Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

Đầu óc Trần Kha tiến vào trạng thái trống rỗng, sau khi đáp ứng như máy móc, buông lỏng tay, để Trịnh Đan Ny vào cửa, lấy ra đôi dép mới mua, mới hoàn hồn hỏi: "Sao lại đến sớm như vậy?"

"Đổi vé rồi." Trịnh Đan Ny trả lời hời hợt, mang dép vào lại nói tiếng cảm ơn.

Trần Kha đợi một hồi, thấy Trịnh Đan Ny cũng không có ý muốn giải thích vì sao nàng lại đổi vé, cũng không lựa chọn hỏi, mà lựa chọn dẫn nàng về phòng.

Không thể không cảm thán, Trịnh Đan Ny hoàn toàn khác với khi còn bé, không còn là tiểu muội muội chỉ biết đi theo phía sau cô nữa. Sau một thời gian dài không gặp, hôm nay phát hiện nàng lại cao hơn mình một chút, mà một thân màu đen càng lộ ra khí chất sắc bén, trong khi mình mặc áo ngủ gấu nhỏ ngược lại giống như một người qua đường lạc vào thế giới người lớn. Vô luận như thế nào, cảnh tượng gặp lại không nên là như vậy. Tệ nhất cũng phải là sau khi cô tỉ mỉ ăn mặc xong, đón xe đến sân bay chờ đợi, ở nơi máy bay lên xuống tự do, trong dòng người mãnh liệt qua lại, cô có thể liếc mắt một cái nhìn thấy Trịnh Đan Ny.

Không có thời gian để Trần Kha hoài niệm quá khứ, cô và Trịnh Đan Ny cùng nhau đi vào phòng, lần lượt bày ra từng thứ đồ dùng sinh hoạt mới mua, đặt ngay ngắn trên bàn, nhưng Trịnh Đan Ny lại mở miệng nói: "Những thứ này em đều tự mang theo rồi."

Trần Kha há miệng, cảm thấy cái gọi là cân nhắc kỹ càng của mình thật sự có chút xấu hổ, một lúc lâu mới nói, "Em không cần thì để qua một bên đi."

"Không muốn làm phiền chị quá nhiều, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì em chỉ là ở chỗ này ngủ một giấc, cố gắng hết sức không quấy rầy chị." Trịnh Đan Ny trong giọng nói lộ vẻ khách khí xa cách, hành động đã ngồi xổm xuống mở vali bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Trần Kha không thích xen vào chuyện riêng tư của người khác, nhìn nàng đang thu dọn đồ đạc liền biết mình nên ra ngoài. Gần đến cửa, Trần Kha quay người lại bổ sung một câu: "Không phiền, cũng không quấy rầy. Em cũng có thể ăn ở đây, dù sao chị ở một mình cũng phải ăn."

Trịnh Đan Ny ngẩng đầu nhìn về phía cô, trong ánh mắt tựa hồ có vài tia kinh ngạc, sau đó công thức hóa nhếch khóe miệng, gật gật đầu tỏ vẻ nghe thấy.

Quá xấu hổ, bầu không khí này từ lúc Trịnh Đan Ny vào cửa đã bao phủ Trần Kha. Đúng là cô biết nấu cơm, nhưng trên thực tế hiếm khi động thủ, đi làm hao phí quá nhiều tinh lực, trên đường tan tầm cô thường đặt đồ ăn bên ngoài, về đến nhà vừa vặn bắt đầu ăn, cuối tuần lười biếng cũng chỉ thường tùy tiện đối phó một chút. Có lẽ là câu nói quá mức khách khí của Trịnh Đan Ny làm cho cô có chút tức giận, hoặc có lẽ là tức giận vì ngôi nhà cô tỉ mỉ xây dựng nên bị Trịnh Đan Ny coi như trạm dịch, tóm lại là đầu óc nóng lên nhất thời nhanh mồm. Bất quá cô giỏi nhất trong việc an ủi chính mình, nếu đã đáp ứng qua hai vị phụ huynh, đương nhiên phải chiếu cố Trịnh Đan Ny thật tốt, giống như cô đã làm khi còn bé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro