Chương 20:
Ngày 15 tháng Giêng, thời tiết rất đẹp, lại còn là thứ 7,tối hôm trước Vương Nhất Bác đã gửi lời mời, đề nghị Tiêu Chiến đồng ý ra ngoàihẹn hò với cậu.
Dạo gần đây nhiệt độ ban ngày đã lên đến 6-7 độ, Tiêu Chiếncởi bỏ áo phao, rồi lại mặc chiếc áo len màu đen đã cũ kia vào.
"Nóng thế cơ à?" Vương Nhất Bác có hơi đau lòng, lập tứclôi điện thoại ra cho anh xem nhiệt độ hôm nay, "Tối nay âm 9 độ đó."
Tiêu Chiến khó xử nhìn sang cậu, "Anh sợ nóng mà."
Cái nhiệt độ 6-7 độ dương như thế này có hơi khó chiều, lạnhthì cũng không lạnh lắm, nhưng nóng rồi lại không thể cởi áo khoác ngoài ra,thôi thì không bằng dứt khoát mặc gọn nhẹ cho xong.
Thấy không khuyên được anh, Vương Nhất Bác liền không nóinữa, lấy chiếc áo phao qua mặc lên người mình.
Lúc ra khỏi cửa cũng gần đến trưa, hai người đi thẳng đếnmột nhà hàng món Quảng Đông mà Vương Nhất Bác đã đặt chỗ từ trước. Chỗ này cóhơi đông, cũng may chỉ cần xếp hàng nửa tiếng đồng hồ thôi.
Vương Nhất Bác gọi rất nhiều món signature, trung bình mộtngười ăn ở nhà hàng này cũng hết gần 300 tệ, theo lý mà nói thì đắt thật, nhưngTiêu Chiến không nói gì. Từ hôm ấy trở đi anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh cứtính toán mọi thứ rõ ràng như thế quả thật sẽ khiến người ta đau lòng, dù gìthì hiện tại hai người đã là người yêu, tính đi tính lại cũng không tính rõ được,yêu được một chàng trai nhỏ tuổi hơn lại nhiều tiền có khi chính là số mệnh củaanh.
Các món nguội được phục vụ trước, sau đó mới là các mónnóng. Miếng bánh chẻo tôm ở chính giữa lồng hấp được ưu tiên gắp vào bát TiêuChiến, vỏ ngoài mềm dẻo óng ánh, nhân bên trong ngọt tươi, đậm vị, Tiêu Chiếnthích lắm, sau khi nuốt xong xuôi mới bàng hoàng nhận ra mình đã quên chụp ảnhlại rồi, vì thế liền nhanh chóng lôi điện thoại ra chụp ngỗng quay, lớp da mỏnggiòn bên ngoài, màu nâu đỏ nịnh mắt, mùi béo ngậy thơm phưng phức tỏa ra tứphía; chụp món cá hấp tàu xì, thịt cá mềm dai đàn hồi, mặn ngọt vừa miệng; chụpmón thịt xá xíu, mấy miếng thịt ngoài giòn trong mềm, còn thoang thoảng mùithơm của than củi, thịt hơi xém cạnh, cắn một miếng vào thì bên trong nước thịttứa ra, vừa ngọt vừa ngon.
Miếng đầu tiên luôn là gắp vào bát Tiêu Chiến trước, TiêuChiến thưởng thức cực kì thỏa mãn, anh không nghĩ đông nghĩ tây gì nữa, cứ ăn từngmiếng từng miếng một không hề lo lắng điều gì, một bên má được nhét cho tròn ủng,giống như một chú sóc đang tích trữ hạt dẻ dành cho mùa đông, còn không quênnói với Vương Nhất Bác rằng trong món cuốn này có cả tôm bóc với vẻ đầy kinh ngạc.
Vương Nhất Bác chun mũi trước dáng vẻ dễ thương của anh,nhanh chóng gật đầu.
Đối diện nhà hàng có một công viên, sau khi ăn no nê haingười bèn đi xung quanh công viên để tản bộ. Lúc này mới có 1 giờ chiều, là lúcánh nắng đẹp nhất, mặt hồ còn chưa tan hết băng, những mảnh băng vụn lập lờ ở mặtnước, nhìn trông cứ lung linh lấp lánh ánh sáng. Tiêu Chiến tìm được một cái ghếdài cạnh hồ, ngồi xuống ngắm nhìn, Vương Nhất Bác nhìn tứ phía một cái, độtnhiên đứng dậy rồi chạy về phía không xa.
Cậu rất nhanh đã quay lại, nhướn cao mày, lắc lắc hộp kemtrong tay với Tiêu Chiến đang nghiêng đầu nhìn lên.
"Cảm ơn em." Tiêu Chiến vui vẻ nhận lấy.
Vương Nhất Bác thật sự phục cái kiểu khách sáo đến tậncùng của anh, giả vờ như muốn sử dụng bạo lực, "Anh nói thử cảm ơn lần nữaxem."
"Cảm ơn không hay à?" Tiêu Chiến nghi hoặc nhìn cậu mộtcái, cứ muốn anh phải nghe mệnh lệnh của Vương Nhất Bác mới được à.
"Đổi sang cách nói khác càng hay hơn," Vương Nhất Bác cânnhắc một giây, ánh mắt mong chờ nhìn anh, "Ví dụ như 'Cảm ơn chồng yêu nhiềunhiều nạ'."
Tiêu Chiến còn nghĩ cậu đang nói đùa, "phì" một tiếng,thành công bị chọc cười, quay đầu lại tiếp tục ăn mấy viên kem của mình.
Vương Nhất Bác kéo anh một cái, nghiêm túc chỉ chỉ vàotai mình, ra ý cậu đang nghe Tiêu Chiến nói đó.
Ban đầu Tiêu Chiến giả vờ không hiểu, nhưng Vương NhấtBác cứ liên tục chọc anh rồi lại kéo anh, cuối cùng anh vẫn không chịu được quấyrầy nữa, xoay đầu lại tố cáo, "Làm gì đó~!"
"Làm gì." Vương Nhất Bác dẩu môi, học giọng điệu nũng nànũng nịu của anh, rồi nhân lúc trước khi anh bị chọc cho nổi cáu, nhây nhây tiếnsát lại, hơi thở mát lạnh của muối biển và dứa phả lên sườn mặt Tiêu Chiến,"Anh gọi một lần đi mà."
Tiêu Chiến chê cậu phiền phức, huơ huơ tay bên tai y nhưđang đuổi một con muỗi.
Con muỗi size khổng lồ bị đuổi không can tâm quay trở vềvị trí của mình, Vương Nhất Bác hừ một tiếng ở trong lòng: rồi cũng có lúc anhgọi cho mà xem.
Mặt trời giữa trưa chiếu lên cơ thể rất ấm áp, có ăn kemcũng không thấy lạnh. Nhưng vẫn cảm thấy đầy bụng, ăn được hai miếng đã lộ ra vẻmặt miễn cưỡng rồi. Chẳng lâu sau, hai tay anh đã trống không, mà Vương NhấtBác tay cầm hộp kem, ăn từng miếng to một mà chẳng cảm thấy mùi vị gì, còn chưađược nghe câu chồng ơi nào, đã sa sút trở thành chiếc máy xử lí kem rồi đấy.
Quay điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh phong cảnh mặt hồ, TiêuChiến đột nhiên nhớ ra cái gì, lướt tìm trong album giơ cho Vương Nhất Bác xemmấy bức trong đó.
Lần cuối cho mèo con ăn, Tiêu Chiến đã add WeChat của côgái nhận nuôi chúng. Sáng hôm nay cô gái đó gửi một câu chúc mừng "Nguyên Tiêuvui vẻ", rồi gửi cho anh liền mấy tấm ảnh của mèo con. Hai chú mèo chen chúcnhau trong một cái ổ hình bí ngô ngủ cực ngon lành và an tâm.
"Em nhìn nó đi." Tiêu Chiến cười chỉ cho cậu xem chú mèocon hồi trước cực kì sợ người, trong ảnh nó lại ngủ say đến phơi cả bụng ra, mộtchân còn giẫm lên mông của con còn lại.
Vương Nhất Bác cũng bật cười, sau đó nhìn vẻ mặt của TiêuChiến, do dự một lát, hỏi như trưng cầu ý kiến, "Chúng ta cũng nuôi một conđi?"
Nếu mọi chuyện thuận lợi, con mèo này, hoặc là cả hai conđã được cậu cho ăn quen sẽ được cậu đón về nhà nuôi. Đáng tiếc là mèo con đượcyêu thích quá, với lại trông cũng có vẻ không có ý định muốn về nhà với cậumãnh liệt lắm, nên chỉ đành để người khác nhanh tay nhanh chân nuôi trước.Nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngưỡng mộ này của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cảm thấy cậucó thể nghĩ cách khác, hoặc là mình với Tiêu Chiến cũng có thể cùng nuôi mộtcon.
Nghe cậu nói câu này, Tiêu Chiến có hơi bất ngờ, chớp chớpmắt. Đương nhiên là anh muốn có một chú mèo của riêng mình, nhưng bây giờ chínhbản thân anh còn sống tương đối chật vật nữa là, không thể cho mèo con một cuộcsống đủ đầy được. Đương nhiên, Vương Nhất Bác có tiền, nhưng không thể chỉ vìmong muốn của bản thân, rồi cuối cùng lại đẩy hết mọi chi phí cho Vương NhấtBác gánh được.
Ngẫm nghĩ một hồi, anh vẫn lắc đầu, "Sau này hẵn nói vậy."
Đã ở nhà xem phim bao nhiêu lần rồi mà hai người vẫn chưađi đến rạp xem phim cùng nhau lần nào. Đi bộ một đường từ hồ nước đến rạp chiếuphim gần đó, hai người đứng xem màn hình quảng cáo cả nửa ngày trời, cuối cùngchọn một bộ phim hài Tết.
Bộ phim không buồn cười lắm, nhưng thật ra thì Tiêu Chiếncũng không biết nội dung của bộ phim nói về cái gì nữa. Cả rạp chẳng được mấyngười đến xem, anh với Vương Nhất Bác ngồi hàng cuối cùng, nửa cuối phim cơ bảnđều đang lén lút hôn nhau. Hôn đến nỗi lúc dữ dội nhất Tiêu Chiến còn không dámmở mắt ra, anh sợ bộ phim sẽ xuất hiện những cảnh chuyển cảnh không có âmthanh, thế thì mọi người rất có khả năng sẽ nghe thấy tiếng môi lưỡi triền miênở hàng ghế cuối cùng mất.
Vương Nhất Bác gần như muốn đè ngửa Tiêu Chiến ra ghế trốngbên cạnh, cậu ngậm đầu lưỡi của Tiêu Chiến, cố gắng cầm tay Tiêu Chiến, kết quảkhông cẩn thận đụng phải xô bỏng trên đùi Tiêu Chiến.
"Xòe" một tiếng, nửa xô bỏng bị đổ đầy đất.
Tiêu Chiến thất kinh, lập tức mở bừng mắt, anh nhìn xuốngđất, lại nhìn sang Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác chớp chớp mắt đầy vô tội vớianh, nín cười, nhún nhún vai.
Hai người lại nhìn nhau một cái, rất ăn ý cùng nhau rờikhỏi chỗ ngồi, ngồi xổm xuống đất vừa cười khùng khục vừa nhặt bỏng ngô lên.
Trong nhà có rất nhiều đồ dùng sinh hoạt cần phải bổsung, sau khi trở ra khỏi rạp chiếu phim, Tiêu Chiến liệt kê một danh sáchtrong phần ghi chú, rồi cùng Vương Nhất Bác đi đến siêu thị gần đó.
Giữa đường còn gặp một người đang đánh hoa sắt. Xungquanh có rất nhiều người đang đứng chờ xem, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đứng ởvòng ngoài cùng, nhìn thấy người biểu diễn đang nhắm trúng rồi đập mạnh vào sắtlỏng, trong nháy mắt hoa sắt bắn tóe ra bốn phía, giống như pháo hoa nở tungtrên bầu trời.
Tiêu Chiến xem đến thất thần, nhớ đến đêm giao thừa VươngNhất Bác tặng cho anh màn bắn pháo hoa chỉ thuộc về riêng anh, bảy quả pháo hoađồng thời bay vút lên không trung rồi nổ tung, lại nhớ đến cảnh tượng ấy anh vẫncảm thấy thật rung động, những bông lửa nhỏ từ trên trời rơi xuống, giống như mộtcơn mưa sao băng lớn lướt qua, dù ước đến cả triệu điều ước cũng thừa thoảimái.
Khoảnh khắc ấy Tiêu Chiến bỗng muốn ước nguyện, nhưng lúcđó hạnh phúc quá, hình như anh chỉ có thể nhìn thấy Vương Nhất Bác ở màn hình đốidiện, tất cả những thứ khác, toàn bộ đã bị anh lãng quên.
Những bông hoa lửa dần dần rơi xuống, đợi đến khi hoàn hồnlại, Tiêu Chiến không nhịn được mà run lẩy bẩy, tối đến nhiệt độ giảm sâu, đã mặcquen với chiếc áo phao kia, dường như chiếc áo len cũ này không còn khả năng chốngrét như xưa.
Vương Nhất Bác bất lực lắc lắc đầu, cởi chiếc áo phaotrên người mình xuống, kéo ống tay áo Tiêu Chiến, ra ý cho anh đổi với mình.Lúc ra khỏi cửa cậu đã nghĩ ngay đến tình huống này rồi, còn có ai giống TiêuChiến không? Sợ nóng lại sợ lạnh, chỉ có miệng là cứng nhất thôi.
Tiêu Chiến ngại ngùng mím mím môi, không ra vẻ từ chối đổiđồ với cậu.
Chiếc áo phao tràn ngập mùi của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiếnmặc lên người, giống như được bao trọn trong cái ôm của Vương Nhất Bác vậy,trái tim anh đập rộn ràng: Vương Nhất Bác thơm quá đi.
Nước rửa tay trong nhà tắm đã nhìn thấy đáy, Tiêu Chiếnnhìn danh sách, đến trước quầy sản phẩm bảo vệ sức khỏe nghiêm túc lựa chọn mùihương của một sản phẩm mới, Vương Nhất Bác phụ trách đẩy xe hàng, cậu có hơiphân tâm, ánh mắt liếc mấy cái sang quầy hàng bên cạnh, ngẫm nghĩ một lát, lạiliếc thêm mấy cái nữa, cuối cùng quay đầu lại không nhìn nữa.
Nghĩ rằng cậu có đồ gì cần mua, Tiêu Chiến chọn xong nướcrửa tay bỏ vào trong xe đẩy, đi sang quầy hàng bên cạnh.
Tuy rằng chỉ cách một cái giá để thôi, nhưng sản phẩm bênđó đã khác hẳn thể loại rồi, đủ các thương hiệu, kích thước bao cao su và gelbôi trơn được trưng bày đầy ắp, là khu vực liên quan đến kế hoạch hóa gia đình.
Mấy chữ "có hạt" "xoắn ốc" "không mùi" đập thẳng vào mắt,Tiêu Chiến sửng sốt há hốc miệng, phản ứng lại một lát, có chút ngượng ngùngnhìn sang Vương Nhất Bác bên cạnh, "Có...có muốn mua không?"
"Em không hề nói là muốn mua đâu nhé."
Vương Nhất Bác cảm thấy thật oan uổng, lập tức đẩy xehàng đi.
Cậu có thể cảm nhận được Tiêu Chiến vẫn chưa chuẩn bịxong, vì thế chỉ nhìn chơi chơi thôi. Cậu không hi vọng Tiêu Chiến cảm thấymình vội vàng không kiên nhẫn nổi, chỉ bởi vì muốn làm tình nên mới nói thíchanh.
Tiêu Chiến đứng nguyên tại chỗ, tỉ mỉ nhìn quầy hàng trướcmặt, lại nhìn bóng lưng vội vã rời khỏi đang đi phía trước, chầm rãi đi theo VươngNhất Bác đã đi được một đoạn xa rồi.
Trước khi bước vào siêu thị Tiêu Chiến đã nói hôm nay anhsẽ thanh toán.
Nhìn thấy trong xe hàng chỉ còn lại vài món chưa quét mã,Vương Nhất Bác tự giác giơ cao hai tay đi ra bên ngoài, cậu đứng ở chỗ cửa racách không xa đó nhìn Tiêu Chiến, gần như đang thể hiện lần này mình đã hạ quyếttâm tuyệt đối không nhúng tay vào.
Thế còn được. Tiêu Chiến mím môi cười.
Về được đến nhà đã hơn 9 giờ.
Chiếc áo len kia của Tiêu Chiến vẫn có hơi mỏng, cởi bỏáo khoác Vương Nhất Bác vẫn thấy lạnh. Tay cậu đã tê cóng, nghiêng đầu hắt xì mộtcái, nhưng vẫn chẳng hề để tâm mà kéo Tiêu Chiến lại, "Lúc bước vào anh có nhìnthấy không?"
"Cái gì cơ?" Tiêu Chiến thấy ngờ ngợ.
"Có người đốt pháo ở cổng tiểu khu ý."
Trước khi hai người về, có lẽ có đứa trẻ nào đó vừa đốtpháo ở cổng tiểu khu, trên mặt đất lốm đốm toàn là vết tích của thuốc nổ và nhữngvỏ pháo rỗng.
Vương Nhất Bác lại hắt xì thêm cái nữa, hồ hởi tiếp tụcchọc cho anh tức, "Lúc đó em liền tức giận, em nói "ai lại để Tiểu Tiêu Chiếnnhà chúng ta đầy đất thế kia"."
Tiêu Chiến lười so đo với cậu, nhớ đến chuyện cậu đã mặcchiếc áo khoác mỏng dính kia của mình cả đường trở về, bèn sờ sờ trán cậu, "Cóphải em lại bị cảm lạnh rồi không?"
"Hơi hơi thôi." Vương Nhất Bác xua tay ra vẻ ngầu lòi.
"Mau đi tắm đi," Tiêu Chiến nhanh chóng đi vào nhà tắm chỉnhlại bình nước nóng, "lúc ra anh sẽ pha cho em cốc thuốc, uống xong có lẽ khôngsao nữa."
Vương Nhất Bác thích được anh quan tâm chăm sóc như thếnày, phối hợp gật gật đầu, đi vào nhà tắm, "Đợi tí nữa anh mang quần áo vào choem nhé."
"Được." Tiêu Chiến đang mải lục tìm thuốc bột cảm cúm ởtrong tủ thuốc, không ngẩng đầu lên đã đồng ý ngay.
Thời gian tắm rửa của Vương Nhất Bác thường không lâu lắm.Đổ gói thuốc bột vào trong cốc, thêm nước nóng rồi khuấy đều, Tiêu Chiến lại đivào trong tủ quần áo tìm cho cậu một bộ quần áo thay sau khi tắm.
"Cốc cốc." Tiêu Chiến gõ cửa, kêu Vương Nhất Bác đến lấyquần áo.
"Treo ở móc đi."
Cách một làn hơi nước nóng ẩm, giọng Vương Nhất Bác nghecó vẻ không chân thực cho lắm, Tiêu Chiến nghe thấy liền đẩy cửa bước vào, móctreo ở góc bên phải cách vòi hoa sen rất gần, anh bèn cẩn thận treo quần áosang bên trái để không bị nước văng vào.
Treo xong quần áo, Tiêu Chiến chuẩn bị đẩy cửa ra ngoài.Anh vừa xoay người, tay còn chưa chạm được tay nắm, liền bị một cánh tay kéovào dưới vòi nước.
Quần áo nháy mắt đã bị nước nóng xối cho ướt hết, TiêuChiến hoảng loạn lau vội nước đọng trên mắt đi, phẫn nộ đẩy Vương Nhất Bác mộtcái.
"Lạnh quá đi, có khi em bị cảm rồi," Vương Nhất Bác tắtvòi nước, lột hết quần áo đang dính chặt lên người Tiêu Chiến ra, hạ thấp tháiđộ nài nỉ, "Tắm chung với em đi."
Nước đã được tắt, nhiệt độ tích tụ trong phòng tắm nãy giờdường như bay đi ít nhiều, Tiêu Chiến lo lắng cậu thật sự sẽ bị cảm, vội vàng bảovệ chiếc quần cũng sắp bị tụt ra đến nơi, cố gắng mở vòi nước lên lại, "Đừngnháo nữa, rất lạnh đó."
Vương Nhất Bác liền ép anh lên tường, vừa hôn vừa tiếp tụclột quần áo của anh, giữa những hơi thở dịu dàng dỗ dành, "Không sao, sẽ khôngbị cảm đâu."
Đầu nhũ lại bị nắm lấy, Tiêu Chiến thở hắt ra một hơi, cơthể lõa lồ được Vương Nhất Bác ôm trong lòng, không biết phải làm sao nên cứ mặckệ cho cậu tiếp tục làm càn.
Nụ hôn liên tiếp rơi xuống, lướt đến xương quai xanh, lồngngực, hôn đến mức anh ngóc đầu dậy, cuối cùng rơi lên dương vật của anh. Nửathân trên của Tiêu Chiến dựa hẳn vào tường, chân được tách rộng ra tạo thành mộttư thế hoan nghênh người đến, ngay giây sau, Vương Nhất Bác liền ngậm lấy anh.
Tiêu Chiến kêu hừ hừ, run rẩy rồi rên rỉ dưới từng đợt cắnnuốt của cậu. Trước đây quả thật cảm thấy làm thế này có hơi khó khăn, nhưng mấyhôm trước được Vương Nhất Bác dỗ dành tách chân ra để cậu liếm qua một lần, liềnkhông thể từ chối thêm nữa.
Cũng không muốn từ chối. Một tay Tiêu Chiến bịt lấy miệng,tay còn lại vuốt ve bên má Vương Nhất Bác đang vùi giữa hai chân anh, Vương NhấtBác chỉ hôn anh sờ anh, anh đã cảm thấy dễ chịu lắm rồi, nếu được Vương NhấtBác liếm láp hạ thân như thế này, anh càng dễ lên đỉnh hơn.
Bàn tay lớn xoa nắn eo mấy hồi, Vương Nhất Bác hơi hơidùng lực mút một cái, tiếng ngâm nga giấu dưới bàn tay Tiêu Chiến lấp tức vútcao, bụng dưới run rẩy mấy cái, bị cậu liếm mà bắn ra.
Nụ hôn lại lướt từ dưới thân lướt lên, Vương Nhất Bác nhổmngười dậy hôn môi anh, Tiêu Chiến nếm được một ít mùi vị của bản thân, muốn ngoảnhmặt trốn đi, nhưng lại bị Vương Nhất Bác bóp cằm chặn miệng một lần nữa.
Đầu lưỡi móc lấy nhau, Vương Nhất Bác đè chặt lên người TiêuChiến, nghiêng đầu quyến luyến triền miên trong khoang miệng Tiêu Chiến, nụ hôncực kì lưu manh, Tiêu Chiến ôm lấy vai cậu, cảm nhận được những khớp ngón tayrõ ràng kia đang nắm thành nắm đấm, tuốt lộng lên xuống, thỉnh thoảng còn chạmvào đùi trong và bụng dưới của anh. Vương Nhất Bác đang tự an ủi mình.
Cứ thế tuốt một lúc, Vương Nhất Bác vùi đầu hôn lên đầunhũ Tiêu Chiến, túm lấy tay Tiêu Chiến nắm lấy tính khí của cậu, sau đó đặt taylên mu bàn tay anh, cùng anh tuốt cho mình.
Cậu đã cứng lắm rồi, kích thước lớn đến dọa người, mộttay dường như không nắm trọn được, Tiêu Chiến nắm lấy dương vật của cậu di chuyểntheo động tác của cậu, cảm thấy Vương Nhất Bác nóng bỏng cả lên, nóng đến nỗianh không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Một tay đặt lên ngực, động tác mút mát của Vương Nhất Bácdừng lại, nhìn cánh tay Tiêu Chiến đang đưa ngang hai người.
"Không thích sao?" cậu hôn Tiêu Chiến, rồi buông bàn tayđang dẫn dắt Tiêu Chiến tuốt cho mình ra.
Tiêu Chiến lập tức lắc đầu, "Không phải."
Tim anh đập rộn như trống, còn chưa bắt đầu đã cảm thấychóng mặt rồi, anh nhìn Vương Nhất Bác một cái, căng thẳng nắm lòng bàn tay lại,hơi hơi khuỵu xuống. Đỡ lấy chân của Vương Nhất Bác, miệng anh căn chuẩn dươngvật thô ráp đã cứng đến sưng tấy kia.
"Anh cũng có thể."
Anh rất xấu hổ, nhỏ giọng nói, rồi ngậm tính khí của VươngNhất Bác vào trong miệng mình.
Vương Nhất Bác ngạc nhiên vô cùng, cúi xuống nhìn anh, cảmgiác khoang miệng nóng ẩm ấy bao bọc lấy mình sướng đến nhắm tịt mắt lại. Đángtiếc là cậu to quá, Tiêu Chiến há miệng lớn cả nửa ngày trời cũng chỉ ngậm đượchết quy đầu. Anh có hơi nhụt chí, chỉ đành nhả ra, đưa đầu lưỡi liếm quanh phầnđầu khấc.
Vương Nhất Bác thở hắt ra một hơi, nắm đấm càng siết chặt,kĩ năng khẩu giao của Tiêu Chiến thậm chí còn không thể dùng từ tay mơ để hìnhdung, nhưng cậu cũng đã muốn bắn ngay sau khi được liếm loạn thế này vài lần.
Tiếng thở ra kia truyền đến tai Tiêu Chiến lại bị hiểu nhầmsang một ý khác, anh cho rằng Vương Nhất Bác là đang không hài lòng, bèn nhanhchóng ngậm dương vật của Vương Nhất Bác vào lần nữa.
Tính khí thô cứng càng giống như một thứ hung khí, căngtrướng đến đáng sợ, Tiêu Chiến bị kéo căng đến mức hít thở khó khăn, anh ngồi xổmlâu quá, chân cũng tê dại cả đi, liền trực tiếp quỳ xuống đất, đưa tay lên tuốtphần thân to không kém bên ngoài miệng mình, cố gắng nghĩ đến những gì Vương NhấtBác đã làm cho mình, cẩn thận thu răng lại, bắt đầu mút mát một cách đầy khókhăn.
Đầu lưỡi trơn tuột vì dương vật to khủng kia xâm nhập màkhông còn chỗ nào đặt, vô tình liếm vào cự vật dữ tợn, Vương Nhất Bác khó nhịnđược một tiếng thở hổn hển, lập tức nhéo gáy Tiêu Chiến, ra ý cho anh nhả ra.
Cái nhéo đột ngột này dọa cho anh giật mình, Tiêu Chiếnthất kinh, miệng vô thức mút vào một cái thật mạnh, cơ bắp trên người Vương NhấtBác căng lên, rồi cứ thế bắn ra.
Tuy rằng cậu đã lập tức rút ra nhưng vẫn có một phần bị bắnvào trong miệng Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến quỳ trên đất, khóe miệng vẫn còn một ít tinh dịch,lông mi cũng bị bắn lên một vài giọt, tất cả mọi chuyện vừa xong xảy ra đột ngộtquá, anh mê mang đưa tay sờ lên gương mặt bị bắn tinh của mình, ngơ ngác chépchép miệng.
"......." Vương Nhất Bác sửng sốt nhìn cổ họng anh chuyểnđộng, "Nuốt rồi à?"
"Nuốt một chút chút."
Tiêu Chiến bắt đầu cảm thấy ngượng dù đã muộn màng.
Vương Nhất Bác chỉ đành nhanh chóng kéo anh đến bồn rửa đểsúc miệng.
Tiêu Chiến chậm rì rì ngậm một ngụm nước vào miệng, ọc ọcsúc vài cái rồi nhổ ra, đưa tay vốc nước, rửa sạch từng chút từng chút tinh dịchdính trên lông mi và má mình.
Anh vẫn đang trần trụi từ trên xuống dưới, rửa sạch tinhdịch bắn lên mặt.
Vành tai Vương Nhất Bác hơi ửng đỏ, con tim bỗng rung động,bàn tay vô thức đưa lên, xoa xoa mắt mình.
Rửa xong mặt, thấy hạ thân Vương Nhất Bác vẫn cứng rắnnhư cũ, Tiêu Chiến ủ ê cụp mắt, "Vừa rồi anh làm không tốt, xin lỗi em."
Vương Nhất Bác không có gì để nói, dương vật thì lại thậtthà trướng to thêm mấy phần.
"Anh sẽ cố gắng." Tiêu Chiến nhìn cậu đầy chân thành,phát biểu lời tuyên bố dụ dỗ người ta phạm tội.
Vương Nhất Bác bị anh làm cho sắp sụp đổ tới nơi, trực tiếpbịt miệng anh lại, không cho anh nói thêm bất cứ chữ nào nữa.
Hai người tắm rửa xong, Tiêu Chiến mặc xong quần áo ngủ,đi đến phòng khách sờ vào cốc nước pha thuốc cảm kia, đã lạnh từ lâu. Anh chỉcó thể đổ đi, lại pha thêm một cốc khác dặn Vương Nhất Bác phải uống hết.
Anh bận rộn trước sau, Vương Nhất Bác lại bắt đầu rung độngvì anh, cậu muốn hôn Tiêu Chiến, một người vợ nhỏ lúc nào cũng quan tâm chămsóc, khoan dung, chu đáo với cậu.
Lúc yên vị được trên giường cũng đã 11 giờ rồi, Tiêu Chiếnđược Vương Nhất Bác ôm trong lòng. Anh không được an ổn lắm, giống như đang tìmkiếm thứ gì vậy, lúc lục sục mãi không chịu nằm yên.
Vương Nhất Bác bị anh cọ tới nỗi càng cứng hơn, đành phảiấn người anh lại, hôn lên môi anh, "Ngủ đi."
Tiêu Chiến lại dụi dụi trong lòng cậu, hạ thân hai ngườidính lên nhau. Bụng dưới của Tiêu Chiến có thể in rõ ràng hình dáng hạ thân đãngóc đầu trỗi dậy của Vương Nhất Bác, nhưng anh lại giống như không nhận ra,tay lần mò trong chăn một hồi, tìm được bàn tay cậu.
Con quỷ dễ thương ngây thơ này chứ.
Đối mặt với một người đàn ông đã ngóc đầu mà chỉ làm thếnày thôi sao? Vương Nhất Bác cảm thấy vừa bất lực vừa hạnh phúc, vừa muốn lậttay nắm lấy tay anh, lại nhận ra anh đã dắt tay mình đến dưới vạt áo ngủ rồi.
Lòng bàn tay dưới sự chỉ dẫn của Tiêu Chiến, từ dưới bụngmột đường tiến thẳng đến đầu vú, Tiêu Chiến ngại ngùng chớp chớp với cậu, dườngnhư đang mời mọc cậu sờ nó một cái đi.
Vương Nhất Bác không biết mình nên phản ứng ra sao bây giờ,ngơ ngác nắm lấy đầu nhũ.
Dưới ánh nhìn vô cùng ngạc nhiên của cậu, một tiếng nylonloạt xoạt vang lên, Tiêu Chiến nhét vào tay cậu một thứ gì mong mỏng, hìnhvuông, bên mép có cả răng cưa.
Là một chiếc bao cao su.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro