Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(11)

Hoa lan trong bình thay đến lần thứ ba, Lưu Diệu Văn thưa với gia đình chuyện tình giữa cậu với Nghiêm Hạo Tường.

Cậu đã sớm comeout với ba mẹ, lần này cũng thẳng thắn thú nhận rằng đối tượng lớn tuổi hơn mình, điều này đối với ba mẹ Lưu Diệu Văn là không ngoài ý muốn, bởi bản thân Lưu Diệu Văn chỉ mới hai mươi, đối tượng lớn tuổi hơn là điều bình thường, ấy là trong phạm vi hai tuổi. Nhưng khi nghe đến tuổi tác chênh lệch đến “tám tuổi”, hai vị phụ huynh không hẹn mà cùng trầm mặc.

Im lặng một lúc lâu, Lưu Diệu Văn lại tiếp tục giải thích, đối phương là giảng viên của cậu.

Bởi vì thân phận giảng viên, hai vị phụ huynh trực tiếp quên mất Nghiêm Hạo Tường chỉ mới hai mươi tám tuổi, trong đầu vô thức hiện lên khuôn mặt một người đàn ông trung niên.

Không phải là phân biệt đối xử với đàn ông trung niên, thế nhưng tuổi đôi mươi ở bên u40 vẫn… hơi khó tiếp nhận.

"Thầy Nghiêm anh ấy..."

"Con trai, cuối tuần này ba mẹ đến thăm con."

“…”

Đầu tiên cần bình tĩnh, không thể trực tiếp mắng mỏ được, phải hiểu rõ tình hình mới tiến hành từng bước một.

Nghiêm Hạo Tường không ngờ đến khúc cua này, thưa chuyện xong tự nhiên là phải gặp mặt ba mẹ Lưu Diệu Văn, chẳng qua là thời gian có hơi gấp không kịp chuẩn bị.

"Cuối tuần này, ừm... chú dì có biết chúng ta sống chung không?"

"Em đã nói với ba mẹ trước đó rồi."

Nghiêm Hạo Tường có chút bối rối nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ nói trước cuối tuần nên dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ.

"Đã rất sạch sẽ rồi, anh lo lắng sao?"

"Không lo lắng."

“Ba mẹ em nhất định sẽ thích anh.”

"Ừm..."

-

Chiêu đãi khách... ngoài từ "khách", Nghiêm Hạo Tường không biết dùng từ nào để chỉ ba mẹ của Lưu Diệu Văn.

Điều anh lo lắng không phải là ngoại hình của mình mà là thân phận giảng viên này.

Nhưng hiện tại cân nhắc đến điều này cũng đã vô ích, nhìn đứa nhỏ đang khoanh chân ngồi trên thảm chơi game, anh rốt cuộc cũng đi tới hỏi: "Diệu Văn, chú dì thứ bảy hay chủ nhật sẽ tới đây?"

Lưu Diệu Văn buông điều khiển xuống: “Sáng thứ bảy, chủ nhật bọn họ sẽ về. Trong nhà khá bận rộn, không thể vắng người quá lâu.”

"Trong nhà chỉ có một phòng ngủ. Anh sẽ đặt một khách sạn gần đây cho ba mẹ em. Còn ăn uống thì sao? Khẩu vị chú dì như thế nào nha, có kiêng kị gì không?"

Lưu Diệu Văn cuối cùng cũng hiểu ra, cậu nắm lấy tay thầy Nghiêm: “Cả nhà em có khẩu vị giống nhau, nhưng ba em không ăn hạt tiêu. Nếu anh lo lắng thì thứ bảy em sẽ là người gọi đồ ăn. Còn khách sạn em đã đặt từ trước rồi, ở ngay gần đây. Thầy Nghiêm, anh tin em đi, anh tốt như vậy, ba mẹ em nhất định sẽ thích anh, giống như mẹ anh cũng đối tốt với em đó."

"Em biết không, anh là giảng viên của em, mối quan hệ này rất khó được mọi người chấp nhận, kể cả anh lúc ban đầu."

Nghiêm Hạo Tường ngồi xuống bên cạnh cậu, bưng ly nước của Lưu Diệu Văn lên nhấp một ngụm, là nước mật ong.

Lưu Diệu Văn nói: “Nếu em là anh, em cũng sẽ thấy hoang đường. Thế nhưng em nghĩ anh dường như không chán ghét em đến thế. Trước kia em cứ luôn quấn quýt lấy anh nói muốn ở bên anh, thật ra, thật ra là em cũng không muốn ép buộc anh, nhưng em không thể nào khống chế được suy nghĩ muốn ở bên anh ngày càng mạnh mẽ của mình".

Giao diện trò chơi trên màn hình hiện lên hai chữ Game Over, Lưu Diệu Văn chuyển sang game đua xe nhưng không quá chú tâm vào nó: "Nếu em gặp anh trên đường, anh không phải là giảng viên của em và em cũng không phải là học trò của anh. Nếu như vậy, mối quan hệ của chúng ta có thể phát triển nhanh hơn bây giờ ư?"

"Sẽ không."

"Em biết mà ~" Lưu Diệu Văn mỉm cười, "Nếu người xa lạ tỏ tình với anh, anh chắc chắn sẽ không thích người ta, vì rõ ràng đối phương chỉ mê mệt nhan sắc của anh thôi, mặc dù lúc đầu... em cũng theo đuổi anh vì anh đẹp trai. Thế nên em mới phải dựa vào mối quan hệ thầy trò trang trọng này, nhưng cũng là điều may mắn, dù sao thì em cảm thấy như vậy đấy”.

Lưu Diệu Văn luôn lạc quan và đưa ra những lời ngụy biện không hợp lẽ thường.

Lời ngụy biện của cậu khác với những người khác.

Chẳng hạn như trong đoạn đối thoại vừa rồi, người khác có thể sẽ nói: “Mối quan hệ thầy trò đã giúp em được quen biết anh, em rất vui”. Nhưng lời nói của Lưu Diệu Văn như muốn biểu đạt với anh rằng: Với tiền đề là em nhất định sẽ thích anh, trong số những cách thức có thể gặp nhau, em đã chọn được con đường tốt nhất. Tuy con đường này hơi chật vật nhưng chúng ta lại ở khoảng cách gần nhất, anh chỉ có thể nhìn thấy em. Em nghĩ chỉ có một lời giải thích duy nhất, chúng ta là định mệnh của nhau.

Không gì có thể so sánh được với số phận, và số phận chính là thứ không thể nào chống lại được.

Nghiêm Hạo Tường không còn lời nào để nói, uống nửa ly nước mật ong còn lại, nhìn chiếc xe thể thao màu xanh trên màn hình chạy qua góc cua cuối cùng đang hướng thẳng về đích, lúc này Lưu Diệu Văn mới rảnh rỗi đưa tay ôm lấy eo Nghiêm Hạo Tường, "Sao vậy? Thầy Nghiêm sao không nói gì nha? Em lại nói sai hửm?”

“Không nói sai.” Nghiêm Hạo Tường trêu chọc, “Nếu có thể khiến người khác tin phục, cho dù em sai, ngụy biện cũng thành có lý.”

“Anh uống hết nước mật ong của em rồi, em uống cái gì đây?”

“Anh pha cho em một ly nữa.”

“Không.” Lưu Diệu Văn bĩu môi, “Hứ.”

Giọng mũi hơi trầm phát ra tiếng "hứ" rất giống sùng nhị.

Nghiêm Hạo Tường nhéo mặt cậu, bóp môi cậu thành cái mỏ vịt, sau đó hôn chụt một cái: “Chơi thêm hai mươi phút nữa thì đi ngủ.”

"Trên giường?"

“Ý em là gì đây, ngoài lần nào đó em tự bò ra ghế sô pha nằm mười phút lúc nửa đêm, anh có bao giờ cho em ngủ ở đâu khác không?”

Lưu Diệu Văn lập tức tắt TV, mập mờ nói: “Sáng mai em có thời gian giặt ga giường…”

"Em?"

“Vừa rồi anh chủ động hôn em, môi anh ngọt ngào quá, nên em…”

Nghiêm Hạo Tường: "Em tự mình giải quyết đi, anh không..."

Lưu Diệu Văn không đợi anh nói xong, đã cắn một ngụm lên cổ anh, hai tay không thành thật vươn tới lưng dưới bóp một cái: "Hiện tại có thể sao ạ?"

Nghiêm Hạo Tường: "......"

-

Sáng thứ bảy hai người cùng nhau đi đón ba mẹ Lưu Diệu Văn.

7 giờ 10 phút sáng, đồng hồ báo thức của Lưu Diệu Văn vang lên, Nghiêm Hạo Tường đã đang rửa mặt, cậu lê chân đến bên cạnh Nghiêm Hạo Tường, tựa trán vào vai anh: “Em còn tưởng hôm nay có thể đánh thức anh dậy một lần.”

"Thói quen. Không phải 8 giờ 40 mới đi sao? Em dậy sớm thế."

“Vậy anh có thể ngủ với em thêm một lúc nữa được không?”

"Anh đã thức rồi, không thể ngủ được nữa."

"Chúng ta đi ăn sáng đi. Em muốn uống cháo ở tiệm kia trên đường Dương Đông."

"Được."

Trong lúc ăn sáng, Lưu Diệu Văn đeo tai nghe call video với ba mẹ, Nghiêm Hạo Tường không nghe được bên kia đang nói gì.

"Con đang ăn sáng với thầy Nghiêm, lát nữa sẽ đi đón ba mẹ. Hôm nay thứ bảy không lên lớp. Được ạ, khách sạn cách chỗ con ở không xa, xuống xe nghỉ ngơi một lát rồi đưa ba mẹ đi ăn, còn phải cùng ba đưa mẹ đi dạo phố, con đương nhiên muốn ở cùng thầy Nghiêm... Không nói nữa, bánh bao tôm của con nguội mất rồi. A, con tắt đây."

Trong đầu Nghiêm Hạo Tường đang nghĩ là sau khi đón ba mẹ Lưu Diệu Văn sẽ đưa chú dì về nhà anh ngồi một lúc, anh hiểu rằng hai vị trưởng bối thực ra là đến để xem xét tình hình của anh.

Lưu Diệu Văn vừa ăn vừa ngáp dài: “Buổi chiều phải ngủ trưa, buồn ngủ quá.”

Nghiêm Hạo Tường nói: “Hôm nay không được, nên dẫn ba mẹ em đi dạo phố.”

"Cùng nhau sao ạ? Anh đi cùng em nha. Chúng ta còn chưa chính thức đi dạo phố với nhau lần nào đâu."

Theo lý mà nói thì Nghiêm Hạo Tường nên đi cùng, nhưng anh thực sự chưa nghĩ ra mình đi dạo phố để làm gì. Nhưng lời Lưu Diệu Văn nói đều là sự thật, hai người bọn họ cũng nên đi dạo phố cùng nhau.

Quan trọng nhất là phải xem thái độ của ba mẹ cậu trước.

Nghiêm Hạo Tường nói: “Được rồi, ăn nhanh đi, nguội rồi.”

-

Hôm nay Nghiêm Hạo Tường vẫn mặc áo sơ mi, Lưu Diệu Văn vẫn mặc phong cách sinh viên đại học như bình thường, hai người với hai khí chất khác biệt đứng bên đường đợi người bị bạn nhỏ đi qua chào một người là chú, một người là anh trai.

"Không phải chú, mà là anh trai!" Lưu Diệu Văn nghiêm túc nói với cô bé.

Cô bé chẳng qua là muốn 2 người lớn nhường đường nhưng lại bị nói đến bối rối: “Nhưng em thấy chú ấy có chút hung dữ, giống như mấy ông chú nóng nảy, tính tình không tốt á.”

Lưu Diệu Văn cau mày, nhưng liếc sang vẫn thấy Nghiêm Hạo Tường bình tĩnh, đột nhiên nhẹ giọng nói: "Anh ấy có hơi hung dữ nhưng mà không phải rất đẹp trai sao?"

"Đẹp trai lắm ạ... vậy thì, anh trai ơi."

Lúc này Lưu Diệu Văn mới hài lòng thả đứa bé đi, quay người lại ra vẻ nói: "Chú Nghiêm này, bị đứa nhỏ đánh giá là rất hung dữ, cảm giác thế nào nhỉ?"

Nghiêm Hạo Tường vẫn bình tĩnh nói: “Sinh viên đều biết tính tình của anh không tốt, đó là sự thật.”

"Vậy em cũng gọi anh là chú Nghiêm có được không?"

Nghiêm Hạo Tường nhàn nhạt liếc hắn một cái.

"Em không nỡ gọi anh là chú đâu. Em không thấy anh hung dữ, tính tình anh rất tốt mà, em gọi là anh trai thì sao?"

"Không."

"Tại sao."

"Không có lý do, không được."

"Trêu anh chút thôi, em càng thích gọi anh là thầy Nghiêm hơn."

Nghiêm Hạo Tường hỏi lại: "Tại sao?"

"Em không biết, cũng giống như chuyện em thích nhìn thấy dáng vẻ khi anh mặc áo sơ mi, thích được hôn anh khi anh đang mặc áo sơ mi."

Còn thích tự tay cởi hai cúc sơ mi trên cùng của anh, rồi lại tự tay cài lại.

Tháo thắt lưng, kéo khoá quần tây.

Cởi vớ của thầy Nghiêm.

Vuốt dọc đôi chân thon dài.

Lưu Diệu Văn đang âm thầm mơ mộng, Nghiêm Hạo Tường đột nhiên nói: "Im lặng, bên đó là ba mẹ em đúng không? Nhìn bên kia kìa."

Lưu Diệu Văn nhìn theo phương hướng anh chỉ, quả nhiên là ba mẹ mình, cậu lập tức mỉm cười nắm lấy cổ tay Nghiêm Hạo Tường đi về hướng đó, Nghiêm Hạo Tường cúi đầu nhìn, bất đắc dĩ gỡ tay cậu ra: "Chú ý một chút."

"Sao anh không nắm tay em?" Lưu Diệu Văn phàn nàn, nhưng cũng không kéo tay anh nữa, thành thật cùng anh đi tới bên kia.

Mẹ Lưu dáng người đầy đặn, mặc váy màu vàng nhạt, bên cạnh là ba Lưu có chiều cao xấp xỉ Lưu Diệu Văn, mặc áo ngắn tay màu xanh đậm, quần tây đen, trên tay cầm túi xách của mẹ Lưu.

"Ba, mẹ."

Hai vị phụ huynh đều mỉm cười dịu dàng, giây phút nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường, mẹ Lưu còn sửng sốt một chút.

Nghiêm Hạo Tường thoạt nhìn rất trẻ, nói anh mới 24, 25 vẫn sẽ có người tin, mà nói anh 28, 29 cũng không thể bắt bẻ. Ngũ quan hài hoà, vẻ ngoài sạch sẽ, lại có khí chất độc đáo của giáo sư, thế nên vừa nhìn liền vui tai vui mắt. Có thể giải thích tại sao đứa nhỏ vừa rồi vô thức gọi anh là chú, rồi lại phải thừa nhận anh rất đẹp trai.

"Ba mẹ, đây là thầy Nghiêm, Nghiêm Hạo Tường, con đã nói trước đó, bạn trai con."

Nghiêm Hạo Tường có chút không được tự nhiên chạm nhẹ vào cánh tay Lưu Diệu Văn: "Chú, dì, cháu tên là Nghiêm Hạo Tường."

"Ôi chao! Tiểu Nghiêm đấy ư, còn trẻ như vậy đã là giảng viên rồi."

Lưu Diệu Văn ngắt lời: “Không phải con đã nói rồi sao, anh ấy chỉ hơn con có mấy tuổi, là giảng viên nam đẹp nhất trường con đấy.”

Nghiêm Hạo Tường cười nói: "Không đâu ạ, cháu cũng... không còn trẻ nữa."

“Hai mươi tám...” mẹ Lưu nhìn người đàn ông từ dáng người đến dung mạo đều đẹp đẽ này, lo lắng lúc trước đã tiêu tan phân nửa, “Còn rất trẻ... ôi lão Lưu, túi của em sắp rơi xuống đất mất rồi.”

“Lão Lưu” trực tiếp đặt túi xách của mẹ vào tay con trai, “Cầm giúp mẹ con đi, không biết sao mà chiếc túi nhỏ như vậy lại có thể nặng đến thế.”

"Con không cầm đâu, đây là nhiệm vụ riêng của ba mà, đừng có đẩy sang cho con." Lưu Diệu Văn nhét túi lại.

"Vậy chú dì cùng trở về nghỉ ngơi một lát, cháu đi lấy xe ạ." Nghiêm Hạo Tường nói.

Lưu Diệu Văn đứng yên tại chỗ hỏi mẹ: “Thầy Nghiêm có phải rất đẹp trai không mẹ?”

Ba Lưu nói: “Hôm qua mẹ con còn nói với ba, nếu con dám yêu đương với ông chú, mẹ con liền đánh gãy chân con kéo về nhà.”

"..." Lưu Diệu Văn thắc mắc: "Tại sao ạ? Lúc gọi điện không phải con đã nói anh ấy mới hơn hai mươi sao?"

Mẹ Lưu có chút xấu hổ: “Giáo viên lịch sử ở trường cấp 3 của mẹ cũng họ Nghiêm. Người này đã ngoài bốn mươi, bụng bia, tính tình cáu kỉnh thất thường. Thế nên vừa nghe con gọi thầy Nghiêm, mẹ liền quên mất lời con nói."

"Đây chính là nguyên nhân ba mẹ đột nhiên muốn tới thăm con sao ạ? Con còn tưởng ba mẹ tới để chúc phúc, không ngờ là tới để chia rẽ."

"Ai chia rẽ? Mẹ đây là muốn cùng ba tới xem xét tình hình, đề phòng con bị người ta lừa sao."

Lưu Diệu Văn nói: “Mẹ, thật ra con mới là người bám chặt không buông thầy Nghiêm…”

Ba Lưu cũng cười: “Hei, năm đó cũng là ba mặt dày đeo bám mẹ con đấy.”

-

Bầu không khí gia đình của Lưu Diệu Văn thú vị hơn Nghiêm Hạo Tường tưởng tượng rất nhiều. Nghiêm Hạo Tường cũng từng cho rằng với tính cách đó của Lưu Diệu Văn, hoàn cảnh gia đình của cậu nhất định rất ấm áp, quả thực đúng là như vậy.

Nghiêm Hạo Tường lái xe, Lưu Diệu Văn ngồi ghế phụ, hai vị phụ huynh ngồi phía sau.

"Cháu đưa chú dì về nhà trước, buổi sáng ngồi xe lâu như vậy, cũng nên tới nhà nghỉ ngơi một lát. Diệu Văn nói chú dì thích ăn đồ cay. Vừa hay gần đây có một nhà hàng Hồ Nam. Hôm qua cháu đã đặt bàn rồi ạ." Nghiêm Hạo Tường nói.

Ngày hôm qua Lưu Diệu Văn cũng đã đặt món trước, chút nữa gọi điện báo cho nhà hàng chuẩn bị dần là được.

"Vậy thì về khách sạn trước đi. Diệu Văn nói khách sạn ở rất gần chỗ hai đứa ở phải không?"

"À... đúng rồi ạ, nhưng mà chú dì đến xem qua chỗ cháu cùng Diệu Văn ở trước đi ạ."

Hai vị phụ huynh liếc nhau, nở nụ cười nói: "Được, chúng ta tới xem một chút."

-

Dưới lầu có bán bánh tổ chiên, là món ăn vặt ưa thích của mẹ Lưu, Lưu Diệu Văn được điều đi mua.

"Để anh đi, Diệu Văn, em đưa chú dì lên lầu trước đi."

"Không cần, không cần đâu, Tiểu Nghiêm à, việc vặt này cứ để đứa nhỏ chạy đi mua, cháu đưa chú dì lên lầu trước là được. Vận động nhiều mới cao lên."

Lưu Diệu Văn thấp giọng nói: "Thầy Nghiêm, em đi mua nhanh rồi về."

Nghiêm Hạo Tường cười nói: "Đi mua đi em."

Lưu Diệu Văn chạy đi mua đồ, bên này ba người cùng đi bộ về nhà. Vào đến nhà, Nghiêm Hạo Tường rót nước, đi thẳng vào vấn đề: "Chú, dì, đây là căn hộ cháu và em ấy đang ở hiện tại. Nhà này cháu đã trả một khoản trước, tiền phải trả hàng tháng còn lại không nhiều. Xe là chiếc vừa rồi cháu lái, cái kia đã được trả đầy đủ. Anh dừng một chút rồi nói tiếp: "Cháu chỉ là một giảng viên đại học bình thường. Ngoài ra còn hùn vốn với bạn bè mở một club. Thu nhập khá ổn định. Ba mẹ cháu đều là người địa phương. Tình hình cơ bản là như vậy ạ."

Ba Lưu gật đầu hỏi: “Cháu là con một?”

"Đúng ạ." Nghiêm Hạo Tường biết ý tứ trong lời nói của hai vị trưởng bối, "Ba mẹ cháu đều đã biết Diệu Văn, mẹ cháu rất thích em ấy. Còn ba cháu vẫn chưa nghỉ hưu, hai năm nay công tác ở bên ngoài hơi nhiều, vẫn chưa có cơ hội đưa Diệu Văn đến gặp mặt trực tiếp ạ."

“Cho dì mạo muội hỏi một câu.” Mẹ Lưu nói: “Mối quan hệ của cháu với Diệu Văn có ảnh hưởng gì đến công việc của cháu không?”

"Tạm thời là chưa ạ." Nghiêm Hạo Tường suy nghĩ vài giây: "Học đại học tương đối tự do, chúng cháu dành thời gian bên nhau chủ yếu là ở ngoài trường, còn trong trường không chung đụng nhiều."

“Nếu bị phát hiện thì sao?”

Nghiêm Hạo Tường đã sớm suy nghĩ đến vấn đề này, nhưng lúc này dù anh có là giảng viên thì cũng phải tốn thời gian để sắp xếp lại lời nói, vừa đúng lúc Lưu Diệu Văn trở lại.

Nhìn thấy ba người với sắc mặt nghiêm túc vây quanh bàn trà, Lưu Diệu Văn đoán rằng ba mẹ cùng bạn trai đang trò chuyện về mình.

Cậu đặt bánh tổ chiên lên bàn, đột nhiên nói: “Trong nhà không có giấy ạ? Con quên mất, con xuống lầu một chuyến nữa.”

Nghiêm Hạo Tường: "..."

Ba mẹ Lưu: "…"

Nghiêm Hạo Tường bị diễn xuất khoa trương của Lưu Diệu Văn chọc cười, sau khi cánh cửa đóng lại, anh mới nói tiếp: “Tư tưởng ở trường đại học thực ra khá bao dung, nhưng đó chỉ là góc nhìn của cháu. Mối quan hệ giữa chúng cháu không chỉ là giới tính mà còn là mối quan hệ thầy trò. Nếu chuyện tình cảm này bị truyền ra trong trường, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng nhất định, cho dù cháu có từ chức cũng sẽ ảnh hưởng đến việc học của em ấy. "

Anh nuốt khan nói: "Cuối năm 3 Diệu Văn sẽ đi thực tập. Vẫn còn hơn một năm nữa. Chú, dì, cháu chỉ có thể đảm bảo với hai người rằng hơn một năm này chúng cháu sẽ cố gắng hết sức giữ khoảng cách khi ở bên ngoài. Lưu Diệu Văn là một đứa nhỏ dũng cảm hơn cháu, nếu như chỉ vì một chuyện không quá chắc chắn mà cháu chia tay với em ấy, vậy thì quá vô trách nhiệm với mối quan hệ này".

Trong chuyện tình cảm này ấy mà, không có đáp án tiêu chuẩn, cũng không có phương án khuôn mẫu, Nghiêm Hạo Tường chỉ có thể nói đến nước này.

Mẹ Lưu không hề ngạc nhiên trước lời thú nhận của anh, đây là câu trả lời khiến bà khá hài lòng: “Thật ra trước khi đến đây dì cũng không quá ủng hộ mối quan hệ này, 8 tuổi không phải là con số nhỏ, hai đứa ở bên nhau cũng chưa được bao lâu. Cháu nói đứa nhỏ dũng cảm. Nhưng là một người mẹ, dì chỉ lo con mình bị lừa ”.

"Cháu hiểu thưa dì."

"Cháu trưởng thành hơn Diệu Văn, ưu tú hơn dì mong đợi trước khi đến đây rất nhiều, nhưng trong tình cảm không có gì đảm bảo. Thời gian hai đứa bên nhau vẫn còn ngắn. Dì hy vọng cháu nghiêm túc với Diệu Văn, có thể thấy được đứa nhỏ rất thích cháu."

“Cháu rất nghiêm túc.” Nghiêm Hạo Tường xuất thần nhìn hộp khăn giấy chất đầy trên bàn, “Cháu vô cùng thích em ấy.”

Họ không thể lĩnh chứng nhận sổ đỏ, cũng không thực sự cần nó, hai vết hằn trên cùng một chiếc gối chính là “con dấu thép” của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro