Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5




Theo phần lớn kinh nghiệm khiếm khuyết của Jeong Jihoon trong việc yêu đương, tình huống hiện tại nên từ bỏ ý định nắm tay anh trai xinh đẹp của mình. Hơn nữa, hành động này không mấy thân thiện với trái tim của cậu, xung quanh tứ phía nhìn đâu cũng thấy bạn cùng lớp. Nghĩ kĩ hơn thì, mọi hành động thân mật trước khi yêu đều có thể coi là hành vi khiếm nhã. Tạm thời đừng nghĩ đến chuyện này nữa, tay cậu hiện giờ còn đang đặt trên eo của anh kia kìa. Mặc dù Han Wangho không tỏ ra khó chịu, nhưng Jeong Jihoon vẫn nở nụ cười cứng ngắc và thầm niệm trong đầu "Tôi là loại ngu ngốc gì vậy" hàng nghìn lần để tự an ủi mình.

  Cậu gần như quên mất rằng bây giờ mình là một người đồng tính. Ssibal, cái tay chết tiệt đã hành động một cách vô thức như khi gặp phái nữ.

*Khi đàn ông đi cạnh phụ nữ sẽ vòng tay qua eo đối phương. Chobi cũng vô thức làm vậy nên giờ rút lại không được mà ôm eo anh Đậu cũng không xong.*

  Han Wangho quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười của Jeong Jihoon liền cảm thấy đau đầu. Nhóc đang cười cái quái gì thế? Đồ khốn nạn này, nhóc không biết là anh đã phải giả vờ hỏi từ lịch học cho đến vị trí căng tin trường chỉ để tìm chủ đề nói chuyện thôi à? Đồ khốn kiếp, mau thể hiện những hành động hẹn hò lãng mạn với anh đi chứ. Tất nhiên, những câu chửi bới này không được nói ra miệng, và Han Wangho quyết định duy trì hình ảnh ngốc nghếch và ngọt ngào của mình đến những phút cuối cùng.

  Khí hậu ở Seoul trước khi vào hè vẫn còn man mát, nhiệt độ tuy không làm đổ mồ hôi nhưng Han Wangho vẫn có cảm giác như bị ném vào nồi hấp, không khí xung quanh trở nên nóng bức vô cùng. Bàn tay của Jeong Jihoon vẫn đang đặt trên eo anh, cho dù biết đây chỉ là biện pháp bảo vệ để anh không bị xô đẩy, nhưng hành vi mơ hồ này cũng đủ khiến anh bối rối. Dòng nhiệt ổn định khiến nhiệt độ cơ thể vốn đã không thể khống chế lại tiếp tục tăng cao, Han Wangho vừa đi về phía trước vừa chửi rủa người phía sau trong lòng.

  Trường trung học Seoul đã làm rất tốt việc phủ xanh từ cổng vào. Học sinh và phụ huynh ngồi thành từng nhóm hai, ba người dưới tán cây để tận hưởng bóng mát. Đi dọc theo con đường bên phải là nhà ăn. Jeong Jihoon đã không nói sai, nhà ăn trông đúng là rất đông đúc. Han Wangho thở dài, thà chen lấn vào trong một chút có khi sẽ thoải mái hơn tìm cái gì đó để nói dưới ánh mặt trời chói chang này.

  Jeong Jihoon không khỏi bật cười khi nghe thấy tiếng thở dài của Han Wangho, và đúng như dự đoán, cậu đã nhận được ánh mắt tàn nhẫn từ anh trai mình. Han Wangho cảm thấy hôm nay mình đã tức giận đủ rồi. Nhưng Jeong Jihoon lại cho rằng con sóc chuột nhỏ đau khổ đang tức giận kia thật sự rất dễ thương. Gần ba năm trung học mà anh trai này không bị bắt nạt thì thật là một điều kỳ diệu.

  Jeong Jihoon không khỏi bật cười, Han Wangho đáng yêu đến quá đáng luôn ấy. Cho đến nay, mỗi khi anh trai xinh đẹp mở miệng, Jeong Jihoon đều muốn véo mặt anh, sẽ thật lãng phí nếu không tàn phá khuôn mặt dễ thương này.

  Vì vậy cậu liền đưa tay nhẹ nhàng nhéo lên gò má của anh trai, cảm giác mềm mại như bông. Chỉ trong vòng mười giây thôi mà Jeong Jihoon có thể đoán trước được nỗi ám ảnh sau này của mình đối với khuôn mặt Han Wangho. Anh trai rõ ràng đã hơn 20 tuổi, nhưng khuôn mặt còn mềm mại hơn cả thiếu niên, mặc dù Jeong Jihoon chưa bao giờ nhéo mặt người khác.

  Han Wangho não đã hoàn toàn ngừng hoạt động khi Jeong Jihoon mỉm cười giơ tay lên. Từ nhỏ anh chưa bao giờ từ chối skinship. Thôi nào, đây là Hàn Quốc và mọi người đàn ông thẳng đều giả vờ là mình có một chút đồng tính. Đương nhiên, đặc biệt là khi anh lớn lên trong sự chèn ép của các anh trai. Nhưng Jeong Jihoon thì khác, có lẽ anh sẽ thật may mắn khi có thể chính thức công bố sự tồn tại của con mèo thứ sáu trong đêm nay.

  Han Wangho đỏ mặt hất tay Jeong Jihoon ra, vừa đi vừa cảnh cáo cậu không được làm loạn. Thanh niên cao lớn đứng cạnh anh gật đầu như giã tỏi nói "Vâng" ba lần liền.

  Jeong Jihoon vốn muốn bảo Han Wangho tìm một chỗ ngồi đợi cậu đi lấy đồ ăn. Nhưng anh trai lại cau mày nói "Nếu nhứ sau đó Jihoon không tìm được anh thì phải làm sao, tốt nhất là anh nên đi cùng em". Jeong Jihoon nghĩ ngợi, đúng vậy, chúng ta nên đi cùng nhau. Cậu càng hy vọng Han Wanghao sẽ ở bên mình, đỡ hơn việc ngồi đợi rồi bị mọi người xung quanh dòm ngó.

  Tay dì bán cơm trong căng tin vẫn rất nhanh, không bao lâu hai người đã chọn xong món cho mình. Jeong Jihoon đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn, lơ đãng gọi hai món rau và một món thịt, món ăn theo công thức thông thường, vừa cầm đĩa vừa đợi Han Wangho chọn món.

  Han Wangho nhìn chằm chằm vào khay muốn ăn đủ loại cái này cái kia, cuối cùng đành phải thỏa hiệp nghe theo lời khuyên của dì bếp, chọn một món hoàn toàn khác với món của Jeong Jihoon. Lý do đơn giản là vì anh có thể ăn thử món của Jihoon nữa.

  Được rồi, anh đã nói như vậy, em còn có thể không cho anh ăn sao?

  Trên thực tế, trong căng tin đã bớt đông đúc đi một chút, phần lớn đều là học sinh cấp ba khốn khổ phải phụ trách công việc của buổi lễ nên đi ăn muộn, phụ huynh học sinh cũng rất hiếm. Jeong Jihoon nhất quyết bắt Han Wangho ngồi trong góc. Thứ nhất, nếu Jeong Jihoon thực sự muốn làm gì đó thì sẽ không bị ai phát hiện, thứ hai, bây giờ là thời điểm nhóm GRF thường xuyên ghé qua nên cậu muốn tránh mặt họ.

  Nhà ăn của trường trung học trực thuộc đại học nên tương đối rộng rãi, Jeong Jihoon đã phải chào hỏi rất nhiều người, thậm chí còn được hỏi là cậu trai xinh đẹp bên cạnh cậu là ai.

  Jeong Jihoon rõ ràng đã thể hiện thái độ gần gũi với anh ấy như vậy, mấy người còn nghĩ là mối quan hệ gì được nữa? Cha con à?

  Jeong Jihoon nuốt lại lời muốn nói, bận phải hướng dẫn người anh trai đang bối rối của mình đến được khu vưc mà cậu cho là sẽ khuất tầm nhìn nhất. Jeong Jihoon thở dài thườn thượt khi đặt đĩa xuống.

  Cuối cùng đến lượt Han Wangho trêu chọc cậu: "Làm sao thế? Jihoon của chúng ta thực sự rất mệt mỏi với giao tiếp xã hội ở trường à."

  Trong lòng Jeong Jihoon bỗng có tinh thần trêu trọc anh, lập tức nở nụ cười nói với Han Wangho: "Đúng vậy, nếu mà em có được khuôn mặt như anh trai thì em đã không cần phải cố gắng giao tiếp xã hội rồi."

  Công bằng mà nói, Park Do-hyeon không hề cố ý bám theo Jeong Jihoon, chỉ là con người thì phải ăn, người ta không thể sống nếu không có thức ăn. Với lập luận này, Park Do-hyeon nhanh chóng trao đổi thông tin với những người anh em khác, những người dường như vô dụng trong nhóm nếu không có Jeong Jihoon:

  --Yêu cầu hỗ trợ từ tọa độ 22G của căng tin tầng 1

  --Tarzan dự kiến ​​sẽ cập bến 22G sau 3 phút nữa

  --Lehens vừa học xong 5 tiết và vẫn cảm thấy chưa được khỏe lắm.

  --Em vừa mới nấu cơm xong...

  Park Do-hyeon liếc nhìn điện thoại và quyết định chọn Choi Hyeon-joon. Cách mạng cần phải có sự hy sinh.

  Khi Jeong Jihoon nhìn thấy Park Do-hyeon và Choi Hyeon-joon đi tới, khuôn mặt liền trở lên đen như đít nồi. Han Wangho thấy cậu lơ đãng không tập trung, cuối cùng thúc cùi chỏ hỏi cậu tại sao không nghe mình nói. Jeong Jihoon đành phải cúi đầu giải thích với anh trai là vừa rồi cậu đang hơi phân tâm. "Anh ơi, anh nói lại lần nữa đi." Han Wangho dùng chân, đá nhẹ vào bắp chân của cậu, lực chỉ giống như một con mèo dẫm sữa. Jeong Jihoon thậm chí còn tận hưởng cảm giác thân mật vô cớ này.

  Nếu bỏ qua việc Park Do-hyeon đang kéo Choi Hyeon-joon đi qua đi lại chỗ bọn họ lần thứ sáu thì có lẽ bầu không khí vừa rồi rất ngọt ngào.

  Jeong Jihoon trừng mắt và làm động tác miệng "cút đi" về phía hai người anh của mình, để đổi lấy nụ cười thích thú của Park Do-hyeon và ánh mắt đầy thắc mắc của Choi Hyeon-joon. Park Do-hyeon cũng chỉ vào điện thoại di động của mình và yêu cầu cậu nhìn vào tin nhắn mới:

  --Trông ngon lành đấy

  --Chúc mừng cậu đã chính thức trở thành gay

  Han Wangho nhận thấy áp suất không khí đột ngột giảm xuống từ Jeong Jihoon và hỏi cậu chuyện gì đã xảy ra. Jeong Jihoon nhìn chằm chằm vào tin nhắn nhóm đang hỗn loạn và chửi Ssibal, đồng thời nói với anh trai bên cạnh rằng không có chuyện gì cả. Han Wangho lại vùi đầu vào uống canh kimchi, gắp một miếng thịt trong đĩa của Jeong Jihoon và cho vào miệng, cười ngốc nghếch trước ánh mắt không nói nên lời của Jeong Jihoon.

  Jeong Jihoon đột nhiên cảm thấy điều này cũng ổn thôi, cho dù Han Wangho có ăn trộm thịt của cậu, đá vào chân cậu, trợn mắt mắng chửi cậu. Không, điều này không phải là ổn, mà phải là cực kì ổn luôn ấy.

  Jeong Jihoon nghĩ, tình yêu là như vậy sao? Vậy cậu thừa sức lấy được chúng chỉ yêu đương rồi đúng không.

  Sau bữa ăn, lại là đi dạo quanh khuôn viên trường như thường lệ, Han Wangho hỏi nam sinh cấp ba xem cậu muốn đi đâu nữa, Jeong Jihoon chắp tay nói với Han Wangho: "Anh ơi, chúng ta đi dạo xung quanh thêm một chút nhé." Han Wangho đồng ý. Ai có thể từ chối cơ chứ?

  DĨ NHIÊN LÀ KHÔNG.

  Khi đi đến sân thượng ở tầng hai, Han Wangho không chịu được nữa, ngồi phịch xuống ghế dài trên sân thượng, than thở sao đi bộ thôi mà cũng mệt mỏi như vậy. Jeong Jihoon thực ra muốn nói rằng họ mới đi được có 500 mét thôi, nhưng nghĩ đến hạnh phúc cuối đời của mình, cậu vẫn nỗ lực kiên nhẫn dỗ dành anh một chút.

  Han Wangho vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ra hiệu cho Jeong Jihoon ngồi xuống. Đứa nhỏ vừa ngồi xuống, đầu anh đã tựa vào vai Jeong Jihoon.

  Không biết Han Wangho có phát hiện ra hay không, nhưng Jeong Jihoon có thể cảm nhận rõ ràng các cơ bắp khắp trên cơ thể mình trong nháy mắt căng cứng. Tất cả những hành vi thân mật trong khoảng thời gian mơ hồ đều được phủ một màu hồng phấn lãng mạn, bao gồm cả việc Han Wangho dựa vào cậu.

  Nghe có vẻ như chỉ là tựa đầu vào vai Jeong Jihoon, nhưng nói đúng hơn là Han Wangho nhỏ bé đang bị mắc kẹt trong không gian được bao bọc bởi Jeong Jihoon. Có sự khác biệt nào giữa lần này và lần đầu chúng ta gặp nhau không? Han Wangho tự hỏi chính mình. Cả hai đều ngu ngốc rơi vào bẫy, con mồi chủ động giơ cổ họng ra cho kẻ săn mồi.

  Tình yêu được sinh ra với một sức mạnh không thể giải thích, không thể nói đó là ham muốn hay bản năng được. Còn Jeong Jihoon tình cờ lại là một chàng trai cao ráo, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh nên hành động giơ tay ôm Han Wangho vào lòng có vẻ rất phù hợp.

  Không khí ngưng đọng không đến một phút, Han Wangho chật vật ngẩng đầu lên nhìn Jeong Jihoon. Trên mặt anh vẫn còn vết đỏ do áo khoác đồng phục hằn vào, anh biết nếu bây giờ không có người dũng cảm tiến lên trước một bước thì con đường tình cảm của họ phải kéo dài bao lâu nữa mới có thể đến đích đây.

  Han Wangho cau mày nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Jeong Jihoon. Cậu thực sự rất giống một con mèo, đáng lẽ cậu phải rất giỏi trong việc thúc đẩy và thử thách cảm xúc sao? Nhưng thực tế đã chứng minh rằng Jeong Jihoon chỉ là một cậu bé ngốc nghếch không có kinh nghiệm và giả vờ trưởng thành.

  Vì vậy, chẳng phải tốt hơn là anh nên tự mình tiến lên một bước trước hay sao?

  "Sao em lại ôm anh?"

  "Đây gọi là ôm ạ?" Tay cậu vẫn đặt trên người anh.

  "Vừa rồi em cũng ôm anh mà."

  "Lúc vòng qua eo ạ? Nếu anh không muốn, lần sau em sẽ không làm vậy nữa." Han Wangho không biết Jeong Jihoon là không hiểu hay chỉ đang đùa cợt anh. Cậu nắm chặt hai tay và giơ lên cao như muốn chứng minh mình vô tội.

  "Vậy là em đang định hôn anh à?"

  "Đồ dở hơi này, nếu em định làm gì anh thì em đã làm từ lâu rồi ấy!"

  "Vậy thì nhanh làm đi." Mặt Jeong Jihoon đột nhiên tiến lại gần. Han Wangho nhanh chóng nhắm mắt lại, nhưng lại vội vàng mở mắt ra khi nghe thấy nhóc kia bật cười.

  Chết tiệt, tên nhóc khốn nạn này đang giở trò trêu trọc anh.

  Tiếng cười của Jeong Jihoon không kéo dài lâu, cậu nhẹ thổi khí vào tai anh. Han Wangho cảm nhận được hơi thở ấm nóng của người khác sát bên mình. Anh quyết định vươn người lên áp sát vào người cậu.

  Một nụ hôn nhẹ như bông rơi vào một bên mặt của Jeong Jihoon.

  Giống như một con mèo thể hiện sự gần gũi của mình với chủ nhân, nó nhất định sẽ cọ vào bắp chân của bạn, kêu gừ gừ liên tục trong cổ họng rồi nằm xuống đất chờ bạn chơi đùa với nó.

  Jeong Jihoon đột nhiên cảm thấy muốn nuôi một con mèo. Ánh sáng chiếu ngược từ đằng sau, Han Wangho trông thực sự xinh đẹp, với mái tóc rối tung trong gió. Khi anh cười, đôi mắt sẽ vô thức nheo lại, nhưng bây giờ trong con ngươi đen tuyền đó lại chứa đầy sự hoảng hốt, né tránh.

  Jeong Jihoon nghĩ, tại sao anh lại hoảng sợ chứ, là anh chủ động hôn em cơ mà. Anh phải chịu trách nhiệm với em vì anh đã hôn em chứ.

  Trong cuộc giằng co trên sân thượng này, Han Wangho cuối cùng cũng đã giành được chiến thắng chung cuộc. Jeong Jihoon vốn tưởng rằng mình sẽ vững chắc ở vị trí thuận lợi nhưng lại bị phản công áp chế và không thể thoát ra được. Những kẻ bị bắt trong trận chiến chỉ có thể mở mắt nhìn Han Wangho cười gian xảo mà hài lòng đứng lên. Tay chân Jeong Jihoon như bị trói buộc bởi xiềng xích vô hình, mãi đến khi Han Wangho lên tiếng thúc giục, cậu mới miễn cưỡng cử động được tứ chi.

  "Vậy thì anh sẽ hôn em nhé!"

  Khi Jeong Jihoon nghe Han Wangho nói điều này, não bộ của cậu như ngừng hoạt động, và gió thổi từ sân thượng cũng dừng lại trong giây lát.

  Kết thúc thật rồi, Jeong Jihoon cuối cùng cũng hiểu tại sao mọi chuyện lại như thế này.

  Có lẽ là vì tình yêu.

*Bán mình cho tư bản 11 tiếng một ngày, về vẫn cố trans cho kịp tiến độ 1 chap/1 ngày. Cố gắng làm bản thân bận rộn hết mức để không còn có thơi gian suy nghĩ những chuyện linh tinh nữa =(( . Xin lỗi mọi người vì thời gian không có nhiều nên hình như chap này câu văn vẫn chưa được chau chuốt kĩ càng. Mình soát lại vẫn lủng củng lắm luôn ý nhưng mà não giờ đã muốn chết thật rồi. Có gì chắc khi nào rảnh hơn mới ngồi chỉnh lại kĩ hơn được*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro