
Thượng
00.
Không dám đốt sinh tế, đốt rồi ắt có dị hương. Dính vạt áo, người có thể cùng quỷ tương thông.
Ca ca, phải sống thật tốt, coi như là vì ta.
01.
Sau đại chiến
Giác cung
Lần đại chiến với Vô Phong này, Cung Thượng Giác thụ thương nghiêm trọng nhất. Kết thúc đại chiến, ba ngày sau hắn mới tỉnh lại từ trong đau đớn. Thời điểm Cung Thượng Giác tỉnh lại, hắn vốn nghĩ rằng chắc chắn Viễn Chủy sẽ đang bên cạnh hắn, bởi vì trước lúc hắn đổ xuống, Vuễn Chủy vẫn ổn. Chiếu theo tính cách của Viễn Chủy, y nhất định sẽ ở bên giường trông coi hắn.
Thế nhưng vì sao thời điểm Cung Thượng Giác tỉnh lại, bên người chỉ có một mình Kim Phục? Viễn Chủy đi đâu rồi?
Loại cảm giác này khiến Cung Thượng Giác thấy rất bất an. Hắn mặc kệ vết thương trên người, vội vàng đứng lên hỏi:
- Kim Phục, Viễn Chủy đang ở đâu? Hiện tại đệ ấy thế nào?
Đối mặt với Cung Thượng Giác đang ép hỏi, Kim Phục không biết nên trả lời thế nào, làm sao để nói cho công tử biết rằng Chủy công tử đã không còn ở đây. Kim Phục biết, nếu như nói chuyện này cho Cung Thượng Giác, hắn nhất định sẽ phát điên. Ngay lúc Kim Phục còn đang ấp úng không biết nên trả lời thế nào, cửa lớn của Giác cung đột ngột bị đẩy ra
Người đến là Cung Tử Vũ cùng Cung Tử Thương. Phải, chuyện này có lẽ chỉ có bọn họ nói với công tử mới thỏa đáng nhất.
Cung Thượng Giác đợi hồi lâu vẫn không nhận được câu trả lời, cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng nồng đậm. Hắn từ trên giường bước xuống, đi đến trước mặt Cung Tử Vũ hỏi:
- Viễn Chủy đâu?
Thấy Cung Tử Vũ cũng giống như Kim Phục, ấp úng hồi lâu không trả lời, cơn phẫn nộ trong lòng hắn càng thêm nồng đậm. Cung Thượng Giác đưa tay túm lấy cổ áo của Cung Tử Vũ, gằn từng chữ:
- Ta hỏi lần nữa, Viễn Chủy đâu?
Nộ khí của hắn càng lúc càng lớn, đến mức Cung Tử Vũ cũng không dám nói tiếp nữa, nhưng Cung Tử Thương ở bên cạnh đã nhìn không nổi. Nàng biết nếu như còn không nói, Cung Thượng Giác sắp làm ra chuyện gì, bọn họ cũng không thể lường trước được. Hắn là Cung Nhị, có chuyện gì mà hắn không làm được, cho dù là hắn đamg mang trọng thương.
- Viễn Chủy đệ đệ......đệ ấy....không có ở đây.
Cung Thượng Giác đang muốn động thủ liền lập tức bị câu nói này đánh gãy. Hắn ngừng lại động tác, càng thêm phẫn nộ mà chất vấn:
- Ngươi nói cái gì? Lời của ngươi nói rốt cuộc là có ý gì? Ngươi lặp lại lần nữa!
Nói xong liền hướng về phía Cung Tử Thương bước đến. May mắn có Cung Tử Vũ ngăn lại. Cung Tử Vũ nghĩ đến tình hình hiện tại, nếu không nói cũng chẳng còn cách nào, đành phải cắn răng nói ra:
- Viễn Chủy đệ đệ.....đã chết....vào ba ngày trước.
Một câu này đối với Cung Thượng Giác giống như ngũ lôi oanh đỉnh. Thoáng chốc, hắn không biết nên nói cái gì, hốc mắt bất tri bất giác đỏ lên. Hắn nuốt nước mắt, quay đầu về phía Cung Tử Vũ chất vấn:
- Làm sao có thể, Viễn Chủy còn sống rất mạnh khỏe, vì sao lại chết? Các ngươi đang gạt ta đúng không, các ngươi muốn dùng Viễn Chủy để trả thù ta đúng không?
Cung Tử Vũ biết Cung Thượng Giác không thể tiếp thu chuyện này, nhưng sự thật chính là như vậy.
- Cung Thượng Giác, Viễn Chủy cũng là đệ đệ của chúng ta, coi như ta và đệ ấy đúng thật là không hợp nhau, nhưng đệ ấy cũng là đệ đệ của ta, ta sao có thể dùng tính mệnh của đệ ấy để báo thù?
Cung Thượng Giác nhìn sắc mặt của Cung Tử Vũ, lý trí nói cho hắn biết, Cung Tử Vũ không nói láo, nhưng hắn không tin, hắn không tin Viễn Chủy của hắn đã không còn ở đây.
- Ngươi nói Viễn Chủy chết, thế nhưng là trước khi ta ngã xuống, Viễn Chủy, Viễn Chủy rõ ràng vẫn còn sống...Hàn Y Khách cũng đã chết. Tại sao lại chết, sao lại chết? Ta không tin, ta không tin, Viễn Chủy ở đâu?
Cung Thượng Giác túm lấy Cung Tử Vũ ép hỏi. Cung Tử Vũ cũng không có cách nào khác, chỉ đành nói cho hắn biết thi thể của Cung Viễn Chủy đang ở đâu.
- Viễn Chủy, đệ ấy......bây giờ đang ở trong trưởng lão viện... Ngươi....
Còn chưa chờ Cung Tử Vũ nói xong, Cung Thượng Giác liền lập tức xông ra ngoài. Kim Phục cũng theo sát phía sau chạy ra khỏi Giác cung, chỉ để lại Cung Tử Vũ cùng Cung Tử Thương
- A tỷ, đệ nên làm gì a? Viễn Chủy không còn ở đây.
Cung Tử Thương ở bên cạnh cũng đã khóc thành lệ nhân. Nàng và Cung Viễn Chủy tuy lúc trước không hợp nhau, nhưng y cũng là đệ đệ của nàng.
Trưởng lão viện
Bên trong Trưởng lão viện, Tuyết , Hoa hai vị trưởng lão tràn đầy do dự đứng bên một chiếc quan tài. Hai người nhìn thấy Cung Thượng Giác đi vào, trong lòng cũng minh bạch. Chuyện của Cung Viễn Chủy hắn đã biết. Cung Viễn Chủy là cung chủ của một trong bốn cung, chuyện cung chủ qua đời không có khả năng che giấu. Giấy chung quy không gói được lửa, mà Cung Viễn Chủy đã qua đời ba ngày, cũng nên đến lúc hạ táng. Tuyết trưởng lão nghĩ đến, Giác Chủy hai cung có mối quan hệ tốt nhất, vậy nên lão chờ ba ngày, cũng là vì chờ Cung Thượng Giác tỉnh lại.
- Thượng Giác, việc đã đến nước này cũng nên sớm an bài hậu sự. Ngươi tới đây, gặp lại Viễn Chủy một lần cuối đi.
Nghe được lời này, Cung Thượng Giác vẫn không tin. Hắn bước nhanh đi đến bên cạnh cỗ quan tài, trông thấy Viễn Chủy đang nằm ở bên trong. Đệ đệ của hắn, trên mặt đã sớm đã mất đi huyết sắc, đã mất đi vẻ linh động lúc trước. Cung Thượng Giác xoa lên mặt Cung Viễn Chủy, nhẹ nhàng hô tên của y.
- Viễn Chủy, Viễn Chủy. Đệ mau tỉnh lại, đệ tỉnh lại nhìn ca ca đi. Ca ca tới tìm đệ, đệ tỉnh lại có được không?
Cung Thượng Giác hô lên, nhưng hồi lâu vẫn không thấy Viễn Chủy đáp lại. Hắn cũng không còn ẩn nhẫn, tuân thủ lễ chế nữa. Cung Thượng Giác đứng dậy lật cỗ quan tài, ôm lấy Cung Viễn Chủy muốn rời đi, trong miệng liên tục thì thầm.
- Viễn Chủy, đệ không trả lời ca ca cũng không sao. Ca ca mang đệ về nhà, ca ca mang đệ về Giác cung.
Tuyết trưởng lão nhìn một màn này, vội vàng lên tiếng ngăn lại.
- Cung Thượng Giác, ngươi muốn mang thi thể Viễn Chủy đi đâu?
Cung Thượng Giác dừng bước, nhưng hắn cũng không xoay người lại, chỉ nhàn nhạt nói.
- Có phải Tuyết trưởng lão già rồi nên hồ đồ không? Viễn Chủy chỉ là ngủ thiếp đi, ta muốn dẫn đệ ấy về Giác cung, ngủ ở đây sẽ lạnh, thân thể của Viễn Chủy vốn không tốt.
Nói xong cũng không quan tâm đến chuyện gì, mang theo Cung Viễn Chủy hướng đến cửa điện của trưởng lão viện
- Cung Thượng Giác! Ngươi muốn ngỗ nghịch với trưởng lão viện sao? Cung Viễn Chủy đã chết, nên sớm hạ táng. Ngươi chớ giả bộ hồ đô trước mặt của ta!
- Ngỗ nghịch? Xem ra Tuyết trưởng lão thấy mình sống quá lâu nên chán sống. Có muốn Thượng Giác đích thân đưa Tuyết trưởng lão lên đường không?
Cung Thượng Giác nhẹ nhàng đem Cung Viễn Chủy đặt vào trong ngực Kim Phục. Hắn rút ra trường kiếm bên hông, cười nhẹ nhìn Tuyết trưởng lão. Đúng lúc này, Cung Tử Vũ cùng Cung Tử Thương đi tới trưởng lão viện. Cung Tử Vũ nhìn thấy tình cảnh như vậy liền biết Cung Thượng Giác muốn mang Cung Viễn Chủy đi. Nhưng lúc này, không ai có khả năng ngăn cản Cung Thượng Giác, vậy nên chỉ có thể tùy theo hắn.
Bởi vì, người duy nhất có thể thuyết phục hắn đã không thể mở miệng.
Cung Tử Vũ vội vàng ngăn trước mặt Cung Thượng Giác, nhẹ khom người hành lễ với trưởng lão, sau đó mới hô.
- Thượng Giác ca ca, chớ có tức giận. Viễn Chủy vẫn đang chờ huynh dẫn về Giác cung.
Nghe được danh tự của Viễn Chủy, Cung Thượng Giác mới đưa tay thu đao thu, ôm lấy Cung Viễn Chủy rời khỏi trưởng lão viện. Lúc tới gần cửa lớn còn chậm rãi khuyên bảo
- Nếu còn có người hồ ngôn loạn ngữ, ta không ngại tiễn trưởng lão đi một đoạn.
Chờ đến khi người trong trưởng lão viện kịp phản ứng, Cung Thượng Giác đã sớm đi mất.
Lời này nghe có chút lớn gan, Cung Tử Vũ nghĩ mình hiện tại đang là Chấp Nhẫn cũng không dám nói ra loại lời này. Nhưng người nói ra những lời này là Cung Thượng Giác, chỉ cần là việc Cung Thượng Giác muốn làm, dù chỉ là hắn nghĩ đến cũng nhất định làm được. Cho nên Cung Tử Vũ chỉ có thể thở dài, trưởng lão viện cũng không có cách nào giải quyết chuyện này.
02,
Giác cung
Cung Thượng Giác ôm Cung Viễn Chủy trở về Giác cung, nhẹ nhàng người đặt ở trên giường, đắp kín đệm chăn. Vẻ mặt vón dĩ vạn năm không đổi sắc của hắn lại toát ra vẻ ôn nhu. Cung Thượng Giác cẩn trọng tỉ mỉ xoa lên gương mặt của Cung Viễn Chủy, đoạn lại nói:
- Viễn Chủy trước hết phải nghỉ ngơi thật tốt, ca ca đi làm chút việc, rất nhanh thôi, rất nhanh ca ca sẽ trở về với đệ. Chờ ca ca trở về a.
- Truyền lệnh, phong tỏa Giác cung. Ngoại trừ ta, bất luận kẻ nào cũng không được đến gần Viễn Chủy. Kẻ nào ngỗ nghịch, giết không tha.
Sau đó hắn quay người đi ra khỏi tẩm cung, đến thư phòng. Bấy giờ trong thư phòng là ám vệ của Cung Thượng Giác, tuy nói là ám vệ của Cung Thượng Giác, nhưng cũng là ám vệ của Cung Viễn Chủy. Giác Chủy hai người là một thể, vậy nên ám vệ tất nhiên chỉ tin hai người. Chủy chủ tử mất đi, bọn hắn đương nhiên nên vì chủ nhân mà báo thù.
- Tra được chưa?
Cung Thượng Giác đi vào trong thư phòng. Hắn biết nếu như mình không hạ lệnh thẩm tra hung thủ vì Viễn Chủy, những ám vệ này vẫn sẽ tra. Bởi vì từ khi bọn hắn trở thành ám vệ Giác cung, Cung Thượng Giác đã từng hạ lệnh rằng luôn phải lấy tính mệnh của Cung Viễn Chủy làm trọng, kể cả kẻ gây ra nguy nan đến Viễn Chủy có là chính hắn.
- Hồi công tử, kẻ sát hại Chủy công tử chính là dư đảng của Vô Phong, Thượng Quan Thiển cùng Điểm Trúc, là hai người nội ứng ngoại hợp, tại lúc hết thảy sắp kết thúc, lại dẫn thêm thủ hạ tấn công một lần nữa vào Giác cung. Khi đó Chủy công tử vì bảo hộ ngài, cùng Điểm Trúc đồng quy vu tận. Lúc chúng thuộc hạ đến, Chủy công tử đã không còn hơi thở, Thượng Quan Thiển kịp đào thoát.
Cung Thượng Giác nghe được đệ đệ là vì mình mà chết, trong lòng quặn đau khó nhịn. Nhưng bây giờ không phải là lúc để đau lòng, hắn chỉ có thể ẩn nhẫn chịu đựng.
- Ta không phải đã nói, chỉ cần chiến trận ở tiền điện kết thúc phải lập tức quay về Giác cung sao? Các ngươi ở đâu? Vì sao trở về chậm như vậy? Các ngươi sợ mạng mình quá dài, đến lệnh của chủ nhân cũng dám bất tuân?
- Thuộc hạ đáng chết, xin cung chủ giáng tội.
Một đám ám vệ nhao nhao quỳ xuống, không còn dám phát ra chút thanh âm nào.
Cung Thượng Giác nổi gân xanh, có lẽ chỉ cần lý trí của hắn thiếu đi một chút tỉnh táo nữa, hắn sẽ lập tức giết những người này. Nhưng hiện tại không được, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là bắt lấy Thượng Quan Thiển, báo thù cho Viễn Chủy.
- Đi thăm dò rõ ràng xem Thượng Quan Thiển hiện tại ở đâu, bắt về cho ta. Còn có đệ đệ mà ả để tâm nhất kia, cũng bắt lại.
- Rõ.
Đương lúc ám vệ đang muốn rời đi, Cung Thượng Giác dường như nghĩ đến thứ gì, sau đó lại mở miệng nói tiếp
- Phải bắt sống, ta muốn tự tay giết bọn hắn.
Ngay sau đó, Cung Thượng Giác bị mời đến trưởng lão viện. Cung chủ trong Cung Môn cùng Tuyết, Hoa hai vị trưởng lão đều đang ở trong thiên điện, chưa chờ Cung Thượng Giác mở miệng, Tuyết trưởng lão đã nói.
- Thượng Giác, ta biết chuyện Viễn Chủy chết khiến ngươi rất đau lòng. Chúng ta cũng rất đau lòng, nhưng dù sao Thượng Qua Thiển cũng là cô nhi của phái Cô Sơn, chết ở Cung Môn cũng không tốt, ngươi xem xem......
Chưa chờ Tuyết trưởng lão nói xong, Cung Thượng Giác tới gần án thư, vung tay áo đập vỡ.
- Chết ở Cung Môn không tốt? Nực cười, giết người thì đền mạng, nợ máu trả bằng máu, cô nhi của phái Cô Sơn phái thì thế nào? Kể cả Chấp Nhẫn của Cung Môn tổn thương Viễn Chủy, Cung Thượng Giác ta cũng giết.
- Lớn mật!
Tuyết trưởng lão tức giận đến không biết nên làm như thế nào cho phải, nhưng hiện tại không có người nào dám nói gì, đành phải ngồi xuống trầm mặc không nói. Cung Thượng Giác cười nhưng trong lòng lạnh lẽo. Hắn hướng về phía Tuyết trưởng lão, nhàn nhạt nói.
- Người, ta là muốn giết, không chỉ muốn giết, ta còn muốn nhổ cỏ tận gốc. Nếu như có người can đảm muốn cản ta, ta không ngại rút đao, đưa các ngươi lên đường, ta nói được thì làm được.
03.
Trời về đêm.
Hôm nay Giác cung quạnh quẽ dị thường. Không còn có tiểu công tử mang theo linh đang chạy nhảy, Giác Cung vốn quạnh quẽ lại càng trở nên thê lãnh. Tỳ nữ trong cung càng không dám ho he một tiếng.
Lúc này Cung Thượng Giác đang ngồi ở bên giường Cung Viễn Chủy, trong phòng không còn sáng sủa như lúc trước, chỉ thắp một ngọn đèn. Đèn kia là lễ vật Cung Thượng Gáic tặng Cung Viễn Chủy lúc tiểu hài tử sinh nhật năm mười một tuổi. Sau khi trở về từ ngoài Cựu Trần sơn cốc, Cung Thượng Giác thân thủ tự làm theo yêu cầu của Viễn Chủy. Cung Viễn Chủy đương nhiên rất thích chiếc đèn này.
- Viễn Chủy, đệ nhìn xem, chiếc đèn này, là ngọn đèn đệ yêu nhất. Ca ca thắp lên cho đệ. Trước kia Viễn Chủy luôn nói, ta thường xuyên ra ngoài không mang theo đệ, đệ nhìn thấy chiếc đèn này giống như ta ở bên đệ, ủ ấm đệ. Bây giờ không chỉ có đèn, ca ca cũng ở đây, ca ca ở đây không đi nữa. Ca ca bồi Viễn Chủy, có được không?
Cung Thượng Giác nhẹ nhàng kéo tay Cung Viễn Chủy lại sát gương mặt của mình. Hắn muốn chờ Cung Viễn Chủy đáp lại hắn, thế nhưng hắn chờ mãi, chờ mãi vẫn không thấy người đáp lại, nhưng hắn cũng không giận. Cung Thượng Giác lẩm bẩm nói tiếp.
- Viễn Chủy, là ca ca sai, là ca ca không để ý đến cảm thụ của đệ, là ca ca không dám đối diện với lòng mình. Đệ chính là đệ, là Viễn Chủy của ta, không phải bất luận kẻ nào khác, là đệ đệ mà ca ca yêu nhất, nhưng cũng không chỉ là đệ đệ, Viễn Chủy còn là...ái nhân duy nhất trong lòng ca ca.
- Viễn Chủy, đệ tỉnh lại có được không? Tỉnh lại nhìn ca ca. Chỉ cần đệ tỉnh lại, ca ca sẽ mang đệ rời khỏi Cung Môn, đệ muốn đi đâu ca ca đều dẫn đệ đi, chỉ cần đệ muốn.
Trong đêm, Giác cung vốn quạnh quẽ lại xuất hiện tiếng khóc. Tiếng khóc kia tựa như ẩn nhẫn nhưng cũng tựa như đang phát tiết, dường như đã bị đè nén thật lâu mới bật ra, là từ tẩm cung của Giác cung chủ truyền tới.
Chủ nhân của tiếng khóc kia, là cung chủ Giác cung, Cung Thượng Giác.
Tất cả biến cố ập đến với Cung Thượng Giác đều quá đột ngột. Từ sau khi mẫu thân cùng đệ đệ rời đi, hắn một mình gánh vác Giác cung trách nhiệm, vì Viễn Chủy của hắn, vì Cung Môn. Tất cả trách nhiệm đều nói cho hắn biết, hắn phải một mực kiên cường, trầm ổn, không nên để nước mắt trở thành ngòi bút của địch nhân. Cho nên những năm qua, hắn chưa hề rơi nước mắt trước mặt ai, ngoại trừ chính mình. Lý trí của hắn nói cho hắn biết, hắn không nên khóc.
Thế nhưng lần này, người xảy ra chuyện chính là Viễn Chủy, là người hắn đặt trong lòng, là người duy nhất hắn quan tâm suốt mười mấy năm qua.
Đêm ở Giác cung quá lạnh, lạnh đến mức khiến cho một tia lý trí cuối cùng của hắn nứt ra. Đau buồn cùng tổn thương trong lòng hắn đều hóa thành nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống, tựa như đem nước mắt mười mấy năm qua khóc ra hết trong một lần này. Cung Thượng Giác cứ một lần nối tiếp một lần kêu lên danh tự Cung Viễn Chủy, cứ như vậy lặp đi lặp lại cả đêm.
Một đêm này Cung Thượng Giác không ngủ. Hắn cũng không ngủ được, bởi vì thù của Viễn Chủy còn chưa báo, hắn không thể lãng phí thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro