
🌸
Lưu Thanh Tùng điều chỉnh lại vòng và chuẩn bị lên sân.
Họ đã trải qua bao chông gai, chông gai, dù có phải là định mệnh hay không thì cuối cùng họ cũng đến được vị trí hiện tại. Chuyến đi này quá xa và quá dài, cậu nhìn mình trong gương, đột nhiên cảm thấy có chút không nhận ra.
Đây không phải là lần đầu tiên cậu vào chung kết.
Nhưng lần này, cậu cảm thấy có gì đó khác lạ. Cậu nhìn mình trong gương và tự hỏi tại sao nó lại khác với lần trước.
Cậu không thể phân biệt được có sự khác biệt đó, không chỉ bộ đồng phục của bốn năm trước cũng khác, mà chính cậu cũng khác.
Cậu giống như một học sinh giỏi may mắn gặp lại được câu hỏi ban đầu mà cậu đã giải được trong kỳ thị, cậu chắc chắn sẽ thắng, cậu đã phân tích đi phân tích từng chữ một, sợ rằng sẽ có bất kỳ sự khác biệt nào với đáp số trong đó. Ký ức quá khứ của cậu có chút nhẹ nhõm, nhưng cũng hoàn toàn lo lắng.
Bốn năm, bốn năm.
Thời gian đã trôi qua quá lâu, giờ phút này cậu mới cảm thấy chân thực. Gần như là một nửa sự nghiệp là FPX, là đội tuyển thể thao điện tử của nửa đầu cuộc đời gắn với cậu.
Cậu nghĩ đến chính mình lúc đó đã khàn giọng - hoàn toàn xứng đáng với cụm từ tuổi trẻ.
Chỉ vì cậu khi ấy còn trẻ? Nhưng quả thật lúc đó cậu còn quá trẻ. Bởi vì cậu còn trẻ, cậu có những khả năng không giới hạn nên cậu dũng cảm tiến về phía trước và vượt qua núi, sông, hồ, biển nhưng không có gió, mưa hay nắng.
Cậu dường như đang bước đi trong một vòng tròn lớn của số mệnh, sau khi đi bộ một vòng, cuối cùng cậu cũng quay trở lại điểm xuất phát -nhưng lần này, điểm cuối của cậu là ở đâu.
Khi cậu còn trẻ, như không có điểm kết thúc, mỗi ngày đều là điểm khởi đầu, và cậu chính là tương lai - vậy hôm nay có phải là điểm kết thúc của cậu không?
Cậu đi theo đội và là người cuối cùng bước ra khỏi phòng chờ, cậu đóng cửa lại và nhân viên đến lấy điện thoại di động cho cậu. Đi ngang qua một cặp nhân viên khác ở hành lang đang nói chuyện trên máy liên lạc, Lưu Thanh Tùng nghe được từ máy liên lạc một câu: "... Ming và Rookie đã đến, xin hãy tìm người đến đón họ ở cửa."
Lưu Thanh Tùng thản nhiên hỏi: "Nghe nói Doinb và Umi cũng ở đây?"
Nhân viên mỉm cười nói: "Đúng vậy, chỗ ngồi đã được sắp xếp. Tất cả đều là khách mời. Có rất ít tuyển thủ ở LPL không có việc kinh doanh, nhưng mọi người sẽ cố gắng hết sức để đến. Đáng tiếc, một số tuyến thủ thực sự rất quan trọng đã đến lúc huấn luyện mùa đông rồi. Anh Tường thực sự không thế đến được."
Lưu Thanh Tùng nhất thời không nói nên lời, cậu thật muốn nói thẳng: "Vừa rồi tôi có hỏi Lâm Vĩ Tường sao?" Nhưng cậu cảm thấy tốt nhất là nên bỏ qua vấn đề này.
Quên đi.
Lưu Thanh Tùng đột nhiên phát hiện, cậu không biệt từ lúc nào, khi nhắc tới Lâm Vĩ Tường, đa phần nhất điều cậu nói chính là quên đi.
Làm thế nào mà cậu và Lâm Vĩ Tường dẫn đến như ngày hôm nay.
Cậu không biết phải định nghĩa Lâm Vĩ Tường như thế nào. Quen biết nhiều năm như vậy, nhưng lại không thể xác định được Lâm Vĩ Tường là người như thể nào, cậu cùng Lâm Vĩ Tường có quan hệ như thế nào, bọn họ đã đi qua con đường đó như thể nào.
Họ nắm tay nhau, ôm nhau trong phòng huấn luyện, chia sẻ vui buồn, ngủ chung giường, thậm chỉ còn hôn nhau, còn ôm nhau trên chiếc giường sau khi kịch liệt, cuối cùng vướng vào nhau và rơi vào trong vực sâu.
Nhưng họ làm tất cả những điều này không phải vì tình yêu mà vì những chàng trai tuổi trẻ đảm thứ bất cứ điều gì mà không cần nhắc đến hậu quả đồng thời sử dụng hormone để bộc lộ ham muốn của mình.
Tình yêu chưa bao giờ được nói ra giữa họ.
Đây là tình cảm sâu sắc nhất của con người nhưng đối với họ nó vẫn còn quá nhỏ bé.
Sau khi suy nghĩ rất lâu, Lưu Thanh Tùng không tin vào sự tồn tại của tình yêu.
Lý do khiến cha mẹ Lưu Thanh Tùng ly hôn thực ra có rất nhiều lý do, cho dù họ có yêu nhau hay không cũng không phải là điều quan trọng nhất, khi những cú đấm và đá của cha đã biến thành vết sẹo trên cơ thể mẹ, hy vọng duy nhất của họ là rời bỏ nhau.
Nhưng bố cậu không muốn ly hôn. Tại sao? Lưu Thanh Tùng lúc ấy còn bé không hiểu. Kỳ thật Lưu Thanh Tùng khi trưởng thành cũng không hiểu tại sao ông lại làm tổn thương bà, nếu thực sự là vì tình yêu, nếu không yêu thì tại sao ông lại không buông tha bà.
Mãi rất lâu sau, cậu mới nhìn thấy nơi cậu bước đến đỉnh cao của đời người và cũng khiến cho cậu ngã thật đau, cậu gặp Lâm Vĩ Tường, người từng yêu từng ghét, oán hận, tham lam, sống và chết và rồi cậu hiểu ra rằng ở đó không chỉ là tình yêu giữa con người với nhau. Có tham, có sĩ, có sâu hận, lại có biển khổ vô biên, hắn trải qua hai mươi năm trưởng thành nhân sinh mới bù đắp được những cảm xúc nhận thức đã tan nát.
Đó là một sự thật đơn giản nhưng lại giải thích được những cảm xúc phức tạp của con người.
Dưới sự áp bức lâu dài của chế độ gia trưởng, sự méo mó và lòng tham của con người sẽ không ngừng được phóng đại, vai trò của người cha đã đạt được quyền lực thấp nhất nên ông muốn làm gì thì làm, không phải vì yêu hay ghét mà vì sự bất tài của mình. Chỉ vì ông là chính mình, tàn nhẫn và không có cảm xúc, chỉ vì khoái cảm ở mức độ thấp, như da thịt, hoặc chỉ là động vật.
Bởi vì ông chỉ là một con vật hay động vật và muốn làm người ở thế giới bên ngoài nên ông đã giả làm con người, khi trở về nhà, sau cánh cửa đóng kín, ông với người vừa bước vào là hai con người hoàn toàn khác nhau, trước mặt mọi người ông là con người, nhưng trước mặt hai người cùng nhà, ông bộc lộ bản chất của mình.
Cậu nhớ lại ngày hôm đó. cậu thậm chí không thể nhớ hôm nay là ngày nào, một ngày bình thường, một người cha bạo lực bình thường, một người mẹ hay khóc bình thường, một người ngoài cuộc bình thường. Lưu Thanh Tùng không dám lên tiếng, đối với một đứa trẻ lớp ba tiểu học mà nói cậu không thể làm gì được, bảo vệ mẹ mình là bản năng của bất kỳ người nào có lương tâm trong sáng, không phải là cậu chưa từng thử qua. Suy cho cùng thì cậu cũng là một con người khi sinh ra với sự trong sáng. Nhưng con thú cao lớn và khỏe mạnh ấy sẽ đánh đập cả cậu và mẹ. Trong cuộc đầu tranh sinh tử, me cậu sẵn sàng chịu nhiều thương tích hơn để bảo vệ cậu.
Lưu Thanh Tùng ngẩng đầu, ngàn vạn pháo hoa từ ngoài cửa sổ bay vào, nhà bên cạnh tựa hồ đang ăn năm mới, có thể là thịt gà, cũng có thể là thịt vịt, đến giờ ăn, mọi người lần lượt ngồi vào chỗ của mình. Khi mở cửa sổ ra, họ có thể nghe thấy tiếng của mọi người, có tiếng kéo ghế lên, có người cười nói ồn ào, có người hết lên "Em ơi xuống ăn tôi đi", có người cụng ly. Âm thanh va chạm trong không trung, vỡ thành bụi vàng trên mặt đất, hóa thành mảnh vỡ của ảnh hoàng hôn, mặt đất bị gió thổi bay, phía sau cậu là một người phụ nữ đang khóc lóc thảm thiết, âm thanh bay lên không trung rồi biến mất.
Có người cười, có người đang ăn, có người đang cụng ly, và trong bóng tối cũng có một số phụ nữ đang khóc - một cảnh tượng rất quen thuộc. Lưu Thanh Tùng cau mày suy nghĩ hồi lâu, nhưng không nhớ nổi mình đã từng thấy cảnh tượng này ở đầu. Đột nhiên, anh phát hiện ra đám cưới của người bạn của cô mà cậu và mẹ cậu đã tham dự nửa năm trước cũng chính xác như thể này.
Nhưng vô số người trong số họ lại cho rằng hai người kết hôn vì tình yêu. Cậu bé Lưu Thanh Tùng nghĩ đến có dâu khóc trong đám cưới, khóc mà cưới, cưới và khóc, lúc đó cô không khóc cũng không cưới như thể cô đã trở thành một vị bồ tát, trang nghiêm, làm nên một điều thiêng liêng với hứa.
- Tôi đồng ý
[Dù hoàn cảnh tốt hay xấu giàu hay nghèo khỏe mạnh hay bệnh tật, anh sẽ yêu em, tôn trọng em và trân trọng em cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta ]
-Tôi đồng ý.
Nhưng từ góc độ này, yêu một người cần phải chiến đấu chống lại hoàn cảnh xấu nghèo đói, bệnh tật chứ không thể đánh đổi hoàn cảnh tốt đẹp, giàu có sức khỏe và hạnh phúc chỉ vì tình yêu, sự mất mát.
Đã gánh vác rất nhiều vì anh, chỉ vì tình yêu.
Lưu Thanh Tùng mặt không biểu tình liếc nhìn người phụ nữ đang nằm trên mặt đất. Lúc đó cậu còn rất nhỏ, không biết loại cảm giác này gọi là tê dại hẳn cũng không biết kỳ thực mình chỉ còn cách một sợi tóc mỏng manh để trở thành dã thú, nên cậu sẽ không bao giờ nhờ mẹ cậu, cậu cảm thấy bà đã cứu cậu,
Nhưng lúc đó cậu chỉ nghĩ rằng người con gái đã thực hiện được lời hứa của mình, bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, cô vẫn không rời xa anh, nhưng anh không yêu cô, không tôn trọng cô không trân trọng cô.
Thế là cậu bước đến cho mẹ ngồi xổm xuống, cảm thấy nước mắt rơi xuống, người đàn ông không biết mình có mệt hay không, ông quay lại phòng và cho họ một lát để xoa dịu vết thương. Ánh đèn trong nhà, đôi mắt của người phụ nữ đang mờ mịt nhìn về phía trước, đột nhiên, cậu đưa tay chạm vào khuôn mặt của người phụ nữ, nước mắt hòa lẫn với máu.
Lưu Thanh Tùng nói: "Mẹ, con yêu mẹ"
Bà yêu cậu nên bà đã mang theo câu, bỏ nhà đi mất.
Đã nhiều năm trôi qua, Lưu Thanh Tùng không biết vì sao đột nhiên mình lại có linh tính như vậy.
Nhưng cậu tin chắc rằng trong khoảnh khắc đó họ đã tràn đầy dũng khí vì nhau.
Vì thế cậu cũng hiểu rằng có nhiều loại tình yêu, tình anh em, tình đồng đội, tình máu mủ, tình mẹ con tượng trưng cho trách nhiệm nâng đỡ, sẻ chia sự sống và cái chết.
Nhưng cũng có những trường hợp tình yêu vợ chồng, tình yêu giữa những người yêu nhau chỉ có thể là đau đớn, tổn thương và khó quên.
Cậu nghĩ đến Lâm Vĩ Tường, bọn họ vốn đã là đồng đội, là anh em, là người quan trọng nhất trong cuộc đời nhau, chết vì nhau cũng không đáng tiếc. Vậy tại sao cậu lại có ác cảm với anh, cuối cùng họ còn không nhìn lấy một sợi tóc của nhau..
Vẫn có những người muốn làm vợ đầu tiên của cậu.
Vậy tại sao phải bận tâm yêu anh.
Nhưng yêu và ghét là hai từ trái nghĩa, nếu kéo dài một đường thì giới hạn
một bên là ghét giới hạn bên kia là yêu, còn bên không chạm hai đầu ở giữa là
thờ ơ. Nói cậu và Lâm Vĩ Tường là những người xa lạ thờ ơ nghe có vẻ giống
như một trò đùa. Nhưng thật ra là bởi vì yêu hận vướng mắc quá mệt mỏi, Lưu
Thanh Tùng cảm thấy Thiên Phàm chết còn quá sớm.
(Thiên Phàm là con của quan triều đình, giúp đỡ Triệu Phán Nhi khi cô tới kinh thành trả thù Âu Dương Húc - người hủy hôn với cô.)
Cũng không phải là thờ ơ nên ưa thích, thiên vị và thù ghét cũng là triết lý.
Nhưng ghét là gì?
.
Những người không có khái niệm về tình yêu không thể tạo ra sự ghét bỏ một cách tự nhiên.
Trong thời gian dài vướng mắc của Lưu Thanh Tùng với Lâm Vĩ Tường, cậu không thể tìm thấy bất kỳ tài liệu tham khảo nào cho yêu và ghét.
Từ tình yêu chưa bao giờ được nói ra giữa họ. Không xưng tội, không thể nguyện. Nhưng anh vẫn ôm, hôn và ngủ với cậu - có lẽ chỉ vì ham muốn và khám phá những điều mới lạ.
Cậu nhớ lại cảm giác đó. Đó là góc tối của phòng tiện ích, hoặc phòng huấn luyện nơi chỉ còn lại hai người họ, lúc đó họ còn rất trẻ, thực tế bây giờ họ vẫn trẻ, sự nghiệp quyết định họ còn trẻ. Có lẽ cho đến ngày họ nghỉ hưu. Trong mười năm cuộc đời này, cậu sẽ không bao giờ trưởng thành nữa trong suốt quãng đời còn lại. Cậu sẽ mắc kẹt trong tuổi trẻ và vinh quang của quá khứ. Cậu sẽ còn trẻ, ngây thơ và ngu dốt suốt cuộc đời mình, cuộc sống thực sự là một điều đáng buồn.
Biết đâu một ngày nào đó cậu sẽ hối hận, bị thúc đẩy bởi hormone và dưới ngón tay non nớt của giới trẻ, họ bắt chước những gì họ thấy trong phim. Thậm chí có một số phim có cốt truyện không có gì khác ngoài thịt. Ngoài việc muốn trút giận, họ còn học cách nắm tay, tán tình và hôn nhau trong những phân đoạn cốt truyện mà nhiều người sẽ bỏ qua, họ thử từng cái một cho đến cuối cùng một ngày. Lâm Vĩ Tường vuốt ve cơ thể nóng bỏng của cậu, họ hôn nhau, xoa dịu dục vọng của đối phương giống như mò mẫm thử nghiệm, Lâm Vĩ Tường cuối cùng hỏi cậu:
- Lưu Thanh Tùng, cậu có muốn thử một chút không?
Giọng điệu của anh rất bình thường, thờ ơ, như thể anh chỉ đang hỏi cậu. Lưu Thanh Tùng, cậu nghĩ gì về sự kết hợp đường dưới này, chúng ta có nên thử không? Lưu Thanh Tùng nghiến răng nghiến lợi, Lâm Vĩ Tường, cậu giỏi trong việc nghiên cứu những điều kỳ lạ thật đấy.
Tuy nhiên cậu vẫn đồng ý nên họ học cách cảm nhận cơ thể nhau đến những phần sâu nhất, học cách sử dụng miệng và học cách nán lại cho đến khi thỏa mãn- trong giai đoạn nảy nở của cảm xúc. họ khám phá nhau vì họ chỉ có nhau. Giống như trong thế giới rộng lớn này, họ chỉ có nhau.
Cuối cùng chỉ là của nhau, chỉ dành cho nhau.
Cậu nhớ rằng khi trở lại vào mùa hè năm đó, cậu đã nhắc đến anh với mẹ mình. Cậu không nói ra yêu hận giữa cậu và Lâm Vĩ Tường, cậu đã mười bảy tuổi rồi, đối với một chàng trai ở tuổi này mà nói, cậu phải nói với mẹ cậu rằng cậu sẵn sàng chết vì một người nào đó, thật sự là chuyện mà ta cảm thấy không thể nói đến.
Tối hôm đó ăn cậu ở nhà, mẹ cậu đặc biệt làm một nồi thịt bò luộc thật lớn, dọn cơm cho cậu, ở nhà không cho cậu uống coca, rốt cuộc cậu vẫn tăng cân, tròn như bong bóng, hai mẹ con đều lo lắng. Sau bữa ăn là dưa hấu và cà chua bi trong tủ lạnh, vừa rồi Lưu Thanh Tùng đi lấy nước trái cây đã nhìn thấy.
Ăn được nữa bữa, cậu lại đi lấy thêm đồ ăn. Cậu vừa nói vừa xới cơm lên. Tốt nhất vẫn là ở nhà. Trước đây cậu đã nhờ Lâm Vĩ Tường mang đồ ăn về, cả hai bận đến mức có lúc cơm gần như nguội khi lấy ra ăn.
Mẹ cậu hỏi cậu: "Con có thường ăn cơm cùng cậu ấy không?"
Theo quan điểm của mẹ cậu, bà không hiểu lầm về đời sống của thanh thiếu niên thể thao điện tử, bà chỉ nghĩ rằng họ đều là những người trẻ ở độ tuổi này và thói quen sinh hoạt của họ nên giống như ở trường, đi vệ sinh và ăn cùng nhau.
Lưu Thanh Tùng nói: "Cậu ấy ngồi cạnh con- cậu ấy là bạn cùng bàn của con."
Mẹ gật đầu, là bạn cùng bàn
Kết quả là mẹ vẫn không nhớ rõ tên của Lâm Vĩ Tường, trong nhiều năm sau đó, bà nhắc đến Lâm Vĩ Tường như là bạn cùng bàn của cậu, Lưu Thanh Tùng cũng không thèm sửa lại. Sau đó cậu nhắc đến cái tên này quá nhiều lần. Còn mẹ không chỉ nhớ tên Lâm Vĩ Tường mà còn nhớ rõ, khi gửi đồ cho cậu, thậm chí anh còn phải viết một tờ giấy riêng, kể cho cậu nghe những thứ anh đã mua, là món của Lâm Vĩ Tường làm quà.
Sau đó một năm cậu về nước, lúc đó thành tích của đội rất chậm chạp, cậu và Lâm Vĩ Tường càng dính nhau, hôn nhau trong giờ làm việc nhưng không có lời hứa, khóc lóc nhưng không chịu chia tay. Họ tra tấn lẫn nhau và giữ im lặng, cậu không hiểu tại sao Lâm Vĩ Tường và cậu lại đến mức này, cậu quyết định rời đi vào thời điểm đó và quay lại nói chuyện với mẹ mình về việc của cậu.
Mẹ cậu không hiểu việc chuyển nhượng có ý nghĩa gì, bà nói: "Con và Tiểu Lâm sẽ không ở bên nhau nữa phải không?"
"Chúng con không cùng nhau chiến đấu cũng không sao, mẹ có thể hiểu như vậy." Lưu Thanh Tùng đưa đồ ăn vào miệng nói: "Nhưng đừng nói như vậy, giống như con và cậu ấy chia tay vậy."
Mẹ ngạc nhiên, thành thực nói: "Vậy hai đứa đã chia tay rồi, hay là con và Tiểu Lâm đang giận dỗi nhau?"
Lưu Thanh Tùng gần như phun cơm ra: "Mẹ trên mạng đã đọc điều vớ vẩn gì thế? Chúng con không có quan hệ gì đâu mẹ ơi!!!"
Người mẹ trợn mắt, tức giận nói: "Con còn chưa nói chuyện này, mẹ sẽ không bắt con yêu sớm đầu. Tiểu Lâm khá tốt."
Lưu Thanh Tùng thật muốn chửi bới, nhưng lại không dám, bởi vì mồm miệng của cậu là di truyền, nếu đắc tội mẫu thân, sẽ bị ăn mắng no.
Bởi vì không thể phản bác, lại nhắc tới tên ngốc Lâm Vĩ Tường. Lưu Thanh Tùng nghĩ đến càng tức giận, nhưng lại không nói được lời nào, đành phải dùng thìa chọc cơm để trút cơn giận của mình. Cậu giận dữ nói. "Con ghét cậu ta."
Mẹ đến và nói: "Hai đứa cãi nhau rồi."
Cãi nhau? Đó không phải là một cuộc cãi vã, nó còn đáng sợ hơn một cuộc cãi vã và giữa họ chỉ có sự im lặng, không phải theo nghĩa thông thường là không nói một lời, mà họ nói chuyện hàng ngày nhưng lại có cảm giác như chưa bao giờ nói nhau nghe. Lâm Vĩ Tường chưa bao giờ hỏi cậu thực sự nghĩ gì trong lòng, nhưng cậu không thể di chuyển thêm bước nào, phải rất can đảm để tiến lên dù chỉ một bước.
Lưu Thanh Tùng đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, cậu tựa hồ đột nhiên từ bỏ chính mình: "Con chán ghét cậu ấy."
Sự im lặng kéo dài trên bàn ăn.
Mẹ cậu sờ đầu anh cười nói: "Con còn nhớ hồi nhỏ mẹ kể cho con nghe rằng có một nhà thơ tên là Đào Uyên Minh không?"
Lưu Thanh Tùng ác ý nói: "Con chưa từng đi học."
Mẹ cậu gõ vào đầu cậu, tức giận mắng: "Con còn dám nói như vậy."
Lưu Thanh Tùng rụt cổ lại.
Mẹ nói:
- "Trở về và trở lại" của Đào Uyên Minh được viết một cách có trật tự. Gia đình Đào nghèo, việc làm ruộng không đủ nuôi sống bản thân. Ông ấy còn trẻ con và quá vô tư, không có thóc trong nhà, không có tiền cho cuộc sống, ông chỉ có ngôi nhà trống của chính mình. Tuy nhiên, ông luôn có cảm giác trở về nhà. Tại sao? Đó là bản chất tự nhiên và không thể có được bằng cách làm việc chăm chỉ.
Mẹ cậu nhìn cậu và hỏi: "Con có biết điều này có nghĩa là gì không?"
Lưu Thanh Tùng lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ, mẹ cậu là một trí thức cao cấp, chồng bà sẽ phản bội bà, con trai có cũng sẽ phản bội bà, nhưng kiến thức của bà thì không, sau khi bà bị trói buộc trong hôn nhân, mấy năm kiến thức sẽ luôn là tiền tệ mạnh. Bà trở về nơi bà đã tốt nghiệp và dạy dỗ thế hệ trẻ ở trường cũ của bà.
Giáo sư Lưu đã quen với đứa con trai nổi loạn của mình, bà nói: "Đào Uyên Minh vẫn tự nhận mình là người thờ ơ, gia đình quá nghèo nên không thể nhận lỗi. Cuối cùng, chủ của ông ấy đã tìm được việc làm cho ông, ông cảm thấy không hài lòng với công việc này nên ông từ chức và về nhà - ông nói không. Ông cúi lạy xin năm gia gạo mà cả nhà ông đổi là vợ ông khốn khổ"
Lưu Thanh Tùng không biết vì sao mẹ đột nhiên nói ra lời này.
Người mẹ chậm rãi nói tiếp: "Còn có một nữ thì sĩ tên là Lý Thanh Chiếu. Khi chồng bà Triệu Minh Thành chạy trốn chỉ với hai quan khi Vương Nghị nổi loạn, ông đã phớt lờ sự an toàn của Lý Thanh Chiếu và người dân trong thành mà dẹp loạn, triều đình cách chức Triệu Minh Thành, Lý Thanh Chiếu viết: 'Ta vẫn nhớ Hạng Vũ, không chịu vượt sông Dương Tử.' Lời nói chế nhạo Triệu Minh Thành. Triệu Minh Thành lập tức tức giận chết đi - thực chất hẳn chỉ là một kẻ chính thức vào thời điểm đó, các thủ tướng của các triều đại trong quá khứ có thể không được ghi nhớ mãi mãi. Ông đã làm những điều vô nghĩa này có thể không được ai nhắc đến sau hàng ngàn năm, nhưng câu thơ mùa hè của Lý Thanh Chiếu đã trực tiếp khiến ông trở nên khét tiếng."
Lưu Thanh Tùng rên rỉ, lần đầu tiên ở trước một mẹ, cậu cảm thấy mình là một kẻ ngốc.
Mẹ cậu hỏi: "Thời đó, việc kết hôn tuân theo cha mẹ và lời bà mối hầu hết đều hợp ý nhau nên hai bên thực chất là biểu tượng của gia đình bình đẳng, vợ chồng sẽ được coi là xứng đôi sau cánh cửa đóng kín. Con có biết mình có hợp với Lâm Vĩ Tường không? Con có biết tại sao Đào Uyên Minh, một kẻ hèn nhát và bất tài, không có trách nhiệm, lại là một nhân vật tích cực trong sách giáo khoa, nhưng Triệu Minh Thành lại khét tiếng hàng ngàn năm không? Con có biết tại sao vợ của Đào Uyên Minh, cũng xuất thân từ một học giả không? Gia đình và chịu sự sỉ nhục của chồng, thậm chí còn không có tên tuổi? Dù nổi tiếng nhưng liệu Lý Thanh Chiếu có thể trở thành người phụ nữ tài năng nhất trong lịch sử?"
Mẹ cậu nhìn vào mắt cậu, bình tĩnh như sóng. "Mẹ nói tất cả những điều này, mẹ không mong con nhớ được câu chuyện lịch sử nào, mẹ chỉ muốn nói rằng nếu con ngang tài ngang sức với cậu ấy thì con không có gì phải sợ. Còn trong tay người có một ngọn giáo thì nêu thực sự ghét cậu ấy chứ đừng im lặng, sau đó hãy nói cho cả thế giới biết, mắng cậu ấy, rồi chia tay."
Lưu Thanh Tùng ngước mắt nhìn bà.
Người mẹ cười nói: "Con phải nhớ nếu con thực sự ghét nó thì đứng giữ im lặng. Nếu con không nói một lời thì cậu ấy sẽ nổi tiếng muôn đời. Nếu con thực sự ghét nó, đừng nhượng bộ."
Nhiều năm sau, họ tái sinh thành FPX ở Paris, tỏa sáng rực rỡ, mưa vàng rơi, tiếng reo hò từ núi non và sóng biển, Lưu Thanh Tùng nhìn Lâm Vĩ Tường trong biển người và lá cờ đội trên người Lâm Vĩ Tường lung linh như ảnh đèn lấp lánh dưới ánh đèn sân khấu, sự phần khích, reo hò của họ dường như làm tan vỡ thời gian.
Nhưng nhiều năm sau, họ sa ngã và chia ly. Cậu đầu tranh với nhiều người, mắng mỏ nhiều người, chia tay với nhiều người, cậu chưa bao giờ nhân từ, nhưng dù viết từng chữ và khóc ra máu, cậu vẫn nói về sự ghê tởm và hận thù - nhưng không một lời buộc tội Lâm Vĩ Tường.
Sau này cậu nhớ lại ngày hôm đó.
Lưu Thanh Tùng cho rằng thật ra chính mình đã khiến anh nổi tiếng, có lẽ cậu cũng không ghét anh.
Chính xác thì họ bắt đầu khi nào. Lưu Thanh Tùng không nhớ. Ngay cả khi cậu hôn Lâm Vĩ Tường lần đầu tiên, cậu cũng cảm thấy kỳ lạ, loại vướng víu đó, loại run rẩy đó, nhưng sau đó cậu bình tĩnh lại và cảm thấy rất ngạc nhiên và ghê tởm. Ngày hôm sau Lâm Vĩ Tường vô tình chạm mắt cậu, ngón tay đan vào nhau, tim Lưu Thanh Tùng đập thình thịch, cậu cảm thấy đây là điều tất yếu.
Sau này cậu gặp rất nhiều người, bình tĩnh tiếp nhận, chỉ có ngày cậu cùng Lâm Vĩ Tường tạm biệt, cậu mới không quay đầu lại, bởi vì chỉ là lúc này cậu cần phải quyết định. Sau này cậu đã yêu rất nhiều người, kể cả các tuyển thủ của các đội tuyển khác WBG và những người nổi tiếng, cả nam cả nữ trên Internet.
Nhưng vô số đêm khi cậu đứng trong phòng tập trồng rồng, khi cậu tắt đèn và bước vào bóng tối, cậu sẽ nghĩ của Lâm Vĩ Tường, những góc tối tàn đó, nhiệt độ cơ thể nóng như thiêu đốt, những ngón tay xanh xao, hơi thở liều lĩnh bao bọc làn da non nớt của cậu, ít được biết đến và không thể thay thế.
Cậu đi trong hành lang tối tăm nhiều năm, vấp ngã, cảm thấy đau đớn, cậu cảm thấy mối quan hệ của cậu và Lâm Vĩ Tường mặc dù im lặng nhưng rất bạo lực, cậu đi bộ mệt mỏi, nhưng cậu vẫn vướng vào điều không rõ này, không thoát khỏi cái bóng của bảy năm này.
Cậu thậm chí còn nhớ đến ngày họ hôn nhau, Lâm Vĩ Tường đã nói: "Lưu Thanh Tùng, sao eo cậu mềm thế?"
Sau đó Lưu Thanh Tùng nhớ tới ngày hôm đó, ngày đó nhất định là sau khi cậu trọng sinh, từ mập mạp biến thành đẹp trai.
Lưu Thanh Tùng lâm vào hoảng loạn. Cậu đột nhiên đi đến trước gương. lúc này cậu không còn sợ bóng tối hay ma quỷ nữa, cậu giơ tay sờ lên mặt mình, dưới ánh đèn, khuôn mặt cậu trắng bệch trong suốt, cậu nhìn gương mặt giống mình, có phải là vì lông mi dài, làn da trắng, lông mày đẹp, vì khuôn mặt xinh đẹp này mà Lâm Vĩ Tường thích cậu hay không.
Chẳng lẽ mối tình của họ chỉ là một cái xác biết đi, họ chỉ tham lam tuổi trẻ và khí phách của nhau. Chẳng lẽ vì cậu còn trẻ nên Lâm Vĩ Tường mới yêu cậu sao?
Lưu Thanh Tùng chợt nghĩ đến cuộc hôn nhân của cha mẹ cậu, giống như một trò lừa đảo, chẳng lẽ chỉ vì thân hình như thế này, vì tuổi trẻ xinh đẹp nên có thể nói chuyện tình yêu, lại có thể sinh ra sự sống vì chuyện này sao?
Cậu đẹp trai, đường nét khuôn mặt cũng đẹp, ngoài công nghệ Hex, tức là di truyền, bố mẹ cậu đều đẹp, thích hợp nhất cho bộ phim tình yêu sét đánh, nhưng hóa ra lại là một mớ hỗn độn, giữa họ chỉ là vì điều này.
Họ còn trẻ nhưng lại yêu rất buồn, không có tâm hồn chút nào.
Đột nhiên tôi cảm thấy như mình lại mắc phải sai lầm tương tự.
Lưu Thanh Tùng cảm thấy đáng tiếc.
Cậu chợt nhớ rằng khi cậu còn là một cậu bé, bố mẹ cậu mới ly hôn, mẹ cậu trải qua thời kỳ nghèo khó, việc học hành của cậu cũng không được như ý, mọi thứ không hề cải thiện cho đến khi cậu bắt đầu làm tuyển thủ chuyên nghiệp. Trong lòng cậu khắc sâu sự ngượng ngùng, trong lòng cậu thích mua sắm, mua thật nhiều đã để trong tủ lạnh, mua búp bê chất lên giường, cho dù cậu không đọc sách nhưng chỉ cần cậu mua một giá sách, cậu cũng phải mua sách để lấp đầy nó, cậu không còn chỗ trống nào.
Vì vậy, khi còn nhỏ, mẹ cậu đã dạy cậu phải tiết kiệm một ít tiền, tiêu cẩn thận và sử dụng đến đồng xu cuối cùng.
Mẹ cậu dạy từ tằn tiện đến xa hoa thì dễ nhưng từ xa xỉ đến tằn tiện mới khó.
Trong mắt Lưu Thanh Tùng lóe lên bóng dáng của rất nhiều người, cậu chợt hiểu tại sao lại có nhiều tiền bởi đến phút cuối cùng như vậy mới không từ chức thà bị mắng, thà bị giảm lương còn hơn, thà đứng đầu yêu cầu người hâm mộ giúp đỡ câu lạc bộ. Họ phải ở lại sân và gánh chịu sự ô nhục - đó là vì họ còn quá trẻ và họ quá tuyệt vời. Họ sẽ không bao giờ bị thay thế nữa trong cuộc đời này, và họ đã đốt cháy mạng sống nên họ không già đi.
Lưu Thanh Tùng đột nhiên muốn khóc nhưng mẹ ơi, nếu có thể tiết kiệm tiền thì luôn có trong tay một ít tiền, nếu bắt đầu lại từ đầu con vẫn có thể kiếm lại tiền.
Sự phung phí và tằn tiện phụ thuộc vào con người và cảm xúc thay đổi theo hoàn cảnh.
Nhưng dù cậu có trân trọng đến mấy thì những năm tháng thoảng qua đó vẫn trôi qua, thời gian đó sẽ không bao giờ nhìn lại, thời gian trôi qua như một mũi tên, làm sao cậu có thể giữ lại được những năm tháng thanh xuân của minh
Lưu Thanh Tùng vẫn chưa bước ra khỏi sân khấu,
Nhưng cậu sợ.
Cậu không dám già đi.
Lúc này Lâm Vĩ Tường đột nhiên mở cửa bước vào, anh đặt tay lên vai Lưu Thanh Tùng, tựa hồ còn chưa tỉnh lại, thanh âm vẫn như cũ quen thuộc, sự bất cần khắc sâu vào xương tủy, vào trong xương của cậu, Lâm Vĩ Tường nói "Lưu Thanh Tùng, sao cậu lại khóc?"
Lưu Thanh Tùng không quay đầu lại nhìn anh, chỉ lặng lẽ cúi đầu, Lâm Vĩ Tường quay mặt đi, nhìn không rõ cậu, nhưng nước mắt lại chảy xuống dữ dội, im lặng khóc đến run rẩy. Cậu không nói, thật đáng nguyền rủa, anh vẫn hiểu cậu như vậy, anh luôn biết khi nào cậu cần an ủi, khi nào cậu cần sự im lặng, cho dù Lâm Vĩ Tường hoàn toàn không biết nguyên nhân.
Lưu Thanh Tùng hít sâu một hơi, nói: "Tôi chỉ là cảm thấy rất vui vẻ."
Cậu phải hạnh phúc. Dù có đau đớn thì chỉ cần cậu còn trẻ, vẫn đẹp thì sao phải bất hạnh - chỉ cần cậu còn trẻ.
Cậu có vui vì Lâm Vĩ Tường không?
- Phải
Có phải cậu đau đớn vì Lâm Vĩ Tường?
- Không.
Cậu nghĩ đến đêm đó, sáng sớm ngày hôm đó. Lưu Thanh Tùng tự nhủ lầm bầm với chính mình như một lời thề "Đã vậy thì sao phải yêu cậu ta."
Đau quá, đau quá, đau quá.
Lâm Vĩ Tường, tôi yêu cậu đến đau đớn.
Trò chơi kết thúc rồi. Lưu Thanh Tùng bỏ tay ra khỏi bàn phím và WBG của họ đã thắng trực tiếp với tỷ số 3: 0.
Lưu Thanh Tùng đứng dậy nhìn xung quanh nhưng không thể nghe thấy tên cậu trong đám đồng đang cổ vũ.
Đột nhiên, trước mắt cậu có một ảo ảnh, như thế mọi thứ xung quanh nhanh chóng mờ đi, cậu quay trở lại bốn năm trước, khi cậu đang ở thời kỳ đỉnh cao và chàng trai trẻ đã giành được chức vô địch trong một cú trượt dài.
Lưu Thanh Tùng đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút máu, muốn cùng mọi người cổ vũ.
Những tiếng reo hò đau đớn đó biến thành tiếng gầm rú.
Những bông hoa vàng vương vãi khắp nơi, có người đang hét lên, từng tiếng một vang lên chói tai kéo dài trong sảnh đấu rất lâu, những bông hoa vàng mỏng manh đó khúc xạ những đốm sáng, phản chiếu mọi người, thoảng qua giống như những vì sao rải rác, giống như xé ná mọi thứ.
Những mảnh vàng từ đầu rơi xuống khắp cơ thể như những giọt nước mắt mạ vàng, thiêu rụi như lửa, cậu đứng trong hoàn cảnh giống như bốn năm trước, nhưng đã bị thiêu rụi đến mức không thể nhận dạng.
Bầu trời đầy lông vàng gãy vụn, đám người đang hò hét, cậu đột nhiên cảm thấy ù tai, bên tai vô tận tiếng ồn ào dần chìm vào im lặng, nhưng im lặng vẫn tốt hơn âm thanh lớn.
Đó là tuổi trẻ bị lãng phí một cách bừa bãi, ánh hào quang rực rỡ vô tận, tình yêu sâu đậm. Cậu đã đuổi theo anh, tỏ ra sắc bên và không quan tâm đến mạng sống của chính mình.
Lúc này, cuối cùng cũng có sự im lặng.
Lưu Thanh Tùng đứng ở nơi đó, nhìn khắp nơi đâu đâu cũng thịnh vượng, nhưng lỗ tai lại tĩnh lặng, tựa hồ lạc lõng, cảnh tượng này lại quả quen thuộc, cậu không còn biết bây giờ là đêm nào, cậu tựa hồ bị mắc vào một khoảng trống thời gian, cậu không còn nơi nào để đi.
Cậu không biết liệu mình có thể trở lại Paris Nirvana mà cậu mơ ước nếu lùi về sau sân khấu hay không. Cậu cũng không biết liệu mình có tìm được anh không? Tình yêu cuối cùng nếu cậu bước về phía trước và biến mất sau hậu trường. Cuối cùng, Lưu Thanh Tùng không còn bước thêm bước nào nữa. Cậu nghĩ mình bị sao vậy?
Vương Quang Vũ (Light) đi phía trước, cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, quay lại nhìn cậu. Lưu Thanh Tùng cười xin lỗi, chỉ vào tai cậu và lắc đầu.
Cậu không thể nghe được
Vương Quang Vũ im lặng một lúc rồi đưa tay về phía cậu, Lưu Thanh Tùng xua tay nói rằng cậu không cần, cậu chỉ bị điếc chứ không phải mù, cậu vẫn có thể đi tiếp.
Nếu anh đã thua thì tại sao không giữ được chút giả dối nào?
Cuối cùng anh cũng nhìn lại đội cổ vũ chiến thắng trên sân khấu những tuyển thủ trẻ tài năng, trẻ trung, có tương lai vô hạn đang cười đùa như thể họ đến từ bên kia thời gian. Lưu Thanh Tùng nghĩ nghĩ, hóa ra cậu đã không còn là thiếu niên nữa.
Lưu Thanh Tùng trở lại địa điểm. Khi họ đã lấy lại cảm xúc, kết thúc các cuộc phỏng vấn tiếp theo và trở về từ bữa tiệc tối đã giải tán, hôm nay cả thế giới tiệc tùng đã quá muộn, chưa kể sẽ không có ở đây, vội vàng tổ chức bất kỳ cuộc thi nào ở đây lâu dài nên họ để lại mọt vài ánh đèn để thắp sáng, một vài đội dọn dẹp đang làm công việc dọn dẹp đơn giản trên mặt đất của những ngọn đèn sặc sỡ đó rút đi, bất kể nó huy hoàng hay đổ nát.
Rốt cuộc sẽ có một ngày cô đơn, thời gian sẽ không dừng lại trong ngày giành chức vô địch, cũng sẽ không dừng lại ở thời điểm cậu giành được chức vô địch mà cậu đã trải qua năm 2019 rồi. Mọi bữa tiệc trên thế giới đều đến đến hồi kết, trái tim cậu chợt trở nên vô cùng hoang vắng.
Sau khi bọn họ ra sân, đội huấn luyện tự nhiên sẽ không nói gì, cho dù có thua thì cũng không có trận đầu lại hôm nay. Bác sĩ đến xem tình trạng của cậu là do tâm trạng thất thường và sự tập trung cao độ sau khi đánh xong, cậu tháo tai nghe ra nên tạm thời bị điếc bởi tiếng reo hò của khán giả xung quanh.
Cậu có thể chơi thêm bao nhiêu lần nữa?
Cho dù có bằng tuổi Faker thì cậu có thể nhìn thấy những cảnh tượng như vậy bao nhiêu lần nữa?
Cậu đã nhìn thấy phong cảnh trên đỉnh cao rồi, khi mệt mỏi già nua, cậu nên đối mặt như thế nào khi ngồi ở khán giả nhìn mọi người thay đổi theo từng năm?
Lưu Thanh Tùng nghĩ rằng lúc đó sẽ có những người trẻ tuổi không nhìn rõ mặt có thể là con trai của bất cứ ai từ phía trước và phía sau bước ra, đánh nhau, bắt tay, vướng víu, khóc lóc la hét, đi ngang qua, và quay trở lại. Họ đang làm điều tương tự, hét đến tận phổi - nhưng họ không phải là 17 tuổi hay 21 tuổi.
Trong thời thanh xuân rực rỡ, cậu đang ngồi trước máy tính, cúi đầu, tiếng hò reo từ mọi phía vang lên, sau bức màn đã hạ xuống, bộ đôi đường dưới 21 tuổi chính thức ra mắt.
Kể cả sau khi trận đầu kết thúc, cậu cũng sẽ chỉ đập tay với AD bên cạnh qua, đã ngang nhiên qua cái tuổi móc nối Lâm Vĩ Tường trước mặt mọi người để thể hiện sự khiêu khích.
Cậu yêu, cậu ghét, cậu muốn, cậu tồn tại.
Đơn giản vì cậu vẫn còn trẻ.
Lưu Thanh Tùng chậm rãi đi về phía khán giả, hóa ra sân khấu quá cao, cậu nhớ rằng khi họ giành chức vô địch năm 2019, Kim Thái Tướng đã nhảy khỏi sân khấu và lao đến bên cạnh Đường Tiểu Hữu, những mành vàng rơi xuống khắp người hắn, sau đó một số bị gió mạnh cuốn đi phía sau khi hắn chạy, nhìn từ xa chúng dường như đã mọc ra đôi cánh, giống như lông phượng hoàng đang chạy và bay từ từ.
Bây giờ hắn đã là cha của con mình, sau một thời gian dài, tốc độ nhanh như chớp của hắn sẽ dùng để đuổi theo đứa trẻ đang học nói phía sau, bộ đồng phục đội bóng yêu quý của hắn sẽ được đứa trẻ từ trong tủ tìm thấy và khoác lên người hắn, áo choàng của một anh hùng.
Mọi thứ về họ cuối cùng đã biến thành một câu chuyện cổ tích.
"Tùng Tùng, sao anh lại đến đây?" Phía sau Khương Thừa Lục không biết cậu đến từ lúc nào, đi đến bên cạnh cậu, cùng Lưu Thanh Tùng ngước lên sân khẩu: "Nơi này thật sự rất lớn đúng không?"
Lưu Thanh Tùng ngẩng đầu nhìn lên sàn sân khấu sảng ngời, cậu đột nhiên muốn khóc "Rất lớn, tôi đã nhìn thấy nơi này, đi bộ tới đây hẳn là hài lòng."
Khương Thừa Lục thản nhiên nói. "Còn có cái gì không hài lòng?"
Lưu Thanh Tùng không biết Khương Thừa Lục nói câu này là câu khẳng định hay câu hỏi. Chỉ là cậu đột nhiên cảm thấy một tia hối hận.
Lưu Thanh Tùng mỉm cười nói "Đôi khi tôi nghĩ tất cả chúng ta đều có thể có Demacia Cup, chúng ta có thế có LPL cup và các giải đầu khác thì tại sao chúng ta không thể có một số giải đầu phân khúc hoặc những thứ tương tự? Có LPL cho những người 20 tuổi và có LPL dành cho những người 30 tuổi."
Không cần phải tiếc nuối những người không thể đánh bại như vậy, sẽ luôn có một ngày họ quay trở lại, không cần phải đắn đo về những lời chưa nói, sẽ luôn có một ngày họ muốn nói về nó. Sẽ luôn có một ngày không thể nói chuyện, không cần trằn trọc không rõ ràng ràng buộc, sẽ luôn có một ngày kết nói đứt gãy. Không cần phải kết thúc câu chuyện một cách đột ngột, luôn có một câu chuyện nào đó còn dang dở được tiếp tục.
"Nhưng Tùng Tùng, nếu câu chuyện được kể quá dài, nó sẽ dễ dàng kết thúc." Khương Thừa Lục không nhìn cậu, mắt vẫn nhìn vào sân khẩu, khi còn trẻ hẳn cũng đã trải qua những trải nghiệm ly kỳ ở vùng đất này, chỉ có thế một khi đã hai mươi tuổi, bạn sẽ không bao giờ giống như một thiếu niên.
Các vị tướng trong Summoner's Rift đã chiến đấu cả đời, dù có đi đến tận cùng thế giới cũng không thể thoát ra khỏi bản đồ, dù có lóe sáng cũng không thể vượt qua bức tường biên giới cao. Nhưng Lưu Thanh Tùng, bây giờ cậu cuối cùng đã đi đến cuối núi và cuối sông, đó cũng là nơi của bóng tối và hoa.. đối với cậu có một thế giới rộng lớn hơn bên ngoài Liên Minh Huyền Thoại và cậu nên đi xem nó. Nếu cậu nán lại, bản đồ triệu hồi khổng lồ này sẽ trở thành một nơi nhỏ bé hạn chế cậu, đây không phải là mục đích ban đầu của cậu khi đến với Liên Minh Huyền Thoại.
Khi đó, trong một quán cà phê Internet nhỏ, vài kỹ năng bay và bản đồ phức tạp, cậu nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn nên cũng muốn từng bước vươn lên đỉnh cao thế giới, dù sao thì cậu cũng đã đến với Liên Minh Huyền Thoại ngay từ đầu để bước ra thế giới.
Và sau khi đi đến cuối cùng vượt qua bức tường cao phía sau con suối. Lưu Thanh Tùng đã trở lại thế giới
Lưu Thanh Tùng bước lên sân khấu, mặt đất phủ đầy những mảnh vàng, cậu từ từ ngồi xuống rồi nằm trên mặt đặt những mảnh vàng này dính đầy trên mặt, quần áo và tay, biểu cảm trên khuôn mặt cậu là sự dễ chịu chưa từng có.. tựa như cậu đang ngồi trên sàn nhà tắm nắng, mở một túi khoai tây chiên đưa cho Lâm Vĩ Tường bên cạnh lúc mười bảy tuổi, bây giờ cậu hoàn toàn đắm chìm trong chiếc pháo hoa màu vàng kim này.
Mặt đất rất lạnh, những chiếc pháo hoa màu vàng trên mặt đất phản chiếu vô số mảnh vỡ của chính cậu từ vô số góc độ, giống như vô số mảnh ký ức mảnh vỡ là quá khứ của cậu. Lưu Thanh Tùng có thể nhìn rõ nhưng không thể nhìn rõ. Chuyện chuyển nhượng và cuối cùng tách khỏi Lâm Vĩ Tường, cậu nói rằng cậu sẽ theo đuổi cuộc sống thứ hai của mình. Sau khi chớp mắt, cậu đột nhiên thở dài.
Hóa ra cuộc sống thứ hai của cậu vừa mới bắt đầu.
Khương Thừa Lục ngồi xuống bên cạnh cậu, nói: "Sao thế, lúc đi BLG anh đã nói rồi, sao bây giờ lại không phải là cuộc sống thứ ba của anh?"
Lưu Thanh Tùng không lên tiếng, hồi lâu sau mới nói: "Khi S9 giành được chức vô địch trong đời tôi, tôi có cảm giác như mình thật sự được sống lại. Vô số ngày sau đó, tôi cảm thấy mình sống lại chỉ để đến được với ngày này."
Như lời nói ấn định.
Cậu rất sợ già đi vì cậu sợ mọi thứ sẽ thay đổi và con người sẽ thay đời.
Cậu cảm thấy nhẹ nhõm.
Lưu Thanh Tùng dám già đi.
Cậu đã dám rời đi.
Đúng như những gì cậu vừa nghĩ, nếu cậu bị giam cầm, vậy mục đích cậu gia nhập Liên Minh Huyền Thoại là gì mà không quan tâm đến sự an toàn của bản thân? Chẳng lẽ là để cậu cảm thấy lạc lòng suốt đời? Đây không phải là ý định ban đầu của cậu.
Cuối cùng, cậu đã có tự do và dũng cảm.
Khương Thừa Lục nhìn cậu mỉm cười, ánh mắt sáng ngời, chỉ vào Khương Thừa Lục, hãy yêu bản thân và thời gian, trân trọng gặp gỡ và bỏ lỡ cơ hội, cố gắng hết sức và thuận theo số mệnh, cậu chấp nhận mình là kẻ nhút nhát và hèn nhát, chỉ là Khương Thừa Lục, vừa thông mình vừa ngu ngốc, "Tùng tùng, kỳ thật bây giờ cũng không phải là một loại thứ ba."
Lưu Thanh Tùng nhìn Khương Thừa Lục.
Khương Thừa Lục đỡ đóng vai nhiều phiên dịch như vậy, nhưng đêm nay bản chất thật của hắn đã lộ rõ. Lưu Thanh Tùng cảm thấy vô cũng vinh dự, Khương Thừa Lục mỉm cười ra hiệu: "Anh thấy đấy, cuộc đời từ khi sinh ra cho đến khi chết không chỉ là quá trình sinh ra, nắm giữ vận mệnh trong tay, rồi kết thúc bằng thứ gì đó không thể ngăn như cái chết. Có người luôn nói rằng cuộc đời của họ là khi nó đã bắt đầu à? Có lẽ đó là do họ đã nắm quyền
kiểm soát vận mệnh của chính mình vào thời điểm đó"
"Hãy nhìn xem anh đã đi một con đường rất khác thường đối với một thiếu niên. Anh đến thi đấu chuyên nghiệp và chính anh đã chọn con đường này. Nó kết thúc vào ngày anh rời FPX để giành những chiến thắng cao hơn.Đây là cuộc đời đầu tiên của anh"
"Các anh lựa chọn chuyển đi trong kì chuyển nhượng, rời đi cũ môi trường, chúng ta từng bước đi đến hôm nay vị trí, có lẽ không lâu sau, chúng ta sẽ hoàn toàn bị thời gian
đánh bại, sớm nghỉ hưu. Đây là người cuộc đời thứ hai."
"Nhưng bây giờ, anh có thể lựa chọn cuộc sống của chính mình, cuộc sống của chính mình. Thế giới rộng lớn như vậy. Tùng Tùng, người vừa mới bắt đầu lựa chọn con đường mới mà mình muốn đi. Như vậy, cuộc sống thứ ba của người cũng vừa mới bắt đầu."
Nước mắt của Lưu Thanh Tùng cuối cùng cũng rơi xuống.
Khương Thừa Lục cưới vỡ vỏ hẳn, nói "Hơn nữa, người kiếp mới mang theo bạn cũ đi cùng đi, anh ấy đã ở chỗ đó chờ người rất lâu"
Lưu Thanh Tùng ngạc nhiên ngẩng đầu, ở cửa trên của khán phòng, có một thân ảnh bụi bặm, dù có hóa thành tro bụi cũng có thể nhận ra, trên mặt không có vẻ mệt mỏi chỉ có nụ cười quen thuộc, Lâm Vĩ Tường dựa vào cửa, vừa đứng vừa nói: "Lưu Thanh Tùng, thấy người khóc thảm thiết ta xấu hổ không dám gọi điện cho ngườ khác."
Anh đã đợi cậu ở đó rất lâu rồi. Ngay đó.
Khắp nơi trong ký ức của cậu.
Một khoảng thời gian.
Lưu Thanh Tùng nước mắt còn ướt, tức giận, vừa muốn chọc giận Khương Thừa Lục, nhưng anh Lục đã linh hoạt nhày xuống sân khấu, giơ lên một lượng lớn lông vàng rơi đầy khắp đầu và người. Những chiếc pháo vàng óng lạ lùng trong không trung, tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp, trông chúng như thể nào, giống như đồi cảnh vàng.
"Haha, vậy tôi đi đây Khương Thừa Lục." Hắn quay người vẫy tay với Lưu Thanh Tùng đang giận dữ, sau đó mìm cưới đi về phía lỗi thoát hiểm. Dù sao thì Ninh vẫn đang đợi tôi ở bên ngoài.
Dù kết quả hôm nay có ra sao thì họ cũng chỉ có thể chạy về phía trước
Tương lai sẽ chỉ ở phía trước, chỉ khi tiến về phía trước thì mới có hy vong.
Chỉ ở phía trước những người từng vướng mắc mới có cơ hội gặp lại.
Nếu bạn tiếp tục cắt, nó sẽ trở nên lộn xộn.
Họ còn trẻ và bây giờ họ gần như đã giả.
Họ nhìn nhau mà vẫn cảm thấy rõ ràng.
Một trái tim băng giá ở trong một chiếc bình ngọc. Lưu Thanh Tùng nhìn Làm Vĩ Tường, chợt nghĩ.
Ai biết được khi nào họ sẽ giả
Tại sao phải sợ tuổi trẻ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro