
Chương 6
"Kudou Shinichi?" Kaito ngạc nhiên đến mức quên mất chuyện đỏ mặt trước đó, mở to mắt nhìn hắn, “Ngươi là con trai duy nhất của Đông tướng - Kudo Shinichi?
Nhìn đối phương gật đầu, Kaito cảm thấy bản thân cần chút thời gian để tiếp nhận. Y đoán được Edogawa sẽ có liên quan đến nội chiến giữa các thân vương ở thủ đô. Nhưng không bao giờ nghĩ tới hắn sẽ là Kudo Shinichi.
Đông tướng Kudo Yusaku tuy là hầu tước, kém công tước* một bậc. Nhưng ông nắm giữ quyền lực quân sự. Là người được hoàng đế tin tưởng, dựa dẫm. Người thực sự nắm giữ quyền lực to lớn, là trụ cột của triều đình. Không như Kaito, chỉ là một thân vương hữu danh vô thực.
*chức quan cao nhất trong triều đình Nhật Bản lúc bấy giờ
Con trai của Kudo Yusaku, người thừa kế duy nhất trong tương lai của tước hiệu này, thực sự đang ẩn danh ở Thanh Vân thành làm Thiếu Giải Bộ. Ai có thể tin được chứ.
"Cho nên, Đông tướng Hầu phủ của ngươi cũng tham gia vào cuộc tranh giành ngai vàng giữa các thân vương?"
Kaito chỉ là thuận miệng hỏi. Mấy chuyện này đều liên quan đến việc trong nhà. Đối phương không muốn nói cũng không có gì lạ. Ai ngờ Shinichi lại không hề giấu diếm
" Trong lòng phụ thân, hy vọng Ngũ thân vương có thể có được vị trí kia. Ta tự nhiên cũng muốn như vậy."
À, Ngũ hoàng thúc.
Ngũ thân vương là người công bằng, tốt bụng và biết quan tâm đến dân chúng. Quả thực là ứng cử viên sáng giá cho vị trí Thiên Hoàng. Đáng tiếc gia tộc mẫu thân hắn địa vị thấp kém, không có quyền lực như Tam thân vương trong triều đình.
“Nhưng gia tộc Kudo không trực tiếp tham gia vào cuộc tranh giành ngai vàng giữa các thân vương.” Shinichi tiếp tục giải thích: "Phụ thân ta phát hiện mấy năm qua, các quan chức từ phía nam đã trả một số tiền hối lộ lớn cho Tam thân vương. Họ rất thận trọng. Làm việc không để lộ sơ hở nào, không dễ dàng tìm thấy bằng chứng. Sau khi thảo luận với phụ thân. Chúng ta đều tin rằng các quan chức từ nhiều nơi đã đưa tiền quà cho Tam thân vương thông qua Hisao Matsumoto. Nên ta đến để tìm bằng chứng."
Kaito gật đầu, đã hiểu rõ.
Mọi chuyện sau khi được phơi bày sẽ rất có lợi cho Ngũ thân vương. Nhưng mục đích cuối cùng gia tộc Kudo nhắm tới chỉ là chân tướng vụ án. Không liên quan đến tranh chấp giữa các đảng phái.
" Nhưng…ngươi cần phải đích thân đến sao? Ngươi đã ở Thanh Vân Thành suốt nửa năm đúng không?” Kaito bối rối, y không tin gia tộc Kudo thiếu người tới mức để đích tử Đông tướng tự thân ra trận.
" Mấy năm nay ta ở phía Nam du học. Mãi đến năm ngoái mới kết thúc. Muốn trực tiếp giải quyết xong chuyện này mới quay về. Lúc đầu nghĩ một hai tháng là đủ rồi..." Shinichi hơi dừng lại, "Gần đây ta cuối cùng cũng tìm ra được chứng cứ, không ngờ lại bị người của Tam thân vương phát hiện."
Kaito gãi đầu, trên mặt hiện rõ tia xấu hổ. Nhớ tới lần đầu gặp mặt đối phương nói không muốn làm người dẫn đường vì có việc cần làm. Hoá ra là vì hắn thật sự có chuyện quan trọng cần điều tra. Nếu y không làm phiền Shinichi. Hắn đã không bị người của Tam thân vương để mắt. Hắn đã an toàn rút lui từ lâu rồi.
“Đừng suy nghĩ nhiều," Shinichi thấy rõ cảm xúc bất an của Kaito. Nắm lấy tay y, đặt lên môi hôn, “Nếu không có ngày hôm đó, chúng ta vẫn là người xa lạ."
Đây chỉ là một căn nhà bình thường, một khoảng sân nhỏ, một căn phòng, đương nhiên chỉ có một chiếc giường.
Shinichi kéo Kaito đến bên giường rồi ngồi xuống: " Nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai chúng ta phải rời khỏi thành, cần nghỉ ngơi lấy sức.”
Vẻ mặt Kaito phức tạp, như thể đang do dự điều gì đó. Nhưng thái độ nhanh chóng trở nên kiên quyết. Y đột nhiên nhìn Shinichi, "Người của Tam thân vương sẽ không bao giờ để chúng ta đi dễ dàng. Vì vậy Shinichi, ngày mai chúng ta sẽ dịch dung rời thành. Trở về thủ đô với thân phận giả, để tránh bị truy đuổi trên đường đi.”
“Được.” Shinichi gật đầu, không hề ngạc nhiên trước lời đề nghị của Kaito.
Kaito sững người tại chỗ, hỏi một cách không chắc chắn, " Ngươi biết hết rồi?"
Hôm nay y mạo hiểm đến giải cứu Shinichi, đã vạch trần sự thật y biết võ công nhưng đối phương lại rất dửng dưng. Hiện tại, y thừa nhận bản thân có thể dịch dung, đối phương cũng không có chút kinh ngạc.
Điều này khiến Kaito nghi ngờ rằng Shinichi đã biết y chính là quái tặc đã đánh cắp những viên đá quý.
Hiển nhiên, Shinichi đã đưa ra một câu trả lời khẳng định.
"Làm sao ngươi biết?"
“Thứ nhất, thời gian ngươi xuất hiện ở Thanh Vân thành rất vừa vặn, chỉ cách ba ngày sau khi quái tặc xuất hiện. Thứ hai, ta thấy khi ngươi dỗ trẻ con, dùng ảo thuật rất sống động, nhanh đến mức người bình thường không thể làm được.
Tất nhiên điều quan trọng nhất là vào đêm ngươi lấy trộm con dao găm trong nhà Hisao Matsumoto. Ta đã đến tìm ngươi, vô tình nhìn thấy một cánh hoa mận trên cửa sổ. Thứ độc nhất vô nhị của dinh thự Matsumoto. Điều đó có nghĩa là ngươi thực sự không ở trong phòng đêm hôm đó.
Dựa theo lời ngươi từng nói với ta. Thời gian đó ngươi sẽ ở nhà dưỡng bệnh, không ra ngoài. Cho nên ta cho rằng ngươi đang giả bệnh, ta biết rõ điều này, mới có thể yên tâm đưa ngươi ra ngoài."
Nghe màn suy luận đâu ra đó của Shinichi, Kaito nhận ra những việc bản thân cho là che giấu rất tốt sớm đã hện ra rõ ràng trước mắt đối phương. Đây là sức mạnh của đích tử Đông Tướng sao? Thật đáng sợ.
Trong trường hợp này, Kaito đã lười giấu giếm bất cứ điều gì, kể cho Shinichi mọi chuyện về mình. Cha y qua đời một cách bí ẩn nên y giả vờ là một thân vương yếu đuối, bệnh tật để sống sót. Để tìm ra manh mối về cái chết của cha, Kaito không ngừng tìm kiếm báu vật...
Shinichi nghe xong cảm thấy rất đau lòng, không cầm lòng được ôm thân vương nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc y: "Kaito, ngươi không cần chiến đấu một mình nữa. Dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ cùng ngươi đối mặt."
...
"Đồ vô dụng!" Công tước Fujiwara Seichiro tức giận đập vỡ tách trà trong tay, " Nhiều người như vậy cũng không canh giữ nổi một vật!”
Ba ngày trước, phủ Công tước Fujiwara nhận được thông báo rằng hộp trang sức Tây Vực của phu nhân Công tước sẽ bị đánh cắp vào hôm nay.
Fujiwara Seichiro huy động quân lính canh gác quanh phủ công tước. Nghiêm ngặt canh mật suốt ba ngày. Nhưng hộp trang sức vẫn bị trộm.
"Hắn chạy hướng đó, để ta đuổi theo!"
Nakamori Ginzo – người đã chiến đấu với quái tặc suốt hai năm. Phóng lên ngựa đuổi theo. Tuy nhiên, sau khi băng qua hai con phố. Ông không thấy bóng dáng quái tặc.
Kỳ lạ, quái tặc dù là giỏi khinh công nhưng sao có thể nhanh hơn ngựa?
Nakamori Ginzo đang không hiểu ra sao thì thấy một chiếc xe ngựa lao tới từ phía đối diện. Để đảm bảo không bỏ lỡ bất kỳ manh mối nào, ông bước tới và yêu cầu dừng xe.
Một bàn tay trắng trẻo kéo rèm ra. Ngồi trong xe là một chàng trai trẻ mà Nakamori Ginzo quen biết. Là Kudo Shinichi, con trai của Đông Tướng.
" Ngài Nakamori, ngài đang bắt trộm à?" Kudo Shinichi nghiêng người sang một bên nói, "Ngài có muốn kiểm tra bên trong xe của ta không?"
Mặc dù Kudo hỏi câu hỏi này nhưng rõ ràng là không có ai khác trong xe.
Kẻ trộm biết dịch dung, Nakamori Ginzo theo lẽ thường nên kiểm tra xem người này có phải là con trai Đông Tướng hay không. Nhưng khi đến gần hơn, ông nhận ra cỗ xe quả thực là của Đông Tướng phủ nên không lãng phí thêm thời gian. Nói với Kudou Shinichi rằng mình đã kiểm tra xong, lập tức đổi hướng đuổi theo.
Xe ngựa xuyên qua chợ, trở về Hầu phủ. Kudo Shinichi xuống xe, đi thẳng vào phòng ngủ.
Trong phòng có một ngọn đèn dầu đang cháy. Khi cửa mở, bên trong xuất hiện một Kudo Shinichi khác.
Họ không hề ngạc nhiên chút nào khi gặp nhau, người vừa trở về mỉm cười rồi khóa cửa lại. Y nới lỏng búi tóc, toàn bộ khí chất quanh thân thay đổi.
" Thân phận Kudo Shinichi dùng tốt không?" Kudo Shinichi đang ngồi trên ghế gỗ đọc sách. Nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống. Ánh mắt nặng nề nhìn vị khách mới vào.
Dung mạo hai người giống nhau. Chỉ cần thay đổi quần áo, thay đổi kiểu tóc. Lợi dụng ánh sáng ban đêm không tốt cùng xe ngựa của Đông Tướng Hầu phủ liền dễ dàng qua mắt Nakamori Ginzo.
Biết là Shinichi đang không vui. Kuroba Kaito cũng đoán được đối phương không giận vì y đi trộm đồ. Mà là chuyện khác... Nhưng chỉ đành ho một tiếng, ngồi xuống cạnh Kudo Shinichi, quàng tay qua cổ người kia. “ Ta đã trở về an toàn rồi. Không phải sao?”
Để dễ dàng đánh cắp thân phận của Kudo Shinichi, Kaito không cho Shinichi đến hiện trường. Hơn ai hết, Shinichi biết Fujirawa Seichiro đã cất công bày binh bố trận bảo vệ món bảo vật này đến cỡ nào nên trong lòng lo lắng không thôi. Nhiều lần hứa sẽ không để ảnh hưởng đến Kaito.
Ngay cả khi Shinichi chấp nhận dịch dung giả làm người khác. Nhưng Kaito vẫn không đồng ý. Đến cuối cùng, Shinichi bị đánh ngất, Kaito hoàn thành mong muốn tự đi một mình.
Nhớ đến những điều này, Shinichi nói bản thân không tức giận là nói dối. Biết đối phương có ý tốt, không muốn liên lụy đến mình nhưng hắn vẫn không thể bình tĩnh được. Cũng không hề phản ứng trước cái ôm của Kaito.
"Shinichi?"
Trước đây không phải là họ chưa từng cãi nhau. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, mỗi khi Kaito ôm Shinichi. Shinichi luôn ôm lại y. Đây là lần đầu tiên Shinichi thờ ơ trước cái ôm của y như vậy.
Kaito biết mình sai nên có chút hoảng hốt tiến lại gần, cả người như dựa vào Shinichi.
"Đừng tức giận, ta không cho ngươi đi vì ta chắc chắn bản thân có thể làm mọi việc suôn sẻ, ta sẽ không bị thương..."
Shinichi gỡ tay Kaito xuống, để Kaito ngồi đó ngơ ngác nhìn hắn, "Ngươi đã muốn như vậy, giải thích với ta làm gì?"
Kaito lúng túng chớp mắt rồi lao vào lòng Shinichi, "Ta sai rồi Shinichi, đừng giận, đừng phớt lờ ta."
Vừa nói, Kaito vừa muốn tiến lại gần hôn môi Shinichi nhưng Shinichi vẫn không hề cử động. Nhìn thân vương nhỏ với vẻ mặt lạnh lùng.
Kaito tròn xoe mắt nhìn Shinichi. Sau một lúc lo lắng mới nghĩ ra cách giải quyết. Dùng hai tay ôm chặt đối phương, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên hai vệt đỏ bừng: "Shinichi, hôm nay ta sẽ không rời đi... Tối nay ta sẽ nghe lời ngươi, nha ?"
Hai người đã ở bên nhau hơn một năm. Shinichi nhiều lần mở lời muốn giữ Kaito qua đêm tại phủ Kudo nhưng khi Kaito nghĩ đến bố mẹ Shinichi, xấu hổ nên luôn từ chối. Cho dù Đông tướng và phu nhân đã nhận ra mối quan hệ của họ.
Bây giờ, để dỗ dành Shinichi. Kaito cuối cùng cũng sẵn sàng nhượng bộ.
Đáng tiếc quyết định này lại khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn. Shinichi không những không bình tĩnh mà còn đẩy Kaito ra: "Ngươi không hiểu gì cả."
Bầu không khí căng thẳng lan tỏa giữa hai người. Kaito mím môi, lúng túng đứng hồi lâu, cảm thấy có chút không vui.
"Bỏ đi. Nếu ngươi không muốn nói chuyện với ta, ta đi trước."
Kaito tức giận mở cửa. Nhưng ngay khi ngón tay chạm vào cửa. Bất ngờ bị một lực rất mạnh kéo lại và ấn vào tấm cửa.
Shinichi nắm lấy vai Kaito, trong mắt không giấu được tức giận, "Ngươi biết ta muốn nghe cái gì. Ngươi nhất quyết không muốn nói?"
"..." Kaito luôn nghĩ cách dỗ dành người yêu. Lúc này lại im lặng, vẻ mặt bối rối, không biết làm sao.
Shinichi muốn Kaito hứa sẽ không mạo hiểm một mình nữa.
Nhưng đây chính xác là lời hứa mà Kaito ít muốn thực hiện nhất. Dù thế nào đi nữa, y cũng không muốn Shinichi rơi vào nguy hiểm.
Hơn nữa, Kaito đang rất không vui. Shinichi lo lắng cho y như vậy. Nhưng đến hôn cũng không muốn hôn y?
Im lặng đối mắt với nhau hồi lâu, thấy vẻ mặt bướng bỉnh và ủy khuất của Kaito. Shinichi bất lực thở dài, hắn mong gì ở thân vương nhỏ bướng bỉnh này đây.
Kaito bị kéo vào phòng, cảm thấy không thoải mái khi ngồi trên giường của Shinichi. Khi ngẩng đầu lên, y nhìn thấy ái nhân đang đứng trước mặt. Nhưng không thể nhìn rõ khuôn mặt của Shinichi dưới ánh nến. Khiến y cảm thấy áp bức khó hiều.
Dây buộc tóc trên đầu Kaito bị cởi ra, tóc đen xõa xuống. Khoảnh khắc tiếp theo, dải lụa trắng quấn quanh cổ tay mảnh khảnh của Kaito.
"Shinichi?" Hai tay đột nhiên bị trói, Kaito ngạc nhiên nhìn Shinichi.
Nhưng thay vì nhận được câu trả lời. Kaito bất lực nhìn Shinichi cởi thắt lưng rồi nhét vào miệng y.
Kaito hoảng sợ, lo lắng nuốt nước bọt. Người yêu của y vô cùng dịu dàng và chiều chuộng y. Y chưa bao giờ thấy Shinichi như thế này trước đây.
“Đừng sợ,” Shinichi mắt tối sầm nói, nhưng vẻ mặt của hắn hoàn toàn không đáng tin. Shinichi nhẹ nhàng xoa má Kaito, “Không phải vừa nói sẽ nghe lời ta tối nay sao? Hối hận rồi? Ta chỉ khiến ngươi không thể hôn thôi”
Kaito dùng đôi mắt đáng thương nhìn Shinichi, nhưng Shinichi vẫn không cởi trói trên tay y.
...
Sau một khoảng thời gian không xác định. Kaito đã hoàn toàn mất hết cảm giác về thời gian, gần như hôn mê, ý thức dần sụp đổ.
Cuối cùng, chiếc thắt lưng trong miệng Kaito được lấy ra. Kaito thử cử động quai hàm cứng ngắc, không thể kìm được tiếng nức nở đứt quãng từ cổ họng.
Kaito chớp đôi mắt đẫm lệ nhưng vẫn không thấy rõ biểu cảm của Shinichi. Y càng thêm bất an.
"...Shinichi, hôn ta...hôn ta đi..."
Vừa dứt lời, Kaito đã bị đôi môi mềm mại hôn lên.
Nụ hôn nhẹ nhàng làm dịu đi sự điên cuồng và mệt mỏi của cả đêm. Kaito cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ bình yên.
Khi y tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng rồi.
Toàn thân Kaito đau nhức, hai tay đỡ thân trên run rẩy, mắt hơi sưng lên, cổ họng khô khốc.
Shinichi đang ngồi ở một chiếc bàn cách đó không xa, quay lưng về phía Kaito nên y không thể nhìn rõ Shinichi đang làm gì.
"Shinichi, ta khát..."
Nghe vậy, Shinichi rót một cốc nước. Kaito vừa uống vừa lén quan sát biểu cảm của Shinichi.
Nhưng đôi mắt của thân vương nhỏ rất to. Một cử động nhỏ cũng có thể nhìn thấy rõ, Shinichi bị người yêu chọc cười nên chủ động hôn lên trán y.
Mặc dù rất tức giận vì Thân vương nhỏ đã mạo hiểm một mình. Thậm chí hoàn toàn không nhận ra sai lầm của mình và nói rõ rằng sẽ tái phạm trong tương lai. Nhưng ai bảo Shinichi thích Kaito, chỉ có thể quan tâm, bảo vệ Kaito nhiều hơn thôi.
" Đồ ngươi đem về ngày hôm qua” Kaito nhìn thấy Shinichi đang cầm hộp trang sức y đánh cắp ngày hôm qua. Sau khi quay lại liền cãi nhau với Shinichi. Nên Kaito chẳng có thời gian xem nó có ẩn giấu bí mật gì không. Thì ra nãy giờ Shinichi nghiên cứu nó “Ngươi có thấy điều gì bất thường không?”
Vẻ mặt Shinichi lập tức trở nên nghiêm túc, hắn đặt hộp trang sức vào giữa hai người: "Kaito, chiếc hộp này có ngăn bí mật ở giữa."
Ngăn bí mật...
Tim Kaito đập nhanh hơn, thật sự tìm được rồi?
"Đáng tiếc ta còn chưa tìm được cách mở. Ngươi là chuyên gia lĩnh vực này, nhìn thử xem”
Kaito cầm lấy chiếc hộp gỗ. Xem xét nó một cách cẩn thận, tỏ ra phấn khích.
"Cơ chế trên chiếc hộp này là bản sao dựa trên bản gốc của đại sư Tả Từ - một bậc thầy về cơ quan. Ta từng đọc quá cách phá giải nó trong một cuốn sách.”
Kaito ấn vài lần vào đáy hộp và nghe thấy tiếng tách. Như thể có thứ gì đó được mở ra.
Khi mở chiếc hộp ra, Kaito vô cùng hồi hộp. Đây có thể là manh mối quan trọng về cái chết của cha y.
Bên trong hộp là một cuốn sổ nhỏ. Nội dung được ghi bằng mật mã.
Kaito đưa cuốn sách cho Shinichi và lẩm bẩm: “Chắc hẳn là bí mật rất quan trọng nên mới phải giấu nó kỹ càng, còn sử dụng mật mã để nghi lại. Fujiwara Seichiro là thành viên trong đảng phái của Tam hoàng thúc nên ta đoán thứ này được Tam hoàng thúc giao cho cánh tay phải của hắn giữ."
Shinichi gật đầu đồng ý: "Người có thể âm thầm giết chết thân vương không phải là người bình thường.”
"Phụ thân ta sau khi phát hiện ra bí mật của Tam Hoàng thúc vẫn giữ im lặng. Kỳ thật, ta đã đoán được hung thủ chính là một trong các hoàng thúc, nhưng ta không có chứng cứ. Shinchi, ta cuối cùng cũng tìm ra hung thử giết phụ thân ta rồi”
Kaito nhìn Shinichi, sự thật mà y luôn tìm kiếm cuối cùng cũng sắp lộ diện. Tâm trạng y rất phức tạp. Nghĩ đến phụ thân đã chết oan uổng, Kaito không khỏi cảm thấy đau buồn, tầm nhìn bắt đầu mờ đi.
Shinichi dịu dàng ôm Kaito vào lòng, lấy tay che mắt y, "Đừng khóc Kaito, mắt sẽ đau đấy."
Đêm qua tiểu thân vương đã khóc rất lâu, bây giờ không thể khóc nữa. Nhưng Kaito không chịu nổi, khóc nức nở trong vòng tay Shinichi.
Shinichi nhẹ nhàng vuốt ve lưng Kaito an ủi: “Đừng lo lắng, ta sẽ giải mã nội dung cuốn sổ này, phơi bày mọi chuyện ra ánh sáng. Sau đó, ngươi sẽ được tự do.
Không cần giả vờ ốm yếu, không cần trộm cắp, không cần che giấu sự tài giỏi của mình. Hãy để ta bảo vệ ngài, Kaito.
Cả đời này, ngài mãi là người trên đầu quả tim của ta”
Một năm sau, Ngũ thân vương lên ngôi thái tử
Cuốn sổ Kaito tìm thấy chính là số sách kế toán của Tam thân vương, ghi lại thời gian, số tiền hối lộ mà các quan chức đưa cho hắn. Cùng với những bằng chứng mà Shinichi tìm thấy ở Thanh Vân thành. Hàng loạt tội ác trong bóng tối đã bị phát hiện.
Cuối cùng, Tam thân vương bị tước bỏ tước hiệu hoàng tộc, chịu tù chung thân vì những tội ác như giết thân vương.
Không lâu sau khi bữa tiệc phong tước hiệu cho thái tử trong cung điện bắt đầu vào đêm. Kuroba Kaito và Kudo Shinichi biến mất.
"Kudo Shinichi, lần này ta không hứa với ngươi điều gì cả. Sao ngươi dám làm vậy với ta? Buông ra! Ugh!"
Shinichi khéo léo chặn sự phản kháng của Kaito bằng môi, hôn Thân vương nhỏ cho đến khi y thở hổn hển mới buông ra.
" Thiên hoàng bệ hạ đã đồng ý hôn sự của chúng ta, còn có chuyện gì không thể làm được sao?"
"Nhưng đang ở trong cung, đồ sắc lang!"
END
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro