Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13

Edit + beta: HngThnhNgan

――――



Nhưng dù cho tất cả mọi người hoang mang lo sợ trước cảnh tượng kỳ lạ trước mắt khi "Shota" dụ bắt ông chú, vẫn có người đủ tỉnh táo để phát hiện ra sự thật của vụ việc.

"Cái vòng trên cổ tay của Tsushima Shuuji..." Edogawa Ranpo không biết từ lúc đã tháo kính ra, giờ phút này hắn đang chăm chú nhìn một mảng màu đỏ trên cổ tay trắng trẻo của cậu bé trên màn hình.

Không, chưa đủ, không phải cái này——

Edogawa Ranpo nhanh chóng cố gắng lật lại thông tin về chiếc vòng tay trong ký ức của mình, mặc dù hiểu ý nghĩa biểu tượng của chiếc vòng tay nhưng hắn vẫn không thể tìm thấy tổ chức hoặc vật thể tương ứng với thông tin đó.

"[ Tomahawk ], là một băng đảng địa phương ở Nga, đã bị các sĩ quan Transcendence của Nga gây ra thiệt hại nghiêm trọng không lâu sau khi Chiến tranh Dị Năng Lực lần thứ hai kết thúc, và sau đó bị một số thế lực xuyên quốc gia khác đánh tan tác, từ đó không bao giờ có khả năng hoạt động trở lại trên phạm vi quốc tế nữa."

Fukuzawa Yukichi đúng lúc nhận được yêu cầu giúp đỡ của vị thám tử, sau một hồi lật lại ký ức, ông ta đã lật ra được một số hồ sơ mật của chính phủ mà ông ta từng xem trước đó.

Hình ảnh trên màn hình tiếp tục chiếu, một lần nữa xác nhận suy luận của Edogawa Ranpo.

Sau khi gã đàn ông nhìn thấy vòng tay màu đỏ trên cổ tay mình đã chấn động kinh ngạc đến nỗi tiếng hít thở cũng mất tự nhiên, cảm xúc ngất ngây ngay lập tức nuốt chửng lấy gã đàn ông. Gã ta vô thức siết chặt lấy tay của Tsushima Shuuji, khuôn mặt lộ ra vẻ tham lam đánh giá diện mạo của cậu bé, phát ra một tiếng cười quỷ dị.

"Chú làm cháu đau!" Cậu bé bị đau kêu thành tiếng, dùng sức rút cổ tay đang bị bóp đỏ, khoé mắt chốc lát đã phủ một tầng sương mù.

Khuôn mặt cậu bé có chút sợ hãi, cẩn thận từng li từng tí nắm chặt chiếc áo sơ mi ngoại cỡ, cố gắng bao bọc lấy mình để tạo cảm giác an toàn, "Đừng mà! Đừng, ý cháu là, chú làm sao có thể là người xấu được?"

"..." Cậu bé im lặng nhìn chằm chằm vào gã ta, vẻ mặt vẫn cảnh giác.

Kanatani uốn cong những cơ bắp cứng ngắc trên khuôn mặt, nở một nụ cười không thể giả tạo hơn, khéo léo dỗ dành cậu bé đang căng thẳng như một con mèo trước mặt mình.

"Cháu nhìn xem, chú là một người vĩ đại, sao người vĩ đại có thể lừa một cậu bé như thế này được?"

Tsushima Shuuji do dự gõ gõ gót giày, chần chừ tại chỗ. Băng vải trên người vốn dĩ đã quấn lỏng lẻo dần dần trượt xuống do chuyển động này. Cậu bé bối rối nhặt băng vải dính đất cát do bị rơi xuống đất lên, trong mắt đầy luống cuống. Mãi một lúc sau, cậu bé cũng quyết định, cắn môi dưới, ấp úng nhỏ giọng trả lời.

"Nếu chú mua cho cháu một chai nước ngọt... Cháu sẽ tin chú."

Với tư cách là "hàng hóa" cao cấp vô tình bỏ trốn, gã đàn ông này tất nhiên sẽ chủ động và cực kỳ cẩn thận để che đậy hành vi của Dazai Osamu, thậm chí còn dùng những biện pháp khác để loại bỏ hoàn toàn việc có một cậu bé vô danh xuất hiện bên cạnh mình.

Dựa vào khuôn mặt nhăn nheo ghê tởm lòng dạ xấu xa cùng đôi bàn tay nổi gân do nắm quá chặt của gã ta, Edogawa Ranpo không khó để nhìn ra được trước đây gã đã từng mong mà không được "loại hàng cao cấp" này, hiện tại tay không mà có được một, dù vẫn nghi ngờ về gốc gác của Tsushima Shuuji nhưng gã ta vẫn lựa chọn "ký nhận" hàng trước.

Edogawa Ranpo lộ ra vẻ mặt nhàm chán, sau khi hắn thấy rõ thân phận của gã đàn ông trong tấm hình, chỉ có thể nói là gãy gọn rõ ràng không hơn không kém.

"Sao lại muốn cướp đi thiết lập nhân vật thích uống nước ngọt của tôi vậy hả! Trông có giống loại trẻ con dễ bị lừa không!?"

Edogawa Ranpo, hoàn toàn không nhận thức được lý do tại sao Tsushima Shuuji lại chọn cách làm gã đàn ông bối rối bằng cách dùng nước ngọt để hỏi kêu lên bất mãn.

Nước ngọt có ga không phải đồ chơi của trẻ con!



Trời ơi... Đôi mắt đờ đẫn của Nakahara Chuuya nhìn lại từ giữa khe hở của những ngón tay, cuối cùng bình tĩnh mà nhắm mắt lại.

Nakahara Chuuya hắn, ngay cả khi bạn lần đầu tiên có ý thức và không biết mình rốt cuộc là gì, ngay cả khi bị "Cừu" phản bội một thân một mình, ngay cả khi chính mắt nhìn thấy những nhân bản của mình sau khi ra khỏi phòng nuôi cấy nhanh chóng héo mòn trong không khí, ngay cả khi nhìn thấy Albatross chết trước mặt mình, hắn chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy.

Trời ạ.

Nakahara Chuuya rất hi vọng hiện tại trong mình có một điếu thuốc.

Thế giới này nực cười thật sự.



Tsushima Shuuji được gã đàn ông đưa đến khách sạn gần đó một cách rất thuận lợi, hơn nữa còn mua rất nhiều quần áo cao cấp, giúp cậu ta thoát khỏi tình huống bị buộc phải đi lại trong những chiếc áo sơ mi không phù hợp với dáng người.

Cậu bé ngồi trên mép giường đung đưa đôi chân, uống một hơi hết nửa chai nước ngọt, liếc nhìn Kanatani đang ngồi bên cạnh từ khoé mắt, lộ ra một nụ cười không mang bất kỳ sự lo lắng gì.

Kanatani hỏi cậu ta: "Không nhớ được gì sao, vậy chú nên gọi cháu là gì?"

"Cháu vẫn nhớ tên cháu là Raito, tên đầy đủ là Yagami Raito, chú có thể gọi cháu là Raito."

"Raito (Light)?"

"Tên khá kỳ, nhưng chú đừng cười cháu." Tsushima Shuuji phồng má, khuôn mặt non nớt phối hợp cũng giọng điệu làm nũng liền có thể đạt được đòn chí mạng x2: "Chú mà cười cháu là cháu giận chú!"

Gã đàn ông thuận theo bảo bản thân không biết cười, gã ta ẩn ý hỏi Tsushima Shuuji đã ở đâu trước khi đến đây.

"Nhắc mới nhớ, sao Raito lại muốn rời khỏi đó?"

"Những người đó nói có thể tìm nhà của cháu, nhưng bọn họ lại nhốt cháu ở đây rất lâu không cho cháu ăn cơm." Giọng nói của cậu bé dần dần trở nên tủi thân, bĩu môi, nhăn mày sờ sờ gáy: "Bọn họ còn tiêm thuốc vào gáy cháu, đau lắm!"

"Vậy à..." Kanatani trầm ngâm.

"Ban ngày chú có việc, đêm xuống chú lại tới tìm cháu có được không?" Gã ta tiếp tục làm bộ dạng đạo đức giả, an ủi đứa nhỏ bất an.

Cậu bé ngập ngừng gật đầu, ngoan ngoãn ôm chặt chiếc gối, nhìn theo bóng lưng gã đàn ông rời đi.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, khuôn mặt đầy vẻ ngây thơ kia lập tức trở lại vẻ mặt vô cảm, ngay cả đôi mắt cũng trở nên u ám sâu thẳm.

Đây tuyệt đối không phải là ánh mắt có thể xuất hiện ở một đứa trẻ bảy tuổi. 

Ngụy trang, nắm bắt hoàn hảo tâm lý của con mồi, khiến người đi đường bối rối không thể nắm bắt chỉ bằng vài lời nói, tất nhiên, có một điểm cộng là khuôn mặt và ngoại hình của Shota mang lại chính là sự lừa dối tuyệt đối, nhưng trong đó Dazai Osamu cũng tuyệt đối không thể thiếu sự hiểu biết đối người chăm sóc

Ozaki Kouyou nhớ tới lần đầu tiên cô gặp Dazai Osamu, lúc đó anh chưa phải là thành viên của Port Mafia, chỉ là một rắc rối thêm cho bác sĩ Mori Ougai mà thôi. Cậu bé hơi gầy, nửa mặt quấn băng vải, khi buồn chán sẽ ngồi trên ghế đung đưa đôi chân, đáng yêu như một chú mèo con làm nũng.

Nhưng không hề có một chút khát vọng nào lộ ra trong đôi mắt đó. Thật khó để Ozaki Kouyou diễn tả cảm giác đó, cô nhìn thấy anh đang cười, gây rắc rối, làm mọi thứ phù hợp với tuổi của mình. Nhưng đôi mắt đó, chỉ cần đôi mắt đó không nhắm lại, Dazai Osamu sẽ luôn vô hồn và không có màu sắc.

Tuổi trẻ ai lại không mù quáng mà chạy trốn?

Ngay cả những bông hoa chỉ có thể nảy nở trong bóng tối cũng đã từng ước mơ được bay cùng chim.

Ozaki Kouyou vẫn ung dung cầm ô, những tua rua nhẹ nhàng rũ xuống, tăng thêm chút quyến rũ.

Trong đôi mắt đó không có khát vọng.

Cô vẫn còn nhớ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro