
18
Edit + beta: HngThnhNgan
ーーーー
【 "Chú..." Thấy Kanatani đứng trước giường hồi lâu không di chuyển một phân nào, Tsushima Shuuji ôm gối co rúm người lại lùi ra xa, giọng nói run rẩy gọi gã đàn ông.
Gã đàn ông nhìn cơ thể căng cứng của cậu bé đang không kìm được mà run rẩy, dù vậy, gã vẫn chưa từng dời đôi mắt của mình khỏi cậu bé. Ánh sáng đã biến mất trong đôi mắt màu diều ấy, giống như một hố đen nuốt chửng mọi sự sáng suốt của con người, mất đi sự ngây thơ và trong sáng vốn có của một đứa trẻ.
Đó là một đôi mắt thực sự chìm trong bóng tối.
"Chú cũng muốn tổn thương cháu như những người kia sao ạ?" Cậu bé hỏi.
Rõ ràng là cùng một giọng nói, Kanatani lại không thể tìm thấy điểm tương đồng nào giữa câu nói này và câu làm nũng vào ban ngày.
Gã đàn ông không trả lời, và rời khỏi phòng như thể đang chạy trốn, không muốn ở cùng một không gian với Tsushima Shuuji thêm một giây phút nào nữa. 】
Đôi mắt...
Thật ra, đám người của Trụ sở Thám Tử hiếm khi thấy đôi mắt u ám, tĩnh mịch của Dazai Osamu như lúc này như vậy. Dazai Osamu trong Trụ sở Thám Tử là một đàn anh không đáng tin cậy, làm một trong Song Bích giỏi nhất của Trụ sở Thám Tử và là một "kẻ cặn bã" thường xuyên quấy rầy phụ nữ, anh cười, anh hay gây rắc rối, anh nhạy bén và đầy trí tuệ. Dưới ánh đèn dìu dịu trong Trụ sở Thám Tử, đôi mắt màu diều kia của Dazai Osamu cũng đầy tràn mật ngọt ngào, vẻ dịu dàng của một buổi hoàng hôn giữa tiếng cười đùa của mọi người.
Dường như anh cả ngày chơi bời lêu lổng ăn không ngồi rồi, nhưng cũng thực sự có thể nhanh chóng xử lý xong công việc, trong trò chơi đoán nghề nghiệp trước đây, ngoại trừ anh Ranpo, từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể đoán được công việc trước đây của anh.
Thế nhưng đôi mắt này, đôi mắt này lúc này lại bị bóng tóc của anh làm cho tối sầm, cho dù là giọng điệu làm nũng cũng khiến người ta rùng mình, anh giống như ác quỷ chui lên từ trong Địa Ngục, khôn khéo nhe răng nanh đối với những người vô tri trên đường.
Đây không phải là điều mà một sinh viên bình thường sống trong một thế giới hòa bình như vậy có thể có được.
【 Tsushima Shuuji một lần nữa ngã nằm trên giường, ôm gối lăn qua lăn lại.
Cậu ta vùi cả khuôn mặt vào gối, toàn bộ tiếng cười bị gối hấp thụ, không đến mức lọt vào tai Kanatani đang cố gắng giải quyết những cảm xúc sụp đổ của mình ở ngoài cửa.
"Đùa vui thật đấy phụt——"
【 Hệ thống Nhắc nhở: Tạm thời không có mục tiêu trong tầm mắt, kỹ năng bị động [ Xoá Bỏ Điểm Sáng ] đã mất hiệu lực 】
Thật ra cậu ta chỉ đơn giản là thử các kỹ năng mới được mở khoá trong hệ thống, không ngờ hiệu quả còn tốt hơn mong đợi.
【 Trò chuyện riêng với "Cơm nắm Nga tốt bụng" 】
Cơm nắm Nga tốt bụng: Shuuji, nói thật đi, bây giờ cậu đang quằn quại như giòi trên giường đúng không?
Băng vải tinh hình người tự đi: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha
Cơm nắm Nga tốt bụng: Tôi thực sự muốn xem kết cục như thế nào với vị vua có suy nghĩ như vậy với Shuuji.
Cơm nắm Nga tốt bụng: Nhưng mà Shuuji đáng yêu quá nè, nếu bị tên khốn nạn hạ đẳng đó chạm vào thì thật tệ.
Băng vải tinh hình người tự đi: Đáng yêu phun ra từ miệng anh khiến tôi mắc ói ghê á.
Cơm nắm Nga tốt bụng: Thật sao? Hay là tôi giết quách tên vua đó nhé?
Băng vải tinh hình người tự đi: Anh không phải là người chăn cừu duy nhất.
Cơm nắm Nga tốt bụng: À... Đúng vậy thật. 】
"Từ từ đã, chuyện này không đúng."
Mặc dù Nakahara Chuuya đôi khi không hiểu được kịch bản của những kẻ thông minh, nhưng trình độ suy luận logic cơ bản của hắn vẫn cao hơn nhiều so với người thường, huống chi hắn đã nhìn thấy Dazai Osamu đang bị hãm sâu trong bóng tối, rất nhanh phát hiện có điều gì đó không ổn.
"Không phải hai người họ coi chuyện này hoàn toàn như một trò chơi sao?"
Ngay cả vào thời điểm đó, Dazai Osamu đã vô cùng bối rối và tuyệt vọng cũng chưa bao giờ cảm thấy xa cách đến thế. Vào thời điểm đó, anh không quan tâm đến mạng sống của mình, cũng không quan tâm đến mạng sống của người khác, nhưng mà Tsushima Shuuji tay không tấc sắt lại được cưng chiều xuất hiện trên màn hình dường như không quan tâm đến tất cả những điều này. Tsushima Shuuji cao ngạo nhìn xuống thế giới từ trên cao, theo cách bọn họ nói, đây không phải là một hành tinh có thật, không thay đổi, nơi mà vô số sinh mạng và cái chết của con người đã ăn sâu bén rễ. Đây chỉ là một câu chuyện, một câu chuyện mỏng manh không có gì đáng quan tâm ngoại trừ "tuyến chính".
Edogawa Ranpo và Dazai Osamu nhìn nhau một chút, sau đó phớt lờ nụ cười đùa cợt của Quỷ nhân, vẻ mặt bình tĩnh tiếp tục nhìn màn ảnh.
Những sự việc như này họ đã sớm biết, nhưng liệu những thứ ở đây có thực sự liên quan đến thế giới họ đang sống không? Cho đến bây giờ, họ cũng không thể xác nhận sự thật sự thật của mọi thứ mà nơi này "nói" với họ, thậm chí còn không thể xác nhận được tình trạng của chính mình.
Suy cho cùng, Edogawa Ranpo cũng không phả dị năng lực gia ngang ngạnh.
Hắn chỉ là một người bình thường với đầu óc sắc bén hơn người bình thường gấp trăm lần, cần có manh mối mới có thể phá án.
Đáng tiếc, ngay cả hắn cũng không thể xác nhận được tính xác thực của những cái gọi là "manh mối" đó.
Cũng chỉ có thể tiếp tục xem.
Edogawa Ranpo nghĩ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro