
21
Edit + beta: HngThnhNgan
ーーーー
【 "Nhưng em này, trông em có vẻ rất bồn chồn. Nếu em cần gì, đừng ngần ngại mà hãy liên lạc với anh, anh sẽ cố hết sức để giúp em." Nhân viên phục vụ rất tận chức tận trách, cố gắng giải quyết vấn đề của khách hàng.
"Ừm..." Khuôn mặt của thiếu nữ lộ rõ vẻ do dự, biểu cảm mâu thuẫn liên tục thay đổi trên mặt, ngón tay liên tục vân vê mép váy để thuyên giảm đấu tranh nội tâm.
"Viên thuỷ tinh của em rơi xuống hồ rồi." Thiếu nữ bỗng nhiên cúi đầu, nhỏ giọng nói.
"Ba mẹ em không cho em đụng vào những thứ mà dân nghèo dùng... Nhưng nước ngọt có ga thực sự rất vui, nên em đã bí mật giấu đi một chai mà không cho ba mẹ biết."
" Nhưng... Nhưng mà lấy viên thuỷ tinh ra khỏi hồ rất khó, em mò mãi nhưng không tìm thấy..."
"Nếu trở về, em sẽ không thể ra ngoài được nữa." Giọng nói của thiếu nữ dần dần run rẩy không kiểm soát được, tiếng khóc bị nén lại khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Một khi đã có mở đầu, những lời khó nói ra với người khác ngay lập tức được giải thoát khỏi xiềng xích, không thể chờ để rũ bỏ theo những vết nứt trong tim. Thiếu nữ nhìn người trước mặt đang sẵn sàng giúp đỡ em.
"Khó chịu quá!" Thiếu nữ hét lên, quở trách không ngừng về những khó chịu trong cuộc sống trước kia. Sương mù trong mắt em đã ngưng tụ, không ngừng xoay tròn trong hốc mắt.
"Mỗi ngày đều học học học, khoá học cô dâu mà em không thể hiểu nổi, nhưng em không muốn kết hôn, không muốn kết hôn với người ngoại quốc kỳ lạ... Cái gì mà phải có dáng vẻ của một tiểu thư quý tộc, cả việc cắm hoa cũng vậy lễ nghi cũng vậy, em không muốn bất cứ thứ gì trong số đó đâu!"
"Vì vậy em mới bỏ nhà đi... Em không muốn bị ba mẹ tìm thấy đâu." 】
Đôi mắt màu diều của thiếu nữ sáng long lanh như hạt thuỷ tinh rơi xuống hồ, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu làm cho người đau lòng, nhưng những người ngồi trước màn hình lại không có tâm trạng để ngỡ ngàng kinh ngạc, lời nói của Edogawa Ranpo giống như một quả bom hạt nhân, xoá tan suy nghĩ của họ trong nháy mắt.
Thay đổi lịch sử?!!
Thay đổi lịch sử nào cơ???
Nakajima Atsushi lúc này không thể kiềm chế được nữa, cậu lờ đi lời khuyên của cái gọi là Port Mafia là kiến nghị cần ít nói bớt làm, vội vã nhìn về phía Dazai Osamu cho tới bây giờ liệu sự như thần cũng là "Tsushima Shuuji" trong truyện, hy vọng rằng anh có thể đưa ra một số câu trả lời không tệ đến vậy.
"Anh Dazai..."
Nhưng Dazai Osamu không nhìn cậu, chỉ ra hiệu với cậu, bảo cậu an tâm chớ vội.
"Anh Ranpo... Đó là đảo Standard thật ạ?"
"Này Dazai, cậu và anh Ranpo... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..."
Kunikida Doppo nhìn sắc mặt ngưng trọng dị thường của Dazai Osamu và Edogawa Ranpo, không khỏi cảm thấy lo lắng.
"Này, cậu bạn Cơm Nắm," Edogawa Ranpo nhìn chằm chằm người trong màn hình, Tsushima Shuuji vẫn đang làm nũng đặc công người Mỹ đang cải trang thành nhân viên phục vụ, để sau này cậu ta có gặp nguy hiểm có thể dễ dàng nghĩ đến mình, "Kế hoạch của cậu có thể đi xa đến mức nào ở đây?"
Quỷ nhân Fyodor bị hỏi không còn vẻ giễu cợt và nụ cười trào phúng như trước đó nữa, trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng vô hình, hắn vô thức cắn đầu móng tay, móng tay màu trắng bị cắn hiện lên những sần sùi nhỏ.
"Dựa theo kịch bản của cậu ta và Tsushima, chỉ cần không có người Trung Quốc nào vượt nóc băng tường thì mọi thứ đều ổn."
Đảo Standard, đảo Standard, ai có thể ngờ rằng hai người đến từ thế giới giống như thiên đường kia lại để mắt tới mảnh đất cuối cùng trong cuộc Đại chiến Dị năng lực —— Đảo Standard.
Cho dù họ chỉ là một số ít người thông minh nhạy bén sinh hoạt ở hậu phương chiến trường, và ảnh hưởng còn lại của cuộc chiến đã lan rộng như sóng gợn đến mọi khía cạnh của cuộc sống.
Đây là tội lỗi của con người sao?
Nhưng những người phụ nữ và trẻ em mất đi người thân bất lực khóc gào, những đứa trẻ không có lương thực đã chết cóng trong cái lạnh khắc nghiệt và gió tuyết của Siberia, những binh sĩ thiếu tay thiếu chân ấy đã trở về quê hương, tất cả những gì họ thấy chỉ là một bầu trời xám xịt.
Đây không phải là tội lỗi của người thường.
Trước mặt những người có dị năng lực thì sinh mạng của người bình thường như cỏ rác. Sự tồn tại của "dị năng lực gia" khiến chính phủ các nước vô cùng e dè. Cho dù dị năng lực gia phá vỡ luật lệ quy tắc, thế giới vẫn chưa sẵn sàng này sẽ bị bén lửa, trở thành luyện ngục trên trái đất, bùng cháy trong ngọn lửa tội lỗi.
Đây chính là tội lỗi của dị năng lực gia.
Khi đó, cậu bé Fyodor nhìn vào cánh đồng tuyết, nhìn vào tin tức trên báo chí về [ Bảy kẻ phản bội ] kết thúc chiến tranh, nhìn vào thế giới vẫn đầy tiếng gào khóc la hét thảm thiết còn lại sau khi chiến tranh đột ngột kết thúc đột ngột, hiểu rõ gốc rễ của tội lỗi.
Dị năng lực là tội.
Tội lỗi cần thẩm phán.
Không giống với những đứa trẻ chưa từng trải qua chiến tranh, Mori Ougai đã đích thân chiến đấu trên đảo Standard với tư cách là sĩ quan chỉ huy 「 Đội quân Bất Tử 」. Ông ta hiểu biết về chiến tranh hơn họ rất nhiều.
Ban đầu người ta cho rằng đây là kết quả của sự phối hợp giữa Hoa Kỳ và Nga, và Anh, nhưng hiện tại tất cả đều bị đảo ngược.
Thay đổi đảo Standard có thể thay đổi được gì?
Thay đổi người chiến thắng trong cuộc chiến tranh, thay đổi thời gian chiến tranh, thay đổi bố cục thế giới... Nếu những cường quốc đó chọn làm như vậy bất chấp mọi thứ, thế giới có thể sẽ sớm bị huỷ diệt.
Bộ não nhạy bén như một máy móc, ánh mắt của Mori Ougai đã sớm rét lạnh như băng, ông ta đã không còn cười.
【 Trên lông mi vẫn còn đọng nước mắt, trong đôi mắt màu diều có chút hy vọng, thiếu nữ chỉ lẳng lặng nhìn anh ta.
Nhân viên phục vụ chỉ giả vờ lau mồ hôi lạnh không hề tồn tại, xắn ống quần lên và bước vào hồ phun nước để giúp thiếu nữ tìm món đồ bị rơi mất.
"... Để anh tìm viên thuỷ tinh đó giúp em, nước ở đây quá sâu đối với trẻ con, rất nguy hiểm."
Thiếu nữ lập tức bật cười, chỉ là nụ cười đó không đọng trong đáy mắt, em nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng cảm kích: "Cảm ơn anh ạ!"
Sau khi tạm biệt nhân viên phục vụ nhiệt tình, thiếu nữ vô tình nở nụ cười ngọt ngào như mật. Em nhét viên thuỷ tinh trở lại vào chai nước đầy đồ uống mới của mình, đậy nắp lại.
Được bao quanh bởi đồ uống có màu tối, rất khó để có thể nhìn thấy hình dáng ban đầu của viên thuỷ tinh mắc kẹt trong miệng chai khi nhìn từ bên ngoài.
Sau khi trở về phòng, Tsushima Shuuji đeo đôi găng tay được cất trên tủ đầu giường trong phòng, bắt đầu dò xét từ mép váy, cuối cùng tìm thấy được một máy phát trên sợi dây trang sức bằng bạc quanh eo, nhỏ đến mức dễ bị bỏ qua. Cậu ta nín thở, nhẹ tay xoay đi xoay lại món đồ nhỏ bé, thậm chí còn không bằng một hạt gạo, sau khi chắc chắn rằng nó không có chức năng nghe lén mới nhét trở lại vào khe hở của món trang sức. 】
Vì đã được Dazai Osamu và Quỷ nhân chấp nhận nên mọi người tự nhiên cũng có đôi chút suy đoán về thân phận thật của nhân viên phục vụ này, và họ không quá ngạc nhiên kho thấy Tsushima Shuuji lấy máy phát ra.
"Cái người này... Nếu tôi ở trong hoàn cảnh giống vầy, tôi cũng sẽ không phát hiện cái máy nhỏ như này đâu."
Higuchi Ichiyou không khỏi nhớ lại lần đầu tiên cô đối mặt với Trụ sở Thám Tử, cô đã bị vẻ ngoài của Dazai Osamu mê hoặc, kết quả là phá hỏng kế hoạch của Akutagawa Ryuunosuke.
Sau khi kết thúc sự kiện [ Người hổ ], Higuchi Ichiyou từng nghi ngờ liệu mình có còn phù hợp để ở lại Port Mafia hay không. Sau khi vượt qua bối rối và nghi ngờ lúc đó, vậy mà ngay lúc này lại có những cảm xúc xuất hiện với một người mà cô nghĩ sẽ không bao giờ có. Mặc dù chỉ là sự bối rối chưa đến mức nghi ngờ thì [ đảo Standard ] cũng khiến cô cảm nhận được sự quan trọng.
Thủ lĩnh ngồi ngay trước mắt họ, bên phía Port Mafia không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt của thủ lĩnh, nhưng Edogawa Ranpo được biết đến là người thông minh nhất của Trụ sở Thám Tử sát bên, sắc mặt của hắn vậy mà cũng trở nên nghiêm túc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro