Meo~
OOC|Góc nhìn Chu Chí Hâm|Bánh quy ngọt|3.3k
"Món quà lớn nhất anh nhận được trong mùa đông này chính là em."
Hôm nay không có ai đến tiệm hoa, thời tiết kể từ ngày đông chí đã cực kỳ lạnh, chỉ cần ở bên ngoài lâu đã khiến tay chân tôi tím tái vì lạnh. Biết ngày như thế này sẽ không có ai đến mua hoa nên tôi chỉ việc đóng cửa cửa hàng, về nhà sớm ôm chăn âu yếm. Nhìn tuyết rơi, tôi rụt cổ vào trong, thở dài trong lòng.
Hix, lạnh quá
Đây thực sự là một điều xui xẻo, hơn mười phút sau, tôi gần như chết cóng, thậm chí không có bóng dáng một chiếc xe buýt nào trong tầm mắt. Tôi than thở hôm nay mình xui xẻo vì ra ngoài không xem lịch.
Nghĩ đi nghĩ lại, từ đây về nhà cũng không tốn bao nhiêu thời gian, còn hơn là bị gió lạnh thổi qua trên đường.
Thế là tôi quyết định đi bộ về nhà.
Quyết định này trực tiếp dẫn đến việc tôi có con.
Một con mèo con màu trắng cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ, giấu trong hộp các tông, trông nó không lớn hơn bàn tay người bình thường chút nào, toàn thân vẫn run rẩy, tôi cảm thấy hơi thở của nó rất yếu.
Tôi nghĩ đến gia đình nào bất cẩn đến mức bỏ rơi con mèo con bên đường giữa mùa đông, ở nhiệt độ này, kết cục duy nhất là nó sẽ từ từ chết cóng.
Tôi thực sự không thể chịu nổi khi nhìn thấy một sinh mạng bị mất đi như thế này nên đã mang nó về nhà.
Sau khi về đến nhà, tôi tắm cho nó và lau khô lông. Sau đó tôi mới nhận ra rằng con mèo này thực sự rất đẹp, với bộ lông trắng mềm mại và đôi mắt to tròn rất đẹp, nhìn thế nào cũng là con mèo đẹp nhất trong thế giới mèo.
Con mèo con vừa vào nhà còn chưa có chuyện gì xảy ra, tắm xong nó rúc vào góc, nhe nanh ra răn đe, rít lên với tôi một cách cực kỳ hung dữ.
Lúc đó tôi thực sự không thể chịu nổi, sao trên đời lại có một thứ nhỏ bé đáng yêu như vậy tồn tại được! !
Tôi muốn tiến lên chạm vào đôi tai nhung của nó, nhưng nó rít lên rồi bỏ chạy, nó còn chui vào khe hở giữa tủ và tường, tôi hoàn toàn không chạm vào được.
Tôi mím môi, nghĩ có lẽ động tác của mình quá thô lỗ, tôi ngồi xổm xuống, nhẹ giọng gọi: "Meo Meo, ra ngoài nhanh lên."
"Meo"
Có vẻ miễn cưỡng.
"Đừng sợ, lại đây"
Nói chuyện hồi lâu, cuối cùng mèo con cũng chịu ra ngoài. Không nói gì, tôi lập tức bế con mèo con lên, nhìn đi nhìn lại trên tay mấy lần, cảm giác mềm mại thực sự không nói nên lời.
Tuy nhiên, một con mèo xinh đẹp như vậy thực ra lại là một con mèo đực.
"Meomeo, từ giờ tao gọi mày là Phúc Nhạc, được chứ?"
"Meo"
Phải mất khoảng một tháng tôi mới nhận ra lựa chọn đón Phúc Nhạc là một lựa chọn đúng đắn. Nó rất tính người, mỗi lần tôi từ ngoài về là nó chạy tới giật quần tôi, bò lên chân tôi, tôi bế nó lên và vuốt lông cho nó.
Nó nhìn tôi với đôi mắt sáng và không ngừng kêu meo meo, trái tim tôi như tan chảy mỗi khi nhìn thấy nó.
Tuy nhiên, nó cũng rất ham chơi và luôn quấy rầy buộc tôi chơi trốn tìm, thậm chí mỗi lần nó trốn trong tủ và làm quần áo của tôi trở nên bừa bộn.
"Phúc Nhạc, mau xuống đi, đừng trèo lên tủ lạnh."
"Meo meo meo!"
Dù tôi có nói thế nào thì nó vẫn không chịu nhảy xuống, tôi cũng không đánh được nên đành phải ôm trán.
Tháng Tư, trời đã sang xuân. Công việc kinh doanh của tiệm hoa tốt hơn nhiều so với một năm trước, tôi phải bỏ bé con đáng yêu ở nhà, mỗi ngày ra ngoài kiếm tiền để nuôi mèo.
Hôm nay về nhà, lúc bước vào tôi không thấy Phúc Nhạc chạy về phía mình, quần áo vương vãi khắp nơi, chậu hoa đổ nát, nhà cửa bừa bộn như bị kẻ nào đó vào trộm. Tôi hơi bối rối, Phúc Nhạc đâu rồi?
Tôi vội chạy vào phòng nhưng bên trong vẫn không thấy bóng dáng Phúc Nhạc đâu, sau đó tôi đi đến ổ mèo và ban công nơi nó thích nằm phơi nắng nhưng cũng không thấy Phúc Nhạc đâu cả.
Tôi thực sự lo lắng, chẳng lẽ trong nhà tôi có kẻ trộm và hắn đã trộm Phúc Nhạc? Chẳng lẽ là kẻ buôn mèo?
Nghĩ đến đây, tôi lập tức nổi da gà khắp người và tim tôi như đông cứng lại. Lúc này, tôi nghe thấy trong phòng ngủ có tiếng động, tôi không dám kinh động nên lặng lẽ đi vào.
Âm thanh phát ra từ tủ quần áo.
"...Meo"
Bên trong có tiếng meo nhỏ, tôi tưởng đó là Phúc Nhạc, liền mở tủ ra, nhưng thứ bên trong gần như làm tôi sợ đến phát điên.
Tôi nhìn thấy một cậu bé nước da trắng nõn co ro trong đống quần áo, mặc một chiếc áo sơ mi không vừa vặn, nhìn như là của tôi, quần áo chỉ che được phần trên đùi, phần đùi lộ ra khiến máu tôi dồn dập.
Đôi mắt cậu bé ươn ướt, khóe mắt đỏ hoe, từ khi nhìn thấy tôi đến cậu bé đã nhìn chằm chằm vào tôi, như đang phàn nàn rằng tôi không về sớm hơn. Ừm? Giống cô vợ bé nhỏ của tôi à?
Tôi nuốt khan và hỏi: "Cậu là ai? Tại sao cậu lại ở đây?"
"Meo..." Cậu bé rên rỉ vài chữ, nhìn vào mắt tôi không khỏi bật khóc.
Tôi sốc đến mức gần như không thể khép miệng lại, vừa lo lắng vừa phấn khích, tôi nói một cách cẩn thận.
"Phúc Nhạc?"
"Meo meo~"
...
Sự im lặng là Cambridge đêm nay.
"...Meo meo?"
Tôi chỉ hồi phục sau cú sốc lớn khi cảm thấy có ai đó túm lấy quần áo của mình. Em ấy bước ra khỏi tủ, trèo lên cổ tôi và nằm trong vòng tay tôi, giống như cách tôi thường vuốt lông cho Phúc Nhạc.
Đột nhiên tôi cảm thấy người trong tay mình đang cử động, tôi sợ em ấy sẽ ngã nên vô thức ôm lấy eo em, dùng tay còn lại đỡ mông em ấy.
Em ấy bây giờ thực sự giống như một con mèo con nép mình trong vòng tay tôi, trên cơ thể em truyền ra một luồng hơi ấm đều đặn, mái tóc mềm mại cọ vào cằm tôi, hình như có mùi thơm thoang thoảng.
"Mèo, em có thể nói chuyện được không?"
"Ừm~"
"Ừ, hình như là không"
Em ấy lại bắt đầu không vâng lời và giằng co trong vòng tay tôi. Em ấy ngửi mùi hương của tôi như bị nghiện, cứ làm như vậy, cả đầu vùi vào hõm cổ tôi, toàn bộ hơi thở đều phả vào gáy tôi.
Tôi có mùi gì không? Tôi tiến lại gần và ngửi ống tay áo, phát hiện ra rằng nó thực sự có mùi giống như cỏ mèo.
Có lẽ nào tôi đã mua nó ở cửa hàng hoa?
Tôi đau đầu quá, bây giờ em ấy dù thế nào cũng không chịu xuống, bao bọc tôi như bảo bối. Chỉ là thật khó có thể khống chế được người khác ôm mình như thế nào, làm sao tôi có thể tấn công một chú mèo con với suy nghĩ đơn giản được chứ?
"Bé ngoan, ngoan nào và đừng ôm tôi nữa nhé."
"Méo..."
Khi nghe tôi nói, sự hứng thú của em ấy đột nhiên giảm đi, thay vì tựa vào cổ tôi, em ấy đứng dậy và bất động nhìn tôi. Khoảng cách giữa chúng tôi không quá mười centimet, khi nhìn người trước mặt thật gần, tim tôi như lỡ nhịp.
Khuôn mặt em ấy như được chạm khắc bằng hồng ngọc, đôi mắt to sáng, đẹp như hổ phách, mím môi, có chút ủy khuất nhìn tôi.
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ gì thì trên miệng có cảm giác ươn ướt, đôi môi mềm mại thô bạo hôn lên môi tôi, răng nanh thỉnh thoảng va vào nhau, vừa ngứa vừa đau.
Đầu óc tôi như chết lặng ngay tại chỗ, như một mớ hỗn độn và tôi không làm gì cả. Em ấy lại tùy ý ấn vào miệng tôi, một lúc sau lại ôm tôi như con lười ôm cây.
Khi nhận ra mèo con đã lợi dụng mình, tôi lập tức nổi giận.
"Tôi không phải là loại người dễ dãi. Em phải có trách nhiệm với tôi, nghe rõ chứ?"
"Meo~"
Khi tôi nghe thấy giọng điệu cao hơn, tôi biết rằng mình đã lấy được vợ chẳng vì gì cả.
Vì vợ tôi không nói được nên tôi nhận nhiệm vụ dạy em ấy nói.
"Gọi A Chí, ngoan nhé, A Chí"
Tôi đọc cho em ấy nghe từng chữ, em ấy cau mày, khó nói, nhưng em ấy không thể cưỡng lại sự nài nỉ của tôi, em ấy vẫn bắt chước tôi và lặp lại.
"A... Chí"
Dù lời nói có chút vấp nhưng vợ tôi vẫn đã gọi tên tôi.
"Ừ, vợ anh giỏi quá."
Em ấy có làn da mỏng, khi hiểu rằng tôi đang khen ngợi em ấy, em ấy biến thành một con mèo con hung hãn và ôm lấy tôi, che đôi tai đỏ bừng vì xấu hổ, và đôi mắt lấp lánh niềm vui.
Vợ tôi thật dễ thương.
Sau đêm đó, mèo con đã trở thành vợ tôi, làm sao tôi có thể tiếp tục gọi vợ tôi bằng tên mèo? Suy nghĩ rất nhiều, tôi không biết nên gọi em ấy là gì, và em ấy cũng không muốn tôi gọi em ấy bằng một cái tên khác. Tôi không còn cách nào khác đành phải gọi vợ tôi bằng một danh hiệu trìu mến hơn - vợ, vừa hay, vợ của tôi.
Mấy hôm trước, để vợ khỏi chán, tôi mang một bó hoa chuông từ cửa hàng hoa về cắm vào bình, vợ tôi rất thích, mỗi lần về nhà em ấy đều chăm sóc. chậu hoa mà không hề ôm tôi một cách yêu thương nữa.
Đã hơn một lần tôi muốn ném nó vào thùng rác ở tầng dưới, nhưng mỗi lần quả chuông xanh biến mất trong vòng nửa giờ, em ấy lại buồn bã ngồi trên ban công và phớt lờ tôi.
Vì vậy, chậu cỏ này đã sống tốt trong sự yêu thương, chăm sóc của vợ tôi.
"Em yêu, em có thực sự muốn đi đến cửa hàng với anh không?"
"Ừ, em muốn đi" em ấy trả lời tôi
Vợ tôi mấy ngày nay đã học được một số từ đơn giản, về cơ bản chúng tôi có thể giao tiếp với nhau mà không gặp bất kỳ rào cản nào, chúng tôi cũng đã học được tên vợ tôi là Tô Tân Hạo.
Có khi tôi còn nài nỉ em ấy gọi tôi là Chồng, A Chí v.v., em ấy sẽ ngoan ngoãn hợp tác với tôi, không ai có thể hiểu được niềm vui khi có một chú mèo con.
Không biết tại sao, hôm nay việc làm ăn đặc biệt tốt, nhìn Tô Tân Hạo gọi đám đông vây quanh là chị một cách ngọt ngào, tôi chợt hiểu ra lý do làm ăn tốt.
Vì thế mà tôi hờn dỗi cả buổi chiều mà chàng vợ ngốc nghếch của tôi vẫn cắt hoa, gói hoa.
Mãi đến khi trong cửa hàng vắng người, em ấy gọi tôi ba bốn lần mà tôi không trả lời, em mới chậm rãi tiến tới nhìn tôi.
"A Chí, anh không phải... không vui chứ?"
"Không!" Tôi giận dữ quay đi.
Em ấy thật lâu không có cử động, tôi tưởng em ấy đã bỏ đi và không để ý đến tôi, điều này khiến tôi càng thêm đau lòng.
"Có phải vì vừa rồi em gọi họ là chị không?"
Đây là lần đầu tiên em nói một câu dài như vậy mà không bị lắp bắp chút nào. Tôi giống như một cô bé bị bộc lộ tâm tư, xấu hổ quay mặt đi, không muốn nhìn em.
Em ấy gần như đồng ý rằng tôi thừa nhận những gì em ấy nói, em quay lại mỉm cười, ôm mặt tôi và nói một cách nghiêm túc: "Anh là duy nhất, A Chí."
Chiều nay tôi chợt khóc vì chính mình, muốn lại gần hôn em, Tô Tân Hạo cũng ngửa đầu để tôi hôn em. Khoảnh khắc môi họ chạm nhau, đó là hai trái tim chân thành đang trò chuyện cởi mở với nhau.
Hôn xong, em ôm tôi, ghé sát tai tôi thì thầm: "A Chí, anh thật giống một chú cún con nha."
Tôi đã để em tức giận như vậy, lòng tôi khao khát hơi ấm của vòng tay em.
Mèo và chó là sự kết hợp tốt nhất.
Lại là mùa đông, tuyết dày rơi khắp đường phố, khắp nơi đều là những mảng màu trắng. Tôi và Tô Tân Hạo vừa ra khỏi tiệm hoa và đang về nhà làm bánh bao cho ngày đông chí.
Thời tiết hôm nay vẫn giống mùa đông ngày xưa, tôi đi trên con đường quen thuộc và nhớ rằng mình cũng đã từng ở bên đường này một năm trước, cái lạnh buốt giá ấy đã đưa tôi về với người yêu hiện tại.
Tôi dừng lại, quay đầu nhìn Tô Tân Hạo, em ấy đi cách tôi chưa đầy nửa mét, khuôn mặt bị một chiếc khăn dày che đến gần mắt, thấy tôi dừng lại, em cũng dừng theo. Dù trong mắt đầy nghi ngờ nhưng em vẫn ngoan ngoãn nhìn tôi.
Đột nhiên tôi cảm thấy mình sẽ không ra ngoài nếu không đọc niên lịch, dù có đọc niên lịch cũng có thể không gặp được Tô Tân Hạo, trong lòng tôi tràn ngập cảm giác hạnh phúc tột độ, mùa đông lạnh lẽo cũng không đến nỗi buốt giá.
Tôi nhớ rằng đây là mùa đông đầu tiên khi Tô Tân Hạo trưởng thành, ngày đông chí đầu tiên chúng tôi ở bên nhau.
Tôi bước tới đưa tay về phía em, em không biết tôi đang làm gì nhưng em vẫn đặt tay lên tay tôi. Tôi nắm lấy tay em, đan những ngón tay của tôi vào tay em rồi bỏ vào túi.
Tôi nói với em: "Có em ở đây, mùa đông sẽ không lạnh".
*Chú thích:
"Im lặng là Cambridge đêm nay." Meme này xuất phát từ bài thơ nổi tiếng "Farewell Cambridge" của nhà thơ hiện đại Xu Zhimo.
Ý nghĩa ban đầu của "Im lặng là Cambridge đêm nay" như một từ thông dụng trên Internet, nó được dùng để mô tả ai đó đã nói điều gì đó đáng xấu hổ/có nghĩa là khung cảnh đó rất im lặng và xấu hổ trong một khoảng thời gian, hoặc có nghĩa là ai đó nên ngừng nói và giữ im lặng nếu không thể nói được. Hiểu đơn giản thì nó có nghĩa là "Tôi không biết phải nói gì hay làm gì".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro