
4
Nếu khoảng thời gian mơ hồ là ranh giới an toàn cho những người trên tình bạn và dưới tình yêu, thì Han Wangho lại không thấy thế. Khoảng thời gian mơ hồ của anh còn mệt mỏi hơn cả tình yêu thực sự. Tất nhiên là anh chưa bao giờ trải qua tình yêu lần nào rồi.
Vẫn còn hai ngày nữa là đến ngày bế giảng của trường trung học Đại học Seoul. Han Wangho, người đã đóng họ trong trung tâm thương mại ba ngày liên tục rồi. Mỗi ngày đều phải về nhà với rất nhiều quần áo. Các danh mục bao gồm không giới hạn ở quần áo, đồ thể thao và rất nhiều mặt hàng trông giống như chúng thuộc về người nổi tiếng. Ban đầu Han Wangho định hỏi Jeong Jihoon rằng anh nên mặc gì khi cả hai đang gọi điện định kì với nhau mỗi tối. Nhưng em trai xấu tính kia đã trả lời: "Anh ơi, em thích anh mặc quần áo của phụ nữ hơn."
Cuộc điện thoại ngắn ngủi đêm đó chỉ kéo dài thêm một giây sau phát ngôn ngứa đòn của Jeong Jihoon. Han Wangho dứt khoát cúp máy, bỏ qua một cách có chọn lọc những tin nhắn xin lỗi, ăn năn ở đầu bên kia. Tuy nhiên, sáng hôm sau, khi thấy những lời tốt đẹp, hoa mĩ mà nam sinh trung học gửi đầy thông báo của mình, anh lại bắt đầu hối hận nghĩ không biết mình làm thế có quá đáng quá không?
"Vậy cậu thực sự định mua một chiếc váy đấy à?" Sau khi Park Jae Hyuk được gọi ra ngoài để hộ tống lão phật gia đi mua sắm, hắn nghe lời kể của Han Wangho trong hoang mang và hỏi khi nhìn anh đang điên cuồng chọn quần áo.
"Không thể đâu, tớ sẽ không mặc cái thứ đó." Anh lấy từng bộ quần áo ra khỏi giá, đưa cho nhân viên bán hàng bên cạnh, nói rằng anh sẽ mặc thử những thứ này trước.
Park Jae Hyuk không dám bình luận gì về hành vi điên cuồng cống tiền cho trung tâm thương mại này. Trong tình yêu, thỉnh thoảng phát điên là chuyện bình thường. Dù sao trước mặt hắn cũng là một Han Wangho mà. Park Jae Hyuk vỗ vỗ Han Wangho đang ôm một đống quần áo nói:
"Tại sao cứ lo lắng mặc cái gì trong khi đến lúc cuối cậu cũng sẽ phải cởi sạch?"
Han Wangho đấm mạnh vào cánh tay của Park Jae Hyuk rồi tiếp tục quay lại thử quần áo, bỏ mặc chú chó săn lông vàng vô tội bị thương đang lăn lộn gào thét tại chỗ. Park Jae Hyuk ôm lấy cánh tay đau của mình và mắng anh là đồ King Kong có khuôn mặt búp bê Barbie.
...
Jeong Jihoon đã bồn chồn suốt mấy hôm nay khi người anh đẹp trai hứa sẽ đến dự ngày bế giảng. Nhắn tin, gọi điện là một chuyện, gặp mặt trực tiếp lại là một chuyện khác. May mắn là không cần phải đặc biệt lựa chọn quần áo vì cậu chỉ có thể mặc đồng phục trong trường. Nhưng để làm mình có thể nổi bật trong đám đông thì lại là vấn đề rất đau đầu.
Jeong Jihoon đã gạch bỏ hơn 20 đề xuất "Làm thế nào để khiến bạn trông khác biệt" trong đó có việc nhuộm tóc, do bạn bè đưa ra trong cuộc họp thường kỳ của GRF. Cuối cùng cậu chỉ có thể trợn mắt và nói "Em cao tận 1m87 rồi, tại sao còn sợ sẽ không nổi bật trước đám đông chứ?"
Son Siwoo nói rằng "Đúng vậy, tìm được một người điên trong đám đông quả thực không khó."
Vào lúc đó, Jeong Jihoon cuối cùng cũng phát hiện ra tại sao tình yêu chỉ nên là việc giữa hai người. Bởi vì tất cả mọi người xung quanh trừ hai người đó đều là những kẻ ngu ngốc.
Ngày bế giảng sẽ bắt đầu lúc chín giờ sáng và kết thúc vào lúc bốn giờ chiều, Jeong Jihoon gửi tin nhắn cho Han Wangho nói rằng anh không cần phải đến sớm quá. Bởi vì cậu ấy còn cần phải tham dự lễ vào buổi sáng và chỉ có chút thời gian rảnh vào buổi chiều. Han Wangho vùi mình trong núi quần áo đáp lại Jeong Jihoon:
---Vậy anh sẽ đến trường em rồi đi ăn trưa nhé?
---Ăn ở Căn tin trường thì có làm sao không?
--Căn tin thì cũng được, nhưng ở đó sẽ có rất nhiều người đấy ạ.
--Anh hãy chuẩn bị tinh thần đi nhé kk
--Hãy gọi cho em khi anh đến nơi. Em sẽ ra ngoài đón anh.
Năm con mèo nhỏ bị núi quần áo vây quanh, không có nơi nào để đi, meo meo một hồi lâu. Han Wangho đặt điện thoại di động sang một bên, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, quần áo lần lượt được nhặt lên cất đi. Anh đột nhiên muốn tự hỏi mình rằng mọi việc có đáng không và tại sao lại vì một đứa nhóc kém mình 3 tuổi mà chật vật không biết mặc gì rồi mua một đống quần áo như vậy. Thậm chí ngay cả khi anh ngỏ ý muốn đến sớm nhưng lại bị từ chối. Han Wangho là một người kỳ lạ, và suy nghĩ khác biệt của anh đã rất hỗn loạn vào thời điểm này. Anh chưa bao giờ nói với Jeong Jihoon về các vấn đề của mình. Lúc đó Han Wangho không nghĩ rằng nó quan trọng. Có chút xấu hổ khi phải nói với đối phương rằng anh chưa từng có quan hệ tình cảm nào và cực kỳ bất an. Hơn nữa, có khi Jeong Jihoon chỉ muốn trở thành một đối tác tình dục thôi thì sao.
Han Wangho lại nằm lăn vào trong đống quần áo.
Điện thoại reo đúng lúc, Han Wangho nhấc máy, thấy trên đó hiện lên dòng chữ "Nhóc khốn nạn", đó là biệt danh của anh đặt cho Jeong Jihoon. Vì trong lòng vẫn còn chút oán hận vô căn cứ nên anh chỉ nghe máy và để mặc cậu ngớ ngẩn hỏi rằng anh đang làm gì. Jeong Jihoon nghe như vẫn đang ở trường, xung quanh có chút ồn ào. Han Wangho có lẽ có thể đoán được tình huống hiện tại của Jeong Jihoon. Cậu chắc tranh thủ gọi điện trong giờ ra chơi, phía sau cậu ấy là tiếng ồn ào của học sinh. Jeong Jihoon đang cố gắng ngăn cản các anh em tốt gần đó nghe lén cuộc điện thoại này. Nghĩ vậy anh vô thức bật cười, nam sinh trung học bên kia hỏi anh tại sao lại cười. Han Wangho thở dài, bảo cậu nhớ mang áo khoác, ngoài trời thì nắng quá còn trong lớp thì lại bật điều hòa, cẩn thận không sẽ bị cảm lạnh. Anh dừng lại, nhẹ nhàng nói ngắn gọn: "Anh rất muốn gặp em."
Chưa kịp nói thêm mấy lời, Jeong Jihoon lại đến giờ vào lớp, Han Wangho hoàn toàn bị con đĩ tình yêu quật cho không tỉnh nổi. Anh nghĩ nên đi xem xem có phải bản thân bị ma ám hay không, tự hỏi rằng những cảm xúc này có đáng không?
Chết tiệt, nó thật đáng giá.
...
Tổ chức ngày bế giảng rất bận rộn với người phụ trách. Mọi việc trong buổi sáng đều phải được giám sát trong toàn bộ quá trình, Jeong Jihoon kiểm tra kĩ càng từng việc một, ký giao ban xong thì liền đi tìm Park Do-hyeon đang ngủ trưa dưới bóng cây cạnh sân bóng rổ. Dù Jeong Jihoon có bước ngang qua người, Park Do-hyeon cũng không thèm nhúc nhích.
"Chiều nay không phải việc của em nữa." Jeong Jihoon ngồi xuống và đưa tay ra trước mặt Park Do-hyeon. Đây là một thỏa thuận giữa hai người, người phụ trách xui xẻo vốn là Park Do-hyeon. Hắn đã trao đổi với Jeong Jihoon trong nhóm GRF, bắt em trai đáng thương của hắn làm việc hộ mình trong ngày bế giảng và hắn sẽ giúp đỡ Jeong Jihoon một việc nhỏ.
Park Do-hyeon lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong balo và mở ra để lộ hai chiếc kẹp cà vạt.
ID trò chơi của Han Wangho là "kimoyi", và anh ấy cũng đã sử dụng "Peanut" được một thời gian. Jeong Jihoon cảm thấy rằng Park Do-hyeon quả là một thiên tài. Chiếc kẹp cà vạt hình hạt đậu phộng thực sự rất hiếm. Nói tóm lại, Park Do-hyeon đã phải tìm qua rất nhiều cửa hàng thiết kế riêng để làm cho cậu. Sau khi nhận được nó, Jeong Jihoon cuối cùng cũng cảm nhận được một chút ấm áp từ bạn bè của mình.
Mèo đầu to và đậu phộng dường như không liên quan gì đến nhau. Nhưng không sao, Jeong Jihoon không bận tâm lắm, dù sao cậu cũng không phải người đeo mèo đầu to.
Jeong Jihoon đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, chỉ cần đợi nhân vật chính đến. Cậu cúi đầu gửi tin nhắn cho anh trai hỏi xem anh đang ở đâu. Hai phút sau, không nhận được tin nhắn mà lại nhận được một cuộc điện thoại. Jeong Jihoon lúc trước khi lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của Han Wangho có chút sợ hãi, đấy không phải là giọng nói ngọt ngào, mềm mại và dễ bắt nạt như cậu tưởng tượng? Giọng của anh trai có chút khàn khàn rất nam tính. Jeong Jihoon nhanh chóng rời khỏi suy nghĩ của mình, bởi vì Han Wangho lúc này đang nhỏ nhẹ trong điện thoại, hỏi cậu sau khi xuống xe bus thì nên đi đường nào.
Nghe có vẻ như anh ấy đang làm nũng, mặc dù Jeong Jihoon biết rằng không phải vậy.
Jeong Jihoon không muốn cúp máy vội, dùng điện thoại di động vẫy vẫy tạm biệt với Park Do-hyeon rồi lao ra cổng trường, lọt vào tai cậu là những câu nói lảm nhảm của Han Wangho nào là sao hôm nay trời không lạnh như tưởng tưởng làm anh mặc đồ hơi dày một chút, thật muốn mau vào trong, từ sáng sớm anh chưa có ăn gì.
Khi Jeong Jihoon vẫn còn thời gian hỏi anh tại sao chưa ăn sáng. Han Wangho trả lời rằng anh thức dậy muộn và phải đi tắm nên chưa kịp ăn gì. Giọng anh càng ngày càng nhỏ. Em trai biết anh lại đang giả vờ đáng thương với cậu nhưng vẫn chiều theo ý an ủi anh. Jeong Jihoon vừa bước ra cổng trường vừa vuốt vuốt mái tóc để trông đẹp trai hơn.
Khi cậu học sinh cấp 3 đi đến cổng trường, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhìn thấy anh trai mình. Anh ấy trông rất trẻ, đẹp trai, mặc áo len nhung trắng, mang lại cảm giác tràn đầy sức sống của học sinh trung học. Han Wangho đang do dự ở cổng trường không biết có nên trực tiếp đi vào hay không, hình như không có nhìn thấy Jeong Jihoon. Anh hơi nheo mắt, cố gắng tìm kiếm vị trí của cậu.
Jeong Jihoon đang suy nghĩ xem bộ dáng nào sẽ là quyến rũ nhất. Nhưng nơi đông đúc thực sự không thích hợp cho việc lãng mạn một chút nào. Dù sao nơi này có rất nhiều người, nếu cần thiết, cậu có thể bế Han Wangho lên, đề phòng anh bị người khác chen lấn làm lạc mất.
Jeong Jihoon không dám nói điều này với anh trai mình. Trước đó có một lần bọn họ đã thảo luận nghiêm túc về chiều cao trong khi đang duo cùng nhau, kết quả là Han Wangho đã chơi liền tù tì 3 ván đi AD. Trong mỗi game, anh đều rất nghiêm túc nói với Jeong Jihoon rằng anh sẽ carry nhóc, nhưng cuối cùng lại luôn là cái cây ATM di động để bên đối phương rút tiền.
Jeong Jihoon ở đầu bên kia điện thoại cứ cười khúc khích, còn Han Wangho ở đầu bên này đang mắng mỏ cậu. Khi Han Wangho gần như muốn cạn lời thì có người từ phía sau nắm lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng quay người anh lại.
Han Wangho đang định mắng "Chết tiệt, là ai không có mắt lại lôi kéo nhau giữa ban ngày ban mặt. Chỉ có đứa nhỏ của tôi mới được phép động vào người tôi thôi." Nhưng khi anh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đôi mắt mèo cong cong vì cười của Jeong Jihoon, những lời chửi rủa chợt nghẹn lại trong cổ họng, phải rất lâu anh mới nhớ ra chiếc điện thoại vẫn ở bên tai.
Giọng nói của Jeong Jihoon vang lên từ bên tai và cả trước mặt anh:
"Anh ơi, anh đây rồi!"
Mùa hè thực sự rất đẹp, Han Wangho cảm thấy như vậy vào giây phút nhìn thấy Jeong Jihoon.
Điện thoại đã cúp, tên nhóc mặc đồng phục trước mặt gọi anh là anh trai, hỏi anh vừa rồi không nhìn thấy em sao. Han Wangho không tự nhiên sờ sờ dái tai, nói hôm nay không đeo kính nên không nhìn thấy gì.
Nóng thật đấy.
Anh trai của cậu thật sự rất xinh đẹp, chắc hẳn anh ấy đã đứng ngoài nắng một thời gian nên bây giờ mặt anh ấy có chút đỏ lên. Jeong Jihoon vốn muốn bóp nó, chắc chắn sờ vào sẽ rất thích, nhưng cuối cùng cậu vẫn không dám. Chúng ta thậm chí còn chưa nói chuyện trực tiếp, giờ chạm vào mặt người khác thì có hơi quá đáng không? Jeong Jihoon, người tin rằng tình yêu là phải tiến chậm từng bước một, kìm nén những ham muốn của mình. Mặc dù hiện tại cậu rất muốn dũng cảm đẩy mối quan hệ giữa hai người tăng vọt lên như tên lửa vậy.
Jeong Jihoon kéo Han Wangho đi rất dễ dàng, đương nhiên tay cậu đặt ở eo anh, đây chính là thói quen của trai thẳng. Han Wangho bị đẩy tiến về phía trước không nghĩ được gì ngoài việc thắc mắc tại sao cùng là đàn ông mà Jeong Jihoon lại vòng tay qua eo anh????.
Jeong Jihoon cao đến mức khi vòng tay ôm lấy Han Wangho liền như một tấm khiên bảo vệ, bao bọc anh hoàn toàn trong lòng mình. Han Wangho cảm thấy nhiệt độ bỗng dưng lại tăng vọt lên, đương nhiên là nhiệt độ của tầng không khí rồi, nhưng có vẻ người phía trên anh lại không thể cảm nhận được gì.
Kết thúc rồi, Han Wangho và Jeong Jihoon cùng nghĩ, thật sự kết thúc rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro