Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6


Đêm khuya gió lộng, Thập Cửu đóng cửa phòng lại, thấy sắc mặt Vương Nhất Bác tốt hơn một chút mới thở phào nhẹ nhõm, bước tới đẩy Nhị Thập Nhất ra để buộc lại tóc cho Vương Nhất Bác.

"Cung yến đã tan, mấy lão nô gia già cả đó thộc hạ đã đuổi đi rồi. Chủ tử khi nào chúng ta mới xuất cung? Chúng ta nhất định phải rời đi trước khi cổng hoàng cung đóng lại."

"Qua một lát nữa rồi đi." Vương Nhất Bác khoác áo choàng đứng dậy, cầm tách trà uống mấy hớp, sau khi cổ họng hết mùi tanh rỉ sắt mới hỏi Thập Cửu "Ngươi lúc đến có nhìn thấy y đang làm gì không?"

"Nơi này là Hoè Cung, chủ tử thật sự cho rằng đây là lãnh địa của chúng ta sao?" Thập Cửu đặt tách trà xuống, bĩu môi nói, "Tiểu Điện hạ là cung chủ, thuộc hạ làm sao có thể biết được cung chủ đang làm gì."

Vương Nhất Bác lười để ý đến hắn, giơ tay đẩy cánh cửa chạm khắc nặng nề ra, trong phòng lập tức tràn ngập ánh trăng.

"Từ biệt y xong chúng ta liền đi."

Ngoài đình viện, Khê Chu thấy người đã tỉnh rượu, liền khom người hành lễ, bước tới trước cầm đèn dẫn đường cho Vương Nhất Bác.

"Tiểu nhân đi truyền tin."

"Này, hảo ca ca này, không cần ngươi đi truyền tin đâu."

Vương Nhất Bác đột nhiên kéo Khê Chu, hơi ngước mắt nhìn lên tấm bảng tên có phần mờ nhạt của tẩm điện, trong hành lang có một con kỳ lân với hàm răng sắc nọn đang nằm trên một con cua, dưới ánh đèn mờ ảo, xuân song trừng minh, đã tồn tại qua nhiều triều đại.

Phía sau nổi lên một trận gió làm tắt ngọn đèn lồng, Vương Nhất Bác đẩy Khê Chu ra, lông mày rkhẽ động, trên vai hắn tràn ngập ánh trăng, hắn bước từng bước lên bậc đá, vượt qua ngạch cửa, vén tấm rèm châu lúc nào cũng mang vẻ trầm mặc lên.

Trong tẩm điện tĩnh lặng, khói xanh bốc lên từ bếp than, Tiêu Chiến mặc áo gấm mỏng, dựa nửa người vào trường kỷ như đang ngủ, cuốn sách trong tay sắp rơi xuống, đầu ngón tay đang ấn nhẹ giữ góc trang sách hơi cong cong.

Trên bàn, bình đỗ quyên đã rụng cánh từ lâu, chỉ còn trơ lại cành lá cũng đã héo úa.

Thấy Vương Nhất Bác im lặng, Thập Cửu nghiêng đầu nhìn theo ánh mắt hắn, cánh hoa rơi rụng, hắn hạ thấp giọng khó hiểu hỏi Nhị Thập Nhất, "Ngươi nói xem, từ Châu Hải Đài về đã nhiều ngày như vậy rồi, như thế nào mà Hoè Cung không có người dọn dẹp?"

"Tất nhiên là do Tiểu Điện hạ không cho phép."

"Chỉ là một loại hoa núi thôi mà, có gì hiếm lạ đâu?"

Thập Cửu cảm thấy Nhị Thập Nhất chính là nói nhăng nói cuội, trong chốc lát lại cảm thấy rất có đạo lý, liền không tiếng động chặc lưỡi, nheo mắt nhìn đám đỗ quyên, "Bất quá cũng đúng, đồ chủ tử tặng bao giờ cũng là đồ tốt, dù có héo thế nào cũng không nên vứt bỏ."

Nhị Thập Nhất trợn trắng mắt, nhìn Vương Nhất Bác cẩn thận ngồi xuống cạnh trường kỷ, tóc đuôi ngựa thả lỏng rơi về phía trước.

Trong sảnh ánh nến sáng rõ, chỉ có một tấc thiên địa bị cắt ra ở ngoài kia là tăm tối.

Người trên trường kỷ ngủ say, Vương Nhất Bác từng chút từng chút gỡ ngón tay của Tiêu Chiến, chậm rãi rút cuốn sách đặt sang một bên, cuối cùng giơ tay lên vuốt phẳng cái cau mày của Tiêu Chiến, sao đó chởi áo choàng của mình xuống, phủ lên lớp áo mỏng như muốn xuyên thấu của Tiêu Chiến.

"Chủ tử, chúng ta phải đi thôi, cổng hoàng cung sắp đóng lại rồi."

Thập Cửu thuận tay nhón mấy miếng mứt hoa quả trên bàn, lại lấy thêm một nắm quả hạnh bỏ vào trong túi vải, thấp giọng thúc giục Vương Nhất Bác. Thấy Vương Nhất Bác đến gần Tiêu Chiến như vậy, Thập Cửu không khỏi tò mò hỏi, "Chủ tử đang nhìn cái gì vậy?"

"Suỵt!' Vương Nhất Bác chỉnh áo choàng phủ lên tay Tiêu Chiến, cau mày ra hiệu cho Thập Cửu nhỏ tiếng hơn, im lặng hồi lâu hắn mới nhếch khoé miệng, trầm giongj nói, "Ta đang nhìn...trữ phi tương lai của Tuyên Bắc."

Bầu trời đầy mây và sương mù, gió đêm thổi qua, sau khi Vương Nhất Bác rời khỏi tẩm điện, Tiêu Chiến từ từ mở mắt ra, trong mắt một mảnh trong veo.

"Tiểu Điện hạ sao thế ạ? Người muốn nghỉ ngơi thêm không?"

Lương Mục mang nước ấm tới hầu hạ Tiêu Chiến rửa mặt, lại tỉ mỉ kiểm tra những quả châu bằng bạc trên rèm châu, khi quay người lại thấy người trên trường kỉ đang ôm trong ngực một chiếc áo choàng đen, tơ vàng thêu trên áo không phải là hoa văn của triều đình Đại Uyên.

Lương Mục lệnh cho cung nhân mang đến chiếc giá áo bằng gỗ hoa lê đến trước giường Tiêu Chiến, sau đó cẩn thận treo áo choàng lên, hỏi nhỏ, "Tiểu Điện hạ đang nghĩ gì vậy?"

Tiêu Chiến tỉnh táo lại, nhìn chiếc áo choàng đang trêo trên giá áo, ngón tay hơi cuộn lại, vẻ mặt khó có thể đoán được, bâng quơ đáp, "Chỉ sợ ở kinh thành này có người điên rồi."

Cánh cửa sơn son thiếp vàng nặng nề đóng lại, có một chim chim đơn độc lẻ đàn bay trong con ngõ nhỏ. Cửa sổ dịch quán mở ra, hương hoa hoè khẽ bay vào trong phòng.

Nhị Thập Nhất xoay người hỏi, "Chủ tử, người của Bình Thành vẫn còn ở đây, nhưng những người đi theo trên đường đã biến mất."

"Ngươi ra ngoài hành sự phải thật sự cẩn thận, ra ngoài mang theo một đám thị vệ, để lại một vài người ở lại dịch quán."

Thập Cửu đưa dược cho Vương Nhất Bác, nhìn yết hầu hắn cuộn lại cố nuốt xuống vị đắng màu nâu kia, vội vàng lấy một miếng mứt hoa quả đưa tới hỏi, 'Chủ tử, người có muốn ăn thử cái này không?"

"Không cần." Vương Nhất Bác giơ tay ngăn lại, nghiêm mặt hỏi Nhị Thập Nhất, "Ngươi cũng không tìm được sao?"

"Bên cạnh Bình Thành có cao thủ, thuộc hạ đã thử qua, không có cách nào."

Nhị Thập Nhất chắp tay hành lễ, nhỏ giọng, "Thuộc hạ vô năng, có lẽ phải tìm biện pháp khác."

Thập Cửu giương mắt hỏi Nhị Thập Nhất, "Ngươi muốn dùng kế điệu hổ ly sơn?"

"Phải."

"Cũng được." Vương Nhất Bác đáp lại rất nhanh, vẻ mặt thập phần quả quyết, hắn tháo dây buộc trên cổ tay, rút ra một đoản chuỷ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cây hoa hoè dưới lầu, đột nhiên lên tiếng, "Trữ phi của ta dù có lạnh lùng đến đâu cũng nên giúp đỡ phu quân tương lai của mình chứ.'

Thập Cửu do dự một lát mới ngập ngừng mở miệng, "Chủ tử, người thật sự muốn thú y sao?"

"Ngươi không thể thông minh hơn sao?" Vương Nhất Bác nhướng mày, ném đoản chuỷ qua, Thập Cửu nhẹ nhàng tránh được, mũi đao đâm trúng mắt con ương điểu ở phía trên bức bình phong.

Vương Nhất Bác không nhìn Thập Cửu đang nhe răng trốn sau lưng Nhị Thập Nhất, đứng dậy tiến lại rút đoản chảy ra, cười nói, "Bằng không, ngươi cho rằng ta trước mỗi ngày rời Thiên Đô dều đến quỳ gối trước phụ hoàng là vì cái gì?"

"Nhưng như thế thật hoang đường, Đại Uyên thật sự sẽ đáp ứng sao?"

"Có gì mà hoang đường?" Kẻ chủ mưu giơ tay chạm vào mắt con chim bị đoản chuỷ chọc thủng, dùng đàu ngón tay kéo sợ chỉ bạc thêu trên đầu nó, "Hoàng tộc Đại Uyên kiêu ngạo, nhưng chung thân đại sự của Tiện An Thái tử ta bọn họ làm sao dám từ chối?"

Mưa xuân ở thành Loan Dương liên miên, thật vất vả mới có được một ngày nắng hiếm hoi. Con mèo trắng của Tiểu Điện hạ đang đuổi bướm vờn hoa trong Quỳnh Viên. Vương Nhất Bác gửi thiệp mời đến Hoè Cung, mời Tiêu Chiến xuất cung du hành.

Đường Đông Võ náo nhiệt vô cùng, tiếng hò hét không dứt bên tai, xa giá di chuyển chậm rãi, ít xóc nảy. Tiêu Chiến thả rèm xuống, rất có hứng thú nhìn Vương Nhất Bác, ý vị thâm trường nói, "Tiện An Điện hạ rảnh rỗi, sao không đi tiêu sái vui sướng mà lại muốn mời ta một bữa cơm rượu? Thật là hiếm thấy."

"So với bụi đỗ quyên ở Chu Hải Đài thì không hiếm lạ bằng, Tiểu Điện hạ cho đến hôm nay cũng vẫn còn luyến tiếc chưa nỡ ném đi."

Vương Nhất Bác duỗi chân dựa vào thành xe, mũi giày cố ý chạm vào vạt áo choàng xanh lơ của Tiêu Chiến, vẻ mặt tự mãn, không có chút ý tứ ngại ngùng nào.

Tiêu Chiến mặc kệ Vương Nhất Bác, nheo mắt hỏi, "Làm phiền Điện hạ phải nhắc nhở, cung nhân Hoè Cung dọn dẹp chưa tốt, Thừa Ninh đã phạt qua rồi."

"Phạt rồi thì tốt, nên phạt."

Vương Nhất Bác thấy bộ dáng lãnh đạm của Tiêu Chiến thì càng vui mừng, không nhịn dược làm bộ làm tịch, cất giọng ấm áp dỗ dành, "Lầu hai của Đà Nhạn Cư là một nơi rất tốt, ánh mặt trời rực rỡ, Tiện An tất nhiên là muốn mang Tiểu Điện hạ đến xem qua một chút, cũng là tìm cơ hội giúp Tiểu Điện hạ vật quy nguyên chủ."

Tiêu Chiến hơi quay đầu nhìn Vương Nhất Bác.

"Sao? Tiểu Điện hạ muốn giữ áo choàng của ta?"

Vương Nhất Bác nghiêng người, hai mắt sáng lên nhìn Tiêu Chiến, cười tủm tỉm hỏi, "Thừa Ninh, ngươi không phải hàng đêm đều ôm nó đi ngủ đấy chứ? Luyến tiếc không muốn trả lại ta? Vương Tiện An ta là một người sống sờ sờ trước mặt ngươi, ngươi còn phải gửi gắm tình cảm qua một kiện xêm y làm gì? Chúng ta có thể..."

Mấy lời phù phiếm còn chưa nói xong đã bị một quả mơ chặn cổ họng, Tiêu Chiến cố ý chọn một quả thật lớn, tháy Vương Nhất Bác nhai đến gian nan, hai má phồng lên, lúc này y mới hài lòng mà xốc rèm xe lên, ánh mắt tò mò nhìn những hàng quán hai bên đường.

"Dưa hấu thành Bắc đây! Vừa ngọt vừa thơm! Dưa hấu đây!"

Không biết từ lúc nào, Vương Nhất Bác đã chen vào từ phía sau, ngực áp vào vai Tiêu Chiến, kéo hẳn rèm xe ra, cũng muốn thò đầu ra ngoài.

"Nghe nói đây là đặc sản dưa hấu của thành Loan Dương, Tiểu Điện hạ có thể mua cho ta nếm thử được không?"

Tiêu Chiến đẩy nhẹ Vương Nhất Bác ra, mặt không đổi sắc cầm lấy cuốn sách lên, vừa lật xem vừa nói, "Còn nói muốn mời ta uống rượu, nhưng xem ra Tiện An Điện hạ nghèo tới mức dưa hấu cũng không có tiền mua."

"Tiểu Điện hạ sẽ không keo kiệt đến mức dưa hấu cũng không chịu trả tiền đấy chứ?"

Vương Nhất Bác nhanh chóng đáp trả, nói xong liền làm ra vẻ mặt đáng thương.

'Thừa Ninh tốt, ngươi nhìn xem, ta lẻ loi một mình ở Đại Uyên này của các ngươi, có rất nhiều nơi cần dùng bạc ạ."

Tiêu Chiến không bị chiêu trò này đánh lừa, y liếc Vương Nhất Bác đang một mình diễn kịch, thờ ơ mỉa mai, "Tỷ như là sương phòng thượng hạng ở Đà Nhạn Cư, ca cũ yến tiệc, còn có tiệc rượu ở Hồi Hương lâu?

"Tiểu Điện hạ ở trong thâm cung, như thế nào mà chuyện bên ngoài lại biết rõ như lòng bàn tay vậy?"

Vương Nhất Bác tặc lưỡi, tiến về phía trước như một con ấu khuyển, cong môi thì thầm, "Sai người nhìn ta chằm chằm, là vì ngày đêm nhớ ta?"

Tiêu Chiến nghiến răng, "Vương Tiện An!"

"Giận rồi?"

'Không có."

"Nếu không tức giận thì liền mua cho ta dưa hấu đi!" Vương Nhất Bác kéo cổ tay áo Tiêu Chiến, không biết xấu hổ mà van nài, 'Thừa Ninh, Thừa Ninh tốt, Thừa Ninh... A Chiến!"

Đầu ngón tay Tiêu Chiến cuộn chặt, cơ hồ trong nháy mắt muốn xuất huyết, y ngước mắt lên, chậm rãi đặt cuốn sách xuống.

"Dừng xe! Đi mua dưa hấu cho Tiện An Điện hạ."

"Thưa vâng."

Lương Mục rất nhanh liền đã đang dưa lên, Vương Nhất Bác mặt mày hớn hở ngửi ngửi qua, trịnh trọng dặn dò Nhị Thập Nhất bảo quản cho tốt.

Bộ dáng hành động của Vương Nhất Bác vô tội đến mức như cố tình, Tiêu Chiến đã quen với bộ dáng giả tạo của hắn cũng lười vạch trần, chỉ lạnh mặt hỏi, "Làn này Tiện An Điện hạ hài lòng chưa?"

"hài lòng." Vương Nhất Bác nhiệt tình gật đầu, "Tiện An cảm ơn Tiểu Điện hạ ân điển."

Trong một gian phòng của Đà Nhạn Cư, hương hoa lê toả ra nhẹ nhàng, xưa đi mệt mỏi và ồn ào bên ngoài, phía xa xa, những đụn mây xanh biếc nối tiếp với chân trời, thực sự là hảo cảnh trong hoàng thành.

Hiếm khi thấy tôn khách dẫn theo khách quý đến, chủ nhân của Đà Nhạn Cư không khỏi có chút khẩn trương, khi phụng trà chỉ dám liếc nhìn Tiêu Chiến một cái, lại bị khí chất tôn quý của y làm cho sửng sốt, khiến tay cầm khay trà nghiêng đi, trà ấm ngoài ý muốn bắn tung toé lên vạt áo Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác vốn có tiếng là người người tốt tính dễ nói chuyện, tất nhiên cũng không trách tội, chỉ đứng dậy nói, 'Thứ lỗi cho Tiện An không tiếp đãi chu đáo, ta đi thay đồ trước."

Trong nhã gian cuối hành lang, Nhị Thập Nhất đóng chặt cửa chính và cửa sổ, dựng một tấm bình phong bằng gấm dày lên, khi Vương Nhất Bác đổi xong một thân áo bào mới, mới hiện thân phia sau rèm rồi đưa quả dưa hấu lên, một chưởng ấn vỡ quả dưa.

Nước thịt quả dưa chảy xuống, Nhị Thập Nhất dùng ngón tay kẹp tờ giấy giữa thịt quả ra, lau sạch rồi đưa cho Vương Nhất Bác.

"Chủ tử."

Vương Nhất Bác nheo mắt nhận lấy, trầm giọng hỏi, 'Dịch quán bên kia thế nào?"

"Đúng như chủ tử dự liệu, Thừa Ninh Điện hạ lần này xuất cung, mang theo rất nhiều cung nhân, một nửa người trông coi bên dịch quán đã bị đuổi đi, hiện tại, Bình Thành đang nhìn chằm chằm vào Đà Nhạn Cư, người của chúng ta tất cả đã được phái đi."

"Vậy thì tốt."

Vương Nhất Bác thu lại tờ giấy, đặt lên ngọn nến gần đó đốt thành tro.

Nhìn thấy sắc mặc lạnh lùng của hắn, Nhị Thập Nhất không nhịn được hỏi, "Chủ tử, bên Bộ Binh nói thế nào?"

"Binh giới không có vấn đề gì."

Vương Nhất Bác đẩy một chút khe cửa ra cho thông khí, những gì viết trên tờ giấy là điều hắn mong đợi, hắn chư bao giờ bày tỏ hy vọng gì nhưng trong chốc lát vẫn cảm thấy mệt mỏi.

Nhị Thập Nhất đưa nước trà cho hắn, "Vậy chúng ta nên bắt đầu từ đâu?"

"Vẫn chưa tìm được người?"

"Chủ tử thứ tội." Nhị Thập Nhất thần sắc nghiêm lại, đột nhiên cúi đầu, "Thành Loan Dương quá rộng, chúng ta nhân thủ không nhiều, nếu muốn tránh khỏi sự giám sát của Đại Uyên và điều tra từng người thì cần mất chút thời gian. Hôm nay tranh thủ lúc người ra vào dịch quán lộn xộn, thuộc hạ mới có cơ hội phái người ra khỏi thành, theo phân phó trước đó của chủ tử, một nửa lưu lại trong thành để điều tra, nửa còn lại bắt đầu từ quê nhà hắn, trên đường vừa tìm kiếm vừa hồi báo về thành Loan Dương."

"Chia nhau ra hành động, bọn họ muốn nhắm vào ta chứ không phải các ngươi." Vương Nhất Bác hờ hững nhìn đối diện Đà Nhạn Cư bên kia dường, những người bán hàng đang hô hét ầm ĩ mời khách, cảm thấy trong gió xuân hình như có một cỗ đàn hương.

"Gửi thư về cho phụ hoàng ta, thỉnh một phong thư viết tay, nói rằng Bắc triều có chuyện, cần triệu hai sứ thần về sinh. Lúc đó, hãy để Thập Cửu theo đoàn xe hộ tống ra khỏi thành, hắn không phải ngày nào cũng la hét nói ở Đại Uyên không sống nổi nữa sao, ta đúng lúc có việc phân phó, để Thập Cửu ra ngoài chạy việc, còn ngươi thì ở lại giúp ta."

"Thưa vâng." Nhị Thập Nhất gật đầu.

Lúc Vương Nhất Bác trở lại nhã gian, trong tay xách theo một túi điểm tâm được bao trong giấy dầu, dây buộc rất tinh tế, mở ra thấy mùi hương ngào ngạt, vừa ngửi là biết vừa mới làm xong.

"Bánh tuyết lê?"

Tiêu Chiến giật mình, lông mày giãn ra, trên môi như có chút ý cười.

Vương Nhất Bác rửa tay xong, đi qua gắp một miếng, ân cần để kề bên miệng Tiêu Chiến nói, 'Trong cung không có món gì hợp khẩu vị của ta, Tiểu Điện hạ đã mua cho ta một quả dưa hấu, nên ta kết cỏ ngậm vành hầu hạ."

"Cách cảm ơn của Tiện An Điện hạ là mua bánh tuyết lê cho người khác?"

"Sao thế? Ngươi không thích à?"

Tiêu Chiến rũ mắt im lặng một hồi, cuối cùng mới mở miệng cắn miếng bánh Vương Nhất Bác đút cho y."

"Thích."

Tiêu Chiến nhai rất chậm rãi, nuốt từng ngụm nhỏ, sau đó cười rộ lên, "Thừa Ninh rất lâu không được ăn bánh tuyết lê bên ngoài cung, cảm tạ Điện hạ."

"Hiếm khi được nghe Tiểu Điện hạ cảm ơn chân thành," Vương Nhất Bác chống cằm nhìn y, ánh mắt dịu dàng ôn nhu, "Không sao, khi nào Tiểu Điện hạ muốn ăn nữa thì liền sai người thông báo cho ta một tiếng, dù sao, Vương Tiện An ta mang một chút điểm tâm vào cung cũng không cần phải lén lút."

Tiêu Chiến không trả lời, chỉ cúi đầu cầm đũa lên, thong thả gắp một miếng càng cua vào bát.

"Chuyện gói bánh tiêu, Tiện An Điện hạ vẫn còn nhớ đến tận bây giờ?"

Vương Nhất Bác không bình luận, đặt miếng điểm tâm xuống đổi lấy bát của Tiêu Chiến, lặng lẽ bóc hết chiếc càng cua mới đẩy bát lại cho y, trước ánh mắt phức tạp của y mỉm cười.

"Có người làm, ngươi không cần chạm vào."

'Tiện An Điện hạ, Thừa Ninh có mang theo cung nhân."

Tiêu Chiến ngồi ngăn ngắn sau bàn, gắp thịt cua bỏ vào miệng, như sợ Vương Nhất Bác không nghe rõ, Lương Mục dứt khoát tiến lên quỳ gối ở một bên, khom người dùng một đôi đũa mới khéo léo gắp đồ ăn cho Tiêu Chiến để y không phải chạm vào.

Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ ngồi xem Tiêu Chiến ăn, hắn nhìn hồi lâu khiến Tiêu Chiến cả người không được tự nhiên.

Tiêu Chiến buông bát đũa, nhướng mày hỏi, "Tiện An Điện hạ nhìn ta như vậy làm gì?"

Vương Nhất Bác khoé môi như cười, thẳng thắn trả lời, "Ngươi rất đẹp."

"Sao có thể?" Tiêu Chiến làm bộ quay mặt đi, "Điện hạ mới là người có dung mạo xuất chúng."

Vương Nhất Bác cũng không học theo y khiêm tốn, chỉ ngẩng đầu cười, "Tuyên Bắc gió cát, không thể sinh ra được một người mỹ mạo như ngươi, Thừa Ninh, theo ta trở về đi."

"Trở về làm gì?"

"Làm Tuyên Bắc trữ phi."

Đôi đũa của Lương Mục bất ngờ rơi xuống, sắc mặt đại biến, lão nhất thời kinh hoảng, đầu và gối quỳ rạp dưới đất, tất cả cung nhân tai điếc mắt mù trong phòng đều học theo lão, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cả một đám người chỉ còn thấy những tấm lưng đen đần người như khúc gỗ.

"Tiện An Điện hạ trêu chọc ta như vậy là có ý gì?" Tiêu Chiến nhìn xung quanh, hướng Vương Nhất Bác nói, "Nhìn xem ngươi doạ bọn họ sợ thế nào kìa."

"Như thế nào Tiểu Điện hạ lại nghe không hiểu lời ta nói?" Vương Nhất Bác cau mày vỗ vỗ vai một cung nhân, thấy cung nhân không có ý đứng dậy, thậm chí còn dập đầu thấp hơn, giống như ước gì có thể đem cả người dán trên mặt đất, hắn không khỏi cảm thấy thú vị, cười lạnh, "Vậy những điều ta nói cùng Tiểu Điện hạ sau đây, chẳng lẽ là muốn lấy mạng của bọn họ?"

"Tiện An Điện hạ muốn nói gì?"

"Không bằng Tiểu Điện hạ cho bọn họ lui ra ngoài trước, ta nghe nói Bồ Thái phi theo Phật, sát sinh không tốt."

Tiêu Chiến nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Vương Nhất Bác, khẽ thửo dài, thuận theo giơ tay cho cung nhân lui xuống, Nhị Thập Nhất cũng theo lệnh Vương Nhất Bác lui xuống.

Cửa sổ và cửa ra vào đều đóng kín, cảnh xuân mơ màng, trong phòng nhất thời chỉ còn lại hai người ngối đối diện nhau, một bàn đầy mỹ vị ở giữa, lại có chút cử án tề mi.

Tiêu Chiến mím môi, thấp giọng hỏi, "Tiện An Điện hạ đến tột cùng là muốn nói gì?"

Vương Nhất Bác đứng dậy vòng đến bên người Tiêu Chiến, đột nhiên kéo y đứng dậy, sau đó nhẹ nhàng xoay chiếc bình sứ màu trắng ngọc trên bàn hoa ở góc phòng, phía sau bức hoạ một cánh cửa bí mật hiện ra.

"Đà Nhận Cư có mật đạo?" Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, "Làm sao ngươi biết?"

"Toàn bộ lầu hai là của ta, Thừa Ninh, ta không phải kẻ ngốc, ta đương nhiên biết."

Không đợi Tiêu Chiến phản ứng, Vương Nhất Bác nắm lấy cổ tay y kéo vào trong. Hành lang có chút chật chột, Tiêu Chiến nheo mắt, nhận ta lòng bàn tay Vương Nhất Bác không biết từ lúc nào đã đặt ở eo y.

"Tiện An Điện hạ đây là muốn làm gì?"

"Còn có thể làm gì khác? Bỏ trốn!"

Vương Nhất Bác cười rộ lên, xoay người kéo Tiêu Chiến chạy một mạch, cuối ám đạo là một tiệm sách, hai người mở cửa mà ra. Mọi người chỉ tưởng bọn họ là thư sinh công tử ra sân sau tìm sách, cũng không để ý nhiều.

Hai người nắm tay nhau bước vào đường phố, gió xuân thổi qua không khí trong lành, trời xanh mây trắng, Tiêu Chiến lần đầu tiên cảm thấy tự tại như thế này, thực sự đắm chìm trong cảnh thái bình náo nhiệt, mặc dù áo khoác của y bị hồ lô ngoài đường chạm vào làm dơ áo, y vẫn cảm thấy thập phần vui vẻ.

"Cất hết những thứ này vào đây." Vương Nhất Bác lấy từ trong người ra một túi vải, ra hiệu cho Tiêu Chiến tháo hết vàng ngọc châu báu trên thắt lưng ra, trêu chọc nói, "Tiểu Điện hạ xa hoa như vậy dễ bị kẻ xấu chú ý."

Tiêu Chiến thế mà có chút thực sự sợ hãi, nhìn ngọc bội duy nhất còn lại trên đai lưng Vương Nhất Bác, nó được xâu bằng trân châu, trên đó có vài đoá hoa sen bằng ngọc phỉ thuý được trạm khắc tinh xảo, tim sen được đính đá quý, nhìn là biết có giá trị liên thành.

"Ngươi vì sao không cất đi?"

"Ngọc bội này là quà của mẫu thân ta, là quà mừng lễ trưởng thành của ta." Vương Nhất Bác nâng đoá sen lên với vẻ dịu dàng hiếm thấy, "Ta từ nhỏ đã được đưa đến Tuyên Bắc giáo điện, mẫu thân nhớ ta, liền cho làm một hồ sen trước tẩm điện, khí hậu Tuyên Bắc lạnh lẽo, muốn trồng sen cần tốn chút tâm sức.

"Vương hậu dành tâm sức trồng sen, hẳn là bởi vì người coi sen như ngươi.'

"Đúng vậy."

Tiêu Chiến rũ mắt nhìn ngọc bội kia, lông mi hơi rung lên, trong mắt hiện lên một tia ân ẩn đau, nhẹ giọng nói, "Vật trân quý như vậy, không phải càng cần phải giữ gìn cho tốt sao?"

"Chỉ là vật ngoài thân thôi, hiện tại ta đã có mẫu thân bầu bạn bên cạnh, không còn cần ngọc bội này nữa."

Vương Nhất Bác nói xong liền nắm lấy tay Tiêu Chiến, xoay người bước vào tiệm cầm đồ, không để ý đến Tiêu Chiến đang ngơ ngác, tay trái đưa ngọc bội hoa sen ra, trong chốc lát đã cầm được một túi bạc lớn.

"Tiện An ngươi..."

"Ca ca không phải nói muốn ăn bánh trôi nước sao? Nếu không cầm ngọc bội, chúng ta làm sao có tiền mua chứ?"

Vương Nhất Bác cười đến cong mắt, ghé sát vào tai Tiêu Chiến, "Tiểu Điện hạ nếu không muốn bị người tìm thấy đưa hồi cung, thì liền thân cận hơn chút với ta đi, được không?"

"Đó là ngươi mẫu...đó là quà của mẫu thân tặng ngươi, làm sao dễ dàng bán đi như vậy?"

"Ngày sau chuộc lại là dược." Vương Nhất Bác tự nhiên nắm lấy tay Tiêu Chiến, ánh mắt nhu hoà, nghiêm túc dỗ dành, "Là ta mang ca ca lẻn ra ngoài, để ca ca vui vẻ, chuyện gì ta cũng có thể làm được."

Tiêu Chiến lòng bàn tay nóng rực, bị Vương Nhất Bác nắm chặt, cổ tay hơi vặn vẹo một chút nhưng không thoát được đành phải đi theo Vương Nhất Bác. Chỉ là y không biết vành tau đã đỏ hồng đến đáng yêu, nên bở qua ánh mắt ý vị thâm trường của Vương Nhất Bác, cúi đầu mím môi nhìn chằm chằm chiếc túi vải, nhỏ giọng nói, "Kỳ thật ta có thể..."

Vương Nhất Bác nghiêng đầu, hơi thở nóng hổi, môi như có như không chạm vào vành tai Tiêu Chiến, đè thấp thanh âm cười nói, "Tiểu Điện hạ xác định bọn họ dám cầm đồ vật trong cung ư?"

Tiêu Chiến cảm thấy cổ nóng bừng, gần như bỏng rát, vội vàng bước ra ngoài, thật vất vả mới bình ổn được hơi thở nhưng không dám dừng bước chân, đáng tiếc tốc độ bước đi của y rất nhanh nhưng lại không quản nổi đôi tay, càng lúc càng siết chặt theo nhịp tim.

Vương Nhất Bác bị y lôi kéo đến loạng choạng, đi theo phía sau không nhịn được mà bật cười ngốc nghếch, bất đắc dĩ nói, "Ca ca chậm lại một chút, tay ta bị nắm chặt đến phát đau rồi."

Tiêu Chiến lập tức buông tay Vương Nhất Bác ra, lông mi run run, giả vờ bình tĩnh nói, "Xin lỗi."

Hiếm khi thấy được Tiêu Chiến xuống nước, Vương Nhất Bác tất nhiên thập phần hưởng thụ, nhướng mày, nắm lấy cổ tay y sóng vai mà đi, đi ngang qua một quán hàng rong, lại thuạn tay mua cho y một thanh kẹo đường, "Ngươi xem một chốc lát thôi, rồi ăn ngay nhé, bằng không nó sẽ tan mất."

Tiêu Chiến cảm thấy thanh kẹo rất mới mẻ, cầm trong tay thật lâu mới cẩn thận đưa vào miệng, nước ngọt tan trong lưỡi, hoàn toàn khác với hương vị kẹo Ngự Thiện Phòng dâng lên trước giờ.

Tiêu Chiến một tay cầm kẹo, một tay còn lại nắm tay Vương Nhất Bác, đi ngang qua hàng tò he, lại bị Vương Nhất Bác vây trong ngực hắn chen vào giữa đám người, không còn một chút dấu vết nào của phong phạm hoàng thất, hai người thế mà thực sự không biết xấu hổ chen lên trước đám người, xem lão bá kia dùng ngón tay thô ráp chỉ vài động tác linh hoạt liền nặn ra một con thỏ trắng có đôi mắt linh động.

"Nếu ngươi thích thì bảo lão bá làm cho ngươi một con." Vương Nhất Bác giơ tay xoa xoa gáy Tiêu Chiến, chớp mắt cười rạng rỡ, "Chúng ta có rất nhiều tiền, ca ca, mua một cái đi, coi như là chiếu cố việc làm ăn của lão bá."

Tiêu Chiến ngơ ngác gật đầu, cúi người nghiêm túc lựa chọn, cuối cùng chọn một con thỏ bám vào cây trúc, linh động và trang nhã, thập phần hiếm thấy. Vương Nhất Bác nhìn tò he trong tay lão bá, đáy mắt thoáng chốc tối sầm, nhưng khi Tiêu Chiến quay đầu nhìn sang, hắn đã thả lỏng sắc mặt, mỉm cười bình thản.

Nhân gian náo nhiệt một điều lại thêm một điều, Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến đi chè, hắn múc cho Tiêu Chiến hết hạnh nhân trong bát của mình, ăn xong lại cùng nhau đi ăn bánh trôi nước, hai người ăn chung một bát nhưng vẫn còn thừa lại rất nhiều, bất tri bất giác đã đi đến Nam Thị, Tiêu Chiến thật sự không còn ăn được nữa nên bọn họ liền vào một cửa hàng nhỏ, Vương Nhất Bác cầm hộp cơ quan cùng cửu liên hoàn, đắc ý giảng giải không ngừng cho Tiêu Chiến, còn nói rằng chơi hộp cơ quan sẽ mê mẩn đến mất ý chí, Thất hoàng tử rất mê mấy thứ đồ chơi này, còn cầu xin hắn lén mang vào cung, lại nghiêm tuc snois Thất hoàng tử tuổi còn nhỏ ham chơi, triều đình Đại Uyên cần phải dành nhiều thời gian quản thúc hắn mới tốt.

Tiêu Chiến rất thích thú chơi hộp cơ quan. Nghe vậy không khỏi mỉm cười, "Ngươi mang vào cho nó, còn cần phải lén sao?"

"Đúng thế." Vương Nhất Bác gật đầu, "Ta không giống một số người, muốn mang theo bánh tiêu mà phải chịu bó tay bó chân."

Tiêu Chiến bất đắc dĩ ngước mắt lên, "Chỉ một việc này ngươi không bỏ qua được?"

"Không việc gì, sao có thể không bỏ qua được." Vương Nhất Bác nhướng mày, giơ tay chỉ về phía bà lão bên kia đường, cười nói, "Nghe nói thành Nam có một nhà làm bánh tiêu từng được quý nhân trong cung khen không ngớt, ở ngay trước mặt chúng ta, ca ca, có muốn nếm thử không?"

"Hôm nay không thể ăn thêm được nữa." Tiêu Chiến hạ mi, nhìn cổ tay vẫn đang bị Vương Nhất Bác nắm lấy, thì thầm, "Lần sau, lần sau tới ăn đi."

Bọn họ vẫn còn có lần sau.

Sắc mặt Lương Mục chưa bao giờ xấu đến thế, cho đến khi thân ảnh Tiêu Chiến cuất hiện ở cuối trường nhai, lưng lão mới được thả lỏng, lông mày vặn đến như sắp khóc. Lão nhanh chân bước tới đỡ Tiêu Chiến, run giọng nói, "Tiểu nhân vạn lần chết không hết tội, Tiểu...Công tử có bị thương chỗ nào không ạ?"

Tiêu Chiến lắc đầu, im lặng liếc nhìn Vương Nhất Bác, cười ôn nhu trấn an Lương Mục, 'Chỉ đi ăn chút đồ mà thôi."

"Nếu Công tử còn không trở lại, hoàng thành muốn loạn lên rồi." Lương Mục lần đầu tiên thở dài, không khách khí lạnh lùng nhìn Vương Nhất Bác, kín đáo phê bình nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ thấp giọng nói nhỏ, "Công tử, chúng ta về thôi."

"Được."

Tiêu Chiến tự biết hôm nay Vương Nhất Bác hồ nháo qúa lớn, sợ liên luỵ tới các cung nhân, lập tức đáp ứng Lương Mục, cùng Vương Nhất Bác hành lễ, sau đó quay người lên xa giá.

"Ca ca để lại tò he cho ta đi."Vương Nhất Bác đột nhiên lên tiếng, khiến Tiêu Chiến phải quay người lại, mặt y đầy do dự.

"Ta thích, cho ta có được không?' Vương Nhất Bác đưa tay ra, nháy mắt mấy cái cười nói, "Lần tới mua cái đẹp hơn cho ca ca."

Tiêu Chiến không so đo với hắn, đưa tò he cho Nhị Thập Nhất, sau đó lên xa giá hồi cung. Sau khi đám người đi xa, Vương Nhất Bác mới rẽ vào một con hẻm.

"Chủ tử, Tiểu Điện hạ hẳn sẽ báo cho Bình Thành biết về mật đạo."

'Vốn chỉ là một cái mật đạo bỏ hoang mà thôi." Vương Nhất Bác không để ý, xua tay, "Tiệm sách kia không phải người của chúng ta, ngươi đem người tới náo loạn một chút, để bọn họ không thể làm ăn nghiêm túc."

"Vâng."

Nhị Thập Nhất đáp ứng, sau đó từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn lụa, trải khăn ra, chính là mặt ngọc bội mà Vương Nhất Bác mới vừa cầm cố.

Vương Nhất Bác cầm lấy, dùng đầu ngón tay ấn vào tâm sen, bên sườn ngọc bội mở ra một khe hở gần như không thể nhìn thấy được, bên trong trống trơn, tờ giấy bên trong hiển nhiên đã được lấy đi.

"Tốt." hắn khẽ cười, phân phó, "Nếu có tin tức, ngươi hãy đi trước."

"Vâng." Nhị Thập Nhất hảo hảo cất ngọc bội, "Hiện giờ xung quanh đều là người của Bình Thành, chủ tử, người về dịch quán hay đến Đà Nhạn Cư?"

'Đi hiệu cầm đồ, thuận tiện đem cái này ném đi." Vương Nhất Bác ném con thỏ ôm cây trúc cho Nhị Thập Nhất, "Theo dõi Vân Trì."

"Vâng."

Xa giá lẳng lặng dừng lại ở góc đường, Tiêu Chiến nhắm mắt dưỡng thần, mi mắt đột nhiên giật giật, bị y dùng ngón tay đè lại."

"Tiểu Điện hạ," Lương Mục ở ngoài xe thấp giọng gọi, sau đó bất đắc dĩ nói, "Vô luận tiểu nhân nói như thế nào, rằng chính mắt tiểu nhân nhìn thấy ngọc bội hoa sen, nhưng tiểu nhị ở hiệu cầm đồ đều nói là do tiểu nhân nhìn lầm."

Tiêu Chiến từ tử mở mắt, ngón tay từng chút một siết chặt lại, nắm chặt vạt áo bào.

"Có khi nào là đã được chuộc đi rồi?"

"Có lẽ không phải." Lương Mục thở dài, "Tiểu nhân tìm được người quản sự, nhưng bọn họ đều nói chưa từng nhìn thấy ngọc bội hình hoa sen."

"Hỏi thăm một chút bên chỗ Bình Thành, tiệm cầm đồ này được mở khi nào."

Lương Mục nhận lệnh, rất nhanh đã quay lại, thấp giọng bẩm báo, 'Tiểu Điện hạ, tiệm cầm đồ này ba tháng trước mới đổi chủ.'

Ba tháng trước, sứ đoàn Tuyên Bắc khởi hành đến kinh thàng để tặng kim hoả thạch.

"Thật không?" Tiêu Chiến cắn chặt răng, thật lâu mới từ từ thả lỏng, đột nhiên cười thành tiếng, bả vai khẽ run lên, nháy mắt thanh âm liền trầm đến đáng sợ, y lãnh đạm nhắm mắt lại, cổ họng đau rát, phân phó, "Hồi cung đi."

"Thưa vâng."

Ở đầu phố bên này, Nhị Thập Nhất bất ngờ giữ chặt Vương Nhất Bác.

"Chủ tử, có người, không phải người của Bình Thành."

Vừa dứt lời, một mũi tên đột ngột bắn ra từ bên cạnh, Vương Nhất Bác xoay người tránh né, đoản chuỷ trượt ra ngoài khuỷu tay, hắn nhanh chóng nhìn xung qunah, lạnh lùng nói, "Khăos nơi đều có người của Bình Thành, ở đây chúng ta không thể động thủ được, Nhị Thập Nhất, đi!"

"Vâng."

Vương Nhất Bác liền nhấc chân bắt đầu chạy, vừa chạy vừa kêu cứu mạng, kêu có người muốn giết hắn, vừa chạy vừa thở hồng hộc, có mấy tên hắc y thích khách từ lầu hai dọc đường phi thân xuống, hàn quang lạnh lẽo, người dân lập tức bị doạ sợ vừa chạy tứ tán vừa la hét. Vài tên thích khách dùng kiếm đánh tới, Vương Nhất Bác đang muốn cùng Nhị Thập Nhất trốn tránh, ngửa đầu lên lại thấy xe giá dừng trước tiệm cầm đồ, kim linh truỵ giác, hoa nha khảm ngọc.

"Chủ tử, là Tiểu Điện hạ, y như thế nào lại trở lại tiệm cầm đồ."

"Không trốn được nữa."

Vương Nhất Bác nheo mắt, ngân châm từ cổ tay hắn hiện ra, Vương Nhất Bác không chút do dự đâm vào gáy chính mình, sau đó bình tĩnh rút ngân châm ra, đúng lúc một kiếm chém tới, y phục y bị chém rách, máu tươi lập tức thấp qua lớp y phục.

"Chủ tử!"

Vương Nhất Bác ánh mắt liếc nhìn sang chỗ khác, khi thấy xa giá quay lại, hắn loạng choạng lao về phía đó như thể đang tuyệt vọng quên cả an toàn của bản thân, khi ngã xuống còn không quên chật vật hô lên, "Ai da đau quá! Thừa Ninh, mau chạy đi!"

Thủ lĩnh thích khách hắc y thần sắc đại biến, dùng kiếm ngăn Nhị Thập Nhất, trong lúc giao tranh lạnh giọng mắng đồng bọn, 'Kính Xuyên Vương? Chẳng lẽ vừa rồi đồng hành cùng hắn là Kính Xuyên Vương sao?"

Vừa dứt lời, một mũi tên sắc nhọn bắn thẳng vào cổ họng.

Nhị Thập Nhất quay đầu, tiếng leng leng đã dừng lại, trường nhai im lặng như chết, chỉ có hai tấm rèm lụa mỏng của xa giá lay động, khẽ mở khẽ đống, trên hông chủ nhân xa giá có thể mơ hồ thấy được mấy cái ngọc bội.

Tiêu Chiến ném cung tên, cầm khăn lụa cẩn thận lau tay, Lương Mục bình tĩnh bước đến, vén rèm xe, chặn lại vô số tiếng kêu cảm thán kinh ngạc khắp trường nhai.

Thấy Tiêu Chiến xuống xa giá, Bình Thành cấm vệ quân vốn ẩn nấp trong bóng tối bất đắc dĩ phải hiện thân, một nửa bảo vệ xa giá Tiêu Chiến, một nửa bắt giữ nhưng tên thích khách còn lại, thuần thục bóp cằm bọn họ.

"Giữa thành Loan Dương của Đại Uyên ám sát Tuyên Bắc Thái tử, các ngươi lá gan đúng là lớn thật. Thừa Ninh thật khâm phục."

Tiêu Chiến ném khăn lụa ra khỏi xe, lấy một chiếc khăn khác che lại nửa mặt, y cau mày chán ghét mùi máu tanh, lạnh giọng hạ lệnh,

"Hồi cung bẩm báo chuyện này với Hoàng thượng. Đưa những người này bến Bộ Hình, trên đường đi áp giải phải rửa sạch máu tanh, không được làm dân chúng sợ hãi."

"Tuân lệnh!"

"Kinh thành môn pháp nghiêm ngặt, Bình Thành cấm vệ quân phụ trách bảo vệ hoàng thành không nghiêm, để những người không rõ lai lịch trà trộn vào dân chúng, từng người trước tiên hãy lãnh 60 trượng, sau đó, nghe theo Hoàng thượng xử phạt."

"Thần thật hổ thẹn."

Đợi cho hết thảy trần ai lạc định, Tiêu Chiến lúc này mới nhắm mắt, nhớ đến người nằm dưới đất trước đầu xa giá, xưng hô thường ngày cũng lười quản, trong mắt y tràn đầy chết chóc, cùng với tiểu công tử vành tai đỏ hồng ăn bánh trôi nước lúc trước như hai người khác nhau, thản nhiên giễu cợt nói, "Nếu không chết thì liền đứng dậy đi! Còn giả vờ cái gì? Lên xe!"

Vương Nhất Bác cảm thấy trong cơ thể có một ngọn lửa du tẩu, khiến hắn khó thở, mạch cổ nổi lên, hắn chống nửa cánh tay, dùng hết chút sức lực cuối cùng nhưng vẫn không thể đứng dậy.

Lương Mục nhíu mày, tiến lên trước đỡ Vương Nhất Bác đứng dậy.

"Tiện An Điện hạ, chuyện gì đã xảy ra?"

Vương Nhất Bác cánh môi mở ra khép lại nhưng không phát ra được âm thanh nào, hắn chỉ cảm thấy yết hầu nghẹn ứ, ánh mắt tan rã không nhìn rõ, sắc mặt tái nhợt, nôn ra một ngụm máu lớn.

Lương Mục hoảng sợ, run rẩy quay người gọi, 'Tiểu Điện hạ, Tiện An Điện hạ..."

Tiêu Chiến mở mắt, xốc màn xe lên nhìn, không đợi người tới đỡ liền nhảy xuống. Y vài bước đã chạy tới chỗ Vương Nhất Bác, quỳ trên mặt đất ôm hắn vào lòng, vẻ mặt lạnh nhạt châm biếm hoàn toàn biến mất, cổ áo bào bị người trong lòng làm xô lệch, y cẩn thận chạm vào vết kiếm sau lưng Vương Nhất Bác, các khớp xương ngón tay run rẩy khó mà nhìn thấy được.

"Ngươi làm sao vậy? Vương Tiện An, vết thương này không phải không chạm đến nơi yếu hại sao?"

"Thừa Ninh, mũi tên của ngươi thật uy phong."

Vương Nhất Bác nhếch khoé miệng cười, nhưng khoé môi máu tràn ra ngày càng nhiều hơn, hắn khép hờ mi mắt, gian nan nhấc ngón tay lên, gạt di phần tóc mai buông xuống trước tai Tiêu Chiến, sau đó nghiêng cổ, tay kia thẳng tắp rơi xuống áo choàng bay tứ tán của Tiêu Chiến.

"Vương Tiện An, Vương Tiện An, tỉnh lại!" Tiêu Chiến lau máu trên mặt Vương Nhất Bác, lông mày nhíu chặt, dồn dập gọi hắn, "Vương Tiện An, Tiện An!"

Hoè Cung hoàn toàn hỗn loạn, Đỗ Vũ còn không kịp quỳ lạy, qua loa chắp tay thi lễ nói, 'Tiểu Điện hạ... Tiện An Điện hạ mạch tượng càng ngày càng yếu, sợ là..."

Tiêu Chiến dời mắt, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo, khắp người y từ cổ trở xuống đều là máu Vương Nhất Bác nôn ra, nhưng dường như y không ngửi thấy, chỉ lạnh lùng hỏi, "Ý ngươi là gì?"

Đỗ Vũ toát mồ hôi lạnh, nhỏ giọng đáp, "Thần đã thử qua nhiều phương pháp, nhưng..."

"Hoang đường!' Tiêu Chiến đột ngột đứng dậy, vịn tay vào bản hỏi, "Sao có thể nghiêm trọng như vậy được?"

"Tiểu Điện hạ thứ cho thần nói thẳng, Tiện An Điện hạ thể chất dường như không giống người thường."

Nhị Thập Nhất im lặng không lên tiếng đứng ở một bên, từ đầu đến cuối chỉ nhìn Tiêu Chiến, từ khi y chật vật ôm Vương Nhất Bác trong lòng, nhất ý cô hành đưa hắn về Hoè Cung, Tiêu Chiến mỗi một cái chớp mắt đều giống như đang gian nan cố gắng trụ vững, y run rẩy và sợ hãi của y bị Nhị Thập Nhất ở chỗ tối thu hết vào trong mắt.

Cho đến khi thấy Tiêu Chiến sắp ngã xuống, hắn mới mở miệng lên tiếng, "Tiểu Điện hạ, thỉnh người cứ cho dùng dược như thường, thuộc hạ sẽ thi châm cho Điện hạ."

Đỗ Vũ cau mày hỏi lại, "Ngươi là ý gì?"

"Thuộc hạ quên bẩm tấu, Tiểu Điện hạ khi ở Tuyên Bắc giáo điện từng mắc bệnh, thân thể quả thực yếu ớt hơn người thường, không chịu được sự kích động lớn, kinh mạch bị rối loạn, tiểu nhân đã đi theo Điện hạ nhiều năm, đại nhân xin cứ theo lời thuộc hạ."

Vẻ mặt của Nhị Thập Nhất không có vẻ gì là giả, Tiêu Chiến thấy hắn bình tĩnh, máu trong lòng bàn tay lạnh lẽo của y cuối cùng cũng bắt đầu ấm lên.

Lúc Trạch Minh đế chạy tới, Tiêu Chiến đã ngồi trong đình viện rất lâu, trên trời gió mạnh, cả người y toàn là máu, tóc tai hỗn loạn, chật vật như một kẻ đầu đường xó chợ, không còn bộ dáng của người lớn lên giữa cung cấm, giơ tay nhấc chân đều là kim tôn ngọc quý.

Trạch Minh đế đỡ lấy hai vai Tiêu Chiến, thấy trên người y không có vết thương nào, có vẻ như không phải máu của y, mới yên lòng ngẩng đẩu lên hỏi Đỗ Vũ, "Vết thương của Tiện An Điện hạ có nghiêm trọng không?"

"Hồi bẩm Bệ hạ, đã không còn nghiêm trọng." Đỗ Vũ vội vàng quỳ xuống hành lễ, sau đó mới đứng dậy tán dương, "Vị thuộc hạ kia của. Tiểu Điện hạ quả thực diệu thủ, rất am hiểu kinh mạch của Tiện An Điện hạ."

"Việc này thuộc hạ không dám nhận,"

Nhị Thập Nhất chắp tay hành lễ, "Được Hoàng thượng cùng Tiểu Điện hạ quan tâm, tiểu nhân thay Điện hạ cảm tạ long ân."

Trạch Minh đế không muốn nghe mấy lời tâng bốc này, biết Vương Nhất Bác không việc gì, vội vàng xua tay ra hiệu cho tuỳ tùng cung nhân lui xuống, tiếp nhận áo choàng Lương Mục dâng lên, khoác cho Tiêu Chiến, sau đó khom người hỏi y, "Thừa Ninh bị doạ sợ sao?"

"Thúc phụ." Tiêu Chiến định thần lại, hốc mắt đỏ ửng, khuỵu gối định quỳ xuống, nhưng Trạch Minh đế đã ngăn lại, đỡ y đứng dậy, y gian nan mở miệng,

"Không có, Thừa Ninh tội muôn lần chét, không bảo hộ tốt Vương Tiện An, lần này nếu tổn hại đến hoà khí giữa Tuyên Bắc và Đại Uyên, thỉnh cầu thúc phụ giáng tội, Thừa Ninh sẽ chịu trách nhiệm..."

"Được rồi, không việc gì." Trạch Minh đế nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ sau lưng Tiêu Chiến, chân thành nói, "Trẫm không trách ngươi, có trẫm ở đây, sẽ không có việc gì. Nơi này giớ lớn, ngoan, vào thay y phục rồi nghỉ ngơi đi, ngươi đã bị kinh sợ, hãy ngủ một giấc, trẫm cho Đỗ Vũ canh chừng ở đây."

"Vậy chất nhi xin cáo lui."

Trạch Minh đế thở dài, ý bảo Lương Mục đỡ Tiêu Chiến rời đi, nghiêm giọng phân phó, "Đốt thêm hương an thần, nếu kẻ nào dám cả gan quấy rầy Hoè Cung, ảnh hưởng Thừa Ninh nghỉ ngơi, liền đến bẩm báo cho trẫm, trẫm sẽ xử tử bọn chúng."

"Tiểu nhân cẩn tuân thánh lệnh."

Tiêu Chiến quấn áo choàng quanh người đầy máu của mình, bước chân trầm ổn, không có chút nào tỏ ra phù phiếm. Y đi qua Nhị Thập Nhất mặt vô biểu tình, khi hoa hạnh rơi xuống, y thấo giọng thì thầm, Người khác gặp phải chuyện này đều giống như cua rơi vào nồi canh, ta nhìn không ra ngươi có chút nào sợ hãi, thập phần kiên nhẫn."

Nhị Thập Nhất cụp mắt, 'Thuộc hạ không dám nhận."

"Ngươi đã làm rất tốt, nếu đã nhìn rõ trò đùa của ta, sao không tự bẩm lên đi?" Tiêu Chiến hơi nghiêng đầu, cười giải hoạt khen ngợi, "Kẻ chủ mưu thực sự là cao nhân."

Nhị Thập Nhất không trả lời, chỉ cúi đầu lùi về sau, nhường đường cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lưng thẳng tắp, từng bước đi xuyên qua phong đài, bước lên bậc cầu thang, đi vòng qua hành lang gấp khúc, xung quanh yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng thanh linh rung động dưới mái hiên, y ngoảnh đàu nhìn lại, ánh mắt như chim nay, đột nhiên hỏi,

"Tuyên Bắc giáo điện đến tột cùng là ở đâu?"

Lương Mục lắc đầu, "Chuyện này nô tài cũng không biết rõ, chỉ nghe nói là nơi ở của Quốc sư Tuyên Bắc, Quốc sư trước kia từng ở trong quân đội, sau khi Tuyên Bắc an cư, đã mai danh ẩn tích, không còn ai nhìn thấy nữa. Nghe đồn Quốc sư sớm đã phi thăng, không còn vướng bận chuyện hồng trần nữa. Tuyên Bắc giáo điện là nơi truyền dạy sách thánh hiền, truyền thụ văn tinh võ nghệ. Tiện An Điện hạ hai mươi năm trước đã đến đó cầu học."

Nhìn theo bạch điểu bay xẹt qua bức tường xanh gạch đỏ, bay càng lúc càng cao cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng nữa, Tiêu Chiến rốt cuộc mới xoay người bước vào tẩm điện, lạnh giọng mỉa mai, "Một nơi kinh luân như thế, lại dạy dỗ ra được một đệ tử tính tình như hắn."

Trong viện yên tĩnh, Nhị Thập Nhất nhìn như tượng gỗ âm trầm lạnh lùng, cung nữ sau khi phụng dược cũng không dám ở lại lâu, lần lượt lui ra.

Vương Nhất Bác mở mắt ra, ngón tay ấn giữa ấn đường, thở dài một tiếng.

"Đây là đâu?"

"Chủ tử, đây là biệt viện của Hoè Cung."

"Hoè Cung?"

Vương Nhất Bác nheo mắt đứng dậy, cử động cổ thả lỏng vai, ngẩng đầu uống hết tách trà ấm.

"Đúng vậy, là Thừa Ninh Tiểu Điện hạ đưa người về cung." Nhị Thập Nhất cầm bàn tay Vương Nhất Bác bắt mạch, nhỏ giọng nói, "Tiểu Điện hạ tâm tư nhạy bén, hiệu cầm đồ bên kia, sợ là đã bại lộ."

"Bại lộ thì bại lộ, thành Loan Dương là hoàng đô, 300 phường buôn bán hỗn tập, ai không muốn có một ít bánh tốt chứ? Nếu Tuyên Bắc thật sự không để mắt tới chuyện này, Hoàng đế Đại Uyên ngược lại còn khó an giấc."

Vương Nhất Bác rút cổ tay lại, ngồi xuống cạnh trường kỷ, hắn một thân y phục đơn bạc, để lộ ra băng vải quấn chằng chịt quanh người. Vương Nhất Bác cảm thấy không thoải mái, vừa sờ vừa nhàn nhã nói, "Hơn nữa, hiệu cầm đồ bất quá chỉ là một nơi để truyền tin tình báo thôi, cho dù Đại Uyên có biết, cũng chỉ có thể giả vờ như không thấy, nhiều lắm thì cho Bình Thành nhìn chằm chằm mỗi ngày, nhưng thành Loan Dương này nhiều người như vậy, bọn họ cũng đâu thể để mắt tới mỗi ngày được."

Nhị Thập Nhất giúp Vương Nhất Bác chun quần, thay đồ lót, eo bụng hắn săn chắc, vai và cổ mịn màng, các khớp xương trên lưng lộ rõ.

Hắn đẩy mái tóc đuôi ngựa của Vương Nhất Bác ra trước mặt, cẩn thận hỏi, "Chử tử là cố ý đưa Tiểu Điện hạ đến trước hiệu cầm đồ?"

"Đưa y tới đó mới có thể không thẹn với lương tâm. Cho dù lúc đó có xảy ra chuyện gì, trong tay chúng ta không phải có thêm một tấm bùa cứu mạng hay sao?"

Vương Nhất Bác quấn đuôi ngựa, ngồi bất động, Nhị Thập Nhất cởi băng vải quấn trên người hắn, Vương Nhất Bác vân đạm phong khinh cười rộ lên, "Ta đã sớm nói qua, phu thê nhất thể, đã là trữ phi của ta thì cũng nên vì phu quân làm chút chuyện gì đó chứ.

Giường có rèm che, Vương Nhất Bác nằm trên giường trần trụi, Nhị Thập Nhất đặt dược bôi vết thương sang một bên, sờ lưng Vương Nhất Bác mịn màng bóng loáng, đến cả vết máu cũng không có, bất quá mới một canh giờ, vết kiếm chém đến huyết nhục kia cứ thế mà biến mất như không khí.

Nhị Thập Nhất trên mặt không thấy nửa phần kinh ngạc, sau khi lau sạch dược lúc trước Đỗ Vũ đắp lên lưng Vương Nhất Bác, hắn bắt chước cách băng bó của Đỗ Vũ, quấn băng vải lại như trước.

"Tiểu Điện hạ quả thực là một tấm khiên tốt."

"Việc Tuyên Bắc có ý đồ làm phản thì có gì đáng mừng? Có Tiểu Điện hạ của Đại Uyên bên cạnh sẽ cản được miệng của Hoàng đế, ai biết Tiểu Điện hạ có phải là đồng mưu hay không, nếu thật sự chọc đến gián đài, đến lúc đó chỉ cần một chút sơ sẩy, những người của tiền triều cũng có thể đè chết y."

Vương Nhất Bác nhếch môi cười, nói tiếp, "Hoàng đế sẽ không muốn thấy chúng ta lôi kéo chắt nhi ngoan của lão vào những rắc rối, nên chuyện hiệu cầm đồ, ngay cả khi muốn điều tra cũng sẽ phải làm một cách âm thầm, sẽ không quá sâu."

"Chủ tử bị thương, trùng độc trong cơ thể dị dộng, hiện tại miệng vết thương đã hoàn toàn lành lặn, không có gì đáng ngại nữa."

Nhị Thập Nhất buộc rèm, đứng dậy phủ thêm áo khoác cho Vương Nhất Bác, khẽ nhíu mày khuyên nhủ,

"Trùng cổ có thể chữa lành ngàn vết thương, Chủ tử có thể dùng ngân kim thôi miên cổ trùng, tuy có thể che giấu vết thương khỏi ngự y được một thời gian, nhưng lại sẽ khiến cổ trùng bất an, những dị động như vậy người bình thường không có khả năng chịu đựng nổi, Điện hạ sau này hành động càng phải cẩn thận, đừng ỷ lại trong cơ thể có cổ trùng, liền thấy máu không sợ.

"Ngươi có biết, Kính Xuyên Vưong ở đây, ta không có biện pháp che đậy không?"

Nghe Vương Nhất Bác gọi Tiêu Chiến như thế, Nhị Thập Nhất cũng không có gì ngoài ý muốn, hắn chỉ thở dài gật đầu đáp, "Thuộc hạ hiểu nỗi khổ của Chủ tử, việc này có cần hồi báo về Tuyên Bắc không?"

Vương Nhất Bác thản nhiên ngả lưng xuống giường.

"Ngươi cho rằng, có thể giấu được huynh trưởng bọn họ sao?"

Nhị Thập Nhất nhéo lông mày, bất đắc dĩ nói, "Lại khiến Vương hậu lo lắng rồi."

"Đã điều tra ra chưa?"

"Đều không phải là người Đại Uyên, hẳn là từ Tuyên Bắc tới."

Vương Nhất Bác chặc lưỡi, nhắm mắt bất lực vung tay thở dài, "Vị trí trữ phó này thật sự là hung hiểm, đã là tới từ Tuyên Bắc, liền để huynh trưởng điều tra đi. Có điều lần này, đừng có đánh thức ta."

Nhị Thập Nhất ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi, "Chủ tử có tính toán gì không?"

Vương Nhất Bác bắt chéo chân, nhàn nhàn nói, "Chúng ta đang ở Đại Uyên, muốn điều tra chuyện gì, trước tiên phải có án tử."

"Án tử?"

Nhị Thập Nhất khó hiểu.

"Đúng thế." Vương Nhất Bác chậm rãi mở mắt, cười nói, "Một cái án tử ở ngay trước mắt Hoàng đế Đại Uyên, sẽ khiến trên dưới Đại Uyên có đào ba tấc đất cũng muốn điều tra cho rõ."

Tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro