Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Lâm Mặc và Rikimaru bước vào con hẻm, đèn đường ở góc phố phát ra ánh sáng yếu ớt, ngoại trừ vài con bướm đêm không ngừng đập vào bóng đèn đuổi theo ánh sáng, toàn bộ bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường.

Con đường vốn dĩ sôi động và hỗn loạn ở ngã ba đã trở nên hoang tàn sau vụ tai nạn, con mèo đen co ro trong góc tối, đồng tử màu lục lóe sáng, phát ra tiếng meo meo chói tai, xù lông để cảnh cáo những kẻ đột nhập. Nhưng khi nhìn thấy Rikimaru, nó lại tỏ ra ngoan ngoãn và chủ động tiến tới quấn lấy chân anh.

Bởi vì phòng thí nghiệm dưới lòng đất của quán bar cuối đường bị phát hiện, các cửa hàng trên toàn bộ con phố đều bị ảnh hưởng phải đóng cửa, những mảnh kính vỡ và khối sắt chất đống trên đường, Lâm Mặc ngẩng đầu nhìn thì thấy tấm biển đèn đẹp đẽ của quán bar bị đập vỡ thành từng mảnh, trên cửa cũng dán một tờ giấy niêm phong lớn.

Lâm Mặc nhảy qua đống rác thải chất đống trước cửa, giơ tay gõ nhẹ lên mảnh giấy, một cỗ lực cản khó hiểu hất tay cậu ra, cậu nheo mắt nhìn tờ giấy niêm phong trông rất bình thường, sau đó đặt toàn bộ lòng bàn tay lên đó. . .

Riki giơ tay bế con mèo đang quanh quẩn dưới chân mình lên, lặng lẽ đứng sau Lâm Mặc. Anh nhìn cánh cửa đóng kín của quán bar bắt đầu vặn vẹo cho đến khi Lâm Mặc vỗ tay chào đón anh bước vào.

Khoảnh khắc cả hai tiến vào, cánh cửa vặn vẹo lại trở lại hình dáng ban đầu, tờ giấy niêm phong vẫn còn dán trên cửa, giống y như trước.

"...Bây giờ tôi tin những gì Châu Kha Vũ nói trước đây. Tòa trung tâm hoàn thiện một cách hoàn hảo, phương diện nào cũng vậy."

Lâm Mặc giơ chân đá văng chiếc ghế cao trước mặt, cậu bật chiếc đèn pin trong tay lên, quét qua toàn bộ không gian bên trong quán bar, bàn và tủ rượu ngã đỗ khắp nơi, đồ uống đắt tiền vương vãi khắp sàn, mùi rượu đã qua mười ngày rưỡi vẫn còn chưa tan.

"Nếu phong ấn trên cửa là để cảnh cáo người thường, thì siêu năng phong ấn trên đó là để cảnh báo những siêu năng lực thích tìm kiếm sự thật như chúng ta. Chẳng khác nào nói thẳng ra là có điều gì đó không ổn ở nơi này." 

Lâm Mặc xoa xoa thái dương, quay đầu nhìn Riki ở phía sau, hai tay vuốt ve bộ lông con mèo đen vừa mới nhặt được ở cửa. Riki chớp mắt và chỉ vào tủ rượu vỡ nát nằm trong góc.

"Trong tủ rượu có một chai thủy tinh màu xanh lam, có một cơ chế nhỏ trên đó."

"Vậy là có một lối đi bí mật?"

"Họ nghĩ rằng chúng đã được giấu rất kỹ, nhưng con người thường mất cảnh giác trước những động vật nhỏ."

Đôi mắt của người bình thường đã biến đổi, thay vào đó là đồng tử thẳng đứng xinh đẹp như của một chú mèo, Riki vừa nói vừa vỗ nhẹ đầu con mèo đen trong lòng, mèo con ôm lấy cánh tay, ngoan ngoãn rúc vào ngón tay anh.

Lâm Mặc nghe theo chỉ dẫn, đi về phía tủ rượu tồi tàn phủ đầy bụi bẩn ở trong góc, cửa tủ bị hỏng, lung lay, vừa chạm vào liền rơi xuống đất. Lâm Mặc ngồi xổm xuống với vẻ mặt chán ghét, anh không có ý định tiến đến gần hơn. Anh duỗi ngón tay ra, với một cú quét ngang, tất cả đồ vật bay lên không trung rồi bị ném sang một bên.

Chiếc chai thủy tinh màu xanh trong suốt không hề bị hư hại nổi bật giữa những mảnh thủy tinh vỡ, Lâm Mặc khéo léo gỡ miếng dán dấu vân tay Mika đã làm ra, đặt nó lên đầu ngón tay mình rồi đưa vào trong miệng chai chạm vào chiếc nút nhô ra bên trong chai.

Bức tường phát ra âm thanh ầm ầm, một lúc sau, một cái hang nhỏ được mở ra, Riki bước tới nhìn cái hang tối đen, an ủi con mèo đang sợ hãi trong tay rồi đặt con mèo xuống. Sau khi được vỗ đầu, mèo đen dẫn đầu bước vào.

"Ừ...không vấn đề gì, đi thôi."

Ba phút sau, Riki gật đầu rút cánh tay đang chặn Lâm Mặc lại. Hai người gần như cúi người xuống đất gần như bò xuống hầm, nhưng không ai chú ý đến ánh sáng đỏ lóe lên trên trần nhà.

Có cả một thế giới khác dưới hang.

Hai người bò về phía trước được năm phút, khe hở hẹp đột nhiên mở ra, Lâm Mặc nắm lấy mép tường nhảy vào trước, một con đường lát bằng sắt xuất hiện, hoàn toàn khác với con đường đất vừa rồi. Tấm sắt dính đầy máu, màu máu đã bắt đầu chuyển sang nâu, cùng với nhiều vết xước do kiếm để lại, không khó để tưởng tượng chuyện gì đã xảy ra ở đây.

Có chút phiền muộn.

Hai người đi bộ hơn mười phút vẫn không thấy được điểm cuối, không biết con đường này sẽ dẫn tới đâu.

Khi ở dưới lòng đất, cảm giác về phương hướng của bạn sẽ trở nên mơ hồ, đi lâu trên con đường quanh co, bạn không thể xác định được phương hướng, hơn nữa, bạn cần phải đo số bước chân để ước tính khoảng cách. Riki đi theo phía sau, không phát ra âm thanh nào quấy rầy Lâm Mặc, thử xem cậu ấy có thể kết nối với thế giới bên ngoài hay không.

Cho đến khi những cục đất nhỏ rơi xuống trước mặt mọi người.

Riki cau mày, trực giác mách bảo có chuyện không ổn, anh nhanh chóng tiến lên nắm lấy cánh tay Lâm Mặc, ngước mắt lên liền thấy cuối đường dường như có một chút ánh sáng.

Nhưng vào lúc này, tiếng rung ầm ầm vang lên.

Lâm Mặc đột nhiên quay người, đẩy Riki xuống đất, lăn hai vòng, những tảng đá hình nón vỡ ra, rơi từ trên đầu hai người xuống, đập vào họ không thương tiếc, trong khu vực nhỏ dưới lòng đất không có lối thoát, đất đá xung quanh bị lỡ ra và sụp xuống....chôn hai người dưới hoàng thổ.

——

"Ngài đã loại bỏ chúng rồi à... lão đại?"

Người đi theo K♠ rụt cổ lại, dáng vẻ phục tùng như sợ bị trút giận lên người. K♠, người được gọi là lão đại, đứng dậy liếc nhìn quầy bar bừa bộn với vẻ mặt vô cảm, ánh mắt rơi vào chiếc chai thủy tinh màu xanh trên sàn nhà.

Q♡ thực sự thích những đồ vật sáng bóng như thế này.

Người nọ nghĩ nghĩ, trong lòng trào lên cảm giác muốn giẫm nát chai thủy tinh, chai thủy tinh cứng được gia công đặc biệt rất dễ bị nghiền nát thành từng mảnh, mảnh vụn bay ra làm xước đôi bàn tay đang co rút phía sau của người kia.

"Mọi chuyện đã ổn thỏa... Khi nào cậu mới chịu đổi cái tên xấu xí đó của mình?"

Tính cách của K♠ cũng giống như siêu năng lực của anh ta, sức mạnh từ trái đất luôn mang đến cho con người cảm giác bình yên, đáng tin cậy và không dễ nổi giận, nhưng một khi bộc phát sẽ mang đến những thay đổi chấn động trời đất.

"Đây thực sự là đội ngũ tinh nhuệ của tòa trung tâm mà Jack nói sao?"

Lối đi hẹp, không có thông tin gì, vậy mà lại dám lao vào, thậm chí không cần cân nhắc xem đó có phải là một cái bẫy hay không.

Nhưng không thể phủ nhận họ là người có năng lực, đây quả thực là con đường mà Q♡ để lại, dẫn đến một phòng thí nghiệm dưới lòng đất khác.

K♠ xoa cằm nhớ lại cảnh tượng vừa nhìn thấy từ camera giám sát, hai người bị quấn chặt đến mức không thể nhìn rõ mặt, niêm phong ngoài cửa không bị hư hại, nên không kích hoạt báo động, chỉ mất chừng ba đến năm phút kể từ khi bước vào cửa cho đến khi tìm thấy công tắc ẩn.

K♠ đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng.

Vì thế hắn ngồi xổm xuống, dùng lòng bàn tay chạm đất, lần nữa xác nhận không cảm nhận được bất kỳ sinh lực nào từ con người, mới thu tay lại ra lệnh phong tỏa hoàn toàn lối đi.

"...Tôi thực sự phục luôn."

Lâm Mặc giơ tay lên lau mặt, khuôn mặt đầy bụi bẩn, phủ đầy những mảng xám đen hoàn toàn đồng đều, Riki dùng ngón tay xoa xoa chóp mũi, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười.

Tai nạn xảy ra nhanh đến mức hai người không thể dịch chuyển xuống mặt đất, sau khi Lâm Mặc đẩy ngã người đó, cậu nhanh chóng thiết lập một không gian khác bao bọc lấy cả hai, đồng thời cũng cắt đứt khả năng người bên ngoài phát hiện ra hơi thở và sự sống bên dưới.

"Ây da đừng cười nữa mà. Để em ra ngoài trông ngầu ngầu chút đi."

Lâm Mặc ngồi xếp bằng lơ lửng trên không, rồi gõ vào kết giới do mình tạo ra, dịch chuyển rất dễ dàng, chỉ là cậu không biết nên dùng cách nào để mang Rikimaru ra ngoài.

"Mấy con chuột đã đến rồi."

Riki nhìn thấy sự bối rối của người này, nghiêng đầu khó hiểu, con mèo đen vẫn đi theo, bị nhét vào trong ngực Lâm Mặc, Lâm Mặc xoa xoa cái bụng đầy lông của con mèo hai lần, cảm thấy tâm tình đã tốt hơn rất nhiều, cậu nheo mắt nhìn chằm chằm vào vùng đất tối đen ở phía trên đầu mình.

"Những khúc quanh co của con đường thực sự có thể làm cho khả năng định hướng của chúng ta mắc sai lầm? Riki có thuận tiện để thiết lập thần giao cách cảm với Mika không? Em đại khái đoán được phương hướng mà con đường này dẫn đến rồi."

——

"... Tòa nhà nơi hai người đang ở, trong phạm vi 15-18 km về phía đông nam đúng không? Tôi biết rồi."

Gần như ngay sau khi hai người họ bị chôn sống, chiếc tai nghe mà Mika đưa cho cả hai đã phát ra cảnh báo nguy hiểm, Cao Khanh Trần hét hai lần vào tai nghe nhưng không ai phản ứng. Phải cho đến khi Rikimaru và Mika thiết lập thần giao cách cảm, cả hai mới nhẹ nhõm một chút.

"Khu vực này cơ bản tách biệt với khu dân cư, phần lớn là các nhà máy chế biến bị bỏ hoang, khoảng cách giữa các nhà máy không hề nhỏ".

Mika khéo léo khoanh tròn vị trí gần đúng trên máy tính theo hướng dẫn của Lâm Mặc, thu hẹp phạm vi giữa hai nhà máy bỏ hoang.

Châu Kha Vũ và Duẫn Hạo Vũ, những người khởi hành trước, đã kiểm tra gần một phần ba vị trí theo bản đồ nhưng không tìm thấy gì, sau đó họ nghe thấy giọng nói của Mika từ tai nghe và trao đổi ánh mắt, định rời đi ngay lập tức.

"Chờ một chút, Riki còn có chuyện muốn nói với ta. Mặc dù hai người tìm được một ít manh mối quan trọng, nhưng hiển nhiên đã bị đối phương chú ý."

Mika cau mày khi nghe những lời từ Rikimaru.

"Năng lực của đối phương có lẽ có liên quan đến Đất, và nó cực kỳ mạnh mẽ. Họ đã đi xa hàng ngàn mét, nhưng người đó vẫn có thể chính xác tác động đến mặt đất dưới lòng đất và chôn vùi hai người họ. Chú ý an toàn và sơ tán ngay lập tức nếu cảm thấy có gì đó không ổn."

Vẻ mặt của Rikimaru nghiêm túc một cách hiếm thấy, thậm chí anh còn ngắt kết nối với Mika và chủ động thiết lập liên kết với Châu Kha Vũ và Duẫn Hạo Vũ cùng một lúc.

"Đây không phải là một chuyện đơn giản, mục đích của chúng ta là thu thập tình báo, không phải cá chết lưới rách."

Là anh cả trong đội, Rikimaru là người trầm tính nhưng lời nói của anh ấy rất mạnh mẽ, chưa kể anh cũng từng trải qua những sự cố liên quan đến vụ việc lúc đó.

Duẫn Hạo Vũ dừng lại một lúc.

Cậu có phần ích kỷ với nhiệm vụ này, sự bối rối và ký ức bị mất có ảnh hưởng ít nhiều đến cậu, nhưng hình bóng mơ hồ xuất hiện trong đầu lại giống như một chiếc bàn chải mềm mại, luôn bật lên đột ngột, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy, và rồi biến mất trong chốc lát.

Nếu muốn lấy lại những ký ức đó, cậu buộc phải đối mặt với những vết sẹo trong quá khứ và những ký ức bị chôn vùi có thể không mấy tốt đẹp.

"Đừng suy nghĩ quá nhiều, sẽ luôn có cách."

Châu Kha Vũ tựa hồ đọc được nội tâm của người này, anh dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên đỉnh tóc của Duẫn Hạo Vũ, nói một câu không đầu không đuôi, khi Duẫn Hạo Vũ ngẩng đầu nhìn lại thì người đó đã thu tay lại, quay vô lăng và nhìn về phía trước.

Dù không rõ kinh nghiệm sống và xuất thân nhưng sau khi gia nhập vào INTO1, mỗi anh em đều thể hiện sự quan tâm theo cách riêng của mình.

Nó tinh tế và ấm áp, với một dòng năng lượng ổn định.

Châu Kha Vũ đạp phanh, bẻ lái thật mạnh, tiếng ầm ầm của xe địa hình đột nhiên giảm xuống, bánh xe đá tung bụi đất. Nhà máy bỏ hoang vẫn cách hai người khá xa, họ đậu xe sau một gốc cây để trú ẩn rồi mở cửa bước xuống xe.

"Tôi đã đem quả bom Mika đưa, đặt vào trong xe để đề phòng."

Châu Kha Vũ từ trong cốp xe móc ra tấm che ô tô màu xanh vàng phủ đầy cành lá rụng, che kín toàn bộ chiếc xe, dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra những lời đáng sợ, nếu thật sự bị phát hiện sẽ cho nổ tung.

Nhưng Duẫn Hạo Vũ cũng biết chỉ là nói vậy thôi.

Sau khi chuẩn bị xong, hai người làm theo hướng dẫn từ tai nghe của Mika, khi đến gần nhà máy bỏ hoang, giọng nói trong trẻo của Mika bắt đầu mờ đi.

Tiếng điện ù ù tràn ngập trong tai nghe, lời nói của Mika bị tách ra cho đến khi đường liên lạc hoàn toàn bị cắt đứt.

...phá sóng tín hiệu.

Hai người nhìn nhau, tắt tai nghe rồi cất đi, cánh cửa sắt rỉ sét của nhà máy bỏ hoang bị gió thổi tung phát ra tiếng cọt kẹt. Duẫn Hạo Vũ giơ tay lên nhẹ nhàng vẫy, tập hợp ánh sáng phá hủy màn hình đỏ phía trên cửa.

"...Ca ca bọn họ thật sự đã tìm đúng nơi rồi."

Duẫn Hạo Vũ đứng trong góc tường để tránh ánh sáng và giữ lấy Châu Kha Vũ để ngăn anh ta tiến về phía trước, cậu khoanh tay và nhắm mắt lại một lúc, sau đó khi mở mắt ra lần nữa, cậu đưa cho Châu Kha Vũ một số thông tin.

"Tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng đỏ nhấp nháy của không dưới mười màn hình ở khu vực này. Tôi không biết liệu mình có thể tránh nó hay không, nhưng tôi nghĩ mọi người trong nhà máy lẽ ra đã phát hiện ra khi tôi phá hủy màn hình đầu tiên ở trên cánh cửa..."

Không có ý định để lại bất kỳ lựa chọn nào khác.

Châu Kha Vũ cụp mắt nhìn khóe miệng người kia nhếch lên, không khỏi giơ tay gõ vào đầu người đó, ngón tay móc vào mũ trùm đầu kéo lên, che đi đôi mày đang cười của người kia.

"Tiền trảm hậu tấu? Nhưng mà...ta thích."

Người trẻ tuổi có giải pháp của người trẻ tuổi, Duẫn Hạo Vũ chán ngấy lối sống trốn tránh. Đã không muốn lẩn trốn, tại sao không đột nhập?

Người đầu tiên phản đối Duẫn Hạo Vũ gia nhập đội là Châu Kha Vũ, hiện tại anh là người đầu tiên đạt được sự đồng thuận với Duẫn Hạo Vũ, họ có niềm tin và năng lực này.

Những người ẩn náu trong phòng thí nghiệm của nhà máy bỏ hoang đã thông báo cho Q♡ ngay khi màn hình cửa bị phá hủy.

Hầu hết những người sẵn sàng tham gia thí nghiệm đều là những nhân viên y tế không có năng lực đặc biệt và đã mắc sai lầm hoặc cố ý gây tử vong trong quá trình phẫu thuật. Họ vốn đã thiếu sự đồng cảm, và họ càng trở nên tê liệt hơn khi phải đối mặt với những người đang sống vật lộn trong đau đớn ngày này qua ngày khác.

Họ thả những đối tượng mất trí sau khi sở hữu siêu năng lực trong quá trình thí nghiệm và đứng gác ở tất cả các ngã tư, nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát từ các góc độ khác nhau trên hàng chục màn hình được gắn trên các bức tường, chờ đợi những tên dị nhân không biết sống chết đột nhập vào và rồi bị xâu xé thành từng mảnh.

Nhưng mọi chuyện đã được định sẵn sẽ không diễn ra như họ mong muốn.

Hàng chục màn hình bao phủ hầu hết mọi ngóc ngách của toàn bộ phòng thí nghiệm dưới lòng đất, nhưng không có màn hình giám sát nào ghi lại khuôn mặt của tên dị nhân đang xâm nhập vào khu thí nghiệm.

Chỉ có một vài bóng đen thoáng qua trên màn hình.

Những tên tiến hành thí nghiệm trốn trong nhà máy chứng kiến ​những ​siêu năng lực nhân tạo mà bây giờ đáng lẽ phải gọi là quái vật bị đánh gục một cách khó hiểu. Màn hình chuyển từ trắng sang đen và rồi biến mất.

Khuôn mặt giả tạo và điềm tĩnh của họ bắt đầu rạn nứt.

Sau khi Duẫn Hạo Vũ gia nhập INTO1, Bá Viễn đã nói với mọi người rằng năng lực của anh và Châu Kha Vũ đã bị ẩn vào "Danh sách đen" và không được đưa vào hệ thống của Tòa Trung tâm. Khi được đặt câu hỏi, người đó chỉ nở một nụ cười khó hiểu, nói: Năng lực của Châu Kha Vũ à, về sau tự cậu sẽ rõ.

Lúc đó, Lâm Mặc và Lưu Chương đang cùng nhau ăn đồ ăn vặt và xem phim. Lâm Mặc duỗi ngón tay cái vẫn còn dính vụn khoai tây chiên ra cảm thán trước khả năng của Châu Kha Vũ.

"Và khả năng này là chưa từng có."

Lưu Chương lấy ra một chiếc khăn giấy, cuộn lại trên đầu ngón tay Lâm Mặc, bổ sung thêm một câu, Lâm Mặc lập tức chuyển chủ đề, lắc lắc túi khoai tây chiên gần sắp hết, nói: "Em chừa cái tinh túy nhất ăn sau cùng, thế mà lại bị anh lau đi, anh đền cái khác lại cho em đi."

Duẫn Hạo Vũ nhìn hai người nắm tay nhau không chịu buông, không biết làm thế nào để gia nhập, Bá Viễn ở một bên chỉ đơn giản nắm lấy cánh tay của Duẫn Hạo Vũ và dẫn ra khỏi phòng khách, chỉ khi nhìn thấy sự tò mò của đứa trẻ, anh mới nhận ra việc mà ba người họ vừa mới làm là ra sức khen ngợi Châu Kha Vũ nhưng lại không hề tiết lộ năng lực của Châu Kha Vũ.

Đợi đến lúc rồi em cũng sẽ biết thôi. Bá Viễn giơ tay che đôi môi đang hé mở, chớp mắt rồi mỉm cười đẩy người lên lầu.

Và hiện tại Duẫn Hạo Vũ cuối cùng cũng đã biết.

Cậu nhìn những người đang tấn công mình ra tay rất chậm, như thể một bộ phim đã được quay chậm lại hàng chục lần, động tác giơ tay tấn công trở nên chậm chạp như một con lười, bầu không khí căng thẳng vốn có đột nhiên trở nên hài hước, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ ràng quỹ đạo của đạn đạo trên không.

Còn Châu Kha Vũ, người đã gây ra chuyện này, đang đứng giữa đám người, hơi nghiêng đầu để tránh đường đạn và những cú đấm đang lao tới, anh giơ tay lên, dùng lòng bàn tay đánh mạnh vào cổ người đó. Sức mạnh mạnh mẽ toát ra từ cơ thể gầy gò của anh ta khiến Duẫn Hạo Vũ không khỏi nheo mắt.

Dị năng thời gian....

Duẫn Hạo Vũ liếm môi, như một thanh kiếm lao vào đám đông, hai thanh niên phấn khích đã hạ gục tất cả những kẻ tấn công trong vòng 10 phút. Châu Kha Vũ búng tay chỉnh lại thời gian, ngước mắt nhìn quanh góc, con dao găm trong tay được ném chuẩn xác, chém vào mắt cá chân của người đang ẩn nấp trong bóng tối.

Người đàn ông kêu lên đau đớn rồi ngã xuống đất, ôm lấy mắt cá chân, chiếc áo khoác màu trắng của nhân viên y tế bị bụi trên mặt đất nhuộm đen.

Những khuôn mặt bị biến dạng do thí nghiệm, và những cái xác thối rữa đến mức không thể nhận dạng do thí nghiệm gây ra cũng vang vọng trong tâm trí họ.

Châu Kha Vũ tiến lên đá người đó, giẫm lên ngực rồi nhìn xuống người đang lăn lộn giãy giụa trên mặt đất, trong mắt tràn đầy chán ghét.

"Trốn trốn núp núp, ở dưới lòng đất lâu ngày, trở thành chuột chui trong rãnh nước rồi hả?"

Người đó run rẩy, cầu xin lòng thương xót một cách không mạch lạc, Duẫn Hạo Vũ ngồi xổm xuống, thò tay vào túi của người đó lục lọi và tìm thấy một vật thể nhỏ như USB. Khoảnh khắc Duẫn Hạo Vũ nhặt vật đó lên, cậu thoáng nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của người đang nằm trên mặt đất.

Trong một giây tiếp theo, cơ thể người đó bắt đầu vặn vẹo và biến dạng, linh độc chôn trong cơ thể người đó phun ra ngoài. Sự việc xảy ra quá đột ngột, Châu Kha Vũ còn chưa kịp dừng thời gian thì đã bị Duẫn Hạo Vũ - người nhận ra có điều gì đó không ổn - đẩy ra. Làn khói hoàn toàn bao trùm con người ta như một thực thể có ý thức, người trên mặt đất ngã xuống với đầy vết máu trên mặt và không còn dấu hiệu của sự sống.

"...Duẫn Hạo Vũ!"

Châu Kha Vũ không thể tiến về phía trước, giơ tay lên che miệng và mũi, dù đứng cách người đó mấy mét cũng có thể cảm thấy đầu óc choáng váng vì bị thuốc độc làm thần kinh tê liệt. Anh chỉ có thể bất lực nhìn Duẫn Hạo Vũ quỳ xuống, cuộn tròn ôm ngực, kèm theo đó là một tiếng rên rỉ nặng nề.

Con bướm đậu trên vai Duẫn Hạo Vũ bắt đầu vỗ cánh và bay xung quanh, đôi cánh vốn trong suốt đã bị khói nhuộm đỏ và tỏa sáng.

Bá Viễn, người ở cách xa hàng ngàn dặm và đang đi cùng với Lưu Chương để thử nghiệm những cách sử dụng mới cho năng lực của mình, bất ngờ ngã xuống đất và hôn mê.

——

* Hiện tại đã có thông tin công khai

Rikimaru: Thần giao cách cảm. Có thể giao tiếp và điều khiển động vật, có thể thiết lập một cuộc trò chuyện tinh thần với không quá ba người cùng một lúc và có thể đọc nhanh suy nghĩ của những người có năng lực tinh thần yếu hoặc bị tổn thương.

Lâm Mặc: Năng lực không gian, bao gồm dịch chuyển tức thời, tạo không gian ảo, khả năng mê hoặc, v.v.

Bá Viễn: Năng lực tinh thần, bao gồm cả giấc mơ và chuyển hóa nhận thức tinh thần. Có khả năng mở ra những xiềng xích sâu thẳm trong trái tim họ, tạo ra những giấc mơ và nhốt ý thức của con người vào những giấc mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro