
Chương 71: Trong cơ thể cô có máu của hắn
Trong một bệnh viện tư nhân, một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi mặc áo blouse trắng, sau khi khám cho Ran xong, nói với Gin: "Gin, có chút rắc rối."
Gin tỏ ra thờ ơ: "Vô vọng rồi phải không?"
Vị bác sĩ kia trợn mắt, không bình luận gì về sự hài hước khô khan của Gin. Ông không khỏi phàn nàn: “Nếu anh đã gửi cô ấy cho tôi, anh chắc chắn không muốn cô ấy chết, cần gì phải lạnh lùng như vậy.”
Gin vẫn không dao động, rút điếu thuốc ra nhưng không châm lửa, nghịch nghịch trên những ngón tay dài, thản nhiên đáp: “Đừng tự cho mình là đúng, tôi đưa đến nơi này, bởi vì gần.”
Bác sĩ nghẹn lời, không tranh luận với Gin nữa mà bắt đầu nói về tình hình của Ran: “Trong vết thương của cô ấy có một loại virus đột biến. Thuốc tôi có ở đây chỉ có tác dụng ức chế sự lây lan chứ không thể ngăn chặn virus xâm nhập ăn mòn cơ thể cô ấy."
Nói tới đây, bác sĩ dừng một chút, nhưng người đàn ông đối diện vẫn tỏ ra thờ ơ như cũ. Ông nhún vai, từ bỏ việc quan sát vẻ mặt của Gin, tiếp tục nói: “Nếu chúng ta muốn trị tận gốc, e là tôi cần máu của anh.”
Đôi mắt xanh đậm của Gin lộ ra sát ý. Hắn bước đến gần bác sĩ, khóe môi nhếch lên: "Jim, anh cho rằng trông tôi dễ bị lừa lắm à?"
Bác sĩ Jim rõ ràng rất quen thuộc với Gin, thấy hắn có vẻ tức giận, rất khôn ngoan lùi lại phía sau, trốn phía sau bàn, không sợ chết nói tiếp: “Không dám! Tôi không dám lừa anh. Những điều tôi nói đều là sự thật. Còn về việc anh nghi ngờ có người thông qua cô gái kia mà giở trờ, thực sự là tôi không biết.”
Gin hừ lạnh một tiếng, ngồi trở lại ghế, thấy nguy cơ tạm thời được giải quyết, Jim lau mồ hôi lạnh trên trán rồi chạy lại chỗ Gin: “Gin, tôi biết anh không thích nghe người ta nhắc đến chuyện này, quyền quyết định vẫn nằm trong tay anh. Nếu anh muốn cứu cô gái kia hãy chỉ cần đưa một mẫu máu. Còn nếu anh cho rằng cô gái đó không quan trọng, anh có thể trực tiếp tiễn cô ấy lên đường. So với việc bị virus hành hạ, còn không bằng chết dứt khoát.”
Gin cười khẽ hai tiếng, châm một điếu thuốc và đưa lên môi. Đôi mắt xanh đậm như rắn độc nhìn chằm chằm vào người đang nói trước mặt. Jim vốn dĩ không thẹn với lòng, ông chỉ sợ Gin đột nhiên sẽ lao đến đánh mình thì ông cũng không quan tâm đến điều gì khác.
Ngay khi Jim cho rằng Gin sẽ lạnh nhạt đứng dậy rời đi, thì hắn lấy ra con dao bạc mang theo trong khi điếu thuốc vẫn ngậm trên môi, lạnh lùng hỏi ông: "Ống đựng đâu?"
Jim khéo léo đưa ra dụng cụ đã được khử trùng, cùng với ánh dao bạc lóe lên, dòng máu đỏ tươi lăn xuống cổ tay Gin sau khi chảy đến nửa bình thì máu đã ngừng chảy.
"Đủ chưa?" Gin ngước mắt lên và hỏi.
Jim nhanh chóng lấy lại đồ thủy tinh, gật đầu như giã tỏi, không lãng phí một phút nào chạy đến phòng thí nghiệm, ông chưa kịp bước được hai bước thì đã có ai đó túm lấy cổ áo, Gin cười như không cười: “Không vội, để tôi xem anh làm như thế nào."
Jim giống như một quả cà tím dính sương, toàn thân héo úa.
Gin đúng là đồ đáng ghét, ông lấy chút màu thừa để nghiên cứu thì có làm sau đâu chứ!
Thật keo kiệt!
Nhưng nghĩ lại thì quá trình chiết xuất huyết thanh cũng có thể dùng để quan sát dữ liệu, điều này khiến Jim thấy thoải mái đôi chút.
Gin ngồi sang một bên, nhìn dữ liệu nhảy trên màn hình, suy nghĩ: Rốt cuộc là ai? Mục đích của việc làm này là gì? Vermouth sau khi trở lại có thể tin tưởng được nữa không?
Đến nay hắn vẫn chưa nhận được tin tức về cái chết của Akai Shuichi, điều đó có nghĩa là hắn ta vẫn đã được cứu sống. Lần này Sherry tình nguyện làm việc cho Boss, chắc chắn không phải từ bỏ ánh sáng mà đầu nhập bóng tối. Tình cảm của cô ta và Akai Shuichi cũng không sâu đậm đến nỗi khiến cô ta vì hắn mà tình nguyện vào hang hổ. Vậy... Sherry và BOSS đã đạt được thỏa thuận nào đó hay họ có chung một lợi ích?
Sẽ là cái gì đây?
Có liên quan tới sự việc này không?
Máu của hắn...Rốt cuộc là ai muốn dữ liệu về máu của hắn?
Lông mi của Gin khép hờ để che đi đôi mắt lạnh băng. Hắn luôn có trực giác của dã thú về nguy hiểm và âm mưu, những kế hoạch nhằm vào hắn từ trước đến nay hắn đều hết sức cảnh giác. Nhưng sử dụng Mori Ran vào hành động lần này không phải là một dấu hiệu tốt.
Bên người hắn, xuất hiện nội gian.
Trong đôi mắt xanh thẫm xuất hiện một tia tan vỡ cùng vẻ chán ghét. Gin cảm thấy có chút ngứa tay, rất muốn loại bỏ tất cả những thứ không thuận mắt.
Chuột dù đen hay trắng đều thích trốn trong các cống ngầm, làm người ta khó chịu.
Jim đã thành thật chiết xuất huyết thanh, dưới ánh nhìn chăm chú của Gin, ông chỉ đành đau đớn mà vứt bỏ những mô máu thừa. Gin nhìn ông ta đi tới đi lui, hắn trực tiếp lấy thuốc khử trùng và cồn ra rửa đi rửa lại nhiều lần, thậm chí không để lại cặn. Jim thật sự muốn tức chết, chán nổi lên gân xanh.
Đồ khốn kiếp, chừa lại chút đồ vật để mình nghiên cứu thì sẽ chết à!
Gin không quan tâm Jim nghĩ gì, dù là cố ý hay trùng hợp, Gin sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai động chạm đến vấn đề riêng tư của hắn, kể cả Karasuma Renya. Không ai có thể mơ tưởng thao túng hắn.
Dù vết thương lớn hay nhỏ, về cơ bản Gin sẽ tự mình xử lý. Nếu tình hình thực sự nghiêm trọng, hắn sẽ không bao giờ xuất hiện ở bất kỳ bệnh viện hay cơ sở y tế nào có liên quan đến tổ chức. Hắn thà tìm một phòng khám y tế đơn giản bên đường còn hơn là để lộ điểm yếu của mình trước sự giám sát của tổ chức.
Dữ liệu ban đầu của hắn là Đối tượng thí nghiệm số 77 đã bị hắn phá hủy từ lâu. Karasuma Renya rất tức giận nhưng Gin cũng không chịu nhượng bộ. Sau đó, Gin và Karasuma Renya đã đạt thành thỏa thuận với nhau, hắn sẽ thay ông ta kiểm soát tổ chức, sử dụng sức mạnh tuyệt đối để trấn áp những kẻ liều lĩnh trong tổ chức, loại bỏ những kẻ phản bội và nhiều đặc vụ chìm đã lẻn vào và bảo vệ bí mật của tổ chức.
Trên thế giới này không thể tạo ra Gin thứ hai.
Ngoài hắn ra, tất cả những người dùng sản phẩm thử nghiệm có thuốc thử đều chết không có ngoại lệ. Sau đó, Sherry tham gia nghiên cứu và phát triển, nghiên cứu thuốc nhằm mục đích biến đổi các chức năng của cơ thể con người, việc nghiên cứu đó cũng dần dần suy giảm. Hầu hết các nguồn lực đều được dành cho nó, chỉ còn lại một số trạm thử nghiệm. Tuy nhiên, thành phẩm tạo ra ở giai đoạn sau không được như ý, chưa kể khả năng thể chất chỉ được cải thiện đôi chút, thường gây ra rối loạn tâm thần và hoàn toàn vô dụng. Nếu tăng liều lượng, tử vong hoặc tàn tật sẽ xảy ra và nghiên cứu trong lĩnh vực này gần như bị đình trệ.
Karasuma Renya đã từ bỏ nghiên cứu này trong những năm gần đây. Tại sao ông ta lại đột nhiên quan tâm trở lại?
Có vẻ như phải đợi Vermouth quay lại, thông qua cô ta để lấy thông tin mới được.
Vodka và những người khác đã ở Mỹ được vài ngày nên không biết họ sẽ tìm thấy gì.
Gin nhún vai. Hắn không có nhiều hy vọng vào trí thông minh của những người đó. Hắn chỉ đuổi họ đi để hắn có thể hành động dễ dàng hơn. Không loại trừ khả năng kẻ ngốc có thể gặp may mắn, khám phá ra những điều mà người gọi là thông minh không thể nhìn thấy?
Gin trở lại giường bệnh của Ran. Thuốc trên người cô vẫn chưa hết và cô vẫn đang ngủ. Sau khi Jim tiêm cho cô huyết thanh đã được điều chỉnh, virus trong cơ thể cô đã biến mất. Điều này đơn giản khiến Jim đau đớn muốn chết, biết kết quả nhưng không thể thu thập được dữ liệu.
Tốt xấu gì bản thân đã cùng Gin hợp tác vui vẻ. Tại sao người này lại không thể châm chước một chút? Ông vốn không có hứng thú với việc hồi sinh người chết, phản lão hoàn đồng, lạm dụng đối tượng thử nghiệm hay nghiên cứu các hóa chất độc hại và chưa bao giờ làm như vậy. Tuy nhiên, nghiên cứu về máu của Gin rõ ràng khác với những thí nghiệm kia, nói không chừng có thể phát hiện ra cái gì đó quan trọng, làm việc tốt cho nhân loại đấy chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro