Sojung lắc đầu: "Không có, bọn chị hiếm khi nói chuyện. Cô ấy dường như sống trong thế giới của riêng mình." Sojung cũng trầm ngâm nói: "Cô ấy có vẻ hơi giống Luda."

"Luda?"

"Ừ. Luda cũng là một người có thế giới nội tâm rộng lớn."

"Đó là bởi vì Luda không coi chị là người của mình, phải không?" Soobin nói: "Em và Luda ở cùng phòng mấy ngày nay, em nghĩ cô ấy rất dễ nói chuyện."

"Luda ​​có bao giờ nhắc đến chị không?"

"Đúng vậy, thỉnh thoảng. Em không nói điều gì xấu về chị, cũng không nói điều gì tốt về chị." Soobin tiếp tục, "Người khác mà chị đang hẹn hò lần này là Luda, phải không?"

"Ừm."

Sojung không biết có nên thừa nhận hay không. Tuy nhiên, Soobin đã cố tình gạt chủ đề này sang một bên, cô nói: "Bởi vì em không nghĩ Juyeon sẽ chọn chị."

Sojung hồi tưởng lại đêm hôm qua, hỏi Soobin: "Ngày hôm đó em đã nói những lời đó với chị. Em có tình cảm gì với chị không?"

Sojung nghĩ rằng cô ấy hỏi câu hỏi này là để cho cả hai một cơ hội. Nếu Soobin nói "sẽ không có kết cục gì", thì đêm đó sẽ coi như đã là quá khứ.

Nhưng Soobin lại không trả lời theo dự đoán của Sojung.

Soobin nói: "Đương nhiên sẽ có nút thắt. Hiện tại chúng ta không phải là người yêu. Cho dù chị là bạn của em, em không nghĩ chị có quyền trực tiếp can thiệp vào tình cảm của em. Và sao chị có thể nói điều đó sau lưng Hyunjung unnie? Lúc đó cô ấy là bạn cùng phòng của chị."

"Chị chỉ sợ em đau khổ."

Lời nói của Sojung trở nên chân thành: "Em có biết tại sao chị đến chương trình này không? Chị đã rất vui khi nhận được cuộc gọi của em. Cho đến khi gặp được em, chị luôn nghĩ rằng em sẽ quay lại với chị."

Soobin tuy rằng không có ý định quay lại với nhau, nhưng cũng không trực tiếp thừa nhận trước mặt Sojung: "Mấy ngày đầu chúng ta sống chung, em thật sự không quen với việc chị đối xử tử tế với người khác."

"Chị cũng vậy."

"Nhưng em khác với chị, Sojung. Bây giờ em không cảm thấy như vậy. Em nghĩ chúng ta nên tìm thấy hạnh phúc của riêng mình, ít nhất... chúng ta nên vượt qua quá khứ của mình."

"Em nghĩ đến chuyện này khi nào?"

"Có lẽ mới hôm kia? Chắc là ngày chị nói với em rằng Hyunjung unnie không thích hợp với em, đột nhiên em nhận ra."

Soobin tiếp tục chủ đề trước đó và nói: "Sojung, nếu lúc đó chị không quay lại Busan, chị nghĩ chúng ta có thể hẹn hò được bao lâu?"

Ánh mắt Sojung không dám nhìn thẳng vào mắt Soobin, cô cúi đầu im lặng khuấy cà phê hồi lâu.

"Chị không thể nói được phải không? Thực ra, nếu nghĩ kỹ thì chúng ta thường xuyên xảy ra chiến tranh lạnh khi chuẩn bị tốt nghiệp. Đây có lẽ là một trong những lý do khiến chị cuối cùng quyết định quay trở lại Busan. Chị nghĩ là em không đủ tốt."

"Chị không cảm thấy tệ về em."

"Em luôn làm những gì em cho là đúng."

"Điều đó không sai."

"Nhưng lúc đó chị cho rằng em quá ích kỷ, nếu chúng ta ở cùng nhau trong hoàn cảnh như vậy sẽ xảy ra mâu thuẫn."

Soobin nhìn mấy sinh viên đi tới lui xung quanh, rồi nhớ lại:

"Em nhớ chị từng nói nhất định phải đưa em về Busan để gặp bố mẹ chị. Lúc đó em đang nghĩ xem khi nào chúng ta nên đến đó. Một năm sau khi chia tay, em đến Busan để nghiên cứu cùng một người bạn cũng đang thi nghiên cứu sinh. Em biết đó là thành phố chị yêu thích và em đã đặc biệt chọn nó. Thật tiếc khi đến Busan, em chỉ có một mình khi không có chị bên cạnh.

Soobin mỉm cười nhớ lại những ngày sau khi chia tay với Sojung. Nghe có vẻ buồn nhưng Soobin dường như đang chia sẻ câu chuyện của người khác với Sojung.

"Chị nhắc đến ngôi trường nơi chị lớn lên ở Busan. Em tưởng rằng sau khi đến đó em không thể không tìm kiếm hình bóng chị, nhưng khi bước đi trên con đường quen thuộc của chị, em chợt cảm thấy chị đã rất xa vời. Sojung, em rất sợ hãi chỉ trong một năm, chị đã trở nên xa lạ trong lòng em. Trước khi đến Busan, em luôn nghĩ rằng chị ở trong trái tim em, nếu ngay cả cảm giác quen thuộc này cũng không có, em nghĩ lúc đó mình thực sự chẳng có gì cả."

Sojung yên lặng nghe, lúc này ngoại trừ thanh âm của Soobin, cô cảm giác toàn bộ thế giới đều ngừng lại.

"Ngày thứ ba, thông qua bạn bè em biết được chị đang làm việc ở Busan. Em ngồi dưới lầu trong công ty chị, tưởng tượng rằng chị đã xuất hiện ở đây. Sau đó không hiểu sao em lại bật khóc. Em không đủ tốt sao? Em có nên để chị lựa chọn giữa hai thứ không? Em có nên tỏ ra yếu đuối trước mỗi khi xảy ra xung đột không? Hay chúng ta nên tôn trọng sự lựa chọn của chị và giúp mối quan hệ của chúng ta tự tin hơn? Đây có phải là để chị không rời xa em không?

Ngày thứ tư, em bắt xe buýt trở về Seoul. Em gặp một người lạ bằng tuổi trên tàu, anh ấy chụp vài bức ảnh cho em rồi đến hỏi em có đi Busan không. Em nói có. Anh lại hỏi, sao em không mang theo máy ảnh? Hôm đó anh ấy còn hỏi phương thức liên lạc của em. Người bạn đi cùng em lúc đó nói rằng người đàn ông này chắc chắn đang cố gắng theo đuổi em.

Vài ngày sau, em nhận được bức ảnh do anh ấy chụp, anh ấy không có ý định gì khác mà viết ở mặt sau bức ảnh: "Gửi người bạn có đôi mắt buồn của tôi, bạn có nụ cười rất đẹp. Bạn nên hạnh phúc hơn nhé". Nhìn bức ảnh em ngơ ngác một mình nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi thấy em cười đùa trên tàu với những người bạn mà em chẳng hề quen biết,... Lúc đó, em cảm thấy mọi chuyện nên kết thúc, và em nên tìm thấy mình trong bức ảnh đầy ắp tiếng cười, giống như lúc mới vào đại học, thậm chí là lúc còn chưa hề quen biết chị. Tâm trí của em đã trở lại bình thường và em cảm thấy như mình có thể bắt đầu lại."

"Xin lỗi, chị không biết em đến Busan tìm chị."

"Khi chị mới về Busan, em đã viết rất nhiều thư nhưng lại không gửi cho chị. Bởi vì em tự nhủ rằng nếu em tìm chị để khiến chị thay đổi ý định thì em không được phép làm điều đó. Bởi vì em không muốn chịu đựng việc bị bỏ rơi lần nữa, em không muốn bị tổn thương nữa."

Sojung vẫn luôn lo lắng Soobin sẽ không vui, cuối cùng người tổn thương cô ấy lại là chính mình. Mặc dù cuộc hẹn hò này với Soobin là do Sojung khởi xướng, nhưng Soobin dường như đã dành cả đêm để suy nghĩ làm thế nào để sử dụng cuộc hẹn hò này để giải quyết mọi hiểu lầm giữa hai người, dù là trong quá khứ hay không.

Soobin tiếp tục: "Điều em muốn nói là, Sojung, em đã từng rất thích chị. Nhưng đó cũng là vết sẹo trong lòng em. Bây giờ vết thương đã lành. Em không còn yêu chị nữa, em đã chờ ngày em nhìn rõ điều đó. Cho đến khi gặp lại chị qua chương trình này, trong lòng em càng rõ ràng hơn. Hai ngày trước, khi em nhìn thấy quá khứ của chúng ta trong chị, khi chị một lần nữa đứng trên cương vị chị gái hoặc người yêu để giúp em đưa ra quyết định, em biết mình đã đợi được.

Em thực sự quan tâm đến chị, chị là người em trân trọng và không thể thay thế trong tuổi trẻ ngắn ngủi của em. Nhưng cảm giác này bây giờ không phải là tình yêu, nhiều nhất là để tưởng nhớ chính mình, người đã từng yêu em rất nhiều trong quá khứ. Sojung, em không muốn để chị can thiệp vào sự lựa chọn của em, em cũng không muốn chị không thể kết giao với người khác vì sự tồn tại của em. Bây giờ em... em cảm thấy rất khó khăn."

-Trường quay-

Yeoreum: Soobin đang dần vượt qua nỗi đau sau cuộc chia tay, quá khứ này chắc hẳn sẽ gây ấn tượng mạnh với nhiều người đã đánh mất tình yêu của mình.

Dayoung: Ôi, Soobin thật chân thành. Tôi rơi nước mắt khi nghe lời thú nhận của cô ấy. Cô ấy là người đáng được yêu thương.

Yeonjung: Sojung và Soobin là cặp đôi X đầu tiên hẹn hò với nhau trong chương trình đến thời điểm hiện tại. Nhưng nó trông giống buổi hẹn hò cuối cùng hơn, còn đau lòng hơn buổi hẹn hò giữa Hyunjung và Jiyeon.

Yeoreum: Cuộc chia tay cuối cùng của Hyunjung và Jiyeon dường như vẫn còn chỗ cho những "cãi vã", cậu biết đấy, cậu không thể cãi nhau với một người thực sự vô tâm. Nhìn lại những lời của Soobin, đây là lúc cô ấy hoàn toàn buông bỏ những cảm xúc trước đây và nói lời từ biệt cuối cùng.

——

[Vào buổi tối, bên ngoài studio chụp ảnh ở Seocho-gu]

Juyeon mang khẩu trang đen và mặc áo sweater có mũ trùm đầu. Sau khi xỏ giày vào, cô cao gần 175cm và đứng bên ngoài studio, ai không biết sẽ nghĩ rằng Juyeon là một nghệ sĩ nào đó vừa mới xong việc đang đợi xe của quản lý chở về nhà.

Khi màn đêm buông xuống, đèn đường dọc các con phố sáng lên. Cánh cửa studio hé mở, Jiyeon đi dép lê, trang điểm tinh tế và mặc áo gió chạy ra ngoài.

Juyeon đang đeo tai nghe nghe nhạc, không chú ý tới bóng dáng nhỏ bé phía sau mình. Jiyeon chạy nước kiệu đến phía sau Juyeon, mang dép lê, gần như bước vài bước rồi nhảy lên trước khi có thể vỗ nhẹ đầu Juyeon.

"Hey!"

Tay của Jiyeon vốn muốn vỗ vào sau đầu Juyeon, nhưng lại bị hụt. Bàn tay của cô chỉ tóm được một nắm không khí ở độ cao 175cm.

Juyeon đã nhìn thấy cái bóng từ từ tiến lại gần cô dưới ánh đèn đường, cho đến khi cô nhận thấy Jiyeon đang cố dọa mình. Cô mỉm cười né người, dễ dàng tránh được "lời chào" đặc biệt của Jiyeon.

"Hả? Làm thế nào em biết được?" Jiyeon thất vọng hỏi.

Jiyeon nhìn cô ấy với con ngươi trong veo và sáng ngời, hàng mi dài khẽ run run, làn da trắng ngần hơi hồng do trang điểm đậm hơn bình thường nhưng vẫn mang bầu không khí tươi tắn, tự nhiên. Và trong khoảnh khắc này, đôi mắt ngây thơ ấy khiến ánh mắt của Juyeon sáng lên, cô sững sờ khi nhìn Jiyeon.

"~ Sao em choáng váng thế? Hôm nay lớp trang điểm của chị trông không đẹp à?"

"Không không, trông chị rất tuyệt." Juyeon tháo tai nghe ra, trái tim vẫn đập nhanh vì Jiyeon.

"Chị vẫn chưa xong. Việc chụp ảnh còn khoảng một tiếng nữa. Chờ vậy có vất vả không?"

"Không thành vấn đề, em cũng mới tới không lâu."

Jiyeon nắm tay Juyeon: "Sao em không vào trong đợi? Chị dẫn em đi xem studio nhé?"

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Son Juyeon: Cuộc gặp gỡ tối hôm đó khiến tôi có cảm giác như đang gặp một nghệ sĩ. Trạng thái của Jiyeon unnie tại nơi làm việc hoàn toàn khác với trạng thái thường ngày của chị ấy, chị ấy luôn có một khía cạnh khác và thật khó để không rung động.

Kim Jiyeon: Chị ấy thường đợi tôi làm việc xong. Tôi biết việc chờ đợi thật nhàm chán nên đã chạy ra ngoài và đưa Juyeon vào studio. Ít nhất em ấy có thể nhìn thấy tôi bên trong.

(MC Yeonjung: Thế nên bố tôi nói, hãy để tôi yêu người đã từng yêu. Cậu thấy đấy, Jiyeon đã rút kinh nghiệm trong mối quan hệ trước nên sẽ đối xử tốt hơn với người sau.)

——

Mặc dù hôm nay chỉ quay một cảnh quảng cáo cho một nhà tài trợ và chỉ có một nghệ sĩ ở hiện trường là Jiyeon, nhưng cảnh quay này có sự tham gia của đội ngũ nhân viên, ánh sáng, tạo kiểu, nhiếp ảnh và nghệ sĩ. Juyeon đại khái đếm được khoảng hơn ba mươi người đang bận rộn chụp ảnh cho Jiyeon.

"Xin chào, đây là Juyeon sao? Jiyeon nhờ tôi đưa cái này cho cô."

Nữ trợ lý của Jiyeon đưa một gói kẹo dẻo hình con sâu bướm nhiều màu sắc cho Juyeon.

Juyeon dựa vào ánh đèn sân khấu và nhìn thấy Jiyeon, người đang ngồi trang điểm, từ xa vẫy tay với cô và dùng môi nói với cô rằng công việc sẽ sớm kết thúc thôi.

Người liên hệ của công ty quảng cáo đều nói được tiếng nước ngoài và nhân viên tại chỗ tạm thời gặp vấn đề về giao tiếp với bên kia khi tổ chức lịch trình.

Jiyeon có thể nói tiếng Trung Quốc, vì vậy người quản lý của cô đã yêu cầu Jiyeon, người duy nhất có thể coi là thông thạo tiếng Trung tại hiện trường, trực tiếp giải quyết tình huống này, nhưng một số từ ngữ cũng gây khó khăn cho Jiyeon.

"Cái đó..."

Lúc này, Juyeon ngồi ở một bên cũng tiến tới, đứng sau Jiyeon:

"Em cũng có thể nói được tiếng Trung."

Mãi đến ngày hôm đó Jiyeon mới biết tiếng Trung của Juyeon tốt hơn cô rất nhiều.

Điều này cũng thu hút sự chú ý của quản lý công ty Jiyeon. Trước khi hai người rời đi, quản lý của Jiyeon đưa cho Juyeon một tấm danh thiếp. Anh ấy không nói nhiều mà chỉ nói với Juyeon rằng nếu cô có ý định gia nhập làng giải trí, cô có thể liên hệ với anh ấy.

Sau khi người đại diện rời đi, Jiyeon tiến lên kéo Juyeon sang một bên và hỏi: "Người đại diện của chị đã nói gì với em vậy?"

Vẻ mặt Jiyeon có chút khẩn trương, Juyeon vỗ vai an ủi: "Không có gì đâu, anh ấy chỉ đưa cho em một tấm danh thiếp mà thôi, xem ra em cũng có thể làm nghệ sĩ nhỉ?"

Jiyeon lật qua lật lại tấm danh thiếp do người đại diện đưa cho cô ấy, kiểm tra: "Ừm ~ Ra là vậy."

"Chẳng lẽ anh ấy còn có thể ăn thịt em sao?"

——

Trên đường rời khỏi studio, Jiyeon đã tẩy trang. Cô mang khẩu trang, đội mũ và đi trên vỉa hè với Juyeon.

"Thì ra em cũng có thể nói được tiếng Trung Quốc. Em học nó khi nào vậy?"

Ánh đèn đường kéo dài chiếc bóng của hai người, Juyeon hai tay đút túi bước đi nói: "Em đã học tiếng Trung từ khi học cấp hai, em cũng có nhiều người bạn nước ngoài ở studio, nên em sẽ học tiếng Trung một cách tự nhiên nếu muốn giao tiếp với họ nhiều hơn."

Jiyeon gật đầu thừa nhận: "Không ngờ em là thiên tài ngôn ngữ đấy. Hôm nay nhờ có em, nếu không người đại diện của chị đã phát hiện ra gần đây chị lười biếng, không học tốt lớp Ngoại Ngữ rồi."

Mặc dù Jiyeon lớn hơn Juyeon vài tuổi nhưng xét về chiều cao và giọng điệu ngang ngược trong cách nói chuyện lúc này, Jiyeon trông giống một cô em gái nhỏ nhắn hơn.

Với ánh mắt trìu mến, Juyeon xuyên qua chiếc mũ chạm vào đầu Jiyeon.

(MC Yeonjung: Nếu chỉ nhìn từ phía sau thì họ là một cặp hoàn hảo. Tôi hy vọng cuối cùng họ có thể hẹn hò.)

Jiyeon liên tục nhận được tin nhắn công việc trên điện thoại, cô vừa trả lời vừa đi về phía trước.

Đang đi, Jiyeon nhận thấy hôm nay Juyeon đặc biệt im lặng, cô đột nhiên cất điện thoại, nói: "Bây giờ chúng ta đi đâu đây?"

"Unnie, chị có muốn ăn gì không?"

"Sao chúng ta không đến một nơi có thể nói chuyện thoải mái nhỉ?" Jiyeon nói: "Tối nay chị có chuyện muốn nói với em."

——

[Phụ đề: Hai người đến nhà hàng thịt cừu nướng JONNE ở Boguangdong]

Trước khi Juyeon tới chỗ hẹn, cô còn lo Jiyeon sẽ ăn kiêng, còn dự định ​​sẽ dẫn Jiyeon đi ăn thứ gì đó nhẹ nhàng, không béo, không ngờ cuối cùng Jiyeon lại chọn thịt cừu nướng.

Nhà hàng này cách địa điểm quay chụp của Jiyeon không xa, không phải là một phần của trung tâm thành phố nên sau bữa tối có rất ít khách hàng, chỉ đáp ứng yêu cầu của Jiyeon là nói chuyện nhẹ nhàng.

"A ~ Đã lâu rồi chị chưa được ăn thịt cừu xiên." Jiyeon xoa xoa tay đầy mong đợi: "Để có thể trạng tốt hơn cho buổi chụp hình ngày hôm nay, tối qua chị không ăn uống gì cả, chị đói bụng quá."

"Hôm nay thì sao? Chiều nay chị đã ăn gì chưa?"

"Chưa." Jiyeon chỉ vào bụng mình: "Ở đây gần như xẹp lép rồi. Nhưng chụp ảnh khi bụng đói thì trông đẹp hơn ~"

Tại bàn ăn, Jiyeon mở một chai rượu, khéo léo mở nắp đưa cho Juyeon.

"Nào, chúng ta uống một ly trước đã. Uống nhiều hơn để có thể nói ra sự thật."

Juyeon nhìn Jiyeon rót đầy ly của mình mà không hỏi cô có uống được không.

"Nếu những câu hỏi của chị tối nay làm em lo lắng, em cũng sẽ hỏi chị đấy."

"Chị không sợ chút nào đâu. Chắc chị nên là người thành thật nhất trong sáu người chúng ta đấy."

"Em nghĩ người không thể nói dối nhiều nhất là Hyunjung unnie."

"Hả? Đây là lần đầu tiên chị nghe vậy."

"Chị thử đoán xem tại sao đi?"

Vì vô tình nhắc đến Hyunjung nên Jiyeon tránh ánh mắt của cô ấy, tập trung vào đĩa thịt nướng trước mặt và hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì cô ấy lười giả vờ." Juyeon vừa nói vừa cười: "Em phát hiện bạn cùng phòng của em là người 'lười biếng' nhất trong sáu người chúng ta, cô ấy sẽ không tỏ ra ưu ái chị chỉ để làm hài lòng chị, cô ấy cũng sẽ không giành được cơ hội hẹn hò cho riêng mình. Nếu chị rủ cô ấy đi chơi, cô ấy sẽ nghĩ được thôi; còn nếu chị không rủ cô ấy đi chơi, cô ấy sẽ nghĩ tốt hơn hết là mình nên ngủ ở nhà. Cô ấy là kiểu người như thế đấy."

"Ừ ~ Phải ha."

Jiyeon bận rộn cả ngày không nghĩ đến Hyunjung, nhưng lúc này, cô không khỏi nhớ lại cái ôm đã lâu với Hyunjung đêm qua, mùi hương cơ thể cô ấy, nhịp tim của cô ấy...

Jiyeon vội vàng đổi chủ đề: "Còn em thì sao? Em đã nỗ lực rất nhiều để hẹn hò phải không?"

"Đúng vậy ~ Nhưng có một số người chỉ là thụ động tiếp thu, cũng giống như Hyunjung unnie lười nói chuyện với em."

Juyeon biết Jiyeon hiểu, xem ra những ly rượu này thật sự có tác dụng, cô có thể dựa vào đó để nói ra sự thật trong lòng mình: "Nhưng chị ơi, chị có vẻ rất lạnh lùng với em, và rất nhiệt tình với mọi người khác. Điều này làm em buồn lắm."

"Em không tò mò tại sao chị không bao giờ gửi tin nhắn cho em sao?" Jiyeon hỏi.

Juyeon ngẩng đầu uống thêm một ly rượu trắng, bình thường cô uống bia, nhưng uống một ngụm rượu trắng vẫn khiến cô cau mày.

"Tò mò chứ. Nhưng em không muốn biết lý do."

Jiyeon lật xiên thịt cừu trên khay nướng. Juyeon giúp đỡ nhưng Jiyeon đã ngăn cô ấy lại.

"Chị thường ăn đồ em nấu ở nhà, hôm nay để chị làm cho em nhé."

Juyeon nhìn thấy tay cô ấy cầm kéo liền nói: "Tay chị trông nhỏ thật đấy."

"Chà, nếu chị cao bằng em, có lẽ chị sẽ có bàn tay to hơn vậy."

Jiyeon đặt miếng thịt lên đĩa của Juyeon và nói: "Vậy ~ tối qua em đã gửi tin nhắn cho ai?"

Juyeon tối hôm qua không chọn ai bây giờ nhếch lên khóe miệng: "A ~ chị cuối cùng cũng chú ý đến em, nhưng em lại không nói cho chị biết đâu."

"Được rồi." Jiyeon lại rót đầy rượu vào ly rượu đã cạn của Juyeon: "Chị thấy hai ngày nay em không nói nhiều, lại sợ tâm tình của em không tốt nên chị đặc biệt rủ em uống rượu và trò chuyện."

"Thật ư?"

"Thật."

Juyeon cười thật sâu, Jiyeon hóa ra không phải là người lạnh lùng như vậy, cô lại khẳng định: "Chị đưa em đi uống rượu vì phát hiện tâm trạng em không tốt sao?"

"Chà. Bình thường không phải ngày nào em cũng vui vẻ đấy sao? Mới hôm qua khi em từ khu cắm trại trở về, em bắt đầu cảm thấy... rất chán nản phải không? Chị nhớ trong thư giới thiệu mô tả em là người nhạy cảm."

Juyeon im lặng, cô nén nụ cười trên mặt, hiếm khi tỏ ra lạnh lùng trước mặt Jiyeon.

Khoảnh khắc Juyeon cụp mắt xuống với vẻ mặt vô cảm, vì lý do nào đó, Jiyeon nhìn thấy bóng dáng của Hyunjung trong cô ấy. Jiyeon lắc đầu yêu cầu ông chủ pha thêm hai ly nước đá cho họ, sợ uống lúc bụng đói sẽ say trước.

Juyeon cầm đũa liên tục mân mê miếng thịt nướng trên đĩa, một lúc sau mới giải thích: "Đó là vì hôm qua em mệt quá."

"Mặc dù có hơi táo bạo nhưng em có thể cho chị biết lý do tại sao em lại chọn hẹn hò với chị không?"

"Bởi vì em thích, và... em không muốn chị buồn về X."

"Chị đã bao giờ không vui vì X chưa? Phải không?" Jiyeon muốn phủ nhận điều đó.

"Unnie, chị có muốn kể cho em nghe về X của chị không?"

Jiyeon nhướng mày, cô rót cho mình một ly nước đá, lắc đầu: "Chị không muốn nhắc đến cô ấy."

"Haha." Juyeon cười lớn khi thấy vẻ mặt của Jiyeon thay đổi.

Jiyeon đặt chiếc ly xuống và nghiêm túc nhìn cô ấy, và giây tiếp theo cô chuẩn bị giơ nắm đấm về phía Juyeon: "Sao em lại cười?"

"Xin lỗi xin lỗi."

"Có gì mà buồn cười thế?"

(MC Dayoung: Hahaha, đây là lần đầu tiên tôi thấy Jiyeon trông như thế này.)

(MC Yeonjung: Hôm nay tâm trạng Jiyeon rất tốt trong buổi hẹn hò với Juyeon. Tuy không khí không còn lãng mạn như trước nhưng được ngồi cùng nhau trò chuyện như những người quen vẫn rất vui.)

"Không ~ Chị vừa nói không có buồn vì X, mà bây giờ lại không muốn nhắc đến cô ấy."

"Sao vậy? Có mâu thuẫn quá không? Muốn nói thì có thể nhắc tới, nhưng không muốn nói vì là không thích nói."

Thái độ và giọng nói thoải mái, dễ dãi của Jiyeon lúc này đã thu hút ánh mắt của Juyeon.

Juyeon che khuôn mặt nóng bừng của mình, dùng lòng bàn tay che mắt.

"Có chuyện gì với em vậy?"

"A ~ Điên thật rồi. Tại sao chị lúc nào cũng toát ra vẻ quyến rũ vậy?"

Jiyeon cũng cười: "Lại bị chị mê hoặc à?"

"Ừm..."

"Em thích bị chị mắng à?"

"Không đâu."

Jiyeon cảm thấy ly rượu trong tay mình quá nhỏ nên cô mở nắp và uống trực tiếp từ trong chai. Juyeon nhìn cô ấy một cách ngốc nghếch mà vui vẻ.

(MC Dayoung: Tại sao cô ấy cứ cười hoài vậy.)

(MC Yeoreum: Sau vài ly rượu trắng, tôi có cảm giác như Juyeon đã say trước khi Jiyeon bắt đầu uống rồi đấy.)

Juyeon ngốc nghếch nhìn Jiyeon ngẩng đầu uống rượu.

"Em cười cái gì nữa đấy?" Jiyeon vừa vặn nắp chai vừa hỏi.

"Tay chị cầm cái chai cũng dễ thương lắm."

"Chị chỉ muốn uống thôi."

"Ồ, khi uống rượu, có cảm giác như chị đang quay một bộ phim vậy."

(MC Dayoung: Bây giờ tôi nghi ngờ Juyeon là fan của Jiyeon. Đây không còn ở góc độ người yêu nữa mà giống như cô ấy đã trở thành tín đồ của Jiyeon trong vài ngày qua.)

Jiyeon rướn người về phía trước, đặt mu bàn tay lên má Juyeon, quả thực rất nóng. Cô lo lắng Juyeon sẽ sớm say rượu nên lấy đi ly rượu trước mặt Juyeon, và đưa cho cô ấy một ly coca.

"X của chị có nói xấu gì chị trong phòng X-chat không?" Jiyeon hỏi.

"Không phải chị vừa bảo không nhắc đến X sao?"

"Giờ chị lại muốn đề cập đến đấy, được không?"

"Cô ấy không nói xấu gì về chị, những điều em biết được từ cô ấy khiến hình ảnh của chị trong mắt em càng tốt hơn. Nhưng nói như vậy thì em không nghĩ X của chị đủ hiểu chị. Hoặc có thể ngày xưa chị rất chiều ý nhau khi yêu nhau?"

Jiyeon suy nghĩ một lúc: "Được rồi, không phải là vì nhau sao? Chấp nhận mọi thứ của nhau cũng rất tốt. Chị nghĩ mối quan hệ luôn khiêm tốn nhường nhịn nhau sẽ lâu dài hơn."

Một lúc sau, một chiếc chảo nướng khác xuất hiện trước mặt hai người. Jiyeon một mình uống hết chai rưỡi rượu soju, Juyeon không bao giờ đụng đến rượu nữa và trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.

"Juyeon, nói thật, mấy ngày trước chị ở trong biệt thự, thật sự không có bao nhiêu ý định tìm mối quan hệ mới."

"Em có thể cảm giác được, mấy ngày nay em cảm thấy chính mình mới thoải mái nhất."

"Chị đã đấu tranh với những gì chị muốn. Juyeon, chị có lẽ..." Jiyeon đếm ngón tay nói: "Chị ra mắt khi em còn học cấp hai, và chị ngày càng già đi, kinh nghiệm và nhận thức của chị cũng sẽ tăng lên, đồng thời những yêu cầu của chị đối với bạn bè và đối tác cũng sẽ tăng lên."

Juyeon chống cằm nhìn Jiyeon chậm rãi nói chuyện, tựa như đang xem một bộ phim.

"Chị không thể không quan tâm đến tuổi tác của đối phương, những gì người ấy làm, liệu người ấy có chấp nhận sự nghiệp của chị hay không... Càng lớn lên, điều kiện để yêu cũng tăng lên. Nhưng nói như vậy đối với X của chị thì thật không công bằng. Chúng ta còn trẻ và ngây thơ, chúng ta không nghĩ tới điều đó. Lúc đó chúng ta chỉ thích nhau. Bây giờ thật khó để tìm thấy cảm giác thuần khiết đó, và đôi khi chị khao khát lại có được cảm giác thuần khiết đó, nhưng điều này nghe có vẻ mâu thuẫn. Và chị luôn chần chừ và do dự."

Sắc trời đã muộn và hai người là hai vị khách duy nhất còn lại trong nhà hàng. Juyeon kéo ghế, ngồi cạnh Jiyeon. Jiyeon dùng tay phải chống lên má mình, dùng tay trái chạm vào lông mày của Juyeon, người trông rất giống Hyunjung đêm nay.

"Chị rất ngưỡng mộ em, thậm chí ghen tị với em."

Sau khi uống rượu, Jiyeon đã nói điều gì đó mà Juyeon không thể đoán trước được.

"Sao thế?"

"Nếu chị là em và đậu đại học vì lý tưởng của mình thay vì ra mắt với tư cách là một nghệ sĩ. Bây giờ chị sẽ làm gì nhỉ?"

Juyeon nắm bàn tay Jiyeon đang sờ lên lông mày của mình, nói: "Hồi cấp hai chị chọn khoa học hay xã hội?"

Gò má Jiyeon hiện lên một chút hồng hồng say đắm, cô lắc đầu nói: "Chị muốn kiên định như em trong việc lựa chọn điều mình muốn, dù là người hay vật, ít nhất chị cũng muốn được tự do như em."

"Ừm, làm nghệ sĩ cũng có rất nhiều hạn chế. Dù cách nhau xa như núi, nhưng em nghĩ em có thể hiểu được những gì chị nói, unnie."

"Chị xin lỗi vì đã không kiên quyết lựa chọn em giống như em. Thứ nhất, chị cảm thấy ở trạng thái trước đây, chị không phải là người có thể bước vào một mối quan hệ khác ngay lập tức. Thứ hai, em càng kiên quyết hơn với chị, chị càng thấy gánh nặng. Chị giữ một khoảng cách thích hợp với em, lo rằng em chỉ thích chị vì vẻ ngoài của chị. Có lẽ sau khi nhìn rõ chị, em sẽ nghĩ rằng chị chẳng có gì tốt hơn cả."

"Sao chị lại nói vậy? Ít nhất là chị rất tốt đẹp trong lòng em."

"Nhưng chị đã có một mối tình không thành. Đó là điều chị tự hào nhất ngoài công việc của mình, nhưng cuối cùng chị đã phá hỏng mọi thứ."

(MC Yeoreum: Cái gọi là nói sự thật sau khi uống rượu. Nếu Jiyeon có thể nói với Juyeon điều này thì có thể coi như coi Juyeon như một người thân thiết.)

"Em chọn chị, đó là việc của em, unnie, không cần phải cảm thấy gánh nặng đâu."

"Nhưng chị sẽ muốn đáp trả lại em. Chị biết chị không có ý định giống em."

Thậm chí chị đã hơn một lần nghĩ đến người khác trước mặt em, câu nói này vẫn ẩn giấu trong lòng Jiyeon.

Ánh mắt của Jiyeon lúc này giống như mặt hồ trong vắt mềm mại, khiến người ta cảm thấy thương xót.

"Chị không cần phải làm gì cả." Juyeon tiến lại gần, nhẹ nhàng kéo sợi tóc ra khỏi tai Jiyeon: "Tối nay em hiểu ý chị rồi. Em sẽ không ép buộc chị phải đưa ra bất cứ quyết định nào, mọi chuyện nên để thuận theo tự nhiên. Tất nhiên là từ giờ trở đi, chị sẽ đối mặt với em dễ dàng như ngày hôm nay, và chúng ta sẽ chỉ ngồi đây và nói về những gì trong lòng chúng ta, bây giờ em thực sự rất hài lòng."

——

[Cùng lúc đó, tại biệt thự ở Hannam-dong]

Hyunjung về nhà muộn, mang theo một cái túi lớn, bên trong cũng đựng thuốc từ bệnh viện mang về lúc chiều. Phòng khách rất yên tĩnh, Hyunjung từ trong cửa vào không tìm được một bóng người.

Cô bước vào bếp và thấy Luda đang nấu mì một mình.

(MC Yeoreum: Hai người hôm nay không hẹn hò lại tình cờ "hẹn hò" cùng nhau.)

(MC Yeonjung: Đây có phải là lần đầu tiên Hyunjung và Luda ở nhà một mình với nhau không?)

(MC Dayoung: Suỵt suỵt! CP mà tôi đang chèo cuối cùng lại ở chung lần nữa. Đó là cảnh tôi rất thích xem đó.)

"Chỉ có em ở nhà thôi sao?" Hyunjung hỏi.

Nhưng Luda đang thả mình vào trong nước tinh khiết nóng bỏng và dường như không nghe thấy giọng nói của Hyunjung.

"Ừm... Luda?"

"Hừm?"

Luda cuối cùng cũng hồi phục và nói: "Chị đã trở lại rồi à."

"Chị nói là, em là người duy nhất ở nhà phải không?"

"Ừ. Em vừa tan sở. Mọi người đi hẹn hò rồi sao?"

"Tan làm muộn quá."

"Không phải chị cũng như vậy sao?"

"Chị vừa từ bệnh viện về."

Cô nghĩ mình có thể thu hút sự chú ý của Luda, nhưng sau khi Hyunjung nói xong, Luda thậm chí còn không đáp lại. Cô ấy dường như không có ý định nói chuyện với bất kỳ ai.

Hyunjung từ trong túi lấy ra hai hộp sushi, lại hỏi: "Em nấu mì ramen à? Chị cũng có mua một ít đồ ăn đây."

"Ồ, unnie, chị ăn gì chưa? Em vừa cho hai gói mì vào."

Đánh giá trạng thái của Luda tối nay, nếu Hyunjung ở lại ăn tối với cô ấy, cô ấy có thể sẽ bị nghẹn.

Hyunjung ôm một hộp sushi trở về phòng, từ chối: "Em ăn đi, chị không đói."

Một lúc sau, ramen của Luda đã sẵn sàng, cô cũng cắt một ít kim chi và đặt lên bàn.

Lúc này, Hyunjung mang theo cáp sạc điện thoại trở lại phòng khách, cô bật TV, chuyển sang kênh chương trình phát sóng ca nhạc, kiểm tra sân khấu đã ghi hình trước đó vài ngày.

"Này, cuối cùng cũng đến giờ ăn rồi." Luda nói sau khi hớp một ngụm ramen bốc khói.

Hyunjung ngồi ở trên sofa cách đó không xa hỏi cô ấy: "Hôm nay em không ăn trưa à?"

"Ừm, buổi chiều bệnh viện lần lượt gửi đến cho em nhiều bệnh nhân nên em không có thời gian để ăn."

"Vậy ăn thêm đi."

Nhưng cuộc sống xã hội không cho phép Luda được nghỉ ngơi trong giờ tan tầm. Ngay cả khi ăn mì, cô cũng không thể rời khỏi điện thoại và thỉnh thoảng phải trả lời cuộc gọi từ đồng nghiệp.

Luda sợ tiếng nói chuyện sẽ làm phiền Hyunjung xem chương trình nên mở cửa kính và đi ra sân nghe điện thoại.

Mười phút nữa trôi qua, Hyunjung đã xem xong hai màn trình diễn của mình, nhưng Luda vẫn đang nói chuyện điện thoại với người đó.

Hyunjung đặc biệt chú ý đến món mì ăn liền do Luda làm, sợi mì phồng lên nhưng người chủ cũng không kịp cắn vài miếng. Dù sao thì Hyunjung đang nhàn rỗi nên cũng đi vào bếp và đập vài quả trứng cho Luda.

Luda quay vào nhà và nhìn thấy một ổ trứng cuộn pho mát đang bốc khói và một ly nước trái cây mới rót trên bàn. Hiện tại trong nhà này chỉ có cô và Hyunjung, còn ai có thể làm được việc này. Nhìn về phía phòng khách, Hyunjung đang ngồi trên sofa xem lại sân khấu của mình, dùng máy tính bảng để ghi lại những chỗ cần cải thiện.

Tưởng chừng như hai người đang bận rộn với nhau và không làm phiền nhau, nhưng hành động của Hyunjung lại khiến Luda lúc này đang thấy khó chịu lại cảm thấy đặc biệt ấm lòng.

Ngay khi cô cho cuộn trứng vào miệng, điện thoại của Luda lại reo lên. Chưa kể Luda, cả Hyunjung cũng cau mày khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Hyunjung tạm dừng video trên TV, cô quay lại và nhìn thấy Luda một tay cầm đũa, một tay cầm điện thoại, đang xem xét có nên trả lời cuộc gọi hay không. Lần này, Hyunjung không thể ngồi yên, vội đi đến bên Luda và lấy đi điện thoại trên tay cô ấy với tốc độ rất nhanh.

"Alo! Tôi nói..."

Dù thế nào đi nữa, Luda cũng không bao giờ ngờ rằng tay mình sẽ trống rỗng và chiếc điện thoại sẽ biến mất.

"A ~ Unnie."

Nhưng đã quá muộn để Luda định thần lại. Hyunjung chộp lấy điện thoại và quay người đi vào bếp, Luda chạy theo sau cô.

"Alo! Tôi nói, bạn có thể cho mọi người ăn trước khi gọi điện được không? Và bây giờ Luda của chúng tôi đã đến giờ tan làm rồi!"

"Unnie! Trả lại điện thoại cho em nhanh."

Luda vươn tay muốn giật lấy điện thoại, nhưng cô không cao bằng Hyunjung, lúc này cũng không nhanh nhẹn như Hyunjung. Hyunjung xoay người đi nơi khác, Luda không bắt được điện thoại, chỉ có thể không ngừng vỗ vỗ vai Hyunjung.

"Cái gì? Việc tôi là ai có quan trọng không? Điều quan trọng là Luda, của chúng tôi, hiện đang đói."

"Ya ~ Unnie!!!"

Luda đẩy vai Hyunjung, đứng ở trước mặt Hyunjung, tức giận ngước nhìn cô ấy.

Hyunjung bị ánh mắt tức giận của Luda làm cho sợ hãi, nhưng cô vẫn không hề tỏ ra thương xót người ở đầu bên kia điện thoại.

Cho đến khi bị đối phương mắng, Hyunjung mới sững sờ, bất mãn trả điện thoại cho Luda rồi nói:

"Anh ấy nói, có người đưa hàng đến."

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Lee Luda: Tôi rất bận rộn trong công việc trong khoảng thời gian này và tôi đã tích lũy một số vấn đề trong công việc suốt hai ngày kể từ khi rời Seoul. Hôm nay vốn là một ngày nghỉ ngơi nhưng tôi cũng phải quay lại bệnh viện vì vấn đề công việc. Tôi thực sự bận rộn với công việc sau khi về nhà vào buổi tối. Nhưng khi chị ấy trả lời chỉ là cuộc gọi từ người chuyển phát nhanh. Tôi lười trả lời cuộc gọi vì người giao hàng thường liên lạc trực tiếp với trợ lý bệnh viện.

Q: Bạn có trách Kim Hyunjung không xin phép mà tự ý trả lời cuộc gọi của bạn không?

Lee Luda: (Cười) Không. Ngược lại, tôi nghĩ sẽ tốt nếu ở bên nhau ngày hôm đó. Tôi đã sống một mình suốt sáu tháng qua kể từ khi trở về Seoul, nếu trở về nhà riêng, tôi sẽ cảm thấy rất cô đơn khi sống một mình trong tình huống này vào đêm hôm đó. Nhưng hôm đó chị ấy đã làm đồ ăn cho tôi và giúp tôi đấu tranh chống lại sự bất công. Tôi cảm thấy rất được an ủi.

——

"Anh ấy nói, có người đưa hàng đến."

Hyunjung cảm thấy khó chịu, khiến Luda bật cười.

"Vậy thì ăn một chút đi, về nhà không nên lo lắng về công việc nữa."

"Chà." Luda cuối cùng cũng nở một nụ cười thoải mái: "Còn chị thì sao?"

Luda chỉ vào Hyunjung trên màn hình TV: "Không phải chị nói về nhà sẽ không có gánh nặng công việc sao? Không phải chị đang âm thầm làm việc chăm chỉ đấy sao?"

Hyunjung tắt TV, tựa như làm gương cho Luda: "Chị xong rồi, em tiếp tục ăn đi. Trứng sẽ nguội bây giờ. Chị về phòng trước đây."

"Unnie!" Luda ngăn cô lại: "Chị... tối nay chị có định thay thuốc không? Em vừa thấy chị mang về thuốc mới về."

(MC Dayoung: Vì Hyunjung nấu bữa tối cho Luda nên Luda chắc cũng muốn làm gì đó cho cô ấy.)

"Soobin hứa với chị, là buổi tối cô ấy sẽ quay lại thay cho chị rồi."

"Ồ được rồi."

"Vậy chị về phòng trước."

"Ừm."

——

23:00 khuya

Hyunjung ngủ ở trên giường, cô liếc nhìn màn hình điện thoại, thấy Soobin hứa với mình sẽ quay lại nhưng đã quá giờ hẹn.

Q: Bạn có hẹn với Park Soobin hả?

Kim Hyunjung: Đúng vậy. Soobin nói với tôi trên đường về Seoul vào buổi sáng rằng em ấy sẽ về muộn nhất vào lúc 10 giờ. Trên đường về em ấy còn nói rằng không tin tưởng Juyeon thay thuốc cho tôi nên đã "giao kèo" thay thuốc cho tôi mỗi lần tôi về nhà chung ở Seoul (cười). Cô ấy dễ thương phải không?

——

Điện thoại báo sắp hết pin, Hyunjung mới nhớ ra cáp sạc của mình vẫn còn ở trên sofa. Vì vậy, cô vươn vai và quay trở lại phòng khách.

Đèn trong phòng khách đã tắt, nhưng TV vẫn đang phát lặp lại chương trình ca nhạc mà cô xem hai giờ trước.

Luda lúc này đang ôm gối, thu mình như một quả bóng nhỏ trên sofa và ngủ thiếp đi.

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Lee Luda: Tôi muốn xem TV để thư giãn. Khi tôi bật TV lên, tôi thấy chị ấy đang ở trên sân khấu nên tôi đã tiếp tục xem chương trình ca nhạc đó.

Q: Tại sao bạn không quay trở lại phòng của mình?

Lee Luda: Tại Hanok tối qua, Sojung unnie và tôi đã nói hẹn hò vào tối mai sau khi tan sở. Nhưng hôm nay tôi trở lại bệnh viện và có rất nhiều nhiệm vụ. Có lẽ ngày mai tôi không thể tan làm kịp giờ nên tôi muốn đợi Sojung unnie về và hẹn lại với chị ấy. Không ngờ chị ấy chưa quay lại nên đã vô tình ngủ quên trên sofa.

——

Cáp sạc của Hyunjung bị Luda đè xuống, Hyunjung muốn lấy nó ra, nhưng điều này sẽ làm phiền Luda đang ngủ trên sofa, khiến Hyunjung rất ngại ngùng.

Điện thoại lúc này tự động tắt nguồn, Hyunjung bất lực nhìn Luda có vẻ như đang ngủ nhưng rất lạnh, cô liền quay lại phòng ngủ và đắp thêm chăn cho Luda.

Hyunjung ngồi xổm bên cạnh Luda và quan sát Luda dưới ánh sáng từ TV.

Luda cảm thấy rất bất an trong giấc ngủ. Lúc thì cô cau mày và lúc thì tỏ ra khó chịu. Trong giấc ngủ, cô nhẹ nhàng xua tay, thả chiếc chăn Hyunjung đắp cho cô xuống đất.

Hyunjung nhẹ nhàng nhặt lên và rón rén đắp lại vì sợ đánh thức mèo con đang ngủ trên sô pha, sợ mèo bị cảm lạnh. Cô lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế lười cách Luda không xa, đợi Soobin quay lại.

——

23:30 khuya

Jiyeon và Juyeon đang trở về sau một cuộc hẹn hò, đi trên con đường dốc trở về biệt thự.

"Unnie, sao chị không cho xe chạy lên? Đường dốc khó đi lắm. Chân chị ổn chứ?"

"Chân chị không sao cả. Đi trên đường dốc cũng được coi là tập thể dục, em phải nghĩ như thế này nè."

"Để tiêu hóa miếng thịt đó à?"

"Tất nhiên, tăng cân sẽ là một tội ác."

Seoul tuy không mát mẻ như miền núi về đêm nhưng lại có nhiều gió. Jiyeon bảo Juyeon phải đội mũ trùm đầu vào. Dưới ánh đèn đường, Jiyeon thắt chặt dây rút trên mũ của Juyeon, chỉ để lộ ra khuôn mặt của Juyeon.

"Unnie ~ Nếu chị siết chặt hơn nữa, em sẽ nóng đến chết mất."

"Ai bảo em say làm gì? Uống rượu rồi ra gió rất dễ bị cảm lạnh."

"Chị uống nhiều lắm phải không?"

"Nhưng chị sẽ không say."

Jiyeon nhìn Juyeon chỉ để lộ mắt và mũi, rất hài lòng với kết quả của mình.

"Juyeon, hôm nay em thật đáng yêu."

"Thật sao? Có phải vì em đã thay đổi cách trang điểm không?"

"Ý em là sao?"

"Em để quên túi trang điểm ở Hanok. Hôm nay là do Hyunjung unnie trang điểm giúp em."

Nụ cười của Jiyeon đông cứng trên khuôn mặt, và cô buông tay. Jiyeon hạ vành mũ lưỡi trai xuống che mắt, chẳng trách vừa rồi cô lại chú ý đến bóng dáng của Hyunjung trên gương mặt Juyeon. Nhìn lại cô ấy, độ cong của lông mày và phần đuôi mắt bị nhòe quả thực rất giống với cách trang điểm của chính Hyunjung.

[Mười tiếng trước]

Sau khi Jiyeon rời khỏi biệt thự, Juyeon bắt đầu mở vali và tủ quần áo của mình.

"Hôm nay nên mặc gì nhỉ? Mặc đồ da có thích hợp không?" Juyeon nhìn vào gương, tự nói.

"Hôm nay em hẹn hò à?" Hyunjung nằm trên giường hỏi Juyeon.

"Ừm."

"Mặc áo khoác da có vẻ nóng quá. Mặc chiếc áo này sẽ tự nhiên hơn."

"Thật sao? Được rồi, em sẽ mặc cái này."

Khi Juyeon tìm được một bộ quần áo thoải mái thì túi đựng mỹ phẩm đã không còn trong vali nữa.

"Dùng của chị đi. Dù sao lát nữa chị cũng sẽ đến thẩm mỹ viện trang điểm."

Hyunjung sắp xếp mỹ phẩm của mình và đặt chúng trước gương phòng tắm.

Nhưng suy cho cùng, chúng khác với mỹ phẩm của Juyeon. Sau khi Juyeon thay đồ xong, cô liên tục thò đầu ra khỏi phòng tắm hỏi Hyunjung: "Unnie, đây là cái gì, cái này dùng thế nào... Unnie, em không biết. Em không biết cách sử dụng bút chì kẻ mày. Chị có bột kẻ mày không?"

Hyunjung buông điện thoại xuống: "Thôi, ra đây, để chị giúp em."

——

"Ý em là sao?"

"Em để quên túi trang điểm ở Hanok. Hôm nay là do Hyunjung unnie trang điểm giúp em."

"Ồ, vậy sao."

"Hyunjung unnie, cô ấy..."

"Sao hôm nay em luôn nhắc đến cô ấy thế?" Jiyeon dừng lại, nghiêm túc hơn: "Em thích cô ấy à?"

Nhìn thấy ánh mắt ghen tị của Jiyeon, Juyeon lại mỉm cười: "Hyunjung unnie cũng rất xinh đẹp, nên em thích cô ấy cũng là điều hợp lý thôi."

"Đồ đào hoa này."

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Son Juyeon: Chị ấy nói tôi thích Hyunjung unnie? Sẽ tốt hơn nếu nói Hyunjung unnie là mẫu người lý tưởng của Jiyeon unnie. Sau khi trò chuyện với Jiyeon unnie hôm nay, tôi cảm thấy Hyunjung unnie phù hợp với chị ấy hơn.

Vì chị ấy cảm thấy việc chấp nhận lòng tốt của tôi là một gánh nặng nên tôi có thể giúp chị ấy hẹn hò với Hyunjung unnie, người gần giống với mẫu người lý tưởng của chị ấy nhất.

——

Nhìn thấy ánh mắt ghen tị của Jiyeon, Juyeon lại mỉm cười: "Hyunjung unnie cũng rất xinh đẹp, nên em thích cô ấy cũng là điều hợp lý thôi."

"Đồ đào hoa này."

"À mà, không phải chị luôn chọn người khác để gửi tin nhắn sao? Chị vẫn chưa thừa nhận chị đã gửi tin nhắn cho ai."

Jiyeon nhớ tới câu hỏi mà Juyeon đã né tránh ở quán thịt nướng, lại đẩy vấn đề sang cô: "Em còn chưa trả lời chị, chẳng lẽ chị rất giống X của em sao?"

Juyeon đi rất chậm rãi, lần này đến phiên cô xấu hổ giấu hai tay vào túi áo len, đáp: "Không có đâu."

"Luôn có những khoảnh khắc em khiến chị cảm thấy như thể em đang hẹn hò với một người khác chứ không phải chị vậy."

"Em xin lỗi vì đã gây ra sự hiểu lầm này cho chị, nhưng..."

Juyeon nhớ lại khoảnh khắc trong thung lũng, Jiyeon đột nhiên mất đi nụ cười sau khi bắt được một con cua, cô đứng trên con đường dốc cao hơn Jiyeon rất nhiều và hỏi cô ấy với đôi mắt hướng xuống: "Nhưng unnie, chị không nghĩ em là X của chị hay ai khác trong giây lát sao?"

Chỉ vài phút trước, Jiyeon đã tìm kiếm những điểm tương đồng giữa cô ấy và Hyunjung trong cách trang điểm của Juyeon ngày hôm nay, và thật khó để phủ nhận điều đó hoàn toàn.

Đúng lúc cô đang định thú thật thì cả hai đều nghe thấy tiếng ai đó nôn mửa ở cầu thang dưới biệt thự.

Cuối con đường dốc này là căn biệt thự nơi có nhiều người sống ở Hannam-dong, rất có thể họ là những người quen biết nhau.

Quả nhiên, khi hai người đến gần hơn, họ đã tìm thấy Sojung, người vừa xuống xe và đang rất say xỉn. Người quay phim thấy Sojung là phụ nữ và rất xấu hổ khi hỗ trợ cô ấy. Sự xuất hiện của Jiyeon và Juyeon cũng giải quyết được rắc rối của anh ta.

May mắn thay, Sojung chỉ muốn nôn ói, không phun ra thứ gì, nhưng lại có mùi rượu nồng nặc. Jiyeon và Juyeon giúp cô ấy cùng nhau lên lầu.

Để vào được biệt thự ở Hannam-dong, phải đi bộ hơn hai mươi bậc thang. Cả hai gần như kiệt sức khi giúp Sojung leo lên cầu thang.

Juyeon ôm eo cô ấy, mệt mỏi đến mức thở dốc: "Chị gái của em ơi, chị đã uống bao nhiêu rồi? Sao lại say như vậy? Chắc tối nay em phải mượn thuốc mỡ của Hyunjung unnie để bôi lên eo quá."

Jiyeon sợ Sojung sẽ nôn mửa nên cô bảo Juyeon nhanh chóng mở cửa và để người vào trước.

——

Hyunjung ở cùng Luda, không ngờ bản thân lại vô tình ngủ quên. Chuyển động ở lối vào đã đánh thức hai người trên sofa.

Khi Luda mở mắt ra, cô hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Hyunjung ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sau đó, lại nhìn tấm chăn phủ lên người mình. Trước khi cô kịp phản ứng, Jiyeon và Juyeon đã đập vào khung cửa ở lối vào và hét lên inh ỏi, âm thanh này đã đánh thức Hyunjung đang ngủ trước mặt cô trong giây lát, cô ấy gần như biến mất như bay khỏi tầm mắt cô.

Luda quấn chăn theo cô ấy ra ngoài. Ba người ở lối vào ngã xuống đất như Domino, mùi rượu nồng nặc lan tỏa khắp người Hyunjung và Luda, trong lúc nhất thời, hai người trong phòng không phân biệt được ai là người say trong ba cô gái nằm trên đất. 

Cánh tay của Sojung đặt trên vai phải của Jiyeon. Sojung vấp ngã và ngã xuống đất sau khi bước vào cửa, áp đảo Jiyeon trước tiên. Thấy thế Juyeon liền ra tay giúp đỡ, không ngờ Sojung đã túm lấy quần áo của cô, cùng nhau ngã xuống đất.

Thấy vậy, Hyunjung chạy lại đỡ Jiyeon lên trước.

Sau đó Luda hỏi: "Mọi người làm gì vậy? Sao lại thành ra thế này?"

Hyunjung vội vàng ngửi mùi trên quần áo của Jiyeon, may mắn thay, mùi rượu nồng nặc không thuộc về Jiyeon.

"Jiyeon unnie và em đã gặp Sojung unnie ở dưới cầu thang." Juyeon thành thật trả lời Luda.

"Soobin đâu rồi?" Hyunjung nhìn cánh cửa trống rỗng, hỏi Jiyeon bên cạnh: "Soobin không cùng mọi người trở về sao?"

Hyunjung cũng sốt ruột, hỏi xong cũng không biết tại sao mình lại hỏi Jiyeon.

"Làm sao em biết?" Jiyeon tựa hồ đang nói chính mình, nhưng Hyunjung lại nghe rõ ràng.

Juyeon kể cho Hyunjung và Luda cách họ gặp Sojung trên đường trở về. Tiếp theo, họ phải đối mặt với những vấn đề mới. Phòng ngủ của Sojung ở trên lầu, có mấy người bàn bạc để Sojung tối nay ở tầng một. Lựa chọn đầu tiên là phòng ngủ của Hyunjung và Juyeon ở gần cầu thang.

Juyeon trước khi ra ngoài đã bày bừa trên giường, trên giường có rất nhiều quần áo chất thành đống. Moi người đỡ Sojung vào nhà, tự nhiên chọn giường của Hyunjung, vì ngăn nắp hơn.

"Này." Hyunjung kéo cánh tay Juyeon: "Em để cô ấy ở đây, còn chị ngủ ở đâu?"

Juyeon liếc nhìn Jiyeon đang chăm sóc Sojung, rồi chỉ vào phòng ngủ của Sojung trên tầng hai.

"Unnie, sao chị không ngủ trên lầu một đêm với Jiyeon unnie?"

(MC Yeoreum: Juyeon thực sự đã làm như lời cô ấy nói, trực tiếp vạch ranh giới tình yêu cho Jiyeon và Hyunjung.)

(MC Dayoung: Nhưng cô ấy vẫn không biết rằng Jiyeon và Hyunjung là cặp đôi X.)

Khi Jiyeon nghe lời nói của Juyeon, cô ngay lập tức nhìn lại để xác nhận cái nhìn của mình với Hyunjung. Còn Hyunjung thì ngơ ngác nhìn Jiyeon.

"Vậy là giải quyết xong rồi đúng chưa?"

Juyeon thay mặt họ đưa ra quyết định mà không đợi cả hai trả lời. Dù sao Sojung đã nằm trên giường của Hyunjung, có vẻ như phương án tốt nhất là để hai người họ ngủ khác giường.

Trong trường hợp này, nếu Jiyeon hoặc Hyunjung từ chối rõ ràng, cả hai người họ sẽ trông rất kiêu căng và dễ dàng tiết lộ danh tính X của nhau, vì vậy họ sẽ ngừng nói chuyện và chăm sóc  Sojung trước tiên.

——

Luda đứng ngoài cửa với chiếc điện thoại trên tay, vẻ mặt vẫn buồn bã.

Sau khi Hyunjung và những người khác rời khỏi phòng ngủ, Luda đang dựa vào cầu thang, nói với ba người họ:

"Mọi người xem điện thoại chưa? Tối nay không cần phải chọn người mình thích."

"Thật hả?" Juyeon lấy điện thoại ra xác nhận và thắc mắc tại sao.

Juyeon đột nhiên ngừng nói sau khi đọc tin nhắn trên điện thoại, Jiyeon lập tức lấy điện thoại ra xác nhận.

"Em nói cái gì thế? Điện thoại của chị hết pin rồi." Hyunjung hỏi.

Jiyeon đầy ẩn ý nhìn Hyunjung, sau đó cất điện thoại lại vào túi, nói mình sẽ đi lấy khăn nóng lau mặt cho Sojung.

Luda đưa điện thoại của mình cho Hyunjung và nói: "Soobin unnie đã tạm thời rút lui. Cô ấy sẽ không quay lại."

(MC ở trường quay cũng bị sốc)

【Thông tin】

1. Bắt đầu từ hôm nay, Park Soobin sẽ tạm thời rời khỏi biệt thự và chương trình vì lý do cá nhân. Park Soobin đồng ý đợi cho đến khi tâm trạng bình tĩnh lại rồi mới quay lại.

2. Do hoàn cảnh đặc biệt ngày hôm nay, không cần thiết phải chọn "người mình rung động".

(MC Dayoung: Sao chuyện này có thể xảy ra được? Có chuyện gì xảy ra với buổi hẹn hò buổi chiều à?)

(MC Yeoreum: Tôi nghĩ Soobin đang liên tục hỏi Sojung xem Hyunjung có nhắc đến bản thân không, và có thể đang có ý định rời đi vào lúc này.)

(MC Yeonjung: Nếu cô ấy biết Hyunjung thường xuyên nhắc đến cô ấy sau lưng, hoặc cảm thấy Hyunjung cũng quan tâm đến Soobin, có lẽ Soobin sẽ không quyết định rời đi.)

(MC Yeoreum: Đúng vậy. Sau khi nghe những lời của Sojung tối qua, Soobin vẫn cảm thấy có phần thất vọng với Hyunjung. Cô ấy cảm thấy tình cảm của mình không đáng để nhắc đến với Hyunjung. Suy nghĩ này thực sự khó chấp nhận.)

(MC Yeonjung: Ngoài ra, cô ấy không thể không quan tâm đến Sojung, và cô ấy cũng phải yêu dưới sự "điều khiển" của Sojung. Liệu Soobin có cảm thấy mệt mỏi lắm không?)

——

00:10 sáng

Jiyeon lau mặt cho Sojung, chăm sóc cô ấy rồi quay lại phòng khách.

Hyunjung đang ngồi trên ghế, trước mắt là hộp thuốc cô nhận được từ bệnh viện hôm nay.

Jiyeon biết rằng Soobin rất quan trọng đối với Hyunjung, chưa kể giữa họ có thể đã nảy sinh một số tia lửa, ít nhất Soobin là đối tác tốt duy nhất mà Hyunjung có trong biệt thự những ngày này. Và bây giờ chỉ còn lại Hyunjung.

"Chị vẫn chưa thay thuốc phải không?"

Jiyeon nhẹ nhàng hỏi, như thể cô sợ làm phiền Hyunjung đang nghỉ ngơi.

"Ừm."

"Và chị..."

"Soobin lúc sáng đã hứa với chị là buổi tối sẽ giúp chị bôi thuốc, sao cô ấy lại rời đi đột ngột như vậy?"

Jiyeon ngồi sụp xuống bên cạnh Hyunjung, vẻ mặt không hề thoải mái.

(MC Yeonjung: Tôi luôn cảm thấy Jiyeon biết cái gì đó.)

(MC Dayoung: Tôi nghĩ sự ra đi của Soobin liên quan nhiều đến buổi hẹn hò buổi chiều của Sojung. Có thể cô ấy đã chuẩn bị rời đi trước buổi hẹn đó rồi.)

"Soobin đã ở với em hai ngày nay. Buổi tối em có nói chuyện gì không?"

Đáp lại câu hỏi của Hyunjung, Jiyeon quay đi. Cô cắn môi dưới, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không."

"Haizz ~"

Hyunjung tựa đầu vào sofa, thở dài một hơi.

"Sojung đang ngủ à?"

"Ừm."

"Tại sao cô ấy lại uống nhiều như vậy? Là bữa tối công việc, hay hôm nay cô ấy hẹn hò với Soobin?" Hyunjung ngồi đây và không ngừng suy đoán lý do tại sao Soobin lại rời đi. Bây giờ cô rất cần một lối thoát. Cô không ngừng hỏi Jiyeon, nhưng cô cũng đã tự hỏi mình.

"Tại sao Sojung lại say rượu trở về? Giữa họ đã xảy ra chuyện gì à?"

"Đừng suy nghĩ nhiều nữa, có muốn tiếp tục tham gia chương trình hay không là quyết định cá nhân. Có lẽ ở đây cô ấy cảm thấy không vui."

"Không vui?" Hyunjung lại ngẩng đầu mở mắt, ngơ ngác nhìn màn hình TV tối đen: "Hôm qua cô ấy nói với chị rằng cô ấy rất vui vẻ với chị, điều gì khiến cô ấy không vui?"

(MC Dayoung: Chúng ta nên làm gì đây? Chúng ta biết quá nhiều từ góc nhìn của khán giả, và chúng ta thực sự muốn xuyên vào màn hình và nói cho Hyunjung biết chi tiết về vấn đề.)

(MC Yeoreum: Nhưng điều đó không thể thay đổi quyết định rời đi vào buổi chiều của Soobin. Theo tôi, Hyunjung quả thực là người chấp nhận thụ động trong mối quan hệ của cô ấy với Soobin. Cô ấy không bày tỏ rõ ràng tình cảm của mình với Soobin. Soobin rời đi vì nghĩ hai người họ không có cơ sở tình cảm. Một khi có chuyện gì xảy ra, Soobin sẽ không thể hoàn toàn tin tưởng Hyunjung, dẫn đến tình hình hiện tại.)

(MC Yeonjung: Tôi hy vọng Hyunjung sẽ nhận ra liệu cô ấy cũng có vấn đề với việc rút lui của Soobin lần này hay không.)

——

Hyunjung dùng gối che mặt, thở dài: "Thật đột ngột, tại sao Soobin lại là người rời đi chứ?"

Luda và Juyeon cũng rời khỏi phòng ngủ trước khi Luda quay lại phòng, cô đưa chăn cho Hyunjung và nói: "Unnie, trả chăn cho chị này."

Hyunjung kéo chiếc gối ra khỏi mặt, liếc nhìn một cái: "Em cầm đi, dù sao nó cũng là thứ thừa trong phòng ngủ của chị."

Jiyeon cũng nhìn về phía Luda, nếu nhớ không lầm, chiếc "chăn dư" mà Hyunjung nhắc đến chính xác là chiếc trên giường ban đầu của Jiyeon.

Nhưng Jiyeon không nói nhiều, bầu không khí tối nay trở nên rất tệ vì sự ra đi đột ngột của Soobin. Jiyeon vỗ nhẹ vào đầu gối Hyunjung: "Em lên phòng trước, chị... Nếu chị ngủ trên lầu tối nay thì đừng đến quá muộn."

——

Sau khi Jiyeon rời đi, Hyunjung lần đầu tiên đến phòng ngủ của Soobin. Đây là lần đầu tiên cô đến. Luda nói rằng cô rất vội khi trở về vào ban đêm đến nỗi cô thậm chí không nhận ra rằng Soobin đã thu dọn hành lý của mình.

Hyunjung ngồi ở mép giường của Soobin, trên bàn cạnh giường ngủ là chiếc vòng tay cô ấy mua cùng Hyunjung, cũng như một số bức ảnh của hai người trong buổi hẹn hò đầu tiên và trong chuyến đi chơi trên núi hai ngày trước.

"Thật ra người nên rời đi là em."

Không ngờ người lên tiếng lại là Luda.

Hyunjung khó hiểu hỏi: "Vì sao?"

"Clip phỏng vấn cá nhân"

Lee Luda: Tôi đoán Sojung unnie và Soobin unnie là một đôi. Sau khi nhận được tin tức từ tổ chương trình tối nay, tôi cũng có thể biết rằng việc Sojung unnie say rượu có thể không phải là tình cờ.

Và làm sao tôi có thể hẹn hò với Sojung unnie trong hoàn cảnh như vậy?

Hơn nữa, hai năm nay tôi đã quen với việc độc thân, hòa nhập rất chậm, việc mỗi ngày phải chọn một người để gửi tin nhắn đã rất bối rối, bây giờ tình huống này càng khiến tôi khó chịu hơn.

——

"Vì sao?" Hyunjung khó hiểu hỏi.

Vì không thể nói rõ ràng nên Luda đành phải im lặng.

Hyunjung nhớ lại thời điểm ở Hanok khi Luda hủy bỏ cuộc hẹn. Cô nhớ lại rằng sau khi nhận được tin nhắn, Sojung cũng nhận được tin nhắn.

Cộng thêm lúc này Luda tựa hồ có chuyện muốn nói, Hyunjung mạnh dạn đoán:

"Em hủy hẹn với chị, là để gặp Sojung đúng chứ?"

Luda nhìn chằm chằm vào mắt Hyunjung, hồi lâu không trả lời.

"Hình như là vậy rồi ~" Hyunjung nói: "Em hẹn khi nào vậy?"

"Tối mai. Nhưng tối nay em muốn đổi cuộc hẹn với Sojung unnie. Có thể ngày mai em không tan làm đúng giờ được..."

"Vậy em từ chối cô ấy trước đi."

"Sao cơ?"

"Ngày mai đừng hẹn hò với Sojung. Tan làm chị đến đón em."

"Unnie..."

Hyunjung nở nụ cười thoải mái hơn và nói với Luda:

"Ngày mai chúng ta cùng nhau chạy trốn."

——

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro