Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hải Nam

Trẻ con không thể giả vờ được, hay nói cách khác, Triệu Lễ Kiệt hoàn toàn không muốn che giấu bản thân mình trước mặt Lý Nhuế Xán. Dưới ánh nhìn của Lý Nhuế Xán cậu luôn có cảm giác mình không có chỗ trốn, giống như anh đang nhìn một đứa trẻ cùng thái độ như muốn nói bất kể thế nào cậu cũng sẽ không đuổi kịp anh. Cậu liều lĩnh giao phó một số ham muốn quá mức của chính mình cho Lý Nhuế Xán, chỉ để thỏa mãn những khao khát có phần trẻ con của mình.

Em muốn được gần gũi với anh hơn, cho đến khi chúng ta không thể tách rời được nữa.

Triệu Lễ Kiệt hơi kiêu ngạo cho rằng mình là người hiểu rõ nhất về Lý Nhuế Xán, cậu đã nhìn thấy tất cả sự lúng túng của Lý Nhuế Xán, và cũng đã nhìn thấy tất cả sự mong manh và mềm mại bên dưới sự vụng về đó, cảm thấy rằng những điều này đã đủ để tạo thành tình yêu.

Triệu Lễ Kiệt tuổi hai mươi đã có một mối tình không đi đến kết quả nào, không thể coi đó là "sai lầm". Tuy nhiên cậu đã rút ra được bài học và hiểu rằng một mối quan hệ đòi hỏi rất nhiều sự thấu hiểu và bao dung từ cả hai phía, và nó cũng đòi hỏi một thời điểm tốt để bắt đầu.

Ở vế trước bọn họ đã làm rất tốt, nhưng ở vế sau... Triệu Lễ Kiệt theo bản năng lặng lẽ chờ đợi.

Ban ngày hai người vẫn là đồng đội rất tốt, trên thực tế, Lý Nhuế Xán thậm chí còn có phần nhiệt tình với cậu hơn. Mặc dù tình cảm của Lý Nhuế Xán thể hiện qua lời mắng mỏ và những cú đấm nhưng cậu vẫn đáp lại anh một cách điềm đạm, rõ ràng là thiên vị. Dù Lý Nhuế Xán nói gì, cậu đều chấp nhận. Nếu Lý Nhuế Xán đấm cậu, cậu cũng sẽ chịu đựng.



Sự thiên vị dần dần trở nên rõ ràng, cậu thử gọi Lý Nhuế Xán là "Bảo", điều này chẳng khác gì một cú tát vào mặt với anh nhưng chẳng ai để ý bởi vì gần đây Điền Dã đang rất không bình thường, sự bất ổn ngày càng rõ ràng hơn nên tất cả sự tập trung được đồn lên người đội trưởng. Nhưng trên thực tế, tâm trạng của Lý Nhuế Xán gần đây cũng rất xao động, không ai chú ý đến điều đó trừ Triệu Lễ Kiệt, cậu biết rằng Lý Nhuế Xán không muốn đến Hải Nam. Lý do rất dễ đoán: anh thấy cô đơn vì cảm thấy mình có ít bạn bè ngoài đội nhưng vẫn muốn đi chơi cùng mọi người.

Lý Huyễn Quân vừa mới hạ cánh đã bị bạn bè lôi đi chơi, hắn muốn có một môi trường sống lành mạnh không có sự điên cuồng của Điền Dã. Sử Sâm Minh và Lưu Thanh Tùng cũng đã sớm lên kế hoạch ăn tối với Điền Dã. Khi sóng gió của kỳ chuyển nhượng sắp dịu xuống, họ đều là những tuyển thủ kỳ cựu, mỗi người đều có rất nhiều điều để thảo luận.

Triệu Lễ Kiệt cho rằng đây chính là cơ hội phải chớp lấy, không phải tối nay trong khách sạn sẽ chỉ còn cậu với Lý Nhuế Xán sao? Nếu như vậy thì...

Đáng tiếc, cậu đã đánh giá thấp tinh thần đồng đội bác ái bao la của Điền đội trưởng.



"Lý Nhuế Xán có đi không?" Điền Dã lắc Lý Nhuế Xán, "Chúng ta cùng Sử Sâm Minh và Lưu Thanh Tùng ăn gà đi."

Sắc mặt như quan tài của Lý Nhuế Xán có chút buông lỏng, nhưng vẫn ngượng ngùng, "Các cậu đi chơi đi, tôi không đi, tôi không thân thiết lắm."

"Vậy Sử Sâm Minh sẽ đau lòng mà chết." Hôm nay Điền Dã tựa hồ có chút kiên nhẫn khác thường, lập tức lăn lộn trên mặt đất, "Tôi không quan tâm, rủ Triệu Lễ Kiệt đi cùng, tôi bảo cậu ấy rồi."

"Tôi không đi đâu." Lý Nhuế Xán nói.

Người hỗ trợ và người đi đường giữa tranh cãi qua lại vài lần, trong khi Triệu Lễ Kiệt đang theo dõi màn kịch từ một bên. Điền Dã không phân biệt được Lý Nhuế Xán ngượng ngùng hay là thật sự không muốn đi, cuối cùng cũng cạn kiệt sự kiên nhẫn, "Không đi thì không đi! Triệu Lễ Kiệt, chúng ta đi thôi!"

Nhìn thấy Lý Nhuế Xán đang muốn nói "Được", Triệu Lễ Kiệt ở bên cạnh trả lời, "Đi, ừm... Em cũng muốn đi."

"Nếu em muốn đi thì đi cùng cậu ấy đi."

"Em thật sự không có thân với họ, cũng không biết phải nói gì," Triệu Lễ Kiệt cố ý làm ra vẻ đáng thương, "Vậy thì đi cùng nhau sẽ tốt hơn, sẽ không ngượng ngùng như vậy nữa."

Lý Nhuế Xán phàn nàn "Khó chịu thật" rồi gật đầu miễn cưỡng, sự vui vẻ hiện rõ trên khuôn mặt. Hai người cao một mét bảy đi phía trước, Triệu Lễ Kiệt đi theo phía sau, hôm nay cậu chính là phiên bản di động của cột điện.

Dọc đường ánh đèn dịu dàng vừa vặn, ở phía trước không biết Điền Dã đã nói cái gì với Lý Nhuế Xán, hai người đột ngột bật cười lớn. Triệu Lễ Kiệt đi phía sau nghe thấy cũng không nhịn được mà cười theo. Đây là ngày nghỉ lễ, Triệu Lễ Kiệt có chút điên rồ nghĩ, Lý Nhuế Xán, mong anh có thể vui vẻ một chút. Em muốn trở thành người có thể khiến cho anh hạnh phúc, em muốn trở thành một phần không thể thiếu trong nụ cười của anh, giống như sự tồn tại của anh đang giúp em không ngừng tiến về phía trước, không ngừng hoàn thiện chính mình, giống như sự tồn tại của anh đã khiến em an lòng và không còn sợ hãi.

Hãy để tôi nhanh chóng trưởng thành, Triệu Lễ Kiệt gửi những lời cầu nguyện dường như vô ích vào gió đêm của Hải Nam, để tôi có thể nắm bắt những khi khó đoán và giữ được tình yêu của anh ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro