Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9:

Sắp nghỉ Tết dương, sống sót qua nốt chiều hôm nay là TiêuChiến có thể nghỉ liền 3 ngày rồi.

Cũng coi như cùng Vương Nhất Bác chào đón một năm mới,nên dù thế nào các món ăn cũng phải làm thịnh soạn một chút. Thời gian nghỉtrưa anh không ngủ, nằm bò ra bàn nghiêm túc lướt đủ thể loại video nấu ăn, trùtính xem nên nấu món nào vào đêm giao thừa.

Khi lướt đến một blogger dạy cách làm món thịt heo chiêngiòn, đúng lúc Mạch Mạch rót nước về, đi ngang qua.

"Đây không phải là món đặc sản quê em sao?" Mạch Mạch là người Trường Xuân,Cát Lâm, những lát thịt thăn được tẩm bột quện đều trong video khiến cô cảm thấycực kì quen thuộc.

Tiêu Chiến ngẩng đầu, ánh mắt trong veo, xin được thỉnhgiáo, "Dễ làm không?"

"Chắc đối với anh thì không khó làm đâu, anh nấu cơm ngon như vậy còn gì."

Lần trước Tiêu Chiến mang món thịt bò xào ớt đến, 3 ngườiMạch Mạch nếm một miếng liền cảm khái suất cơm này không đủ cho mình ăn, cảm thấymiệng mình y như cục nam châm lúc nào cũng muốn dính lên hộp cơm của người ta.Các cô đều biết bây giờ Tiêu Chiến đang ở ghép với bạn, vì thế chỉ đành nuốt nướcbọt xuống, vừa giơ ngón cái vừa ngưỡng mộ chàng trai đang ở chung nhà với TiêuChiến.

"Anh muốn làm mấy món Đông Bắc, chắc chắn là rất ngon, ngoài thịt heo chiêngiòn, em còn món gì có thể giới thiệu không?"

Mạch Mạch suy nghĩ mấy giây, "Anh muốn làm mấy món thịtcá đó hả?"

Tiêu Chiến kiên định gật đầu một cái, "Đúng, kiểu đó á."

"Thế phải làm một món gà hầm nấm, thêm một đĩa địa tam tiên, rồi trộn thêm mộtít nộm lương bì, vừa có thịt vừa có rau."

Tiêu Chiến nghiêm túc lắng nghe, rồi note 3 món ăn kèmnày vào phần chú thích trong điện thoại.

"Lại thêm món thịt heo chiên giòn truyền thống nữa," Mạch Mạch vẫy tay mộtcái, bon mồm nói, "Anh làm cho anh ấy ăn đi, ăn xong chắc chắn yêu anh luôn."

HÁ? Tiêu Chiến nghe xong hoảng hốt trợn tròn mắt, mấp máymiệng muốn phản biện lại nhưng lại sợ người ta cảm thấy mình thật thà quá, liềnngậm miệng lại trước khi khói phả tu tu tu ra đằng tai.

Anh xoay người lại nằm bò ra bàn, trả lời tin nhắn VươngNhất Bác mới vừa gửi đến cho anh.

[Tối nay tôi cũng chưa biết]

[Nhưng hôm Tết dương chúng ta ăn món Đông Bắc đi]

[Tôi sẽ làm gà hầm nấm, với thịt chiên giòn]

[Được không]

Vốn dĩ anh còn đang đau đầu vì không biết làm món gì ngàyhôm đó, bây giờ thì mục tiêu của anh đã cực kì rõ ràng rồi.

[Được được được được được được được được được được đượcđược được được]

Vương Nhất Bác trả lời lại rất nhanh.

[Món Đông Bắc mà anh cũng biết làm à]

[Tôi phục anh quá đi mất]

[Bái kiến thực thần]

Lại đặt cho anh thêm một biệt danh mới. Tiêu Chiến tức giậnmím mím môi: hai ngày trước còn gọi anh là "quả pháo nhỏ ngã giữa đất phẳng", bởivì tối hôm đó anh đã tự mình ngã rồi còn cáu bẳn.

[......]

Anh không có nhiều tài lẻ không cần thiết như Vương NhấtBác, vì thế chỉ dùng một đống dấu chấm lửng đơn giản để bày tỏ sự bất mãn củamình.

Vương Nhất Bác còn nhắn sang:

[Chuyện gì dzợ]

[Ai chọc đến thực thần đó]

[Thực thần đã cạn lời rồi sao]

Tiêu Chiến không muốn trả lời cậu nữa, nhưng khóe miệng lạirất khó để đè xuống, bèn dứt khoát tắt màn hình đặt sang một bên.

Buổi tối, trên đường về nhà, tay Tiêu Chiến xách rất nhiềuthứ, đều đồ ăn thức uống mấy ngày nghỉ Tết dương này cần dùng đến.

"Quả pháo ngã lăn quay về rồi đấy à." Vương Nhất Bác thò đầu từ phòng ngủ ra

Tiêu Chiến đã nhờn rồi, chun chun mũi coi như không nghethấy gì. Vương Nhất Bác đi về phía anh đưa tay ra, anh bèn đẩy hết đồng túitrong tay sang cho Vương Nhất Bác, về phòng ngủ của mình cởi áo khoác.

Nhiệt độ trong phòng hôm nay hình như khang khác so vớithường ngày, bình thường mặc áo ngắn tay thấy hơi nóng, nhưng bây giờ nhiệt độtrong phòng không ấm áp như bên ngoài. Tiêu Chiến xoa xoa cánh tay, ngờ ngợnhìn Vương Nhất Bác đang đi sau lưng mình, "Có phải trong nhà hơi lạnh không?"

Trước Tết Nguyên Đán có không ít quảng cáo, Vương NhấtBác vội giao bản thảo, chiều nay vẫn luôn tập trung vào viết kịch bản, lúc nàymới hậu tri hậu giác phát hiện ra nhiệt độ trong nhà quả thật có hơi thấp. Cậuđi chân trần giẫm giẫm lên nền nhà, thấy nền nhà lạnh lẽo thật.

"Hệ thống sưởi sàn hỏng rồi."

Vương Nhất Bác lướt tìm trong đống tin nhắn cũ, tìm đượcnhóm nhỏ mình đã tắt thông báo, nhìn thấy lúc hơn 3 giờ chiều bên ban quản lýtoàn nhà có chuyển tiếp một ảnh chụp màn hình thông báo từ công ty cung cấp dịchvụ sưởi.

"Nói là đường ống chính bị hư hỏng do xây dựng không tốt, đang cho sửa rồi.

Bên ngoài trời đã tối mịt, trong phòng vẫn chưa có dấu hiệugì có thấy đang ấm lên, Tiêu Chiến không nhịn được mà lo lắng, cau cau mày, "Cónói mấy giờ sửa xong không?"

Vương Nhất Bác nhún nhún vai.

Việc hệ thống sưởi bị hỏng tuy không đến nỗi ảnh hưởng đếncuộc sống bình thường như cắt điện cắt nước, nhưng bây giờ ngoài trời đang âmmười mấy độ, gió lùa vào phòng theo kết cấu bê tông cốt thép, căn phòng khôngkhác gì với hầm băng, tối nay lúc đi ngủ chắc chắn sẽ rất lạnh.

"Sao cậu còn đi mặc áo ngắn tay thế, mau đi mặc thêm vào đi." Thấy Vương NhấtBác vẫn đang ăn mặc mát mẻ, Tiêu Chiến dùng mu bàn tay xoa xoa lên cánh tay lộra bên ngoài của Vương Nhất Bác, quả nhiên lạnh y như que kem.

Như bị điện giật, Vương Nhất Bác vô thức che chỗ bị TiêuChiến chạm vào, cảm thấy chỗ đó đang ngứa ngáy, nóng bừng. Ánh mắt cậu đảo quađảo lại, chậm nửa nhịp mới gật gật đầu, về lại phòng mình mặc thêm quần áo.

Trong nhà lạnh như thế, Tiêu Chiến định tối này nấu một nồicanh nóng hôi hổi.

Lúc rửa rau, Vương Nhất Bác ở bên cạnh lúi húi phụ, vôtình chạm tay vào dòng nước chảy mới phát hiện, bởi vì hệ thống sưởi bị dừng tạmthời, bây giờ nước chảy ra từ vòi chỉ có nước lạnh, xối vào tay liền lạnh đếnthấu xương.

Tiêu Chiến cũng không kêu ca gì, hai tay bị lạnh đến đỏ ửng,nhất là ở các khớp xương và đầu ngón tay, càng đỏ hơn nhiều.

Vương Nhất Bác ấp hai tay anh trong lòng bàn tay, giọngnói mang theo chút quở trách bất đắc dĩ, "Nước lạnh như thế, anh là người máy đấyà?"

Tiêu Chiến lắc lắc đầu, nước vẫn chảy rào rào, anh vộivàng rút một tay ra tắt vòi nước đi, "Vẫn ổn mà, không lạnh lắm."

Anh còn muốn rút nốt tay kia ra, nhưng Vương Nhất Bác lạigiữ chặt không buông, "Thôi tối nay không nấu cơm nữa, xuống lầu ăn đi."

"Không sao mà," sức lực của Tiêu Chiến tuy không bằng VươngNhất Bác, nhưng cũng không nhỏ, vừa cố gắng giãy tay ra, vừa khách khí tiếp tụccậy mạnh, "Sắp rửa xong rồi."

Tay lạnh đến thế này vẫn ở đây cứng đầu cứng cổ. Vương NhấtBác cắn răng, hận không thể kéo anh qua rồi hung hăng bạt vào mông anh hai cái.

"Ra ngoài ăn đi," cậu kiên nhẫn khuyên, "Ăn bát mì đơn giảnthôi."

"Không sao mà, ăn ở nhà đi, cậu đừng vội, tôi sắp rửaxong rồi đây."

Nhưng Tiêu Chiến vẫn chẳng nghe lời chút nào, tỏ vẻ khônghiểu với hành động chuyện bé xé ra to của cậu.

Cuối cùng, Vương Nhất Bác gần như nửa ép buộc lôi anh về phòngngủ, mặc kệ anh giẫy giụa mặc áo khoác lên cho anh, rồi lại túm lấy gáy ánh đẩyra khỏi cửa.

Quả thật là chỉ ăn mì thôi.

Lúc đến quán mì ở dưới lầu, Tiêu Chiến yên tâm hơn rấtnhiều.

Anh gọi một bát mì sợi nhỏ Trùng Khánh, hỏi qua ý kiến củaVương Nhất Bác rồi lại gọi một bát mì bò, lại giành trước lôi điện thoại rathanh toán.

Thấy anh vui vẻ ngồi so đôi đũa dùng một lần lại rồi lạivui vẻ giựt mấy cái xơ gỗ trên đó, Vương Nhất Bác buồn bã chống cằm: Tiêu Chiếnthật vui vẻ khi không nợ cậu cái gì.

Ăn xong bát mì nóng hổi, về nhà vẫn lạnh như băng.

Vào cửa đứng ở chỗ huyền quan, hai người chậm chạp nhậnra cùng một vấn đề.

"Buổi tối khi đi ngủ chắc chắn sẽ rất lạnh." Tiêu Chiếnquấn chặt áo len trong nỗi sợ hãi kéo dài.

Càng về đêm nhiệt độ càng thấp, đợi đến chính giữa nửađêm nhiệt độ có thể xuống âm 20 độ, chắc lúc đó muốn ngủ cũng không ngủ nổi rồi.

Anh bỗng nhớ đến đêm đang nhiên đang lành mình bị chủ nhàđuổi ra khỏi nhà, không nơi nào có thể đi, tuy chỉ co ro ngủ ngoài cửa có mộtđêm thôi, nhưng chút cảm giác, mùi vị ấy dù chỉ còn trong kí ức thôi cũng khiếnanh buồn bã: chân tay lạnh giống như cục đá, hai hàm răng đánh vào nhau lập cậpy như đang cầu xin, mặc dù đã cố gắng co tròn cơ thể đến mức tối đa nhưng vẫncó thể cảm nhận được thân nhiệt của mình đang bay đi từng chút từng chút một.

Vương Nhất Bác thử đưa ra ý kiến, "Chúng ta ra ngoài thuêkhách sạn đi?"

"Hả?" Tiêu Chiến ngạc nhiên nhìn cậu một cái.

Thấy Tiêu Chiến không đồng ý, Vương Nhất Bác nhíu mày cốgắng nhớ lại, cậu nhớ chủ nhà đã từng nói, hộc tủ bên dưới giường có một chiếcmáy sưởi. Hai người đến phòng ngủ chính, nâng tấm phản giường lên lôi ra, máysưởi này chắc vẫn có thể dùng được, nhưng mà công suất có hơi bé.

"Tôi không sợ lạnh," Tiêu Chiến lập tức nói, "cậu dùngđi."

Vương Nhất Bác cắm máy sưởi vào ổ điện, nhìn chiếc máy sưởinhỏ bắt đầu phát ra tiếng máy móc hoạt động. Xác định nó vẫn chạy tốt, cậu mớinhìn sang Tiêu Chiến, "Cùng dùng."

Cái máy sưởi bé ti ti thế này, đặt ở đâu cũng chỉ có thểsưởi được một người. Lại thêm việc kích thước giường của hai phòng ngủ đều là1m5 x 2m, vốn dĩ đã không được coi là rộng rãi, mình không nên chỉ vì muốn ấmáp mà lại để Vương Nhất Bác thiệt thòi chen chúc một giường với anh được.

Càng huống hồ, nhà này là Vương Nhất Bác thuê, máy sưởi vốndĩ là nên để Vương Nhất Bác dùng mới đúng.

Tiêu Chiến lắc đầu, "Tôi không dùng đâu, cảm ơn cậu nhé."

"Cùng dùng." Vương Nhất Bác không định thương lượng haycò cưa gì với anh.

Đã biết chàng trai tốt bụng đến quá mức này chắc chắn sẽkhông bỏ cuộc, anh ngẫm nghĩ, chỉ đành nói dối, "Tôi không quen ngủ cùng ngườikhác trên một giường, cậu cứ sử dụng đi. Tôi đắp thêm cái chăn nữa là được, sẽkhông bị lạnh đâu."

Nghe thấy anh nói như thế, vốn dĩ Vương Nhất Bác đangkiên định lập tức im miệng.

Cậu muốn che giấu sự thất vọng của bản thân, cúi gằm mặtchớp mắt thật nhanh và không nói thêm gì nữa.

Đêm đến, như Tiêu Chiến mong muốn, hai người vẫn ngủ haiphòng, chiếc máy sưởi kia để Vương Nhất Bác dùng.

Tuy thật sự rất lạnh, nhưng bởi vì không có bất cứ gánh nặngtâm lí nào, vì thế Tiêu Chiến ngủ rất nhanh. Anh yên lặng nhắm mắt, hai tay bắtchéo trước ngực, dùng một tư thế phòng thủ để chống chọi lại với cái lạnh.

Đợi đến khi đêm khuya thêm một chút, ngoài cửa vang lên mộttiếng loạt xoạt khe khẽ, tay nắm cửa của phòng ngủ chính bị mở ra từ bên ngoài.

Vương Nhất Bác ôm theo cái máy sưởi và một chiếc chăn dàysụ nhẹ tay nhẹ chân đi vào trong phòng.

Cũng may tiếng máy sưởi hoạt động không to lắm, cắm dâyvào ổ điện xong cậu liền tỉ mỉ quan sát biểu cảm trên mặt Tiêu Chiến, xác nhận TiêuChiến không bị giật mình tỉnh dậy liền thở phào một hơi, lại nhẹ tay nhẹ chân giũchiếc chăn ra, cẩn thận đắp lên chăn bông.

Còn nói không sợ lạnh cơ đấy, rõ ràng người sợ lạnh nhấtchính là anh.

Vương Nhất Bác thở dài một cái: ngốc thật đấy.

Sao cứ thích đẩy tôi ra xa như thế?

Tiêu Chiến lúc ngủ trông càng giống một chú mèo langthang hơn, người co tròn lại thành một nắm ở trong chăn, đều rất đáng thươngnhưng lại thích cậy mạnh. Thậm chí đến ngay cả hơi thở cũng đều rất nhẹ, cũngkhông biết rốt cuộc anh sợ làm phiền đến ai.

Anh vùi đầu trong chăn ngủ rất sâu, một mùi hương quenthuộc bỗng bay đến.

Tiêu Chiến hình như không xịt nước hoa, nhưng trên ngườilúc nào cũng có một mùi hương thanh mát, ngòn ngọt. Bây giờ Vương Nhất Bác đangở trong phòng anh, cậu liền cảm thấy mình như được mùi hương dễ thương ấy baotrọn lấy.

Vì thế mùi hương này bay ra từ tóc ư? Vương Nhất Bác nhìnanh, anh nằm nghiêng người ngủ, mái tóc xõa trên gối tạo thành một vòng cung rốibù, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy rằng khi chạm vào chắc chắc sẽ rất mềm.

Vương Nhất Bác không nhịn được mà đưa tay ra, yên lặngnhìn chăm chú vào gương mặt say ngủ của anh một lúc, cuối cùng lại bỏ tay xuống,chỉ cẩn thận dém lại các góc chăn cho anh, sau đó lại nhẹ tay nhẹ chân đóng cửalại, xoay người quay về phòng ngủ phụ.


==================================

A Zhu: nửa đêm tỉnh dậy mới nhớ ra từ hôm lạnh đến nay mình chả động vào dịch một chữ nào, cắn rứt lương tâm quá nên lại mở máy tính lên gõ hết chương này...

Ôi tôi đã làm việc chăm chỉ được 2 tiếng rồi, bây giờ tôi phải đi ngủ thôi!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro