
07
Edit + Beta: lucchuocham
____________
【Ba thành viên nhóm『 Cừu 』 vui mừng như điên, chỉ riêng Chuuya ngờ vực nhìn Dazai.
“Mày…… Có ý đồ gì?”
“Minh chứng cho tình hữu nghị thôi mà.” Dazai thần bí mà cười cười. “Đi thôi. Còn có công việc phải làm đó.”
“Công việc? Ha ha, Chuuya sẽ không làm việc cho Mafia nữa! Tất cả con tin đều đã được thả ra!” thiếu niên tóc bạc như nhìn tên ngốc mà cười ha ha. “Đi thôi Chuuya, mọi người đều đang chờ cậu đấy!” Cậu ta cầm tay Chuuya kéo đi, nhưng Chuuya lại không nhúc nhích.
“…… Nè?”
“Xin lỗi, các cậu về trước đi.”】
“Chuuya thật biết giữ lời mà.”
“Dám mắng ngài Dazai, tại hạ nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ.” Sắc mặt Akutagawa tối sầm, lộ rõ vẻ giận dữ.
“Được rồi nào Akutagawa, chuyện này cũng không quá ảnh hưởng đến tôi.” Sắc mặt Dazai lạnh nhạt, ở một góc Akutagawa không thấy lại toát lên vẻ buồn rầu, rõ ràng cách dạy của cậu không có vấn đề, tại sao Akutagawa lại trở nên như vậy?
【 “Ha?…… Không phải chứ, cậu đang nói gì thế hả?”
“Tôi muốn truy đuổi hung thủ đến cùng.” Chuuya có chút cứng đờ.
“Không phải…… Chẳng phải nói do bị Mafia Cảng uy hiếp nên cậu mới làm sao?” Thiếu niên ngoài cười nhưng trong không cười. “Cậu chắc chắn biết đâu là công việc quan trọng nhất lúc này mà, đó là trả thù. Phải cho những kẻ dám bắt cóc đồng bạn của ta nếm mùi. Cũng đã xác nhận được ai là kẻ ra tay rồi. Là một cái nhóm truy kích tên『 hắc thằn lằn 』. Tuy rằng có chút mạnh, nhưng có cậu thì cũng chỉ như ăn sáng thôi. Được rồi nhanh lên, tới đây.” Thiếu niên nắm bả vai Chiuya, nhưng Chuuya vẫn như cũ vẫn không nhúc nhích. “Nè, Chuuya, đừng náo loạn ——”
“Ưu tiên 『 Arahabaki』.” Chuuya như quên mất bản thân lúc này nên phản ứng như thế nào, cậu ta chỉ cứng đờ mà trả lời. “Tôi đã đánh cược với tên này, rằng ai sẽ tìm ra hung thủ trước. Tôi không thể thua được.”
“Mắc gì hai người lại đi đánh cược vậy hả!” Thiếu niên kêu lên. “Tôi nói, đầu óc cậu có phải hư rồi không! Đây là địa bàn của『 Cừu 』 bởi vì chúng ta theo chủ nghĩa phản kích——‘ tùy tiện ra tay tuyệt đối sẽ không làm ngươi tốt lên ’ mới có thể thành lập! Nhưng mà cậu lại vì mong muốn cá nhân mà——” 】
“Đám người này thật là quá ích kỷ, không có ngài Nakahara thì một vị trí nhỏ ở Yokohama, bọn họ cũng sẽ không có được.”
“Lòng tham không đáy, rắn muốn nuốt voi mà, thật là đám nhóc này cần được dạy dỗ lại.” Yosano cho dù có ghét Mafia Cảng thì cũng không thể bằng chán ghét những kẻ tham lam.
【 “Đến đây thôi nhé các bạn 『 Cừu 』 à.” Dazai xen ngang lời cậu trai tóc bạc. “Chuuya muốn sử dụng năng lực như thế nào, đó là chuyện của cậu ta. Cậu ta tìm được việc quan trọng hơn bảo vệ các người, các người nên mừng cho cậu ta mới đúng.”
Nhóm『 Cừu 』 không tin nổi nhìn Chuuya.
“Chuuya… Cậu thật sự cho rằng như vậy à? Nếu không có năng lực của cậu mà nói, lý tưởng của『 Cừu 』 sẽ không thể thành lập. Nếu bị xem thường, địa bàn của chúng ta sẽ bị xâm chiếm trong tích tắc, cậu cũng nên…” Thiếu niên tóc bạc lui về sau một bước, “Cậu… Chẳng lẽ nói, những lời đồn đó là sự thật? Cậu đã phản bội 『 Cừu 』… Nếu hoàn thành công việc này, cậu sẽ có khen thưởng là một vị trí trong Mafia Cảng linh tinh…”
“Chuyện này cùng Mafia Cảng không có liên quan, đây là vấn đề của cá nhân tôi.”
“Thật vậy à? Cậu có thể chứng minh cho tôi xem sao?”
“Chuyện này không có khả năng chứng minh. Việc các người có thể làm là tin tưởng cậu ta.” Dazai đi ngang qua cả hai. “Như vậy đã đủ rồi chứ? Các người đều là đồng bạn với nhau mà. Được rồi, đi thôi đi thôi.” 】
“Dazai lại bắt đầu rồi nhỉ.” Ranpo cười tủm tỉm đoán được ý đồ của Dazai. “Không hổ là ngài Ranpo, khả năng phá án thật lợi hại.” Dazai cười khen. “Hừ hừ, đó là đương nhiên, liếc mắt một cái liền nhìn thấu rồi. Thông minh giống bản thám tử đây đúng là chỉ có mối Dazai.” ( Fyodor:??? )
Trừ bỏ vài vị đương sự, những người khác nghe đoạn đối thoại này như vịt nghe sấm, không hiểu gì.
【 Biết rằng dù có thế nào cũng không thể giải thích được với ba người kia, dưới sự bắt ép của Dazai nhanh chóng rời đi. Trước khi đi Chuuya còn quay đầu lại nhìn đồng bạn của mình.
“Đừng quên Chuuya, người trước kia thu nhận cậu —— một kẻ không rõ lai lịch chính là『 Cừu 』bọn này.” Nhìn Chuuya rời đi, thiếu niên tóc bạc vẫn cố nói. “Cho nên cậu phải thực hiện trách nhiệm của mình, Chuuya. Cậu là kẻ nắm giữ ‘lá bài tẩy'. Những việc khó khăn đối với chúng tôi thì chỉ là việc bình thường đối với cậu —— đó là việc kẻ nắm giữ con bài cường lực trong tay phải biết. Cậu nghĩ kĩ về chuyện này đi, Chuuya!” Chuuya cũng không có trả lời.
Chỉ trầm mặc, rời khỏi quán điện tử.】
“Dùng cách sử dụng ân tình à? Biết rõ Chuuya rất coi trọng đoạn tình nghĩa này nhỉ?” Ozaki Koyo bênh vực người của mình hừ nhẹ một tiếng, nếu không phải chuyện này đã được giải quyết, nàng cũng không ngại tự mình đi tìm đám tiểu quỷ kia nói chuyện.
【 “Ngại quá, làm ơn treo cái dây này lên trên tường bên kia với. Phải rồi, lên trên thêm chút nữa.” Tại một căn phòng nào đó, Dazai đang chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc.
“Ôi chao, thật đúng là chờ mong. Nếu bạn Chuuya biết tui vì sự tự do của cậu ta mà tổ chức một bữa tiệc to như này, không biết cậu ta sẽ mừng rỡ đến mức nào.”
Dazai có vẻ đang rất vui, một bên lẩm bẩm bài hát nào đó, một bên điều chỉnh mấy món đồ trang trí. Cho dù tay trái còn bó thạch cao, tay phải cũng không ngừng bày biện mấy món đồ.
“Ôi, cái dây lụa đỏ này thật dài mà, tui đã cố gắng chuẩn bị nó đó. Nếu toàn bộ căn phòng đều được trang trí bởi nó có lẽ sẽ trở nên mềm mại hơn nhỉ. Nào, anh Randou, anh cầm bên này đi. Nếu Chuuya nhìn thấy căn phòng được trang trí thật tỉ mỉ, có khi cậu ta sẽ cảm động đến rớt nước mắt.”
Sàn nhà trải một tấm thảm nhung đỏ thẫm, radio phát ra những giai điệu vui tươi mà lứa tuổi thanh thiếu niên yêu thích. Giữa căn phòng là một chiếc bàn sang trọng, bên trên là một chiếc bánh gato đủ cho hai mươi người ăn. Ánh sáng trong phòng hơi yếu, vài giây sau liền trở nên rực rỡ, làm căn phòng như mặt biển với hoàng hôn. 】
“Mối quan hệ giữa cả hai thật tốt, lần đầu tiên tôi thấy Dazai-kun chuẩn bị tiệc cho ai đó đấy.” Mori Ougai lão cực kỳ hài lòng, nhìn xem, hai viên kim cương lão tâm đắc đang mài giũa cho nhau tốt cỡ nào, năm ấy chọn Chuuya làm cộng sự cho Dazai quả là quyết định đúng đắn.
“A?” Chuuya khó hiểu gãi gãi đầu, không phải chứ, nếu hắn thật sự có tham gia bữa tiệc này hắn phải nhớ rõ mới đúng, nhưng mà hắn chả có ký ức nào liên quan đến chuyện này, chẳng lẽ hắn quên thật?
【 “Cái kia Dazai-kun…… Người thường nếu được chào đón như vậy, tôi cảm thấy người đó sẽ nói ‘ tao giết mày’…… Randou một bên hỗ trợ trang trí phòng, một bên thật cẩn thận mà nói.
“Vì sao?” Dazai vẫn cầm dải lụa đỏ dài, vẻ mặt ngây ngô hỏi lại.
“Nhìn kiểu gì cũng thấy là ‘ Party chúc mừng bạn Chuuya được tự do' đúng không. Đồ ăn và nước uống, những điệu nhạc bắt tai, gương mặt vui vẻ của bạn bè đã có đủ rồi mà, còn thiếu gì nữa sao?”
“Tôi không hiểu chuyện của người trẻ các cậu…… Nhưng làm gì có bữa tiệc nào lại có cả ‘bẫy’……” Randou bối rối nhìn sàn nhà.
Chiếc bẫy bị thảm lót sàn che đậy. Nếu bị chiếc bánh gato to lớn dưới ánh đèn thu hút kèm tiếng thúc giục ‘đến đây đi mau vào đi ’ nhất định sẽ đi đến một vị trí.
“Hô hô hô…… Này không phải chỉ là bẫy rập thôi sao! Một bên nhận lời chúc của『 Cừu 』 , sau đó dẫn Chuuya đến đây và bùm sập bẫy.
Đương nhiên, với trình độ này đối với Chuuya mà nói sẽ như coi thường cậu ta vậy. Cậu ta chỉ cần dẫm nhẹ là bay lên lại rồi.
Nhưng mà thật thật đáng tiếc! Phía dưới sẽ không có chỗ cho cậu ta lấy đà. Muốn hỏi vì sao à, bởi vì phía dưới chính là thứ mà ngay cả nước dính vào cũng sẽ chìm, bùn lầy mềm mại. Cho dù là Chuuya cũng phải tốn kha khá thời gian mới thoát ra được.
Sau đó…… Hắc hắc hắc, vai chính của bữa tiệc, ngay khi Chuuya đang nỗ lực thoát khỏi đống bùn thì một trăm kilogram bột mì sẽ từ trên trời rơi xuống. Ngay khi cửa bẫy được mở ra, bột mì sẽ như tuyết trắng chôn vùi cậu ta.
Tuy rằng khả năng trọng lực của cậu ta cho phép cậu ta điều khiển mọi thứ cậu ta chạm vào, nhưng thể tích của bột mì rất bé, bột mì không chạm vào Chuuya sẽ tiếp tục rơi xuống nhấn chìm cậu ta. —— cuối cùng, cậu ta sẽ vì không thể thở nên chỉ có thể dùng trọng lực xung quanh miệng, một bên nghĩ cách hô hấp, một bên cố gắng chống cự, vừa mắng tôi với những gì cậu ta có thể nghĩ ra...Mà tôi, sẽ coi đó như bản nhạc ngọt ngào, vừa thưởng thức vừa ăn bánh. A a, tôi bắt đầu hào hứng rồi!” Bên kia Randou— hoàn toàn bị dọa rồi.
“A… ừm, cái kia… Ít nhất hiện tại tôi nhận ra cậu rất phù hợp với công việc tra khảo phạm nhân…” Randou cố gắng ngăn cản khóe miệng đang giật giật của bản thân, điềm tĩnh cất lời: “Nhưng mà làm cách nào để dụ cậu Chuuya đến đây?”
“Không khó, chỉ cần lừa vài thành viên của『 Cừu 』 đến đây, ngụy trang thành một bữa tiệc hoàn hảo là được. Những chuyện khác trên cơ bản đã hoàn thành rồi.”
“Ha a, như vậy sao…. Không hổ là cánh tay trái của ngài Mori…”
Dazai tỏ vẻ kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, dù gì ông Mori lúc nào cũng dặn tôi ‘Phải chủ động làm việc mà kẻ khác không thích. 】
“Khi đó tôi đã cực kỳ cực kỳ vất vả mà Chuuya chẳng hào hứng tí nào.” Dazai rầm rì oán giận.
“Ha?! Tao biết ngay con cá thu mày chẳng thể nào tốt bụng như vậy được mà!” Chuuya giận dữ quay đầu, “Vì làm khó tao đã khiến mày vất vả như vậy cơ à, tao thấy mày là đang thèm đòn, vậy để ra khỏi chỗ này tao sẽ thành toàn cho mày thay lời cảm ơn nhé.”
“Lêu lêu lêu.” Dazai khinh thường lè lưỡi, Chuuya ngu ngốc, ra khỏi đây tôi sẽ để cậu bắt được tôi chắc.
Bên kia, Fukuzawa và Mori cũng đang giằng co. “Bác sĩ, sao ông có thể nói những thứ đó cho một đứa trẻ vậy hả.” “Ôi chao, này tôi bị oan nhé, ngài Sói Bạc, rõ ràng là Dazai-kun hiểu sai ý của tôi.”
【 Sau khi trang trí xong xuôi, Dazai lấy tay phủi bụi trên quần áo, đi đến đứng cạnh Randou.
“Đúng rồi. Dazai-kun, tuy rằng cậu nói cậu đã biết hung thủ 『 Arahabaki 』 là ai… Nhưng thật vậy chăng? Hay chỉ là nói dối để khích tướng cậu Chuuya?”
“Đều có.” Dazai cười nói. “Trước mặt Chuuya thì nói vậy để cậu ta chấp nhận tham gia đánh cược, nhưng tôi cũng biết kẻ đứng sau là ai.”
“Ồ…… Đó là ai?"
“Chính là anh đấy, anh Randou.”
Yên ắng.
Cũng không phải chỉ là yên tĩnh, mà là tất cả âm thanh đều bị loại bỏ.】
“A? Vì sao lại là anh Randou? Anh ta không phải người bị hại sao ạ?” Atsushi chấn động, Atsushi bất ngờ.
“Câm miệng, người hổ, ngài Dazai nhất định đúng, cậu không có tư cách nghi ngờ ngài ấy.”
“Ê ê, Akutagawa cậu có biết nói đạo lý không thế? Tôi đâu có nghi ngờ anh Dazai ——”
Tân song hắc lại không coi ai ra gì xào nhau lên, phương pháp ở chung giống như bước ra từ một khuôn với thế hệ tiền bối.
【 “Anh ngụy trang thành bộ dáng của cựu thủ lĩnh, đi khắp nơi loan tin về『 Arahabaki 』 … Anh còn gì muốn nói không?” Nghe câu hỏi của Dazai, Randou vẫn tỏ vẻ hoang mang gãi đầu.
“Ha…? A —— cái đó… Ngại quá, nhưng trong tình huống này tôi không biết nên phản ứng như thế nào … Tôi không biết. Dù gì đây cũng là lần đầu tiên tôi bị cho là hung thủ.”
“Không sao cả, gì cũng có lần đầu tiên của nó.” Dazai cười hì hì.
“Vì thế để mọi thứ thêm sinh động, tôi sẽ diễn tả lại theo phản ứng của anh Randou để tiếp tục cuộc nói chuyện này nhé.…… Đầu tiên, anh bị gọi là thủ phạm sẽ phản ứng như này, anh nói ‘ không có khả năng, sao có thể ’ hoặc là ‘ chuyện này cũng hài hước thật đó, Dazai-kun ’ —— tôi sẽ trả lời như vầy: ‘ nhưng mà không sai, anh chính là kẻ gây án. ’ Sau đó hung thủ sẽ đánh bài tình cảm. ‘ Cậu không nghe tôi nói sao? Tôi có ơn chưa trả với ngài Mori. Vậy thì tại sao tôi phải phá hoại Mafia Cảng từ bên trong? ’—— đến đây ổn rồi chứ, anh Randou?”
“Cái kia…… nếu như theo cậu nói thì tôi hoàn toàn không thể xen vào.” Randou vẻ mặt hoang mang mà nói, “Quả thật những gì tôi đang nghĩ giống như cậu nói. Kia…… Nhưng sau đó thì sao, cậu sẽ làm thế nào để phản bác tôi?”
“Tôi sẽ nói như này đi, ‘ này cùng ân tình không có liên quan, anh Randou. Sở dĩ nói như vậy, là bởi vì mục đích của anh, nói đến cùng căn bản là không phải tấn công Mafia Cảng. Hung thủ có mục đích khác. ’—— thế nào? Có thể tiếp tục rồi chứ?”
“A…… ừm. Tuy rằng bây giờ rôi có chút rối rắm……” Randou gãi gãi đầu. “Tôi tự dưng bị buộc tội cũng bối rối đó. Không phản bác tốt cũng không được…… Đúng rồi. Như vậy cậu có chứng cứ sao? Tất cả những gì cậu nói đều là suy đoán thôi……”
“Này chỉ là suy đoán của tôi, anh lên án tôi không có chứng cứ cũng phải.” Dazai đồng ý với lời nhận xét của Randou. “Không sai. Thực không tồi anh Randou. Vậy vấn đề là ở tôi đang không có chứng cứ mà lại kết luận anh, một cán bộ dự bị là hung thủ nhỉ?”
“À… Từ dáng vẻ của cậu thì có vẻ là như vậy nhỉ…” Vẻ mặt của Randou vẫn mờ mịt “Tuy rằng chứng cứ của cậu…tôi không cách nào nghĩ được.”
“Cho nên mới muốn xử lý nhanh một chút. Cố kéo dài thời gian chỉ tổ thêm mệt mỏi.” Dazai nhún vai. “Anh phạm phải một sai lầm. Một sai lầm rất đơn giản. Nếu tôi nói ra, anh sẽ rất hối hận.”
“Sai lầm là chỉ?” 】
Mọi người đều nghiêm túc nghe đoạn đối thoại giữa Dazai Osamu và Randou, chẳng sợ biết rõ Dazai có thể khống chế lòng người, nhưng nghe Dazai từng bước một tách trần tâm lý của Randou cũng không khỏi kinh hãi. Đây là ‘Thần đồng quỷ'—— Dazai Osamu, vô luận là ai, chỉ một cái liếc mắt, cậu ta sẽ nắm kẻ đó trong lòng bàn tay.
“Cho nên, sơ hở ở chỗ nào?”
“Là biển.” Ranpo xoay ngón trỏ, “Thật sự là —— một đáp án cực kỳ rõ ràng.”
【 “Là biển.” Dazai dựng ngón trỏ. “Anh đã nói anh nhìn thấy『 Arahabaki 』được bao bởi ngọn lửa đen, xa xa có thể nhìn thấy mặt biển như một tấm khiên kim loại..., phải không?”
“A… Tôi đã nói như vậy. Bởi vì tôi đã nhìn thấy thứ đó…Có gì sai sao…?”
“Anh chưa nhận ra sao?”
“Không có… Tôi vẫn chưa phát hiện chỗ có vấn đề. Nói cho tôi đi.”
“Được.” Dazai cười gật gật đầu. “Nghe kỹ nhé. Việc xảy ra ở trung tâm phố Suribachi. Sau vụ nổ mạnh, phố Suribachi trở thành một cái hố bán hình cầu…”
“A!” Randou đột nhiên kêu lên. “A… Thì ra là thế.”
“Không sai.” Dazai gật đầu.
“Anh không thể nào nhìn thấy biển được, nhất là khi bản thân anh đang đứng ở một cái hố có đường kính hàng ngàn kilomet, Cho dù có cố rướn cổ dài đến đâu anh cũng không thể thấy biển —— như vậy, chỉ cần chú ý đến điểm này thì tất cả đều đơn giản. Vì sao anh lại nói anh thấy biển? Trừ bỏ cái này ra, thì câu chuyện của anh rất hoàn hảo, một chút mâu thuẫn cũng không có. Anh miêu tả 『 Arahabaki』chân thật đến mức làm người ta không cách nào tin tưởng là anh đang nói dối. Người ta thật sự cho rằng anh đã nhìn thấy mặt biển. Nhưng anh đã lầm. Vì thế, ở phố Suribachi mà muốn nhìn thấy biển… đã là chuyện của tám năm trước. Nói cách khác, anh Randou đã chứng kiến điều đó đúng không? Tai nạn đã tạo ra phố Suribachi. Thứ khiến cho truyền thuyết về ‘Arahabaki' ra đời…vụ nổ lớn màu đen."
Randou cũng không đáp lại. 】
“Thì ra là thế.” Kunikida bừng tỉnh hiểu ra.
“Anh Dazai phân tích mới nhận ra có nhiều lỗ hổng đến vậy, lúc ấy có thể lập tức nghĩ đến lỗi sai, anh Dazai thật lợi hại.”
“Đó còn cần cậu nói sao, người hổ? Anh Dazai lúc nào cũng tuyệt nhất.” Akutagawa vẻ mặt đầy tự hào.
Ê ê, tôi khen anh Dazai, cậu ở đó kiêu ngạo cái gì? Atsushi bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Akutagawa một cái, hôm nay lại một ngày Akutagawa bị sắc đẹp anh Dazai quyến rũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro